Khách ngồi đầy trong quán. Hết người này đến người khác gọi cà phê, thuốc
lá. Thủy vừa làm việc mà mắt nàng mở hỏng lên. Cứ thỉnh thoảng nàng đưa
tay lên che miệng ngáp. Đã mấy hôm liên tục, ban ngày bán ở quán, tối đến
quá giang Tuyết về. Xe Tuyết vừa rời, là Hùng bước vào. Thế rồi bổn cũ
soạn lại. Hai người chơi nhau...long trời lở đất. Thủy bắt Hùng chơi
như...chưa bao giờ được chơi. Nàng chơi như chỉ sợ ngày mai động đất, đàn ông chết
hết, chẳng còn ai cho nàng chơi. Hùng vẫn đến quán bình thường. Những động
tác uể oải của Thủy không qua khỏi cặp mắt chàng. Hùng biết rằng ban đêm
chàng đến với Thủy, ban ngày chàng chỉ rong rong uống cà phê rồi...ngủ.
Nhưng Thủy thì khác. Ban đêm thì đụ đéo, ban ngày thì phải đi làm. Làm
sao nàng chịu nổi. Hùng thoáng thấy thương hại nàng, nên bước tới hỏi nhỏ
vào tai Thủy:
-Em có mệt thì...để anh nói với chủ cho em về nghỉ sớm nhé.
Thủy e ngại trả lời:
-Hỏng được đâu. Mới có 6 giờ chiều làm sao em về được ?
Hùng nói cả quyết:
-Đừng lo. Anh nói một tiếng là xong ngay mà.
Không đợi Thủy trả lờ, Hùng tiến tới lão chủ quán nói nhỏ vài câu với lão.
Lão chủ tươi cười rộng lượng:
-Không sao, không sao mà, anh em mà.
Rồi lào xoay sang hướng Thủy nói lớn:
-Cô Thủy có bệnh cứ nghĩ một bữa cho khỏe đi. Hỏng sao đâu, đừng lo.
Thủy cám ơn rối rít, rồi chuẩn bị ra về. Hùng đòi đưa Thủy về. Nhưng Thủy
sợ mọi người biết chuện nên từ chối lớn tiếng cho mọi người nghe.
-Cám ơn anh. để em đi xe buýt về được rồi.
Vừa nói, Thủy vừa bước vội ra cửa, đi thẳng. Chờ Thủy đi xa rồi, Hùng mới
bưng ly cà phê đến bên Tuyết. Chàng vui vẻ hỏi:
-Sao, hỏng bao giờ thấy Tuyết cười với anh một cái vậy. Ghét anh lắm hả
?
Tuyết đã biết vụ Hùng đi đêm với Loan nên nói móc:
-Mắc mớ gì mà ghét anh. Muốn biết thương hay ghét thì...anh hỏi chị Loan.
Hỏi em làm chi ?
Hùng làm tỉnh như mình là một kẻ " đứng đái" đàng hoàng nhất trên đời.
-Sao biểu anh hỏi chị Loan ? Cả quán này ai anh cũng coi như người nhà.
Loan cũng vậy mà em cũng vậy thôi. Có khác nhau gì đâu ?
-Khác chứ. Chị Loan đẹp, chỉ sang hơn em nhiều chứ.
Hùng bắt đầu tán:
-Anh thì...anh không quan niệm như vậy. Cái đẹp bên ngoài làm sao bằng cái
đẹp trong tâm hồn được.
Tuyết là gái mới lớn. Nàng đâu có trình độ để nói chuyện với một con cáo
già như Hùng Bô. Nàng ngơ ngác, chẳng hiểu câu Hùng nói:
-Anh nói như vậy là nghĩa lý gì, em hỏng hiểu
-Anh muốn nói...dù là em không đẹp bằng Loan đi nữa thì anh vẫn quí em hơn.
-Tại sao lại quí em ?
-Tại vì tâm hồn em trong sáng hơn Loan.
Tuyết cảm thấy tự ái mình được vuốt ve. Thực tình thì từ ngày vào làm ở
quán này. Tuyết chưa hề lăng nhăng tình cảm với gã con trai nào. Tuyết
rất hãnh diện về việc này. Mà dù cho Tuyết có muốn lăng nhăng đi nữa thì
cũng không có dịp. Vì đa số thanh niên vào đây là vì
Loan và Thủy nhiều hơn là vì nàng. Có lẽ vì vậy mà Tuyết thành loại gái " tiết hạnh khả
phong" Đúng như câu châm biếm:
"Cái mặt chù ụ,
Không ai thèm đụ thì nói là chính duyên
Cái mặt vô duyên,
Không ai thèm đéo thì nói là khéo giữ."
Tuyết thì không nổi mặt chù ụ, vô duyên. Nhưng làm sao nàng có thể so sánh
với Loan và Thủy. Tuyết là con gái mới lớn, còn trong trắng. Chưa bén hơn trai nên cái gì
cũng nhỏ nhắn. Cặp vú cũng nhỏ nên dĩ nhiên là cái...lỗ
lồn cũng nhỏ. Cái gì nhỏ thì Hùng không ham, chớ cái lỗ lồn mà nhỏ thì Hùng thích lắm. Hùng
bồi thêm một câu làm Tuyết mát cả ruột.
-Sở dĩ từ xưa đến nay anh ít nói chuyện với Tuyết là vì...anh đánh
giá Tuyết không như những cô gái khác.
Tuyết hiểu ý Hùng muốn nói gì rồi nhưng nàng vẫn hỏi lại:
-Tuyết khác ở chỗ nào ? Bán cà phê thì người nào cũng như người nấy thôi.
-Không, khác nhau chứ. Khác nhau ở chỗ Tuyết có tư cách. Vì vậy mà lúc nào
anh cũng tôn trọng Tuyết hơn họ. Tuyết thấy lòng nàng vui hẳn lên. Bao nhiêu thành kiến với Hùng tan biến
hết. Nàng thầm nghĩ :" Hắn đẹp trai, dễ thương như vậy thì người ta yêu
hắn cũng phải thôi. Có gì đâu mà mình không ưa hắn?".
Chờ cho Tuyết " thấm thuốc" Hùng mới bỏ nhỏ vào tai nàng:
-Hôm nào có dịp, anh mời Tuyết đi với anh một bữa nhé.
Tuyết khoái chí trong bụng. Nhưng vẫn khó khăn một chút cho xứng danh "
tiết hạnh khả phong" của nàng:
-Thôi, đi với anh em sợ người ta cười.
-Ai cười, có gì đâu mà cười.
-Người ta cười anh, tại vì từ trước đến gìờ anh đi chơi với người đẹp không
hà. Lần này anh dẫn " cô bé lọ lem" đi. Em sợ người ta cười anh.
Hùng thấy cá có vẻ cắn câu. Hắn nịnh Tuyết một câu.
-Bạn bè thì mỗi người mỗi khác. Hơi sức đâu mà em so sánh với mấy cô đó.
Em là..."người đàng hoàng", khác họ mà.
Tuyết nghe bùi tai, nàng làm bộ suy nghĩ một chút rồi e ấp trả lời:
-Cũng được. Mà em chỉ được nghỉ có một ngày thứ hai thôi.
-Thứ hai hay thứ ba, thứ tư có ăn thua gì đâu. Được đi chơi với Tuyết thì
ngày nào đối với anh cùng đẹp, cùng vui hết. Vậy sáng thứ hai đúng 9 giờ
anh đến đón em nhé ?
Tuyết hốt hoảng:
-Hỏng đưọc đâu, anh đừng đến nhà em anh Bạch ảnh thấy. Anh cứ đậu xe ở đầu
đường, em đi bộ ra.
-Cũng được.
Hùng thở dài nhẹ nhõm. Trước khi đứng dây ra về, hắn không quên để lại trên
bàn tờ giấy 5 đồng làm tiền "tip".
Thủy về đến nhà, nàng ngủ vùi một giấc. Lúc nàng giật mình tỉnh dậy, nhìn
đồng hồ đã 2 giờ sáng. Sau mấy đêm thức trắng hành lạc. Thủy thấy rã từng
khớp xương thớ thịt. Nhưng sau một giấc ngủ đầy đủ nàng đã lấy lại sức.
Thủy nằm trằn trọc nhớ Hùng. Cuộc đời nàng từ lúc lớn lên lấy chồng rồi
ly dị. Thủy chưa hề biết lạc thú ái ân. Thủy nghĩ bổn phận của nàng là phải: Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Rồi ...chổng khu cho chồng nắc.
Người chồng cũ của nàng cũng thế. Chỉ biết hùng hục hưởng thụ trên thân
xác vợ chứ chưa bao giờ biết đến đưa nàng lên đến tuyệt đỉnh ái ân. Sau
đó, Thủy gặp Bạch, lại cũng ...tương tự như chồng nàng ngày xưa. Mãi đến
bây giờ Thủy mới gặp Hùng, một tay chơi lão luyện đã đem cho nàng
những giây phút thần tiên trọn vẹn. Hùng lúc nào cũng thong thả. Chàng đưa nàng
đi từ cảm giác nàng đến cảm giác khác. Cho đến khi náo nàng sướng đến mức độ khí tươm ra khắp các lỗ chân lông trên người mới thôi. Thủy mê Hùng quá sức rồi. Chỉ vắng chàng
có một đêm mà Thủy đã cảm thấy nhớ nhung bức rức. Nàng nhắm mắt để đỗ lại
giấc ngủ. Nhưng hình ảnh Hùng cứ hiện ra: to con, đẹp trai với con cặc
to bất khuất, lúc nào cũng vương mình đứng dậy. Chỉ cần nhớ đến bấy nhiên
đó, Thủy đã thấy lồn mình rạo rực, chỉ mong sao cho trời mau sàng để đến
quán cà phê gặp chàng.
Quán cà phê vảo buổi chủ nhật vô cùng tấp nập. Có lẽ cuộc sống ở Mỹ là vậy.
Sau 6 ngày vất vả làm việc, sáng chủ nhật là cơ hội để anh em bè bạn gặp
nhau, ngồi đấu láo, nhân nhi bên ly cà phê thơm ngát. Cả bốn cô tiếp viên:
Loan, Thủy, Tuyết và Trâm đều bận bịu. hết bưng nước đến lau bàn, hết thêm
trà đến lấy thuốc. Vừa làm việc, Thủy vừa ngóng ra cửa kiếm
Hùng. Chàng bây giờ đã trở thành một nhu cầu cần thiết yếu trong đời sống Thủy. Nàng đã thầm nguyện với lòng là:" nếu hỏng phải là Hùng, nàng cũng mua nút chai
về bịt kín, chứ nhất định không thèm cho mấy gã đàn ông phàm phu tục tử
nào khác chơi." Mãi đến chập tối vẫn không thấy bóng dáng Hùng đâu cả.
Thủy quýnh lên. Nàng muốn gọi phone kiếm chàng thì chợt nhớ ra. Từ xưa
đến giờ, ngày nào Hùng cũng đến quán, nên nàng không nghĩ đến chuyện hỏi
số điện thoại của Hùng làm gì. Rồi cũng đến giờ quán đóng cửa. Thủy thui thủi quá giang
Tuyết về nhà như mọi hôm. Đến nhà, nàng ngồi thẩn thờ chờ đợi Hùng đến.
Nhưng rồi chàng vẫn bật tăm. Thủy đành lên giường nằm thao thức với ý nghĩ
là chàng bận công việc làm ăn...
Tuyết chuẩn bị thật chu đáo. Mái tóc thề được nàng chải chuốt kỹ lưỡng.
Đôi mắt được tô thêm bằng viết chì. Một chút phấn hồng đánh nhẹn lên má.
Bao nhiêu đó mà Tuyết mất gần hai tiếng đồng hồ để sửa soạn. Lúc nàng bước
ra, Bạch nhìn nàng ngạc nhiên:
-Ủa, hôm nay nghĩ, sao hỏng ngủ thêm một chút. đi đâu mà diện đẹp vậy ?
Tuyết cố giữ giọng tự nhiên:
-Em đi chơi một chút, sẵn chụp vài tấm ảnh gởi về VN.
Nói xong, Tuyết hấp tấp đi luôn ra cửa. Bạch nói theo:
-Em đi với Thủy hả ?
-Không. Chị Thủy mắc bán, em đi chơi với...bạn
Bạch lấy làm lạ. Từ xưa nay có bao giờ Tuyết có thái độ vậy đâu. Nàng muốn
đi đâu cũng hỏi ý kiến, xin phép Bạch. Hôm nay, tự nhiên Tuyết dậy sớm,
tắm táp, trang điểm rồi đi. Không ngăn được tò mò, Bạch rón rén đi bộ theo
xa xa. Nơi đầu ngã ba nhà chàng, một gã thanh niên cao ráo, đẹp trai lịch
sự đang đứng dựa lưng vào chiếc xe sport đỏ chói đợi Tuyết.
Hai người vào xe. Rồi chiếc xe vọt như tên bay. Bạch đứng nhìn theo bần thần cả người.
Nơi xứ lạ quê người, chỉ có hai anh em nương tựa nhau. Không cha không
mẹ, không thân nhân nên Bạch thương em vô cùng. Đành rằng Tuyết đã lớn,
nhưng lớn đâu có nghĩa là khôn. Bạch không cấm em có bạn trai. Nhưng ít
ra Bạch phải biết lý lịch người đó. Đằng này, chỉ nhìn thoáng qua Bạch
đã nghi ngờ Hùng là không phải loại đàng hoàng. Thanh niên mà áo quần đầu
cổ láng bóng, xe cộ bảnh bao, rong chơi trong lúc mọi người vùi đầu kiếm tiền sống thì phải coi chừng. Bạch càng nghĩ càng
lo cho Tuyết. Chàng chỉ mong em về để hỏi chuyện. Đã hơn 8,9 tối mà Tuyết
vẫn chưa về, Bạch không thể nào kiên nhẫn được nữa. Chàng gọi phone đến
quán cà phê, hỏi thăm các bạn làm chung của Tuyết vế gã thanh niên đó.
(Hết Phần 5 ... Xin xem tiếp Phần 6)
|