COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
BÁN TRINH |
Tác giả: Kinh Bích Lịch
E-mail:
[email protected]
Cõi Thiên Thai xin thay mặt các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi
truyện |
 |
Em tên Trần Thị
Mỹ Lệ, 19 tuổi. Chuyện em sẽ kể dưới đây là một chuyện suốt
đời em nhớ mãi. Chuyện lần đó, cái thuở em mới tròn 18 tuổi,
vào một buổi xế chiều của ngày nọ, chị Bang chở em trên một
chiếc xe Dream mới mua của chị, chạy xuyên qua các con đường
đi về phía Chợ Lớn. Ngồi đàng sau xe, em bấn loạn trong đầu
bao ý nghĩ này nọ. Cứ tưởng là mình đã sẵn sàng từ mấy ngày
trước rồi, nào ngờ bây giờ vẫn còn run.
- Chị Bang à, sao em lo quá – Em nói.
- Lo gì. Em cứ yên tâm. Chị nói em hoài hà, không sao là không
sao. Tới đó người ta biểu sao em làm vậy.
- Nhưng … nhưng em cũng vẫn còn sợ, dù sao em cũng chưa bao
giờ làm chuyện ấy. Có bị gì …
- Em đừng lo. Người chị giới thiệu là một người rất sành điệu,
bảo đảm không làm cho em bị hề hấng gì.
- Em sợ đau lắm.
- Không đau lắm đâu, giống như bị kiến cắn thôi ... Người này
đã tiếp xúc với cả mấy chục người như em rồi, em cứ việc yên
tâm.
Nghe chị Bang nói vậy, em cũng bớt lo lắng phần nào. Nhưng
ngẫm nghĩ tới số phận của mình, thấy thật không bằng con gái
người ta. Con gái người ta lớn lên có ăn có học, được đi chơi
đây đó, được quen với bạn trai. Còn em, em sinh ra đã là con
gái nhà nghèo, từ nhỏ phải làm cực kiếm tiền. Bây giờ, hoàn
cảnh đẩy đưa làm sao đã đẩy em vào con đường này. Thật em cũng
không ngờ điều tệ hại lại sắp xảy ra trên mình em. Nếu không
phải tại gia đình cần tiền, nếu không phải tại con Lan, con em,
cần đi học, tại người cha rượu chè be bét suốt ngày để cho má
mang bệnh, nếu không phải tại này tại nọ, tại tình cờ quen
biết với chị Bang, thì chắc ngày hôm nay đây em sẽ không vào
Chợ Lớn làm gì, để gặp một ông nào đó em chưa bao giờ quen
biết.
- Chị Bang à! Nghe người ta nói lần đầu tiên đau lắm. Chảy máu
phải không … Ơ … em nghe người ta nói vậy … em cũng không biết
…
- Lần đầu tiên ai cũng vậy, sẽ bị đau, bị chảy máu, nhưng chút
chút thôi. Như chị nói đó, đau giống kiến cắn thôi, đau như
đứt tay ...
- Nếu như bị kiến cắn thì em không sợ, đằng này một người đàn
ông … À, mà chị có biết rõ ông ấy sẽ làm gì không. Em như là
mơ hồ chưa biết mình phải làm gì. Có người nói đàn ông sẽ dùng
cái đó để …
- Em chỉ việc nghe lời ông ấy. Biểu sao làm vậy. Nếu em làm
đúng như ông ta dạy thì ông sẽ cho tiền nhiều hơn số tiền ông
hứa nữa.
- Rũi lỡ em làm không được thì sao ?
- Bậy nè. Sao lại làm không được. Em phải tự hứa với lòng mình
là làm được thì sẽ làm được. Em phải hứa với chị đó nghen! …
Nếu em làm không xong chị đâu còn uy tín gì làm mối lái cho ai
nữa. Em hứa đi !
- Dạ, em hứa…nhưng mà chị … em vẫn còn sợ …
- Thôi em đừng lo nữa … chỉ đã nói là sẽ không sao đâu.
- Em chỉ định hỏi là lần đầu tiên của chị ra sao ?
- Lần đầu tiên của chị ! Lần đầu tiên của chị … ?
- Ừ, lần đầu tiên của chị.
- Lần đầu tiên của chị cũng thường thôi. Em hỏi làm chi ?
- Thường là sao, chị kể em đi! … Em muốn biết …
- Lần đầu tiên của chị … lúc đó chị mới lấy ảnh. Ảnh là một
người sành điệu, ảnh làm cho chị thật hạnh phúc trong cái đêm
đó.
- Hạnh phúc …? Hạnh phúc là ảnh làm sao ?
- Ảnh đã hôn chị từ đầu cho tới gót chân. Hôn cho chị thỏa mãn
rồi ảnh mới tiến tới cái chuyện kia. Vợ chồng mà …
- Vậy chị có bị đau không ? – Em hỏi.
- Chị đau nhưng cái đau đó có cái sướng em ạ.
- Sướng ? Em cũng nghe nhiều người nói làm chuyện đó sướng lắm.
Sướng là sướng làm sao em cũng không hiểu rõ. Người ta nói
sướng như hút áp phiện vậy hả chị ?
- Cũng có thể nói như vậy. Rồi từ từ em sẽ biết. Em phải tự
tìm hiểu mới thấy hay, nếu bây giờ chị nói ra hết em đâu có gì
đặc biệt.
- Vậy lát nữa đây, em sẽ biết …, hả chị ?
- Tới rồi ! Tới chỗ … Em đứng đây chờ chị !– chị bỗng cắt
ngang lời nói của em.
Nói xong, chị Bang tắt máy, gát chân chóng xe xuống, và ra
hiệu cho em đứng đó. Đoạn, chị ngoe ngoẩy đi thẳng vào một căn
tiệm trước mặt. Thì ra đó là một tiệm vàng Kim Nhật thật lớn,
được trang trí giàu sang. Người đàn bà trạc tuổi 40 thấy chị
liền bước ra đón. Hai người cùng nhau đi vào trong, tránh cái
ánh nắng chiều hắt vào mặt họ. Rồi họ nói nói, cười cười, chỉ
trỏ về phía em. Không biết họ nói gì mà trông có vẻ thân mật
lắm.
Hơn 15 phút trôi qua, ngán ngẫm chờ đợi, rồi cuối cùng em cũng
được chị Bang ngoắt tay biểu đi vào. Em tất bật bước vào trong.
- Đây là cô Tư, cô là quản gia ở đây. Em hãy theo cô, cô biểu
gì thì nhớ làm theo nghe chưa – Chị Bang vịn vai em nhắc nhở.
- Dạ – em gật đầu đáp và chào người đứng trước mặt – Thưa cô
Tư!
Như biết trước em là ai và sẽ làm gì ở trong nhà này, nên cô
Tư đó không thèm hỏi han gì em hết. Cô nói với chị Bang thêm
mấy câu nữa rồi nói lời chia tay.
- Sáng mai chị tới rước em, em ở đây ngoan, nhớ nghe lời của
cô Tư dặn – Chị Bang quay lại nói với em trước khi ngồi lên xe.
Em chỉ kịp gật đầu thì cô Tư đó đã nắm tay em dắt đi. Xuyên
qua tấm mành trúc là một căn phòng rộng rãi, sang trọng. Em
chỉ kịp liếc sơ căn phòng, là cô Tư đã dắt em tới một cái cầu
thang nằm ở góc phòng. Bắt chước cô, em cởi dép ra.
- Theo cô Tư lên lầu. Cô sắp xếp chỗ nghỉ của em tối hôm nay -
Cô nói.
- Dạ ! – Em líu ríu đáp.
- Em có mang đồ theo mặc ?
- Dạ không. Em tưởng chỉ tới đây một lúc …
- Không sao. Lấy đồ cô mặc tạm. Cô có nhiều đồ cũ. Em mặc luôn
và giữ.
- Dạ cám ơn cô – Em đáp.
Cô Tư đó và em cùng bước lên những tầng lầu.
Nhìn ra cửa sổ, ánh sáng dìu dịu của mặt trời hoàng hôn làm
cho em thấy buồn buồn, xa lạ.
- Em ăn gì chưa ? – Cô Tư đó chợt hỏi.
- Dạ, thưa … hồi trưa em có ăn.
- Vậy, lát nữa em cứ ở lại phòng. Cô sẽ nhờ người mang đồ ăn
lên cho em ăn tối.
Nghe cô Tư đó nói vậy, em chợt thấy sự tự do của mình đã bị
người ta cướp lấy. Ra là từ lúc này tới ngày mai em sẽ không
được ra khỏi phòng.
- Đây là phòng tắm cho em dùng. Còn kia là phòng đọc sách của
ông chủ. Em sẽ vô đó chờ – cô hướng dẫn.
Nghe cô Tư đó nói là phòng đọc sách, em mường tượng căn phòng
có đầy sách. Nhưng khi cô và em bước vào phòng. Mọi sự hiện ra
trước mặt làm em rất ngạc nhiên. Căn phòng thật là đẹp, hoàn
toàn không có quyển sách nào như em nghĩ.
- Phòng này phòng đọc sách của ông chủ … – Em nói như có ý dò
hỏi.
Biết được ý của em, cô Tư bèn nói:
- Gọi là phòng đọc sách vì nó không hẳn là phòng ngủ, ông chủ
không ngủ ở đây. Phòng này là phòng thư giãn của ông, có đôi
khi ông ngủ lại. Phòng ngủ chánh của ông nằm ở tầng dưới, lúc
nảy cô Tư dẫn em đi ngang đó.
Em chợt nhớ ra lúc nảy có thấy phòng ông chủ. Nhưng em vẫn còn
chưa hiểu, tại sao lại gọi là phòng đọc sách, phòng thư giãn
là gì, tối nay em ngủ ở đây à, ông chủ sẽ lên với mình, không
biết ông có ở đây suốt đem hay chỉ ở một lát. Bao câu hỏi lẩn
quẩn trong đầu em.
Chợt cô Tư lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ :
- Bây giờ, em chuẩn bị tắm rửa. Cô đi lấy quần áo cho em mặc
và kêu người pha nước cho em tắm.
- Pha nước ? – Em chợt hỏi – Thôi khỏi thưa cô. Em tắm nước
lạnh quen rồi đâu cần người pha nước.
- Phải cần pha nước chứ em. Đây là lời ông chủ dặn. Em có biết
không, nước này được pha bằng dược chất, rất đắc tiền. Em cần
phải tắm ngâm mình trong đó ít nhất nửa tiếng.
- Có thật sự cần lắm không cô ? Chi vậy cô ? – Em hỏi.
- Cần. Cần lắm. Lát nữa ông chủ về … biết em chưa tắm nước pha,
sẽ quở trách cô. Em đâu muốn cô bị trách ? … Nước này tắm da
mát da thơm thịt đó, em nên tắm, biết không ?
- Dạ, biết. – Em lí nhí đáp.
Cô tư nói xong thì quay lưng đi xuống lầu. Em, một mình, quay
lưng đi vào phòng. Em ngồi xuống giường. Chiếc giường khá êm
làm em tò mò nhún người lên xuống. Nhìn chung quanh, mọi vật
rõ ràng rất đắc tiền nên căn phòng thấy quá sang trọng. Nhất
là tấm gương trang điểm được mạ vàng, trạm trỗ rất tinh vi.
Ánh nắng chiều xuyên qua mặt kiếng làm căn phòng càng thêm
lộng lẫy.
- Nè, đồ nè. Em lấy mặc sau khi tắm – Cô Tư chợt xuất hiện
đàng sau làm cho em giật mình. Cô nói tiếp:
- Khăn lau cô để trong phòng tắm. Nước đang pha, em chờ thêm
15 phút nữa rồi đi tắm.
- Dạ – Em đáp rồi cầm lấy quần áo.
Cô Tư đó lại quay lưng bỏ đi, bỏ lại em một cái thế giới cô
độc trong căn phòng trống rỗng. Tự hỏi rằng: Không biết chừng
nào ông chủ về ? Lúc gặp ông, em không biết phải nói sao ?
Chắc là ông chủ cũng khá lớn tuổi nhỉ?
Bao câu hỏi ngổn ngang trong đầu em. Em thở dài rồi nằm xuống.
Không biết người nhà của mình giờ này đang ở đâu ? Làm gì ?
Con Lan, con em, giờ này chắc lo dọn cơm lên rồi ? Ba có về
chưa hay còn lo đi nhậu ? Còn má chắc là khỏe hẳn rồi, ít ra
là lúc trưa này, mình thấy như vậy ?
Em nằm đó … cho tới bao lâu không biết rồi thiếp đi. Rồi em mơ
thấy điều gì đó thật ghê gớm đánh thức em dậy. Chết rồi, em đã
quên tắm ! Em thầm thốt lên rồi quơ lấy áo quần. Lúc đó, nhìn
lại, em thấy đồng hồ vừa mới hơn 5:30, có nghĩa em đã thiếp đi
hơn 20 phút. Ban nảy, cô Tư dặn 15 phút nữa đi tắm. Vậy là
mình chỉ trễ 5 phút. Nghĩ đoạn, em quày quả đi nhanh vào phòng
tắm mà cô Tư đã chỉ lúc nảy.
Vừa bước vào phòng tắm, điều đầu tiên làm em ngạc nhiên đó là
mùi thơm. Mùi thơm gì lạ lùng, thật là thơm, toát ra từ một
cái bồn tắm có hơi nước bốc lên. Trên mặt nước là những cái
bông cúc trắng rãi đều. Điều ngạc nhiên thứ hai, khi bật đèn
lên, là sự trang trí rất tao nhã, sang trọng. Em ngẫn ngơ một
lát rồi mới trút hết áo quần ra và bước vào bồn tắm.
Nước ấm và mùi hương làm cho em thấy dễ chịu. Em ngồi xuống và
đưa tay phác nước lên mặt, rồi trầm đầu xuống. Đã từ lâu em mơ
ước được ở một căn nhà sang trọng, được một lần tắm trong bồn
nước mà chỉ có thấy ở trên phim, mơ ước đó không ngờ bây giờ
đã thành sự thật.
Nhớ lời cô Tư dặn, em ngâm mình khoảng 20 phút nữa, rồi đứng
dậy lau mình, và mặc quần áo vào.
Thình lình có tiếng gõ cửa, và giọng cô Tư cất lên:
- Xong chưa, cô cho người mang thức ăn để ở trong phòng. Ra ăn
cho sớm. Có lẽ ông chủ sẽ về khoảng 7:30.
Nghe tới tên ông chủ, em hơi rùng mình, và vội vàng trả lời:
- Xong rồi, con xong … cô …. Con ra liền.
Em bước ra khỏi phòng tắm, thì cô Tư đó đã biến mất. Vào phòng,
em để ý ngay ở trên bàn có một cái mâm cơm, thức ăn còn bốc
khói. Lại gần, em thấy thức ăn rất ngon, cá chiên sù nước mắm
gừng đúng là món em thích nhất. Một sự trùng hợp ngộ nghĩ, em
nghĩ và cười một mình.
Ăn xong, có người đến dọn dẹp. Đoạn, em vào nhà tắm rửa miệng.
Thấy có ai để sẵn bàn chải mới nguyên, biết là giành cho mình,
em lấy và cẩn thận xúc.
Xúc miệng xong, em trở lại phòng ngồi chờ, không biết chờ cái
gì, chắc là lo lắng chừng nào ông chủ sẽ đến. Em thà ông đến
sớm rồi đi nhanh, chứ để em nơm nớp phập phồng như vậy, em
thấy không yên.
Nhìn qua em thấy cái TV đặt ở trên bàn. Để giải khuây, em đến
mở TV lên xem. Mười lăm phút trôi qua thật dài đăng đẳng. Em
tắt TV đi và đến bên cửa sổ ngắm ngoài trời. Màn đêm bắt đầu
buông xuống. Vài ba ngôi sao loe lóe ở một vùng trời. Em chống
cằm tư lự, nghĩ mà cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Chợt có tiếng ồn ào ở dưới nhà. Giọng của một người đàn ông
đối đáp với cô Tư. Em đoán là ông chủ đã về và nghe được cô Tư
nói là em đang ở trên phòng.
Em hồi hộp chạy ra cầu thang nhìn xem, thấy một người đàn ông
mập mạp, hói đầu đang đi lên. Sợ quá, em chạy vội vào phòng,
mở TV vờ đang xem.
Không lâu sau, thì tiếng bước chân của ông gần kề. Em thấy
bóng của ông in lên vách.
- Chào Nị. Nị khỏe khoong ? – Ông thình lình hỏi lớn.
Em quay mặt lại, vội vàng đứng lên cúi đầu chào ông. Chỉ
thoáng nhìn thấy mặt ông trạc tuổi 40, mặt bành, bụng phệ,
nước da khá trắng, với cặp mắt ti hí. Rõ là ông là người Hoa.
- Nị ! Nị toói đoay. Toói đoaỵ
Em cúi đầu bước tới.
- Nị toen gì ? – Ông hỏi.
- Mỹ Lệ …
- Mủy Luệ à ! Tên đẹp nhắm.
- Ngộ tên Bành. Ngòi ta kiêu Ngộ là oong Bành ló.
Ông ngưng rồi nói tiếp:
- Nị nhìn lẹp ló nghoen. Năm nay Nị pao nhiêu tuủi.
- Dạ, con 18 tuổi.
- Ấy, ấy. Sao Nị xoưng với Ngộ là coon. Kiêu Ngộ pằng ‘anh’ li
!
- Dạ, anh Bành – Em chợt nhớ tới lời dặn của chị Bang, “biểu
sao làm vậy”, dù cho tuổi của ổng lớn hơn em nhiều.
- Ngộ ăn kí gì chưa ?
- Dạ, ăn rồi.
- Ngoon khoong ?
- Dạ. Ngon!
- Nị li tém chưa ?
- Dạ, tắm rồi.
- Nị piết tói nay Nị ở lại tây với Ngộ phỉ khoong ?
- Dạ, biết.
- Nị thích Ngộ khoong ?
- Dạ … dạ thích. Con không biết …
- Nị khoong chê Ngộ già chứ ?
- Dạ, không.
- Thật dza, Ngộ không phải mua Nị làm pa cái chiện nì đâu ?
Tại năm nay Ngộ xui quá …
Ông bỗng ngoắt em lại, ngồi lên đùi của ông. Em hơi sợ, nhưng
vẫn làm theo. Mùi rượu từ người ông toát ra làm em thấy khó
chịu.
Vịn lên vai của em, ông nói tiếp:
- Ngộ chỉ muốn xả xui thôi. Tại Ngộ làm ăn lổ kquá nên mới
kiếm Nị. Bởi dzị, Nị phải giúp cho Ngộ à nhen. Ngộ biết Nị là
gái còn trinh lị, á mà Ngộ mà hít xui gùi … làm ăn lên gùi tó,
tiền Ngộ cho Nị dzất nhiều. Nị thích khoong ?
- Dạ. Thích.
- Ui cha. Nị mát quá. Nị tắm nước mát của tui mua dzùi phải
khoong. Cha … cha … ui Nị mát quá.
Ông nói và sờ lên lưng, mông, và đùi của em, làm em nhột nhạt
khôn tả. Em chỉ biết đứng im và gồng cứng người lại.
- Nị nè, sao Nị mắc cỡ quá dzị. Ngộ nói cho Nị piết. Nị không
nên mắc cỡ à. Nị mắc cỡ Ngộ làm khoong có lược.
- Dạ!
- Nị 18 tuổi ?
- Dạ, con nói với … với anh rồi.
- À, Ngộ bị quên. Dạo nì Ngộ hay pị kquên lắm à … Ưm … da nị
mát quá xá. Nị đứng im cho Ngộ sờ … sờ vú của Nị …
- Anh làm … làm em nhột quá.
- Để lát nữa Nị sẽ thấy hết nhột. Ngộ piết cách làm mà … Choa!
Ngực của Nị cứng quá … ngực con gái í mới lớn săn chắc lắm à …
Ngộ thích lắm.
Và cứ thế ông người Hoa đó cứ bụm lấy ngực em, vuốt rồi nắm
rồi se. Ông làm rất nhẹ nhàng, tuykhông thấy đau gì hết, nhưng
em thấy hơi run và nhột. Một lát sau, ông một tay ngang bụng
em, giữ em lại, và tay kia ông trệch quần em xuống. Rồi ông
đưa bàn tay nóng hổi xoa lên mông và đùi em.
- Da của Nị mát và trắng quá. Ngộ thích lắm à – Ông nói.
- Da … dạaa … con … em – Em líu ríu đáp.
- Nị mới có lông. Lông lẹp lắp.
- Ui da …!
- Nị đau à ?
- Không, con nhột.
- Nị có lông hùi nào lớ ?
- Dạ, có mấy năm rồi. Con không nhớ …– Em đáp, cố gắng né bàn
tay của ổng.
Thật ngại ngùng quá, lần đầu tiên trong đời em bị người đàn
ông sờ mó chỗ kín. Em thấy như bị xỉ nhục làm sao ấy, nhưng em
đã biết tới đây là phải chịu sự khổ sở này. Về mặt tâm lý em
cũng có chuẩn một phần nào chứ không em đã ào bỏ chạy.
- Pây dzờ khoan lã, để Ngộ đi tắm một kí rồi Ngộ sẽ trở vào
với Nị, rồi sẽ suốt đêm ở với Nị. Mình mẩy Ngộ hôi thúi quá li
… Nị ở lây, lừng li lâu đó … Ngộ trở lại ngay liền.
Ông nói và kéo quần em lên. Xong rồi ông đứng dậy đi ra khỏi
phòng. Ông khuất bóng rồi, em bỗng òa ra khóc. Khóc mà sợ ổng
nghe được, đuổi em về là mất công hết mọi chuyện. Nên em chỉ
dám khóc lén.
Khóc một lúc em dụi mắt, lau cho khô, sợ ổng bất thần trở lại.
Thấy hơi lâu ông chưa trở lại, em mở TV lên xem. Đang xem, thì
ổng thình lình xuất hiện. Ông mặc bộ áo lụa may theo kiểu mấy
ông võ sư, kiểu của người Hoa.
- Nị chờ Ngộ có lâu khoong ?
- Dạ, không.
- Pởi vì Ngộ phải tắm cho kỹ một chút. Lêm nay Ngộ phải hoàn
toàn sạch sẽ mới lược … Ngộ phải ăn chay trước ló hai pa ngày.
Ngộ phải cúng dzái lữa. Cho thật đàng hoàng thì mới linh lược.
Ông bước gần tới em. Em đứng lên chào ổng. Ông nói tiếp:
- Pây giờ cũng lã gần khuya gùi. Nị có cần gì khoong … Nị sẽ
lóng cửa buồng lại. Tới sáng Ngộ mí mở cửa à.
Nghe ông nói đóng cửa buồng, làm em thấy hơi sợ. Rũi ổng có
làm gì quá trớn không biết em có thoát thân được hay chăng.
- Con muốn đi tiểu trước.
- À, Nị li li. Ngộ ở lây chờ Nị.
Em bỏ ra ngoài phòng, nửa muốn bỏ
đi luôn, nửa như phải ở lại vì mình đã đi được 1/3 đoạn đường
rồi. Bây giờ về là hai bàn tay trắng. Nhất định không thể để
hai bàn tay trắng được. Con Lan, má và gia đình đang chờ em ở
nhà.
Rồi em quyết định trở vào. Ông ấy nằm sẵn trên giường chờ em.
Ông đã bậc một cây đèn trên trần nhà và tắt hết các đèn khác,
ánh sáng tập trung ngay xuống giường ông đang nằm, ngay vào
cái bụng phệ phập của ông.
- Lây, tới lây với Ngộ nì. Nị đẹp quá, trẻ quá.
- Sao, ông không tắt đèn luôn. Con ngại quá!
- Khoong, khoong … Ngộ lâu có tắt lèn lược. Tắt lèn rồi sao
thấy Nị nè. Nị lẹp như dzị Ngộ phải coi cho piết chứ … Pây giờ,
Nị lên lây nằm với Ngộ một chút. Ngộ thích lược ôm Nị.
- Dạ – Em ngoan ngoãn như một cái máỵ
Nói xong, em trèo lên giường nằm xuống ngay chỗ bàn tay ông
vừa chỉ xuống. Em nằm im không dám nói hay làm chuyện gì khác.
Vừa nằm xuống thì ông đã choàng tay qua ôm em.
- Nị lể Ngộ cởi áo cho Nị hớ.
- Dạ.
Rồi ổng cởi áo em, từng cái nút áo một, đến khi ngực em phơi
trần dưới ánh đèn sáng trưng.
- Chời ơi! Nị có pộ ngực lẹp quá. Ngộ xoa nè …
Rồi ổng xoa, ổng nắn, ngay cả ngậm lấy vú em. Ổng liếm …
- Ưm … hà … vú … Nị cứng lắm … Ngộ … xooaạt … thích lắm à … Nị
cởi luôn áo dza cho Ngộ luôn …
Và em ngồi lên cởi cả áo như lời ổng biểu.
- Ui da … hí hí … hí … ông đừng liếm … con nhột.
- Khoong nhột. Một lát Nị sẽ quen thôi
Và ông cứ làm và làm cho tới khi em quen dần và cảm thấy bình
thường, có phần hơi dễ chịu, thì ông mới bắt đầu lần tay vào
bẹn của em. Ông mơn trớn thật nhẹ nhàng và kiên nhẫn làm em
thấy bớt hồi hộp và sợ sệt.
- Nị cởi quần … Ngộ cởi … cho – Ông nói và lòn tay kéo quần em
xuống tới ngang đùi.
Ông thọc vô giữa háng và xoa vào hai miếng thịt cửa mình, cùng
lúc vuốt những sợi lông còn chưa đủ dài. Đoạn, ông chà nhẹ
ngón giữa của ông dọc theo kẽ giữa. Em chợt rùng mình, gai ốc
nổi quầng lên hai cánh tay, còn chân thì tê rần.
- Nị thích khoong ? – Ông chợt hỏi.
- Ưa … dạ … con không biết.
- Nị thấy sao ?
- Dạ, thấy tê.
- Tê lau hay tê sướng ?
- Dạ, không đau – Em hổn hển đáp.
Đoạn, ông kéo quần em ra khỏi chân. Bây giờ, em hoàn toàn trần
truồng, thật trơ trẽn dưới ánh đèn và nhất là dưới ánh mắt
sáng hoắc của ông.
- Nị chờ đây một chút, để Ngộ đi lấy cái này.
Nói rồi ông đứng dậy, đi tới một cái tủ và mở ra. Ông lấy từ
trong đó ra mấy lọ nước đủ màu và trở lại.
- Nị có piết cái nì là cái gì khoong ?
- Dạ không.
- Cái nì là thuốc Ngộ mua tận pên Trung Kquốc ló.
- Thuốc gì vậy, con không uống thuốc đâu.
- Ngộ đâu có pắt Nị phải uống thuốc. Thuốc này chỉ để thoa
thôi.
- Thoa ở đâu. Con sợ.
- Nị khoong cần sợ. Thuốc thoa chỉ làm cho Nị sướng, khoong
làm cho Nị lau lâu mà sợ. Lây, lại lây Ngộ thoa cho.
Ông bắt em lại, em cũng miễn cưỡng nhích gần tới phía ông. Ông
trút thứ nước gì màu xanh lạt ra tay, xoa giữa hai tay và áp
lên bụng em. Chất đó như chất dầu, trơn và nhơn nhớt.
- Một lát nữa, Nị sẽ thấy ấm nóng. Khoong có sao. Nị cứ việc
nằm im.
Em nằm im như lời ông dặn. Ông xoa từ bụng, lên ngực, xoa luôn
cả tay trước khi xoa xuống đùi, cho tới bàn chân. Rồi ông bắt
em nằm xấp lại cho ông chà lên lưng xuống tới mông. Dần dà,
thuốc thấm em thấy người mình nóng lên, dường như bớt đi cảm
giác trên da thịt.
- Nị thấy sao. Thấy thoải mái khoong ?
- Dạ … có thấy … chút chút.
- Ló là thuốc xoa bóp, làm cho da mịn màng, Nị sẽ thấy thoải
mái sau hơn 10 phút ló.
- Con thấy hơi choáng váng.
- Choáng váng à ? Khoong phải đâu. Ngộ pha thuốc với áp phiện
á. Nị chỉ bị chút sái thuốc vì khoong kquen thui à.
- Con thấy mắt hơi mờ.
- Thấy phê khoong ?
- Thấy dễ chịu.
- Dzậy lúng rùi. Từ từ Nị đừng có lo lắng. Ngộ khoong bỏ nhiều
thuốc đâu. Pây giờ Nị dạng chân ra cho Ngộ thoa thuốc.
- Con tê quá. Con dang chân không được – Em hơi sợ nói.
- Lể Ngộ giúp Nị cho.
Nói xong, ông kéo hai chân của em sang hai bên, rồi ông lấy
một cái lọ khác màu hồng, trút thuốc ra tay và áp lên chỗ kín
của em. Đoạn, ông xoa, nắn, vuốt và rà, lên và xuống, làm cho
em đang tê càng tê thêm. Một cảm giác dễ chịu nào đó lan tràn
trong thân thể em, sướng không thể tả nỗi. Và em bắt đầu rên
nhỏ trong cổ họng. Mỗi khi ông đụng trúng chỗ nào nhạy bén, em
phải nấc lên thành lời.
- Ông … ơi … ông làm con … làm con …
- Nị sướng lắm rùi phải khoong ? – Ông hào hển nói.
- Con không biết … ông ơi … ơi … ơi … ơi …
Và lâu lâu, thình lình, ông vói tay chạm vào vú em. Em thấy tê
rần cả cột sống. Hai chân em bắt đầu đá, đạp loạn choạng.
- Nị nằm im, để Ngộ làm cho Nị sướng.
Và em nằm im như lời ông dặn. Không hiểu sao em lại ngoan
ngoãn như vậy.
Mười phút như vậy trôi qua. Bỗng ông dừng lại hỏi :
- Nị thấy thế nào. Nị dza nhiều nước lắm dzùi nè.
- Con không biết.
Như không tin lời ông nói, em thình lình ngồi dậy:
- Đâu ông cho con coi.
Ông đưa bàn tay cho em coi, mấy đầu ngón đã hoen ướt. Em hơi
mắc cỡ nên nằm úp mặt xuống gối.
- Tại ông chứ không phải tại con – Em nói lí nhí.
Ông không đáp mà chuyển qua đề tài khác:
- Pây giờ, để Nị khám Ngộ trước cái lã.
- Khám gì ? – Em đột ngột hỏi.
- Khám coi Nị có còn trinh hay khoong ?
- Sao lại không, con còn trinh mà.
- Khoong, Ngộ phải khám trước cái đã. Dạo nọ, người ta gạt Ngộ
nói là còn trinh, làm Ngộ phải tốn tiền kiếm lứa khác, mắc
coong lắm.
- Con còn trinh mà – Em phân bua.
- Nị nằm ngửa lại đi. Ngộ khám chút xí thui.
Thấy tức tối trong lòng, em nằm xuống và dang chân cho ông
khám.
Ông chồm xuống, đưa đầu sát vào, tay ông vạch hai bên:
- Nị còn trẻ lắm. Chưa có dzết tích gì ở pên ngoài hít. Nhưng
để Ngộ coi kỹ bên trong. Lây … lây nì … Nị lừng có nhúc nhích
…
- Con hơi đau.
- Dzáng một chút nữa sẽ khoong đau … Lể Ngộ coi cho chắc. Ồ …
à … Nị cũng giống còn trinh lắm.
- Con thiệt còn trinh mà.
- Nhìn thì thấy giống còn trinh lắm, nhưng một lát nữa, Ngộ để
cái khăn trắng ở dưới mông của Nị thì sẽ piết liền.
- Vậy lát nữa ông sẽ biết – Em tức tối trả lời ổng.
Rồi ổng bồng em lên, khiêng em qua và đặt em lên một cái ghế
bành. Ông nói:
- Nị dựa lưng dza sau, hai chân Nị gác hai bên lồ lể tay ló …
dzị ló. Lược … lúng dzùi. Pây giờ Ngộ sẽ dùng miệng của Ngộ lể
liếm Nị. Nị chịu khó nằm im.
- Dạ … con chỉ sợ đau. Ông sẽ liếm con … Là sao ?
- Khoong đau …
Ông đáp rồi dũi cái đầu hói của ông vào giữa háng em. Em thấy
hơi sợ, sợ không biết ông sẽ làm gì, nên hai tay em nắm chặt
xuống ghế và kên cứng.
- A … a … - Em nấc lên khi cái lưỡi của ông chạm vào cửa mình.
Như có một luồng điện là em tê cứng cả mình. Đầu em ngửa về
sau. Em nói:
- Ông làm kỳ quá … con không thể … ông đừng … đừng … đừng …
Rồi thì ông cứ liếm và liếm. Liếm nhè nhẹ. Liếm từ từ như là
trân quí những gì có từ trên mình em. Liếm như không sót một
thứ gì còn đọng lại. Em như tê cóng cả thân người. Đầu thì ngả
về sau, mắt nhắm nghiền, trong miệng thì há hốc rên tầm bậy
tầm bạ điều gì đó em không nhớ nữa.
Còn tê hơn nữa khi một lúc sau ông bắt đầu dùng tay sờ lên vú
em. Trên là tay, dưới là miệng, ông làm gì em không rõ mà chỉ
biết như mình đi trên mây. Lúc đó, em cứ nghĩ thuốc ông thoa
làm cho em lên đến cực sướng.
- Ông ơi … ông ơi … chết con rồi … ah … Ồ … ÔNG ƠI … ÔNG ƠI
…!!!
Và em cứ gào xiết một cách mất tự chủ. Rồi thình lình em co
chân lại, lưng như quập lại làm hai, cong cớn, và mười ngón
tay em bóp cứng xuống mặt nệm. Một cái gì đó sướng chưa từng
thấy chảy rần trong cơ thể, em cảm giác ra âm đạo mình co bóp
liên hồi và như có một chất dịch nào tuôn ra từ đó.
- Ưm … ưm … Dza li Nị … Dza li. Luệch … loặc … loạt.
Không ngờ là em ra bao nhiêu là ổng chờ đón và liếm hết bao
nhiêu. Cái lưỡi của ông thật làm cho em rùng mình.
- Kquí lắm. Kquí lắm. Gái còn trinh kquí lắm – Ông hào hển nói.
Lúc ra xong rồi, em nằm đờ ra ghế thật mệt mỏi. Ông ta vẫn
tiếp tục liếm chỗ kín của em đến lúc em gần như khó chịu.
- Ông ơi cho con ngồi dậy.
- Ngồi dậy đi, pây giờ tới phiên Nị.
- Tới phiên con.
- Phải, tới phiên Nị làm cho Ngộ sướng.
- Nhưng con không biết làm – Em ngây ngô đáp.
- Khoong piết làm thì Ngộ chỉ cho làm.
- Con … con …
Dù cho em có đồng ý hay không thì ông đã bắt đầu cởi quần áo
của ông ra. Không một chút ngại ngần nào ông trờ ra trước mặt
em những thớ thịt nần nẫn của ông. Đến khi ông cởi luôn quần,
em mới nhìn thấy cái dương cụ của ông. Và đó là lần đầu tiên
trong đời em nhìn thấy. Em có vẻ hơi sợ nên chỉ cúi đầu.
- Nị tới đây. Ngồi dzô lòng của Nị nè.
Em thửng thờ đứng im.
- Tới đây. Ngộ khoong ăn thịt Nị đâu mà sợ. Tới lây … tới lây
… lây.
Rồi cuối cùng em cũng tới. Em ngồi vào lòng của ổng. Ổng vuốt
ve toàn thân hình em. Ổng hôn em, như hít mùi da thịt của em
thì đúng hơn, trong khi tay ông vẫn không quên sờ vào bẹn em.
Chỉ một lát sau là em có cảm giác dương cụ ông cứng lên, đội
vào mông của em. Mỗi khi em cố tình né tránh cái vật ấy, thì
ông lại cố tình ních nó vào người em.
- Pây giờ Nị ngồi xuống li. Ngồi ở dưới này. Nị … ngồi.
Em ngoan ngoãn đứng dậy, đúng hơn là đứng dậy để khỏi phải
chạm vào cái khúc thịt của ổng.
- Nị ngồi xuống … rồi lưa tay của Nị đây.
Em đưa ra. Ông vói lấy tay em và kéo về phía chỗ kín của ông.
- Nị làm li ! – Ông nói.
- Dạ, làm sao con không biết.
- Nị cứ việc póp nó.
Và em bóp theo lời ổng nói. Ông xuýt xoa:
- Nị póp mạnh lên. Ngộ khoong thấy sướng chút nào.
Và em bóp mạnh hơn. Ông lại nói:
- Pây giờ Nị dzuốt li, dzuốt mạnh lên. Dzuốt như dzầy nè.
Ông nói và làm thử cho em thấy, rồi em bắt chước làm. Làm mà
không biết mình đang làm gì. Thật ngại ngùng quá vì ông cứ
nhìn đăm đăm vào mặt em như để tìm cảm giác gì đó. Hay ông
thích nhìn con bé còn trẻ như em làm cái chuyên dâm dục cho
ổng. Em không biết.
Chỉ một lát sau thì con cu của ông cứng như khúc gỗ, gân nổi
quầng và ửng đỏ vì sự ma sát mà em làm.
- Nị dùng miệng.
- Dạ, ông nói sao ?
- Dùng miệng.
- Dùng miệng chi vậy ông ?
- Dùng miệng hun Ngộ, hun như Ngộ hun Nị pan nảy lớ.
- Con không hun đâu.
- Sao khoong.
- Con sợ.
- Nị làm Ngộ khoong dzui dzùi à. Hun li ! Ngộ sẽ cho tiền
nhiều.
- Con hun làm sao. Ông phải chỉ cho con.
- Lược … lược … Pây giờ, Nị lưa lầu lại gần lây.
- …
- Tiếp tục, Nị lưa cái miệng ngậm lấy. Ngậm đi … ngậm … lúng
dzùi ló. Pây giờ, Nị pắt đầu nút nhè nhẹ. Lầu Nị phải lưa lên
lưa xuống. Lúng dzùi ló. Nị làm hay lắm … hay lắm. Kế tiếp, Nị
dùng lưỡi dzừa ngậm pên ngoài và Nị liếm pên trong .. liếm thử
li … à … à … Nị liếm lúng dzồi ló. Liếm nữa li. Ngộ thích lắm.
Liếm mạnh lên …
Vậy là ông nói sao, dạy sao, em làm vậy. Em làm hoài, làm hoài.
Có nhiều lần ông bảo em ngưng lại một cách bất chợt cho ông
thở, rồi bắt em làm tiếp. Em cũng làm, làm cho ông vui.
Có lẽ làm một lúc lâu, ông sướng quá chịu không thấu nữa nên
bèn đứng dậy.
- Pây giờ Nị pước qua lây, nằm ngửa lên giường. Lể Ngộ lấy cái
khăn lót pên dưới cho Nị.
Em làm theo như một cái máy. Ông kéo em ra sát mé giường, đặt
mông em lên cái khăn trắng, và bắt hai chân em đưa lên, dang
ra. Ông đứng ở dưới đất, ở giữa đùi em, và chuẩn bị tư thế để
giao hợp.
- Nị sẵn sàng chưa ?
- Con sợ đau. Cái của ông lớn quá … con sợ.
- Khoong lau lắm lâu. Ngộ có xức thuốc tê cho Nị pan nảy dzùi.
Lau ít lắm.
- Ông làm ơn làm nhẹ nhẹ cho con nghe ông!
- Nị lừng có lo. Khoong có lau lâu. Coi nè.
Nói rồi, ông nhích tới đặt dương cụ của ông lên cửa mình em.
Em rùng mình. Hai tay em kên cứng, nắm chặt xuống ra giường,
chờ đợi.
Ông gồng người xuống, nhìn mặt em rồi nhìn cửa mình em để đâm
cho đúng chỗ. Nhưng ông chưa đâm vội mà chấm đầu cu vào lỗ âm
đạo và quét qua quét lại cho chất nhờn bôi ướt đầu cu ông.
Rồi thình lình, ông nhấn nhẹ vào.
- Ui da … ông … đau … ĐAU …
Ông không nói. Chỉ lấy ra, nhưng lại ấn vào tiếp. Làm tới làm
lui mấy lượt mặc cho dù em có rên đau. Nhưng được mươi lần thì
em thấy không còn đau nữa.
Khi thấy em hết đau, ông bèn nhấn vào sâu hơn, rồi lại rút ra,
nhấn vào. Làm thêm mươi lượt nữa ông nhấn sâu hơn nữa. Mỗi đợt
như thế, đầu cu ông lại dấn thêm một chút. Em dường như quen
dần với cái đau và có thể nói là không còn đau nữa.
Hơn mười phút trôi qua như thế. Ông cứ đâm đâm hoài và rút ra.
Một lúc làm em thấy sướng làm sao ấy. Em mong ông đâm cho thật
mạnh một lần. Em không còn chịu được nữa.
- Ông ơi … ông … con … đi ông!
Nghe thấy em rên, ông có vẻ thích nên tiếp tục chơi trò “mèo
vờn chuột”. Đến một lúc sau, thình lình, ông mới đâm nhè nhẹ,
thẳng mà không rút ra như lần trước.
Một cảm giác xé toạc ở da thịt, đau rát làm em không còn cảm
nhận được dương vật ông đang nằm sâu trong âm đạo. Em bỗng
chồm lên bấu lấy tay ông như bảo ông ngừng dùm, nhưng ông
không ngừng mà còn đâm mạnh hơn và đâm liên tiếp.
Em nghe ông nói lảm nhảm:
- Dza dzồi … Dzách dzồi … Chảy máu dzồi … Nị còn trinh … Ngộ
piết Nị còn trinh mà … Ngộ chắc Nị còn trinh mà.
Và em cứ nằm im, nghe ông rên rỉ, ông nhúc nhích và nhịp
nhàng, nhịp nhàng trên mình em. Cảm giác đau tê tái nhưng cũng
sướng một cách lạ lùng làm cho hai mắt em mờ lại.
Em cũng không rõ là ông đã giao hợp với em bao nhiêu phút nữa.
Chỉ biết là cuối cùng ổng cũng đổ sấp lên người em, co giật
liên hồi.
Mồ hôi ông nhễ nhại nhưng vẫn cứ đè lên mình em như thế hơn 10
phút. Sau đó, ông ngồi dậy, từ từ lấy dương cụ của ông ra khỏi
người em. Ông rút tấm khăn lót ở mông em ra luôn, khăn dính ít
máu tươi của em, và ông cẩn thẩn đặt nó vào một cái hộp để ở
đầu giường.
- Nị đi tắm đi !– Ông quay sang em, nói có vẻ hơi cộc lốc.
- Dạ – Em đáp lí nhí rồi vớ lấy khăn chạy vào phòng tắm.
Em tắm ra thì ông đã không còn ở trong phòng nữa. Nhìn lên
đồng hồ đã thấy 3 giờ sáng, có lẽ ông đã trở về phòng riêng để
ngủ rồi. Em cũng thấy khá buồn ngủ và mệt mỏi, nhất là âm đạo
mình tê rát.
Nhìn lên đầu giường, thì cái hộp ông đã lấy đi. Em nhanh nhẹn
thay lại áo quần và trèo lên giường, kéo mền trùm kín, cố tình
trốn tránh cái gì đó chưa rõ. Nhiều cảm giác trống không, lạnh
lùng bao trùm trong trí óc. Mình vừa mới làm chuyện gì đây ?
Bán trinh à ? Xấu xa quá …! Nhưng rồi đã lỡ rồi … từ nay không
còn là con gái nữa … Không biết sao này có chồng, mình phải
nói sao cho anh ấy hiểu. Hay là mình sẽ không bao giờ lấy
chồng …
Rồi em thiếp đi trong sự suy nghĩ của mình cho tới sáng.
Từ ngày bán trinh đó, cuộc sống của em có nhiều thay đổi, tốt
cũng có mà xấu cũng có, dù cho chuyện không muốn cũng đã xảy
ra rồi, như một ly nước tạt xuống đất, chẳng bao giờ lấy lại
được, song em vẫn luôn luôn chấp nhận với chính mình như là
một cái móc ngoặc của cuộc đời mà ai rồi một lần cũng gặp qua.
Chỉ có điều em muốn nhắc nhỡ với các bạn rằng trinh tiết thật
đáng giá ngàn vàng không phải bằng sự quý giá của vật chất, mà
bằng linh cảm của cả một đời người, đến khi trút hơi thở cuối
cùng rồi mới quên được lần đầu tiên ấy. Cho nên hãy chọn cho
mình một lần đầu tiên hoàn hảo nhất. Em. Trần Thị Mỹ Lệ.
Hết |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(VIETNAMESE
STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: June 18, 2003
This story has been read (Since June 13, 2003):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|