Tôi biết Hải-Lan qua trung gian của Linh, người em con ông
chú. Vì họ là bạn cùng khoa, cùng trường. Linh và Hải-Lan
đều theo ngành dược năm thứ 2. Đúng ra tên nàng là Helen,
nhưng kể từ khi biết nàng, tôi gọi nàng là Hải-Lan vì do
trại âm từ Helen mà ra. Bên cạnh đó, tôi cũng cho nàng biết
Hải-Lan có nghĩa là hoa Lan của Biển. Dĩ nhiên làm gì có
loại hoa Lan của Biển, nhưng thấy tên Hải-Lan ngộ-nghĩnh nên
nàng tỏ ý ưa thích.
Măc dù đã đến Mỹ hơn 5 năm, nhưng gia-đình ông chú đông con,
trong khi việc làm của ông không phải nghề chuyên-môn, nên
lợi-tức chỉ đủ chi dùng thôi. Thành thử trong nhà chỉ có một
xe cũ. Buổi sáng trên đường đi làm, ông chở Linh đến trường.
Mỗi chiều Linh nhờ Hải-Lan chở về nhà và lệ thường nàng ở
lại ăn cơm chiều với chúng tôi.
Lúc đó vừa chân ướt, chân ráo đến Mỹ. Hai cha con tôi phải ở
nhà ông chú. Một căn nhà 4 phòng ngủ với 9 nhân mạng thì
nhốt vào đâu? Dĩ nhiên với người Việt-nam thì như các cụ
thường nói :" Ăn nhiều chứ ngủ bao nhiêu". Lại nữa, các cụ
còn nói:" Đáo giang tùy khúc, nhập gia tùy tục". Cái tục ở
xứ văn-minh và giầu có là, cha mẹ một phòng, con trai, con
gái có phòng riêng, chứ không thể ngủ chung kiểu ở VN bốn
ngàn năm văn-hiến được! Bởi vậy căn nhà 4 phòng thì vợ chồng
ông chú choán một phòng. Linh là con gái lớn giữ một phòng,
hai đứa em trai một phòng, hai cô em gái áp út và út choán
một phòng. Và một phòng rất rộng-rãi dành cho cha con tôi là
basement. Thực sự, chú tôi rất khó nghĩ khi phải xếp cha con
tôi xuống basement, nhưng tôi đã trấn an ông bằng nhiều
lý-lẽ khác nhau. Mà lẽ đúng nhất, đó là so-sánh với cuộc
sống ở VN. Nhiều gia-đình ở VN không có miếng đất cắm dùi,
nhiều gia-đình có mái tranh vừa đủ che nắng chứ không thể
đụt mưa. Chưa kể đến những người sống lang-thang đầu đường,
xó chợ... Vì lúc đó Nhà Nước có kế-hoạch giãn dân tại các
đô-thị đi vùng kinh-tế mới. Có lẽ đời sống ở vùng kinh-tế
mới quá khó-khăn, lúa thóc hoặc những cây ăn trái không thể
một sớm, một chiều có thu-hoạch. Vì vậy rất nhiều gia-đình
tìm cách trở về thành-phố. Khi trở về thì nhà cửa đã sang
tay người khác. Chỉ còn sống nhờ vào nhà những người thân.
Gia đình nào kém may-mắn hơn đành sống ở các lề đường, đưới
gốc cây, bên mái hiên, với tấm nylon che nắng, đỡ mưa.
Nghe tôi trình bầy như thế, ông chú đành tắc lưỡi phán: "Gặp
thời thế, thế thời phải thế" Anh và cháu cứ ở tạm đây, để
mai mốt sẽ xin chương trình gia-cư, khi đó dọn ra cũng được?
Cũng như những người tị-nạn khác, hai cha con tôi phải làm
những giấy tờ cần-thiết khi đến Mỹ. Từ thẻ an-sinh xã-hội
đến chích ngừa và xin tiền trợ cấp. Những lần như thế đều
được Hải-Lan giúp đỡ rất nhiệt tình. Khi cần chúng tôi phải
cho nàng biết trước, để nàng sắp xếp giờ giấc đến trường
hoặc xin cái hẹn khác cho phù-hợp với giờ nghỉ của nàng.
Tục ngữ VN có câu:" Nhất cận thân, nhì cận lân". Trường hợp
của tôi và Hải-Lan nằm ở vế thứ nhất. Qua nhiều lần chở cha
con tôi đi đây, đi đó, tình thân giữa chúng tôi tiến triển
rất thắm-thiết. Bên cạnh đó Hải-Lan rất yêu mến con gái của
tôi. Thỉnh-thoảng nàng mua cho cháu vài con búp-bê nhỏ hoặc
những trang sách có đủ hình thú-vật hoặc những món đồ chơi
nhỏ. Nàng bỏ nhiều giờ ngồi tập cho cháu vẽ, tô mầu hoặc sắp
xếp các hình. Đặc biệt cháu cũng rất yêu mến Hải-Lan, mỗi
khi Helen ra về, cháu đòi theo, khóc nức-nở. Lúc này cháu
gần một tuổi, đang trong thời gian bập bẹ tập nói. Vì tiếp
cận với Hải-Lan hàng ngày như thế, nên cháu bập-bẹ nói và
hiểu tiếng Anh nhiều hơn tiếng Việt.
*
* *
Trong một chuyến vượt biên tại bờ biển Vũng-tầu. Tôi bế đứa
con gái chưa quá 6 tháng, lội nước, đạp sóng lên tầu trước,
đang định nhẩy xuống bơi vào bờ để dìu vợ và đứa con trai
lớn chưa quá 5 tuổi, thì đột nhiên những tiếng súng
chát-chúa nổ liên hồi. Hoảng hồn, những người vừa leo lên
tầu nằm dài trên boong, nép mình bên mạn tầu tránh đạn.
Người lái tầu kéo tay ga, con tầu rùng mình, chồm sóng hướng
ra khơi.
Khi định thần lại... thì chung quanh chỉ là bóng tối
chập-chùng. Bầu trời một vài ánh sao lạc-lõng, bơ-vơ. Mặt
biển như có hàng ngàn vì sao tan vỡ, khi con tầu xẻ bóng đêm,
gối sóng trườn tới, để lại phía sau một vệt sáng của trớn
nước do con tầu vừa đi qua và xa hơn nữa về phía sau là màn
tối âm-u. Những người lên được tầu, kẻ thì lạc con, kẻ mất
vợ, kẻ không kịp dìu người thân. Tiếng kêu khóc của trẻ thơ,
tiếng nức nở của sự chia-lìa hòa cùng tiếng sóng đập vào mạn
thuyền như một điệu nhạc chia-ly ai-oán!
Một số người năn nỉ tài công quay tầu trở lại, vì không ai
nỡ xé lòng, nát tim với cảnh kẻ ở, người đi! Nhưng người lái
tầu vẫn im-lìm như đá, như lim... vẫn giữ tốc độ tối đa cho
tầu lướt sóng. Lúc đó lòng tôi tan-nát, đứa con dại trong
tay vật-vã, khóc lóc lại càng làm lòng tôi như kim chích,
dao đâm ! Tôi như người mất trí, một tay bế con, một tay bám
theo be tầu lần mò về phía sau lái gặp tên tài công. Dù
năn-nỉ cách gì, người tài công vẫn không chuyển lòng. Thấy
tôi năn nỉ và đứa bé khóc lóc quá, người tài công nói lớn:
- Cả tầu, ai cũng bị hoàn cảnh này! Chính tôi cũng vậy, gia
đình tôi cũng kẻ đi, người ở. Nhưng quay trở lại bây giờ thì
một là chết, hai là bị tù. Chẳng thà mình đi cho yên phận,
những người còn lại lo chuyến sau.
Ngẫm ra, người tài công có lý. Đồng thời tôi cũng nhớ lại có
nhiều gia-đình phải chia nhau đi thành nhiều chuyến. Thôi
đành tắc lưỡi theo số phận. Chứ bấy giờ còn cưỡng-cầu gì
được? Không lẽ ôm con nhẩy xuống biển, bơi vào bờ. Mà bờ lúc
này đã chìm trong màn đêm hun-hút.
Cũng may tầu của chúng tôi được tầu Cap Anamur vớt. Sau đó
tầu lênh-đênh hoặc xuôi ngược theo hải-phận VN để cứu-vớt
những con tầu tị nạn khác. Khoảng một tuần trên đại-dương,
chúng tôi được tạm trú tại Singapore. Ngót hai tháng sống ở
Sư-tử-thành, mỗi ngày tôi đều bế con đi học tiếng Anh. Phải
nói lúc là học-sinh bậc trung-học, tôi theo sinh-ngữ Anh,
nhưng chương-trình thuở đó chỉ chú-trọng đến văn-phạm và
cách dịch thuật hơn là đối thoại. Hơn nữa các giáo sư VN đều
phát-âm theo lối gần giống như âm Pháp, nên khi gặp người
ngoại quốc tôi gặp trở ngại rất nhiều. Khi nghe họ nói, tôi
mù-tịt như vịt nghe sấm, khi tôi nói, họ ngớ-ngẩn chẳng hiểu
tôi muốn nói gì?
Cho đến khi biết Hải-Lan và có cơ-hội tiếp-xúc mỗi ngày, tôi
biết đấu hót vớ-vẩn những câu thông-dụng.
Một thời gian sau, khi được chấp-thuận chương-trình gia-cư.
Hai cha con tôi dọn ra một chung cư gần trường đại-học, nơi
Hải-Lan và Linh đang theo học. Lúc này hầu hết những việc đi
lại như đi chợ, giặt quần áo hoặc đi khám bệnh đều do
Hải-Lan giúp đỡ. Tình thương mến giữa nàng và con gái tôi
mỗi ngày mỗi đậm-đà hơn không khác chi tình mẹ con. Nhiều
khi Hải-Lan ra về không nổi với cháu, vì cháu cứ ôm chặt lấy
nàng. Dù tôi dỗ-dành cách chi cũng khó kéo cháu ra khỏi vòng
tay của Hải-Lan được ! Bởi cháu ôm cứng lấy nàng, khóc lóc
không chịu rời xa! Những lần tôi kéo cháu rời khỏi vòng tay
Hải-Lan, nàng nhìn cháu với đôi mắt xót-xa, thương-cảm và
trong mắt nàng long-lánh lệ.
Vì gần trường nên mỗi chiều, sau khi đưa Linh về, nàng lại
ghé thăm chúng tôi và thỉnh-thoảng ở lại dùng cơm với cha
con tôi. Lúc này tôi trên 30, nên có chút kinh-nghiệm về
cách đối-xử với phái nữ một cách tế-nhị. Dĩ nhiên, tôi đối
xử với Helen rất dịu-dàng với lòng quý mến và với lòng mang
ơn nữa. Thường tôi nấu các món ăn Việt-nam, vả lại tôi có
biết nấu các món ăn Tầu, Tây hoặc Mỹ gì. Thế mà nàng lại
thích những món xào, canh chua hoặc thịt kho...v.v... Nhất
là những món như canh rau đay hoặc mướp xào.
Sau bữa cơm nàng thường ở lại chơi với con gái tôi chốc lát.
Mỗi lần nhìn nàng ngồi bế cháu trong lòng, chỉ cháu các hình
ảnh hoặc xếp các đồ chơi, lòng tôi ấm-áp lạ-lùng. Hải-Lan
nhỏ nhắn, chiều cao xấp-xỉ với tôi. Nước da trắng hồng,
khuôn mặt thon gọn, tóc mầu hung với đôi mắt pha trộn giữa
hai giòng máu. Mẹ nàng vốn là người Ý, cha nàng là người Mỹ.
Qua lời nàng thì nàng giống mẹ nhiều hơn. Hai cánh tay nàng
suôn-sẻ với những ngón tay dài mềm mại đang vuốt tóc con gái
tôi. Cháu áp đầu vào ngực nàng. Vùng ngực của nàng không lớn
lắm, rất hợp với dáng người. Nhiều khi thấy cháu nũng-nịu
với nàng quá, tôi lên tiếng ngăn-cản, dĩ nhiên bằng tiếng
Việt. Thoạt đầu nàng không hiểu, nhưng dần-dà nàng biết đó
là lời tôi cản-ngăn con. Những lần như thế, nàng nhìn tôi
với vẻ trách móc và lên tiếng:
- Không sao cả, vì em cũng yêu cháu .
Tôi đành tìm cách diễn-tả:
- Cô dành cho cháu nhiều tình-thương rồi mai-mốt cô không
đến nữa, cháu khóc-lóc, tôi biết làm sao được?
Nàng nhìn tôi rất trìu mến:
- Chuyện đó chưa thể xẩy ra được?
Được thể tôi nói:
- Sau khi tốt nghiệp, cô sẽ đi làm, sẽ lập gia-đình và sẽ...
thì đâu còn thời-giờ đến với cháu nữa!
Nàng cười mỉm:
- Trừ khi anh không cho tôi ăn cơm tối nữa?
Tôi ngửa hai bàn tay, như kiểu mời mọc:
- Cô được chào đón bất cứ lúc nào. Chỉ sợ cô không muốn bước
chân đến và chỉ sợ tôi vụng-về không biết cách nấu những món
cô ưa-thích thôi?
- Không hề chi, những món ăn VN rất ngon, làm tôi dễ ngủ hơn
và không bị lên cân như những người bạn cùng trường.
Dí-dỏm, tôi đưa mắt từ trên xuống dưới:
- Cô nặng không quá 100 pounds mà sợ mập ư?
*
* *
Thường những câu chuyện giữa hai chúng tôi chỉ có vậy. Nhiều
khi, tôi có ý-định đi xa hơn, bằng cách tán-tỉnh hoặc tìm
cách đụng chạm vào người nàng, nhưng có lẽ mặc cảm hoặc sự
tự-trọng hoặc nền giáo-dục của người Việt đã thấm vào
xương-tủy... nên tôi không dám đi quá đà. Tuy thế, mỗi khi
Hải-Lan ra về, tôi lại mơ-mộng và ... mộng-mơ?
Với tuổi trên 30 lại xa cách vợ thì làm sao tôi không bị
đè-nén về sinh-lý cho được. Nhưng tôi không có cơ-hội đi tìm
"bò lạc". Vả lại chẳng ai đề cập đến chuyện đó. Không lẽ tôi
lại lên tiếng với Linh hoặc với mấy chú em của Linh. Đàng
khác, tôi chỉ ru-rú trong nhà... như một người "kín cổng cao
tường". Chưa có thể sắm cho mình một chiếc xe, dù là xe cũ!
Và niềm vui của tôi là thỉnh-thoảng Linh ghé thăm, nhưng
chắc chắn đó là sự có mặt của Hải-Lan mỗi ngày. Tôi thường
cụ-bị những món ăn vừa chín, đang bốc khói theo giờ nàng đến
nhà.
Sau khi cơm nước xong, cũng như những ngày trước, tôi thu
dọn, rửa chén đĩa rồi ngả người xem TV, còn Hải-Lan chụm đầu
với con gái tôi. Hôm đó, nàng đứng dậy vươn vai, vặn người
như mỏi-mệt. Sẵn cơ-hội này, tôi lên tiếng:
- Hải-Lan mệt lắm à? Hãy để tôi ma-sát vai cho.
- Anh biết cách ư?
Tôi gật đầu:
- Dĩ nhiên.
Nàng ngồi xuống thảm, dưới chân tôi. Hai tay tôi bóp nhẹ hai
vai nàng. Cho đến khi vừa đủ, tôi dùng cườm bàn tay xoa-xát
trên vai, xuống lưng nơi hai lá phổi. Phương pháp án-ma này,
tôi đã đọc trong sách và đã áp dụng cho một số người quen
khi ở VN, vì thế hai bàn tay tôi không bị ngượng-ngùng.
Trong thời gian này, tôi bảo nàng thả lỏng người và hai tay.
Hai chân tôi kềm sát thân người nàng một cách vô tình. Nếu
không chú ý đến cách áp dụng thuật án-ma, chắc chắn tôi cảm
thấy phấn-kích vì sự tiếp-xúc với thân người của Hải-Lan lắm.
Sau một khoảng thời-gian như là vừa đủ, tôi hỏi nàng:
- Cô cảm thấy thế nào?
Gục gật đầu, nàng trả lời:
- Khá lắm.
Tôi cho nàng biết:
- Đúng ra khi án-ma, người được thoa-bóp không mặc áo, để
nhiệt-lực trong cơ thể của cô tăng lên chóng hơn và sự mệt
mỏi, đau nhức sẽ mau hết hơn.
Quay đầu lại, nhìn tôi bằng đôi mắt dịu-dàng, nàng nói:
- Tại sao anh không cho em biết?
Vừa nói xong, đứng dậy xoay người đối diện với tôi, nàng nhỏ
nhẹ:
- Bây giờ cởi áo có muộn không?
Tôi ra dấu bảo nàng nằm dài trên sa-lông. Nàng nằm nghiêng,
kéo ngược áo T.shirt qua khỏi đầu. Tôi quỳ bên nàng, hai bàn
tay thoa nhẹ... nhẹ... từ vai xuống hai lá phổi. Thỉnh
thoảng dùng cườm bàn tay, tôi ấn vào những nơi cần-thiết.
Thú thật, khi nhìn thân người Hải-Lan thon-thả, với nước da
trắng hồng, nằm dài trước mắt, lòng tôi xao-động như sóng
nước vỡ bờ. Tim tôi như thôi thúc và máu tôi tăng nhịp
luân-lưu, nhưng tôi cố giữ lòng. Thấy bị trở ngại vì giây áo
ngực của nàng, tôi lên tiếng báo cho nàng biết. Nàng thở một
hơi dài:
- Anh cởi dùm đi.
Sau đó hai bàn tay tôi xoa nắn khắp thân thể nàng phía sau
lưng. Lúc này lòng tôi tưng bừng, nôn nao và không thể kìm
hãm được, tôi cúi xuống hôn lên hai bên cổ, dưới tai nàng.
Miệng tôi lần lần xuống vai, xuống lưng. Vừa dùng lưỡi, tôi
còn dùng miệng mút vào những huyệt trên lưng... Lúc này
người Hải-Lan nổi gai, nàng vặn người theo khi miệng tôi
lướt từ bên eo trái qua eo phải của nàng. Thấy phản ứng của
nàng có vẻ đồng tình, tôi kéo nàng nằm ngửa. Áo ngực của
nàng rơi xuống. Cặp vú của nàng nhỏ gọn, hai núm như son.
Hai tay tôi tham lam xoa... xoa trên 2 đầu vú nàng. Hai núm
vú cứng dần... cứng dần... và nàng nằm yên-lặng thụ-động?
Hai mắt nàng lim-dim. Miệng nàng hé mở, hàm răng cắn chặt
như để chịu đựng sự nhột nhạt bởi bàn tay của tôi mớn-trớn.
Người tôi lùng-bùng... Tôi cúi xuống, miệng tôi ngậm lấy núm
vú cuả nàng, dùng đầu lưỡi, tôi đá núm vú của nàng trong
miệng. Nàng trằn người và thở hắt thành tiếng. Miệng tôi rời
núm vú, lưỡi tôi trườn xuống rốn nàng. Nàng rít nhẹ qua kẽ
răng. Can đảm hơn, tôi mở nút quần jean của nàng, thót bụng
lại và nàng ưỡn người để tôi kéo quần khỏi chân. Quần lót
mầu xanh viền đỏ không đủ che phần âm-hộ. Hai bên những sợi
lông mầu hạt Giẻ thật dễ thương, thật gợi tình. Chưa dám kéo
quần lót của nàng. Tôi đành vén sang một bên và miệng tôi
tham-lam ngậm đúng cửa âm-đạo, lưỡi tôi đẩy quanh cửa âm-đạo...
Lúc đẩy vào, lúc vòng quanh. Người nàng như có luồng điện
cao thế, hai chân nàng giật... giật... và rên rỉ không thành
tiếng.
Lúc này, tôi cũng không thể kềm hãm được. Dương vật của tôi
dựng đứng. Tôi dìu nàng vào phòng...? Bất ngờ con gái tôi
tròn xoe đôi mắt nhìn chúng tôi. Tôi vội vàng lấy áo T.shirt
ra dấu cho nàng che ngực. Dĩ nhiên lúc này tôi đang bận quần
áo, chứ không "thuồng luồng" như Hải-Lan. Nàng cúi xuống vỗ
về cháu và nói nhỏ bên tai nó mấy câu. Bỏ thêm mớ đồ chơi
cho nó, hai chúng tôi vào trong.
Như bị đói khát lâu ngày, tôi bế nàng nằm ngửa trên giường.
Kéo quần lót nàng khỏi chân, tôi mở rộng hai chân Hải-Lan...
Âm hộ của nàng chum-chúm, dài với dáng mỏng-manh được che
bởi nhúm lông mầu rượu chát và điều tôi ngạc nhiên là cửa
âm-hộ của nàng có một vòng mầu trắng đục như màng nhện bao
bên trong. Tôi không ngờ... Hải-Lan còn trinh. Tôi vẫn nghĩ
với đời sống tự-do, cha mẹ không thể kiểm-soát chặt-chễ con
cái khi chúng bước vào tuổi thành-niên. Hơn nữa vấn đề
trinh-tiết đối với đàn bà, con gái xứ Mỹ có lẽ không
quan-trọng như một số nước Á-đông... thì việc Hải-Lan còn
trinh khiến tôi ngạc nhiên? và thích-thú...
Với người đã có gia-đình như tôi hay nói cách khác đã có
kinh-nghiệm trong việc chăn gối, nên tôi không dám vồ-vập,
mạnh-bạo với Hải-Lan. Tôi phải từ từ để hâm nóng sự
kích-thích của nàng. Dùng miệng và lưỡi, tôi lướt nhẹ bên
ngoài mép âm-hộ, lưỡi tôi thỉnh-thoảng đẩy nhẹ vào bên
trong. Rà trên mồng đóc... rồi tìm xuống hai mép thịt đỏ
hồng như cánh hoa tươi?
Hai tay Hải-Lan bấu chặt lấy nệm, thân dưới nàng vặn qua,
vặn lại theo hướng đi của lưỡi tôi. Miệng nàng rít qua kẽ
răng và lầu-bầu những tiếng không rõ như thúc-dục như năn-nỉ.
Có lẽ thấy tôi kéo dài sự mơn trớn và không thể chịu đựng
được lâu hơn. Nàng hổn hển:
- Hãy cho em ... Hãy yêu em...
Không vội vàng, tôi trụt quần và cởi áo,. Leo lên nằm ngược
chiều với Hải-Lan. Tôi bế nàng nằm trên người tôi, hai tay
vòng lên mông nàng, miệng tôi ngậm cứng lấy âm-hộ nàng và
tôi say-sưa... bú... Tôi bú một cách nhẹ-nhàng, với đầu lưỡi
đẩy vào, kéo ra.... Bỗng dương-vật của tôi ấm-áp trong miệng
nàng. Nàng chỉ ngậm và nút nơi đầu dưong-vật chứ không ngậm
sâu trong miệng. Tôi nghĩ là nàng chưa có kinh nghiệm hoặc
nàng sợ gì đó...? Tôi ưỡn người lên để dương vật vào sâu
trong miệng nàng hơn, nhưng không thể vì nàng dùng một bàn
tay như đà cản, nên dương-vật của tôi chỉ vào đến mức
giới-hạn mà thôi. Tôi cảm thấy tinh-khí như tìm cách phóng
ra ngoài. Nếu cứ giữ tình trạng này, chắc là tôi sẽ phải "ngã
ngựa" trước. Vì vậy, tôi lật nàng nằm ngửa, một nữa thân
người nàng trên giường, hai mông nàng gần mí giường, hai
chân gác trên vai tôi. Cầm dương-vật, tôi rà chung quanh mép
âm-hộ và từ từ cho vào huyệt-đạo của nàng. Tôi chỉ dám cho
vào một chút thôi. Tôi bỏ hai chân nàng xuống, mở rộng hai
chân nàng... Tôi nhích dương-vật vào sâu hơn? Như có vật cản...
và nếu cứ gượng nhẹ như thế này... thì không có thể thỏa-mãn
được chính tôi và cũng khó đưa nàng vào chốn bồng-lai. Tôi
lại cầm dương vật đẩy nhẹ chung quanh mép âm-hộ nàng nhiều
lần... Lúc này Hải-Lan rên-rỉ và thở hổn-hển. Nước nhờn thấm
ướt đầu dương-vật của tôi. Hai tay tôi banh hai chân nàng
rộng hơn và... đầu đương-vật của tôi vừa chạm màng trinh của
Hải-Lan, tôi đẩy mạnh... Người Hải-Lan giật ngược lên, nàng
thở hắt ra, như trút hơi bị đè nén quá lâu. Tôi thấy mặt
nàng nhăn lại... Không dám đẩy vào, kéo ra như những lần làm
tình với vợ. Tôi nhè-nhẹ đẩy vào và nhẹ-nhàng kéo ra ... rồi
đẩy vào... Lúc này trong bàng quang tôi như bị tràn trề
tinh-khí. Dù muốn kềm giữ và kéo dài niềm lạc-thú, tôi cũng
không thể... Đẩy thêm một lần nữa, Tôi ghì thật sát vào nàng,
hai phần duới của nàng và tôi như keo dính lại... Dương vật
tôi giật mạnh, như vòi nước bị bể, tinh-khí bắn vào xối-xả...
Người Hải-Lan lại giật thêm mấy lần.
Cơn sướng khoái tràn trề trong cơ-thể, tôi thỏa-mãn nằm chận
lên người Hải-Lan. Miệng tôi mút nhẹ hai bên cổ nàng, rồi
tôi chồm lên ngậm đầu vú nàng mơn-trớn bằng đầu lưỡi. Tay
trái tôi lòn xuống nâng đầu nàng, tay phải mân-mê đầu vú
phải. Núm vú nàng lại săn cứng. Cơn đòi hỏi lại dồn-dập kéo
đến, tôi quỳ xổm vừa gác hai chân nàng lên vai, tôi ướm hỏi:
- Em có bị đau không?
Nàng nhìn tôi âu-yếm:
- Không đau lắm!
Dùng gối kê dưới mông nàng, tôi nhẹ-nhàng đẩy dương-vật vào
sâu âm hộ nàng. Vẫn sợ nàng bị đau, tôi nhẹ-nhàng nhắp nhắp,
do nước nhờn của nàng thoát ra và do tinh-khi của tôi còn
nằm bên trong, nên lần này không khó-khăn lắm? Vì đã xuất
tinh một lần rồi, nên lần này tôi làm tình với nàng khá lâu.
Bởi lẽ gượng nhẹ, nên tôi không thể xuất tinh được. Tuy vậy
tôi không dám làm một cách mạnh-bạo. Lâu lắm, có thể hơn nửa
giờ, thấy nàng có vẻ mệt và đã mấy lần tử cung nàng co-thắt
mà tôi biết là do nàng xuất khí. Vì vậy, tôi nằm chận lên
người nàng, hai tay cho xuống dưới mông, tôi xiết mạnh và
đẩy sâu vào, đầu dương vật của tôi như đụng vào đáy tử-cung
của nàng... Tinh khí tôi bắn... giật trong đó. Hôn trên đôi
môi mọng đỏ của Hải-Lan, tôi vào buồng tắm. Trở ra, thấy
nàng ngủ ngon như một đứa bé vô tư-lự, tôi kéo chăn đáp
ngang người nàng.
Bây giờ đã 9 giờ tối, như thế bữa cơm chiều không quá một
giờ, còn hơn hai giờ đồng hồ, chúng tôi đã mơn-trớn và yêu
nhau say-đắm. Ra ngoài, con gái tôi đang nằm trên thảm ngủ
ngon lành như Hải-Lan bên trong.
Gần 10 giờ đêm, tôi đánh thức nàng dậy. Nàng uể-oái cho
biết, nàng ngủ lại với tôi. Nàng không quên gọi điện-thoại
báo tin cho cha mẹ nàng biết.
Có lẽ một thời gian quá lâu, tôi không có đàn bà. Sinh lý
dồn nén, hơn nữa Hải-Lan là cô gái còn trinh lại đẹp và thân
người rất ngọt-ngào. Nên đêm đó, tôi khó ngủ... Chập chờn
cho đến gần sáng, lúc Hải-Lan đi vào buồng tắm. Tôi đi theo,
mở nước cho nàng. Đứng thẳng người trong bồn tắm, người nàng
như bức tượng được tay thợ khéo o-bế, mài-dũa. Khi nàng nằm
dài trong bồn tắm, tôi lại háo-hức đòi hỏi. Chợt nhớ lại khi
làm tình, có thể để lại hậu quả cho nàng, tôi lên tiếng.
- Em không sợ có thai sao?
Không trả lời, nàng lên tiếng mà tôi đoán là nàng không ngại
chuyện mang thai có thể xẩy ra:
- Ư ... ự...?
Lấy khăn lau khắp người nàng. Khi lau đến phần dưới, tôi lại
đưa miệng vào âm-hộ nàng bú một cách thoải-mái. Lúc này một
chân nàng gác lên thành bồn tắm để tôi dễ dàng đưa lưỡi vào
sâu hơn. Hai tay nàng ôm đầu tôi, miệng nàng rên rỉ. Nước
nhờn từ âm-hộ nàng chảy ra, mùi ngây ngây thoảng mùi xà-bông
tắm thơm nhẹ chui vào trận óc. Tôi say-sưa, mê-mải bú và
lưỡi tôi đánh qua, lướt lại theo chiều dài âm-hộ của nàng từ
trên xuống dưới. Đôi lúc tôi cho đầu lưỡi vào huyệt-đạo của
nàng. Tiếng rên của nàng lớn hơn, chân nàng run-rẩy hơn và
tôi cũng bị kích thích mãnh-liệt. Dìu nàng ra khỏi phòng
tắm, nàng nằm ngửa trên giường, hai bờ mông vừa ở mép
giường. Tôi ngồi xổm dưới sàn, hai chân nàng gác trên vai.
Tôi hân-hoan ngụp lặn trong âm-hộ nàng với những lần bú thật
lâu, thật mạnh. Nàng quằn quại như con rắn, miệng rên rỉ,
hai chân cặp lấy cổ tôi như để kìm hãm nước nhờn thoát ra
quá nhiều. Tôi đề nghị nàng, quỳ trên giường, tôi đứng đưới.
Hai tay tôi ôm hai bên eo nàng. Dương vật tôi tìm lối vào
thiên-thai. Nàng đưa tay xuống, cầm dương-vật của tôi cho
vào cửa động. Hai tay tôi giữ eo nàng vững hơn. Tôi đẩy mạnh
tới... cảm giác chật chội khi dương-vật vưọt qua cửa ải của
nàng, khiến người tôi lâng-lâng. Lúc này nước nhờn của nàng
khá nhiều, tôi cứ từng nhịp đẩy vào, kéo ra, lúc mạnh, lúc
nhẹ. Tôi đẩy liên hồi, người nàng bị sức đẩy của tôi xô về
phía trước. Tôi lại phải ngừng, để kéo nàng về phía sau. Hai
đầu gối nàng mở rộng. Tôi rún người cho dương vật đâm ngược
lên. Có lẽ bị thốn trong tử cung, nàng rít lên trong kẽ
răng. Tôi hứng tình quá, quên mất phải gượng nhẹ và dịu-dàng
với nàng. Hai tay tôi lòn dưới bụng nàng, ôm chặt và phần
dưới của tôi đẩy mạnh vào cửa mình của nàng. Tiếng rên của
nàng lớn hơn, liên hồi hơn, mồ hôi trên lưng nàng thoát ra,
mồ hôi trên người tôi cũng không kém. Tôi say-sưa đẩy vào,
kéo ra... coi nàng như một người đàn bà thuần-thục trong
việc gối chăn? Lần này, tôi chơi khá lâu... Có lẽ cả tiếng
đồng hồ ? Nàng rên rỉ như bị đau đớn, nhưng nàng vẫn quỳ
chạng rộng để tôi đẩy vào, kéo ra liên tục như vũ-bão...
Những tiếng nhóp-nhép của nước nhờn nàng xuất ra do sự
va-chạm giữa dương vật và cửa mình nàng. Tiếng lạch-bạch khi
phần thân thể dưới của tôi áp vào hai mông của nàng cùng với
tiếng rên liên hồi của nàng và tiếng rít của tôi lúc tuyệt
đỉnh... Đột nhiên, dương vật của tô đâm thật sâu và tôi ghì
chặt hai mông của nàng thật sát... thật sát... Như nước vỡ
bờ, tôi xuất tinh trong nỗi hoan-lạc tận cùng. Giữ dương vật
khá lâu trong cửa mình của Hải-Lan, cho đến khi nó đầu hàng,
cũng là lúc Hải-Lan nằm dài người xuống giường hổn-hển, với
mồ-hôi ướt người.
Sáng hôm sau, nàng không thể đến trường được. Hẳn nhiên tôi
cũng chung số phận. Đúng là hạn hán lâu ngày gặp mưa rào! Cả
hai chúng tôi lăn ngủ. Con gái tôi đành uống sửa cầm hơi.
Từ đó, mỗi chiều sau giờ cơm, chúng tôi lại yêu nhau ra-rít
và mạnh bạo, nhuần-nhuyễn hơn. Nhất là, càng về sau chúng
tôi càng quen hơi, bén tiếng nên mỗi chiều Hải-Lan đến,
chúng tôi âu-yếm nhau như những đôi vợ chồng trong tuần
trăng mật. Theo tôi có lẽ còn mật-thiết hơn, say-đắm hơn và
nồng-nàn hơn, vì chúng tôi không thể sống chung một mái nhà,
vì chúng tôi không có danh-phận và có thể chúng tôi chỉ là
hai kẻ ăn-vụng. Vì thế những lần bên nhau, chúng tôi tận
hưởng thú-vui nhục-dục bằng đủ mọi kiểu với thời giờ dài
hơn. Nhiều lần tôi "quần" nàng từ trên giường lăn xuống đất.
Nước nhờn của nàng xuất ra quá nhiều, trong khi tôi vẫn liên
hồi đẩy vào, kéo ra. Đến nỗi huyệt đạo của nàng khô-quánh mà
tôi vẫn chưa bỏ cuộc.
Tuy vậy chúng tôi vẫn ngại hậu quả, nhất là tôi sợ hậu quả
ấy hơn nàng. Vì tôi không thể nhắm mắt quên được bổn-phận
của người chồng, người cha đang có người vợ và đứa con trai
lây-lất ở bên kia bờ Thái-bình-dương. Bởi vậy, nàng phải
dùng thuốc ngừa thai. Có lẽ loại thuốc này khiến nàng bị
kích-thích nhiều hơn, đòi hỏi nhiều hơn? Nhưng dù thế nào đi
nữa Hải-Lan cũng rất được thỏa-mãn. Bởi trước khi nhập cuộc,
tôi đều dùng miệng và lưỡi để làm nàng ngây ngất trước.
Riêng tôi lúc làm tình với nàng để cho nàng được tận cùng
sướng-khoái, tôi thường đưa tư-tưởng đi nơi khác trong lúc
đó nhịp thúc vào, kéo ra vẫn liên-tục mạnh-liệt trong âm-hộ
nàng, với mục-đích không xuất tinh quá sớm. Đó là "tuyệt
chiêu" khiến Hải-Lan vã mồ-hôi và điêu đứng với tôi ?
Với Hải-Lan tôi coi như là ân-sủng nàng ban cho tôi trong
thời gian chờ đợi việc xum-họp gia đình. Dĩ nhiên tôi yêu
Hải-Lan tức Helen rất nồng-nàn, say-đắm và hàm ơn. Nếu phải
chịu khổ-cực, phải chịu cay đắng cho nàng, tôi vẫn vui lòng
chấp-nhận.
Hết
Nguyễn Xuân Huy |