| Vài lời tâm sự với độc giả: Nhân nhận được 
					một số email từ các bạn thắc mắc là tại sao tôi viết truyện 
					loạn luân mà viết không cho “tới loạn” luôn. Ví dụ như 
					truyện “Nàng Loan” gần đây, câu hỏi là tại sao tôi không cho 
					nàng Loan quan hệ với ông Khiêm, với bà Quỳnh, với anh Hai 
					của Loan, mà chỉ với cậu Đức thôi. Trả lời rằng, đó cũng là 
					một sự “cố tình” của tôi, chỉ với dụng ý muốn đem câu chuyện 
					đi sát với thực tế hơn, cho nó có vẻ thực hơn. Chứ như mà 
					“loạn” quá thì cũng hơi giả tạo và không bao giờ có thật 
					trong đời sống (?). Truyện mà bạn sắp đọc dưới đây cũng là 
					một chuyện rất có thật trong đời sống. Mời bạn đọc và chia 
					sẻ … 
 
  Trời buông lạnh. Cái lạnh đột ngột ập xuống thị trấn nhỏ, 
					ngay vừa khi cơn mưa tuôn như nước đổ. Chiếc xe du lịch từ 
					đâu trờ tới. Thắng rét. Làm nước văng lên tung tóe. Một gã 
					đàn ông từ trong xe lao ra, tay chỉ đồng hồ, đưa 5 ngón về 
					phía tên tay xế, rồi cầm cập táp bước vô mái hiên. Chiếc xe 
					cũng từ từ lăn bánh đi … Gã đàn ông đó trạc tuổi trung niên, tóc muối tiêu, nước da 
					ngâm ngâm, tướng thon nhưng có bụng, bước vô một quán nước 
					trước mặt, rồi đi thẳng ra phía sau như có vẻ thành thạo 
					đường đi nước bước. Mụ chủ quán thoáng thấy gã ăn mặc tươm 
					tất liền đon đả đón chào.
 - Mời vô trong. Bên trong ấm hơn.
 Gã gật đầu và lục đục rủ 
					nước ở trên mình, đoạn tìm một cái bàn nằm trong góc. Ngồi 
					xuống. Gã chọn chỗ đó vì nó có vẻ yên tịnh, ít kẻ dòm ngó. 
					Thường thì chủ quán hay giành khu này cho khách ngồi lâu. Gã 
					có ý định ngồi lâu. Cuộc hẹn ký hợp đồng tối nay cũng còn 
					khá thì giờ cho gã ngồi nhâm nhi ly cà phê, ăn một dĩa cơm 
					sườn. Vả lại trời mưa như vậy chỉ có nước ngồi quán, nghe 
					một bản tình ca quê hương tự tình là hay nhất !- Cho ly cà phê nóng và trà nóng – gã vọt miệng – Ở đây có 
					bán cơm không bà chủ ?
 Bà chủ tiếp nhận bằng ánh mắt tươi tắn.
 - Có chứ. Nhưng tui không bán cơm. Quán kế bên bán. Để tui 
					kêu cho. Chú ăn cơm đặc biệt gà quay hay sườn nướng.
 - Sườn nướng … với chén súp luôn.
 - Giờ này làm một chén súp chắc ấm bụng nhen – bà chủ hề hà.
 Bà nói dứt thì ỏng ẹo quay lưng. Cố tình lả lơi với khách.
 Bà đi rồi, gã mới ngồi dựa lưng ra ghế. Từ sáng tới nay ngồi 
					trên xe gã cũng mệt, bây giờ mới có giây phút thoải mái. Gã 
					thấy phiêu diêu, bèn lấy điếu thuốc ra châm. Thuốc cháy đỏ 
					trong căn phòng mờ mờ, gã thở phèo phèo những lọn khói nặng 
					bay chậm do thời tiết lạnh. Tiếng nhạc du dương từ hai cặp 
					loa 30 W gắn trên tường làm cho gã thấy nhẹ người, gai ốc 
					nổi quầng với những cảm xúc chiều mưa.
 Ngoài kia, đường xá có vẻ thưa thớt xe cộ. Người ta không 
					thích mưa vì lạnh, ướt và dơ dáy do xình bùn, nên hay rút vô 
					một xó nào đó, trò truyện hay như chỉ ở tại nhà bới tô cơm 
					nguội chan canh ăn cũng khoái.  Gã thì thích mưa vì mưa sẽ làm gã có nhiều ấn tượng tình 
					cảm. Có lẻ một thời vàng son của gã cũng lãng mạn trong một 
					ngày mưa gió như vậy.  Nhưng hiện thực gã vẫn còn cô đơn. Đã mấy năm rồi gã 
					thiếu vắng thân thể đàn bà. Nhiều đêm da diết lắm, nhưng 
					đành chịu. Tự giải quyết !Cứ như cỡ tuổi như gã thì cái “phong độ” vẫn còn ngon lắm, 
					nếu chịu ra kiếm gái tơ, gái bia ôm hay vũ trường là được 
					liền, nhưng gã vẫn ấp ủ một cái gì đó kích thích ơn.
 Ly càphê nóng và dĩa cơm sườn được bà chủ mang tới. Đúng 
					lúc đang đói, gã cám ơn, dụi điếu thuốc trên môi, rồi bắt 
					tay vô ăn liền. Bà chủ quán có vẻ còn muốn đứng trò truyện 
					thêm với gã, nhưng gã vẫn cúi đầu không đáp.Bà là vậy, hễ khi quán vắng khách, bà hay lây la như vậy để 
					giết thời gian.
 Bà bắt đầu bằng những câu nói bâng quơ với người đàn ông, 
					nhưng gã cũng cứ ởm ờ. Hồi lâu, bà chủ quán đâm chán, đành 
					đứng lên và bỏ đi. Mặc kệ, gã vẫn không màng cái phép lịch 
					sự với bà chi cho mệt. Rồi gã cũng ăn hết dĩa cơm một cách ngon lành. Cơm cũng 
					thường, nhưng vì đói, gã ăn khá nhanh. Nhanh đến độ gã không 
					kịp nhai cho kỹ.
 Aên xong, gã ngồi dựa lưng ra ghế, ngắm nghía. Ngoài kia, 
					trời vẫn còn mưa lớn. Gã nhìn đồng hồ, ngồi thở dài. Gã nửa 
					muốn đi, nửa muốn ở lại vì cũng không biết đi đâu. Ly cà phê 
					thơm phức có vẻ níu kéo gã ở lại mạnh hơn. Gã quyết định ở 
					lại thêm một lát nữa rồi mới đi.  Bưng ly cà phê lên môi nhấp. Gã thấy khoan khoái với cái 
					mùi thơm hiệu Trung Nguyên. Vị đăng đắng thấm tận cổ họng 
					nghe sao nó mặn nồng, hòa với điệu dân ca du dương, gã thấy 
					ngọt ngọt trong lòng, thấy đời cũng có chút ý vị lắm ! Đốt luôn điếu thuốc khác, ngậm trên môi. Phì phà. Cái lạnh 
					dường như giảm đi khá nhiều từ lúc bụng gã no nê, cộng thêm 
					chút cà phê, thuốc lá gã thấy như không còn thiếu gì cho 
					buổi chiều nay nữa. Vậy là gã ngả lưng ra sau, tập trung 
					nghe tiếng nhạc trầm buồn của một nữ ca sĩ mà gã nghe khá 
					nhiều lần, nhưng không bao giờ biết tên.
 - Chú ơi chú … Mua dùm con tờ vé số đi chú !
 Giọng nói của ai đó thình lình phát lên bên hông làm cho gã 
					hơi giựt mình. Có lẽ do tập nghe nhạc mà gã không để ý có 
					người tới đứng bên. Nhìn lên, gã thấy một con bé còn rất trẻ, 
					ăn mặc cũ xì, mình mẩy ướt như chuột lột. Một tay nó vén tóc, 
					quét đi những hột mưa còn đọng trên trán, một tay nó chìa 
					sấp vé số, được quấn kỹ trong cái bọc nylon, ra trước mặt gã, 
					lập lại lời mời vừa rồi.
 - Chú ơi chú … Mua dùm con tờ vé số đi chú !
 Giọng của nó đều đều, ệ ạ nửa như năn nỉ nửa như van xin sự 
					tội nghiệp từ người khách ngồi trước mặt nó.
 Gã cũng không biết nó lạnh thiệt hay chỉ giả vờ cho gã 
					thương tâm mà mua dùm cho nó.
 - Không mua đâu cháu ơi – gã quay mặt đi tỏ vẽ từ chối.
 - Mua dùm con tờ vé số đi chú ! – Con bé vẫn một cái giọng 
					rề rề.
 Gã ngồi im như không thèm để ý. Con bé thấy điệu bộ khách 
					không mua nó cũng muốn bỏ đi cho rồi, nhưng ngoài kia mưa 
					càng lúc càng lớn. Nó thấy lạnh thiệt. Ở tại đây, nó thấy 
					hơi khuất gió, thấy đỡ lạnh hơn. Vả lại, kinh nghiệm bán vé 
					số của nó cho nó biết, nếu nó ở lại và chịu nài nỉ thêm 
					không chừng khách sẽ mua. Chứ bây giờ đem cả cọc vé về nhà 
					có nước mà cạp đất ăn.
 
					 Nó ngồi xuống cạnh người đàn ông, miệng vẫn cái câu “mua 
					vé số” như thể nó nói quen miệng từ sáng tới tối, từ biết 
					bao ngày tháng nên khuôn mặt nó vẫn không biểu hiện gì mời 
					mọc mà miệng vẫn đều đều một giọng. Chỉ riêng cặp mắt nó là chớp chớp nhìn khúc xương nằm trên 
					dĩa một cách thèm thuồng. Nó nuốt nước miếng, đưa cọc vé số 
					ra cho người đàn ông một lần nữa.
 - Con có số cặp. Số tốt hiếm thấy. Hôm nay chú hên đó. Biết 
					đâu ngày mai chú làm giàu là nhờ gặp con.
 Người đàn ông vẫn dững dưng. Con bé nói tiếp:
 - Nhìn chú thấy sang trọng. Chắc chú là giám đốc công ty. 
					Chú mua con dùm tờ vé số coi như làm phước. Biết đâu mai mốt 
					chú trúng mánh, lên lương hay thăng chức …
 Gã vẫn nghiểm nhiên. Có lẽ những lời nói như vậy gã đã nghe 
					khá nhiều trong cuộc đời của gã rồi, không thấy xi-nhê.
 - Đi … chú ! Mua dùm con tờ vé số đi. Chú coi con là con 
					cháu của chú đi. Giúp con cháu là một chuyện nên làm …
 Vừa nói nó vừa quỳ xuống đất, tay chỏi lên bàn, tiến sát tới 
					gã đàn ông hơn. Gã không nói gì mà đưa tăm xỉa răng lên 
					miệng ngậm.
 - Mua con mấy tờ thôi. Mấy tờ này con lựa kỷ lắm cho chú nè. 
					Bảo đảm trúng mà … Trời mưa lớn quá, chú mà mua dùm con. 
					Không chừng ông Trời thương toại nguyện cho chú … cho chú 
					bất cứ chuyện gì chú muốn …
 Gã khách vẫn thờ ơ với những lời năn nỉ. Thờ ơ đến nỗi gã 
					không cảm thấy bực bội chút nào với những lời nói dường như 
					“vô nghĩa” với gã . Lâu lâu, gã chỉ nhìn đồng hồ có vẻ như 
					canh chừng, rồi ngớp ly ca phê còn lại một nửa.
 - Chú chắc có vợ. Vợ chú chắc đẹp lắm. Con thấy ai sang 
					trọng như chú đều có vợ đẹp – con bé tiếp tục những lời bâng 
					quơ.
 Gã bỗng nhiên phì cười với câu nói của con bé. Không nhìn nó, 
					gã nghĩ thầm, phải công nhận con nhỏ “day” thật, nhất
  định 
					không đi là không đi, để coi nó “chì” được bao lâu. Sẵn mình 
					cũng chưa định đi vội. - Con nghe nói đi xe du lịch sướng lắm. Vừa êm vừa có máy 
					lạnh. Hồi nãy thấy chú từ trong bước ra … Chắc chú đi xe mỗi 
					ngày … Con ước gì đi xe như vậy một lần.
 Không màng tới sự đồng ý của người đàn ông, con bé nhích qua 
					một cái ghế, ngồi đối diện, rồi nó nói tiếp:
 - Con có 2 chị em. Chị con lên Thành phố bán cà phê rồi. 3 
					tháng mới về một lần. Con muốn lớn như chị để lên thành phố 
					bán cà phê. Bán cà phê đỡ cực hơn bán vé số. Ít ra khỏi phải 
					dầm mưa, dầm nắng.
 Nó cúi đầu nói tiếp:
 - Con cũng đâu có đi học gì đâu. Dạo trước có đi nhưng tiền 
					trường mắc quá. Ba má con đâu đủ nuôi chị em con. Rồi con 
					chỉ đi bán vé số.
 Chợt nó ngước đầu lên:
 - Con nghe nói bây giờ con gái lớn lên thích gã cho Việt 
					kiều, mà Việt kiều ngày càng ít. Chỉ có nước lấy Đài Loan 
					thôi. Nhưng lấy Đài Loan coi chừng qua bển “làm gái”. Bây 
					giờ người ta đồn ầm lên ba cái chuyện đó … CHÚ có biết không 
					!
 Nảy giờ, gã đàn ông cũng không tập trung lắng nghe, bỗng 
					nhiên nghe gọi chú một cách lớn tiếng thì quay lại. Trong 
					đầu gã ngẫm nghĩ, con bé này cũng nhiều chuyện thật. Lăn lộn 
					riết ở ngoài đời thì phải biết ăn nói “dẽo” như vậy sao. Con 
					người ta cũng phải biết mưu sinh bằng mọi cách chứ hả. Thôi 
					thì … chắc nó nói nảy giờ “khô nước miếng” rồi, vậy mua cho 
					nó một tờ cho xong. Nghĩ vậy, gã nhìn con bé rồi đưa tay ra lấy cọc vé số 
					đang để hờ trên bàn. Vừa thấy gã đàn sờ tới cọc vé số của nó, con bé mừng rơn ra 
					mặt. Vậy là khách đã chịu mua, dù một tờ thôi nó cũng vui, 
					vì ít ra cái công nó “vèo vẹo” hồi nảy tới giờ cũng “gỡ được 
					vốn”.
 Gã khách vừa cầm cọc vé số lên, nhưng lại chỉ rút một tờ rồi 
					bỏ lại chỗ cũ. Con bé chưng hửng, nói:
 - Một tờ thôi … chú ?
 Gã nhìn con bé, nhíu mày. Định nói với nó : “Thôi đủ rồi !”, 
					nhưng thình lình gã ngưng cái ý định đó. Trước mặt gã, dưới 
					ánh sáng lờ mờ, con bé ướt mẹp. Nước thấm vô quần áo áp sát 
					vô da thịt. Gã thấy rõ ràng bờ ngực con bé vun vun. Nó không 
					mặc áo ngực. Hơi thở nó lại đều đặn làm con bé càng có nét 
					hấp dẫn.
 Gã bỗng nhiên động lòng, nhìn con bé, nhìn cặp nhũ hoa của 
					nó mà không chớp mắt.
 Con bé nào có hay biết ánh mắt kia đang “pha” lên thân thể 
					nó. Nó đưa tay cầm cọc vé số lên định bỏ lại vô bọc.
 Thấy con bé có vẻ muốn bỏ đi, gã đàn ông chợt vọt miệng.
 - Bộ … bộ không lạnh sao ?
 - Lạnh … nhưng quen rồi – nó đáp nghiêng đầu lại đáp.
 - Đói không ? – gã quơ quơ tay lên nói.
 - Đói … nhưng ăn cái bánh rồi.
 - Vậy … vậy bán được khá không.
 - Tùy … bửa khá … bửa không …Hên xui tùy lúc.
 - Vậy lời bao nhiêu …?
 - Ít lắm … đủ sống thôi.
 
  Chỉ hỏi tới bao nhiêu đó thì gã im. Con bé cũng im. Nó cũng 
					lấy làm lạ, tự nhiên gã khách hỏi nó liên tục, trong khi lúc 
					nãy thì không mở một lời. Mặc kệ, nó nghĩ, miễn sao bán được 
					vé nào hay vé đó. Kinh nghiệm cho nó biết, khách có ý “nấn 
					ná” là còn có ý mua thêm. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Nó quyết định ở lại thêm một lát 
					nữa. Nó ngồi trở xuống lại. Còn gã, không biết gã đang nghĩ gì mà chỉ thấy gã nhìn quanh 
					quất. Bà chủ đã bỏ ra ngoài hiên ngồi với một bà bạn. Quán 
					bây giờ vắng tanh, chỉ còn có gã và con bé ngồi trong góc. 
					Bên ngoài thì trời vẫn mưa như trút nước, khung cảnh có lẽ 
					sậm hơn trước.
 Gã lại nhìn đồng hồ một lần nữa, nhưng lần này mặt gã có vẻ 
					khẩn trương hơn. Gã cứ nuốt nước miếng, rồi suy nghĩ. Tay 
					chân bỗng dưng dư thừa, cứ bưng ly cà phê lên lại bỏ xuống. 
					Thình lình, gã vọt miệng hỏi:- Vé số sắp sổ ?
 - Sắp rồi.
 - Cần bán gấp à ?
 - Dạ cần bán lắm – con bé mừng rơn.
 - Vậy qua đây ngồi.
 Con bé chỉ “Dạ” lên một tiếng rồi đứng thót dậy. Gã có dịp 
					nhìn thấy bụng dưới con bé qua lớp vải sờn, mỏng dính lại bị 
					ướt vì mưa. Con bé không mặc quần lót làm cho da thịt của nó 
					ẩn hiện, càng thêm khêu gợi.
 Gã nhắm mắt lại, nghiệm cái cảnh tượng đó đứng im trong trí. 
					Khi con bé cũng vừa ngồi xuống bên cạnh, gã mở mắt ra. Cọc 
					vé số đã để trước mặt. Gã cầm một tờ lên bỏ sang một bên, 
					như có ý mua một vé nữa. Con bé nhoẻn cười.
 Gã cũng cười, một cái cười gượng gạo có vẻ khì hơi qua cánh 
					mũi, vì tim gan của gã đang nóng bừng lên.
 Gã buông lời:
 - Vậy nhen … mua … một vé, nhưng làm cho tôi một chuyện.
 - Dạ được … chuyện gì ? – con bé đớp lời sợ gã đàn ông đổi 
					ý.
 - Ờ, không chuyện gì hết. Không cần làm. Chỉ cần ngồi đây.
 Im một giây, gã tằn hắng, nói tiếp:
 - Ngồi đây thôi … cho tới … chút thôi…
 Con bé nhíu mày có lẽ khó hiểu. Gã nói luôn:
 - Bây giờ tay trái tôi cầm tờ vé số. Có nghĩa tôi sẽ mua tờ 
					này.
 Gã lại im, suy nghĩ, rồi run run nói:
 - Còn tay phải … tay phải của tôi sẽ … sẽ đặt ở đây.
 Nói xong, gã ướm nhẹ tay lên đầu gối con bé, sợ nó giựt mình 
					chống cự, thì gã sẽ rút tay về.
 Con bé có hơi giựt mình thật, nhưng nó không chống cự. Cặp 
					mắt nó liếc tờ vé số nằm ở tay trái của gã hơn là để ý bàn 
					phải đang làm gì. Nó nghĩ, nếu như gã muốn “giở trò” với nó, 
					nó cũng tự chủ được phần nào. Trong “cuộc đời bán vé số” của 
					nó đã không ít lần bị đàn ông “trổ mồi dê” sờ mó nó. Có lúc 
					nó cũng để im như bây giờ, nhờ vậy mà không ít lần nó bán 
					cũng khá. Còn nếu gã mà làm dữ quá, nó sẽ la lên. Nó đã 
					chẳng từng hô hoán lên một lần sao …Nó ngẫm nghĩ, rồi dửng 
					dưng.
 Gã đàn ông ngó lơ chung quanh, mắt không liếc con bé nửa 
					con, nhưng bàn tay gã đã yên vị một chỗ. Gã mừng thầm, sôi 
					ruột vì đã biết con bé chịu cho gã “cái bước đầu tiên”. Sờ 
					đùi.- Nguyên cọc vé số này … rất có thể sẽ mua hết … Nhưng tùy 
					theo “ấy” có chịu BÁN …
 Gã cố tình nhấn giọng chữ “bán”. Con bé chúm miệng ra vẻ đăm 
					chiêu nhưng không nói gì hơn. Gã đoán con bé chịu nên cũng 
					không định hỏi thêm.
 Bây giờ thật sự gã không muốn nói mà chỉ muốn “thực hiện”. 
					Nghĩ tới bàn tay của gã và da thịt của con bé, nghĩ tới cái 
					số tuổi chênh lệch của hai người, sự xinh xắn của đứa con 
					gái còn mơn mỡ, gã rợn người cứng hết mình mẩy.
					 Mồ hôi gã bắt đầu rịn ra ướt hết lưng. Gã thử sửa lại tư thế 
					ngồi cho tiện hơn. Con bé vẫn ngồi im, hay cố tình ngồi thật im. Cặp mắt nó cứ liếc nhìn cọc vé số dày cui và ngoài kia 
					trời đang mưa tầm tả làm cho nó liên tưởng tới cơn mưa kỳ 
					trước mà nó phải phát bịnh cả tuần. Có nghĩa rằng, chỉ ngồi 
					đây và ngồi im nó sẽ bán hết số vé trong sớm muộn mà thôi! Nó biết chứ, người đàn ông này là “kẻ xấu”, có ý lợi dụng 
					nó, mà chưa biết đích xác “cái lợi dụng” đó tác hại nó đến 
					mức nào. Nó chỉ đoán đại loại như các chị em bán bar, chị em 
					gái nhảy cũng “này nọ” với đàn ông, mà còn làm “chuyện kia” 
					nữa. Nó tự nhắc nó rồi, quyết không làm “chuyện kia” đâu. 
					Nếu nhưng … nếu nhưng gã đàn ông có ý “kia” thì nó sẽ cự 
					tuyệt liền. Đằng này … dù sao cũng chưa đến nỗi nào … Chắc 
					không sao … Nó nghĩ ngợi …Bán được vé số chiều nay mới là 
					điều quan trọng hơn. Gã đàn ông tiếp tục bóc lên một tấm nửa, bỏ chồng tờ vé 
					lên hai tấm kia. Tay phải của gã nhích lên một nấc trên đùi 
					con bé. Sự mát lạnh từ da thịt con bé truyền qua bàn tay 
					nóng hổi của gã, gã thấy máu nóng chạy rần xuống “trung tâm”.Lúc này, cả gã và con bé đều hơi lúng túng. Gã nói đại bâng 
					quơ :
 - Chừng nào chị về ?
 - Chị con à … Chị …Tuần sau … - nó đáp.
 - Chị về có đi … đâu không ? – gã hỏi.
 - Không … chỉ đi ăn phở mỗi khi … vậy thôi.
 - Lên Thành phố chơi chưa ?
 Gã vừa nói vừa co 5 ngón ta xoa bóp đùi con bé. Nó ẹo qua 
					một bên, rồi đáp:
 - Dạ … cũng … dạ chưa …
 - Hôm nào có dịp … xin ba má theo chị … lên chơi !
 - Dạ ! – Nó ọt ẹt trong cổ họng.
 Bàn tay gã lại lấn thêm một nấc nữa. Cũng chẳng còn bao 
					nhiêu khoảng cách gã sẽ đạt tới mục tiêu.
 Trời ơi ! Gã thầm nghĩ, sao mà thịt da con bé mịn màng quá. 
					Gã lim dim.
 - Lạnh sao ? – gã chợt hỏi.
 - Dạ không – nó đáp.
 - Thấy run … kìa.
 - Dạ sợ.
 - Sợ … đâu có ăn thịt mà sợ.
 - Tại … nào giờ … chưa … – nó run run đáp.
 - Chưa có làm bạn vậy sao. Đâu đau …đ…ng sợ … chỉ vậy thôi 
					nè … mua thêm một tờ nữa.
 - Dạ, cám ơn chú !
 Nó lại liếc cọc vé số với đi mấy tờ nữa bớt đi. Nuốt nước 
					miếng, nó thầm nghĩ, quả thật không đau, không hề hấn gì. 
					Chỉ là sợ thôi. Nó tự trấn an. Nghĩ tới cọc vé số chiều nay 
					bán sạch, nó bình tĩnh lại …
 - Vậy … thích làm nghề gì sau này – gã hỏi tiếp, thử đặt bàn 
					tay lên bụng con bé. Nó hơi thỏm về sau, nhưng vẫn đáp:
 - Dạ, nghề gì mà không cực là được.
 - Mà được … sướng … - gã nói tới đó định nói bậy thì chợt 
					ngưng, rồi chuyển hướng – sướng … theo kiểu con nhà giàu 
					phải hông ?
 - Ừ – nó đáp. Trong khi bàn tay của gã đã trượt sang đùi bên 
					phải của nó. Hễ đi tới đâu là nó thấy ấm tới đó. Nó cũng bớt 
					run và quen quen với sự sờ mó của gã đàn ông.
 - Cân nặng bao nhiêu … sao ốm vậy – gã vừa bóp đùi vừa vờ 
					nói chuyện
 - Dạ không biết … 25 ký hông biết phải hông ?
 - Chắc vậy … Thấy ốm chắc ăn ít ….
 - Dạ, con quen ăn ít rồi.
 Gã tiếp tục mân mê cả hai cặp đùi con bé. Lúc bên phải lúc 
					bên trái. Nhìn từ trên, gã thấy lờ mờ da thịt con bé lẫn 
					trong lớp vải mỏng và ướt.
 Gã muốn ướm vô giữa ghê, nhưng chưa biết làm sao cho con bé 
					khỏi sợ. Gã nghĩ và đưa tay lấy luôn hai ba tờ vé số đặt 
					chồng lên tiếp. Tay kia gã lại nhích vô trong.
 Đương nhiên, “có qua có lại”, con bé không phản ứng gì khi 
					bàn tay gã đã gần sát vô bẹn mình. Nó nhìn cọc vé số vơi đi 
					thì thích lắm.
 
 Vừa khi lèn vô gần giữa hai đùi con bé, gã đàn ông bắt đầu 
					ngọ ngoẹ năm ngón tay, nhất là ba ngón giữa gã mơn trớn như 
					đang vuốt một con mèo. Hơi thở gã bắt đầu trở nặng hơn. Gã 
					cũng sợ lắm, sợ ai đó vô tình bước vô thấy gã đang làm cái 
					điều sằn bậy thì chết, nên đôi mắt gã cứ láo lia, cảnh giác.
 Ngoài kia, mưa rơi bắt giảm. Bà chủ quán vốn nhiều chuyện 
					nên cứ râm ran với bà bạn, mà bên trong này gã vẫn còn nghe 
					tiếng ồn.  May thay, quán cũng vắng vẻ như đồng tình cho cái “âm mưu 
					đen tối” của gã. Gã hít một hơi dài cố lấy bình tĩnh, vì gã 
					biết gã mà không bình tĩnh thì chẳng “làm ăn” gì được.Khi gã đã định được tâm, liền hỏi đại một câu bâng quơ với 
					con bé:
 - Hông biết chừng nào tạnh.
 - Hông biết … !- con bé đáp.
 Gã lại nhìn đồng hồ, nhìn ngoài kia, nhìn chung quanh, nhưng 
					không dám nhìn con bé, có lẽ vì một sự mặc cảm tội lỗi nào 
					đó, vì lương tâm cắn rứt chăng, nhưng lương tâm hiện tại sao 
					cản nổi cơn dâm dục ? …
 Gã run run ướm tay đại vô “chỗ kín” con bé. (Truyện từ Cõi 
					Thiên Thai) Tay kia lão hốt 
					đại năm bảy tấm vé số một cách vụng về, như muốn che đậy sự 
					lúng túng của gã. Rồi cứ thế, gã để im bàn tay như vậy ở 
					giữa đùi con bé, đồng thời hít một hơi dài trấn tĩnh.
 Con bé vừa bị chạm vô “chỗ kín” cũng giựt mình, dù cho nó 
					cũng biết “mục tiêu” của bàn tay ấy rồi sẽ đi về đâu. Nhưng 
					lần đầu tiên trong đời nó bị người ta sờ mó chỗ kín, nó âu 
					sợ điếng hồn.
 Nó định đứng lên, cầm cọc vé số còn lại … bỏ về cho xong, 
					lỗ bao nhiêu kệ bấy nhiêu. Nhưng rồi bàn tay nằm im giữa đùi 
					nó làm cho nó phân vân. Nếu ông ta chỉ để vậy thôi thì cũng 
					không sao.  Nó bèn lấy tay để hờ trên bụng như muốn chặn gã đàn ông 
					nếu như gã có ý tiến xa hơn. Nhưng gã đàn ông không tiến xa 
					hơn mà lại nhích tay lên định nắm lấy tay nó.  Nó bỗng thấy hơi sợ nên rút lên, để xuống bên hông.  Gã đàn ông lại nhích xuống chỗ cũ, múm năm đầu ngón tay 
					lại chụm lên “chỗ kín” con bé. Con bé lại run lên, trán lấm 
					tấm mồ hôi. Môi nó bậm chắc như muốn la lớn mà chẳng dám la. Gã đàn ông lại bốc lên một tờ vé. Cử chỉ của gã thật chậm 
					rãi như cố tình kéo thời gian ra dài hơn. Con bé cũng rán 
					kiên nhẫn nhìn theo cọc vé của nó mỏng dần. Gã đàn ông biết thời gian không còn bao nhiêu nên bắt đầu 
					cho bàn tay phải hoạt động. Gã xoa theo chiều kim đồng hô, 
					như mơn trớn, như nắn nót, nhàu nhàu phần kín con bé.  Gã muốn cảm giác cái da thịt mịn màng, mềm mại thật bé tí 
					trong bàn tay thô sạm nên gã vuốt ve ba ngón tay giữa. Có 
					lúc gã moi móc xuống phía dưới, có lúc gã dùng hai ngón tẹt 
					ra hai bên, còn ngón giữa gã xoa xoa. Lúc này gã vẫn chưa dám nhìn con bé, nhưng trí óc gã đã 
					tưởng tượng ra khuôn mặt con bé nhăn nhăn, khó chịu.
 Bên tai, gã nghe tiếng thở hì hà của nó. Cả hai chân nó bây 
					giờ kẹp cứng bàn tay gã, có ý chống cự. Nhưng gã dường như 
					mặc kệ. Gã nong hai bên vách đùi nó và tiếp tục.
 - Chú … chú ! – con bé hoảng quá la lên.
 - Nếu ráng … mua dùm hết mà ! – Gã hào hển, chiêu dụ.
 - Con thấy hông … hông – nó định nói không cần thiết
 - Bây giờ chú mua … gần hết rồi … hông thấy sao.
 Con bé lại nhìn cọc vé quả nhiên chỉ còn lại một phần ba. Nó 
					nuốt nước miếng bấm bụng.
 Gã đàn ông thấy mòi con bé đồng ý, bèn tiếp tục làm. Nhưng 
					táo bạo hơn, gã nhích tay lên lưng quần con bé, lòn mấy ngón 
					vô trong, rồi dừng lại.
 
					 Con bé vặn vẹo chống cự yếu ớt nhìn từng tờ vé số đặt qua 
					bên nọ. Gã đàn ông liếc nhìn phản ứng con bé. Vẫn êm. Gã bắt 
					đầu bò mấy đầu ngón tay xuống duới. Lần đầu tiên, gã chạm 
					lên vùng mu láng bóc, mịn trơn. Gã gần như lịm đi vì sướng 
					với cảm giác sờ l… Dương vật gã bây giờ đã căng cứng hết mức, gần như quá tù 
					túng trong cái quần lót chật hẹp. Gã sửa tướng lại cho thẳng. Con bé vẫn ngồi im, sốt ruột. 
					Những tờ vé tiếp tục lờ mờ vơi đi trong ánh mắt nó. Đầu óc 
					nó trống rỗng. Miệng nó không đắng. Bàn chân nó lạnh một 
					cách lạ lùng.  Gã đàn ông bây giờ gần như đã thỏa mãn cái thị hiếu dâm 
					dục của mình. Gã muốn giành thời gian còn lại hưởng thụ cái 
					gò mu nhỏ nhắn ấy. Nhưng tiếc thay cho gã, tờ vé cuối cùng 
					cũng bị gã nhấc lên. Vậy là toàn bộ gã mua sạch, trong vòng 
					hai phút ngắn ngủi. Cặp mắt con bé bỗng sáng lên. Không biết tại vì nó đã bán 
					hết đống vé hay tại vì nó khỏi còn chịu đựng bàn tay gã đang 
					làm nhục nó.- Cám mơn chú … chú mua hết cho con. Tổng cộng 103 vé – Con 
					bé bỗng lên tiếng xóa tan bầu không khí căng thẳng.
 Rõ ràng nó đã đếm đi đếm lại mới biết bao nhiêu tờ vé còn. 
					Gã đàn ông có vẻ hơi tiếc nuối vì “cuộc vui” của gã đã chấm 
					dứt. Gã muốn dụ con bé thêm nữa nhưng chưa biết làm sao.
 Rút tay ra khỏi quần con bé, gã moi trong túi ra một xấp 
					tiền. Đa số là dollars Mỹ và một số tiền Việt. Gã lẩm nhẫm 
					rồi rút đưa cho con bé tiền, đưa luôn cả tiền dư. Con bé vọt 
					miệng:
 - Con không biết xài tiền nước ngoài.
 - Tiền Mỹ !? – gã chỉ tiền như chắc rằng là vậy.
 - Con biết tiền Mỹ … có thấy, nhưng con hông biết đổi.
 - Đổi ở tiệm vàng. $1 …. $18 ngàn. Bây giờ đưa như vậy là đủ 
					… hông gạt đâu.
 Con bé ngơ ngác nhìn người đàn ông ăn mặc sang trọng một lần 
					nữa. Nó đoán rằng gã sẽ không gạt nó đâu. Và nó biết chắc đó 
					là tiền Mỹ nữa vì chị nó có cho nó coi qua rất nhiều lần. Tờ 
					$50 đô, 100 đô đang nằm ràng ràng trước mặt nó sao mà hấp 
					dẫn quá.
 - Vậy thôi cũng được … cám mơn chú nhiều – Nó đưa tay cầm 
					rồi định đứng dậy bỏ đi.
 - Nhưng như vậy … - gã đàn ông nắm lấy tay con bé.
 Gã nói tiếp:
 - Số tiền còn lại đây sẽ đưa hết … nếu như … tiếp tục ngồi 
					đây.
 Con bé nghe đến đây thì lúng túng chưa biết tính sao. Chuyện 
					vừa rồi, đối với nó quả thật là một cực hình. Nó không thể 
					kéo dài hơn nữa. Nhưng trời ơi số tiền này lớn quá. Nó biết 
					nếu đổi hết ra tiền Việt nó có thể khỏi phải đi bán vé số 
					một năm. 3, 4 triệu đồng lận chứ. Thiệt quá nhiều đối với nó.
 Đang phân vân, thì nó bị gã đàn ông kéo nó ngồi xuống. Nó 
					duỗi tay, cọ quẹt tỏ vẻ miễn cưỡng. Nhưng rồi nó vẫn ngồi 
					xuống.
 Gã đàn ông thấy nó ngồi xuống thì buông tay. Gã xếp lại hai 
					tờ $50, $100 cho ngay ngắn, rồi đặt trước mặt con bé.
 - Nếu chịu … thì hai tờ này sẽ … nằm luôn trong đây – Vừa 
					nói gã vừa đưa tay vô cạp quần con bé.
  Con bé thấy tiền thì mừng húm, nhưng mặt nó đanh lại. Nó 
					nuốt miếng nghe một tiếng “ực” nhỏ trong cổ họng. Và chỉ 
					biết ngồi thừ ra đó.
 Gã đàn ông thấy điệu bộ con bé im im, liền sẵn tay nhét 
					tiền luôn vô trong lưng quần nó. Tiện tay gã lòn luôn vô 
					trong. Con bé vốn đã quen quen với bàn tay của gã trong chỗ 
					kín của mình nên nó cũng không còn giựt mình như trước. Nó 
					quay đầu né tránh cái ánh mắt soi mói của người đàn ông đang 
					nhìn nó lom lom. Gã thấy tướng điệu con bé coi bộ mắc cỡ mà phát “thương”. 
					Rồi gã nựng con bé bằng chính cái “tình thương” của gã giành 
					cho nó. Gã chum chum năm đầu ngón tay lại như bệu má một đứa 
					bé, mà thật sự gã cũng tưởng tượng da thịt nơi “ấy” của nó 
					cũng mềm và đàn hồi giống hệt như gò má của một đứa trẻ sơ 
					sinh ! Thình lình …! Bóng dáng của bà chủ quán xuất hiện. Gã nhanh nhẹn giựt 
					nhanh tay ra khỏi quần con bé, rồi giả vờ bưng ly cà phê đã 
					hết lên uống.- Cần gì thêm nữa không ông anh ? – vừa đi về phía hướng ông 
					bà vừa nói.
 - Cho thêm bình trà nóng nữa – gã ngước đầu lên ra vẻ thật 
					bình tĩnh đáp.
 - Bình trà nóng hả, tới liền – nói xong, bà quay liếc sang 
					nhìn con bé, nói tiếp:
 - Sao nói đừng tới mà tới hoài … - rồi quay sang nói với gã 
					– Nó có làm phiền ông anh. Anh biết đó, tụi nhỏ bây giờ nó 
					lì lắm. Biểu hoài mà nó hông đi. Buôn bán ế ẩm, mà gặp hạng 
					xui xẻo gì tới hoài.
 - Hông sao … tui cũng mua giúp nó mấy tờ vé … Cũng buồn, 
					ngồi nói chuyện với nó chút … để giết thời giờ.
 - Nếu hông phiền ông anh là được rồi.
 Đoạn, bà đon đả quay lưng đi. Hai phút sau, bà quay lại 
					với bình trà nóng trên tay. Bà trò truyện thêm mấy câu với 
					gã, nhưng thấy mòi gã không hứng thú nên bà trở ra cà kê với 
					bà bạn - vẫn còn đang ngồi ở ngoài hiên.Bà vừa đi, gã mới cầm bình trà lên, rót ra nửa ly và đưa cho 
					con bé.
 - Uống chút đi cho ấm. Lạnh run rồi.
 Không biết gã thật sự lo lắng cho nó không, hay gã chỉ muốn 
					cho nó bình tĩnh lại. Vì khi bà chủ bước vô, mặt nó trở nên 
					xanh vờn.
 Con bé từ từ đưa tay lên cầm ly trà nóng. Nó bệ bằng hai tay 
					đưa lên miệng húp nhè nhẹ. Liền đó, gã đàn ông lại lòn tay 
					qua đặt vô trong cạp quần nó.
 Con bé giựt mình, phun phèo ngụm nước trà vừa mới uống xuống 
					đất.
 - Gì vậy ? Hông sao chứ – gã quay sang hỏi.
 - Dạ … dạ ! Hông ! – nó ngơ ngác trả lời.
 Gã lại nhìn đồng hồ một lần nữa, rồi nói:
 - Hông sao thì được rồi. B’ … giờ cũng trễ … ngồi thêm 5 
					phút nữa thôi. Ngồi im đó !
 - Dạ – con bé chỉ kêu vậy rồi bê ly lên ngúp, mặc cho gã đàn 
					ông kia muốn giày vò gì nó.
 Lúc đó, trong đầu gã chỉ chờn vờn một cơn dục vọng kinh 
					khiếp. Gã thật tồi bại để dám làm một chuyện dụ dỗ và làm 
					nhục một đứa con gái còn thơ ngây. Nhưng còn táo bạo hơn khi 
					một ý nghĩ lóe lên trong đầu gã. Gã loay hoay dùng tay trái kéo phuỵt-ma-tuya xuống. Do 
					con bé đã quay đầu đi nơi khác nên nó không thấy được điều 
					đó. Và chỉ khi nó buông ly trà nóng xuống trên bàn, gã đã 
					nhanh tay chụp lấy tay nó kéo rê xuống phía dưới. 
					 Con bé lại giựt mình quay lại, chỉ kịp kêu lên tiếng “Dạ 
					!?”, rồi nhìn kỹ thì thấy dương vật của gã đàn ông lú lên 
					phân nửa, phân nửa kia bị quần lót kẹp lại. Bỗng nhiên, mặt nó lại tái xanh.
 Trời ơi, lần đầu tiên nó thấy “cái đó” của người đàn ông ở 
					cự ly gần như vậy.
 Nó điếng hồn, rút mạnh tay về. Nhưng gã đàn ông đã ghịt hơi 
					mạnh về phía gã.
 Con nhỏ lại giựt mạnh hơn rút tay ra khỏi bàn tay bạo lực 
					của gã.
 - Con … hông … được.- nó nói như năn nhỉ.
 - Một phút … - gã đàn nhìn nó như van xin.
 Con bé lắc đầu, quay mặt đi hướng khác. Gã đàn ông nhìn nó 
					thẩn thờ, suy nghĩ, rồi lại loay hoay móc bóp ra. Gã rút ra 
					một tờ $100 đô nữa, và bấm bụng chìa ra trước mặt con bé.
 - Nè …100 nữa … chịu chưa ! – gã nói nửa như nài nỉ nửa ra 
					lệnh.
 Con bé không cử động gì. Lần này nó sợ thật. Vì người ta sờ 
					mó nó, nó chỉ cảm giác được bàn tay “dơ bẩn” chạm lên người 
					nó, còn bắt nó phải sờ “cái đó”, nó thấy toàn thân nó đều đơ 
					theo.
 Nó tiếp tục im lặng. Người đàn ông nài nỉ nó thêm mấy lần 
					nữa cũng vô dụng.
 Tức mình, gã đứng lên, không thèm kéo phẹt-muy-tya lên, nói 
					gằn:
 - Vậy tùy … 100 để đây … tôi vô toilet một chút. Nếu đồng ý 
					… lúc tôi trở ra … cho thêm $50 nữa ….
 Nói xong, gã đàn ông đứng lên, nói với ra ngoài hiên:
 - Bà chủ, toilet nằm đàng sau ?
 Bà chủ quán đang say sưa trò truyện, quay lại đưa ngón tay 
					xói xói, ý nói là phải.
 Gã ừ một tiếng trong cổ họng rồi quay lưng đi.  Gã đi khuất, con bé vẫn còn ngồi thừ, đầu óc nó rối bời. 
					Tờ 100 đô nằm chình ình trên bàn như mời gọi nó. Hay là giựt 
					chạy ! – Ý nghĩ đó thoáng qua đầu nó nhưng liền bị dập tắt 
					ngay. Má nó thường dạy mà, “nghèo cho sạch rách cho thơm”, 
					nó chưa bao giờ ăn cắp đồ gì của ai, sao có thể làm vậy được. 
					Nhưng số tiền 100 này, cộng thêm 50 nữa người đàn ông hứa 
					cho thêm, nó nghĩ má nó chắc sẽ vui. Hay là mua cho má nó 
					một bộ đồ mới … Gã đàn ông thình lình xuất hiện. Nhìn thấy con bé vẫn 
					chưa bỏ đi, gã mừng thầm trong bụng. Vừa ngồi xuống, gã liền 
					dúi tờ 100 vô tay con bé. Con bé nắm hờ trong lòng bàn tay, 
					mà ruột gan nó cuống cuồng. Gã đàn ông lại nhìn đồng hồ. Thời gian không còn nhiều 
					cho gã ngồi lại đây lâu. Vừa rồi gã vô toilet định “xử” cho 
					xong luôn, nhưng ngẫm nghĩ, cơ hội này biết bao giờ mới có 
					được. Rồi gã thử trở ra, nếu như con bé còn ngồi đó thì là 
					sự may mắn của gã vẫn còn gã … nếu không thì chỉ có nước 
					phải quay lại vô trong. “Giải quyết” Và vậy, vừa đưa tiền cho con bé, gã kéo bàn tay nó (vẫn 
					còn cầm tiền) về phía đủng quần gã, nơi phẹt-muy-tya mà gã 
					vẫn còn chưa kéo khóa.  Gã đặt tay con bé hờ lên đầu dương vật, cho con bé cảm 
					giác quen trước. Con bé thoáng rùng mình, hơi rút bàn tay về, nhưng gã đã 
					biết trước, bèn giữ chặt cổ tay nó xuống. Nó bé cựa quậy mấy 
					cái cho lấy lệ rồi cũng im.
 Gã thấy nó im thì lấy tay nó chà chà lên đầu dương vật. 
					“Ua …” , gã rên khẻ khi nó chạm vô chỗ nhạy cảm nhất của gã. 
					Tí nước nhờn pha ít nước tiểu của gã thấm vô lưng tay con bé, 
					làm nó nổi da gà, nhất là cái ấm nóng, cưng cứng, và đám 
					lông tua tủa của gã. Con bé ẹo mình qua một bên như muốn cách xa người đàn ông. 
					Nhưng gã cũng nhích theo sát vô người nó. Gã lấy tay mở năm 
					ngón đang chum lại của con bé, đồng thời bóp nó lại sao cho 
					nó quàng lấy cổ dương vật.  Lúc này, trong tay nó vẫn còn cầm tờ 100. Nó cảm thấy đỡ 
					sợ hơn khi bàn tay nó không hoàn toàn sờ lên da thịt đó.Khi thấy con bé đã chịu nắm rồi, gã mới lấy khuỷu tay nó đẩy 
					đẩy rồi nhún ngược chiều với động tác đó. Con bé dám nắm 
					thôi, phần còn lại là gã dùng tay gã đẩy cùi chỏ con bé theo 
					kiểu xục xục thủ dâm.
 Gã bắt đầu rên rỉ khi cái sướng tràn lan khắp thân thể. 
					Cái sướng đích xác, hoàn toàn mà gã đang hưởng phải nói là 
					do bàn tay của đứa con gái còn quá trẻ so với cái tuổi sồn 
					sồn như gã. Chứ không phải cái sướng thường lúc gã thủ dâm.- Làm đi … làm giống … vậy – gà hảo hển nhìn trờ trờ con bé 
					một cách thèm thuồng, nứng đến cực độ.
 
					 Con bé không còn cách nào hơn là nghe theo lời gã, và nó 
					cũng bắt đầu quen, bắt đầu bớt sợ. Nó thử làm mạnh hơn và 
					nghe người đàn ông rên lớn hơn. Nó thấy hơi tò mò và có chút 
					kích thích ngồ ngộ. Nhưng rõ ràng động tác của nó quá thô 
					thiển đôi lúc cũng làm gã đàn ông hơi khó chịu. Gã bèn nghiêng qua, nắm lấy tay kia của con bé kéo qua. 
					Hai tay nó bây giờ đã chụm cổ dương vật. Gã ngước lên nhìn 
					dáo dác, cảnh giác nếu có ai xuất hiện. Mọi chuyện đều lặng 
					lẽ, vắng vẻ đúng như gã mong. Bà chủ vẫn còn đang say sưa… Gã bèn chụp lấy hai tay con bé và xốc liên tục trên dương 
					vật. Gã xốc mạnh đến nỗi đôi vai con bé nhún nhẩy theo nhịp 
					kéo của gã. Lúc này, mặt con bé đã xanh vờn, không những 
					hành động của gã đàn ông quá thô bạo mà trước mặt nó một cái 
					dương vật lồ lộ, căng bóng, tím thẩm đang trồi thúc trong 
					mười ngón tay nhỏ nhắn của nó. Gã bắt đầu rên lớn hơn. Nhưng nhớ chực hoàn cảnh hiện tại, 
					gã cắn môi lại để không buông ra tiếng động nào, hòng sẽ gây 
					sự chú ý từ bà chủ quán.  Và như vậy gã cứ tiếp tục nhồi nhồi con bé trước bụng gã. 
					Lúc gã gần kích ngất đến tận cùng thì thình lình gã kéo áo 
					con bé lên, chộp vô nhũ hoa con bé nhàu nắn. Gã thấy thật 
					kích thích đôi núm của nó bé xíu, săn cứng nằm gọn lỏn dưới 
					5 đầu ngón tay gã. Và gã bắt đầu rên gừ gừ với một tông trầm 
					đục, khác hẳn.  Điều đó, chứng tỏ gã đã sẵn sàng xuất tinh. Và trong tít 
					tắt không suy nghĩ, gã chồm qua, vòng tay vịnh lấy cổ con bé 
					đè xuống … Đúng, gã đã đè con bé xuống một cách thô bạo, đê hèn. Con 
					bé chống cự quyết liệt, nhưng gã cứ nhận nó xuống, đồng thời 
					gã cố nảy dương vật mình lên phía miệng nó.  Con bé mím môi, lắc lư đầu tránh né. Nhưng gã cứ việc dúi 
					tới, làm cho đôi môi nó quẹt qua quẹt lại ngay đầu dương vật… Và thoạt một cái, mọi vật dường như đang hoạt động liên 
					tục bị ngưng ngang, gã khựng lại một cái rồi cầm chặt đầu 
					con bé lại. Từ giữa hai bàn tay con bé phọt thẳng lên một 
					dòng đặt sệt.  Gã chì người xuống, kên cứng ngắt. Trong khi con bé giựt 
					“khựt” một cái rồi cứ ngọ ngọe cái đầu khi hai ba tia trắng 
					bệt lợm mùi tanh dãi lên mặt, mũi và miệng của nó.  Nó muốn la lên, nhưng chỉ phát ra những tiếng nghèn nghẹn 
					trong cổ họng. Trong khi gã đàn ông lịm dần và lịm dần xuống. 
					Hơi thở của gã bắt đầu phì phò qua cánh mũi. (Truyện từ Cõi 
					Thiên Thai) Tứ chân gã cũng 
					buông lỏng theo cảm giác của người đang phê phiện, để cho 
					con bé thình lình vụt đầu qua khỏi cánh tay bạo lực của gã. 
					Ngồi nhổm dậy …Nó quơ tay quẹt lia lịa trên mặt để vét sạch chất nhớp nhúa 
					của người đàn ông rồi trây trét lên áo nó, rồi có vẻ hơi mếu 
					máo.
 - Chú chơi kỳ … bắt … bắt …
 Gã đàn ông bây giờ mới hoàn hồn. Gã nhìn thấy con bé hơi mếu 
					máo thì thấy hơi tội lỗi. Gã cũng không ngờ vừa rồi gã lại 
					làm cái chuyện cầm thú đến như vậy. Nhưng giờ đây cái gì 
					cũng lỡ hết rồi …
 Nhanh nhẹn, gã khom khom kéo phẹt-muy-tya lên, rồi móc 
					trong bóp ra thêm tờ 50 như đã hứa. Gã chìa về phía con bé, 
					nhưng nó chỉ nhìn mà không cầm. Dường như nó hơi giận cái 
					người đàn ông lớn tuổi mà đi gạt đứa con gái mới lớn như nó.Gã đàn ông thấy nó không cầm, bèn để tiền lên trên bàn. Gã 
					cũng không biết phải “dỗ dành” con bé làm sao hơn là nhìn nó 
					một cách hối lỗi.
 - Xin lỗi … - gã chỉ thốt ra được 2 chữ.
 Con bé cúi đầu. Gã bưng ly trà nóng (bây giờ đã nguội) của 
					con bé uống dang dỡ lên. Uống …
 Gã lại nhìn đồng hồ …5 giờ …
 Chiếc xe từ đâu trờ tới, đỗ “ịch” trước quán làm nước 
					văng lên trúng quần áo bà chủ quán. Bà la oai oái, cũng là 
					lúc gã đàn ông ngước mặt nhìn ra. Gã bèn đứng lên, sửa lại 
					quần áo cho ngay ngắn, vuốt lại mái tóc. Gã nhìn lại đứa con 
					gái đang ngồi cúi đầu rồi quay lưng, bỏ tay vôi túi, và bước 
					đi… Gã đi được năm bước thì quay trở lại, móc ra trong túi 
					quần thêm vài trăm ngàn (tiền Việt), và một cọc vé số đặt 
					luôn lên bàn.  Lúc này, gã đã thấy tờ 100 đã không còn nằm trên bàn, có 
					nghĩa con bé đã lấy trong lúc gã quay lưng. Gã thấy tay nó 
					chụm lại cồm cộp hai ba tờ tiền bên trong, tay nó cứ quẹt 
					tới quẹt lui tờ tiền còn dính tinh dịch lên trên quần áo nó. Và gã chỉ ngó nó tới đó, không nói thêm được lời nào thì 
					rảo bước ra phía xe đang đậu. Bà chủ quán đứng lên cám ơn gã. Gã cũng cám ơn lại rồi mở 
					cửa leo lên xe. Xe từ từ lăn bánh, gã cũng muốn ngoáy lại coi con bé một 
					lần nữa, nhưng lòng can đảm của gã không đủ. Bà chủ bước vô trong định gom chén dĩa trên bàn khách, 
					cũng vừa lúc con bé đứng lên ngơ ngác nhìn bà. Bà nhìn lại 
					nó có vẻ dò xét. Con bé dấu số tiền và cọc vé số ra sau lưng 
					nhìn bà chủ một cách sợ sệt, rồi bất thần ù chạy. Bà chủ ngớ ngẩn nhìn theo nó, nhíu mày một cách nghi ngờ, 
					rồi bà lại nhìn chung quanh, trước khi chửi đổng lên một câu:
					- Đụ má, lại ăn cắp cái gì nữa rồi !
 Hết |