Anh hùng đừng hỏi xuất xứ
Phận má hồng lắm gian truân
Quả đúng như lời Tố Quyên nói, 3 canh giờ
sau, huyệt đạo của Tây Môn Lộc được giải khai và hắn có thể
di động tay chân. Ngay sau khi được giải khai, hắn vội toạ
hành công, cố đề khí, với hy vọng mỏng manh, mong kịp thời
hồi phục công lực để khoát khỏi chốn kinh hoàng này. Nhưng
thất vọng thay, một chút sức lực trong người hắn cũng không
còn. Cử chỉ của hắn ngày càng khó khăn, tựa hồ như dùng hết
sức lực mới di động cơ thể, chân tay được. Hắn thở dài, bước
đến cánh cửa trước, và đúng như hắn dự định, cánh cửa ấy đã
bị đóng chặt từ thưở nào. Nếu như trước đây, chỉ một cái đá
của hắn cũng có thể đạp tan cánh cửa này, nhưng bây giờ, sức
lực của hắn như một lão già xế chiều, đi đứng cũng không
vững huống hồ là đá với đấm. Chán nản, hắn thờ thẫn bước về
phía cánh cửa sau.
Cánh cửa không khoá, và khi hắn mở cửa ra, kinh hoàng thay,
hắn thấy vô số linh vị đặt trên một cái bàn thờ. Hắn cố tập
trung sức mắt mới đọc rõ những chữ khắc trên linh vị. Nào là,
Thập Tam Gia Võ Trang chi vị, Ngọc Trúc Nữ Nguyễn Thanh chi
vị, Ngọc Trần Đạo Nhân Lâm Mỗ chi vị, cứ thế hắn đọc xuống,
đó là vô số tên của những anh hùng có tiếng trong giang hồ
cho tới những tên họ của những người thường dân, nghèo hèn
vô danh tiểu tốt. Càng đọc, nét mặt Tây Môn Lộc càng xám lại,
đôi môi hắn run cầm cập, cơ thể hắn lảo đảo khịu xuống như
một thân xác vô hồn. Trí nhớ hắn đã hồi tưởng lại những tên
họ này, mà hắn tưởng cả cuộc đời này sẽ không còn ai nhắc
đến. Những người này là những người bị hắn sát hại, lăng mạ,
sỉ nhục, hiếp dâm, chiếm bóc tài nghiệp. Bề ngoài của hắn
như là một thương gia chanh chính, giàu có nứt vách nghiêng
thành, nhưng thật ra, sự nghiệp hắn có được ngày hôm nay là
từ bóc lột, tính mạng, thân xác, tài sản của những người có
tên trên linh vị kia mà thành. Bàn tay của hắn đã tẫm rất
nhiều máu, và chỉ tới bây giờ, khi sức lực cùng kiệt, tinh
thần suy nhược, hắn mới cảm thấy một phần nào hối hận những
chuyện hắn đã làm.
Đọc tới tên trên linh vị cuối cùng, hắn thấy ở dưới đó có
một tời giấy, đề hai dòng chữ:
“Hãy quỳ lạy những linh vị này. Tội chết sẽ giảm bớt đi cực
hình.”
Tây Môn Lộc chợt cười to, rồi dùng tàn sức nói như hét:
_Hahahaha, Tây Môn Lộc này, tuy người mang đầy tội nghiệt,
nhưng không phải là một kẻ sợ chết. Sự việc đã đến như vầy,
các người muốn chém thì chém, muốn giết thì giết, hà tất còn
bày những trò quỷ quái thần ma như thế này.
Tiếng nói vang vọng khắp căn phòng, thậm chí có thể nghe dội
lại những âm thanh hắn vừa cất tiếng. Sau đó, căn phòng trở
lại yên lặng, tĩnh mịch, lạnh lùng tưởng như đây là một địa
ngục ma quỷ. Tây Môn Lộc, tuy nói thế, nhưng mục đích cũng
chỉ trấn an mình. Sau một hồi, không có cử động nào của bên
địch, hắn tức giận, đập xô những linh vị bày trang nghiêm
trên bàn thờ xuống, dùng chân đạp gãy những mộc vị ấy. Đập
đổ chán nản, hắn ngồi phịch xuống đất thở dài mệt nhọc.
Không khí trở nên âm u, mịt mờ, và hắn đã ngồi thế một thời
gian rất lâu, nhẩm đoán cũng có thể là một ngày đã trôi qua.
Cơ thể của hắn, càng lúc càng tạ, do mất qua nhiều tinh khí
trong lúc giao hợp với Nguyễn Tố Quyên, cộng thêm không được
ăn uống gì cả, làm tinh thần hắn suy kiệt, thậm chí có lúc
hắn muốn cắn lưỡi tự tử hoặc đâm đầu vô tường chết quách đi
cho rồi, nhưng cuối cùng, hắn cũng không có can đảm để làm.
Cuối cùng, cánh cửa cuối phòng đã mở, ánh sáng chói chang từ
căn phòng kia, làm hắn chợt thấc giấc trong cơn ngủ, có hai
người đàn bà, nét mặt xấu xí, thân hình đồ sộ, tướng người
vạm vỡ bước đến bên Tây Môn Lộc. Một người trong tay cầm một
vật quái dị, nhìn thoáng vào thì giống như là một bộ quần áo,
nhưng nhìn kỹ thì giống như là một yên cương ngựa. Họ buộc
cái vật quái dị ấy vòng quanh người hắn, Tây Môn Lộc muốn
phản kháng, nhưng sức lực của hắn như chỉ đủ đễ gãi ngứa cho
người đàn bà kia. Sau khi buộc xong ‘cái yên cương ngựa ấy
vô người, họ buộc thêm một dây kéo ngay cổ hắn rồi kéo hắn
đi. Bấy giờ, Tây Môn Lộc mới vỡ lẽ trò hành hạ dã man mà hai
người đàn bà này đang vày vò trên hắn.
Nguyên cái ‘yên cương ngựa ấy, phần trên buộc ngang lưng hắn,
còn phần dưới thì buộc vào hai tay, hai chân hắn, khiến tay
chân hắn, cong thằng lại, hai tay, hai đầu gối đều chống
xuống đất, y như tư thế của một con chó. Bộ yên cương ấy
khiến hắn, chỉ có thể bò mà đi, chứ không thể đứng lên đi
như con người được. Đôi mắt đỏ hoe, Tây Môn Lộc cảm thấy bị
sỉ nhục nặng nề. Hắn dù sao cũng là một tay đại đạo, đội lớp
da ngoài là một đại phú thương giàu có, đầy tiếng tăm, và
hơn thế nữa, là một con nhà võ chân chính mà nay lại là một
trò hề để hai người đàn bà quỷ ma này buộc đi như một con
chó không hơn không kém.
Tây Môn Lộc , dùng tàn sức, cô níu lại, không chịu lết đi
một bước nào nữa. Nhưng khi hắn ngừng lại, người đàn bà kia
tay cằm sẵn một roi mây, đánh tét vào mông đít hắn, rồi hét:
_Đi!
Cây roi mây ấy khác với những cây roi mây thông thường, đó
là một cây roi đầy gai gốc, tưởng như được chuốt ra từ thân
của một cây hồng gai đầy nhọn sắc. Hơn thế nữa, sau cái quất
xuống, khi gai nhọn còn găm vào da thịt của Tây Môn Lộc, mụ
ấy còn kéo xuống, khiến gái nhọn rạch một lằn dài từ mông
xuống,rồi móc đi một phần thịt trên cái mông trắn hồng nhão
nhệ mỡ của Tây Môn Lộc, khiến máu chảy đầm đè, vết sâu có
thể nhìn thấy xương trắng phếu phào nằm bên trong. Tây Môn
Lọc đau đớn quá phải hét to như heo bị chọc tiết. Thậm chí
nếu gặp người khéo tưởng tượng, họ có thể ví tiếng hét ấy
như tiếng chó hú. Đau đớn, tủi nhục, Tây Môn Lộc, bịn môi,
toan cắn lưỡi tự tử, nhưng người đàn bà phía trước, như đã
biết ý định của hắn, đã điểm đi huyệt Khẩu Môn khiến lưỡi
hắn bị tê cứng lại, khiến hắn không cắn được lưỡi nữa. Mu ta
mở giọng cười nham hiểm rồi nói:
_Đi, nếu không bị đánh đòn đó chó con!
Rồi mụ ta lôi hắn đi sền sệt, như chẳng để ý xem cảm giác
của hắn ra sao. Người đàn bà sau lưng hễ thấy hắn ù lì một
chỗ là không tiếc tay quất xuống những roi găm điếng người.
Cực chẳng đã, Tây Môn Lộc đành phải bò đi không hơn gì một
con chó. Chẳng mấy chốc, họ đã đi được vài dặm đường, nhưng
đối với Tây Môn Lộc, chặng đường này dài bằng mấy chục dặm.
Rồi cuối cùng, họ dừng lại ở một khu đất trống. Mặt mày phờ
phạt, Tây Môn Lộc chợt nghe gịọng hai mụ ấy vang lên anh ảnh:
_Bẩm cung chủ, tiểu súc sanh đã dẫn đến!
Tây Môn Lộc ngẩng đầu lên, thì thấy người cung chủ mà hai mụ
gọi không ai khác hơn là Xuân Nương, tú bà của Hồng Lầu.
Xuân Nương vẫn nét đẹp xinh tươi, điềm nhiên hỏi:
_Thế nào Tây Môn Lộc đại gia, ba ngày ba đêm ở Hồng Lầu,
chắc ngài đã hưởng được nhiều khoái lạc ấy nhỉ?
Bấy giờ, mụ cầm roi mây đã hóa giải huyệt đạo ở Khẩu Môn nên
Tây Môn Lộc có thể nói chuyện. Hắn hừ một tiếng rồi gằn
giọng:
_Đã biết gọi ta là đại gia, tại sao không cởi trói cho ta.
Xuân Nương cười rộn rã. Và những người hiện diên khác đều
cười khẩy. Tiếng cười đầy chế nhạo và khinh bĩ hắn cùng cực.
Tây Môn Lộc tức mình rống:
_Tại sao lại cười, bổn đại gia đã trả bộn tiền cho các ngươi,
vả lại, ta với Hồng Lầu các ngươi không thù không oán, tại
làm sao đối xử với ta như thế!
Xuân Nương vẫn nụ cười mỉm trên mội, từ tốn nói:
_Ấy Tây Môn đại gia chớ nóng giận, để tiện thiếp dẫn đến một
người tất đại gia sẽ hiểu rõ.
Rồi mụ vẫy tay, một người con gái bước ra. Tây Môn Lộc nhận
ra, đó là người con gái áo đỏ trong bảy cô gái mặc bảy màu
cầu vồng đã từng giao hợp với hắn. Tây Môn Lộc ngơ ngác hỏi:
_Ngươi là ai?
Người con gái áo đỏ, ánh mắt căm hờn nhìn Tây Môn Lộc, móc
trong túi ra một cây trúc chạm trổ bằng ngọc thạch xanh biết.
Vừa nhìn cây ngọc trúc ấy, Tây Môn Lộc đã run lên sợ hãi,
giọng cầm cập ráng hỏi:
_Ngọc Trúc Nữ Nguyễn Thanh là gì của ngươi?
Giọng băng giá, nhưng không kém giọng độc địa, nàng đáp:
_Là mẹ. Ngươi hài lòng chưa?
Tây Môn Lộc lặng thinh không nói gì nữa. Ký ức hắn còn nhớ
rõ, có một lần, trong lúc đang ra tay sát hại Thập Tam gia
Võ trang chủ, Ngọc Trúc Nữ bất thình lình xuất hiện. Trận
chiến ác liệt xảy ra. Võ công và nội lực của Ngọc Trúc Nữ
vốn cao hơn Tây Môn Lộc gấp mấy trăm lần, nhưng vì bấy giờ,
Ngọc Trúc Nữ đang mang bầu sắp sanh, và trong lúc gần kết
liễu tính mạng hắn, nàng chợt quặn đau vì đứa bé sắp chào
đời. Tay chân rã rời, Ngọc Trúc Nữ khịu xuống bất chợt và mê
mang đi. Tây Môn Lộc thoát chết trong đường tơ kẻ tóc, lẽ ra
phải ra tay giết chết Trúc Ngọc Nữ ngay lập tức, nhưng vì
sắc đẹp của nàng quá đẹp, khiến hắn động tà dâm. Hắn bèn ra
tay triệt đứt tứ chi của nàng rồi hành cẩu trên thân xác
nàng. Hắn vĩnh viễn không quên được ánh mắt căm hờn của Trúc
Ngọc Nữ dòm hắn khi bị ô nhục. Ánh mắt ấy, nét đẹp của Ngọc
Trúc Nữ rất giống với người con gái áo đỏ này. Tây Môn Lộc
rùng mình, và có phần hối hận. Nếu hắn kịp để ý tới người
con gái này kỹ hơn một chút, thì hắn không tới nông nổi này.
Tiếc thay cho một gian hùng, suốt đời tính toán kỹ lưỡng,
không đi sai một nước cờ nào cả, mà nay chỉ vì một phút nông
nỗi, dục vọng che lờ con mắt, mà hắn phải thúc thân bị kẻ
địch hành xử dã man. Hắn hỏi một câu thẫn thờ:
_Rõ ràng sau đó, ta đã giết chết nàng ta, vậy làm sao ngươi
còn sống sót?
Xuân Nương cười khẩy đáp:
_Đúng vậy, tuy ngươi đã giết chết mẹ đứa nhỏ, nhưng đứa bé
đã may mắn chào đời trong lúc nguy ngập ấy. Ngươi tưởng đã
giết chết mẹ nó, rồi bỏ đi, tuy vậy, Ngọc Trúc Nữ chưa chết
mà chỉ hắp hối. Nàng dùng tàn lực của nàng, để sanh ra đứa
trẻ này rồi mới trút hơi lìa đời. Trời xui đất khiến, nhằm
lúc ta đi ngang qua, phát hiện đứa bé và thây của người đàn
bà bạc mệnh này. Sau khi điều tra, biết rõ là ngươi làm,
nhưng ta không ra tay.
Tây Môn Lộc ngơ ngác hỏi:
_Ngươi sợ võ công của ta?
Xuân Nương bĩu môi, khinh bỉ nói:
_Ngươi tưởng vậy sao, Tây Môn Lộc? Sở dĩ ta không giết ngươi
chỉ vì giết ngươi chỉ làm bẩn tay ta thôi. Ta để dành cái
chết của ngươi cho đứa bé ấy. Ta nuôi dưỡng nó, để nó có dịp
ra tay trả thù cho mẹ nó, có vậy hồn thiêng của Ngọc Trúc Nữ
mới hả dạ nơi âm tỳ.
Tây Môn Lộc chăm chăm nhìn vào Xuân Nương gằn giọng hỏi:
_Xuân Nương, thật ra ngươi là ai?
Nhâm nhi chén rượu, Xuân Nương khẽ ngâm một bài vè:
Trấn thiên hạ lục đạo
vương
Sắc, thích, kỳ, phi, bá,
thâu
Tà môn ngoại đạo thuần
quy
Lục cờ xuất, võ lâm
thuận.
Chỉ nghe bài vè đó, Tây Môn Lộc đã run cầm cập gượng lắm mới
nói lên câu:
_Người là Sắc Vương?
Nói tới đó, Tây Môn Lộc khịu người xuống. Thần sắc hắn hoang
mang, bối rối. Tây Môn Lộc trước nay lừng lẫy gian hồ, không
biết sợ là gì nay bỗng trở nên ngoan ngoản như một con cún
con. Hắn nhắm mắt, chờ đợi hình phạt.
Người con gái trong màu xiêm phục áo đỏ, chậm rãi đến bên
hắn. Nàng ta trói hắn vào một cây cột, rồi lột trần hết quần
áo trên cơ thể hắn. Xong, nàng ta nhẹ nhàng cuối người xuống
nâng niu con cặc của Tây Môn Lộc lên và bú liếm nó tựa như
là đang trân quý một của báu hiếm có trên thế gian. Chiếc
lưỡi cong cong, mềm mại khéo léo cứ vuốt vào những điểm
nhược trên đầu cặc của nam giới cộng thêm đôi môi đỏ mộng
luôn trề ra để con cặc hắn luôn đập vào bờ môi mềm ấy khiến
cho Tây Môn Lộc dù trong lúc sơ hãi cũng không chống nỗi sự
kích thích và con cu đã cương cứng lên.
Khi đã thoã mãn với tầm cứng của con cặc, người con gái lấy
ra một chai mật ong, và dùng tay, xoa khắp dương vật của Tây
Môn Lộc, khiến hắn cảm thấy mát rượi vì hương ngọt của mật
ong, đồng thời cũng có một chút khó chịu, vì mật ong dày đặc
bỏ trên cu khiến nó trở nên keo đặc, dính siêt lại. Rồi nàng
áo đỏ lùi lại đằng sau, lấy từ tay một người đàn bà gần đó,
một cái lồng chuột, trong đựng hơn chục con chuột lớn nhỏ đủ
kiểu. Và nàng ta thả từng con một, từng con một lên người
Tây Môn Lộc. Cả cơ thể hắn giờ đây rung lên từng chập từng
chập một vì sợ. Hãy thử tưởng tượng, những con chuột cống
lông xù xám xịt, móng vuốt sắt nhọn, cái đuôi phe phẩy lờn
phờn trên da thịt hắn bò đi bò lại trên cơ thể hắn, và có
nhiều con còn bò trên khuôn mặt bảnh trai của hắn, nhe ra
hằm răng sắt nhọn như chuẫn bị cắn vào da thịt hắn, thì bảo
sao hắn không sợ.
Rồi, có một con háu ăn, đã bò đến dái của Tây Môn Lộc, và
cắn tạp một cái. Tây Môn Lộc rú lên đau đớn. Cơn cặc vốn
đăng cương thẳng cong, bị mất đi một mảnh thịt ở quy đầu, để
lộ những đường gân ở đầu cu. Máu chảy phụt ra như một dòng
suối. Những con chuột khác hửi thấy mùi máu trộn lẫn với mùi
mật ong, và như có linh tánh sợ đồng bọn táp hết phần ăn của
mình, nên chúng vội xúm xít chạy đến thi nhau táp vào củ
thịt dồi ở phía đưới. Từng hàm răng nhọn, từng móng vuốt sắt
bến cứ thi nhau cào cắn vào của quý của Tây Môn Lộc, khiến
máu thịt văng rải khắp bãi đất. Tây Môn Lộc đau đớn, rung
lên cầm cập, nhưng tay chân hắn đã bị trói, miệng lại bị
điểm huyệt, khiến hắn muốn la thét, vùng vẫy cũng không được.
Đau đớn, sơ hãi khôn cùng, hắn ngất đi trong cơn đau dày vò
ấy.
Trong cơn mê, Tây Môn Lộc cảm giác được, sau đó, những con
chuột đã bị xua đi, và có ai đó đã băng bó lại vết thương,
và hắn được uống một liều thuốc khiến cơ thể hắn khỏe lại.
Rồi một gáo nước dội vào mặt hắn khiến hắn tỉnh lại. Nhìn
chung quanh, vẫn khuôn cảnh bãi đồng hoang ấy, vẫn người con
gái áo đỏ đứng trước mặt hắn nhìn hắn với ánh mắt đầy căm
phẫn lạnh lùng. Xuân Nương vẫn ngồi trên bệ đài dòm xuống
hắn. Bà ta trầm tĩnh nói:
_Đây chỉ mới là bắt đầu thôi Tây Môn Lộc. Chềt sớm thì quá
dễ dãi cho ngươi rồi. Hãy từ từ hưởng thụ đi.
Sau khi Xuân Nương dứt tiếng, người con gái áo đỏ, tay cằm
dao găm, bước đến gần hắn, xẻo ra một miếng thịt trên bắp
đùi hắn. Tây Môn Lộc lại rú lên, ánh mắt hắn hằn học nhìn
người con gái ấy, ngụ ý nói, tại sao ngươi lại tàn nhẫn như
thế? Nhưng tựa hồ, cái nhìn ấy không đã động đến lòng trả
thù của người con gái ấy. Sau khi róc thịt hắn ra, nàng ta
tay bóc một bốc muối chọi vào vết thương, khiến hắn xót xa
vô cùng, cứ thế, nàng lóc thêm dăm ba miếng thịt và rải muối
lên, khiến cho hắn khổ sở đau đớn và lại thiếp đi. Nhưng
trong cơn thiếp hắn lại có cảm giác, có người nào đã băng bó
lại cho hắn, và cho hắn uống thuốc để cầm lại sự sống.
Cực hình cứ diễn ra như vậy hơn ba ngày trời, Tây Môn Lộc đã
phải đối chọi cơn lạnh thấu xương của gió núi thổi vào, và
cái nắng khắt khe chói trên đầu hắn, vừa đói, vừa khác, và
khổ hơn nữa, hằng ngày cứ cách vài tiếng là người con gái đỏ
lại hành hạ, tổn thương lên người hắn. Tây Môn Lộc đã cảm
thấy sơ hãi cùng cục, hành hạ tuy đau đớn da thịt, nhưng cái
hành hạ tinh thần cũng không kém gian truân. Mỗi lần nhìn
thấy con dao, con chuột, con kiến lửa đặt lên người hắn, là
hắn rung lên sợ hãi, và miệng hắn lắp bắp van xin, như một
tên cặn bã trên xả hội van xin được chết:
_Tôi xin cô nương, xin cô nương, giết chết tôi đi, tôi không
còn can đảm để sống nữa. Oái, đừng, đừng, Á á á………
Tiếng khóc, tiếng kêu gào, tiếng rên rĩ, cứ như vậy kéo đến
chiều thứ ba, thì Tây Môn Lộc trở nên kiệt sức, không còn
gượng nổi nữa. Dù vậy, cõi lòng hắn trở nên thanh thảng lạ
lùng, tựa như con người sắp chết, sau khi qua cơn đau đớn,
linh hồn bắt đầu rời khỏi cơ thể, hoặc có thể nói, hắn đang
hấp hối sắp lìa đời. Và khi con dao cuối cùng của người
thiếu nữ áo đỏ chuẩn bị ghim vào tim hắn kết liễu sanh mạng
Tây Môn Lộc. Bất chợt, một hòn sỏi phùn phụt bắn ra nhắm
trúng tay cô gái áo đỏ, khiến con dao rớt khỏi long bàn tay,
làm cánh tay cô ta rã rượi đuối sức.Một chàng thanh niên
tuổi chừng đôi mươi, mặt mày khôi ngô, dáng người to cao,
lực lưỡng bỗng xuất hiện giữa hiện trường, hắn chấp tay vòng
lễ và nói:
_Cõi trời đất bao la, tuy thiên hạ lấy chữ hiếu đi đầu,
nhưng ông trời có đức háo sinh, Khổng tử dạy người nên bao
dung, Phật gia lại khuyên ta lấy ân báo oán, hà tất cô nương
lại tạo nghiệt cho chính mình. Ta đi ngang nay tình cờ nghe
được câu chuyện, lại thấy người này đã chịu đủ nghiệt chướng
hắn nên có, nên ta đứng ra mong cô nương tha chết cho người
này.
Cô gái áo đỏ cười hừ, rồi cất giọng lạnh lùng:
_Mày là thằng nào, bố láo bố xước đến đây can thiệp vào. Hãy
cút đi bằng không đừng trách bọn ta ác độc với mày.
Người thanh niên nhướng cao đôi mi, sằn giọng đáp:
_Ta tới đây khuyên cô với long tốt và người này ta phải mang
đi là cái chắc. Các người có giỏi thì làm gì nào?
Người thiếu nữ áo đỏ giận rung lên, nàng vuốt ngực giằn cơn
thịnh nộ, quay về Xuân Nương, chấp tay thưa:
_Bẩm sư phụ, xin cho con giải quyết tên tặc tử nà ạ!
Xuân Nương mắt nhìn người con gái áo đỏ, và nhìn lại người
thanh niên, rồi gật đầu. Chỉ đợi vậy, người con gái áo đỏ,
rút toát gươm bên hông, phát chiêu ‘Tây Thi nâng gương’ toạ
thế và sử dụng ‘Việt Nữ Kiếm’ ào ạt tấn công gã thanh niên
sinh sự này. Bài kiếm này được phổ biến khắp thiên hạ, nhưng
tùy công phu và cách sử dụng uyển chuyển của từng người mà
biểu hiện sự lợi hại của đường kiếm pháp ấy. Có thể nhìn
đường kiếm của người con gái áo đỏ này, người kiếm thủ có
thể thấy rằng nàng đã luyện tới mức tối thượng của bài kiếm
long danh thiên hạ đây.
Việt nữ kiếm từ đâu mà ra? Vâng thưa, nó được sáng
tác bởi một người con gái Việt từ thời Việt Vương
câu tiễn. Một hôm, Việt Vương Câu Tiễn hỏi tướng
quốc Phạm Lãi:
_Ta có ý muốn báo thù Ngô Vương Phù Sai, thủy chiến
phải dùng thuyền, lục hành thì phải dùng xe. Xe
thuyền muốn dùng được đều phải dựa vào các loại binh
khí (binh nỗ). Ngươi là mưu sĩ của quả nhân, có cách
gì giúp ta được không?
Phạm Lãi đáp:
_Thần nghe nói người xưa khi không chinh chiến thì
phải tập luyện, thao dợt đội ngũ, chỉ huy tiến thoái.
Lành hay dữ cũng đều do công phu mà thành. Nay nghe
tại nước Việt ta có một cô gái còn trẻ (xử nữ), ở
tại rừng phía nam, cả nước ai ai cũng khen ngợi. Xin
đại vương mời cô ta đến gặp xem sao.
Câu Tiễn đồng ý sai sứ đi mời xem cô gái hỏi xem có
thể chỉ dẫn về kiếm kích hay chăng. Cô gái liền đồng
ý đi lên miền bắc để hội kiến với Việt Vương, trên
đường gặp một ông già, tự xưng là Viên Công. Viên
Công hỏi:
_Ta nghe nói nàng giỏi kiếm thuật, muốn xem thử ra
sao?
Cô gái đáp:
_Thiếp quả không dám dấu, xin ông cứ tự tiện.
Viên Công bèn nhổ một cây trúc Lâm Ư, một nửa đã khô,
nửa kia gãy ra rơi xuống đất. Cô gái liền chộp lấy.
Viên Công cầm cành tre đâm cô gái, cô gái liền gạt
ra rồi nhân đó tấn công vào. Tấn công ba lần, vào
sát người giơ gậy đánh Viên Công. Viên Công vội nhảy
vọt lên cây, biến thành một con vượn trắng chạy mất.
Cô gái lại tiếp tục đi gặp Việt Vương.
Việt Vương hỏi:
_Đường lối đánh kiếm là như thế nào?
Cô gái đáp:
_Thiếp sống ở trong rừng sâu, lớn lên chung quanh
không có ai nên không theo học đường lối nào cả,
cũng chưa từng đi đến nước nào khác. Thiếp bản tính
thích đánh nhau, nên luyện tập ngày đêm không ngừng
nghỉ, chẳng được ai dạy dỗ mà tự mình nghĩ ra thôi.
Việt Vương hỏi:
_Thế lối đánh đó ra sao?
Cô gái đáp:
_ Lối đánh kiếm đó rất tinh vi mà nhiều biến hoá (thậm
vi nhi dịch), ý tứ thì huyền bí mà sâu xa (thậm u
nhi thâm). Đường lối có phép tắc, lại bao hàm cả âm
dương. Bên kia mở thì bên này đóng, bên này xuống
thì bên kia lên (khai môn bế hộ, âm suy dương hưng).
Phàm việc chiến đấu bằng tay, tinh thần bên trong
cần phải vững vàng (nội thực tinh thần), dáng vẽ bên
ngoài thì cần phải nhàn nhã (ngoại thị an dật),
thoạt trông thì hiền lành như đàn bà tử tế mà khi
xông lên thì như con hổ gặp nguy (kiến chi tự hảo
phụ, đoạt chi tự cụ hổ).
Khi thủ thế thì ngưng khí mà chờ đợi, theo thần mà
thay đổi (bố hình hầu khí, dữ thần cụ vãng) theo sát
địch thủ như bóng mặt trời, ra tay thì nhanh như thỏ
chạy, đuổi theo như hình với ảnh, chập chờn thấp
thoáng. Hô hấp tới lui, tránh ra xa ngoài tầm của
địch, dùng đúng phép để chặn đường, khi ngang khi
dọc, khi thuận khi nghịch, khi chính diện, khi truy
kích tất cả đều không có một tiếng động.
Nếu được như thế thì một người có thể chống với trăm
người, trăm người có thể chống với vạn người. Nếu
đại vương muốn thí nghiệm thì thiếp sẵn sàng làm
ngay.
Việt vương mừng rỡ, ban cho thêm một chữ ‘nữ’ nên
gọi là Việt Nữ. Lại sai năm đội trưởng giỏi nhất ra
học để đem về dạy cho quân sĩ. Thành thử thời đó
người ta gọi đó là Kiếm Pháp của Công Chúa nước Việt
(Việt Nữ chi kiếm) (Trích nguyên bài Việt Nữ Kiếm từ
đâu mà ra của Nguyễn Duy Chính). |
Mặc dù ‘Việt Nữ Kiếm’ lợi hại như vậy, và
nàng thiếu nữ đã xử dụng tới mức thâu phát tùy ý, nhưng mặc
nàng đâm chém, bổ phạt kiểu nào, đường kiếm vẫn không xâm
phạm được tà áo của người thanh niên này. Chàng ta cứ ung
dung lạng giữa vào đường kiếm, tránh né nó trong đường giây
kẽ tóc. Thuật tránh né của chàng hết sức độc diệu, bởi thông
thường khi tránh né những chiêu tấn công của địch, đa số,
các tay võ thuật đều lùi lại, hoặc ra chiêu thức chống lại,
nhưng đằng này, chàng trẻ này cứ lao tới theo mũi kiếm,
đường kiếm từ trái qua phải, thì chàng cũng theo sát lấy nó
từ trái qua phải. Điều hay của chàng là tuy cùng di động
cùng hướng, nhưng người ngoài không cách nào phân biệt ra
được nàng chém xuống trước, hay chàng né xuống trước mà chỉ
có thể nó song song với nhau.
Thấm thoát đã trao đổi qua trăm chiêu, người con gái áo đỏ
đã thấm mệt nhoài và ngán trước tài nghệ siêu quần của chàng
trai này, bèn vung ra chiêu tối độc của Việt Nữ Kiếm là
‘Nhất kiếm trảm Bạch Viên’. Muôn ngàn mũi kiếm phát toé
tưởng chừng không lối thoát, trăm hư nhưng lại nhất thật,
nàng này dùng hết sức phi thân chỉa ngay yết hầu chàng thanh
niên này đâm vào. Người thanh niên cũng không phải tay vừa,
chàng mỉm cười, đứng tro như một pho tượng gỗ, và chỉ khi
trăm hư đã hết, nhất thật đang phi tới, thì chàng hú một
tiếng, đề tụ chân khí, nhúng chân phi lùi một bước dài. Một
người bay tới, một người phóng lùi, chiêu vừa dừng thì người
cũng hết lùi. Khoảng cách của kiếm và người cũng chỉ cách
nhau vài ly. Thế là ‘Việt Nữ Kiếm’, một bài kiếm lừng danh
của đất Việt đã được phá giải bởi một thân pháp ảo diệu
huyền xảo. Âu người chế kiếm pháp là một người thiếu nữ vô
danh thì trăm năm sau được phá giải bởi một người thanh niên
vô danh cũng không gì là lạ.
Người con gái sau chiêu ‘Nhất kiếm trảm Bạch Viên’ ấy, lùi
lại vài bước kêu to:
_Lục vị sư muội, hãy cùng ta kết thành ‘đồng sanh cộng tử
thất kiếm trận’ đi. Quyết giết thằng lỏi này và gã già kia
thì tâm kết ta mới giải nổi.’
‘Vâng’, sáu mũi kiếm liên kết với cây kiếm của nàng áo đỏ
tức thời phóng ra, tạo thành một làn cầu vồng toả ra ập
xuống gã thanh niên. Một bầu kiếm khí uy lực trầm trọng tỏa
ra bao phủ đấu trường khiến người chung quanh cảm thấy nghẹt
thở lo cho chàng thanh niên này.Dây là một kiếm trận tuyệt
tác nhất do Xuân Nương sáng chế. ‘Việt Nữ Kiếm’, ‘Đồng Sanh
Cộng Tử thất kiếm trận’, và ‘Hấp Dương Bổ Âm Nhiếp Tinh đại
pháp’ là ba môn tuyệt thế của bà đã làm quần hùng sợ hã và
tôn xưng bà là một trong những ma đầu kiệt xuất nhất của tà
đạo. Kiếm trận tổng kết bao nhiêu tài học bà lấy được của
anh hùng trong thiên hạ hiến dâng cho bà để đổi lấy một cuộc
mua vui trong khoảnh khắc. Dựa vào nguyên tắc của tạo hóa,
cầu vồng sau mưa, bảy màu hợp một triền miên không dứt, dù
người biết là bảy cây kiếm đó, nhưng khi đối đầu chỉ là một
cây, mang theo sức của sáu cây kia họp lại. Chiêu liền chiêu,
hoặc địch chết trước hoặc bảy tỉ muội kiệt sức mà chết. Kiếm
trận đã phát, không thể dừng và đó cũng là lý do Xuân Nương
gọi nó là Đồng Sanh Cộng Tử thất kiếm trận.
Trận kiếm vừa phóng, gã thanh niên đã tái hẳn nét mặt, không
còn vẻ ung dung như lú ban đầu nữa, vội rút trong người ra
một khúc côn thiết, bấm vào nút công tắc ở giữa cây côn, thì
xoẹt, một khúc côn ngắn vốn chỉ để gọn trong bọc áo, bỗng
chốc biến thành một cây côn dài tầm ngang vai. Một đầu thì
như một cái móc sắc, đầu kia thì như một cái xẻng nhỏ. Trước
sự ngạc nhiên của mọi người về món binh khí ngộ nghĩnh của
mình, gã thanh niên kia chổng đầu xẻng xuống đất, xúc ra một
mảnh đất, rồi dùng cái móc sắc hất miếng đất đó lên, rồi
dùng lại cái đầu xẻng đập vào mảnh đất ấy khiến nó như một
phi tiễn nhắm giữa làn cầu vồng mà lao vào.
Dĩ nhiên như đã nói trước, kiếm trận này tuy bảy nhưng cũng
chỉ có là một, nên dù một hay một trăm miếng đất cũng chỉ có
một cây kiếm tựu công lực của bảy nàng kia mà chống đỡ. Rõ
ràng gã thanh niên này muốn biến trận đấu thành tỉ đấu công
lực. Nhưng sức một người thì làm sao chống lại bảy, nên
chẳng bao lâu những miếng đất bắn vào kiếm trận, mỗi lúc một
chậm và yếu bớt. Biết là thời cơ, bảy nàng rú lên một tiếng,
xông vào tính bầm nát người thanh niên này. Nhưng cũng vào
lúc nguy ngập ấy, bỗng thấy thân hình của gã thanh niên ấy
như một mũi tên chui tọt xuống lòng đất biến mất. Cả ám ùa
chạy lại coi thì thấy nơi gã chui xuống là một cái hố chỉ
chừng một trượng nhưng không hiểu từ đâu đả có một đường hầm
sẵn đó và chàng thanh niên này đã theo đường hầm ấy biến mất.
Trong lúc mọi người còn đang ngạc nhiên thì ‘ầm’ một tiếng
nổ lớn, từ dưới phần đất gần chỗ Tây Môn Lộc bị một vật nổ
nào đó khiến đất từ dưới bắn lên tạo nên một lỗ hang và gã
thanh niên từ lỗ ấy bắn lên, nhanh tay cắt dây trói cho Tây
Môn Lộc. Rồi, chàng ta cho nổ một trái bom hơi, chỉ thấy
khói mịt mù tỏa ra, và khi mọi người định thần nhìn kỹ mọi
thứ chung quanh thì gã thanh niên vô danh lẫn Tây Môn Lộc đã
biến mất rồi. Mọi người nhìn nhau giận sôi ruột, rồi nhìn
lên ghế đầu chờ lịnh của chủ nhân, thì thấy Xuân Nương ngáp
dài, rồi bà ta cất bước về phòng, và Tố Quyên đứng kế bên bà
cũng đã không còn đó, tạo nên một bí ẩn không giải thích
được trong lòng mọi người.
(Hết Phần 2 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần
3) |