| Phương một tay 
                  vén áo lên, một tay tuột quần xuống trước cặp mắt hau háu của 
                  một vị khách. Bên ngoài om sòm tiếng của dân nhậu tâng bốc 
                  nhau. Quán này do bốn chị em Phương dựng lên, lấy cái tên nghe 
                  ngọt ngào đượm tình quê mà đập vào thị hiếu của khách làng 
                  chơi. Quán “4 chị em” được dựng lên tại Đồi Vải, thuộc thôn 
                  Kim Tỉnh, xã Trung Thành (huyện Phổ Yên, Thái Nguyên). Sở dĩ 
                  chỗ này gọi là đồi vải vì trước kia trồng rất nhiều vải, sau 
                  thì sang bằng cất nhà lụp xụp cho dân nghèo. Từ khi quán khai 
                  trương thì nơi đây trở nên tắp nập, 4 chị em xinh như mộng vừa 
                  là chủ quán, kim luôn nhân viên phục vụ. Chị lớn tên Hồng, cô 
                  kế tên Tuyết, cô kế út tên Phương, và cô út tên Hạ, cả 4 đều 
                  độ tuổi 19 tới 23, vì hoàn cảnh gia đình đã lao vào con đường 
                  làm gái do chính người mẹ trước đó đã trải qua. 
                  Phương cởi hết áo quần liền trèo 
                  lên giường, kéo mền đắp lại. Căn phòng khá hầm hập được ngăn 
                  thành các buồng nhỏ bằng mành nhựa, được chiếu sáng bởi ngọn 
                  đèn hồng nhạt 25W treo lơ lững trên cao. Khách tìm hoa vội 
                  vàng trút bỏ áo quần rồi lao đến, chui vào mền giở trò sờ sẫm 
                  trước và chuyển nhanh qua màn giao hợp. Hai thân thể trần 
                  truồng hùng hục trên chiếc giường che yếu ớt, tiếng kẽo kẹt 
                  không át được tiếng ồn ào bên ngoài. Vài ba phút sau, khách 
                  cong lưng phuột dòng tinh khí vào chiếc áo mưa, rồi nằm ì trên 
                  mình Phương hổn hển. Chỉ mới 9 giờ tối mà khách tập 
                  trung tại quán nườm nượp, âu không phải món ăn chị em ta nấu 
                  ngon, mà cách chiều chuộng khách nổi tiếng của bốn chị em. Lần 
                  lượt mỗi người dắt tay khách vào trong và vài ba phút sau thì 
                  trở ra. Tùy theo giá cả khách chịu chi, chị em ta phục vụ tận 
                  tình. Muốn bú muốn liếm trả thêm tiền “boa”, muốn đụ kiểu cách 
                  phải bù tiền, còn không thì chơi loại thuần túy chàng hảng cho 
                  khách “dập”. Một lý do khác thu hút khách tập phương đơn thuần 
                  là giá cả chị em ta đặt ra rất “bèo”, đôi khi có đợt “khuyến 
                  mại” chỉ có 60,000 đồng cho một “dù”, cộng thêm hoàn cảnh 
                  thuận tiện cho việc trốn chạy của khách lỡ công an thình lình 
                  ập tới. Bốn chị em mỗi người một ngón 
                  nghề, hễ “chơi” cô em rồi, mà không “chơi” được cô chị thì 
                  uổng đi 1/4 cái sướng, bởi vậy khách tới đây thay đổi “hàng” 
                  liên miên, có hôm khách đụ luôn bốn cử với bốn chị em. Cô chị, 
                  Hồng, được trời phú bộ ngực to, nên có thể “sục” khách bằng 
                  đôi vú của mình, khách chịu lắm, chơi cách này vừa lạ lùng lại 
                  đặc sắc. Cô kế, Tuyết, có tuyệt chiêu “cỡi ngựa”, khách đến 
                  đây phần lớn tìm Tuyết là mong được làm ngựa cho cô cỡi, bảo 
                  đảm một lúc sau người-ngựa đều sung sướng. Cô áp út, Phương, 
                  có bộ “khẩu dâm” điêu luyện, đa số khách đến với cô cũng vì 
                  ngón nghề độc đáo này. Nói tới đường lưỡi của Phương thì tuyệt 
                  diệu. Trời phú cho Hồng được bộ ngực to, bù lại Phương có 
                  chiếc lưỡi quá dài. Hễ cô lướt tới đâu là khách ríu chân đến 
                  đó, phun tinh xối xả đầu hàng. Hạ, cô Út, tuy không cao tay ấn 
                  như hai cô chị, nhưng được cái trẻ trung xinh đẹp, da thịt 
                  chắc nịt, l... chơi “bót” hơn ai. Khách tới đây muốn hưởng màn 
                  “chơi kiểu chó” thì Hạ nhận mình số hai không còn ai dám nhận 
                  số dzách, bởi cách nhún ngược về bụng khách của thị và kỹ 
                  thuật “nhíu” lồn của nàng không chê vào đâu được, bảo đảm 
                  khách cừ khôi lắm cũng cầm cự không hơn được mười phút. Quán 4-chị-em nằm khuất sau 
                  quốc lộ 3 nên khung cảnh có vẻ hắt hiu, quán được lợp bằng tôn 
                  với mái hiên fibrô xi măng. Đằng sau có lối đi riêng dẫn ra 
                  vườn trái cây, nơi đây dành riêng cho khách thích phong cảnh 
                  hữu tình bèo trôi mây nước, ngồi nhậu “truổng cời” vừa gắp mồi 
                  vừa bóp vú chị em ta. Hứng chí, khách đè “nhân viên” ra “chơi” 
                  tại bàn, còn mắc cỡ hơn thì rũ nhau vào bụi “xập xình” trên 
                  đống rơm, vừa có vẻ đồng quê mà quằn quại! Hôm nào có khách sộp, khách 
                  nước ngoài, hoặc dân giám đốc từ phương xa kéo tới, chị em ta 
                  đóng cửa nghỉ sớm để tiếp các ông lớn. Khi đó, quán sẽ vắng vẻ 
                  hơn nhiều, khách đưa 4 chị em ra sau nhà ăn nhậu tưng bừng rồi 
                  cởi truồng dợt đủ thứ trò dâm dục trên đời trước khi đến màn 
                  truy hoang rũ rượi. Hết tua này khách đổi qua tua khác, thay 
                  phiên “chơi” từ trên xuống dưới, chị lớn hay em út đều làm 
                  láng, đến khi lăn bò càng nhấc ... cu lên không nổi khách mới 
                  chịu ra về, không quên “boa” cho chị em ta “sộp”. Lần đó, đang 
                  tiếp một lão khứa sồn sồn bằng tuyệt chiêu vắt sữa bò với đôi 
                  vú đồ sộ, Hồng quên “đề phòng”, trong lúc xuất tinh không biết 
                  gã khách hứng chí làm sao kê miệng xuống cắn đứt nhũ hoa của 
                  Hồng, làm hại phải chở thị vào nhà thương cấp cứu. Tưởng sao, 
                  rồi cũng vậy, một núm thì một núm vẫn xả láng được với cánh 
                  làng chơi, khách một phen tìm thêm cảm giác lạ khi nhìn thấy 
                  vú của Hồng có một bên! Có hôm chị em ta có gặp khách 
                  toàn là học sinh. Tội nghiệp đám choai choai thèm thuồng từ 
                  lâu nhưng không dám tới, gặp tài chánh eo hẹp nên chỉ giành 
                  dụm được mấy chục ngàn, hùn nhau cho một thằng “chơi”, rồi về 
                  kể lại cho tụi bạn. Đôi khi chị em ta “rộng lòng từ bi” cho 
                  các em học sinh “hưởng” miễn phí, coi như hình thức quảng cáo. 
                  Những lúc đó thì Hồng hay biểu út Hạ ra tay, dù sao cũng hợp 
                  với lứa tuổi của nó. Song, đám thư sinh đa số đều ... tệ! 
                  “Chơi” như “gà đạp mái”, leo lên nhấp ầm ầm rồi leo xuống, mặt 
                  mày bí xị, uổng hết mấy chục ngàn. Trở về, đâu dám khai thực 
                  với bè bạn, nói dóc là chơi cả tiếng, làm con nhỏ rên xối xả, 
                  xuất tinh ba bốn lần. Đám bạn nghe vậy mà khoái, tiêu mấy chục 
                  ngàn, tiền ăn sáng cả tuần, cũng không tiếc! Tưởng đâu địa điểm vắng vẻ là 
                  yên chuyện, mấy xừ công an xa mấy cũng tới ghé thăm hoài, nào 
                  là lập biên bản, phạt hành chính, hăm dọa bắt về bót, rồi cuối 
                  cùng con cáo cũng lòi cái đuôi ra, dẫn chị em ta vô trong 
                  “phạt vạ” ... cho kín đáo hơn. Chịu thôi, nghành nghề nào cũng 
                  phải đóng thuế, cho mấy “chả” hưởng mấy “dù” thì làm ăn mới 
                  yên ổn. Nhưng tưởng sao, những đợt “truy quét” cấp trên ban 
                  xuống, hốt trọn ổ đám chị em ta, lệnh chắc như sắt thép, dù 
                  chị em ta có cởi hết đồ ra để “hối lộ” song cũng đành chịu. Quán dẹp. Chị hai Hồng đành bỏ 
                  đám em đi lấy chồng, một người khách quen đeo đuổi chị từ lâu. 
                  Cô em kế, Tuyết, đứng ra lãnh đạo đàn em đổi qua hành nghề 
                  mát-xa trá hình. Khách đến có phần thưa thớt hơn vì từ nay chị 
                  em ta chỉ mát-xa “mát mẻ” mà thôi, chứ không làm “chuyện kia”. 
                  Tuy vậy, đám học sinh kéo đến đông hơn vì giá cả rẻ mạt, vài 
                  ba chục ngàn cũng được thưởng thức bàn tay năm ngón của các 
                  chị em. Hôm nào đó, vắng khách như thứ Hai, thứ Ba thì chị em 
                  ta cho họ “hưởng” free, nhưng được 1 cái là các em choai choai 
                  biết điều may mối kéo khách đến chơi nhiều hơn, đặc biệt là 
                  các anh xe ôm, xích lô. Thấy tình thế trở cờ phất cao, chị ba 
                  Tuyết lanh lợi điều động thêm “nhân viên” tứ phương về tiếp 
                  tế. Các em mơn mởn vì hoàn cảnh gia đình kéo nhau tới “đầu 
                  quân dưới trướng”. Đa số là các em lang thang kiếm sống trên 
                  đường phố kéo về, Cà Mau, Hải Phòng, Hà Tây, Thanh Hóa, và 
                  đông nhất đến từ miền Trung. Tiệm mát-xa Tuyết tự nhiên nổi 
                  lên như cồn. Từ nay dịch vụ mát-xa càng thêm phát triễn, những 
                  chiêu mát-xa thông thường dần dà đổi qua cao cấp hơn, như là 
                  tắm hơi, tắm ôm, xoa bóp, kỳ cọ ... chỗ kín của nhau, và cuối 
                  cùng là những màn “ành ạch” đáng nhớ! Giá cũng được tính tùy 
                  theo nhan sắc và “điệu nghệ” của các em, rẻ thì 120.000 đồng/ 
                  giờ, vừa thì 150.000, còn sang thì 200.000. Ở đây được đầy đủ 
                  lắm nào là ghế, dù, phao bơi, khăn tắm, kể cả áo mưa đủ loại 
                  tha hồ cho khách chọn. Các em giỏi tay nghề lắm nghen, khách 
                  vừa mới bước vô đã chủ động lột hết quần cho khách và cho 
                  mình, đẩy khách vào phòng tắm hơi, xông cho đã đời mới kéo 
                  khách lên giường. Tại đây, các nàng phô diễn màng đấm bóp 
                  ngoạn mục nhằm ngay “chỗ kín” của khách “phua” vào, đến khi 
                  khách chịu hết nổi thì lúc giá cả được đặt ra, 300.000 cho tới 
                  600.000 tùy theo. Thế là các nàng “bay” vào bú liếm tưng bừng 
                  trên dương vật khách. Khách nãy giờ tức mình vì bị trêu chọc, 
                  nay được các em “phế” cho, nên rên lên hư hử, xuất tinh ào ạt. 
                  Khách nào cao tay ấn lắm, mới ngốc đầu nổi diễn màn “lâm trận 
                  kỳ phùng”. Rồi đường dây bể, thị Phương 
                  bị đưa lên báo chí rùm ben trước khi bắt giam và phạt vạ nặng 
                  nề. Thế là cụt vốn, ngoài “cái vốn liếng trời ban” đem ra xài 
                  đỡ, đêm đêm út Hạ đứng đường chiêu khách vào ngõ vắng, nằm 
                  ngửa cho khách hành lạc kiếm vài ba trăm ngàn tạm đủ sống, chờ 
                  ngày chị tư, chị ba ra khám, mở lại quán làm ăn. May thay còn 
                  chị hai Hồng cùng ông chồng đứng ra kinh doanh “rạp” chiếu 
                  phim ... con heo, rũ út Hạ về giúp sức. Thế là khách vào ra 
                  nườm nượp như thuở nào, khi xuất chiếu vừa đến các em trong 
                  trang phục váy ngắn, áo hai dây mỏng tang túa ra từ trong, các 
                  cửa sổ được đóng sầm lại, bóng tối bao trùm căn phòng hầm hập, 
                  không gian sặc mùi khê khê, nồng nồng của tinh khí bốc lên từ 
                  những mảnh đệm loang lổ, những cặp lố nhố nèo nẹo bên nhau xầm 
                  xì, vừa được coi vừa được sờ mó lẫn nhau, hừng chí thì kéo vào 
                  trong “đục” ... lỗ, trả tiền cho chủ. Thừa thế xông lên, thị 
                  Phương mở luôn quán cà phê “bóp vú” em út trên đường Võ Thị 
                  Sáu. Khách nghe tên quán lạ quá, sẵn chán cảnh bia ôm kéo nhau 
                  tìm đến cho biết. Thế là 20, 30 mạng chen chúc nhau trong căn 
                  phòng nhỏ bé, khói thuốc bay mịt mù, tiếng nhạc rap ủm củ tỏi, 
                  cười nói rùm beng, các cô tiếp viên trong trang phục cũn cỡn 
                  lờn vờn trước mặt khoe hàng, để mặc cho khách sờ sẫm, rờ rẫm 
                  ... có cô còn kéo váy lên cao cho khách tiện việc, nhiều khi 
                  bất ngờ khách phát hiện ra các nàng không mặc đồ lót. Nhiều 
                  anh hừng chí chọt ngón tay vào, các nàng cũng cười mỉm chi 
                  đồng tình ... đòi rờ lại. Tin đồn động tới các em nam sinh, 
                  thế rồi bỏ học đi ngồi quán, trên vai áo còn đeo phù hiệu của 
                  trường, tay phì phà điếu thuốc trên môi, tay ôm ấp mấy “em” 
                  ... còn lớn hơn tuổi mình. Rồi tiệm cũng bị hốt ổ, dù chị 
                  ba Tuyết đã chổng mông “hối lộ”. Chị bị kêu tù ba tháng, đau 
                  ơi là đau, tiền đã mất lại còn bị đám trinh sát “chơi” hội 
                  đồng trước khi vào khám. Thời gian lẳng lặng trôi qua, Phương 
                  và Hạ vẫn khắc khoải một ngày “dựng lại cơ đồ”, nghĩ mãi ra 
                  được “tuyệt chiêu” biến tiệm thành trung tâm giao dịch, một 
                  đường dây “gái gọi” cao cấp toàn giới sinh viên đẹp đẽ ra lò. 
                  Trước nhất, cô tư Phương tuyển tất cả hình ảnh bán thân, trang 
                  phục áo tắm hai mảnh của các cô mặn mà ... nhưng cần tiền đi 
                  học, “hàng” được chọn vào chung kết sẽ được trưng bày trong 
                  “tạp chí đen” với giá cả “thượng lưu” cung cấp cho các giới 
                  cấp giàu có, máu mặt, “sếp”, hoặc giới làng chơi quen thuộc. 
                  Đám người mẫu hạng hai, quảng cáo sản phẩm, tiếp viên hàng 
                  không, hoa hậu hạng ... tám, diễn viên ... phụ cũng được kêu 
                  gọi và hưởng ứng nồng nhiệt. Tiền kiếm dễ quá mà, các cô chỉ 
                  việc xuổng chân cao, chổng mông, hoặc nằm dài cho các với 
                  “sếp” vui lòng một đêm, là bằng cả tháng lương làm. Cô út Hạ 
                  còn nghĩ ra nhưng dịch vụ khác hay hơn cô chị, tổ chức các 
                  chuyến đi nghỉ “mát” ở Vũng Tàu – Nha Trang – Đà Lạt giá phải 
                  chăng chỉ ... 500 USD/1 ngày, vậy mà không thiếu khách tìm đến 
                  đó nghen! Ngoài ra, các “bãi đáp” rất an toàn khác nằm trong 
                  những khách sạn 5 sao, khách chỉ việc “ngang nhiên” đến đây 
                  gọi đúng ám hiệu là được hướng dẫn lên phòng có một em thơm 
                  như múi mít ... đang đắp mền chờ sẵn; hoặc biệt thự cao sang 
                  tách rời với thế giới bên ngoài, cả khách và “hàng” tới đây 
                  đều không sợ bị phát hiện. Nói chung, các em không “sành” về 
                  món ăn chơi kiểu cọ, nhưng được là chị em ta ngây thơ, mặt 
                  xinh như nàng tiên, vú đít mới toanh vừa ra lò, nên “chơi” 
                  thiệt đáng đồng tiền bát gạo! Nhất là “hàng hiếm” như Á hậu 
                  nhì, người mẫu có tiếng thì khỏi chê, song tiền nào của đó cả 
                  1.000 USD cũng có, với lại phải xếp lịch trước vì các nàng bận 
                  rộn đủ điều, đi đi về về còn phải nằm ngửa nữa. Rồi đường dây bể, thị Phương 
                  bị đưa lên báo chí rùm ben trước khi bắt giam và phạt vạ nặng 
                  nề. Thế là cụt vốn, ngoài “cái vốn liếng trời ban” đem ra xài 
                  đỡ, đêm đêm út Hạ đứng đường chiêu khách vào ngõ vắng, nằm 
                  ngửa cho khách hành lạc kiếm vài ba trăm ngàn tạm đủ sống, chờ 
                  ngày chị tư, chị ba ra khám, mở lại quán làm ăn. May thay còn 
                  chị hai Hồng cùng ông chồng đứng ra kinh doanh “rạp” chiếu 
                  phim ... con heo, rũ út Hạ về giúp sức. Thế là khách vào ra 
                  nườm nượp như thuở nào, khi xuất chiếu vừa đến các em trong 
                  trang phục váy ngắn, áo hai dây mỏng tang túa ra từ trong, các 
                  cửa sổ được đóng sầm lại, bóng tối bao trùm căn phòng hầm hập, 
                  không gian sặc mùi khê khê, nồng nồng của tinh khí bốc lên từ 
                  những mảnh đệm loang lổ, những cặp lố nhố nèo nẹo bên nhau xầm 
                  xì, vừa được coi vừa được sờ mó lẫn nhau, hừng chí thì kéo vào 
                  trong “đục” ... lỗ, trả tiền cho chủ.  Đang làm ăn khắm khá, bỗng 
                  nhiên chuyện xảy ra. Cô út Hạ lén lút thông dâm với người anh 
                  rể bị chị hai Hồng bắt gặp. Tình chồng vợ vì vậy đổ vỡ, nghĩa 
                  chị em cũng tan tành. Út Hạ không cần bị đuổi xách gói ra đứng 
                  đường tiếp, khách đến rước cô đêm đầu không ai khác hơn là 
                  người anh rể. Họ dẫn nhau hẽm vắng, hành lạc nhau ba trận kình 
                  ngạc. Sau đêm đó út Hạ không còn gặp mặt anh rể nữa, nghe đâu 
                  thiếu nợ bị người ta chém chết. Làm thêm mấy tuần nữa, út Hạ 
                  phát giác ra có thai, tác giả là ông anh rể. Đang cơn túng 
                  quẩn gặp phải cái nợ đời, Hạ như muốn chết đi nhưng bỏ đứa con 
                  trong bụng lại không nỡ. Lang thang khắp nơi cuối cùng ghé Cần 
                  Thơ, may thay lúc đó gặp dân đàn anh nghĩa hiệp, tên Hoàng 
                  thẹo, thấy Hạ đẹp người, nhận làm em nuôi, và nhờ Hạ chủ quản 
                  nhà hàng Tiger 97. Tại đây Hạ đã chủ mưu những vụ trấn lộn, 
                  cướp bóc, nạn nhân đều là những khách ngoại tỉnh, viên chức 
                  công tác xa, hoặc Việt kiều ham “đặc sản”. Diễn tấu câu chuyện 
                  thực rất đơn giản, chỉ việc đợi khách đang say sưa hành lạc 
                  trong phòng riêng, một toán côn đồ xông vào, nhanh tay gom hết 
                  áo quần kể cả bóp ví, khách hoảng hồn nhảy dựng. Khi đã hiểu 
                  chuyện, khách nài nỉ xin lại áo quần rồi lẳng lặng ra về, từ 
                  nay không dám tới nữa, cũng không dám tố cáo sợ bị bể mặt. Nhờ 
                  vậy Hạ sống phây phây cho tới ngày hạ sinh ra thằng con trắng 
                  trẻo.  Mấy tháng sau, đang nằm ngủ 
                  trong phòng riêng, Hạ chợt thấy một sức nặng đè úp lên người, 
                  mới hay thằng anh nuôi Hoàng thẹo định giở trò cưỡng hiếp. Tuy 
                  chống cự quyết liệt, Hạ cũng đành bó tay để cho thằng khốn nạn 
                  bức dâm. Xong xuôi, hắn hể hả bỏ đi. Mấy ngày sau, hắn bị bắt 
                  vì tội mua bán thuốc “lắc” từ Malaysia, “phước bất trùng lai, 
                  họa đơn vô chí” Hạ cũng bị trinh sát đến “thăm hỏi”, điều tra 
                  ra mới hay thị là chủ mưu trong các vụ tống tiền cướp giựt. 
                  Vào khám hơn được một tuần, Hạ phát hiện tháng đó không có 
                  kinh, sau đó xác thực đã có mang, lại một đứa trẻ thơ ngây sắp 
                  ra đời mà không có cha! ... và những tháng ngày kế tiếp sẽ về 
                  đâu ? Hết |