| Thi dựng xe Honda theo Long vô nhà. Hai anh 
                  em vừa đánh một vòng bờ biển Nha Trang về. Hôm nay là ngày 
                  chót nghỉ Hè ở nhà; Bởi vậy, vừa thức dậy là Thi đã chở em đi 
                  vòng vòng rồi. Sáng mai Thi phải đáp chuyến bay sớm nhất vô 
                  Saigon, tiếp tục học. Nghĩ tới còn 2 năm nữa mới mãn khóa, chàng thấy thật ngao ngán. 
                  Nhưng dù sao cũng phải đi tới cùng. Nếu bỏ ngang, không nói gì 
                  tới danh dự gia đình, mà bản thân chàng sẽ phải khoác chiến y 
                  lên đường lập nghiệp ngay.Đó là điều không có sinh viên y khoa nào như chàng mong ước cả! 
                  Hơn thế nữa, chàng còn phải làm gương cho thằng em duy nhất 
                  trong gia đình, y mới học được mấy năm trung học. Nếu chàng bỏ 
                  học, để thằng em bắt trước đi lính, có lẽ bố Thi sẽ âu sầu mà 
                  chết. Năm nay ông cũng đã gần 60 tuổi rồi mà không có vợ con 
                  gì cả. Bởi vậy, ông mới nuôi hai anh em Thi từ nhỏ cho vui cửa 
                  vui nhà. Mãi tới mấy năm gần đây, ông mới cặp với Tuyết. Nàng 
                  là cô thư ký riêng trong hãng thầu xây cất của ông.
 “Dì Tuyết” của Thi thực ra hơn chàng có vài tuổi. Cô nàng thật 
                  đẹp; cặp dò dài thoòng và trắng muốt. Người ta nói đó là cái 
                  loại gái “trường túc bất tri lao”. Đã có lần nhân lúc vui 
                  vẻ,Thi hỏi đùa bố: “Bố à, dì Tuyết như vậy, làm sao bố chịu 
                  nổi hả bố.” Ông cụ cười ha hả, đập mạnh vào lưng thằng con 
                  nuôi cắc cớ. Trả lời: “Mày tưởng bố mày là đồ bỏ rồi hay sao 
                  đây.” Tuy nghe bố nói như vậy, Thi cũng biết chắc rằng; bố 
                  mình không phải là địch thủ của dì Tuyết. Nhìn cho kỹ, không 
                  kể cặp đùi ngựa đó, nội bộ ngực núi lửa của cô ta hây hây thế 
                  kia thì quả thực, cô ta mà cố ý thì đè lên mặt bố chàng một 
                  lúc là ông cụ bá thở rồi. Lúc đó chỉ có nước chở ổng đi nhà 
                  thương, sợ cũng không kịp nữa.Hôm nay, anh tài xế chở dì Tuyết đưa bố ra phi trường từ hồi 
                  sáng. Hình như ông cụ có buổi họp về khế ước xây cất gì trong 
                  phi trường Cam Ranh thì phải. Có lẽ cũng phải một hai bữa nữa 
                  mới về. Thi chở em đi chơi chán mới lái xe về nhà.
 Vừa bước vô cửa, chàng thấy Lan đang lau nhà. Cô ta là người 
                  làm công cho gia đình chàng. Dù mới hơn 20, nhưng hình như đã 
                  có một đứa con nhỏ một hai tuổi gì đó; Gửi bà ngoại ở dưới quê. 
                  Còn ông chồng cô ta nghe nói đi lính chết ngay từ khi cô nàng 
                  chưa sinh con kìa. Quả thực, gái một con trông cũng có khác, 
                  nhất lại là dân lao động nữa, da dẻ cô nàng nhìn qua cũng biết 
                  là săn cứng, chắc nình nịch. Thi liếc thực nhanh qua cổ áo Lan 
                  khi nàng ngước mặt lên.- Hai cậu coi chừng, sàn nhà còn ướt chơn trượt té chết đó.
 - Cô sợ tụi tôi té hay là sợ tụi tôi làm dơ nhà cô phải lau 
                  lại đó ?
 Mặt Lan hơi đỏ lên. Vẫn ngồi đó, cúi mặt xuống mỉm cười thẹn 
                  thùng. Có lẽ không phải vì câu nói đùa của Thi, nhưng nàng 
                  biết anh chàng ranh mãnh này đang nhìn chòng chọc vào bộ ngực 
                  mình. Bởi vì sáng nay trời cũng hơi nóng, mà nàng tưởng mọi 
                  người đi tới trưa mới về nên không mặc áo lót. Hơn nữa, cái áo 
                  bà ba này lại hơi rộng, nên nàng biết chắc Thi đã nhìn thấy 
                  hết bộ ngực trần trụi của ngàng đang lùng thùng trong áo. Mấy 
                  bữa trước, nhân lúc mọi người ở nhà trên, Thi xuống bếp, làm 
                  bộ bịt mắt nàng lại, nửa đùa nửa thiệt hỏi:
 - Đố cô Lan biết ai bịt mắt cô đó ?
 Làm sao Lan lại không biết là ai nữa. Trong nhà này chỉ có mấy 
                  người đàn ông. Anh tài xế thì vợ con đùm đùm, đề đề. Không bao 
                  giờ dám chơi cái trò này rồi. Còn thằng Long miệng còn hôi sữa. 
                  Học trò mới lớn lên, đâu có cái “bản lãnh” đó. Lan cho đó là 
                  bản lãnh vì Thi vừa bịt mắt nàng, vừa hỏi đùa như vậy. Nhưng 
                  thực ra, chàng đã đứng ép sát vào phía sau lưng Lan. Nàng cảm 
                  thấy ngay con cu anh ta cứng ngắc, cà trên mông đít mình. Lúc 
                  ấy nàng chỉ còn cách năn nỉ:
 - Thôi mà cậu Thi. Đừng giỡn như vậy nữa, nhỡ ông thấy thì 
                  chết con đó.
 Có lẽ thấy nàng phản ứng quá yếu ớt. Thi lùa nhanh cả hai tay 
                  lên ngực Lan bóp một cái thực nhanh rồi buông nàng ra. Cười hì 
                  hì, nói nhây:
 - Vậy tối nay chờ mọi người đi ngủ hết. Anh xuống phòng Lan 
                  nhé.
 Lan giẫy nảy lên nói lớn:
 - Trời ơi, cậu đừng làm vậy nhe. Lan không chịu đâu.
 Thi buông nàng ra, vừa chạy, vừa cười ha hả. Tới cửa nhà trên, 
                  anh ta còn quay lại nháy con mắt một cái thực dâm với nàng. 
                  Lan chỉ còn biết hứ một cái và liếc thực dài. Chính nàng cũng 
                  không biết để làm gì. Nhưng quả thực, hành động tấn công bất 
                  ngờ hôm đó của Thi, không biết nàng mừng hay giận nữa. Chỉ 
                  biết rằng, tối hôm đó Thi không mò xuống phòng nàng. Vậy mà 
                  nàng trằn trọc cả đêm, không biết canh chừng xem anh chàng có 
                  làm ẩu hay không, hay là chính nàng đang mong đợi sự xuất hiện 
                  của anh ta cũng nên.
 Bây giờ thấy Thi nhìn nàng như vậy. Lan có linh cảm thế nào 
                  cũng có chuyện sắp xẩy ra. Nhất là lúc ấy nàng lại nghe Long, 
                  năn nỉ anh:
 - Anh Thi à, cho em mượn xe đi một vòng đi. Ngày mai anh đi 
                  rồi, bố đâu
 có cho em lấy cái xe này đi đâu. Đi xe đạp hoài chán thấy bà à.
 Thi không quay lại, chàng vẫn nhìn chòng chọc vào đôi nhũ hoa 
                  trắng muốt lùng bùng qua cổ áo Lan. Chàng trả lời em:
 - Ờ, tao cho mày mượn chạy 1 tiếng thôi đó. Đừng có đi lâu, dì 
                  Tuyết về
 thấy mày lái xe đó là thế nào bà ấy cũng làm um lên.
 Không để cho Thi nói thêm một lời nào nữa, Long nhẩy ngay tới 
                  cái xe, leo lên rồ máy thực mau, vọt lẹ ra ngoài đường.
 Lúc ấy Thi cười hì hì bước hẳn vô nhà. Chàng tiện tay khép 
                  luôn cánh cửa lại. Lan ngồi bật dậy. Nàng biết ngay Thi định 
                  làm gì rồi. Vừa định chạy tông ra cửa thì thấy Thi thủng thẳng 
                  ngồi xuống ghế sa lông, co chân lên nói:
 - Sao Lan không tiếp tục lau nhà đi. Tôi co chân lên cho khỏi 
                  vướng rồi
 đó.
 Lan không biết phải làm sao. Nàng đành từ từ ngồi xuống tiếp 
                  tục lau nhà. Nhưng hai mắt vẫn nhìn Thi canh chừng. Thấy vậy, 
                  Thi mỉm cười nói:
 - Có lẽ cô Lan sợ tôi làm thịt cô phải không ?
 Lan nói thực nhanh không suy nghĩ:
 - Con đâu có dám nghĩ như vậy đâu.
 - Ừ...vậy thì tốt. Tôi có chuyện này tính hỏi Lan.
 - Cậu tính hỏi gì ạ ?
 - Nghe Lan tâm sự với con Huệ, làm cho ông nhà bên cạnh là Lan 
                  muốn
 vô Saigòn làm phải không ?
 Lan lẩm bẩn nhưng cũng đủ để cho Thi nghe thấy.
 - Con đĩ ngựa nhiều chuyện...
 - Chính nó cũng muốn vô Sàigòn kiếm việc, và nhờ tôi đưa đường. 
                  Bởi
 vậy tôi mới biết Lan cũng muốn đi.
 Lan vừa định nói thì Thi lại nói trước.
 - Tôi đã nhận lời nó rồi, có lẽ nó cũng nói với chủ nó là ngày 
                  mai nghỉ
 việc. Nó sẽ chờ tôi ở bến xe để tránh sự rắc rối cho tôi.
 Lan nói thực nhanh, nàng sợ Thi lại nói trước nàng nữa.
 - Làm sao cậu Ba quen với nó. Mà nó nói với cậu hồi nào vậy ?
 - Tối hôm trước, Lan không thấy tôi đi cả đêm, tới gần sáng 
                  mới về à ?
 - Thì ra cậu Ba đi với con Huệ à ?
 - Ừ, tụi này mướn ghe ra đảo chơi.
 Không hiểu sao Lan buộc miệng nói nho nhỏ.
 - Đúng là con đĩ ngựa mà.
 Thi không nghe Lan nói gì. Chàng hỏi lại:
 - Lan nói gì tôi không nghe rõ.
 Lan nói chớ đi:
 - Có thực ngày mai nó đi với cậu Ba vô Saigòn không ?
 Thi mỉm cười, đứng dậy, đi vô nhà trong. Mở tủ lạnh lấy một 
                  chai bia khui ra, uống một ngụm rồi mới nói với ra ngoài chỗ 
                  Lan đang lau nhà.
 - Không lý tôi gạt Lan cái chuyện này làm chi. Bị con Huệ nó 
                  nói Lan
 cũng muốn đi, hơn nữa ông chú tôi ở Saigon, cũng đang cần 2 cô 
                  làm công. Một đứa bế em, một đứa nấu cơm, vì bà cô sắp sanh mà 
                  mụ xẩm lại làm eo, tháng tới xin nghỉ việc. Nên tôi mới hỏi 
                  Lan thôi. Chứ tự nhiên đem chuyện con Huệ ra nói làm chi vậy.
 Vừa nói Thi vừa bước vô phòng ngủ của bố. Chàng vừa vô tới 
                  giữa phòng thì thấy Lan rụt rè theo chàng đi vô. Chàng ngạc 
                  nhiên quay lại hỏi:
 - Ủa, có gì không Lan ?
 Lan ngập ngừng nói:
 - Con nói thiệt với cậu. Con Huệ nó không có sạo đâu.
 - Cô Lan nói gì tôi không hiểu.
 Lan bước tới bên Thi nói nho nhỏ:
 - Quả thực con muốn vô Sàigon lắm.
 - Tại sao vậy ?
 - Tại cậu không ở nhà nên đâu có biết chuyện gì.
 Thi bước tới sát Lan, đưa hai tay nắm lấy vai nàng, nói thực 
                  nhanh:
 - Ở nhà có chuyện gì , Lan phải nói cho tôi hay đi chứ.
 Lan ngập ngừng:
 - Con nói cậu đừng nổi điên lên nhé. Chết con đó.
 - Không sao đâu, tôi hứa dù có chuyện gì tôi cũng hết sức bình 
                  tĩnh nghe Lan nói mà.
 - Dạ....nếu vậy để con nói cậu nghe...... dì Tuyết với lại anh 
                  tài xế hình như có cái gì với nhau.
 Tưởng mình nghe lầm. Thi hỏi lại:
 - Lan nói gì. anh tài xế với dì Tuyết à ?
 Lan cúi mặt, gật đầu. Đầu óc Thi nghe lùng bùng, chàng ngồi 
                  phịch xuống giường. Ai có thể ngờ được, dì Tuyết được bố chàng 
                  cưng chiều vậy mà còn nỡ phản bội ông ta. Nhất là ngoại tình 
                  với ai cũng được. Chứ sao lại với thằng tài xế bẩn thỉu này cơ 
                  chứ. Đầu óc quay cuồng. Chàng không biết phải làm gì bây giờ. 
                  Thi thấy thương bố vô cùng. Bây giờ phải làm gì đây. Chuyện 
                  này không sớm thì muộn cũng vỡ lở ra, và chắc chắn bố chàng 
                  chỉ có nước uất lên mà chết.
 Bỗng Thi thấy Lan ngồi xuống thật sát bên chàng. Nàng nhỏ nhẹ, 
                  nói:
 - Cậu Thi à... đáng lẽ con không nên nói cho cậu hay chuyện 
                  này mới
 phải. Bây giờ làm cậu buồn lắm phải không ?
 Thi cố lấy lại bình tĩnh, quay qua Lan nói:
 - Không....không, tôi phải cám ơn cô Lan lắm mới phải. Yên tâm 
                  đi,
 không có chuyện gì mà không giải quyết được đâu. Nhưng mà tôi 
                  không hiểu, chuyện này có dính dáng gì tới chuyện cô Lan muốn 
                  đi Sàigòn chứ ?
 - Thú thực với cậu Ba, nếu chỉ có vụ dì Ba lẹo tẹo với chú tài 
                  không thôi
 thì nói làm gì. Vì dù sao tính con cũng rất ghét những đứa lắm 
                  chuyện. Nhưng đằng này, chú tài tưởng mình là ông chủ nhà này 
                  thực sự rồi hay sao, mà lúc nào cũng sai bảo con còn hơn ông 
                  nhà mình nữa. Quả thực, con chịu không nổi. Hơn nữa, chú ấy mở 
                  miệng ra nói với con lời nào là đù mẹ, đéo bà lung tung. Con 
                  thấy nhục quá nên mới nói với con Huệ là nếu nó có đi Sàigon 
                  thì hai đứa mình đi chung cho có chị có em...
 Nói tới đây. Lan nghẹn ngào. Khóc tức tửi. Nàng gục đầu lên 
                  vai Thi lúc nào không hay. Thi vòng tay ôm sát Lan vô lòng. Tự 
                  nhiên chàng thấy thân thể người con gái này làm mình dịu lại 
                  nỗi thống khổ vừa rồi ào ạt tới thật phũ phàng. Chàng thì thào 
                  bên tai nàng:
 - Lan đừng khóc nữa, anh không để chuyện này kéo dài nữa đâu.
 - Cậu định làm gì ?
 - Em đừng sợ. Chuyện nhà anh phải lo rồi. Còn riêng em, nếu 
                  ngày mai
 em muốn theo anh với con Huệ, anh sẽ nói với bố anh cho em đi.
 Lan ngước mặt lên nhìn Thi như van nài:
 - Có được không hả cậu ?
 - Không được cũng phải được.
 Nói xong như muốn cho Lan yên tâm hơn, Thi cúi xuống hôn nhẹ 
                  lên môi nàng. Hai tay Lan tự nhiên ôm chặt lấy Thi. Chàng cũng 
                  ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy của người con gái dễ thương 
                  này. Bờ môi Thi lại phủ lên miệng Lan. Lần này cả hai hôn nhau 
                  như những cặp tình nhân lâu ngày mới gặp lại. Một bàn tay Thi 
                  đã rà vô trong mình Lan mà nàng cũng không có phản ứng gì. 
                  Hình như Lan còn ưỡn người lên cho bàn tay ân ái ấy dễ dàng mò 
                  mẫm mạnh bạo hơn nữa. Thế rồi chỉ một lúc sau, những chiếc nút 
                  áo trước ngực Lan đã bật tung ra. Từ ngày chồng chết tới giờ, 
                  đây là lần đầu tiên Lan nằm yên trong lòng một người đàn ông 
                  khác, với bao nỗi lòng chan chứa yêu đương.
 Bộ ngực sừng trâu chắc nịch của nàng, ngỏng lên run rẩy, ép 
                  sát vô mình Thi như muốn tan biến vô thân thể chàng. Thi cũng 
                  hất mạnh chiếc áo sơ mi của chàng rơi xuống sàn nhà. Da thịt 
                  chàng thực sự cọ xát vô da thịt Lan. Chàng kéo nhẹ Lan nằm 
                  xuống giường. Và, co chân máng vào cạp quần Lan tuốt xuống 
                  thật nhanh. Lan kêu lên nho nhỏ. Hình như nàng mắc cỡ lắm, nên 
                  rúc mặt vô mình Thi để che đậy những cảm xúc đang dâng trào 
                  lên thân thể một cách điên dại. Họ hôn nhau say đám. Họ ôm lấy 
                  nhau không rời. Lăn qua, lộn lại. Và hình như Lan cũng đã kéo 
                  tuột chiếc quần dài của Thi rồi đạp xuống đất. Lúc ấy, con cu 
                  Thi đã kề sát miệng lồn Lan. Cái mu lồn của nàng cứng ngắc, 
                  cong vòng. Nhấp nhô hai mép lồn chín mọng, đỏ ao. Đầu cu Thi 
                  đẩy mạnh vô con đường hầm ướt nhẹp và trơn trượt. Lan rú lên 
                  nho nhỏ.......
 Bỗng có tiếng xe hơi thắng gấp ngay trước sân nhà. Cả Thi và 
                  Lan cùng hốt hoảng vùng dậy. Chàng và nàng ôm đại mớ quần áo 
                  mặc vào. Lan vừa kéo được cái quần lên và Thi cũng chỉ mặc 
                  được cái quấn đùi thì có tiếng mở cửa phòng. Túng thế, Lan kéo 
                  Thi chui ngay xuống gầm giường. Lúc này không hiểu tại sao Lan 
                  lại có thể nhanh trí như vậy. Hai người vừa chui xuống gầm 
                  giường xong thì cửa đã mở toang. Tiếng Tuyết léo nhéo:
 - Ủa, tụi nhỏ đi đâu hết rồi kìa. Cả cái con Lan chết bầm cũng 
                  đi đâu rồi
 không biết. Không thấy nấu cơm nấu nước gì hết ráo.
 Tiếng anh tài xế oang oang:
 - Con Lan lúc nào mà không rình rình tụi mình đi khỏi là lại 
                  vác lồn đi
 kiếm mấy thằng đánh cá, chứ còn đi đâu nữa. Tụi nó dân thuyền 
                  chài với nhau mà.
 Tiếng Tuyết cười thật dâm đãng.
 - Còn anh khi vắng em thì vác cái này đi đâu hả....
 Tuyết vừa nói xong thì hình như cả hai kéo nhau nhẩy lên 
                  giường. Thi thấy chỗ chàng nằm chũng xuống, muốn sát tới mặt. 
                  Tiếng Tuyết thì thào:
 - Anh ẩu quá đi, nhỡ tụi nó về thì sao ?
 - Tụi nó về thì cũng phải mở cửa chứ. Tụi mình đâu có cởi hết 
                  quần áo ra
 đâu mà sợ chạy không kịp. Anh đả khóa cửa ngoài đó cẩn thận 
                  rồi.
 - Còn cái cửa phòng thì sao anh ?
 - Chỉ đóùng hờ thôi. Phải để đó mà lấy đường chạy chứ. Tụi nó 
                  về mà mình
 còn đi tìm chìa khóa mở cửa thì đù mẹ, bà hú cả đám.
 - Vậy anh bú lồn em thôi nhe.
 - Anh nhịn lâu lắm rồi. Từ ngày thằng Thi nó về đây, cứ loay 
                  hoay ở nhà
 cả ngày làm anh chẳng có dịp nào gần em được cả. Đù mẹ,ï nhớ 
                  lồn em muốn điên lên được.
 - Vậy thì được rồi, ngày mai nó trở vô Saigòn học. Lúc ấy 
                  thiếu gì cơ hội
 đụ, đéo chứ. Nghe em đi. Tụi mình mà cởi hết quần áo ra chơi 
                  nguy hiểm lắm. Thôi thì em nằm kê mông đít vô cạnh giường. Vén 
                  váy lên cho anh bú nhé. Em cũng nứng lắm rồi.
 - Thôi thì cũng đành nghe em, chứ biết làm sao bây giờ. Cái 
                  lồn em nằm
 như thế này, ưỡn lên, coi mà lại hấp dẫn đó cưng.
 Lúc ấy, dưới gầm giường. Thi nhìn rõ đôi chân trần trụi của dì 
                  Tuyết buông xuống nền nhà. Chàng biết là bà ta đã vén váy lên 
                  cho tên tài xế bú lồn rồi. Y quì giữa hai châm bà ta đang dạng 
                  ra. Hình như nó vục mặt xuống đó bú chùn chụt, vì bây giờ 
                  không nghe thấy tiếng ai nói năng gì nữa. Thi định xông ra thì 
                  Lan níu tay chàng lại thì thầm.
 - Khoan đã anh, coi kìa.
 Nhìn theo tay Lan chỉ. Thi thấy bàn tay dì Tuyết thò xuống cởi 
                  khuy quần tên tài xế, rồi lôi con cu nó ra mân mê. Khúc thịt y 
                  to ngoài sức tưởng tượng của Thi. Nhất là khi chiếc quần được 
                  tụt xuống tới đầu gối y thì con cu y càng cương lên dữ dội. 
                  Nắm tay của dì Tuyết nắm không hết đầu con cu của y. Hèn gì mà 
                  dì Tuyết không bị nó mê hoặc cho được. Lúc ấy, cả Lan và Thi 
                  cũng đã nhẹ nhàng mặc hết quần áo vô rồi. Chàng lại thấy cảnh 
                  tượng thật dâm đãng trước mắt, nên lấy hết sức, nắm tay đấm 
                  ngay vô con cu tên tài xế và bàn tay dì Tuyết. Tên tài xế nhẩy 
                  dựng, thét lên thất thanh như heo bị thọc huyết. Cùng lúc dì 
                  Tuyết cũng la hoảng.
 - Anh làm cái gì vậy ?
 Tên tài xế gào lên:
 - Ai làm cái gì đâu. Tự nhiên sao em lại đấm vào con cu anh 
                  mạnh thế.
 Đụ mẹ, bộ tính lấy mạng người ta hay sao ?
 Y vừa la lên xong thì chợt thấy cả Thi và Lan cùng từ trong 
                  gầm giường chui ra một lượt. Thi nhào ngay tới đấm đá tới tấp 
                  vô mặt tên tài xế. Lúc ấy hai tay y còn đang bụm con cu nên bị 
                  Thi đấm mấy cái vô mặt choáng váng. Nhưng y lấy được bình tĩnh 
                  ngay. Sau khi cố kéo được cái quần lên. Có lẽ đó cũng là phản 
                  ứng tự vệ mà y quên đau, nhào tới ôm Thi vật xuống sàn nhà. 
                  Thi là một thư sinh trói gà không chặt, làm sao đấu lại được 
                  với một tên khỏe như trâu này. Bởi vậy, chẳng mấy chốc, chàng 
                  bị nó đè lên trên ngay. Tuy vậy, Thi nhất định không chịu 
                  buông. Chàng co hai chân lên kẹp chặt lấy eo ếch y siết thật 
                  chặt. Mặc cho tên tài xế bắt đầu đấm tới tấp vô mặt, vô mình 
                  chàng. Lan thấy vậy xông vô. Nàng nắm tóc tên tài xế kéo ghì 
                  xuống. Miệng la inh ỏi. Tuyết thấy vậy cũng nhào vô. Có lẽ 
                  nàng sợ tên tài xế đánh chết Thi nên la bai bải.- Buông ...buông ra....trời đất ơi . Đừng có đánh nhau nữa.
 Ngay lúc ấy cửa phòng bật tung ra. Long ào vô như một cơn gióù 
                  lốc. Chàng khựng lại một giây rồi nhào tới bên giá súng săn 
                  của bố. Chụp cây súng bắn nai, lên đạn dí ngay đầu tên tài xế. 
                  Tuyết thấy vậy la lên. Nhào tới giựt cây súng trên tay Long. 
                  Một tiếng nổ chát chúa. Viên đạn đi từ sau ót phá tung ra 
                  trước trán tên tài xế, làm y nẩy lên, lật ngang, dù cho Thi 
                  đang kẹp hai chân vô hông hắn cũng không giũ được. Tự nhiên, 
                  không khí trong phòng ngưng đọng. Cả con ruồi bay qua cũng 
                  nghe tiếng cánh đập.
 Một lúc sau, Thi lồm ngồm hất tên tài xế qua một bên. Loạng 
                  choạng đứng đậy.
 Lan đỡ chàng dậy. Hỏi:
 - Anh có sao không ?
 Thi quẹt lớp máu dính vô mặt, nói:
 - Anh không sao, nhưng y chết rồi.
 Nói xong, chàng ngước mặt lên nhìn Tuyết với cặp mắt đổ lửa. 
                  Nàng nhìn thấy bao nhiêu hận thù chứa chất trong ánh mắt dễ sợ 
                  ấy. Chân tay Tuyết bủn rủn. Nàng chưa kịp nói năng gì; bỗng 
                  Thi nhẩy tới giựt cây súng trên tay Long. Chĩa ngay vô mình 
                  Tuyết. Mọi người giựt mình. Long cố giằng lại cây súng. Lan 
                  cũng nhào vô sô Thi sang một bên. Một tiếng nổ chát chúa vang 
                  lên. Mắt Tuyết trợn ngược, ngã khụy xuống sàn nhà. Phát súng 
                  ấy may mà có Lan và Long sô Thi ra, nên viên đạn bay qua cửa 
                  sổ.
 Lan mếu máo ôm lấy Thi khóc nức nở.
 - Cậu Thi ơi, chuyện đã thế này rồi giết thêm một mạng người 
                  nữa làm gì.
 Nếu dì Tuyết chết đi. Người đau buồn nhất là bố cậu mà thôi. 
                  Còn cậu làm sao thoát khỏi cảnh tù tội đây. Em sống làm sao 
                  nổi nữa.....
 Lúc ấy Tuyết cũng tỉnh lại ngay. Nàng chỉ hết hồn vì tiếng 
                  súng nổ và viên đạn bay xéo qua đầu mình. Tuyết vội vàng lết 
                  tới chỗ Thi. Ông lấy chân chàng khóc nức nở:
 - Dì lậy con... Tội lỗi này là tại dì mà nên... Dì chỉ xin con 
                  cho dì sống để
 lo cho bố con mà thôi. Từ giờ nhất định không có chuyện gì nữa 
                  đâu. Dì biết lỗi rồi...
 Lan cũng nói vô:
 - Cậu Thi ơi, bây giờ là lúc làm sao thanh toán cái xác này. 
                  Còn các
 chuyện khác để xong hãy tính đi nghe cậu.
 Thi thấy Lan nói thực đúng. Chàng không hiểu tại sao mà mình 
                  lại giận quá mất khôn như vậy. Chàng gật đầu, nói:
 - Cám ơn em... anh bậy quá mất rồi. Bây giờ phải làm sao đây ?
 - Chúng mình đem chôn cái xác này đi. Đừng cho ai biết có được 
                  không ?
 Tuyết run run đứng dậy. Nàng nắm lấy tay Lan mếu máo nói.
 - Cám ơn con.... cám ơn con. Bây giờ mới biết con tốt với ta 
                  như vậy.
 Nói xong nàng quay qua Thi.
 - Con Lan nó nói đúng đó Thi. Nếu chuyện này đổ bể ra thì chết 
                  cả đám.
 Hay là chúng mình đem cái thây này ném xuống giếng sau nhà có 
                  được không ?
 Bây giờ Long mới lên tiếng. Chàng đứng chết lặng từ lúc hăng 
                  máu bắn chết tên tài xế tới giờ.
 - Dì Tuyết nói phải đó anh Thi. Nếu cảnh sát biết em bắn chết 
                  tên tài xế
 này thì ở tù rục xương, chứ không phải chuyện chơi đâu.
 Long nghe em nói gật đầu.
 - Thôi thì đem tên chó chết này ném xuống giếng là xong. Nhưng 
                  mà em
 đừng lo. Không phải chỉ có em bóp cò súng đâu. Còn có vụ cướp 
                  súng của dì Tuyết nữa mới xẩy ra như vậy đó. Nếu ra tòa thì 
                  không biết ai là sát nhân đâu.
 Tuyết nghe Thi nói vậy, chân tay bủn rủn. Nàng ôm ghì lấy Thi 
                  khóc rưng rức:
 - Dì lậy con rồi mà. Ai bắn cũng được. Chúng mình thủ tiêu 
                  thằng chó
 chết này đi là xong thôi mà.
 Thế là mọi người xúm lại. Kẻ lau máu, người kéo tên tài xế ném 
                  xuống giếng. Lấp giếng lại. Chỉ tới trưa là căn nhà trở nên 
                  bình thường như không có chuyện gì xẩy ra nữa. Lan xuống bếp làm cơm. Long về phòng suy nghĩ sự việc lạ lùng 
                  xẩy ra vừa rồi. Nhất là tại sao lại có sự ẩu đả giữa tên tài 
                  xế và Thi. Không hiểu tại sao mà tên tài xế hôm nay lại lớn 
                  gan, lớn mật như vậy. Nhất là thái độ của dì Tuyết thì chàng 
                  không thế nào hiểu được. Có lẽ để thủng thẳng phải hỏi cho ra 
                  lẽ. Nếu không chàng ấm ức chịu không nổi.Còn Thi sau khi mọi việc xong xuôi. Nghỉ một lúc, chàng thẫn 
                  thờ lấy đồ đi tắm. Mong sao gột hết những ám ảnh trong đầu. 
                  Khi bước vô phòng tắm. Thi đứng sững lại như trời trồng vì dì 
                  Tuyết trần truồng đứng lau mình trước gương. Tại sao bà ta 
                  không chịu khóa cửa. Chàng lí nhí mấy câu xin lỗi. Quay ra thì 
                  Tuyết đã bước tới sau lưng Thi, giữ chàng lại.
 - Dì cố tình chờ con trong này chứ không phải con vô ý đâu. 
                  Chắc con còn
 giận dì lắm phải không ?
 Thi lắp bắp nói:
 - Không....không có gì nữa đâu dì Tuyết ơi. Cố quên đi. Với 
                  lại lúc nãy
 con giận quá mất không mà thôi.
 Nói xong Thi tính bước ra thì Tuyết vội bước tới trước mặt Thi. 
                  Dựa lưng vô cửa cản đường chàng. Nàng cũng vòng tay ra sau 
                  khóa cửa lại. Tuyết dám làm như vậy vì mấy tuần trước. Lúc 
                  nàng đang tắm, thấy có con mắt nhìn qua lỗ khóa. Dọ hỏi mãi 
                  Tuyết mới biết là kẻ nhìn trộn nàng tắm chính là Thi. Nhưng 
                  Tuyết để bụng, tính lập kế gài chàng nhìn trộm nàng tắm một 
                  lần nữa cho bố Thi biết; để cho chàng một trận. Nhưng hôm nay 
                  thì cái chiêu này lại là lúc dùng để thu phục cảm tình của Thi. 
                  Tuyết biết mình có thân hình đẹp. Nếu nàng đem dâng hiến cho 
                  bất cứ thằng đàn ông nào lại dám chê hay sao. Chỉ có điều là 
                  phải hành động cho đúng lúc, đúng người mới có lợi cho nàng mà 
                  thôi. Cũng vì vậy mà hôm nay nàng phải sử dụng tới cái chiêu 
                  này. Quả thực Thi làm sao cưỡng lại được sự quyến dũ của Tuyết. 
                  Mặc dù chàng biết đó là tội lỗi. Nhưng da thịt trắng ngần và 
                  thân hình nở nang này ghì chặt lấy chàng rồi thì làm sao Thi 
                  cầm lòng cho đặng.Tuyết thì thào bên tai chàng:
 - Anh đừng giận em nữa nhé. Em xin lỗi anh..... nhe anh.
 Vừa nói nàng vừa ép sát bộ ngực núi lửa vô mình Thi, và cởi 
                  chiếc áo chàng đang mặc ra. Môi Tuyết cũng gắn liền vô môi Thi, 
                  hôn chàng say đắm. Chiếc lưỡi của nàng lùa qua miệng chàng 
                  thật điệu nghệ. Người Thi như bay bổng. Hình như chàng quên đi 
                  hết những diễn biến vừa xẩy xa trước đây mấy tiếng đồng hồ. 
                  Chàng vòng tay ôm ghì lấy Tuyết. Thì thầm bên tai nàng:
 - Anh làm như vậy có tội lỗi lắm hay không.
 - Không...không đâu, mình ơi. Em tự nguyện dâng hiến cho anh 
                  mà.
 - Còn bố anh !
 - Em có bạc đãi, hững hờ gì với bố anh đâu. Lúc nào em cũng 
                  cung phụng
 ông ấy như thần thánh, anh không biết hay sao. Chắc trong đầu 
                  anh đang kết tội em. Tại sao lại lăng nhăng với thằng tài xế 
                  phải không. Anh đâu có biết, đêm đêm khi ngủ với bố anh, ông 
                  ta chẳng làm gì cho em được thỏa mãn. Hình như bộ phận sinh 
                  dục của bố anh không được bình thường thì phải! Cũng vì thế mà 
                  mỗi lần bố anh lăn ra ngủ là em phải kiếm chỗ thủ dâm cho vơi 
                  đi nỗi ấm ức. Anh thấy có tội cho em không. Chỉ vì có một lần. 
                  Em vô ý đang thủ dâm ở trong xe hơi. Ỷ y là đêm tối đâu có ai 
                  ra chỗ đậu xe làm gì. Ai ngờ đâu, ngay lúc ấy, ma đưa lối, quỉ 
                  dẫn đường làm sao, thằng tài xế đi ngang. Nó nhào vô đè em ra. 
                  Phải nói lúc ấy cũng lỗi tại em, không chịu la lên. Nhưng anh 
                  ơi, làm sao lúc ấy em cưỡng lại được sự đòi hỏi đó. Và, từ đêm 
                  hôm đó trở đi. Y ép em ngủ với y mà không dám hé miệng ra với 
                  ai. Với lại em cũng không dám chối cãi là nhờ có nó mà em lấy 
                  lại được thăng bằng trong cuộc sống tình dục. Anh thông cảm 
                  cho em. Vì em nghĩ chỉ có nó thôi thì sự việc cũng chẳng tới 
                  nỗi nào. Nhưng dù sao thì cũng là lỗi của em. Anh đừng trách 
                  em nữa nhe.
 Lúc này Thi không còn biết Tuyết đang nói gì nữa. Chàng vục 
                  mặt vô đôi bồng đảo của nàng bú chùn chụt. Một tay chàng bợ 
                  lấy mông Tuyết ghì lại. Còn một tay chàng mò xuống đám lông 
                  rậm rì kia. Một hồi sau, Tuyết từ từ chùn mình xuống. Nàng kéo 
                  quần Thi ra. Con cu chàng ngỏng lên ngay trước mặt Tuyết một 
                  cách dữ dộâi. Tuyết hôn nhẹ lên đầu con cu đang sưng mọng đó. 
                  Nàng biết chắc Thi đã nứng lắm rồi. Nhưng Tuyết nhất định phải 
                  làm người con trai này khổ sở vì khoái lạc. Có như vậy nàng 
                  mới đạt được mục đích.  Sau khi hôn nhè nhẹ trên đầu con cu đó. Tuyết càng thấy no 
                  ùngỏng lên dữ dội, nào có thua gì con cu của thằng tài xế đâu. 
                  Nàng há miệng ngậm lấy đầu con cu, lấy lưỡi xe vòng vòng quanh 
                  thân nó. Thi cứng mình lại vì sự mơn chớn của Tuyết trên con cu chàng. 
                  Vậy mà Tuyết vẫn chưa tha. Nàmg đã đút hẳn con cu chàng vô 
                  miệng, lấy lưỡi xoay vòng thân cu chàng, làm Thi phải gồng 
                  mình lên mà chịu đựng. Nhưng chẳng bao lâu, chàng không còn 
                  kềm nổi nữa, phải rên lên. Tinh khí vừa muốn tuôn ra thì Tuyết 
                  cắn nhẹ vô cái khấc trên đầu con cu làm chàng dịu lại.
 Tuyết đứng lên, ôm lấy Thi thì thầm:
 - Anh ơi....tắm đi nhé. Mình anh toàn đất cát không. Ăn cơm 
                  xong, em lại hầu hạ anh được không.
 Lẽ dĩ nhiên là Thi phải bằng lòng, nên gật đầu. Mặc dù lúc này 
                  chàng chỉ muốn đút con cu vô lồn nàng mà thôi. Thấy Thi gật 
                  đầu, Tuyết vội vàng với cái khăn tắm choàng ngang mình.
 Thi biết nàng sắp đi ra nên chợt nhớ tới chuyện Lan muốn vô 
                  Saigon, chàng nghĩ tại sao không nói với Tuyết lúc này có phải 
                  là hay không. Dù sao thì trong gia đình này, Tuyết vẫn còn là 
                  vợ của bố chàng. Nghĩ thế. Thi nắm lấy tay Tuyết. Nàng ngước 
                  mặt lên hỏi:
 - Có gì nữa không Thi ?
 Thi ngần ngừ nói:
 - Con Lan nói với Thi muốn vô Saigòn làm, không biết dì có 
                  chịu không ?
 Ý nghĩ muốn tống cổ con nhỏ kỳ đà cản mũi, lại biết quá nhiều 
                  này ra khỏi nhà từ lâu làm Tuyết gật dầu lia lịa.
 - Được mà, được mà. Nó đi với Thi lên Saigon em còn an tâm nữa.
 Nói xong, nàng chạy về phòng ngay. Tuyết thấy còn nhiều việc 
                  phải làm để lấy lại ưu thế trong gia đình này. Nếu không, kể 
                  như bao nhiêu khó nhọc gây dựng nên chỗ đứng hiện nay, bỏ sông 
                  bỏ biển hết. Nàng mặc nhanh bộ đồ ngủ vô. Lấy mấy lượng vàng 
                  đi xuống bếp tìm Lan. Thấy Lan đang lui khui chiên đồ ăn. 
                  Tuyết lại gần, đứng sát sau lưng Lan, nói nho nhỏ:
 - Hôm nay Lan giỏi quá. Cô cám ơn con. Lúc trước cô có điều gì 
                  không
 phải với con, Lan đừng để bụng nhé. Nếu có gì con còn giận cô, 
                  bây giờ cho cô xin lỗi con đi. Vừa rồi, cậu Thi có nói với cô 
                  là con muốn theo vô Sàigòn hầu hạ cậu ấy. Cô cũng mừng cho 
                  con, được cậu Thi để trong mắt. Mai này biết đâu duyên số đưa 
                  đẩy, con trở thành bà bác sĩ cũng không chừng.
 Biết là Tuyết đã biết hết chuyện mình với Thi. Nhất là hai đứa 
                  trốn trong gầm giườøng hồi sáng. Lan cúi đầu nói nho nhỏ:
 - Con đâu có dám giận hờn gì cô đâu. Cô biết chuyện con với 
                  cậu Thi mà
 không la là con mừng rồi. Thú thực, con cũng không dám có ý 
                  nghĩ gì về tương lai với cậu Thi đâu. Bất quá cậu ấy coi con 
                  như món đồ chơi thôi. Vì nể nang mà cố làm cậu ấy vui mà thôi. 
                  Xin cô đừng trách con.
 Tuyết đứng thật sát vô mình Lan, nàng cố ý cọ bộ ngực vĩ đại 
                  của mình vô sau lưng con nhỏ, thân mật nói:
 - Con sợ cái gì. Trai tài gái sắc mà. Con cứ tiến tới đi. Có 
                  cô đứng sau lưng ủng hộ cho con. Bây giờ con cầm cái này đi. 
                  Lên Sàigon còn phải ăn diện với người ta. Cứ coi như món quà 
                  của cô cho con làm của hồi môn đó. Tí nữa ăn cơm xong. Thế nào 
                  cô cũng dọn đường cho thằng Thi xuống phòng con. Chắc chắn bây 
                  giờ trong nhà này sẽ không có ai làm phiền con với thằng Thi 
                  nữa đâu. Vậy đừng để lỡ cơ hội nhé. Nhớ khóa cửa lại...
 Lan chưa kịp nói gì thì đã thấy Tuyết vòng tay ra phía trước, 
                  nhét vô túi áo nàng một gói gì nằng nặng. Cái gói ấy nho nhỏ, 
                  vuông vắn như vậy mà nặng thế thì chỉ có là vàng thôi chứ 
                  quyết không sai. Bỏ gói vàng vô túi áo Lan xong. Tuyết tinh 
                  nghịch lùa tay thực nhanh qua lưng quần Lan. Bóp nhẹ một cái 
                  trên mu lồn nàng làm Lan co người lại. Kêu lên một tiếng nho 
                  nhỏ ngạc nhiên, vì hành động quá thân mật này của bà chủ mình. 
                  Lúc ấy Tuyết cười khúc khích bước nhanh lên nhà trên.
 Bữa cơm trưa nay ăn thực trễ và hơi đặc biệt vì sự có mặt của 
                  Lan trong bàn ăn. Thường thường thì Lan phải ăn cơm với anh 
                  tài xế dưới nhà bếp. Sáng nay y đã chết rồi, nên Tuyết cho 
                  phép Lan ăn chung bàn ở nhà trên. Có lẽ đó cũng là một cách 
                  Tuyết cố ý đưa Lan lại gần Thi và làm vừa lòng chàng.Trong lúc ăn, ai cũng thấy trên mặt Long hiện lên những nét 
                  băn khoăn. Hình như có điều gì chàng muốn nói mà không biết mở 
                  lời làm sao. Tuyết là người tinh ý nhất. Nàng đã đoán được 
                  Long đang thắc mắc điều gì. Bởi vậy, khi ăn gần xong. Tuyết cố 
                  ý gợi chuyện để giải tỏa những điều thắc mắc trong tâm tư 
                  Long. Nàng nói:
 - Sáng nay vì sự hiểu lầm trong lúc nóng nẩy mà suýt nữa Thi 
                  đã bắn dì chết. May mà có Long giựt súng lại, nếu không thật 
                  đáng tiếc cho tất cả mọi người rồi.
 Như được dịp cởi mở cõi lòng. Long hỏi ngay:
 - Anh Thi à, cho tới bây giờ, em cũng không hiểu sao, anh lại 
                  tính bắn dì
 Tuyết chứ ?
 Thi vừa định nói thì Tuyết đã đỡ lời.
 - Thi cho phép dì nói hết đầu đuôi câu chuyện sáng nay nghe.
 Thi nhìn Tuyết với cặp mắt biết ơn, và gật đầu nhè nhẹ. Vì 
                  thực sự bây giờ chàng không biết phải nói làm sao nữa. Thấy 
                  vậy, Tuyết thong thả quay sang phía Long, nhưng nàng cố ý 
                  không nhìn thẳng vào mặt Long, nói:
 - Câu chuyện đầu đuôi như thế này. Lúc dì đưa ba các con lên 
                  phi trường.
 Ông cụ vui vẻ lắm. Và cứ mỗi lần như vậy là thế nào ông cũng 
                  đòi hỏi dì phải thỏa mãn tình dục ngay trên xe ông mới chịu. 
                  Bởi vậy, dì mới cởi nút quần ông ra như mọi khi, và bú ông cho 
                  tới khi ông xuất tinh mới được nghỉ. Nhưng không hiểu sao, lần 
                  này ông hứng tình và sung sức quá. Một tay ông lần qua áo dì 
                  bóp nhũ hoa. Còn một tay ông thọc xuống, vén váy dì lên mò vào 
                  lồn dì. Cứ như thế tới gần phi trường thì ông xuất tinh và vui 
                  vẻ ra đi.
 Còn dì trở về với bao sự đòi hỏi trong cơ thể. Cũng như những 
                  lần khác, dì chỉ còn biết về phòng thủ dâm, để cho vơi đi sự 
                  đòi hỏi của thân xác. Và, dì có một sự sơ sót, vì dì quên đóng 
                  cửa phòng, nên thằng tài xế đi qua, thấy vậy, nhào vô phòng 
                  tính hãm hiếp dì. May mắn cho dì là Thi và Lan cũng vừa từ nhà 
                  dưới đi lên. Ẩu đả xẩy ra như mọi người đã chứng kiến. Và, có 
                  lẽ lúc đó Thi nóng quá, hiểu lầm dì có gì bậy bạ với tên tài 
                  xế nên suýt nữa dì chết mà còn ân hận. Không biết làm sao giải 
                  tỏa được nỗi oan ức này.
 (Hết Phần 1 ... Xin mời xem tiếp
                  
                  Phần 2) |