Giờ thì Khánh đang
trở lại tiền tuyến. Nhìn mây bay trên cao, chắc Khánh cũng
đang nghĩ về tôi, tôi mong thế. Nhưng chắc chắn không thể nào
chàng biết rằng tôi đang hậm hực, tức tối, thèm khác những cơn
làm tình da diết hơn nữa, với chàng. Điều tôi nghĩ thì trái
ngược với những gì chị Quyên đang nói. Chị như một nhà truyền
giáo, lôi kéo tôi bỏ một đạo để đi theo con đường của chị. Mà
ác thay, cảnh sương rơi buồn bã thê lương ngoài kia, nỗi thèm
khát đang sôi sục trong tôi như một lò lửa, khiến những gì chị
nói đánh động lòng tôi.
Từ nãy đến giờ những gì chị nói không có gì sai cả. Nên tôi im
lặng lắng nghe như biểu lộ một hành vi tán đồng với chị, mặc
dù trong tôi Khánh vẫn là thần tượng. Một thần tượng mà hình
ảnh đã ăn sâu vào tiềm thức tâm trí tôi từ thuở 16 tuổi đầu
của đời người con gái trinh nguyên thơ ngây trong trắng. Tôi
chưa từng có ý nghĩ táo bạo rằng sẽ yêu ai ngoài Khánh. Vậy mà
bây giờ chị Quyên lại cho tôi học loại kinh thư: “Phải có
trong tay mình vài tá nhân tình hay thợ làm tình.”
Tôi nhìn chị hỏi:
- Chị đã có trong tay vài chục nhân tình rồi ư?
Chị Quyên trả lời bình thản:
- Nếu không muốn nói là vài trăm.
- Và chị cũng đã đụ với hết từng đó người à?
- Dĩ nhiên! Tại sao rồi thì em sẽ biết.
Tôi hơi lợm giọng với chữ “dĩ nhiên” của chị Quyên. Nhưng tức
khắc liền sau đó, có cái gì trong tôi cho phép tôi nghĩ rằng
chị Quyên cũng có cái lý của chị ấy. Vì đêm ở khách sạn nếu
sức đụ của Khánh chỉ có thế rồi thôi, thì tôi phải cần đến vài
chục Khánh, cũng không ngoa. Khánh mới chỉ làm công tác phá
trinh, nghĩa là chàng chỉ mới mở cổng rồi cứ để cổng mở hờ ra
như thế, chứ chàng chẳng có khai phá gì thêm.
Còn phần tôi, thì tôi cũng chỉ mới cầm đũa gắp một vài miếng
thịt ngon cho vào mồm, mà khi nhìn lại thì mâm bát đã bị dọn
sạch. Có ấm ức không chứ? Có chưng hửng không chứ? Tôi đang
“căm thù” Khánh. Thà rằng không bước lên cầu thang khách sạn.
Thà rằng không tiến vào căn phòng 216, có lẽ tình tôi mãi đẹp,
và dù chị Quyên có nói gì đi nữa, thì cũng chẳng thấm thía tì
đến tôi đâu có hiểu nổi. Đằng này, chị đã tấn công tôi đúng
vào những yếu điểm.
- Có khi nào em đụ một lúc hai chàng chưa?
- Em đã nói với chị em với Khánh chỉ mới có một lần đầu tiên
và duy nhất.
- Ừ nhỉ, chị quên.
- Bộ chị đã rồi hả?
- Còn phải hỏi. Dĩ nhiên, thú lắm. Những buổi sáng màu thu
trời lạnh lạnh như thế này ở Paris, chị dùng điện thoại hai
thằng bồ đến cùng một lúc, mời chúng ăn sáng tại nhà, uống vài
ly rượu vang cho nồng thân thể lên, rồi vào trận với cả hai,
đánh đấm tơi bời cho đến chiều tối… Thật là tuyệt!
Nhìn chị Quyên nói với gương mặt dâm dật sống sượng làm tôi
ríu người khó chịu. Đụ một lúc hai người? Có thể như thế được
hay sao?
- Chị bắt hai chàng cổi truồng nằm ra đó cho chị bú cặc. Bú
cho đến khi nào mồm mỏi thì chị bắt một chàng xuống bú lồn,
còn chàng kia thì lên bú vú chị. Rồi sau đó, một chàng đụ chị,
và một chàng kia lên đưa cặc cho chị bú tiếp. Thay phiên nhau.
Chị không cho anh nào ra sớm. Cứ thề mình kéo dài cuộc mây mưa
đến bao giờ cũng được, mà ai cũng khoái. Hôm nào em thử xem.
Hưởng xong một lần rồi thì em sẽ chết mê đi cho mà xem.
Tôi chỉ mới nghe chị Quyên nói thôi mà đã thấy mình mang tội
Ngoại tình với Khánh. Biết vậy, mà hiện giờ tôi vẫn như một
cây kim sắt đang bị thỏi nam châm của chị Quyên hút mạnh. Bỗng
chị Quyên hỏi tôi:
- Chiến tranh có trả Khánh về với em không?
Câu hỏi của chị cũng tự nó đã là câu trả lời rồi, còn gì. Bạn
bè của tôi đã trở thành những cô nhân tình goá bụa nhiều không
kể xiết. Có thể nào tôi rồi cũng sẽ trở thành một trong những
người con gái đó không? Nếu có, thì những gì chị Quyên nói, đã
trở thành chân lý. Mà đó là điều tôi sợ nhất.
- Chị chưa đụ với một thanh niên Việt Nam nào nên không hiểu
sức lực và kiểu cách của họ có khác với Tây hay không. Còn dân
Tây, ít nhất là những anh sồn sồn khoảng 40 tuổi. Ô là là.
Đúng là những tay chơi rành nhất thế giới. Mỗi lần lên giường,
là họ có thể làm cho mình ra ba bốn lần là thường, và cưng
chiều mình như một đoá hoa.
Chị Quyên tung hết mọi chưởng lực dữ dội nhất để đánh thẳng
vào tim óc tôi. Chị không cho tôi ngừng nghỉ. Một tay tôi níu
hờ vào hình bóng Khánh, xem chàng như là Thái Sơn, là điểm tựa,
cho tôi đừng rơi tỏm xuống hố sâu quyến rũ. Còn tay kia của
tôi… Hình như đang mặc áo, xỏ giày chạy theo tiếng nói của chị
Quyên để tìm xem sự thực của những gì chị đang thuật lại cho
tôi nghe.
- Đã khi nào em để ý yêu ai nhỏ tuổi hơn mình chưa?
Tôi quắt mắt nhìn chị và như van xin chị đừng đầu độc tôi thêm
nữa. Nhưng chị Quyên vẫn bình thản và tiếp tục:
- Cái đó lạ lắm đó em. Chị chơi thân với những con đầm tuổi
cao. Mà connào cũng có dăm tình nhân trẻ hơn nó khoảng 10 tuổi,
15 tuổi là thường. Nó nói yêu trẻ em là cái thú rất lãng mạn,
bắt mình phải thức tỉnh, phải sống hằng phút để giữ cho bằng
được mối tình kỳ dị đó. Còn trên giường thì mấy cậu trẻ hẳn là
sung sức và khoẻ hơn mấy anh sồn sồn. Ngựa non háu đá mà …
Chị Quyên mới tặng tôi một cú nốc ao đúng ngay vào thái dương.
Tôi choáng váng, xây xẩm mặt mày. Da thịt tôi nổi lên hàng
triệu ốc trâu, vì có cái gì đó vừa len vào tim tôi khi nghe
chị hỏi: “Có khi nào em yêu ai nhỏ tuổi hơn mình không?” Có!
Tôi phải tự thú với chính mình như thế. Tôi nổi ốc trâu khắp
thân người vì chợt thấy một hạnh phúc mơ hồ hiện đến ôm trọn
lấy tôi, hôn thật nồng nàn, ấm áp.
- Bộ chị cũng đã yêu một cậu nào nhỏ tuổi hơn chị hả?
- Dĩ nhiên!
Chị Quyên có thói trả lời với hai chữ “dĩ nhiên.” Giọng nói
của chị thật tự nhiên và rất tự tin, đĩ thoả, hơi có chút dâm
dật, coi đời chẳng ra cái thể thống gì cả.
- Chị đã đụ nhiều chứ không phải một, những thằng Tây con tuổi
có 15. Mê lắm Mai ơi!
Tôi ngồi ấp chặt cái gối trước ngực. Mắt vẫn nhìn sương rơi
ngoài cửa sổ, làm ra vẻ như không thèm để ý đến những lời chị
Quyên đang nói. Nhưng thật sự, lòng tôi đang áy náy nhột nhạt,
không hiểu có phải chị Quyên đang biết rằng tôi đang yêu một
cậu học trò trong lớp cũng tuổi 15 rồi bịa ra câu chuyện vừa
kể.
- Chị hơn nó những 10 tuổi. Dắt tay nó đi ra ngoài phố, vào
tiệm ăn, nhất là phòng ngủ, mình luôn bị mặc cảm sợ đời khinh
bỉ cho là gái già mà còn đi lấy con nít. Mình cứ phải tự đóng
kịch làm bà chị. Mà quái lạ, thị phi càng nhiều, mình lại càng
khoái lạc với trò chơi kỳ dị đó, mới lạ chứ. Như có một lần
chị dẫn một cậu Tây con vào Hotel Continental. Viên quản lý
hỏi chị rằng cậu bé đã có giấy căn cước chưa. Chị bảo nó là
con tôi mà. Rồi chị bình thản dẫn nó vào phòng, ái ân với nó
suốt ba tiếng đồng hồ. Sung sướng không thể nào tả nổi.
- Nhưng bé con 15 tuổi thì đã biết gì?
- Thế là em lầm. Chị không hiểu nó đã học với ai mà cách làm
tình của nó chẳng khác vào một người lớn. Cũng bú, cũng đụ,
hôn môi, bóp vú. Mình chỉ có việc nằm banh lồn ra đó mà hưởng.
Nó hiểu rằng nó đang đụ một bà chị, nên cố tình làm cho bà chị
phải thua cuộc để phải khâm phục nó. Chuyện đó thì cũng dễ
thôi. Mình cứ đóng kịch vờ ra vài lần để cho cu cậu khoái chí
tấn công tới.
Mà chúngnó khoẻ như voi em ạ. Vừa bắn ra xong lại leo lên đòi
đụ nữa. Thật ra bé con đụ mình thì cũng chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng cái khoái là mình nhìn gương mặt nó, yêu nó … Thế là
mình có thể ra với một thằng chỉ đáng tuổi em mình. Nhất là bú
cặc trẻ con là món chị mê kinh khủng. Lúc nó nắn tinh khí ra
trong miệng mình. Chị nuốt. Nuốt hết không chừa một giọt. Khoẻ
vô cùng. Cứ nói đến là chị muốn ngồi dậy đi tìm Tây con về đụ.
Nhứng lồn quá đi Mai ơi!
Gương mặt tôi thì làm bộ tỉnh bơ. Nhưng tôi cảm thấy nóng ran
cả hai má, và lồn tôi thì đã ướt nhẹp nước lồn. Vì tôi đang
nghĩ đến Khôi, cậu học trò giỏi nhất trong lớp.
Đáng lẽ ngay tháng đầu, tôi có quyền đề nghị với Hiệu trưởng
tự động cho Khôi nhảy lớp vì khả năng quá thừa. Nhưng một hôm,
trong giờ ra chơi, chỉ còn mình tôi ngồi lại trên bục gỗ. Khôi
chạy vội lại tặng tôi một gói trái vải rồi bằng mình chạy mất
ra hướng sân chơi. Tôi bàng hoàng suy nghĩ. Khi mở gói trái
cây ra, tôi thấy mảnh giấy kèm theo trong gói trái vải, với
hàng chữ:
“Kính tặng Mai. Người đẹp nhất trường.”
Tôi đọc đi, rồi đọc lại hàng mấy lần. Chữ viết đúng là của
Khôi. Nhưng tại sao Khôi lại dám gọi tên tôi một cách trống
không như thế? Vừa hỏi xong, tôi đã tìm ra được ngay câu trả
lời. Tại tôi, tại tôi hay nhìn Khôi trong lúc Khôi cũng nhìn
tôi. Hai cặp mắt có lúc cùng bắt gặp nhau rồi cùng vội liếc
nhìn đi nơi khác. Nhưng cái vẻ lung túng vì tội lỗi của cả hai
đã làm cho tôi lẫn Khôi cùng hiểu là đã có thầm ý gì đó, cho
nhau, dù không rõ ràng.
Một lần khác, tôi ra bài tập trong lớp. Khôi đem bài làm lên
nộp trước, rồi về chỗ, ngồi chống cằm, “nhìn” tôi. Phải nói
rằng Khôi thôi miên tôi thì đúng hơn, vì Khôi nhìn tôi không
chớp mắt. Và nếu tôi không để ý thì làm gì biết được rằng Khôi
đang thôi miên mình. Lần đầu tiên, lợi dụng lúc tất cả học
sinh khác trong lớp đang cặm cụi làm bài, tôi nhìn Khôi khá
lâu trong khi ánh mắt của Khôi dính sát nơi tôi. Và nhãn lực
của Khôi có vẻ mạnh hơn, nên tôi đành phải vờ nhìn ra cửa sổ,
tay thì lật vội mấy trang sách một cách lung túng, vô ý thức.
Tôi đang xấu hổ vì bị Khôi bắt gặp. Và trong lòng tôi thì nôn
nao một điều gì đang dâng lên với cảm giác vui vui khó diễn tả.
Một lúc lâu sau đó, tôi nhìn lại thì Khôi vẫn còn ngồi đó, yên
lặng thôi miên tôi. Tôi lại vờ nhìn xuống cuốn sổ điểm. Nghĩa
là tôi và Khôi, hai chúng tôi đang giao tình qua ánh mắt mà
không một ai hay biết.
Từ hôm đó, tôi bỗng yêu đời một cách lạ lùng. Tôi bỏ thói quen
vào phòng giáo sư để uống nước và nói chuyện với các thầy, các
cô giáo bạn đồng nghiệp trong giờ ra chơi như thường lệ. Mà cứ
đến giờ ra chơi là tôi cố ngồi mãi trong lớp học một mình, chờ
cho Khôi đến mang tặng tôi những món quà khác, hoặc … một bức
thư tình. Tôi bỗng sống lại ngày còn đi học, mộng mơ, tình tứ
và trẻ ra, quên rằng Khôi chỉ mới có 15 tuổi. Tôi may thêm áo
dài hoa sặc sỡ. Đi dạy mà tôi diện phấn son như đi dự dạ hội.
Miệng tôi luôn luôn nở nụ cười và tính tình thay đổi hoàn toàn.
Tối đến tôi thích nghe nhạc tình trước khi đi ngủ. Sáng ra
lòng tôi chộn rộn, nôn nao mong sao đến giồ đi dạy để được gặp
mặt Khôi.
Có một lần Khôi bị bệnh vắng mặt cả một tuần lễ. Suốt cả tuần
lòng tôi như cánh hoa héo, luôn đưa mắt nhìn chỗ Khôi ngồi bị
bỏ trống. Mảnh giấy nhỏ Khôi đã viết: “Kính tặng Mai. Người
đẹp nhất trường.” Đã được tôi bọc trong giấy bóng, cất trong,
bóp, và tôi đã đi xem lài hằng bao nhiêu lần mà không thấy
chán.
Hôm Khôi trở lại lớp, lòng tôi lại rộn lên một niềm vui khó tả.
Tôi như một con chim sổ lồng, tung tăng phơi phới trên trời
cao:
- Khôi đau làm sao? Có nặng lắm không?
Khôi vòng tay, cúi đầu, mặt xanh xao:
- Dạ cảm thôi. Có lẽ vì thức đêm quá nhiều để học bài!
- Cô muốn đến thăm mà … mà sợ … không tiện.
Nói xong, tôi vội quay đi ngay dù không có ai chú ý. Vì những
gì tôi nói cũng là điều bình thường. Một cô giáo có quyền hỏi
thăm học trò của mình chứ. Vậy mà tôi vội vã bỏ Khôi đứng đó
nơi gốc phượng trong sân trường. Tôi có cảm gíac như cả trường
đã hiểu được mối tình thầm kín của tôi đối với Khôi.
Buổi học ngày hôm sau, tôi gọi Khôi lên trả bài. Chỉ có cách
đó tôi mới được nhìn Khôi lâu hơn mà không sợ ai chú ý. Khôi
trả lời trôi chảy bài học thuộc lòng tiếng Pháp. Lúc tôi xếp
tập Khôi lại để cho điểm, một phong thư màu xanh rơi ra khỏi
tập. Liếc nhanh lên phong bì tôi thấy chỉ hai chữ: “Gửi Mai.”
Tôi vội vã lừa lừa cho phong thư nằm dưới sổ điểm rồi tôi cho
Khôi trở về chỗ.
Giờ Pháp văn hôm đó sao mà lâu thế. Tôi mong cho mau hết giờ
để có dịp xem thư Khôi. Nên vào giữa giờ, tôi nghĩ ra cách cho
cả lớp làm bài tập. Chỉ có cách đó tôi mới được xem thư “chàng.”
Cô Mai thương nhất của Khôi,
Khôi viết rồi xé. Đến bức thư này là thứ sáu. Những trái vải
Khôi tặng cho cô Mai, có ngon không? Khôi ốm, một phần vì
không nghe cô nói gì hết về những “trái vải”. Nếu có tiền,
Khôi sẽ mua hết thành phố nàng tặng cô. Xin cô cho Khôi biết
cô có thương Khôi, như Khôi đã yêu cô không? Và cũng xin cô
đừng để Khôi ốm một lần nữa.
Lý Hoàng Khôi.
(Hết Phần 4 ... Xin mời xem tiếp
Phần 5 dành cho
Members) |