| 
        
        
          
            | 
            COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |  
            | 
            
             |  
            | Please click the banner to support Coi Thien Thai 
            ! |  
            | 
            
             |  
            | Chiếc Vòng Sắt Trạm 
            Hình Rồng |  
            | Tác giả: Hùng SơnE-mail: 
            [email protected]
 Cõi Thiên Thai xin thay mặt các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi 
            truyện
 |  
            | 
             |  
            | 
              
              
                
                  | Tại phòng đợi phi trường San Francisco. Bà Tấn ôm Bình nói:
 - Con qua Việt Nam gặp bác Trọng lần này mẹ mừng lắm. Cố gắng 
                  học hỏi thêm và vui vẻ với cái Yến. Con dâu tương lai của bố 
                  mẹ đã lựa chọn cho con từ hồi nhỏ. Con phải biết nó là con gái 
                  cưng duy nhất của bác Trọng đó.
 Bình xiết chặt mẹ trong vòng tay .
 - Con nhớ lời mẹ dặn. Sẽ có gắng học hỏi ở bác Trọng thật 
                  nhiều. Thôi mẹ về đi. Tới giờ con lên máy bay rồi.
 Bà Tấn móc túi lấy ra một góùi vải mầu đỏ. Cẩn thận mở gói vải, 
                  lấy ra một mặt mề đay bằng đất nung. Trong mặt mề đay, một con 
                  bò cạp đen, cong đuôi thật sống động được khắc nổi lên trên 
                  ngọn tháp Chàm thật tỉ mỉ. Bà Tấn đeo sợi dây chuyền và chiếc 
                  mề đay vô cổ con trai.
 - Đây là bùa hộ mệnh của một ông thầy pháp người Chàm, tặng ba 
                  con hồi ba con còn đi lính. Bây giờ con theo bác Trọng khám 
                  phá phần mộ của dân Chàm. Mẹ mong nó sẽ đem lại bình an cho 
                  con.
 Bình hôn lên má mẹ.
 - Con cám ơn mẹ.
 Chàng xách va ly đi vô cửa soát vé. Chỉ vài phút sau, chiếc 
                  máy bay cất cánh, mang theo người trai đất Việt trở về quê nhà 
                  sau bao nhiêu năm xa cách.
 Máy bay bay qua vùng Vịnh. Bình nhìn qua cửa sổ, những con 
                  đường xe cộ chạy tấp nập, nhỏ dần rồi bị che khuất bởi những 
                  đám mây trắng xóa. Ghế bên cạnh Bình là một ông già người Chàm. 
                  Ông lão có khuôn mặt nhăn nheo và nước da sạm nắng. Hình như 
                  ông ta cũng về Việt Nam thăm gia đình. Máy bay bay được một 
                  lúc. Một cô chiêu đãi viên đi từ trên đi xuống, đưa thức ăn 
                  cho ông già và Bình. Khi chàng đưa tay tiếp nhận đồ ăn. Ông 
                  già chăm chú nhìn vào cổ tay Bình. Ông ta có vẻ chú ý đặc biệt 
                  vào chiếc vòng bằng sắt khắc hình con rồng của chàng. Bỗng ông 
                  ta đưa bàn tay khẳng khiu nắm lấy cổ tay Bình, nói:
 - Cậu có chiếc vòng này ở đâu vậy?
 Bình mỉm cười.
 - Một người bạn gái tặng cháu.
 Ông già lại hỏi:
 - Cô ta là một nhà địa lý à?
 Hơi ngạc nhiên với câu hỏi ngớ ngẩn của ông già, nhưng Bình 
                  cũng trả lờøi:
 - Dạ không. Nhưng ba cô ta là một nhà khảo cổ. Ông đang tìm 
                  kiếm những ngôi cổ mộ của các vua chúa người Chàm.
 Ông già thở dài. Buông tay Bình ra; lẩm bẩm nói một mình điều 
                  gì chàng không nghe rõ. Bình hơi ngạc niên, nhưng chàng thấy 
                  ông già không nói gì thêm, nên cũng tôn trọng sự yên lặng của 
                  ông ta. Chàng cầm mấy miếng bánh mì lên nhấm nháp và nghĩ về 
                  người vợ chưa cưới của mình, sau mười mấy năm xa cách…
 Đèn tối dần. Mọi người bắt đầu ngủ. Bình kéo cao tấm chăn phủ 
                  lên mình. Thời gian trôi qua thực chậm chạp. Bình lấy cuốn 
                  sách nói về dân tộc Chàm mà chàng mua mấy tháng trước ra đọc. 
                  Cuốn sách thực lý thú, do một linh mục ngươi Pháp viết. Ông ta 
                  cũng là một nhà khảo cổ. Bởi vậy, những điều ghi lại trong 
                  cuốn sách này làm Bình thật thích thú. Chàng say sưa đọc sách 
                  cho tới khi máy bay đáp xuống phi trường mới biết.
 Từ phi trường, Bình kêu xe Taxi ra thẳng nhà ga xe lửa, lấy 
                  giấy đi Phan Rang liền. Ngồi trên xe lửa. Nhìn qua cửa sổ, 
                  thấy khung cảnh bên ngoài chạy vùn vụt về phía sau, làm chàng 
                  rộn lên niềm vui sướng, vì chẳng bao lâu có thể gặp mặt Yến 
                  rồi.
 Tiếng còi xe lửa mỗi lần rúc lên lại làm cho Bình nôn nóng hơn. 
                  Cảnh ruộng đồng miền Nam xanh ngát, thoáng thoáng qua trước 
                  mắt làm Bình nhớ lại thời thơ ấu, lúc còn cắp sách ê a tới 
                  trường làng học..………
 Chẳng bao lâu, núi đồi chập chùng của miền Trung lại vùn vụt 
                  lướt qua cánh cửa sổ xe lửa. Quê hương chàng đẹp quá. Bình nhủ 
                  thầm; đám cưới xong, thế nào chàng cũng phải với người yêu đi 
                  khắp vùng đất nước, để bù lại những ngày tị nạn, xa quê hương, 
                  nơi xứ lạ quê người buồn thảm.
 Xe lửa đã chạy tới vùng đất xưa kia là của dân tộc Chàm. Bình 
                  đưa chiếc vòng có hình con rồng ở cổ tay lên coi. Con rồng tự 
                  nhiên nhúc nhích trên cổ tay chàng. Bình hoảng hốt rụi mắt, 
                  nhìn chăm chú vào chiếc vòng. Ánh sáng lóe lên làm chàng chóa 
                  mắt. Nhưng ngay sau đó, chiếc vòng lại trở lại bình thường. 
                  Qua giây phút kinh ngạc, Bình đưa tay lên xoa nhè nhẹ chiếc 
                  vòng quái gở. Hình ảnh con rồng vẫn im lìm trên chiếc vòng sắt 
                  lạnh tanh.
 Bây giờ là những cồn cát chạy dài như bất tận, vùn vụt qua cửa 
                  sổ xe lửa. Tiếng còi tầu lâu lâu lại rú lên. Và chẳng bao lâu, 
                  tiếng xe lửa xình xịch chậm lại. Rồi dừng hẳn ở trạm.
 Bình bước xuống xe. Nhìn ngơ ngác. Xa xa tháp Chàm đứng trơ 
                  trơ trong nắng chiều ảm đạm.
 Bình đợi một lúc lâu. Đi đi lại lại trong nhà ga. Một người 
                  đàn ông đi từ phía sau Bình vượt qua mặt chàng vội vã. Bình 
                  nắm lấy tay ông ta kêu lên:
 - Bác Trọng.
 Người đàn ông quay lại. Nhíu mày nhìn Bình. Có tiếng cười của 
                  người con gái vang lên phía sau. Bình quay lại, thấy một cô 
                  gái đứng bên cạnh người đàn ông trông thật quen mặt. Chàng 
                  biết ngay cô gái ấy là Yến, người vợ chưa cưới của chàng, đang 
                  đứng bên cạnh Giáo Sư Trọng. Ông bố vợ tương lai.
 Yến cười hi hí, nói:
 - Anh Bình phải không. Ba em là ông này chứ không phải ông đó 
                  đâu.
 Nói xong nàng lại cười như chế diễu.
 Bình ngơ ngác một lúc, vội vàng buông người đàn ông lạ ra, nói:
 - Xin lỗi ông. Xin lỗi ông, tôi lầm người rồi.
 Giáo sư Trọng vui vẻ dang rộng hai tay đi về phía Bình .
 - Bình đó phải không. Bác mừng thấy cháu tới đây.
 Bình cúi đầu chào giáo sư Trọng:
 - Dạ, thưa bác, cháu mới tới .
 Hai người ôm lấy nhau mừng rỡ.
 Yến vẫn giữ nụ cười ranh mãnh trên môi, nàng nói:
 - Anh đã chắc chắn ông này là ba của em chưa?
 Bình buông giáo sư Trọng ra, nói với Yến:
 - Yến đó phải không. Đọc thư, xem hình, không bằng gặp mặt. 
                  Nằm mơ cũng không ngờ mình có diễm phúc được kết hôn với một 
                  người đẹp như em.
 Yến thẹn thùng kêu lên khe khẽ, ẩn mình lưng sau bố.
 Giáo Sư Trọng chỉ chiếc xe jeep đậu gần đó nói:
 - Thôi, chúng ta về.
 Ba người leo lên xe. Chiếc xe chạy về phía trước, để lại cát 
                  bụi mù mịt đằng sau. Một lúc sau, xe chạy trên con đường đất 
                  ngoằn ngoèo sỏi đá. Xa xa, Bình đã nhìn thấy mấy chiếc lều vải 
                  lớn dưới chân đồi. Và phía trên đỉnh đồi là ngọn tháp Chàm 
                  gạch đỏ loang lổ.
 Xe đậu lại bên khu lều.
 Giáo sư Trọng nói:
 - Hãy về lều của cháu ăn cái gì lót bụng. Rồi chúng ta nói 
                  chuyện nhiều hơn. Bác hy vọng với cái nhìn của người du học ở 
                  nước ngoài về, chắc chắn có nhiều kỹ thuật tân kỳ hơn cho 
                  ngành khảo cổ nghèo nàn trong nước mình.
 Bình mỉm cười thưa:
 - Dạ, cháu đâu dám. Chỉ mong bác dậy bảo thêm cho thôi.
 Ba người xuống xe, đi vô lều. Anh tài xế xách chiếc va ly của 
                  Bình theo sau. Sau bữa ăn tối, Bình nghĩ miên man về những 
                  điều giáo sư Trọng nói. Quả thực, những gì chàng học ở trong 
                  trường bên Mỹ khác hẳn với thực tế ở Việt Nam.
 Bình nằm trên giường, lăn qua, trở lại. Ánh trăng sáng vằng 
                  vặc chiếu qua khung cửa sổ của chiếc lều mờ ảo. Chiếc mề đay 
                  đeo trên cổ Bình tuột ra khỏi áo. Bình cầm lên coi. Con bò cạp 
                  trong chiếc mề đay tự nhiên lại nhúc nhích như con rồng trên 
                  chiếc vòng đeo tay của chàng, khi còn ngồi trên xe lửa. Có 
                  tiếng hú của loài chim cú và tiếng vỗ cánh bay phành phạch. 
                  Bình giật mình nhổm dậy, dụi mắt.
 Chiếc mề đay trở lại bình thường.
 Bình từ từ nằm xuống. Bỗng tại cửa lều. Một bàn tay đem đúa 
                  thò vô. Vén màn. Và, từ từ cả cánh tay quấn băng trắng toát 
                  thò vô. Rồi một xác ướp như trong Kim Tự Tháp Ai Cập xuất hiện.
 Bình ngồi bật dậy. Miệng há hốc, mắt trợn ngược, kinh hãi. Có 
                  tiếng cười the thé.
 Yến thò đầu vào nói:
 - Nhà khảo cổ nước ngoài về mà cũng sợ ma hay sao?
 Yến nhí nhảnh bước vô lều. Nàng đứng bên xác ướp, bá lấy vai 
                  y. Xác ướp đưa tay giở băng quấn quanh mặt cười ha hả. Y nói:
 - Cô Yến rủ tôi tới hù anh chơi thôi. Làm gì có ma quỉ ở đây 
                  cơ chứ.
 Yến quay qua người mặc quần áo xác ướp nói:
 - Đây là anh Tá. Chuyên viên quảng cáo của đài truyền hình địa 
                  phương, tới quay một đoạn phim quảng cáo cho hãng băng cứu 
                  thương.
 Bình đứng dậy bắt tay Tá, rồi nói:
 - Anh làm tôi sợ muốn đứng tim.
 Tá cười hì hì.
 - Nghe cô Yến nói; anh là ý trung nhân của cô ta.Vừa tốt 
                  nghiệp về ngành khảo cổ ở Hoa Kỳ về. Tôi tới làm quen và chào 
                  anh, vì phải về liền bây giờ cho kịp giờ phát hình.
 Bình nhìn Yến mỉm cười, nói với Tá.
 - Tôi có phước lắm mới được gia đình hứa hôn với Yến từ nhỏ. 
                  Nhưng anh đừng nghe cô ta nói về tôi mà lầm đó.
 Yến cười khúc khích.
 - Em không nói tốt cho anh đâu mà ham.
 Bình cười.
 - Được vậy thì tốt rồi.
 Tá nói:
 - Có lẽ cũng hơi muộn rồi. Tôi phải về vì anh em đang đợi 
                  ngoài xe.
 Bình nói:
 - Anh phải về liền à. Vậy hy vọng gặp lại anh những ngày sắp 
                  tới nhé.
 - Vâng, xin chào anh.
 Tá bước ra. Bình và Yến cũng ra khỏi lều, đưa Tá ra về. Tá 
                  bước đi chệnh choạng dưới ánh trăng lờ mờ như một bóng ma, tới 
                  chiếc xe đậu phía ngoài.
 Bình nắm tay Yến, nói:
 - Bây giờ mới được nói chuyện riêng với em. Khí hậu ấm áp quá 
                  phải không em.
 Yến nói.
 - Gặp mặt em rồi, anh có thấy thất vọng không?
 Bình đi sát vào Yến hơn. Cả hai bước lên đồi.
 - Chẳng những không thất vọng, mà còn thấy yêu đời hơn lúc nào 
                  nữa.
 Yến ngả đầu vào vai Bình nói nho nhỏ:
 - Anh khéo nói lắm.
 Có lẽ bây giờ là lúc Bình phải tỏ ra mạnh dạn hơn. Từ sáng tới 
                  giờ, trước mặt mọi người, chàng phải tỏ ra chững chạc; Nhất là 
                  trước mắt ông bố vợ tương lai. Nhưng bây giờ, chỉ có hai đứa. 
                  Nhất là cái ý kiến dẫn nhau lên đồi ngắm trăng của Yến thì 
                  Bình phải thừa thông mình mà hiểu rằng; nàng có ý tạo cơ hội 
                  cho chàng gần gủi nàng hơn.
 Thấy nàng ngả đầu dựa lên vai mình. Bình choàng một tay ôm 
                  ngang hông Yến, kéo nàng sát lại. Bộ ngực con gái ép sát một 
                  bên làm Bình ngây ngất.
 Đi ngang qua một bụi cây. Bình dừng lại. Chàng cúi xuống hôn 
                  nhẹ lên má Yến. Hình như nàng cũng vừa ngước mặt lên, hai mắt 
                  từ từ khép lại, đợi chờ. Trong ánh sáng lờ mờ của buổi chiều 
                  vừa tắt. Nhất là bụi cây um tùm bên cạnh, che khuất tầm mắt 
                  của mọi người dưới chân đồi. Nụ hôn nhẹ nhàng trên má đã 
                  chuyển thành cơn lốc cuồng bạo của tình yêu.
 Hai bờ môi kép chặt. Trời đất như quay cuồng. Gió xoáy vào 
                  lòng những kẻ yêu nhau. Hai thân thể ép cứng vào nhau thành 
                  một khối. Nụ hôn đầu đời của người con gái vừa gặp được người 
                  yêu sau bao tháng năm chờ đợi, trào dâng cuồn cuộn.
 Nàng đã để yên cho bàn tay của người tình mò mẫm trên thân thể. 
                  Những ngón tay mạnh bạo của chàng thần thánh làm sao. Nàng 
                  muốn lịm đi trong cơn bão tình ngất ngây ấy.
 Hai người đi dần vào bóng đêm. Phía trên, ngọn tháp Chàm lờ mờ 
                  dưới ánh trăng thật huyền ảo…
 
 *
 
 Mặt trời chưa lên nhưng ánh sáng đã ló rạng ở chân trời. Tiếng 
                  gà gáy vang vang đâu đó. Bình vén cửa lều bước ra ngoài. Một 
                  con kỳ nhông đứng trên mỏm đá bên chiếc lều, dương mắt nhìn 
                  Bình. Chàng nhặt một viên đá, nghịch ngợm ném mạnh. Viên đá 
                  không trúng con vật, nhưng cũng làm nó hoảng sợ, vụt chạy vô 
                  khe đá gần đó. Bình vươn vai làm một động tác co dãn xương 
                  sống. Sau giấc ngủ đầy mộng đẹp, chàng cảm thấy khoan khoái vô 
                  cùng.
 Bình từ từ đi tới bên giáo sư Trọng và Yến đang ngồi ăn sáng 
                  trên một chiếc bàn gỗ gần mấy căn lều của họ. Cạnh đấy, mấy 
                  người công nhân cũng đang uống cà phê và chuyện trò. Hôm nay, 
                  Yến mặc chiếc quần cụt để lộ cặp đùi thon dài trông thật mát 
                  mắt. Chiếc áo thung bó sát của nàng làm bộ ngực con gái căng 
                  tròn mơn mởn. Tóc Yến cột ra sau kiểu đuôi ngựa thật nhí nhảnh.
 Giáo sư Trọng thấy Bình tới, ngước mặt lên nhìn chàng.
 - Cháu dậy rồi à. Qua đây ăn sáng đi.
 Bình cúi đầu nói:
 - Dạ, thưa bác.
 Chàng ngồi xuống bên cạnh Yến. Nàng mỉm cười đứng dậy, lấy ổ 
                  bánh mì bỏ vào cái đĩa nhỏ bên cạch chiếc phin pha cà phê và 
                  ly sữa. Đặt trước mặt Bình, rồi đổ nước nóng từ một chiếc bình 
                  thủy vô phin pha cà phê cho chàng.
 Giáo sư Trọng hỏi Bình:
 - Tối qua cháu ngủ được không?
 - Dạ, thưa bác được ạ.
 Giáo sư Trọng nhìn về phía tháp Chàm, nói:
 - Tối qua bác chỉ chợp mắt được một chút. Chỉ mong tới sáng. 
                  Vì hôm nay chúng ta có thể mở cửa đi vào ngôi mộ được rồi.
 Bình mừng rỡ.
 - Vậy hở bác.
 Giáo sư Trọng gật gù.
 - Cháu tới đúng lúc lắm. Làm việc cả năm rồi. Sáng nay mới tìm 
                  ra lối vào cửa mộ.
 Bình nói:
 - Nghe bác tới đây làm việc. Cháu cũng nóng ruột muốn bay tới 
                  đây từ lâu. Nhưng phải đợi tới ngày ra trường mới đi được.
 Giáo sư Trọng có vẻ cao hứng lắm, ông nói:
 - Như vậy mới phải. Học hành dở dang thì đâu có làm ăn gì được.
 - Dạ, thưa bác. Hơn nữa, mình có học xong thì mấy tổ chức khảo 
                  cổ mới tài trợ cho mình tới đây làm việc được.
 - Đó là điều bác mong muốn từ lâu. Có cháu, bác mừng lắm. Dù 
                  sao, người nhà cũng dễ làm việc hơn.
 Nói xong, ông nhìn Yến tủm tỉm cười. Yến hơi luống cuống, liếc 
                  Bình thực nhanh, nàng nói lảng đi:
 - Bao giờ ba tính mở cửa vô cổ mộ hở ba?
 Giáo sư Trọng phấn khởi nói:
 - Ăn uống xong, chúng mình đi liền.
 Bình hỏi:
 - Thưa bác, ngôi cổ mộ này bác có đoán là của vị nào không ạ?
 Giáo sư Trọng nói:
 - Theo như những cổ vật lượm lặt được ở chung quanh đây, thì 
                  có lẽ là mộ của một vị công chúa nào thôi. Tuy nhiên, ngôi mộ 
                  này có thể là còn lâu đời hơn những ngôi mộ của các vì vua 
                  Chàm người ta đã tìm thấy từ trước.
 Yến nói xen vào:
 - Nếu vậy con nghĩ trong cổ mộ phải có rất nhiều đồ trang sức 
                  đắt tiền.
 Giáo sư Trọng nói:
 - Nếu nói đó là những trang sức ngọc ngà châu báu đắt tiền thì 
                  cũng chưa chắc. Nhưng nói về giá trị khảo cổ thì giá trị của 
                  nó còn cao hơn nhiều. Vì đây có thể là triều đại lập quốc của 
                  người Chàm.
 Bình nói:
 - Dạ, thưa bác. Nếu đúng như vậy. Chúng ta có thể hiểu nhiều 
                  hơn về nguồn gốc của người Chàm phải không ạ?
 Giáo sư Trọng gật đầu.
 - Đó là điều mong ước của bác từ lâu. Nhưng phải chờ cho tới 
                  khi chúng ta vô được bên trong cổ mộ mới biết chắc được thực 
                  sự chúng ta tìm kiếm được điều gì.
 Bình nói:
 - Thưa bác, cho tới nay. Những tài liệu về dân tộc Chàm hết 
                  sức là mơ hồ. Cháu không hiểu tại sao người ta đã khai quật 
                  rất nhiều cổ mộ Chàm, mà lịch sử của dân tộc này vẫn còn ít ỏi 
                  như vậy?
 - Đó thuộc về chính trị của tổ tiên mình. Khi chiếm đất và 
                  tiêu giệt dân tộc này. Những người thời đó đã cố tình xóa bỏ 
                  tất cả những tàng tích còn lại. Và đồng hóa họ vào một giòng 
                  lịch sử của dân tộc mình.
 Bình mỉm cười.
 - Như vậy, ngày hôm nay, chúng mình đang khai quật lên một sự 
                  thực tổ tiên ta hằng chối bỏ.
 Giáo sư Trọng gật đầu.
 - Đó là tâm nguyện của những người khảo cổ như chúng ta. Dù 
                  không chủ tương làm chính trị. Nhưng ngành khảo cổ này chủ tâm 
                  tìm hiểu những sự thực, hằng bị chôn vùi trong dĩ vãng. Để trả 
                  lại sự thực cho lịch sử.
 Giáo sư Trọng đứng dậy. Xoa hai tay vào nhau mỉm cười nói:
 - Nói nhiều quá mất rồi. Bây giờ chúng ta phải bắt tay vào 
                  việc mới được.
 Đoàn người đi lên lưng đồi. Tiến về một chiếc hang đã đào sâu 
                  vô trong. Những cây cọc cắm làm dấu từ dưới lên trên thật ngay 
                  ngắn. Lởm chởm đó đây, những vùng đào bới dở dang cũng được 
                  đánh dấu khá cẩn thận. Bình để ý thấy một cây trụ đáù vuông 
                  vắn bên lối đi với những hàng chữ lạ. Bên trên, một con bò cạp 
                  đen tuyền, cong đuôi đứng nhìn đoàn người như giận dữ.
 Giáo sư Trọng hăm hở đi trước, Đoàn người mang dụng cụ đào bới 
                  theo sau. Bình và Yến đi lui ra phía sau. Yến nói nho nhỏ:
 - Em lo ba sẽ rất đau lòng.
 Bình ngạc nhiên hỏi:
 - Tại sao em lại nghĩ vậy. Anh thấy ba em vui vẻ lắm mà.
 Yến nói:
 - Anh nói đúng, ông cụ đang rất phấn khởi và sung sướng.
 - Như vậy tại sao em lại lo ba em đau lòng?
 Yến có vẻ đăm chiêu.
 - Trong trường hợp ba em nuôi nhiều hy vọng như vậy. Nhưng khi 
                  vô được bên trong ngôi mộ rồi. Chẳng có gì cả. Lúc đó sẽ làm 
                  ông thất vọng não nề.
 - Làm gì có chuyện đó.
 - Anh có nghĩ tới đã có người vô đây trước rồi hay không?
 - Những vết tích ở đây cho thấy chưa có ai khám phá ra cổ mộ 
                  này cả.
 - Sự đột nhập của mấy trăm năm trước có thể đã bị xóa nhòa thì 
                  sao?
 - Anh không tin những người xưa kia, dám xâm nhập những lăng 
                  tẩm vua chúa của họ.
 - Đã có biết bao nhiêu vụ trộm cắp khai quật cổ mộ từ xưa tới 
                  nay rồi. Em không tin là anh không biết.
 Bình mỉm cười, đi sát vào người yêu hơn nữa. Chàng biết mẹ 
                  nàng qua đời từ hồi Yến còn nhỏ, và bố nàng làm thân gà trống 
                  nuôi con cho tới bây giờ. Hai cha con hủ hỷ sống bên nhau, nên 
                  tình yêu của nàng dành cho bố luôn luôn đầy ắp. Có lẽ đó cũng 
                  là nguồn an ủi tốt lành nhất của giáo sư Trọng, để ông vui 
                  sống trong những ngày sau cùng của cuộc đời này.
 Đoàn người đi vô trong hang. Ánh đèn pin trên nón nhựa soi 
                  loáng thoáng lối đi. Bình nắm tay Yến tiến lên phía trước, đi 
                  cạnh giáo sư Trọng. Những cây đuốc cháy bập bùng trong tay mấy 
                  người phu đào mộ theo sau, không đủ soi sáng khắp lối đi, nên 
                  không khí tại đây có vẻ rờn rợn.
 Càng vô trong, con đường hầm càng nhỏ lại, chỉ vừa một người 
                  đi. Hai bên vách hang, có nhiều hàng chữ ngoằn ngoèo ẩn hiện.
 Yến bóp tay Bình nhè nhẹ nói:
 - Tới rồi đó anh.
 Bình hồi hộp theo sau giáo sự Trọng đi vào một căn phòng vuông 
                  vức. Nhiều hàng chữ trên vách phòng. Nhiều hình tượng rải rác 
                  trong phòng. Giáo sư Trọng dừng lại trước một cánh cửa lớn. 
                  Bình nhìn thấy hình một con bò cạp khắc nổi trên cánh cửa y 
                  như con bò cạp khắc ở trên chiếc mề đay mẹ chàng đeo vô cổ 
                  Bình tại phi trường. Bất giác chàng rùng mình.
 Giáo sư Trọng nói:
 - Bây giờ là lúc chúng ta phải đẩy cửa vô bên trong rồi. Làm 
                  việc hơn một năm mới tiến được tới đây.
 Bỗng có tiếng la lớn:
 - Khoan đã. Hãy dừng lại.
 Bình ngạc nhiên nhìn lại phía sau. Chàng thấy một người đàn bà 
                  khoảng hơn 30. Tóc dài xõa xuống hai bên ngực thực nở nang. 
                  Nàng mặc quần áo thật sặc sỡ của dân Chàm. Hớt hải chạy vô. 
                  Trên vai còn đeo thêm một túi vải may bằng vải thô của người 
                  Chàm. Tay bà ta cầm máy chụp hình. Khuôn mặt nàng rất đẹp. Cổ, 
                  tai và hai tay đeo đầy đồ trang sức óng ánh. Trông có vẻ cao 
                  sang hơn hẳn những người Chàm sống rải rác ở địa phương này.
 Bà ta thở hổn hển nói:
 - Giáo sư Trọng. Ông hãy chờ tôi một chút đã.
 Giáo sư Trọng đứng nhìn người đàn bà lạ nói:
 - Vâng.
 Một tay bà ta đưa lên ngực như để giữ lại hơi thở hổn hển vì 
                  vừa phải chạy vội vã một quãng đường xa. Ánh mắt bà ta đỏ rực, 
                  phản chiếu ánh sáng bập bùng của những ngọn đuốc đang cháy 
                  hừng hực trong hang. Bà ta từ từ ngồi xuống, để túi xách bên 
                  cạnh. Mở ra, lấy đèn chụp hình ráp vô máy và ngước mặt lên nói:
 - Tôi xin lỗi đã la lớn như vừa rồi. Nhưng xin giáo sư thông 
                  cảm cho, vì không muốn mất đi giây phút quan trọng khi mọi 
                  người đẩy cửa tiến vô bên trong cổ mộ.
 Giáo sư Trọng hơi nheo mắt hỏi:
 - Cô là ai. Tại sao những người gác ở ngoài lại cho cô vô đây?
 Người đàn bà lạ nói:
 - Tôi tên Chế Liễu. Tôi đã trình thẻ báo chí và xin phép họ để 
                  tôi vô đây.
 Giáo sư Trọng cười xã giao, nói:
 - Tên cô đẹp lắm. Nhưng tôi không muốn bất cứ một phóng viên 
                  nào viết điều gì về sự khám phá của tôi khi chưa có kết quả 
                  tốt đẹp.
 Chế Liễu đứng dậy. Mỉm cười thực tươi.
 - Tôi sẽ không viết một chữ nào cho tới khi được phép của giáo 
                  sư.
 - Tại sao cô biết hôm nay chúng tôi vô được cổ mộ.
 - Thưa giáo sư. Giáo sư Phan cho tôi biết điều này. Ông ta nói; 
                  ngày hôm nay khám phá của giáo sư sẽ mở ra một trang sử oai 
                  hùng của dân tộc Chàm, có thể làm chấn động giới khảo cổ toàn 
                  cầu.
 Giáo sư Trọng cười ha hả.
 - Cô đừng tin ông đồng nghiệp của tôi. Ông ta đã quá lời rồi. 
                  Chúng tôi chưa tìm thấy điều gì mới lạ cả.
 - Giáo sư khiêm tốn quá mất rồi.
 Vừa nói, Chế Liễu vừa nắm lấy tay giáo sư Trọng. Cử chỉ và 
                  giọng nói của nàng lúc này có một hấp lực quyến rũ kinh hồn. 
                  Ông Trọng cười ha hả nói:
 - Cô cũng không nên chụp hình làm gì.
 Chế Liễu kêu lên. Nàng đứng thật sát vô mình giáo sư Trọng:
 - Đó là mục đích của tôi có mặt ở đây ngày hôm nay mà. Xin 
                  giáo sư cho phép tôi được chụp hình chứ. Tôi hứa sẽ không đưa 
                  bất cứ một hình ảnh nào ra trước công chúng, nếu chưa được 
                  phép của giáo sư.
 Giáo sư Trọng vỗ nhe nhẹ vô lưng Chế Liễu thật thân mật. Hình 
                  như ông có vẻ đã bị cô nàng này thuyết phục rồi.
 - Như vậy cũng được. Cô quả thực là một người yêu nghề.
 - Xin cám ơn giáo sư.
 Quay qua Bình và Yến, Chế Liễu hỏi:
 - Chắc anh chị cũng tới đây lần đầu phải không?
 Yến lắc đầu nói:
 - Không, tôi theo ba tôi tới đây từ lâu rồi. Chỉ có anh Bình 
                  đây mới tới từ hôm qua thôi.
 Chế Liễu nhìn qua Bình. Mắt cô ta bỗng mở lớn ngạc nhiên, sửng 
                  sốt một cách bất ngờ. Nàng hỏi, giọng nói hơn run run.
 - Anh có được chiếc mề đay này hồi nào vậy?
 Bình không trả lời thẳng vào câu hỏi mà chàng hỏi lại:
 - Có gì lạ đặc biệt không chị?
 Chế Liễu lôi trong ngực áo ra một chiếc mề đay bằng đất nung y 
                  như của Bình. Nàng đưa vô trước ngực chàng, bên cạnh chiếc mề 
                  đay của Bình. Chiếc mề day của Chế Liễu không khác chiếc mè 
                  đay của Bình một mảy may nào. Tuy nhiên, chỉ không có hình con 
                  bò cạp như của chàng mà thôi. Còn tất cả nét khắc phong cảnh 
                  trên tấm mề đay đều giống nhau như cùng đúùc một khuôn vậy.
 Giáo sư Trọng kêu lên:
 - Thật là lạ. Đây là tấm mề đay mấy chục năm về trước. Ông bạn 
                  tôi được một ông già người Chàm tặng. Ông ta nói; trên đời này 
                  chỉ có 2 cái. Nhưng cái kia đã tuyệt tích cả trăm năm nay. Vậy 
                  mà bây giờ lại xuất hiện ở đây một tấm khác như thế này. Nhưng 
                  không hiểu sao trong tấm mề đay của cô Chế Liễu lại thiếu đi 
                  hình con bò cạp vậy?
 Mặt Chế Liễu biến đổi khác thường. Nàng thở hổn hển hỏi:
 - Thưa có phải ông già đó cũng họ Chế hay không?
 Giáo sư Trọng suy nghĩ một lát nói:
 - Tôi cũng không nhớ. Hình như vậy thì phải.
 Chế Liễu nói:
 - Không lý là như vậy. Mà sao lại có thể đem vật này tặng cho 
                  người khác được?
 Giáo sư Trọng hỏi:
 - Bộ cô cũng biết ông ấy hay sao. Hồi đó tôi và ba của cậu 
                  Bình đây còn trong quân đội. Qua một trận đánh kinh hồn, chúng 
                  tôi cứu được ông già đó trong lửa đạn. Nhưng vì vết thương quá 
                  nặng nên ông ta chết trên tay ba của cậu Bình này. Trước khi 
                  tắc thở, ông ta tặng cái mề đay này cho cha của cậu Bình đó.
 Chế Liễu thở dài, nói:
 - Thì ra là thế.
 Bình nói:
 - Trước khi qua đây. Mẹ tôi mới trao mề đay này cho tôi. Bảo 
                  là có thể mang lại may mắn cho tôi.
 Chế Liễu gật đầu thực nhanh nói:
 - Phải…..phải, mề đay này là một sự may mắn vô biên.
 Chế Liễu nói xong, đút chiếc mề đay của nàng vào trong ngực áo.
 Yến nhìn Bình nói:
 - Anh nói mề đay có con bò cạp đen này có thể mang lại may mắn 
                  cho anh. Nhưng anh cũng phải hiểu rằng; loài bò cạp này mà 
                  trích ai thì vô phương cứu chữa.
 Bình đưa tay lên sờ cổ, rồi tát yêu vô má Yến. Chàng rùng mình, 
                  nói:
 - Em nhát anh từ hôm qua tới hôm nay hơi nhiều rồi đó nhe.
 Yến cười khúc khích, níu lấy tay Bình, ngả đầu vô vai chàng âu 
                  yếm. Những mong đợi người yêu từ bấy lâu nay ấp ủ trong lòng 
                  bây giờ không còn cần dấu diếm nữa.
 Trong khi đó giáo sư Trọng đang sửa soạn cho mở cửa.
 Chế Liễu bỗng nói lớn:
 - Khoan đã, xin để cho tôi chụp ít hình trước khi quí vị mở 
                  cửa tiến vô trong phần mộ.
 Ánh sáng máy hình lóe lên nhiều lần. Mọi người xúm vô kê vai 
                  cố đẩy cửa. Cánh cửa nhích ra từng chút một. Tiếng kọt kẹt 
                  vang lên. Cả phòng im phăng phắc. Mọi người hồi hộp. Bình nghe 
                  thấy cả hơi thở của người bên cạnh. Cánh cửa mở rộng. Bên 
                  trong là một đường hầm sâu hun hút, tối đen. Ánh đèn pin rọi 
                  vô bên trong nhưng bóng tối mênh mông. Con đường hầm thực nhỏ, 
                  chỉ còn đủ chỗ cho một người đi qua. Có tiếng của một người 
                  phu đào mộ vang lên từ phía bên trái cánh cửa:
 - Bên đây cũng có một cánh cửa nữa.
 Giáo sư Trọng lên tiếng:
 - Nếu vậy, phải quan sát kỹ căn phòng này đã. Xem có bao nhiêu 
                  lối đi.
 Mọi người tỏa ra khắp phòng xem xét. Lại có tiếng một người 
                  khác:
 - Đây cũng có một cánh cửa nữa.
 Giáo sư Trọng lại lên tiếng:
 - Nếu vậy chúng ta phải ngừng ở đây để quan sát kỹ hơn nữa mới 
                  được.
 Bình nói:
 - Thưa bác, còn cánh cửa đã mở rồi. Chúng ta có nên vô đó 
                  không?
 - Phải, hôm nay hãy thử đi lối đó trước xem sao. Hãy để những 
                  dụng cụ nặng ở đây. Bình có thể đi trước với vài anh em. Nếu 
                  khám phá được điều gì hãy trở lại cho chúng tôi hay.
 Bình hớn hở xông vô con đường hầm. Ánh đèn loáng thoáng. Mọi 
                  người tiến vô trong. Bình đi nhanh nên mấy người phu thụt lại 
                  phía sau. Đường hầm càng nhỏ lại. Trần thấp xuống. Bỗng chiếc 
                  nón trên đầu Bình đụng trần hầm rớt xuống đất. Đèn tắt. Bóng 
                  tối ập xuống thật nhanh. Bình mò mẫm và chàng bỗng rớt xuống 
                  một căn hầm thật lạnh. Chàng hốt hoảng la lên:
 - Á….. cứu tôi, cứu tôi với.
 Bình cố lồm cồm bò dậy, chàng mò mẫm chung quanh. Cái hố này 
                  không lớn lắm, nó như một cái giếng cạn. Rêu phong mọc nhớt 
                  nhợt chung quanh vách đất.
 Mấy người phu đào mộ đi phía sau bước tới. Có lẽ họ nghe tiếng 
                  kêu cứu của Bình nên rọi đèn pin xuống chỗ Bình vừa té. Có 
                  tiếng nói:
 - Cậu có sao không, chờ một chút. Chúng tôi trở lại căn phòng 
                  lấy dây kéo cậu lên ngay.
 Bình rên rỉ:
 - Tôi không sao, nhưng ở dưới này lạnh kinh hồn.
 Ánh đèn tiếp tục rọi xuống chân Bình. Bình thụt lùi lại vì 
                  ngay dưới chân chàng một cặp rắn ngóc đầu lên. Bình la lớn:
 - Có rắn…. Có rắn.
 Tiếng giáo sư Trọng vọng xuống:
 - Hãy nắm lấy sợi dây để họ kéo cháu lên mau.
 Sợi dây lòng thòng trước mặt Bình. Chàng vội vàng nắm sợi dây 
                  đu mình lên thì cặp rắn cũng vừa bò tới chỗ Bình vừa đứng. 
                  Đuốc được mang tới nhiều hơn. Đường hầm sáng hẳn lên. Cảnh 
                  tượng nơi Bình vừa té xuống trông thật kinh hoàng. Rắn rết 
                  ngổn ngang. Bình leo lên tới miệng hầm. Chiếc vòng trên tay 
                  Bình máng vào một cục đá, tuột ra và rớt xuống hầm. Mấy con 
                  rắn gần đó chạy toán loạn. Có tiếng một người phu la lớn.
 - A… đàn rắn kỵ chiếc vòng này anh em ơi.
 Bình được kéo lên khỏi miệng hầm. Không khí ở đây ẩm thấp và 
                  lạnh lẽo như vậy mà Bình toát mồ hôi hột. Chàng tưởng tượng 
                  tới bầy rắn dưới cái hầm này mà cuốn lấy chàng thì khủng khiếp 
                  tới chừng nào.
 Mọi người cùng nhau trở ra. Con đường hầm này tới đây là hết 
                  lối. Nó cố tình dắt người ta tới cái hầm rắn này mà thôi. Khi 
                  Bình ra tới phòng bên ngoài. Yến ôm lấy chàng rối rít hỏi:
 - Anh có sao không ?
 Bình vẫn còn sợ,ï nhưng cũng cố lấy bình tĩnh trả lời:
 - Không, chỉ hơi sây sướt một chút síu thôi.
 Ngay lúc ấy, giáo sư Trọng cũng đi ra khỏi đường hầm. Khi nghe 
                  tin Bình bị rớt xuống hố. Ông đã vội vã cùng một nhóm công 
                  nhân đem dây đi cứu Bình. Đem được chàng lên rồi. Ông ở lại 
                  quan sát chiết cạm bẫy và một lúc sau mới trở ra.
 Bây giờ mọi ngươiø lại tập trung ở căn phòng này. Tiếng cười 
                  nói thật ồn ào cả căn phòng.
 Giáo sư Trọng trao cho Bình chiếc vòng sắt trạm hình rồng của 
                  chàng Và nói:.
 - Cháu may mắn có chiếc vòng này. Nếu không đàn rắn kia không 
                  để cháu yên thân như vậy đâu.
 Yến hỏi:
 - Làm sao anh lại té xuống căn hầm đó được.
 Bình nói:
 - Căn hầm tự nhiên thấp hẳn xuống. Anh đụng đầu làm rớt chiếc 
                  nón. Vừa bước tới thì té xuống hầm.
 Giáo sư Trọng gật đầu.
 - Bác đã coi kỹ rồi, đó là những cái bẫy để phòng ngừa kẻ lạ 
                  vô trộm bảo vật trong cổ mộ. Cánh cửa thứ nhì cũng đã được mở 
                  ra, và cuối con đường hầm đó cũng chỉ là một cái hầm đầy rắn 
                  thôi.
 Bình hỏi:
 - Còn cánh cửa thứ ba thì sao hở bác.
 Giáo sư Trọng nói:
 - Chưa mở được. Có lẽ phải chờ mấy ngày nữa. Chúng ta mướn 
                  thêm người tới đây mới đủ sức mở cánh cửa này. Hôm nay chúng 
                  ta mệt mỏi quá rồi
 *
 
 Mặt trời đang từ từ lặn xuống chân trời. Bình và Yến ngồi trên 
                  một mỏm đá dưới chân ngọn tháp Chàm nhìn về phía trước. Mặt 
                  biển chạy dài tới chân trời xa thăm thẳm. Trời không một gợn 
                  mây. Cảnh hoàng hôn hoang vắng. Gió thổi làm tóc Yến bay lất 
                  phất.
 Bình nhìn ra xa xa nói:
 - Bên kia bờ biển. Giờ này mẹ anh đang ngủ ngon giấc.
 Yến mỉm cười .
 - Mới có xa mẹ mấy ngày mà nhớ rồi phải không?
 Bình cười hì hì:
 - Nhớ mẹ thì cũng nhớ. Nhưng có em đây rồi, há không phải hạnh 
                  phúc đang trong tầm tay chúng mình hay sao?
 Yến nắm tay Bình hỏi:
 - Mai mốt này, nếu anh phải xa em. Anh có nhớ em không?
 Bình vòng tay ôm ngang vai Yến thì thầm:
 - Anh sẽ không bao giờ xa em đâu.
 Yến ngả đầu lên vai Bình. Nàng cầm lấy tay chàng. Hai chiếc 
                  vòng trên cổ tay hai người chạm nhau. Bình hỏi:
 - Em kiếm đâu được chiếc vòng này mà gửi cho anh vậy?
 Yến nắm lấy tay người yêu, âu yếm nói:
 - Hồi mới tới đây. Có một ông già tới lều xin ăn. Mấy người 
                  gác đuổi đi. Em vô tình đứng đó, nên bảo họ cho ông ta vô. Thú 
                  thực với anh, lúc ấy cũng buồn, nên mới kêu ông ta ngồi ăn 
                  chung cho vui thôi. Vì hôm ấy ba em phải lên tỉnh họp. Ai ngờ 
                  khi ăn xong. Ông ta tháo trên tay ra cặp vòng sắt này tặng em. 
                  Và không ai ngờ, hôm nay nó đã cứu mạng anh.
 - Sau này có lần nào em gặp ông già đó nữa không?
 - Dạ, không…..
 - Anh tin rằng, cặp vòng này sẽ giúp ích chúng ta rất nhiều 
                  trong thời gian còn ở đây.
 - Đã có lần nào anh thấy con rồng khắc trên chiếc vòng này cử 
                  động không?
 Bình ngạc nhiên nói:
 - Em đã thấy nó cử động rồi hay sao?
 - Em nghĩ là mình hoa mắt thôi.
 - Nếu em không hỏi. Anh cũng chỉ tưởng là mình hoa mắt như em 
                  thôi. Nhưng bây giờ anh tin nó cử động thực sự rồi.
 Yến cười hì hì.
 - Anh có biết rồng là một linh vật. Ngày xưa, chỉ có vua chúa 
                  mới được phép mang biểu tượng này mà thôi. Còn dân gian, ai mà 
                  mang nó trên mình, tức là muốn soái ngôi. Coi chừng chu di cửu 
                  tộc đó.
 Bình cười hì hì nói:
 - Lúc đó em lại thoát chết hay sao ?
 - Như vậy có phải là hạnh phúc vĩnh cửu hay không? Lúc ấy 
                  không còn lo có ngày phải xa nhau nữa.
 - Nhưng anh thích như thế này hơn.
 Nói xong, Bình kéo Yến lại thực sát. Chàng nâng mặt nàng lên 
                  và cúi xuống. Bờ môi cặp tình nhân lại gặp nhau. Bình đưa tay 
                  lên tháo nhẹ từng nút áo trước ngực Yến. Nàng hơn rùng mình vì 
                  gió biển lùa vào da thịt. Trong ánh sáng nhá nhen của buổi tối 
                  bắt đầu làm cho Bình càng bạo dạn hơn. Chàng kéo hẳn vạt áo 
                  Yến sang hai bên để lộ ra khuôn ngực con gái căng tròn, chắc 
                  nịch.
 Ngồi trên thềm cửa của tòa tháp Chàm. Hai bên vách gạch che 
                  khuất. Phía sau bóng tối âm u của những lùm cây hoang dại. 
                  Phía trước là biển cả mở ra bao la trước mặt. Ở đây như cỏi 
                  thiên thai của cặp tình nhân đang độ yêu đương cuồng nhiệt.
 Bình cúi xuống hôn lên ngực Yến. Nàng bắt đầu rên lên nho nhỏ, 
                  hai tay níu cứng lấy chàng thì thầm:
 – Anh …… anh ơi, đừng làm em sợ nhé…
 Bờ môi Bình không dừng ở đó. Nó rạo rực trườn xuống bên dưới 
                  khi dây lưng quần Yến bị nới lỏng. Hai chân Yến cặp chặt lấy 
                  đầu Bình. Nàng run lên bần bật.
 Trong ánh chiều, bóng hai người chập vào nhau, in dài lên thềm 
                  tháp cổ…
 Trời đã nhá nhem tối. Gió thổi những ngọn cỏ nằm dài trên cát. 
                  Vài bụi cây khô lăn tròn theo cơn gió. Bình và Yến sánh vai 
                  nhau đi xuống chân đồi. Xa xa, trước mặt hai người, ngọn lửa 
                  trại lờ mờ bên mấy căn lều.
 Tiếng hát của một công nhân người Chàm vang lên thật trầm buồn. 
                  Bình âu yếm dìu Yến đi tới bên đống lửa trại ngôi bên những 
                  người phu đào mộ.Mọi người ăn uống, ca hát. Chẳng ai để ý tới 
                  cặp tình nhân mới tới. Nhưng trong bóng tối phía trước. Chế 
                  Liễu đứng sau một bụi cây, nhìn cặp uyên ương âu yếm nhau. Mắt 
                  nàng lóe sáng, phản chiếu ánh lửa trại trông thực man dại.
 Một lúc sau, một người phu trao cho Bình bát rượu. Chàng uống 
                  một hớp rồi trao cho Yến. Yến cũng uống một hớp lớn. Chàng lại 
                  đưa vô miệng nàng miếng thịt nướng. Mùi thịt thơm phức tỏa đầy.
 Trăng đã lên cao. Trong bóng tối, Chế Liễu vẫân đứng đó. Nàng 
                  đứng bất động như một pho tượng Chàm. Ánh lửa vẫn nhẩy múa 
                  trên khuôn mặt của Chế Liễu trong cảnh tranh tối tranh sáng ở 
                  miền đất hoang vu này. Có lẽ cũng phải gần tới nửa đêm rồi. 
                  Mọi người đều say sưa. Bình dìu Yến loạng choạng bước về lều 
                  của nàng.
 Đặt Yến nằm xuống chiếc ghế bố kê bên trong lều. Tự nhiên Bình 
                  cảm thấy thân thể nóng rừng rực. Chàng cúi xuống, hôn lên 
                  miệng người yêu. Miệng Yến bỗng hé mở để lưỡi Bình lùa vô 
                  trong. Nàng vòng tay ông chặt lấy thân thể của người yêu.
 Những chiếc nút áo trước ngực Yến buột ra. Bộ ngực con gái 
                  trắc nịch và đầy ắp vươn cao. Bàn tay Bình mò mẫm, vuốt ve. 
                  Hơi thở của Bình hừng hực men tình. Một lúc thật lâu. Bình 
                  luồn tay qua lưng quần Yến thì có tiếng động sột soạt bêân 
                  ngoài.
 Chàng vội vàng ngồi dậy, khép tà áo của Yến lại thật nhanh rồi 
                  hôn nhẹ trên môi người yêu. Chàng đứng lên quay về lều mình. 
                  Bình mừng thầm vì mình đã không đi quá xa khi Yến bắt đầu yếu 
                  lòng.
 Bước thấp bước cao. Đi tới một khúc quanh, bỗng Chế Liễu bất 
                  thình lình xuất hiện trước mặt Bình. Nàng từ từ nắm tay chàng. 
                  Tiếng hát Chàm đâu đó chầm xuống thực lãng mạn. Hai người dìu 
                  nhau vào đêm tối. Đống lửa trại từ từ cháy bớt đi và những 
                  người ngồi quanh đó lục đục đứng dậy, loạng choạng đi vào 
                  trong bóng những căn lều gần đó. Gió thổi lớn hơn. Bóng những 
                  bụi cây ngả nghiêng. Ngọn tháp Chàm lờ mờ in lên nền trời mờ 
                  ảo thật huyền ảo…..
 Trong hơi men chếnh choáng. Bình ôm ngang người Chế Liễu bước 
                  đi trong đêm tối. Có lẽ chàng cũng chẳng biết mình đang đi về 
                  đâu. Con dốc tới ngọn tháp bây giờ đã quen thuộc với chàng đưa 
                  người yêu lên ngọn tháp cổ.
 Trên thềm gạch loang lổ ánh trăng, và ánh sáng lấp lánh âm u 
                  của những nhánh giây leo bám chằng chịt trên tường, không soi 
                  rõ được dáng dấp người con gái đang đứng nhẩy múa trước mặt 
                  Bình. Nhưng chàng cũng thấy nàng đang cởi từng mảnh vải trên 
                  thân thể. Bộ ngực sừng trâu ngỏng cao đầy ắp lung linh. Bờ 
                  mông tròn trịa, ngút ngàn làm hơi men trong người Bình càng 
                  thêm nóng bỏng. Nhất là cái rạo rực vừa ôm ấp người yêu còn cô 
                  đọng trên thân thể nóng hừng hực. Chàng chệnh choạng đứng dậy, 
                  chụp bắt người con gái đó. Nhưng nàng như một bóng ma, chờn 
                  vờn, ẩn hiện…..
 Mỗi lần Bình ôm được nàng vào lòng là nàng lại như một luồn 
                  khói tan đi trong háo hức cùng tột của chàng. Bình lại càng 
                  nhất định phải bắt cho bằng được cái thân thể bốc lửa nóng 
                  bỏng kia. Máu trong người chàng sôi sùng sục, làm Bình càng 
                  hăng lên. Và sau cùng, chàng đã chụp được nàng, đè cô nàng nằm 
                  xuống, không cho tan biến đi nữa.
 Da thịt nàng như một loài trăn khổng lồ, cuốn chặt lấy chàng. 
                  Hơi thở nàng thơm ngát mùi hoa rừng man dại. Bình ngất ngư 
                  trong cuồng loạn của xác thịt. Chàng muốn thét lên thực to, 
                  nhưng âm thanh tắc nghẹn trong họng. Chỉ còn hơi thở ừng ực 
                  bật ra mà thôi.….
 *
 
 Qua một đêm nghỉ ngơi. Mọi người lại tiếp tục đi vào đường hầm 
                  vô cổ mộ. Sau khi xếp đặt xong công việc. Giáo sư Trọng cho 
                  nhóm phu đào mộ cùng nhau kê vai cố đẩy cánh cửa ra.
 Ông nói với Bình:
 - Cánh cửa này nặng gấp mấy lần hơn hai cách cửa kia. Chắc 
                  chắn chúng ta sẽ tìm được nơi vị công chúa được an táng trong 
                  lối này.
 Tiếng “đẩy… đẩy… đẩy” nhịp nhàng của nhóm người phu đào mộ 
                  vang lên đều đều. Cánh cửa từ từ chuyển động. Từng chút một, 
                  hé ra. Rộng dần dần cho tới khi đủ để cho một người lách vào 
                  thì mọi người dừng lại.
 Yến hớn hở nói:
 - Chắc chắn căn phòng phải đầy ắp những vàng bạc, châu báu. Em 
                  sẽ đội một vương niệm đầy kim cương trên đầu.
 Bình mỉm cười.
 - Em có nghĩ rằng trong đó chỉ có một xác ướp đang đợi chúng 
                  ta hay không?
 Yến làm mặt xấu với Bình.
 - Trong đầu óc những người học ngành khảo cổ, chỉ có xác ướp 
                  không thôi hay sao?
 Bình choàng tay ôm nhẹ qua vai Yến.
 - Em không biết là chúng ta đang đi vào một ngôi mộ à?
 - Nhưng đây là lăng tẩm của một vị công chúa.
 Bình vẫn nói như trêu trọc Yến.
 - Như vậy vẫn có nghĩa là xác chết cô ta phải nằm trong đó.
 Giáo sư Trọng lên tiếng:
 - Chắc chắn phải như vậy rồi. Chúng ta vô đi thôi.
 Sự vui mừng lộ trên nét mặt mọi người. Giáo sư Trọng lách mình 
                  vô trước. Mọi người lục đục theo sau. Ánh sáng đèn pin loang 
                  loáng trong phòng. Đuốc được thắp sáng lên. Một chiếc phòng 
                  rỗng không hiện ra khá rộng rãi. Phía trong vách trước mặt là 
                  một cánh cửa nữa. Nhưng có khóa đàng hoàng. Trên chiếc khóa 
                  cửa Bình nhìn thấy rõ hình một con bò cạp khắc lõm vô trong 
                  một hình tròn.
 Chàng đưa tay lên cổ nắm sợi dây chuyền. Nhanh nhẩu nói:
 - Không lý chiếc mề day này là chìa khóa hay sao?
 Chế Liễu hớn hở .
 - Không sai đâu. Hãy thử xem.
 Giáo sư Trọng cũng nói:
 - Phải đó, hãy thử xem sao.
 Bình tháo sợi dây chuyền. Lấy chiếc mề đay ra, lắp vào chỗ 
                  trũng trên ổ khóa. Lạ lùng thay, chiếc khóa bật ra một cách dễ 
                  dàng. Tiếng “ồ” vui mừng của mọi người vang lên trong phòng. 
                  Giáo sư Trọng cười ha hả đắc thắng.
 - Anh em, chúng ta mở cánh cửa này thôi.
 Bỗng một tiếng nói âm vang thực lớn từ phía sau vọng tới:
 - “ Hãy Để Ta Yên Nghỉ Trong Bình An.”
 Mọi người quay lại. Một người nhỏ nhắn, ốm yếu như một đứa 
                  trẻ. Đầu tóc bù xù nhưng hai mắt sáng quắc, xuất hiện nơi cửa 
                  đường hầm.
 Giáo sư Trọng đẩy mọi người sang hai bên, tiến tới trước mặt 
                  người vừa tới. Ông nói:
 - Lão quái vật, ông tới đây làm gì ?
 Bình hỏi Yến:
 - Ông này là ai vậy?
 Yến nói:
 - Đó là giáo sư Phan. Bạn đồng nghiệp của cha em.
 Giáo sư Phan lại trần giọng nhắc lại lời ông vừa nói khi mới 
                  tới:
 - “Hãy Để Ta Yên Nghỉ Trong Bình An.” Các người quên lời chăn 
                  trối được ghi trên phần mộ chúng ta đã khám phá ra lần trước 
                  rồi hay sao. Nhìn kìa...
 Giáo sư Phan chỉ tay lên vách đá trên cánh cửa, nói tiếp:
 - Có phải lời chăn trối đó được lập lại ở đây hay không ?
 Mọi người không ai bảo ai, đều nhìn về phía giáo sư Phan chỉ. 
                  Bình nhìn thấy một hàng chữ ngoằn ngoèo, viết phía trên vách 
                  tường trên cánh cửa. Hàng chữ còn đậm nét mầu đỏ ói như máu 
                  bầm.
 Giáo sư Trọng lớn tiếng:
 - Ta là một nhà khảo cổ. Chẳng bao giờ lại đi tin những lời 
                  hoang đường, trên những chữ viết xa xưa đó đâu. Ông đừng cản 
                  trở công việc của tôi nữa.
 Giáo sư Phan lại lên tiếng:
 - Ta cảnh cáo mọi người lần cuối. Hãy để cho người chết được 
                  yên nghỉ. Mọi người phải hiểu rằng: Xác chết có thể sống lại 
                  và giết chết hết mọi người tham gia vào sự quấy phá nơi an 
                  nghỉ của họ.
 Giáo sư Trọng gằn giọng:
 - Thực là hoang đường. Tôi không bao giờ tin vào những điều ma 
                  quỉ đó.
 Giáo sư Phan nói:
 - Nếu vậy tôi tuyên bố, không dự phần vào chuyện của mấy người 
                  nữa.
 Nói xong ông ta vội vã chạy ra ngoài phòng ngay. Giáo sư Trọng 
                  bước tới mấy bước gọi:
 - Khoan đã… khoan đã. Ông Phan… ông Phan.
 Bóng giáo sư Phan khuất trong đường hầm. Giáo sư Trọng từ từ 
                  quay lại nói với mọi người:
 - Nếu ai không muốn tham dự vào công việc khai quật ngôi cổ mộ 
                  này, hãy tự ý rút lui. Tôi không ép buộc người nào cả. Tôi 
                  nghĩ tới giờ phút này vẫn chưa muộn đâu.
 Mọi người nhìn nhau. Một người phu đào mộ nói:
 - Chúng tôi đã làm việc hết sức mệt nhọc. Lẽ nào lại bỏ cuộc 
                  vào giờ phút chót này được.
 Bình nói với Yến:
 - Nếu em muốn trở ra. Anh sẽ đưa em ra.
 Yến cười hì hì, nói:
 - Em đâu có nhát gan như vậy.
 Giáo sư Trọng lại cười ha hả nói:
 - Vậy thì anh em hãy mở cánh cửa này ra đi.
 Chế Liễu bắt đầu chụp hình lia lịa. Ánh sáng đèn flash lóe lên 
                  như những tia chớp. Tiếng cọt kẹt của cánh cửa từ từ mở ra. 
                  Ánh sáng phản chiếu của những viên ngọc từ trong phòng lấp 
                  lánh. Mọi người nhẩy múa, vui mừng vì sự thành công cuối cùng 
                  đã đạt được.
 Bình nắm tay Yến bước vô trong căn phòng đó. Chàng phải thở 
                  một hơi thực dài để nén sự súc động trào dâng muốn phát ngộp. 
                  Quanh phòng, những chữ tượng hình đầy ắp trên vách. Hình tượng 
                  các thần linh bằng đá đẽo thực tinh sảo, bầy biện thực uy 
                  nghi. Vàng bạc, châu báu rải rác. Một chiếc quan tài bằng đá 
                  trắng muốt được kê chính giữa phòng.
 Giáo sư Trọng tiến tới gần quan tài, hai tay xoa trên nắp quan 
                  tài, mắt dán vào những hàng chữ phía trước quan tài, ông thì 
                  thầm nói:
 - Cuối cùng, ta đã tìm được ngôi cổ mộ của vị công chúa nổi 
                  tiếng nhất, trong thời lập quốc nước Chiêm Thành rồi.
 Bình và Yến cùng tới sát giáo sư Trọng. Bình nói:
 - Cháu chúc mừng bác.
 Giáo sư Trọng quay qua nắm tay Bình:
 - Cháu đã tới đây đúng lúc. Khám phá này là công trình của tất 
                  cả mọi người chúng ta.
 Bình nói:
 - Chắc chắn đây là một triều đại hưng thịnh nhất của dân tộc 
                  Chiêm Thành.
 Giáo sư Trọng gật đầu.
 - Đúng rồi… nào, hãy mở nắp quan tài, để chúng ta được chiêm 
                  ngưỡng vị công chúa tài danh của một thời đại uy hoàng nhất xứ 
                  Chiêm.
 Giáo sư Trọng, Bình và Yến lui ra phía sau một chút. Mấy người 
                  phu tiến tới đẩy nắp quan tài sang một bên. Nắp quan tài 
                  chuyển động. Một làm khói mờ ảo như hương trần từ trong quan 
                  tài bay ra thơm ngát cả căn phòng.
 Chế Liễu nhào tới. Hai tay vịm vô thành quan tài nhìn vô 
                  trong. Khuông mặt nàng bừng sáng, nhưng nước mắt lại lưng 
                  tròng. Toàn thân nàng run rẩy xúc động.
 Bỗng một tiếng quát thật lớn vang lên phía sau.
 - Mọi người lui lại một bước. Đứng im.
 Tiếng chân chạy thình thịch, gấp rút và một đoàn người súng 
                  ống lăm lăm trên tay nhào vô phòng.
 Mọi người nhốn nháo. Giáo sư Trọng quay lại thực nhanh. Mắt 
                  ông mở lớn. Cặp mày nhíu lại. Ông nói lớn:
 - Chuyện gì đó?
 Mấy người vẫn lăm lăm súng trên tay, im lặng. Căn phòng trở 
                  nên ngộp ngạt lạ thường. Giáo sư Trọng lại lớn tiếng hỏi:
 - Các ông tới đây định làm gì?
 Bỗng giáo sư Phan từ từ đi vô phòng nói:
 - Chính tôi kêu họ tới đây.
 Giáo sư Trọng tiến tới phía giáo sư Phan gằn giọng.
 - Tôi không hiểu ông muốn cái gì.
 Giáo sư Phan mỉm cười nói:
 - Tôi tới đây, muốn bảo vệ công trình của chúng ta.
 Nói xong, ông nhìn chung quanh phòng, há miệng ngạc nhiên, 
                  thích thú. ông nói như reo lên:
 - Một khám phá tuyệt hảo. Vàng bạc…. châu báu nhiều quá đi… 
                  Nếu không nhìn thấy tận mắt thì không thế nào tin được !
 Giáo sư Trọng nói:
 - Tôi vẫn không hiểu ông đang làm cái gì. Không ai có ý định 
                  sanh đoạt bất cứ một món nào trong cổ mộ này đâu.
 Giáo sư Phan gật đầu lia lịa.
 - Nhất định là như vậy… nhất định là như vậy rồi.
 Nói xong, Ông bước nhanh tới nắm tay giáo sư Trọng lắc mạnh.
 - Anh Trọng, dù sao chúng mình cũng phải mướn người gác cái 
                  kho tàng này phải không.
 Giáo sư Trọng nhìn mấy người cầm súng, từ từ gật đầu.
 - Có lẽ anh nói đúng.
 Giáo sư Phan vỗ nhẹ vô vai giáo sư Trọng mỉm cười.
 - Tôi… tôi nợ anh một lời xin lỗi. Anh Trọng, tôi đã phạm một 
                  lỗi lầm. Không hiểu sao, tới giờ phút cuối cùng, tôi lại có ý 
                  định ngăn cản anh mở cửa tiến vô đây...
 
 * * *
 
 Yến và Bình đi bên giáo sư Trọng từ trên con đường nhỏ tới 
                  chiếc bàn chính giữa khu lều trại. Giáo sư Trọng nói:
 - Tôi không tin ông bạn đồng nghiệp của tôi có thành ý tốt đẹp 
                  như vậy.
 Trên bầu trời lấp lánh hàng triệu vì sao. Gió thổi nhè nhẹ, 
                  những ngọn cỏ trên bờ cát dọc theo hai bên đường phất phơ reo 
                  vui. Ba người đi tới bên chiếc bàn ăn cạnh đống lửa trại. Ngọn 
                  lửa cháy bập bùng. Những đốm lửa bắn ra từ đống lửa trại kêu 
                  tí tách.
 Yến hỏi cha:
 - Giáo sư Phan có tới dùng cơm tối với chúng ta không hả ba?
 Giáo sư Trọng lắc đầu nói:
 - Chắc chắn là không rồi. Ông ta còn đang bận rộn với những cú 
                  phôn gọi đi khắp nơi về khám phá mới mẻ này của chúng mình.
 Yến nhìn lên ngọn tháp Chàm lờ mờ trong đêm tối.
 - Ông ấy có vẻ hứng khởi về việc tìm thấy xác ướp và kho tàng 
                  châu báu này lắm phải không ba?
 Giáo sư trọng gật đầu.
 - Còn phải hỏi nữa. Con không thấy ông ta thay đổi ý kiến một 
                  cách vội vàng như vậy hay sao.
 Ngưng một lát, hắng giọng, giáo sư Trọng nói tiếp:
 - Chúng mình phải để ý tới hành động của ông ta hơn nữa. Ba 
                  không tin được những người gác cổ mộ mà ông ta đem tới đây là 
                  có thiện ý đâu.
 Yến nhìn bố triều mến.
 - Ba à. Tối nay là một đêm vui. Chúng ta đừng nghĩ gì tới giáo 
                  sư Phan nữa cho tâm hồn được thoải mái nghe ba.
 Giáo sư Trọng tát yêu vô má con gái, mỉm cười.
 - Con nói đúng đó.
 Yến nói:
 - Vậy chúng ta hãy nói về nàng công chúa đang nằm trong cổ mộ 
                  đó đi ba.
 Lúc ấy, Chế Liễu từ xa đi lại, nàng cầm một cành cây tới đùa 
                  với những đốm lửa lăn tăn nổ lốp đốp trong đống lửa trại. Tối 
                  nay nàng ăn mặc thâït đẹp. Trông như một nàng công chúa. Thấy 
                  nàng, giáo sư Trọng nói:
 - Cô Chế Liễu. Chúng ta dùng cơm tối với nhau nhé.
 Chế Liễu mỉm cười. Ném cành cây vào đống lửa, bước tới nắm tay 
                  giáo sư Trọng thật thân mật, nàng nói:
 - Chưa lúc nào tôi thấy giáo sư tuyệt vời như đêâm nay.
 Giáo sư Trọng cười sung sướng. Ông choàng tay qua vai Chế Liễu 
                  cười hể hả.
 - Vậy thì hãy dùng bữa cơm tối này như ăn mừng một thành quả 
                  tốt đẹp.
 Chế Liễu nhí nhảnh, nói:
 - Và cho sự ngưỡng mộ một nhà khảo cổ tài ba của tôi nữa.
 Mọi người ngồi vào bàn ăn.
 Giáo sư Trọng cao hứng nói:
 - Chúng ta sẽ làm cho lịch sử uy hoàng của một triều đại dân 
                  tộc Chiêm Thành sống lại.
 Bình hỏi:
 - Thưa bác, con có đọc trong những tài liệu khảo cổ khi còn đi 
                  học ghi rằng: Trong những cổ mộ, người ta thường để lại những 
                  lời nguyền làm cho xác ướp sống lại. Cái đó cóù thực không bác 
                  ?
 Chế Liễu chớp mắt lia lịa, trong khi giáo sư Trọng cười ha hả, 
                  nói:
 - Ta chẳng bao giờ tin vào những chuyện nhảm nhí như thế. Tuy 
                  nhiên, cổ mộ nào cũng thường có những lời nguyền như vậy.
 Yến hỏi:
 - Ngôi cổ mộ này có lời nguyền đó không ba ?
 Giáo sư Trọng gật đầu, nói:
 - Có…. có, họ ghi ngay trên nắp quan tài.
 Chế Liễu hỏi:
 - Họ ghi như thế nào hở giáo sư ?
 Giáo sư Trọng quay qua Chế Liễu cười cười, nói:
 - Nếu tôi nói ra 7 chữ đó. Cô Chế Liễu sẽ kêu xác ướp sống lại 
                  để chụp hình đang báo thì khổ.
 Mọi người đều nhìn Chế Liễu cười phá lên.
 Chế Liễu cười hì hì nói:
 - Đó là một điều nên làm mà giáo sư.
 Yến nóng ruột hỏi:
 - Ba nói đi, là 7 chữ gì hả ba ?
 Giáo sư Trọng trần giọng trả lời:
 - Đó là 7 chữ: RIA Ế CA THẾ PHÁÙ BẾ SÒ.
 Bình lại hỏi :
 - Những chữ đó nghĩa là gì hả bác ?
 Giáo sư Trọng nói:
 - Đó chỉ là một câu chú vô nghĩa. Nhưng người ta ghi ở đó là 
                  bất cứ ai đọc 9 lần câu chú đó thì xác ướp sẽ sống lại !
 Nói xong, giáo sư Trọng nhìn Chế Liễu cười ha hả, đứng dậy. 
                  Ông từ từ đi về phía lều. Chế Liễu cũng vừa ăn xong. Nàng đi 
                  theo giáo sư Trọng.
 Yến nói với Bình:
 - Em coi mòi cô Chế Liễu này có vẻ mết ba em rồi thì phải.
 Hình ảnh tối hôm trước, Chế Liễu trần truồng bỗng vụt qua 
                  trong đầu Bình. Chàng mỉm cười nói:
 - Một người đàn bà thực lãng mạn.
 Yến hỏi:
 - Nhưng anh có nghĩ là bố em thích cô nàng không ?
 Hình ảnh thân hình nẩy lửa của Chế Liễu quằn quại trong vòng 
                  tay Bình lại hiện ra trong đầu chàng. Bình ầm ừ trả lời:
 - Đàn ông mà em…..
 Đợi cho Yến cười khúc khích một hồi, Bình đứng dậy, đưa Yến về 
                  lều nàng. Vừa đi, Bình vừa nói:
 - Nếu nàng công chúa trong cổ mộ kia sống lại, em có sợ không 
                  ?
 Yến cười khúc khích nói:
 - Đó là một điều thích thú phải không anh ?
 - Em không sợ sao ?
 Yến vẫn cười.
 - Em không dám sợ đâu.
 - Vậy anh đọc 9 lần câu chú đó nhe.
 - Phải đó, anh hãy đọc đi.
 Bình bắt chước giọng giáo sư Trọng đọc:
 - RIA Ế CA THẾ PHÁ BẾ SÒ
 Có tiếng âm vang trong không trung. Bình lại đọc tiếp:
 - RIA Ế CA THẾ PHÁ BẾ SÒ
 Tiếng âm vang lớn hơn !
 Bình tiếp tục đọc. Tiếng âm vang càng lớn. Bình đọc một hơi đủ 
                  9 lần. Yến run rẩy đứng sát vô mình chàng. Môi nàng cắn lại. 
                  Bình rùng mình liên tiếp. Hình như có tiếng gió thổi mạnh 
                  ngoài biển cả. Cát bụi tự nhiên bốc lên mù trời.
 Đưa Yến tới cửa lều của nàng. Bình vừa định quay về lều chàng 
                  thì Yến nắm tay Bình kéo vô lều nàng. Âm vang trên không trung 
                  vẫn còn rền rĩ. Mây đen kéo tới thực nhanh. Gió thổi mạnh. 
                  Trăng sao bị che khuất. Màn đêm phủ xuống mịt mù.
 Trong lều, Yến ôm ghì lấy Bình. Bỗng một bóng đen thấp thoáng 
                  bên ngoài. Có tiếng nói run run hỏi:
 - Có ai trong đó không ?
 Gió bên ngoài càng thổi mạnh, rít lên từng cơn. Mưa lất phất. 
                  Bình và Yến lui lại mấy bước, kinh hoàng. Một bàn tay đen đúa 
                  vén cửa lều lên.
 Yến thét lớn.
 - Á…….
 Giáo sư Phan thò đầu vô hỏi:
 - Có giáo sư Trọng ở đây không ?
 Bình thở phào nhẹ nhõm. Chàng đưa tay lên trước ngực.
 - Dạ, thưa bác Trọng không có ở đây ạ.
 - Anh có biết ông ta đi đâu không ?
 - Cháu cũng không biết nữa.
 - Tôi cầm kiếm ông ta gấp…. Thật gấp mới được.
 Nói xong giáo sư Phan hấp tấp bỏ đi ngay.
 Yến thở ra một hơi thật mạnh.
 - Ông ấy làm em hết hồn. Tưởng là con ma Chàm nằm trong cổ mộ 
                  đã trở dậy.
 Bình cười.
 - Thân hình ông ta có khác con ma đó bao nhiêu đâu.
 Yến thắc mắc.
 - Ông ấy tìm ba em làm chi gấp rút vậy hả anh ?
 Bình nói:
 - Hay là chúng ta theo ông ta xem sao.
 Yến gật đầu kéo Bình ra ngoài ngay. Gió thổi, mưa bụi bay bay.
 Yên hỏi:
 - Ông ta đi về hướng nào ?
 Xa xa, bóng hai người đi gấp rút trong đêm tối. Bình nhìn thấy 
                  giáo sư Phan níu vai giáo sư Trọng hấp tấp chạy về phía cổ mộ. 
                  Chàng chỉ tay về hướng đó nói:
 - Hình như họ kia kìa.
 Yến nói nhanh:
 - Chúng mình theo mau.
 Hai bóng đen đi vô cổ mộ. Bình và Yến theo bén gót. Gió vẫn 
                  thổi, mưa vẫn rơi. Tới cửa đường hầm tối om om. Bình nói:
 - Bên trong tối mò, chúng ta không có đèn làm sao vô được.
 Yến run run hỏi:
 - Bây giờ phải làm sao ?
 - Em đứng đây, để anh chạy về lấy đèn pin nhé.
 Yến run run nói:
 - Anh đi mau lên nhé.
 Bình đi khỏi. Yến đứng nép vào vách đất. Một lúc sau. Có tiếng 
                  chân chạy bình bịch. Tiếng thở hổn hển. Giáo sư Phan chạy hộc 
                  tốc từ bên trong ra ngoài. Ông vượt qua mặt Yến mà như không 
                  trông thấy nàng. Yến đưa tay tính nắm lấy ông nhưng không kịp. 
                  Nàng chạy theo gọi lớn.
 - Giao sư Phan…. Giáo sư Phan…
 Giáo sư Phan vẫn cắm đầu chạy. Không hề quay đầu lại. Yến quay 
                  đầu lại nhìn vào trong hang tối om. Nàng nôn nóng, bứt đầu bứt 
                  tóc. Một tia chớp lóe sáng. Tháp Chàm nổi lên sáng rực rồi 
                  chìm vào đêm tối. Tiếng sấm âm vang. Gió thổi. Mưa rơi nhanh 
                  và nặng hạt hơn.
 Ánh đèn pin le lói từ xa, sáng dầân và Bình chạy lại.
 Yến rối rít nói:
 - Giáo sư Phan vừa chạy ra. Ông ta chạy như ma đuổi, sát mình 
                  em mà làm như không thấy gì.
 - Ba em đâu ?
 - Em chưa thấy ba em đâu cả. Chắc chắn còn trong đó.
 Bình nắm tay Yến nói:
 - Chúng mình vô trong đó kiếm ba em đi.
 Ánh đèn pin loáng hoáng soi lối đi vô trong đường hầm.
 Yến gọi lớn:
 - Ba ơi…. ba ơi ba.
 Bình cũng kêu lớn.
 - Bác Trọng ơi… bác ở đâu.
 Tiếng âm vang dội lại trong bóng tối âm u.
 - Ba ơi….
 Giọng Yến run run ;
 - Không biết có chuyện gì xẩy ra cho ba em không?
 Chỉ có tiếng hai người. Bóng tối bao chùm chung quanh. Ánh đèn 
                  pin rọi dưới đường hầm. Ánh đèn ngưng lại ở những vết chân còn 
                  ướt in trên đó.
 Yến nói lớn:
 - Anh Bình…. Coi kìa, dấu chân ba em còn in trên đường đi.
 Bình nói nhanh.
 - Phải rồi, chúng ta cứ đi theo dấu chân này sẽ tìm được ba em
 Yến lại gọi:
 - Ba ơi. ba ơi ba… Ba có nghe tiếng con không ?
 Không có tiếng trả lời. Chỉ có âm thanh vang lại. Hai người đi 
                  tới cửa mật thất cổ mộ. Ánh sáng phản chiếu của những viên 
                  ngọc lóng lánh. Bình rọi đèn pin chung quanh căn phòng.
 Yến gọi lớn:
 - Ba ơi, ba có trong phòng này không ?
 Bình nói:
 - Hình như không có ai ở đây cả.
 - Vậy thì giáo sư Phan đưa bố em đi đâu chứ ?
 Bình chiếu đèn pin vô gần chiếc quan tài. Dấu chân in rõ nơi 
                  đây. Bình nhìn chiếc quan tài, nói:
 - Không lý ba em lại ở trong chiếc quan tài này hay sao ?
 Yên run run.
 - Chúng ta có thể mở nắp quan tài ra tìm được không hả anh ?
 Bình để đèn pin xuống đất nói:
 - Vậy thử xem.
 Hai người cố đẩy nắp quan tài. Chiếc nắp quan tài xéo qua một 
                  bên. Cả hai vội vàng nhào tới rọi đèn pin vô trong quan tài. 
                  Tiếng Yến thét lên:
 - Trời ơi… ba…ba….
 Giáo sư Trọng nằm trong quan tài. Hai mắt nhắm nghiền. Bình 
                  cúi xuống ghé tai trên ngực giáo sư Trọng. Chàng nói lớn:
 - Tim ba em còn đập.
 Yến lấy hai tay lay mạnh thân thể giáo sư Trọng gọi lớn:
 - Ba…. Ba tỉnh lại đi ba.
 Hai mắt giáo sư Trọng vẫn nhắm nghiền. Thân thể bất động. Bình 
                  nói:
 - Chúng ta đem ba em ra ngoài quan tài đã.
 Yến hấp tấp nói:
 - Phải… phải. Hãy khiêng ba em ra ngoài đã.
 Hai người hì hụi khiêng giáo sư Trọng ra khỏi quan tài.
 Bình nói:
 - Có lẽ chúng ta phải đi kêu thêm người cấp cứu cho ba em
 Yến ngập ngừng:
 - Nhưng để ba em một mình nằm đây đâu có được.
 Bình nhìn lên chiếc quan tài, nói:
 - Ba em… ba em nằm trong chiếc quan tài này. Vậy… vậy cái xác 
                  ướp kia đâu rồi ?
 Yến sợ hãi, đưa một tay lên miệng đang há hốc. Hai mắt nhìn 
                  nháo nhác. Có tiếng bước chân nặng nhọc vang lên.
 Xác ướp từ từ đi vô phòng. Vừa đi hai tay y vừa xé những miếng 
                  băng chung quanh người kêu soàn soạt.
 Bình và Yến cùng đứng dậy, lui về đằng sau. Xác ướp vẫn tiến 
                  tới chậm chạp.
 Yến rú lên:
 - Cứu mạng…. Cứu mạng.
 Yến ôm chặt lấy Bình khi cả hai bị dồn sát vô tường. Chế Liễu 
                  hiện ra trước cửa phòng. Yến lại rú lên.
 - Chế Liễu…. Chế Liễu… cứu mạng, cứu mạng…
 Chế Liễu từ từ dơ bàn tay lên, chỉ về phía Bình và Yến nói:
 - Hãy giết chúng đi. Không ai được phép chứng kiến sự đoàn tụ 
                  của chị em chúng ta. Với kho tàng này.Với quyền phép của chị 
                  em mình. Chúng ta phải khôi phục lại Chiêm Quốc. Ha ha ha ha 
                  ha …….
 Tiếng cười của Chế Liễu kéo dài ra ghê rợn. Xác ướp vẫn từ từ 
                  tiến tới. Bỗng nó vấp phải giáo sư Trọng đang nằm dưới đất và 
                  té nhào về phía trước. Bình và Yến nhân cơ hội đó, chạy nhanh 
                  ra cửa. Chế Liễu dơ tay chặn lại. Bình nắm lấy nàng cho Yến 
                  chui ra ngoài. Chiếc vòng trên tay chàng máng vào sợi giây 
                  chuyền trên cổ Chế Liễu. Hai người giằng co. Sợi giây chuyền 
                  đứt và chiếc vòng cũng rơi xuống đất cùng với miếng mề đay vỡ 
                  tan tành.
 Chế Liễu buông Bình ra, nhoài người theo chiếc mề đay. Nàng 
                  thét lên:
 - Chết….. chết…. Chiếc nề đay này là nơi trú ngụ hằng đêm của 
                  ta cả ngàn năm nay. Nó bể rồi thì ta phải chết… A.a.a.a.a.a…..
 Thân thể Chế Liễu nhỏ dần, nhỏ dần và biến thành con bò cạp 
                  đen tuyền, vội vàng chui xuống lòng đất.
 Giáo sư Trọng lồm cồn bò dậy. Ông lấy tay gạt một chân xác ướp 
                  còn gác lên mình ông. Bình và Yến nhào tới kéo ông ra.
 Giáo sư Phan và mấy người gác mộ cầm súng ào vô phòng. Mọi 
                  người mừng rỡ. Một người gác cầm súng ngơ ngác hỏi:
 - Cô Chế Liễu đâu rồi ?
 Giáo sư Trọng nhìn đống quần áo nằm dưới đất. Từ từ nói:
 - Cô ta trốn mất rồi.
 Quay qua giáo sư Phan. Giáo sư Trọng nói:
 - Cám ơn anh. Nếu không có anh phát giác kịp thời thì hỏng hết 
                  rồi.
 Trên mặt đất, chiếc vòng sắt trạm hình rồng của Bình và mấy 
                  miếng bể nát của mặt mề đay bằng đất nung nằm rải rác. Yến cúi 
                  xuống nhặt chiếc vòng lên, âu yếm đeo vào cổ tay người yêu.
 Bình moi trong cổ áo. Cầm chiếc mề đay của chàng trên tay. 
                  Bỗng con bò cạp đen trong chiếc mề đay cựa quậy. Chàng sợ hãi 
                  ném mạnh chiếc mề đay vô vách tường bể nát…..
 Có tiếng ai hát bản Hận Đồ Bàn lớn dần, lớn dần bên ngoài…..
 Hết Hùng Sơn ... |  |  
            |  |  
            | Xin các bạn vui lòng nhấn 
            chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |  
            | 
			 |  
            | (VIETNAMESE 
            STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN) |  
            | Join Cõi Thiên Thai's 
            Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who 
            live in Viet Nam) |  
            | 
             |  
            | Last Update: September 18, 2003This story has been read (Since September 18, 2003):
 
  |  
            | 
             |  
            | This page is using Unicode 
            font - Please
            
            download Unicode Font here to readWeb site: http://www.coithienthai.com
 E-mail: 
            [email protected]
 |  |