Nghe tiếng điện thoại reo,
sẵn đứng bên cạnh đó, nên Loan bắt phone, nàng trả lời:
-A lô, cà phê Bụi đời nghe đây.
Bạch lúng túng tự giới thiệu:
-Dạ..Tôi là anh của Tuyết.
-Chào anh. hôm nay Tuyết nghĩ...
-Vâng tôi biết, Tôi muốn hỏi cô có biết trong thời gian em tôi bán ở đó,
nó có..bồ bịch với ai không ?
Loan thật tình đáp:
-Dạ không đâu. Tuyết nó hiền lắm anh ạ. Nhưng mà có chuyện gì không mà anh
hỏi như vậy ?
Bạch thật tình kể lại hết cho Loan nghe về câu chuyện buổi sáng nay. Xong
chàng mới kể lể:
-Chẳng biết sao mà tới giờ này nó vẫn chưa về.
-Vậy chớ thằng đó tướng tá ra sao. Anh cò thấy nó không ?
-Có. Tôi nhìn nó kỹ lắm. Tướng to con, tóc dài để ria mép, đi cái xe
sport màu đỏ chói...
Loan reo lên trong phone:
-Rồi. Đúng rồi. Thằng...Hùng Bô. Cái thằng điếm thúi tối ngày đi dụ dỗ đàn
bà con gái...
Bạch run run hỏi tiếp:
-Vậy cô có biết nó ở đâu không ? Chỉ giùm tôi để tôi đi bắt con Tuyết về.
-Tôi có số phone nó đây. Nhưng điện thoại nó hỏng trả tiền nên bị cắt rồi.
Để tôi chỉ nhà cho anh tới. Anh cứ đi đường...đến ngã tư...quẹo phải vô
apartment...nhà nó số....
Bạch rối rít cám ơn Loan. Thủy nghe rõ cuộc đối thoại của Bạch và Loan,
nhưng nàng vẫn làm như không biết gì hết. Cả bầu trời như sụp đổ trước mắt.
Thần tượng Hùng Bô của nàng đang theo đuổi Tuyết, cô bạn nhỏ ngây thơ mà
nàng vẫn quí mến. Nghĩ đến chuyện giờ phút này, Hùng đang tuột quần Tuyết,
leo lên mình Tuyết mà hành hạ, giốing như hắn đã từng hành hạ nàng, Thủy
giận tìm mặt mày. Chịu đựng hết nổi, nàng bỏ mặt công việc, bước ra phía
quán dùng điện thoại công cộng gọi về cho Bạch. Tiếng Bạch vang lên trong
máy:
-A lô
Thủy nói ngay:
-Anh hả, em Thủy đây, nghe nói con Tuyết làm sao đó anh ?
-Thủy hả em biết con Tuyết đi chơi với cậu nào từ sáng đến giờ chưa về..anh
lo quá.
-Anh biết thằng đó ra sao không ?
-Chỉ thấy tướng nó bảnh lắm, để ria mép, đi xe sport đỏ chói. Anh hỏi cô
Loan thì cổ nói nó là thằng Hùng Bô, chuyên môn lừa gái.
Thủy chết điếng cả người. Vậy là đúng rồi. Hèn chi hai bữa nay hắn lặn mất
tiêu, bỏ nàng nằm phơi chim một cách thê thảm.
-Rồi bây giờ anh tính thế nào ?
-Cô Loan mới chỉ nhà hắn cho anh. Anh định đi đến đó kêu Tuyết về.
Thủy càng giận tím ruột. Thì ra Loan đã biết nhà Hùng. Có nghĩa là hắn từng
dẫn Loan về nhà để "thịt" Loan. Rồi hắn "thịt" nàng. Hôm nay thì "thịt"
Tuyết. Thủy càng suy nghĩ càng thấy rõ cái mặt thật của Hùng Bô. Nàng cảm
thấy thương hại tất cả các cô bạn đã là nạn nhân của hắn. Thủy mĩm một nụ
cười chua chát. Trong đầu nàng nảy ra một quyết định. "Không thể nào kéo
dài cái tình trạnh này được. Bằng mọi giá phải chấm dứt."
Nàng bảo Bạch:
-Nếu anh muốn đi gọi Tuyết về thì...ghé rước em đi với, để em khuyên răn
Tuyết.
-Vậy em chuẩn bị đi nhé, anh tới liền.
Trước khi lên xe với Bạch, Thủy vào nói nhỏ gì vào tai Loan. Chỉ thấy Loan
gật gật đầu, miệng nói okê o kê. Đúng như lời chỉ dẫn của Loan, Bạch và
Thủy tới đúng nơi thì thấy xe của Hùng đậu ở đó. Cửa nhà hắn đóng kín mít.
Thủy bảo Bạch cứ ngồi trong xe. Một mình nàng đến gõ cửa. Suốt một ngày
Hùng say sưa trên thân xác Tuyết, một cô gái còn trong trắng. Hắn trổ đủ
ngón nghề để đưa Tuyết lên chín từng mây hoan lạc. Hùng biết Tuyết là gái
tân, đụng đến đâu là dâm thủy ra đến đó. Cái thứ gái mới lớn, lại được
ăn nhiều bơ sữa, được coi những tấm ảnh, những cuốn phim khêu gợi hằng
ngày. Em nào lại hỏng... nứng lồn. Chỉ cần có cái hơi đàn ông thoáng qua
là mấy em đủ chảy nước rồi. Nhưng cái khó là làm sao cho các em sướng đến
mức độ quên sợ quên đau. Hùng đã đạt đến tiêu chuẩu đó. Hắn phá trinh Tuyết
một cách dễ dàng. Lúc đầu cặc hắn đâm sâu, phá vỡ màng trinh của Tuyết.
Hắn để ý chỉ thấy Tuyết rướn người lên, nhăn mặt rên một tiếng " ???ƯƯ'".
Vậy là xong. Chờ cho Tuyết bình tỉnh, hắn lại nhắp nhắp thật chậm, thật êm ái để Tuyết khỏi thấy đau rát. Sau phút đầu
tiên. Một trăm cô gái như một, cô nào cùng khóc thút thít. Tuyết cũng vậy.
Đồng ý là lồn nàng cũng hơi rát. Nhưng mà rát sướng chớ chả có gì mà phải
khóc. Tuy vậy, nước mắt vẫn chảy lăn dài xuống hai má. Hùng Bô nghĩ trong
đầu:" Đụ mẹ, sướng chết mẹ mà sao con nào cũng khóc tấm tức vậy cà?". Rồi
hắn nằm suy nghĩ lẫn thẫn một hồi thì tìm ra chân lý. "A, thì ra em nào
lần đầu được chơi cũng khóc chẳng phải vì tiếc rẽ vì chữ trinh đáng giá
ngàn vàng mà các em tiếc rẽ là vì: Chơi sướng như vậy mà tại sao tới bây
giờ mình mới chơi. Khóc là vì tiếc thời gian đã phơi chim một cách lãng
phí mà thôi."
Sau những giây phút sung sướng tột đỉnh, Tuyết nằm rũ ra như một thây ma.
Trong người nàng lâng lâng đủ thứ cảm giác mới lạ. Vừa đau, vừa rát, vừa
sướng, vừa mừng, vừa lo. Nàng lo là vì đã quá khuya. Chẳng biết anh Bạch
nghĩ thế nào ? Có đi tìm nàng không ? Tuyết xoay qua Hùng lo lắng hỏi:
-Mấy giờ rồi anh ? Chắc em phải về.
Hùng thấy cũng đã đủ "đô" rồi. Thường thường Hùng phá trinh em nào rồi hắn
cũng chỉ làm một phát thôi. Sau đó, 5,7 ngày cho chim em kéo da non, ngứa
ngáy tự động đến nạp thịt cho hắn. Đến chừng đó hắn mới thấy sướng thật
sự. Vậy mà nội ngày hôm nay, Hùng đã chơi Tuyết tổng cộng ba lần rồi. Hùng
đã xuất khí ba lần, có nghĩa là Tuyết phải ra ít lắm là 9 lần. Hùng thấy
đã đủ. Vả lại, hắn nghĩ Tuyết cũng chẳng còn nước nôi gì nữa mà chơi. Nghe
Tuyết hỏi, Hùng đưa tay nhìn đồng hồ. Mới hơn 1:00 giờ hơn. Nhưng hắn đáp
tỉnh queo:
-Cũng...12 giờ rồi đó em.
(Hết Phần 6 ... Xin xem tiếp Phần
7)
|