COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
GÁI THÁI |
Tác giả: Trai Chưa Biết Chơi
E-mail: trai.chuabietchoi***@gmail.com
(Remove *** để liên lạc tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi
truyện |
 |
Tuần lễ đầu tiên ở Thái Lan trôi qua cực kỳ chán nản, khác
hẳn những gì mà những tay chơi bạn tôi đã từng nói về cái xứ
sở vui vẻ này. Tôi ở một thị trấn nhỏ cách BKK hơn ba trăm
cây số, nằm trên bờ biển nhưng biển lại không đẹp và nhưng
dân cư thưa thớt, có thể so sánh với Cần Giờ hoặc buồn hơn
một xíu, mặc dù cơ sở hạ tầng tốt hơn VN một bậc. Suốt ngày
tôi phải đi training tại một nhà máy công nghiệp, tối về lại
được tháp tùng bởi một bác đồng nghiệp cũng từ VN qua, hơi
già, khác hệ và là dân hành chánh nên nói chuyện chán bà cố
và nói chung bác làm mất hẳn cái cảm giác hào hứng vẫn
thường có mỗi khi ta đặt chân đến một miền đất lạ.
Còn lại, phải nói người Thái cực kỳ dễ mến và rất thật tình,
chứ không khách sáo như đa số dân Việt nhà mình (xin lỗi, sự
thật nó hơi mất lòng). Từ người lái xe đến nhân viên khách
sạn, đến những đồng nghiệp người Thái, và lây sang cả bọn
Tây đang làm việc ở đây nữa, ai ai cũng có vẻ nhiệt tình
giúp đỡ với nụ cười vui vẻ, ngay cả khi công việc đang gặp
vấn đề. Tôi chưa biết châu Âu thế nào, nhưng so với bọn Mã
Lai củ chuối thì thật khác xa một trời một vực.
Vậy đó, hàng ngày tôi phải đi học đến tối mịt mới về, rồi
lại phải hầu chuyện với bác đồng nghiệp đáng kính, cứ như
thế suốt cả một tuần. Vừa may cho tôi, bác ta có một lời mời
đi ăn vào tối thứ sáu, và dặn tôi tự lo lấy. Tốt thế. Tôi
thì chẳng mong gì hơn là được ở một mình, được tận hưởng cái
cảm giác cô đơn trống trải khi ta chợt bắt gặp mình bơ vơ ở
một xứ lạ, thế mới là ĐI, phải không các bạn?
Bác lái xe vẫn niềm nở như mọi ngày, sẵn sàng chở tôi ghé
ngân hàng đổi ít Baht và nói huyên thuyên bằng một thứ tiếng
Anh hơi buồn cười. Vui chuyện tôi mới hỏi bác rằng, tại sao
tôi thấy trong khách sạn có Sauna và Steambath nhưng lại
không thấy có massage. Bác nói rằng, có, nhưng phải gọi từ
ngoài vào, kèm theo một nụ cuời bí ẩn. Ái chà, căng đây! Tôi
cứ tỉnh bơ “Argh, that’s very nice. I must try it tonight
right?” Bác bảo tôi cứ bảo tiếp tân khách sạn gọi cho - dễ
quá còn gì!
Bởi vậy tôi chẳng buồn đi ăn ngoài, nghe nhạc sống như mọi
hôm (gần khách sạn có một nhà hàng Thái, ca sĩ hát nhạc
tiếng Anh khá hay) mà gọi hẳn một phần French steak đem lên
phòng, nhân tiện bảo cậu bellboy gọi giúp số điện thoại mà
reception vừa đọc cho tôi. Mọi việc có vẻ tốt, vì cậu ta có
vẻ rất vui vẻ nhận tiền tip và bảo sẽ có người đến trong
khoảng 20 phút. Hai tiếng đồng hồ, 300 BHT, chẳng phải là
giá quá mắc để thử một lần cho biết..
Tôi tắm rửa và ăn gần xong thì có tiếng chuông cửa. Một cô
gái nhỏ, mặc áo blouse trắng kiểu y tá đang đứng chắp tay
ngoài cửa, không mang theo gì ngoài cái điện thoại di động.
Chẳng thấy chai lọ dầu gió gì cả, chắc là massage ở đây khác
massage bên xứ mình. Mặc dù da đen hơn hẳn dân Việt, và nét
mặt thì trông hơi thô, cô còn rất trẻ và cười rất tươi khi
tôi mời cô vào. Tuyệt nhiên chẳng có gì là gợi dục, cho dù
tôi thấy cô mặc một cái quần kiểu, hở hẳn cả hai bên đùi và
phải nói là đôi mắt rất to, lông mi rất dài và đẹp. Chắc tại
tôi cứ đinh ninh rằng nhân viên masage thì phải mặc đồ trắng
như kiểu Minh Tâm bên xứ mình.
Hóa ra là không biết nói tiếng Anh, chỉ là cười cười và nói
lí nhí câu gì bằng tiếng Thái. Bó tay!
Nhưng chẳng sao, masage thì đâu cần nói nhiều. Tôi chỉ vào
phòng ngủ rồi chỉ lên sofa, ý hỏi là trong kia hay ngoài này,
cô chỉ vào phòng ngủ, vẫn một cách khép nép như lúc mới đến.
OK, hỏi thế thôi chứ làm sao mà masage trên sofa được, và
tôi vẫn băn khoăn rằng cô đi tay không thế thì massage cho
tôi bằng gì (!). Thôi kệ tôi cứ tót lên giường và ngoắc cô
vào theo. Cô nhẹ nhàng cởi cái blouse ra (tất nhiên) để lại
cái T-shirt rồi rón rén theo tôi vào trong phòng ngủ, trèo
lên giường ngồi giữa hai chân tôi và bắt đầy xoa bóp nhè nhẹ
một bên bắp chân. Hơi chán, vì tay cô yếu quá và người cô,
dưới ánh đèn phòng ngủ, chẳng gợi cho tôi chút ham muốn nào.
Lại còn một cái mùi hăng hắc, như thể mùi khét nắng của trẻ
con, cộng với một ít dầu gió gì đó mà tôi thấy dân Miên rất
hay xài. Phải như ở Việt Nam thì tôi vẫn bảo các em cứ đấm
cho thật lực, rồi gì nữa mới tính. Nhưng vì không biết tiếng
Thái và cũng vì hai bắp chân hơi ê ẩm, tôi cứ để cô xoa xoa
như vậy một lúc lâu, đến khi thấy chẳng có gì khá hơn, và
chẳng lẽ cứ như vậy hoài suốt hai tiếng đồng hồ, tôi bèn cầm
tay cô và đặt lên chỗ “thằng nhỏ”, bấy giờ vẫn đang ỉu xìu
dưới lần vải quần xilip. Tất nhiên là cô thừa thông minh để
hiểu tôi muốn gì, nên cười có vẻ bẽn lẽn và giả vờ làm lơ,
quay đi chỗ khác. Phải nói là mặc dù khác nhau về bề ngoài
và ngôn ngữ, phụ nữ ở đâu cũng giống hệt nhau ở khoản này.
Lúc đầu thì tôi còn chưa chắc, chứ sau năm phút massage như
thế thì tôi đã hiểu ngay cô đến đây chẳng phải để massage,
và cũng không nghĩ là khách sẽ muốn cô massage cho họ! Thế
nên tôi chẳng ngại gì, lặp lại yêu cầu của tôi và, tất nhiên,
cô lại cười, có vẻ suy nghĩ một lát (lại còn thế nữa), rồi
cười khúc khích to hơn và chỉ vào chỗ thằng nhỏ, giơ năm
ngón tay và nói cái gì đó. Á hà hà, năm trăm, chắc là năm
trăm đây. Để cho chắc ăn, tôi giơ ba ngón tay trái, lại thêm
năm ngón tay phải, tổng cộng tám ngón, ý hỏi có phải hồi nãy
ba trăm bây giờ thêm năm trăm nữa? Gật đầu. Cười.
Đó. Có khó gì đâu. Ngôn ngữ để mà làm gì, đúng không nào!
Tôi chỉ vào phòng tắm, rồi chỉ vào người cô và lại chỉ vào
phòng tắm, vì quả nhiên tôi không ưa lắm cái hỗn hợp mùi
khét nắng và dầu gió kia. Cô nàng hiểu ra, vào phòng vặn
nước và khi trở ra thì đang quấn một cái khăn trên người.
Quái lạ, thằng nhỏ của tôi chẳng chịu nhúc nhích, mặc cho
tôi cố gắng tưởng tượng ra đủ thứ hay ho khi nghe tiếng nước
chảy. Có lẽ tôi đã quá quen với cảm giác của những em gái
thân thuộc, có làn da tươi mát bên quê nhà. Hoặc cũng có thể
vì đây là lần thứ hai tôi đụng gái chuyên nghiệp chăng? (lần
trước, tôi đã có dịp kể qua với các bạn trong truyện…)
Có vẻ khá hơn, khi cô nằm lên giường, khăn vẫn quấn quanh
mình và bắt đầu mân mê thằng nhỏ. Vậy chứ. Thế. Thế. Uh, có
thế chứ! Tôi hơi nhỏm mông lên, cô hiểu ý bèn tuột luôn quần
xilip của tôi ra. Khỏi phải nhắc lại là ngôn ngữ chẳng để
làm gì, bạn nhỉ. Tôi bắt đầu thấy hứng khởi, nên mới gỡ
chiếc khăn ra khỏi người cô và bắt đầu nhập cuộc. Hơi thất
vọng vì bộ ngực khá to nhưng hơi mềm, bù lại ở dưới lông rất
đen và rậm rạp, bao quanh một cái khe nhỏ, mép mỏng và trông
màu khá là tươi. Tốt, tốt. Cứ thế! Tôi muốn thử, bèn gãi gãi
vào má cô rồi ấn mặt cô xuống phía dưới nhưng thấy có vẻ
không chịu. Chẳng sao, lát nữa sẽ tính!
Cứ như vậy được một lát thi tôi thấy cô có vẻ đáp ứng lại,
người ưỡn lên và mắt có vẻ dại đi. Hơi lạ, so với lần trước,
và so với kinh nghiệm của những ông bạn, kể rằng bọn gái
chuyên thì ít đáp ứng, hình như để giữ sức. Càng tốt chứ sao,
tôi làm tới, đè chặt cô xuống dưới và bắt đầu trườn lên
trườn xuống, trong khi để một ngón tay day lên chỗ đại huyệt
của cô nàng, khiến cô phải oằn oại và xuýt xoa như phải bỏng.
Phần tôi, tôi cũng chịu hết nổi, bèn kéo ngăn tủ lấy cái bao
Durex đem từ nhà sang (còn may!) và mở ra. Cô đeo vào cho
tôi, có vẻ hơi lóng ngóng nhưng cũng tốt. Và thế, muốn hay
không cũng thế, đi đâu rồi cũng thế, phải đến chỗ này các
bạn ạ!
Nói vậy nhưng tôi không vội, và tôi cũng không muốn kết thúc
quá sớm, với lại sẵn thử xem cô nàng thế nào nên tôi cứ rà
từ từ, từ từ. Lạ thay là xxx của cô rất nhỏ và chật, có vẻ
hơi khó khăn. Tôi gặp may chăng?
Mà thôi, may rủi gì cũng thế, cô có vẻ phê thật. Cô quằn
quại, mắt trợn lên, và phải nói là trông hơi sợ vì màu da
đen tương phản với tròng trắng đôi mắt. Cái mùi hồi nãy tắm
xong đã hết, thì bây giờ lại tỏa ra dữ dội, nhưng lại càng
kích thích. Lại còn nước nữa, tôi quỳ thẳng nên thấy rõ nước
tứa ra từ hai bên mép. Thế là tôi nống vao, đầu tiên là cái
khấc, chầm chậm, dễ, nhưng thật đã.
Phải từ từ đã, không hỏng việc hết. Tôi mới để im, nhè nhẹ
kéo ra một ít rồi mới nhịp thử. Ọôc. Oạch. Tốt. Vẫn mới có
phân nửa. Tôi ngừng lại một xíu, để cho cô cảm thấy sự hụt
hẫng và chờ đợi. Rồi đây. Cô lấy tay níu chặt hông tôi, rút
lại để tôi vào sâu hơn. Đâu có dễ vậy, tôi cố gắn xoay nhẹ
và còn kéo ra thêm một tí.
Phập! tôi đẩy thật lực, và nghe cô kêu lên một tiếng và nhổm
hẳn dậy, khiến ở trong cô càng xiết chặt tôi hơn. Nhưng đã
muộn, tôi không kiềm giữ được nữa, bắt đầu thúc liên tục như
giã gạo trong khi cô nàng như con cá mắc cạn, giãy dụa,
miệng há ra hớp lấy không khí và cứ ú ớ kêu lên câu gì không
rõ. Nữa… nữa… nữa…. Nữa này! Tôi ra ngay khi đang thục, sẵn
đà bồi luôn vài phát trước khi gục hẳn. Tôi nghe mình thở
phì phì, vẫn nằm đè trên người cô và chưa rút ra. Ở dưới cô
nằm như đã chết, cũng thở dốc. Mãi đến năm phút sau tôi mới
nghiêng người, rút ra và thắt cái bao lại. Ùa, ra rất nhiều!
Tôi nằm đó và cô gối đầu lên tay tôi, úp mặt vào ngực, yên
lặng. Chẳng khắc mấy so với cô người yêu cũ của tôi (em ơi,
em đang làm gì đó, giờ này??). Một cảm giác nhẹ nhõm, rã rời,
nửa thức nửa ngủ khiến tôi cứ nằm như thế một lúc lâu. Cảm
giác có một giống cái, trần truồng, mát mẻ, áp vào da thịt
mình thật là dễ chịu.
Nói thế chứ không lâu, độ mươi mười lăm phút sau tôi thấy cô
bắt đầu ngọ ngậy, thở lên ngực tôi và mò tay xuống dưới, mân
mê. Tôi hơi ngượng vì thằng nhỏ chẳng có vẻ gì là đang sống
dậy, mặc cho cô xoa nắn nhè nhẹ, sụt lên sụt xuống rồi ve
vuốt cả hai hòn dái, rồi hai bên bẹn. Dù sao thì cảm giác
mơn man ve vuốt như thế cũng sướng, tôi nằm nhắm mắt và thả
lỏng người. Ái chà, massage lúc này mới là đúng điệu đây. Có
lẽ thằng nhỏ cũng nghĩ vậy nên nó cũng biểu tình, chẳng nhúc
nhích chi hết. Khoan khoái thật, có khi hì hục đẩy lại chẳng
sướng bằng. Chỉ tội nghiệp cô bé, làm việc hoài chẳng thấy
kết quả nên bắt đầu tấn công bằng chiêu khác, ác liệt hơn.
Cô bắt đầu liếm nhẹ, bắt đầu từ núm vú của tôi, rồi dần
xuống phía dưới. Oái, nhột quá. Mát quá nữa. Đã quá, phew!
Ép quá, thằng nhỏ của tôi nó phải phản ứng chứ. Tôi thấy
hình như nó đang cứng lên, nóng hổi. Cô nàng được thể, càng
mút mạnh và tay thì thục vào dữ hơn. Ôi, tê tê …
Òa, không ổn rồi, phải làm thôi. Tôi quờ quạng lấy ra cái
bao cuối cùng (ở VN đi chỉ thủ trong ví có 2 cái) xé ra mang
vào rồi vật cô nằm ngửa ra, đẩy vào. Lần này có vẻ dễ hơn
lần trước, và ở trong hãy còn ướt nên tôi chẳng khách khí gì,
xúc thẳng một phát thật mạnh. Bị đánh úp, cô rên một tiếng
và có vẻ như đang cố ngồi dậy. Không sao, một cái vậy thôi,
còn sau đó tôi cứ bổn cũ soạn lại, chỉ nhắp ở mé ngoài và
ngoáy vòng quanh, để hâm cho cô nóng lên. Và cô nóng lên
thật, mắt lại bắt đầu dại đi và sàng lắc hông theo nhịp của
tôi. Tôi biết lần này còn chán thời gian, nên cứ nhẩn nha
nhắp lúc khoan lúc nhặt, và tiện tay nắn bóp cặp vú to của
cô. Đầu cô cứ gục gặc lên xuống theo nhịp đẩy, tôi thấy hơi
bất tiện nên xoay cô nằm nghiêng qua một bên, xxx chĩa xuống
dưới và tôi cứ thế từ dưới thúc lên. Thế này hơi xéo, thành
ra có hơi chật, và làm cho tôi cứ phải đẩy mỗi lúc một mạnh
và nhanh hơn. Cô nàng chắc đang phê vật, miệng kêu ư ử, một
tay bíu chặt lấy cái gối, tay kia co quắp lại trông rất buồn
cười. Tôi không dừng lại được nữa, dập nhanh điên cuồng đến
nỗi cô bé oằn oại thế nào lại xoay sấp mặt hẳn xuống dưới.
Tôi né qua một bên, rồi để cô nằm sấp vậy và đâm tiếp từ
trên xuống. Không hiểu lần này sức đâu tôi khỏe thế, cả cô
kia cũng không vừa, bị cả một sức nặng đè xuống như vậy mà
vẫn vùng vẫy rất bạo, mông đít sàng qua lắc lại chẳng kém gì
tôi. Một lát thấy bất tiện, tôi kéo cô quỳ lên, hai tay bấu
vào thành giường, chổng hẳn ra phía sau còn tôi thì quỳ một
chân, từ sau đẩy tới. Như vậy tôi có sức mạnh của cái chân
phụ thêm vào nên đánh càng mạnh. Cô nàng thì hai tay phải
chống vào thành giường không dám buông, nhưng đầu ngoẹo hẳn
sang một bên và hết còn rên nổi, hình như đang thở gấp. Vẫn
chưa thấy có vẻ muốn ra, mà tôi đã bắt đầu thấy mệt nên phải
dùng chiêu cuối cùng, đó là cho cô nằm ngửa ra, tôi nhắp sâu
vào rồi cô khép chân lại song song, như thế thì xxx của cô
khép lại rất chặt và tôi phải nhịp mạnh xuống. Có vẻ có hiệu
quả, vì trong khi cô bấu chặt mông tôi kéo lên kéo xuống như
phụ họa, tôi cảm thấy có cái gì đó đang dâng lên dần hơi hạ
thể, dần lên, lên nữa, lên nữa, lên nữa… lên mãi….
Oàng!
Tự nhiên tôi thấy nhẹ nhõm, trống rỗng, và tất cả trở nên im
lặng lạ thường. Chỉ còn tiếng máy lạnh thổi phù phù, và
tiếng ai đó đang thở
Tôi chăng?Hết
Rayong, 29 Mar |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(VIETNAMESE
STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: March 30, 2005
This story has been read (Since March 30, 2005):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected] |
|