- Cái con khùng. Tự
nhiên thức sớm, kéo màn, rồi ngồi đực mặt ra đó mà hìn sương
rơi. Ngủ tí nữa có được không?
Chị Quyên mắng yêu tôi, mà chẳng thương cô em gái đang tương
tư, đang nuốt nước miếng vì đêm giao hoang nửa vời.
- Lại nghĩ đến thằng Khánh phải không?
- Dạ.
- Hay là đã có gì với nó rồi?
- Dạ.
- Chắc là good lắm nhỉ?
- Dạ.
Tôi dạ nhát gừng để trả lời chị, vì tâm trí tôi vẫn đang theo
với Khánh, hay theo với đêm hoan lạc ở căn phòng ngủ trong Chợ
Lớn. Tôi chưa đã thèm. Khánh cho tôi ăn có một muỗng trong khi
bụng tôi đòi cả nồi cơm.
- Mấy lần rồi?
- Dạ một!
- Là lần đầu tiên?
- Dạ. Mà sao chị hỏi kỹ thế? Việc riêng của em mà…
Chị Quyên quay qua cầm tay tôi ân cần:
- Sao Khánh về đây những năm hôm mà em chỉ có một lần? Em
không hưởng bây giờ thì còn đợi đến bao lâu nữa? Cô nghĩ Khánh
sẽr cưới cô à? Thì cũng đúng thôi. Nhưng Khánh có ngày về
không? Coi chừng. Trông dáng cô, chị đoán cô yêu Khánh dữ dội
và đậm đà lắm. Thất tình có thể làm mình điên nay. Hãy bắt
chước chị. Không phải chị xúi dại, nhưng chiến tranh này không
từ một ai, kể cả tổng thống. Cho nên phải có một xâu nhân tình
trừ bị. Tuổi xuân của mình cũng ngắn lắm. Xem thế mà mình già
lúc nào không biết. Trai thiếu, gái thừa. Tuổi chị với em ra
đường kiếm một thằng kép, kể cũng đã hơi khó rồi đấy!
Tôi thật sự giật mình. Vì đêm dạ vũ hôm qua, ngoại trừ Khánh,
chẳng có thanh niên nào mời tôi nhảy một bản. Đám con gái
choai choai 16, 17 tuổi đã chiếm ngự hết, đã thu hết thanh
niên con trai. Hăm ba tuổi mà đã bị xem là già rồi! Có dễ sợ
chưa? Ế chồng là điều dá9ng sợ nhất cho bọn con gái lỡ thì như
tôi và chị Quyên.
Chị Quyên lớn hơn tôi hai tuổi. Chị có bằng cử nhân bên Pháp
mà đi làm việc ở một ngân hàng. Với chức vụ phụ tá giám đốc
thì lương chị cũng khá lớn. Nhưng chị làm ở đó không phải vì
cần đồng tiền, mà vì muốn đụ Tây. Học trường Tây, du học ở
Pháp, rồi về nước làm việc cho Pháp, cho nên tư tưởng ch3a chị
phóng khoáng, tự do theo văn hoá Pháp. Đàn ông con trai chị
coi rẻ như bèo. Hình như chị chả có tình yêu nào da diết kiểu
như tôi với Khánh. Tình yêu đối với chị chỉ là chiếc chìa khoá
để mở cửa đi vào con đường tình dục.
Chị Quyên ngồi cao lên, tựa lưng vào thành giường, vẫn đắp
chăn. Chị hỏi tôi:
- Cô có hiểu tại sao chị biết thất tình có thể làm mình điên
lên hay không?
- Làm sao em biết được?
- Vì chị cũng đã thất tình và cũng đã suýt chết ở đại lộ Hàm
Nghi khi đi bộ băng qua đường mà đầu óc thì nghĩ tới Jack.
Giống hệt như em đang nhìn khu vườn đầy sương thu để nhớ tới
Khánh. Chị 17 tuổi, yêu Jack, cho hắn hết trọn tấm chân tình,
luôn cả tấm thân. Được hai năm thì Jack trở về Pháp. Jack chỉ
về nước vì ông bô hồi hưu chứ chàng chẳng phụ rẫy gì chị. Thế
mà tim chị như chiếc lá héo, người chị sụm xuống tưởng đã
không còn đứng dậy được nữa. Chị chẳng còn thấy có một người
đàn ông nào trên thế gian này xứng đáng hơn Jack hay bằng
Jack.
Nhưng khi sang Pháp du học, chị tìm thấy cả ngàn Jack khác, bô
trai hơn, học giỏi hơn, nhà giàu hơn Jack người tình đầu của
chị cả ngàn lần. Từ đó, tim chị mở ngỏ. Chân chị đứng lên,
bước tới, tự tìm ra không biết bao nhiêu điều mới lạ đầy thích
thú.
Nghe chị Quyên nói tôi có cảm tưởng như chị đang xúc phạm đến
mối tình ngọc ngà cao quý của Khánh với tôi. Tôi vẫn ngồi đó,
yên lặng nhìn làn sương cuồn cuộn bay là đà ngoài cửa sổ, và
nhớ đến từng động tác làm tình của Khánh đã dành cho tôi.
Chúng tôi đụ nhau có một lần, rồi để nguyên như thế trong nhau,
nằm tâm tình cả giờ đồng hồ.
- Tại sao chị khuyên cô nên có một xâu nhân tình trừ bị. Cô có
biết vì sao không?
- Thì để tay này bỏ mình, mình đã có tay khác thay thế!
- Không phải.
Nói xong chị Quyên bật cười ha hả rồi tiếp:
- Ngay bây giờ cô trả lời như thế. Nhưng không phải. Mình phải
có một xâu như thế là bởi chàng sẽ chẳng bao giờ đủ sức làm
cho mình thoả mãn hết những đòi hỏi của tình dục. Có lẽ em
ngạc nhiên lắm. Nhưng từ từ rồi em sẽ thấy điều chị nói là
đúng. Cái đòi hỏi của bọn đàn bà con gái mình là bất tận,
không biên giới, không giờ giấc. Nhưng sức lực của người đàn
ông thì có hạn. Chị thèm thì có thể nằm trên giường hưởng lạc
cả ngày lẫn đêm. Mà Jack tình đầu, dù là dân Tây, cũng chỉ có
thể đụ nhiều lắm là ba lần liên tục. Học nhiều, nhưng chị cũng
vẫn không hiểu sao Thượng bất công về sức lực tình dục giữa
nam và nữ như thế.
Một lần nữa, chị Quyên nói trúng phóc điều tôi đang nghĩ trong
đầu. Tôi đang tự hỏi, tại sao khi hai đứa tôi ra xong, Khánh
không tiếp tục đụ tôi thêm vài lần nữa mà chàng cứ nằm yên
trên người tôi án binh bất động? Chàng nói huyên thiên những
điều không ăn nhập gì đến việc tôi âm thầm thèm khát là tình
dục, là bú, liếm và đụ v.v… Rồi chúng tôi mặc đồ, rời khách
sạn. Lòng tôi chưng hửng. Chỉ có thế thôi sao? Hai đêm sau,
gặp nhau, tôi cũng chẳng mấy Khánh mời tôi đi khách sạn lần
nữa. Thực tình, tôi có hơi tủi thân vì nghĩ rằng hay là chàng
đã không thực sự yêu mình? Tôi còn thèm nhiều lắm. Như chị
Quyên cũng đã vừa nói:
- Cái đòi hỏi của bọn đàn bà con gái mình là bất tận, không
biên giới, không giờ giấc.
Có ai biết suốt cả đêm hôm qua tôi chỉ chợp mắt được có vài
tiếng đồng hồ. Phần còn lại, tôi nằm dính sát với nỗi thèm
khát da thịt Khánh, khúc gân cương cứng thù lù, đen đúa dài
thong của Khánh, thèm cái lưỡi Khánh rà rất nhẹ giữa hai mép
lồn, rồi cái lưỡi Khánh thọc sâu vào âm đạo quậy, rồi miệng
chàng ngậm hột le tôi mà nút mạnh. Và tôi hôn cặc chàng, mân
mê nâng niu như một con búp bê. Rồi tôi cho nó sâu vào trong
miệng ngậm nó mà bú ngon lành, tha thiết. Tôi ăn cặc chàng mà
cảm thấy ngon hơn một khúc chả quế, và khoái nhất là lúc vừa
bú cặc chàng vừa nhìn phản ứng của Khánh quằn quại rên la:
- Mai! Đừng có xúi anh đào ngủ…
Thực tình đã có lúc, vì quá thương nhớ Khánh, tôi đã trót viết
thư xúi Khánh làm điều đó thực. Tôi muốn Khánh là của riêng
một mình tôi, để chàng cùng với tôi vào một cõi riêng.
- Bây giờ thì cô chưa thấm đòn. Vì mới một hai lần thì chỉ như
võ sĩ mới đấu có một hiệp. Ít ra, đến hiệp thứ bảy thì mình sẽ
như con gà điên. Máu đổ, sướt lông, gãy cánh, vẫn cứ nhào tới
tranh hùng. Mà nếu đối phương nằm xuống, phè cánh nạhn, thở
phì phì, nhắm mắt tìm giấc ngủ để lại sức. Ôi thôi, chán hơn
cơm nguội ăn với muối trắng.
Trong khi cơn thèm của mình thì như nước lũ, cuồn cuộn như
sóng biển vỗ bờ, như lửa của hoả diệm sơn đang hừng hực. Biế
ttìm đâu? Phải có một hảo hán thứ hai là vì như thế đó. Cứ thế,
đến một lúc, trong tay mình có những vài tá tình nhân lúc nào
không biết. Mà chả anh nào ghen nhau vì họ tự biết khả năn làm
tình của họ chỉ có thế. Từ A đến B thì một anh chàng. Còn từ B
đến C thì một thợ khác. Làm sao được bây giờ.
(Hết Phần 3 … Xin xem tiếp Phần 4 và những phần kế trong
Members chương trình gây quỹ cho Story Contest 2) |