Người
ta nói lấy đĩ về làm vợ hơn là lấy vợ về làm đĩ. Sinh đã làm
như lời người ta nói, lấy Quỳnh trong một dịp về Việt nam.
Thật không ngờ, Sinh không hề có ý định lập gia đình từ trước
đó, nhưng duyên nợ đến làm sao lại gặp con bé Quỳnh làm ở Vũ
Trường Đêm Màu Hồng, đã hốt hồn anh với chỉ một đêm trăng gối.
Có lẽ Sinh không thể nào quên được cái hình ảnh một cô bé nhỏ
hơn Sinh cả con giáp, đưa cái miệng xinh xắn bám vuốt vào
dương vật anh, một người đàn ông đã ngoài 30; càng không quên
cái cảm giác tuyệt vời mà anh chưa bao giờ có được với cô gái
nào trong đời, nói nghe thực kỳ, nhưng được một lần thử qua
đường hậu môn, cái mà anh luôn ao ước từ bấy lâu nay, cái mà
bất cứ người đàn ông nào giàu tính dục cũng có suy nghĩ tới !
Sinh không bao giờ quên được.Sau hơn một tháng trời đấu
tranh, dằn vặt, với tư tưởng, Sinh quyết định cưới Quỳnh sang
Mỹ, mặc cho gia đình hết mực ngăn cản. “Gái Việt nam mày lấy
qua rồi ôm nợ”, “con gái Việt nam bây giờ hầu hết là hư đốn”,
“Coi chừng quá khứ của nó không đàng hoàng” … Đại loại những
lời hăm dọa như vậy. Nhưng tánh Sinh bốc đồng và cứng đầu, một
khi anh quyết định rồi là sẽ làm, không ai cản nỗi.
Không đầy một năm thủ tục qua lại, cuối cùng Quỳnh cũng đặt
được chân tới phi trường Los. Đón Quỳnh, ngoài Sinh và gia
đình còn có vài người bạn của Sinh – Quang, Tân, Hùng, và Tuấn.
Cả bốn thằng bạn thân, thằng nào cũng có vợ, lại chao lòng
trước sự tươi trẻ của Quỳnh. Thật không ngờ nàng còn đẹp hơn
trong hình, hơn cả họ tưởng. Cái đáng lưu ý nhất là bộ ngực
sức sống của Quỳnh mà cánh đàn ông thường hay nói “Nhìn vào
muốn cắn”.
Thời gian đầu, Sinh chạy đôn chạy đáo để lo thủ tục fiancé
chuyển sang tờ hôn thú. Rồi mọi việc đâu cũng vào đấy, cuối
cùng cũng có được cái tiệc đám cưới rình rang như ai. Cô dâu
thật đẹp, sáng như trăng rằm không xứng gì mấy với chú rễ hơi
già lại xấu trai. Người ta nói lấy vợ Việt nam được sướng,
sướng cái kiểu “Dê già gặm cỏ non” vậy, nhưng cũng có người
xầm xì : “con nhỏ vậy mà có số tốt”, kẻ ác miệng hơn thì to
nhỏ “coi chừng thằng Sinh bị cắm sừng lúc nào không hay, trông
con nhỏ còn mơn mỡn” hoặc những lời thị phi khác. Sinh nghe
nhiều từ gia đình và từ những người có hoàn cảnh lấy vợ Việt
nam như Sinh.
Dù sao thì sao, Sinh và Quỳnh cũng dắt nhau tuần trăng mật
ở Florida. Đêm tân hôn, Sinh định ôn lại hết kỷ niệm cũ, một
kỷ niệm “tưng bừng” ngày nào khi mới gặp nhau. Anh chuẩn bị
tất cả sẵn sàng, kể cả lén lút đem theo dầu bôi trơn KY jelly
dùng cho việc giao hợp ở cách “chỗ ấy” 3 phân. Nhưng cuối cùng
vì ngại ngùng phải mở lời Sinh phải ném nó vào sọt rác.
Tuy Sinh hơi thất vọng về điều đó, nhưng anh được người vợ
trẻ đền bù bằng một màn bú liếm cật lực trong bồn nước nóng.
Nhìn thân hình thon thon của Quỳnh gục gặt trước mặt mình,
Sinh thấy thương vợ hết sức.
Sinh xuất tinh đầy miệng Quỳnh rồi dằn Quỳnh ra nút lưỡi,
uống cả những gì của riêng mình vừa thải ra. Anh cũng không
ngờ đêm đó mình sung sức đến như vậy, đến như Quỳnh chưa sẵn
sàng cho một màn hôn hít tình tứ như thường lệ, đã bị chồng
xoay lưng lại, nghiêng mông về phía sau.
Sinh cứ thế thúc mãi vào trong người Quỳnh. Anh làm theo
cảm giác, chứ không phải cảm tình nên có vẻ khá thô. Cũng may,
Quỳnh kinh nghiệm nhiều ở đàn ông nên kịp thời ngăn cản Sinh.
Quỳnh muốn để giành phần hạnh phúc nhứt sẽ xảy ra ở phòng ngủ
…
Sinh cũng hiểu điều đó, nên để, Quỳnh chủ động nắm lấy Sinh
kéo vào phòng ngủ, nắm vào chỗ Sinh thích nắm, như cái đêm nào
Sinh mới quen Quỳnh ở khách sạn Rạng Đông, Sinh kinh ngạc vì
sự bạo dạn của gái thời nay! Bàn tay Quỳnh thì nhỏ nhắn, Sinh
thích lắm, vì nó làm cho Sinh thấy cái của mình to hơn, tự hào
về đàn ông hơn! Làn da tay của Quỳnh lại mịn màng, làm Sinh
càng thấy mình “ghồ ghề” hơn nữa.
Qua ánh mắt anh, người ta có thể kết luận ngay, anh mê mệt
cô vợ trẻ này hết sức. Aáy cũng chẳng lạ gì, bởi Quỳnh không
những kiều diễm trên nét mặt mà thân thể phơi bày một pho tàng
tình dục ở cái lứa tuổi chỉ vừa hơn 20. Điều đặc biệt ở đây,
là Quỳnh rất rành về sinh lý, quan hệ giới tính. Những nơi
nhạy cảm như mặt dưới đầu khất, đầu vú và gần mạch hậu môn của
đàn ông, Quỳnh nắm hết và áp dụng đúng thì đúng cách. Sinh phê
như điếu đổ, nhất là the way Quỳnh fuck thật ngoạn mục khi
nàng đang ở thế thượng phong, làm chủ động ; hay nói đến những
kiểu làm tình quái vị mà Sinh chưa bao giờ trong đời đàn ông
anh nghĩ qua. Đại loại những kiểu hình chữ Y, chữ T, chữ X,
những kiểu ngồi cóc, kiểu 69 mà Quỳnh nằm dưới, hoặc kiểu đứng
một chân ngỗng vác chéo qua đầu Sinh, những kiểu xoải mình gần
như một nghệ nhân uốn dẻo ...
Cả tuần trăng mật, Sinh cũng không ngờ mình được hả hê với
bao thứ ham muốn mà anh từng ao ước có được. Có đôi lần Sinh
thoáng nghĩ về con người Quỳnh, về những kiểu cách đi đứng, ăn
nói, ăn mặc, rồi xa hơn nữa là những cách làm tình quái chiêu
của Quỳnh, anh đoán rằng quá khứ Quỳnh dập dùi với nhiều sương
gió của chốn thâu đêm, với bao thằng đàn ông mới am tường bấy
nhiêu đó.
Nhưng rồi, Sinh cứ xua đi ý nghĩ xấu đó. Anh chẳng có nói
rồi hay sao, “Quá khứ là quá khứ, chuyện xưa là chuyện xưa.
Bây giờ Quỳnh của mình là Quỳnh của ngày hôm nay và của tương
lai”. Miễn sao, Sinh thấy mình sung sướng như thời còn trai
trẻ.
Chỉ mấy tháng sau, Quỳnh phát hiện mình có thai, dù rằng
nàng nhất nhật không cho Sinh bắn một giọt nào vào trong. Aáy
là accident mà, không ai muốn. Nhưng Sinh một mực đòi giữ giọt
máu đó. Quỳnh đòi phá vì nghĩ mình còn quá trẻ. Song rồi,
chuyện này đến chuyện kia kéo dài sự nhất quyết của Quỳnh, kể
cả chuyện Quỳnh sợ giải phẩu, sợ phải vào bệnh viện tư cho mấy
ông bác sĩ thọc quẹt, Quỳnh để cho cái thai lớn dần hồi nào
không hay. Cái hôm sinh ra bé Trâm, Quỳnh như chết đi sống lại
vì ca đẻ không suông sẻ cho mấy. Sinh vui mừng hết cỡ vì được
điều mong đợi. Nhưng ngược lại, từ ngày sinh ra bé Trâm, Quỳnh
bắt đầu xa lánh Sinh. Nàng cứ mãi nhớ về quá khứ “huy hoàng”
của mình, quá khứ chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.
Rồi chỉ vì cái lý do đơn giản mà không đơn giản chút nào,
đó, Quỳnh đòi học làm tóc, chỉ mong được thoát khỏi cái căn
nhà tù túng, cô quạnh. Sinh ngăn cản mãi không xong, đành bấm
bụng phải cho nàng đi, dù rất cần nàng săn sóc đứa bé. Nhưng
cái cớ học tóc của Quỳnh chỉ để đạt được cái ước nguyện đua
đòi ăn chơi. Quỳnh quen với các bạn đồng nghiệp thường tụ tập
Việt club về khuya, xập xình trong những điệu quay cuồng như
thuở nào còn ở Sài gòn. Có những đêm khuya khoắt, Quỳnh mới
lót tót trở về, say lướt khướt. Nhiều hôm, ói tuôn ra cả áo
quần. Đương nhiên, Sinh không chịu nỗi điều này, cũng như bao
nhiêu người đàn ông khác. Sinh lên tiếng. Rồi qua tiếng lại,
trở thành gây gỗ, chửi mắng, có khi gần như ẩu đả. Đôi ba lần
Quỳnh bỏ nhà đi ngủ trọ, và dần dà Quỳnh ít về nhà.
Nhân cái hôm thoi noi bé Trâm, thì chuyện bất thần xảy ra.
Khởi đầu từ việc tức bực chuyện Quỳnh không làm tròn bổn phận
người mẹ, Sinh và Quỳnh chửi nhau chí chóe, vốn đã không thể
sống chung nhau, nên chỉ có một đường là đưa nhau ra tòa.
Ly dị xong, Sinh được giữ con vì chứng minh được sự bê tha, ăn
chơi của Quỳnh trước Tòa. Dĩ nhiên, Quỳnh cũng đâu thèm care
chuyện giữ con. Điều quan trọng hơn là Quỳnh phải cầm chắc tờ
thẻ sanh trong tay để được tự do đi lại trên xứ Mỹ …
*
* *
Chuyện của Quỳnh ở trên chính là chuyện của tôi … nó vẫn
còn đang tiếp diễn …
Tôi gặp anh Quang, bạn của Sinh, trong một lần đi siêu thị.
Tôi cố né tránh anh vì nghĩ rằng không có gì để nói với bất cứ
ai có liên quan tới người chồng cũ. Lúc ra tính tiền, Quang
tình cờ lại đứng sát bên cạnh tôi hồi nào tôi không hay.
- Quỳnh ! … Lâu quá không gặp ! – Quang bước về phía trước mặt
tôi nói.
- Anh Quang phải không ? – Tôi nói, vờ vẻ ngạc nhiên.
- Chị khỏe không ?
- Khỏe – Tôi đáp nhát gừng – Lâu quá không gặp.
Nhìn anh Quang, tôi thấy anh già đi khá nhiều. Điều đó chứng
tỏ tôi cũng đã lớn tuổi hơn trước. Cũng lâu lắm rồi còn gì !
- Nhìn chị vẫn không thay đổi gì - Quang cười tươi nói !
- Anh nói sao … chứ … em già thấy mồ rồi … Còn anh cũng vẫn
trẻ như xưa – Tôi vờ khen anh.
- Chị khen hơi nhiều … 45 tuổi rồi, trẻ gì nữa. À, nè chị đang
ở đâu. Sao lâu quá … mất tăm hơi.
- Em hả ? Thì biệt tích giang hồ … bây giờ ra tái xuất.
- Đi chợ hả – Quang cố tình bắt chuyện thêm.
- Ừ, đi chợ. Chị Phượng đâu ?
Ngay lúc đó, cô tính tiền ra dấu cho tôi chất đồ lên. Tôi quay
lưng lại, nói:
- Để tính tiền xong nói tiếp.
Ra tới ngoài parking, tôi và Quang nói chuyện huyên thuyên (lúc
đó tôi mới biết anh đi chợ một mình). Dù cho trước đây, chúng
tôi chỉ đôi lần trò chuyện, vào những dịp họp mặt bạn bè ở nhà
Quang, lúc đó tôi còn chưa ly dị với Sinh.
- Nhìn cách ăn mặc của Quỳnh, tôi đoán chị làm việc văn phòng
hay đi ăn tiệc gì đây? – Quang hỏi.
- Kêu chị hoài nghe già quá … em đâu có già hơn anh … gọi
Quỳnh đi ! …
Thấy Quang cứ liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, chắc anh thấy
tôi ăn diện nên ngắm hay chăng.
- Mặc như vầy … có đi tiệc gì đâu anh Quang, Quỳnh nào tới giờ
làm việc ở vũ trường. Ít ra ngoài lắm. Làm tối và cuối tuần
nên anh ít gặp là vậy … Với lại lâu lâu mới ra ngoài “tắm nắng”
một chút để không sẽ biến thành vampire, cho nên cũng … ráng
sửa soạn một chút thôi.
- Quỳnh vẫn còn … như xưa, không có gì thay đổi hết – Quang
nhìn chăm chăm vào mắt tôi. Khỏi cần đoán, cũng biết anh đang
liếc xuống bầu ngực tròn do chiếc áo ngực push-up bra
Victoria’s Secret của tôi đưa lên.
- Biết rồi … anh khen hai lần rồi. Còn anh Quang dạo này ra
sao ? – Tôi cố tình vịnh cánh tay anh nói.
- Vẫn bình thường, một tuần cày 5 bữa, nuôi vợ con.
- Chị Phượng và mấy cháu Oanh, Lê và Thu vẫn khỏe hết chứ Hôm
nay anh đi chợ một mình sao ?
- Vẫn bình thường. Phượng vẫn Thu về Việt nam thăm ngoại rồi,
còn Oanh và Lê đi học xa … Cho nên một mình phải vào bếp …
- Vậy tốt … không có gì lo lắng hết … Đàn ông xứ Mỹ này phải
giỏi vậy chứ – Tôi nói và liếc nhìn đồng hồ trên tay anh, đã
chỉ quá trưa - Thôi em đi trước. Hôm nào rãnh tới vũ trường em
làm … chơi. Kéo theo bè bạn. Vui lắm !
- Quỳnh làm gì ở đó, anh vẫn còn chưa biết ? – Quang hỏi.
- Đủ thứ … Từ tiếp tân cho tới nhảy với khách cho vui. Cái
nghề cũ hồi xưa, bỏ không được đó mà. Hèn chi, làm riết như
vậy mà đâu có ai thèm dòm ngó. Tới bây giờ còn độc thân đó.
- Quỳnh nói làm sao …, chứ nếu Quỳnh chịu … còn có nhiều người
giơ tay lên lắm. Tại Sinh với Quỳnh không duyên nợ mà thôi,
chứ theo anh, anh thấy Sinh có phước …
- Anh Quang cũng khéo miệng ghê, tưởng em còn con gái mới lớn
sao … khen dữ vậy. Nè. Hé … tới vũ trường em nghen. Thứ 6 này
có Đại nhạc hội “Anh và Em” có nhiều ca sĩ thượng thặng đến …
Tới chơi … để em tiếp đãi đặc biệt như một khách thân quen.
Chỉ mời cho có lệ, không ngờ tối thứ 6 đó Quang tới vũ
trường kiếm tôi thiệt. Quang đi có một mình, ăn mặc rất tươm
tất. Dáng dóc của Quang trung bình, không mập không ốm, nước
da ngâm với mái tóc lấm tấm bạc. Nhìn cử chỉ niềm nỡ của anh.
Tôi đoán anh rất ngưỡng mộ tôi, vì không lâu sau, anh thú nhận
điều đó, trong lúc dìu tôi nhảy một bản slow mùi “Anh Về Với
Em” của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh.
Suốt đêm đó, anh cứ bám riết lấy tôi, mua cho tôi rất nhiều
tic-kê ra nhảy. Điều này chứng tỏ anh có ý cùng tôi lắm lắm.
Nhưng thiết nghĩ, tôi không làm gái từ lâu lắm. Chỉ làm vũ nữ
đơn thuần mà thôi. Thật tôi không muốn trở lại cái nghề cũ mà
đã từ lâu tôi hứa với Sinh không làm nữa.
Song, cái anh Quang này cũng ngặt. Anh cứ đòi giúp đỡ tôi
chút tài chánh theo kiểu gì đó đặc biệt. Tôi đoán anh có ý trả
tiền để “ra ơn” với tôi trong cái thời kinh tế hơi khó khăn
này. Nhưng thực chất, là để ngủ với tôi đêm nay, đàn ông mà,
lòi cái đuôi ra là biết muốn gì rồi, nếu không có nhu cầu ai
mà rãnh rang vô đây làm khỉ vì, với lại anh cứ nhắc đi nhắc
lại là vợ con anh đã về Việt nam thăm ngoại. Có nghĩa chỉ có
anh một mình ở nhà. Rồi hỏi tôi có rãnh tới nhà anh chơi … tối
nay. Biết tẩy anh vậy thì sao chớ, thiệt kỳ quá, làm sao tôi
có thể chấp nhận ngủ với anh ấy khi biết anh ấy đã từng là bạn
thân của chồng mình, khi biết vợ anh cũng một khá quen với tôi.
- Tại sao người anh chọn phải là Quỳnh – Tôi hỏi – Có nhiều
người con gái khác …
- Tại Quỳnh đẹp …
- Cũng có nhiều người đẹp khác.
- Tại anh thích Quỳnh, từ lúc nhìn thấy Quỳnh ở phi trường.
- Thôi đi … anh ba xạo quá … Em nghĩ là anh nhớ vợ quá rồi,
nên tìm em …giải quyết. Anh cứ tìm ai khác đi, em không méc
chị Phượng đâu, đàn ông nào mà không ham ăn chơi – Tôi cố tình
phá tan bầu không khí quá … lãng mạn kỳ cục này bằng một câu
nói dí dõm.
- Nhớ vợ thì cũng nhớ. Cần một người đàn bà thì Quỳnh nói cũng
trúng luôn. Nhưng … nói thiệt … không ai bằng Quỳnh.
- Ai nói sao chứ … nếu anh muốn tìm người hơn Quỳnh để “vậy”
đó hả ….
Quang nghiêm mặt lắng nghe. Quỳnh trầm giọng xuống nói tiếp:
- Em sẽ giới thiệu một người bạn cao tay ấn, đàn ông nào khó
tánh lắm cũng hài lòng … Xin lỗi anh nói thẳng như vậy – Trong
thâm tâm, tôi cũng không ngờ mình khá bạo dạn với Quang như
vậy.
- Còn Quỳnh ? – Quang chợt hỏi.
- Em sao ? Anh nói em có cao tay ấn không đó hả. Wow, anh nói
chuyện này với em không ngại miệng sao. Có phải tại rượu nói …
Nếu như có anh Sinh ở đây, em nghĩ anh ăn đục. Anh biết em
từng là vợ ảnh mà !
- Aên đục …Có anh Sinh anh cũng nói luôn … nhưng nói lén cho
Quỳnh nghe thôi.
Quang chồm sang, kề tai tôi nói nho nhỏ, giọng anh xen lẫn với
tiếng xập xình cũa âm nhạc:
- Thiệt ra, anh thích một đêm với Quỳnh, chính là vì Quỳnh đã
từng là vợ của Sinh.
Tôi nghe Quang nói, bất chợt giựt mình, nhưng ngã người về sau,
nói dã lã:
- Anh Quang ghê quá. Tiếng Mỹ gọi là pervert đó biết không.
Gọi là biến thái … - Tôi cười.
Quang nhìn chằm chằm vào tôi, làm cho tôi ngưng cười, hơi
ngượng. Nhưng tôi biết anh nhìn tôi như vậy là muốn nói cho
tôi biết, “I meant it” (anh có ý thiệt).
Bỗng nhiên, tôi hơi run. Tim tôi đập loạn xạ. Đã từ lâu, tôi
cũng ít gần đàn ông, nên sự đòi hỏi sinh lý cứ nung nấu trong
lòng. Đôi ba lần, tôi cứ sắp buông mình sa đọa cho một vài gã
đàn ông từng tới đây ve vãn, nhưng rồi tôi cũng ráng chế ngự
được bản thân mình.
- Anh nói thiệt đó hả ?– Tôi vẫn cố cười, dù cho cái cười
gượng gạo.
- Anh có bao giờ nói chơi.
- Cái đó thì chưa chắc ! Nhưng tại sao, Quỳnh chưa thực sự
hiểu nỗi ? Quỳnh từng làm cái nghề này nhưng chưa bao giờ với
người quen biết và thân thiết giống như anh. Nó giống như loạn
luân hay sao đó …Không được đâu …
- Không biết lý do gì… Lạ lắm ... Em hỏi những người đàn ông
khác xem. Có anh chàng nào không thầm nghĩ vớ vẫn tới vợ của
bạn mình. Nếu vợ bạn mà chịu lén lút mình, ai mà ngu không thử
… Hình như cái gì cấm kỵ là cái đó … quí giá hay sao !
- Quí giá … ? Tụi đàn ông của anh thiệt là … hư hỏng.
- Hư hỏng chỉ một lần thôi … cho biết cái cảm giác đó ra sao.
- Một lần là quá đủ … Mấy ông dâm đãng quá chịu hông nỗi! –
Tôi cười nói.
- Đời ngắn ngủi mà em. Cứ vui đi làm theo sở thích …
- Em cũng nghĩ vậy … Cũng không ngại gì chuyện giữa anh và em
vì em với anh Sinh bây giờ cũng chẳng còn gì. Nhưng mà vầy …
- Mà sao ? – Quang chồm qua, có vẻ háo hức.
- Không phải em làm khó gì với anh … nhưng ở xứ Mỹ này không
có cái gì free hết. Vậy đi … em giúp anh, rồi anh giúp em chút
đĩnh tài chính. Với lại điều quan trọng là anh giữ được bí mật.
- Được thôi – Quang đắc ý – Giúp bao nhiêu đây nè … Hồi nãy
anh đã từng nói là giúp em đó hay sao.
- Tùy lòng hảo tâm của anh thôi.
- $500 được không.
- Nói giá cả ra cũng hơi kỳ. Nhưng nếu coi đây là quà anh tặng,
thì em nhận – Tôi khéo léo buông lời.
- Vậy … ở nhà anh ?
- Có ai không ?
- Không có hết … Về tối không sợ ai bắt gặp. Quỳnh đừng lo.
Tôi lái theo xe cố bám riết theo Quang dọc trên xa lộ 405, qua
Mỹ đã lâu mà tôi lái freeway còn dỡ. Đồng hồ chỉ con số 12. Đã
nửa khuya rồi. Thường là giờ này, tôi còn ngà ngà trong vũ
trường, nhưng giờ đây tôi thấy mình tỉnh táo làm sao ấy.
Xe đỗ lại gần nhà Quang. Tôi cố tình đậu xa nhà anh một chút
vì sợ người quen nhận ra xe. Trời khá lạnh vào mùa này, tôi
choàng áo khoác lên, đi túm lúm sau lưng một người đàn ông mà
còn ngờ ngợ là chuyện mình sắp làm có nên hay chăng.
Quang mở cửa, tôi bước nhanh vào nhà như một kẻ trộm. Nhà
Quang khá rộng lớn, có thể nói là sang trọng. Tôi chưa đến đây
lần nào vì lần sau cùng tới nhà anh là cũ hơn ở vùng khác.
- Em đưa áo khoác đây cho anh cất, rồi rót nước cho em – Quang
nói, rồi đóng cửa cái lại.
Tôi gật đầu. Đứng chờ Quang trong phòng khách. Tôi ngắm
nghía các bức hình gia đình treo trên tường. Chị Phượng cũng
đã già đi. Mấy đứa con thì mau lớn. Cảnh gia đình ấm cúng làm
sao, làm cho tôi bỗng nhiên thấy hơi guilty, dường như mình
đang sắp phá gia cang người khác.
Tôi chùn lòng xuống. Bao nhiêu náo nức vừa rồi chợt tan
biến. Tôi nghĩ tới chuyện bỏ ra về. Nhưng rồi Quang trở lại
với ly nước trà nóng trên tay. Quang đưa tôi, tôi để ý đã thấy
anh tháo nhẫn cưới ra từ lúc nào và một mùi nước hoa thoang
thoảng anh mới xức vương đến gần tôi. Tôi cười thầm trong bụng
vì nghĩ tới một người đàn ông trung niên rồi mà vẫn còn hành
động đó.
Tôi ngồi xuống ghế sa-lông. Dưới ánh đèn vàng 60W. Quang
ngồi đối diện nhìn tôi cười cười. Tôi biết cái cười này của
các ông. Cái cười dê đó mà ! Không gian bỗng dưng vắng lặng
một cách khác thường. Tôi cũng không biết nói gì thêm với
Quang, Quang cũng vậy. Tay chân lại thấy dư thừa.
Rồi 5 phút sau, Quang tự động đứng dậy, ngồi xuống cạnh tôi.
Hành động của anh không mấy smooth chút nào. Nhưng có lẽ thời
gian là vàng bạc, cũng gần 1 giờ khuya rồi, nếu không tranh
thủ làm gì thì ở đây nhìn nhau tới sáng hay sao !
Quang choàng tay qua vai tôi. Tôi thấy hơi kỳ kỳ làm sao ấy,
vì chưa bao giờ tôi thấy Quang - người tôi luôn cho là chính
chắn – lại có hành động như vậy. Anh còn kéo đầu tôi tựa vào
vai anh, rồi vuốt. Tôi cũng ngượng nghịu, lịch sự làm theo.
Được một thoáng, anh kề tai tôi nói khẽ:
- Mình lên lầu nghen Quỳnh. Trên lầu ấm hơn.
Tôi không nói, nhưng Quang đã đứng lên và nắm lấy tay tôi
kéo theo. Tôi theo anh lên lầu như một con búp bê bị điều
khiển. Xuyên ngang hành lang, dọc theo hai phòng khác đã đóng
cửa, để tới phòng cuối cùng của dãy. Đó là phòng master của
anh và chị Phượng. Tôi biết vậy là vì khi bước vô, tôi thấy
bức hình cưới to lớn treo ở trước đầu giường. Cái giường loại
King Size. Ra trắng trãi thẳng tắp. Mùi hương Lemon thoang
thoảng trong phòng, tôi thấy thật ấm cúng làm sao, nhưng cũng
hơi lo lắng vì đây là phòng của người ta, phòng của vợ một
người mà mình sắp làm tình với.
Chẳng thà, Quang hùng hổ đè tôi ra giữa phòng khách, tôi thấy
còn thoải mái hơn. Đàng này … thiệt không biết tính sao. Nhưng
thiết nghĩ, chắc Quang cũng tôn trọng và ngưỡng mộ tôi, nên
mới giành phòng đàng hoàng cho tôi. Song nói gì thì nói, cái
cảm giác lúc đó của tôi như kiến bò ở sau lưng.
- Em cứ tự nhiên coi như phòng mình – Quang lên tiếng.
- Làm sao tự nhiên được. Đây là phòng của chị Phượng – Tôi đáp.
- Không sao đâu, em đừng lo. Chị Phượng không biết đâu.
- Em không lo, nhưng chỉ vì … Chị Phượng và em cũng khá thân
thiết. Em hơi ngại.
- Ngại gì ? Em đã tới đây rồi …
- Rũi lỡ … anh coi … tấm ra trắng phau … mình làm dơ hay có
điều gì sơ suất … chị biết thì không nên.
- Không sao thiệt mà… có gì anh giặt được … Em đừng lo.
Nói rồi, Quang kéo tôi tới, ôm tôi vào lòng, rồi hôn lên môi.
Tôi cũng ráng đáp lại, dù cho có hơi gượng gạo. Đầu óc tôi cứ
liên tưởng tới chị Phượng, tới chồng cũ của tôi, tới bản thân
lồ lộ của Quang trước mắt– một người bạn thân của chồng cũ.
Nhưng rồi, bàn tay Quang lòn vào lưng áo tôi, kéo tôi về với
thực tại. Lúc đó, tôi mặc áo thun cánh màu đen. Thật nhẹ nhàng
và gọn gàng, Quang kéo áo tôi lên. Tôi tự động giương hai tay
mình cho Quang tuột luôn ra khỏi đầu, như một đứa bé gái chờ
mẹ mang đi tắm.
Quang thình lình vồ lấy tôi, hôn tới tắp lên cổ, rồi lên má,
lên môi. Anh thì thầm. “Quỳnh thơm quá. Nước hoa hiệu Ralph
phải không ?”. Tôi gật đầu công nhận, đoán thầm chị Phượng
cũng có loại này nên anh mới biết. Đoạn, tôi ngướn cổ lên cho
anh tự tiện đưa bờ môi lướt dọc theo bả vai.
- Quỳnh trắng quá – Quang thốt lên.
Bàn tay Quang bắt đầu loạn xoạn phía sau lưng, cố cởi cái
khuya áo ngực. Tôi vòng tay ra sau giúp anh.
Bực … chiếc áo ngực bung ra, Quang vòng hai tay về phía trước,
xấp vào hai bờ vú tôi. Tôi chợt thấy rợn da gà khi bàn tay
Quang cứ nắn nót như một tay làm gốm. Bất giác, tôi nấc nhẹ
một tiếng trong cổ họng.
- Tay anh ấm quá – Tôi thì thào.
Bàn tay anh ấm cũng giống như Sinh và giống như tất cả các
người đàn ông máu nóng đi qua đời tôi.
Rồi phần còn lại, tôi chỉ biết nhắm mắt, thả hồn theo bàn tay
sạm cứng mà lâu nay tôi thèm khát.
Và thì … tôi không biết anh đã ôm tôi bao lâu nữa, nhưng tôi
biết cơn hứng tình tôi đã lên tới mức cần phải được giao hợp
mới hả hỏa. Đầu óc tôi bắt đầu mị đi, muốn rên lên nhưng vẫn
còn nén lại, vì sợ lỡ ai đâu đây nghe thấy, biết được và méc
chị Phượng là chắc tôi chết. Hơn nữa, tôi lại sợ anh Quang sẽ
đánh giá gì về tôi, một người con gái mà anh luôn ngưỡng mộ.
Thế là tôi cứ im, hai môi vẫn mím chặt. Hai đùi thì mềm
nhũn xuống. Mỗi khi tôi cựa mình là cảm giác cái mát lạnh của
dịch nhờn tiết ra từ mấy phút trước, ướt hoen một góc nhỏ nơi
xì-líp. Sự cồm cộm từ đủng quần Quang lại cứ ních vào nó … Tôi
thấy máu chảy rần nơi sống lưng.
Theo bản năng, tôi co một chân lên, quắp vào một chân Quang,
nhưng rồi Quang bất thần tốc áo ngực tôi kéo văng xuống đất,
bồng tôi lên, đẩy ngược tôi ra sau, cho tới khi mông tôi chạm
vào tấm matress, thì Quang đẩy tôi ra nằm ngửa ra giường, hai
chân còn thòng chạm đất.
Tưởng chừng anh sẽ nhảy phốc lên để ôm chặt lấy tôi, nhưng
không … Quang khom lưng, đưa tay mở nhanh cái khóa lưng quần,
và bằng một động tác nhanh nhgẹn, anh kéo phắt cái quần trong
và ngoài của tôi xuống ngang gối.
Tôi ú ớ giựt mình, ngốc đầu dậy theo phản xạ tự nhiên. Nhưng
cái đầu anh đã phập vào vùng kín của tôi, bất giác tôi phải
buông đầu ngả ngược về sau, nấc mạnh một cái, rồi thì toàn
thân tôi run lên bần bật, nhũn ra như con chi chi, trong khi
đầu anh cứ bổ xuống như con bửa củi mà ngày xưa bọn nhỏ chúng
tôi hay bắt chơi.
Tôi đoán chắc thời gian gần đây hoặc lâu hơn thế nữa, Quang
không còn hôn chị Phượng kiểu vũ bão, ào ạt như bây giờ, chắc
anh thiếu cái cảm giác đó, hay vẫn còn tiếc cái thời son trẻ
sung sức. Nếu không phải vậy, thì Quang có lẽ thèm cái của lạ
đang nằm ở giữa hai đùi tôi. Lạ thì lạ với riêng Quang thôi,
chứ nó cũng đã từng nằm trong miệng của cả trăm thằng đàn ông
khác.
Thây kệ, Quang có nhớ hay có thiếu cái quá nào hay tìm cái
của lạ nào. Đối với tôi, bây giờ tự hưởng thụ cho mình là tốt
nhất. Mình cứ để cho anh ấy làm hết mọi chuyện. Cho anh ấy cởi
hết đồ mình ra, liếm láp khắp mình mẩy mình. Aâu cái cảm giác
“giống loạn luân” gì đó mà tôi có nói qua nó cũng sung sướng
tuyệt vời làm sao. Tưởng tượng xem, người đang vục mặt vào
giữa hai chân mình là một người rất thân với chồng mình, là
một người cùng sang sẻ với chồng mình “cái tạo hóa trớ trêu”
đen thủi đen thui của người đàn bà.
Không biết là Quang quá điêu luyện vào ở tuổi trung niên
này, hay vì bấy lâu nay tôi thiếu vắng đàn ông, mà tôi đạt
khoái cảm một cách dễ dàng, vỏn vẹn không đầy 3 phút. Nằm rả
rượi đây, nhìn Quang từ từ lột trần ra, lý trí lại kéo tôi về
với thực tại. Tôi lại bất thần buông lời, không hiểu vì sao:
“Anh không cần mang áo mưa, nếu muốn … Em có ngừa”. Quang
không nói, chỉ gật đầu, và đứng yên tại chỗ.
Tôi lại ngước nhìn lên hình cưới của chị Phượng. Chị dường
như đang nhìn tôi. Trên môi chị là một nụ cười, nhưng sao tôi
thấy nó có vẻ đắng cay làm sao !
Chỉ tiếc là mọi việc đã trễ rồi, tôi đã tới đây, tôi đã nằm
trên giường chị rồi, trần truồng nằm xoải chân để cho chồng
chị đè lên, thì còn nói năng hay giải thích gì được nữa. Điều
an ủi duy nhất mà tôi có thể thầm nói cho chị biết, là dương
vật anh ấy to lớn quá, chắc rằng chị cũng hưởng khá nhiều niềm
hạnh phúc của một người đàn bà may mắn, mà lát nữa đây tôi có
thể tạm thay chị đón nhận nó.
Ngay cả cái cảm giác đó nó sẽ thực thụ khi da thịt tiếp xúc
trực tiếp với da thịt, mà không rào ngăn bởi chiếc áo mưa nào.
Tôi thấy tôi đang làm vợ Quang, chứ không phải một đêm xác
thịt nào khác như cái thuở xưa.
Đang miên man, thì Quang đã nằm chẹt giữa hai đùi tôi. Dương
vật anh cương cứng, nóng hổi, giựt giựt trước của mình. Anh
gục xuống hôn lên môi tôi, mà tôi chỉ thấy trống rỗng làm sao.
Không biết có phải tại tôi đã đạt khoái cảm rồi nên không còn
khát nữa, hay là lý trí tôi đang ngự trị, tôi lại thấy vô cảm,
vô thần, như cái ngày nào đó còn làm gái ở Việt nam. Mỗi đêm,
ở các quán bar như Nhật Nguyệt, Dragon, Jazz, Mini, Deelite,
Cheers, Maxim, Thiên Hồng, Tuổi Trẻ v.v… tại các bãi đáp khách
sạn như Nguyễn Huệ, Tây Đô, New Worldv.v…mỗi thằng thanh niên,
có cả Tây, Tàu, Hàn Quốc, đều nằm sấp trên bụng mình kiểu này
và mình cũng vô cảm vô thần như bây giờ, như bị điểm huyệt
không hơn không kém.
Không lẽ đây là cái kiếp làm đĩ của mình vẫn chưa dứt như bà
thày bói dạo nói vậy, đã bị mình chửi tơi bời. Nếu như là cái
nghiệp của mình thì đành chịu vậy thôi, có lẽ do kiếp trước
mình làm ác gì đây … Nhưng …thôi, Quang, anh cứ fuck đi, fuck
cho hả cái con lợn lòng của anh đi. Đàn ông mà, em thông cảm.
Tôi nghĩ ngợi.
Cái mâu thuẩn của lý trí, sự buông thả và cảm giác dục tình
giờ đây chiếm hữu lấy con người tôi.
Dương vật anh không biết có phải quá to thực không, sao tôi
thấy sung sướng lạ thường. Hoặc có lẽ âm đạo tôi đã co lại do
từ lâu không … xài tới.
Tôi bỗng nhiên trầm người xuống, ôm hờ Quang sau lưng, hai
chân co nhưng không có chút sức nào kên lại. Mỗi cái nắc của
anh, đối với tôi, như một tiếng tích tắc của kim đồng hồ chờ
đợi. Anh fuck suồng sả lắm. Không biết tại vì anh mê tôi xinh
đẹp như anh từng nói, hay chỉ vì anh ham hố tôi là người vợ
của bạn thân anh ấy.
Mặc kệ … ôi a … mặc kệ … là gì, là ai đi nữa. Chuyện đã xảy ra
tới mức quan hệ xác thịt rồi, còn nói gì nữa. Miễn sao cả hai
cùng hiểu, âm thầm che đậy, và cùng nhau sung sướng.
Đêm đó Quang làm tình với tôi cũng được hai lần. Đối với người
đàn ông tuổi như anh, là đã khá lắm rồi.
Sau cái đêm “ra mắt” đó, chúng tôi còn lại một tuần để quan hệ,
trước khi chị Phượng trở về. Tuần đó, thật là một tuần trăng
mật đúng như ý nghĩa của nó.
Ngày nào tôi cũng mua đồ to-go tới nhà Quang, cũng có khi
chúng tôi cùng nhau lên bếp, nấu vài món bỏ thật nhiều hành
tỏi và gia vị, để thêm phần kích thích tình dục. Tối nào,
chúng tôi cũng fuck. Fuck như cái thời trai gái mới biết fuck,
mới cưới nhau, fuck theo kiểu điên cuồng. Điều lý thú là Quang
cứ bắt tôi làm tình với anh y chang những gì tôi đã làm với
Sinh.
Có một lần, anh còn đòi thử nơi hậu môn. Tôi vờ cười chế giễu
anh “sao nói bậy bạ quá !”, nhưng anh cho tôi biết những gì
xảy ra giữa tôi và Sinh, Sinh đều kể hết cho anh nghe. Thoạt
tiên, tôi cảm thấy như bị Sinh phản bội, đã tiết lộ hết chuyện
riêng tư của mình cho người ngoài, nhưng rồi tôi thấy mình
cũng đâu phải tốt lành gì mà sợ Quang đánh giá. Vả lại, bây
giờ không phải Quang đam mê những điều riêng tư đó với tôi hay
sao ! Và tôi quyết định cho Quang hết những gì có thể cho được….
Cuối cùng thì chị Phượng cũng trở về. Đêm trước đó, chúng tôi
làm tình đến “lột da tróc thịt”. Ai có ngờ đâu một người đàn
ông trung niên vẫn còn sung sức như thời trai trẻ, cũng phải
nói thêm là gặp được đối tượng như tôi. Không biết có bao
nhiêu lần tôi vắt cho Quang không còn giọt tinh dịch nào. Giả
như ngày sau đó vợ anh có về, tôi thiết nghĩ anh không còn đủ
bao nhiêu chị chị !
Vậy là hết. Cuộc tình ngắn ngủi cũng chấm dứt. Tôi không còn
gặp Quang sau đó nữa. Không sao, chuyện gì đến rồi phải đến.
Cái gì đi cũng phải đi. Đã từ lâu tôi tự đặt cho mình cái
nguyên tắt chấp nhận hiện thực như vậy.Mà không biết Quang có
coi đây như một cuộc tình hay không, chớ riêng tôi, tôi coi
đây chỉ là một mối làm ăn đơn thuần tiền trao cháo múc.
Bẳng đi một thời gian, tôi nhận được một cú phone bất ngờ từ
một người đàn ông tên Tân. Tân nhắc tôi một lúc, tôi mới nhớ
có gặp anh đôi ba lần trong dịp cùng Sinh đi dự thoi noi của
con anh. Tôi hỏi anh lý do nào gọi đến thăm tôi, Tân trả lời
là Quang giới thiệu. Và mãi sau đó, Tân cứ nhắc đi nhắc lại về
Quang, mà chỉ nhắc sơ sơ về Sinh. Cuối cùng, tôi mới đoán ra
được ý Tân. Thì ra Tân, cũng bạn thân với Sinh, cũng có ý fuck
tôi giống Quang. Đương nhiên lời “quảng cáo” của Quang quá
hiệu nghiệm và đầy thuyết phục, nếu không làm gì mà thằng Tân
dám mở lời đó với tôi.
Thoạt đầu, tôi giận lắm, giận nhứt là Quang đã kể chuyện riêng
tư của tôi cho Tân biết. Tôi còn định chửi Tân một mách về
thái độ đê tiện như vậy, nhưng rồi tôi lại dằn lòng xuống, vì
dù sao Tân ăn nói rất nhẹ nhàng lịch sự. Tôi cũng biết khá
nhiều về Tân. Người tuy lùn nhưng lại biết ga-lăng. Thôi kỳ
cũng không đến nỗi. Anh lại mở lời đãi Sinh nhật tôi cuối tuần
đó. Tôi cũng không ngờ anh lại biết sinh nhật tôi, anh lại cho
tôi biết, anh cũng ngưỡng mộ tôi rất nhiều. Tôi lại cười khinh
anh trong bụng khi nghe lời nói ngon ngọt đó. Nhưng rồi tôi
lại chấp nhận lời mời của anh vì đã từ lâu không ai chúc mừng
sinh nhật cho tôi!
Thật không ngờ, chỉ vì một cái thỏa mãn nho nhỏ đó mà tôi
đành phải nằm trong vòng tay của Tân, có khi phải quỳ phải bò,
phải uống những gì mình chẳng muốn uống, phục vụ Tân từ A tới
Z. Nhưng tôi không thấy khổ sở chút nào, mà trái lại. Ít ra,
tôi còn thấy bớt cô đơn hơn.
Hết một khoảng thời gian với Tân chỉ có đồng tiền và xác
thịt, tôi lại gặp Hùng. Hùng cũng qua Tân và Quang giới thiệu.
Tôi cũng biết Hùng. Hùng cao to, hơi trắng kiểu công tử bột.
Tôi có phần thân quen với Hùng hơn cả Quang và Tân. Tư cách
của Hùng lúc nào cũng nghiêm chỉnh, vì vậy tôi không bao giờ
lại ngờ được Hùng lại thốt ra được một lời “Anh cho em $500”.
Nhưng kẹt là tôi như người phóng lao, phải theo lao. Từ chối
với Hùng mà nhận lời Tân cũng chẳng ích lợi gì hơn. Tôi lại
nhận $500 đó như chấp nhận cái nghiệp làm gái của mình.
Ở với Hùng không được sung sức như Quang và Tân nhưng dẻo
dai và biết chìu phụ nữ. Phải chăng, người ta nói công tử da
trắng thì biết chìu phụ nữ hơn. Nhưng chỉ có điều … phải chi
Hùng đừng có vợ, không chừng … không chừng tôi có suy nghĩ tới.
Sau Hùng, tôi còn quen thêm Tuấn. Tuấn hãy còn quá trẻ so
với các bạn khác của Sinh. Có thể Tuấn còn phải gọi Sinh bằng
chú nữa là … nhưng có lẽ chơi chung nên họ gọi nhau bằng anh
em. Với Tuấn, tôi thấy vừa vặn mới mình hơn hết, vì Tuấn trạc
tuổi với tôi. Thân hình khỏe mạnh, trai tráng. Có phân ăn chơi
theo thời và thích fashion. Nói về tính dục, thì Tuấn giống
như tôi, Tuấn thích chơi kiểu, lại thích bày trò này, trò nọ,
học theo các phim con heo làm cho tôi đôi lần bối rối và thích
thú đến cùng cực.
Cứ thế và thế … tuần này sang tuần khác … cho đến tận bây
giờ, khi tôi đang viết những hàng chữ này, thì Tuấn đang say
ngủ, Tân sẽ tới đây ngày mai, và Hùng sẽ là bữa kế. Tất cả,
tất cả thay phiên nhau hò hẹn ngủ qua đêm ở đây, như một nơi
tìm chút hương tình lẻ. Tuy sau đó, tôi không còn thấy Quang
đến viếng nữa, nhưng một vài người khác tôi chưa từng quen
biết, lại nói là quen với Quang và Sinh, có tới. Rồi từng
người một đi qua đời tôi như một cơn gió thoảng qua cửa sổ,
như những cánh bướm tìm hoa, mà thoạt đầubướm nào cũng ấp úng,
e lệ, nhưng ra về lại tràn trề một nụ cười trên môi, rồi lần
sau lại đến thì sự e ấp không còn đó nữa, mà thay vào đó là
cái thói thường tình của loài bướm chơi hoa.
Hết
Nhà văn Kinh Bích
Lịch |