| Thời Lê mạt, miền 
                đồng băng song Cửu Long còn là nơi hoang dã, nhìn quanh 
                chỉ thấy đầm lầy lau sậy hoặc rừng sâu chằng chit. Ở 
                vùng Bảy Núi có một ấp nhỏ do những người cùng khổ ở 
                Đàng Ngoài phải bỏ quê hương xứ sở vào tìm đất sống 
                nơi hoang dã. Từ chục năm trước, ấp có lệ là cứ ba 
                năm một lần phải tế một cô gái còn đồng trinh cho 
                Thần Rừng. Nếu không thì nhiều tai họa sẽ đổ xuống cho 
                ấp. Năm đó, nàng Phù Dung bị trúng tuyển phải bị tế 
                thần. Phù Dung vừa tròn mườI tám tuổi, nhan sắc mặn mà, 
                làn da trắng hồng dù lớn lên nơi thôn dã. Mặc cho cha 
                mẹ nàng kêu khóc, đến ngày lễ các vị hương quản vẫn 
                lạnh lùng đến bắt nàng đị Phù Dung được tắm rửa sạch 
                sẽ và chỉ phủ trên người một mảnh vải trắng. Đoàn tế 
                trang bị giáo mác, dẫn nàng đi sâu vào rừng. Đến một 
                khoảng đất trống bao bọc bởi những cây cao bóng cả, họ 
                đặt Phù Dung nằm ngữa trên mặt đất, hai tay hai chân bị 
                trói vào bốn cái cọc trên mặt đất. Không hiểu số 
                phận những cô gái bị tế trước kia ra sao mà không thấy 
                xương cốt gì đó cả. Sau một hồi nghi lễ, đoàn tế lễ 
                kéo về, bỏ Phù Dung ở lại với cảnh rừng thiêng đang 
                sụp tối. Bóng tối 
                chập chùng đổ xuống làm Phù Dung kinh hãị Xa xa thỉnh 
                thoảng lại nghe tiếng cọp gầm, voi thét.. Từng đợt gíó 
                lạnh làm nàng rợn người Phù Dung nhắm chặt mắt lại, 
                nước mắt chảy ròng ròng. Bỗng nàng cảm thấy như có 
                một luồng hơi thở nóng phà vào nơi kính đáo nhất của 
                nàng. Phù Dung mở mắt rạ Nàng thoáng thấy hai tia mắt 
                vàng xanh sáng rự? nhìn nàng khi ẩn khi hiện. Nàng cảm 
                thấy như có ai kéo mảnh vải che thân trên người nàng 
                xuống, rồi một thân thể âm ấm, êm mịn như bông dường 
                như đang trườn lên người nàng. Bỗng chốc một vật gì dài 
                dài, mềm nhưng chắc, từ từ cố gắng chui vào cửa mình 
                nàng. Phù Dung hoảng sợ vì vật ấy làm nàng đau điếng. 
                Nó đâm thẳng vào bên trong nàng và cứ rút ra rút vàọ 
                Nàng cắn răng chịu đự?g cơn đaụ Thế nhưng giây phút sau, 
                cơn đau dịu dần để nhường chỗ cho một cảm giác sướng 
                khoái mà nàng chưa bao giờ được biết. Cảm giác vừa tê 
                tê, nhột nhột, đê mê, rang rang, lại vừa làm nàng bâng 
                khuâng, buồn buồn. Khoái cảm cứ dâng lên, dâng lên. 
                Nàng cố gắng gượng lại nhưng không được nữa rồị Mt sự?
                cự? khoái xâm chiếm toàn bộ thân thể nàng. Hai tay hai 
                chân nàng ghì xuống đất. Nàng bậc lên một tiếng rên 
                thoả mãn. Cửa mình nàng giật giật. Chưa bao giờ nàng 
                thấy sướng như vậy. Một luồng nước âm ấm chảy vào âm 
                h nàng. Phù Dung mệt mỏi lả người đi. Khi Phù Dung ting giấc thì thấy 
                mình đang nằm trên đống lá khô trong một hang đng có 
                nước chảy róc rách. Trong ánh lửa chập chùng, nàng nhìn 
                thấy mấy thiếu nữ vô cùng xinh đẹp đang chuẩn bị đồ ăn. 
                Bọn họ ai cũng lõa lồ, không mặc quần áo, nhưng da 
                người nào cũng trắng hồng, mắt sáng long lanh. Tóc họ 
                để xỏa dài đến mông, ngự? và mông họ đều tròn trịa 
                đầy nhự? sống. Mt thiếu phụ chừng ngoài ba mươi, nhan 
                sắc như tiên sa, đến đỡ Phù Dung ngồi dậy.- Chị tên là Giáng Tiên. Em tên gì? Bao nhiêu tuổi.
 - Da.. Phù Dung. Mười tám tuổi.
 - Mừng em cùng gia nhập Cõi Thiên Thai của chi.. Các chị 
                đây đều là những người bị tế thần trước em. Nay các chị 
                em cùng sống với nhau ở đây vui vẻ, không bị ai làm 
                phiền.
 Phù Dung bắt đầu ngồi nhỏm dậỵ Nàng nhìn xuống thì cũng 
                thấy mình hoàn toàn trần truồng như các chi.. Nàng hỏi:
 - Vậy các chị lấy gì để sống?
 - Lo gì hở em. Nước suối thấm từ các kẻ đá chảy xuống 
                đây trong vắt, mát rượi. Dưới sông, dưới rạch thì tôm 
                cá ê hề. Cây trái, rau lá trong rừng cũng phủ phê, ăn 
                không bao giờ hết. Thỉnh thoảng Sa-Ba còn mang về cho các 
                chị mấy con nai, hoẳng, thỏ, gà rừng.
 - Sa-Ba là ai hả chị?
 - Sa-Ba là một chú beo gấm. Mẹ chú bị thợ săn bẫy chết. 
                Chị mò tôm bắt cá về nuôi cho một bầy mấy anh em chú 
                trong hang này từ khi chúng còn nhỏ cho đến bây giờ. Em 
                có lẽ đã gặp Sa-Ba đêm qua.
 - Sa-Ba đã làm gì em hả chị?
 - Trước khi trả lời em, em hãy cho chị biết. Lúc đó em 
                cảm thấy thế nào?
 Phù Dung đỏ mặt, ấp úng:
 - Cảm giác lạ lắm. Không thể tả được.
 - Nhưng sướng khoái lắm phải không?
 Phù Dung mắc cở gật đầu.
 - Đó là cảm giác cự? khoái khi hai giống đự? và cái 
                giao hợp với nhaụ Sa-Ba đã giao hợp với em đêm quạ Các 
                chị ở đây đều được Sa-Ba phá trinh.
 - Không lẽ người và beo có thể giao hợp với nhau được 
                hay sao?
 - Nếu để tự?nhiên thì Sa-Ba chẳng biết làm gì đâụ 
                Nhưng các chị ở đây đã huấn luyện cho các anh em chú từ 
                khi còn nhỏ để biết giao hợp với người.
 o O o Từ đó, Phù Dung sống cuc đời 
                hoan lạc không phải lo lắng gì bên cạnh các hiền tỷ. 
                Một hôm, chị Giáng Tiên dẫn Phù Dung đế bờ con sông 
                lớn rồi hỏi:- Em bơi giỏi không?
 - Da.. Em biết bơi từ lúc mới chập chửng biết đi.
 - Hôm nay chị gọi ông Nục lên chơi với em.
 Nói xong, chị kéo Phù Dung lội xuống nước. Ra giữa dòng, 
                chị Giáng Tiên bỗng làm những âm thanh lạ.. Phút chốc 
                giữa sông xuất hiện một chú cá heo nước ngọt, vốn chỉ 
                sống ở vùng này. Chú tung mình nhảy mấy vòng trên mặt 
                nước rồi bơi lạị Khi đến gần, chú cá heo bơi chung quanh 
                hai cô gái, làng da láng lẩy của chú thỉnh thoảng cọ 
                sát vào thân thể hai nàng. Chị Giáng Tiên nói:
 - Ông Nục đang hứng đó.
 Chị bảo Phù Dung dang hai chân 
                rạ Lập tức chú cá heo đưa mủi vào ngay chỗ kính của 
                nàng và thè chiếc lưỡi ra liếm. Cảm giác thú vị làm 
                Phù Dung nổi da gà. Lúc đó, chị Giáng Tiên bẻ một ống 
                sậy dài đưa cho Phù Dung và nói:- Em cầm cái ống này để thở.
 Phù Dung còn chưa hiểu ý chị thì Giáng Tiên đã lặn 
                xuống nước. Tay Giáng-Tiên sờ sờ trên bụng chú cá heo 
                cho đến khi đụng một lằn xẻ. Nàng đút tay vào đó kéo 
                cu của chú cá heo ra và xoa bóp cho nó cương lên. Đoạn 
                chị quay qua gọi Phù Dung:
 - Em hãy lặn xuống và dạng hai chân ra.
 Phù Dung làm theọ Chú cá heo bơi đến, Phù Dung canh cho 
                cu của chú đâm vào cửa mình của nàng. Hai chân nàng ôm 
                lấy thân chú cá heo. Miệng nàng ngậm ống sậy để thở. 
                Chú cá heo bơi lờ đờ, Phù Dung vẫn ôm chầm lấy chú. Cu 
                của chú thụt vào thụt ra làm Phù Dung cảm thấy sướng 
                khoái như khi ân ái với Sa-Ba. Cuối cùng một làn khí 
                bắn vào âm h nàng thật mạnh. Cùng lúc, cảm giác tuyệt 
                sướng lại kéo đến. Phù Dung bủng rung nhưng vẫn cố bám 
                chặt lấy chú cá heo.
 Tàn cuộc, hai chị em li vào bờ, 
                nằm lăn ra bãị Phù Dung hỏi chị Giáng Tiên sau không 
                giao hợp. Chị chỉ trả lời rằng chị đã giao hợp với ông 
                Nục nhiều lần rồi. Phù Dung tò mò hỏi:- Vậy các chị còn giao hợp với loài nào nữa?
 o O o Những ngày tháng kế tiếp, các 
                chị cũng dần dần tạo điều kiện cho Phù Dung có dịp biết 
                được khoái cảm giao hợp với nhiều loài khác. Có mấy 
                lần, nàng giao hợp với mấy chú nai tơ trên thảm cỏ 
                hoang đầy những hoa dại. Nàng giao hợp với chú chó sói 
                trắng Sài Lang dưới ánh trăng vằng vặc, tiếng rên sung 
                sướng lúc cự? khoái của nàng hoà vào tiếng tru trong 
                đêm vắng. Nàng giao hợp với chú khỉ dã nhân Tinh Tinh 
                trên cành cây đa già cỗi. Lần nào, các chị cũng bảo 
                đảm tìm các chú thú dễ thương, được tắm rửa dưới suối 
                cho sạch sẽ, trước khi cho chúng giao hợp với Phù Dung. 
                Và lần nào Phù Dung cũng tìm được cảm giác cự? khoái. Một năm kia, mừa giông bỗng 
                kéo dài ngày này qua ngày khác. Nước sông cứ dâng lên, 
                dâng lên cho đến khi sắp ngập đến miệng hang nơi các chị 
                em đang sống. Chị Giáng Tiên đốc thúc các chị trèo lên 
                các dốc đá để lên chỗ cao hơn tìm nơi trú ẩn. Trong lúc 
                tranh tối tranh sáng, Phù Dung bị trợt chân ngã xuống 
                nước và bị nước cuốn đi. Khi tỉnh dậy, nàng thấy mình 
                đang nằm trong một túp lều tranh. Một thằng bé chừng 11, 
                12 tuổi đang bửa củi ngoài sân. Nàng cố ngồi dậy, 
                loạng choạng bước ra ngoài.- Chị nằm nghỉ đi. Em đem cháo vào cho chi..
 - Đây là đâu hả em?
 Theo lời thằng bé, nàng biết 
                đây là một vùng hạ nguồn con sông lớn. Thằng nhỏ mồ 
                côi cha mẹ, chỉ sống đơn độc nơi ven rừng bằng nghề lưới 
                cá. Nàng nhìn xuống mình. Thằng nhỏ đã mặc cho nàng một 
                bộ quần áo cũ rách. Nó hỏi nhà nàng ở đâụ Phù Dung 
                trả lời rằng nàng cũng không biết nhà nàng ở đâu nữa. 
                Nó mời nàng cùng ở lại với nó cho có bạn. Khi thằng bé lên 13 tuổi, Phù 
                Dung đã 21 tuổi. Chứng kiến sự?dậy thì với những đòi 
                hỏi sinh lý của nó, Phù Dung xin được làm vợ để đền ơn 
                cứu mạng. Hai người chỉ đốt nén hương làm lễ rồi giao 
                hoan với nhau. Đó là lần đầu tiên Phù Dung ân ái với 
                con người. Ngoài vấn đề tình nghiã, nàng thất vọng vì 
                thằng nhỏ tuy tràn đầy sinh lự? nhưng không đem lại cho 
                nàng những cảm giác tuyệt vời như nàng đã biết nơi 
                rừng thẳm. Nhưng không sao, nàng có thể dạy cho nó, như 
                chị Giáng Tiên đã daỵ cho các loài vật. Hết |