COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
KẺ CUỒNG SÁT |
Tác giả: Cai Đại Du
E-mail: [email protected]
Cõi Thiên Thai xin thay mặt các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi
truyện |
Truyện dưới đây là do trí tưởng tượng. Vì vậy nếu có sự trùng hợp,
chỉ là ngẩu nhiên. Tác giả không cố ý mạo phạm đến một ai. Trân
tro.ng. |
 |
Trong lịch sử
tội phạm của nước Việt Nam xưa nay không thiếu những tên cuồng
sát giết người, nhưng không có tên cuồng sát nào giết cả mẹ
ruột, em ruột như tên Phạm Hồ Dũng. Và cũng từ xưa nay đến
giờ, rất có nhiều kẻ phạm tội háo sắc, chuyên cưỡng hiếp phụ
nữ, giết rồi bịt miệng. Nhưng chưa ai như Dũng, giết người,
chặt đầu rồi còn làm tình với những xác chết không đầu như
Dũng đã làm.
Phạm Hồ Dũng là người con trai nối dỗi tông đường của một gia
đình có quyền thế, vì vậy Dũng được nuông chiều từ bé. Những
việc do hắn làm không ai nghiêm khắc trừng trị. Cha của Dũng
là chủ tịch của một thị trấn Ban Mê Thuột, một thị trấn có
trồng nhiều cà phê và phồn thịnh. Mẹ của Dũng là một giáo sư
của trường đại học Đà Lạt.
Nghe người ta bảo rằng cha của Dũng là một người mù chữ, nhưng
vì có công với cách mạng, nên mới lên được chức chủ tịch.
Người ta cũng bảo rằng cha Dũng đã cưỡng chiếm mẹ Dũng, rồi
sanh ra Dũng trong những ngày ông đi nghĩ mát ở Đà Lạt.
Mẹ của Dũng là một người đàn bà đẹp. Nhìn vào bà ta, ai cũng
trầm trồ chắc lưỡị Lúc còn là sinh viên, mẹ của Dũng là một
thiếu nữ tên Hồ Lệ Hoa. Bà ta là hoa khôi của trường đại học
Đà Lạt.
Cô Lệ Hoa lúc bấy giờ là một cô thiếu nữ rất được mến mộ. Cô
sinh trưởng trong một gia đình phong kiến, vì vậy từ nhỏ câu
tam tòng tứ đức cô được nghe mẹ nhắc chừng luôn. Năm đó là lúc
Lệ Hoa được mười tám tuổi, nét đẹp của Lệ Hoa đã từng làm rung
động hàng trăm người con trai trong trường. Nhưng cô chưa từng
để ý đến một ai. Tối ngày cô chỉ biết học, và làm bạn với sách
vỡ. Mộng tưởng của cô là trở thành một giảng sư ở trường đại
học mà cô đang theo học.
Như mọi ngày, Lệ Hoa đến trường để học. Cũng vào ngày này,
Phạm Văn Đôn, bố của Dũng, đến thăm viếng trường đại học Đà
Lạt. Lớp đầu tiên và cũng là lớp duy nhất, phái đoàn nghỉ mát
và thăm viếng này là lớp chuyên văn, là lớp Lệ Hoa theo học.
Hôm ấy Lệ Hoa mặt một chiếc đầm mầu trắng có viền ren trắng.
Nàng có mái tóc dài đen mượt, xõa theo bờ vai. Nhìn nàng rất
dễ thương như thể một con búp bê tượng hình mà người ta mua về
từ một tiệm bán đồ chơi cho con nít ở ngoại quốc.
Khi Đôn bước vào lớp học của Lệ Hoa vào lúc nàng đang làm
thuyết trình về văn chương Việt Nam ở thế kỷ 18. Những bài thơ
Hồ Xuân Hương là những chủ đề nàng đưa ra thuyết trình.
"Cả nể cho nên sự dở dang
Nỗi niềm chàng có biết chăng chàng
Duyên thiên chưa thấy nhô đầu dọc
Phận liễu sao đà nẩy nét ngang
Cái nghĩa trăm năm chàng nhớ chửa ?
Mảnh tình một khối thiếp xin mang
Quản bao miệng thế lời chênh lệch
Không có, nhưng mà có, mới ngoan."
(bài: Không Chồng Mà Chửa)
Nàng thao thao đọc rồi bình phẩm tác phẩm ấy với một lờ lẽ rất
hùng hồn. Nàng lên tiếng bênh vực cho phụ nữ, cho thân phận
những người con gái của thời bấy giờ.
Mặc cho Lệ Hoa thao thao bất tuyệt trên bục của phòng thuyết
trình. Còn hắn, Đôn, cứ ngồi ở phía dưới mà nhìn cô bé rỏ
giải. Hắn đực mặt ra nhìn mà chẳng để ý gì đến lời bình phẩm
và phân tích tác phẩm của Lệ Hoa. Mà cho dù hắn có cố tâm để
nghe đi nữa, thì làm sao có thể hắn hiểu được những cái thâm
thúy trong lời thơ, những lời bình phẩm, những lập luận thật
sắc bén của nàng được?
Sau phần thuyết trình, mọi người vỗ tay rào rào. Lúc đó Đôn
mới giật mình và vội vỗ tay theo. Đến khi mọi sinh viên ra về,
giảng sư mới đến bên nàng và chìa tay ra, bắt tay nàng:
- Thầy rất lấy làm thích thú vì những lập luận của Lệ Hoa. Sự
sắc bén, nhạy cảm, cảm thông.... của em thật làm thầy hạnh
phúc có một nữ sinh giỏi và thông minh như em...
Nói tới đây, Đôn bước tới phía vị giảng sư và ông hiệu trưởng
của trường. Ông hiệu trưởng trường, đưa tay về phía Đôn giới
thiệu:
- Đây là ông chủ tịch của thị trấn Ban Mê Thuột, Phạm Văn Đôn
và hiện ông đang tranh cử chức vụ chủ tịch của nước Việt Nam
ta trong nay mai. Còn đây là giảng sư Lê Hiếu Trung.
Đôn đưa tay ra bắt với vị giáo sư. Ông hiệu trưởng đưa mắt
nhìn thật nhanh vào vị giáo sư nọ, như ngầm bảo "hãy bắt tay
ông ấy, anh sẽ có lợi". Nét mặt của vị giảng sư già bổng nheo
lại, và ông đưa tay ra bắt với một vẻ uể oải. Sau đó ông xin
chào mọi người và bước chân đi về phía nhà đậu xe. Lệ Hoa cũng
dạm chân định đi về. Nhưng nàng chưa bước chân đi thì ông hiệu
trưởng kêu lại:
- Lệ Hoa này, ông chủ tịch ngỏ lời khen em.
Hoa nhìn Đôn, rồi gật đầu chào. Cái chào của một người con gái
dành cho ông chủ tịch chứ không có ý gì khác. Chào xong, nàng
lặng lẽ đi về. Nhưng Lệ Hoa có biết đâu, trên đường về hôm ấy,
đi theo sau nàng một khoảng cách đó là vị chủ tịch Phạm Văn
Đôn.
Hết |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(VIETNAMESE
STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: May 6, 2002
This story has been read (Since May 6, 2002):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|