| Thế là mùa hè
                  lại qua đi, tiếng ve kêu rộn rã làm tôi buâng
                  khuâng trằn trọc trên giường mãi. Ngày mai
                  tôi lên Sài Gòn rồi, ba má đã chuẩn bị
                  quần áo cho tôi đầy đủ. Cả mấy thàng qua
                  thật buồn chán, đôi lúc tôi muốn hét lên
                  "trời ơi ta sắp chán vì chết đây!!",
                  và chỉ đới có giây phút này. Giây phút
                  tôi trở  lại nơi đô thành vui tươi và
                  nóng bỏng đó. 
 Trời đã sáng, tôi
                  lòm còm bò dậy, vươn vai cho thoải mái. Sau khi
                  từ biệt cha mẹ quyến luyến tôi bước lên
                  đường "đi học". Xe chật cứng, tiếng
                  ồn ào, cười nói thật làm tôi vui thích,
                  "hì phải vậy chứ!" "Tôi cười
                  thật mãn nguyện" "Oh, chỉ còn một trạm
                  nữa đến thànhh phố rồi," tôi thật nóng
                  lòng qúa đi. Bỗng một phụ nữ bước lên xe,
                  chị ta đang có thai, cái thai cũng to tướng, tôi
                  cười tinh quái khi nghĩ đến ông địa mà nhà
                  tôi hay thờ cúng. Tôi bèn đứng dậy nhường
                  cho chị ta, thật là galant hết chỗ nói mà. Tôi
                  đứng, hai tay chụp hai thanh sắt dọc theo trần xe
                  bus, xe cứ lắc lư như thế này mãi không vịnh
                  chặt thế nào cũng té cho xem. Mãi mê nhìn khung
                  cảnh qua ô cửa kính xe thì bất giác cảm thấy
                  nơi ngực cùng mình âm ấm, tôi quay mặt lại
                  nhìn phía đối diện thì sững sờ, cũng một
                  cô gái khác đang đứng trên xe vì chật chội,
                  cô ta đứng qúa gần, thật gần, gần đến nỗi
                  mà hai gò bồng đảo khẽ chạm vào người tôi,
                  đôi nhũ hoa không lớn như chị Thảo nhưng thật
                  săn và vun cao dưới làn vải áo dài trắng
                  mỏng. Đôi mắt đen lay láy của cô ấy mở to
                  nhìn tôi, thật bỡ ngỡ, và bắt đầu ngắm
                  nhìn cô ấy. Cô ấy chắc là học sinh trong
                  chiếc áo dài trắng thướt tha ôm lấy cái eo
                  xinh xinh, tô điểm thêm cho đôi mông chắc nịt
                  ... thật là mềm mại làm sao, mái tóc đen
                  huyền ngang vai bay theo từng nhịp gió. Xe lúc này
                  chợt lắc lư nhẹ, hành khách hơi chao đảo một
                  chút, đôi gò bồng đảo cô ta có dịp cạ vào
                  người tôi lần nữa, cô ấy mở to mắt nhìn
                  tôi và chợt đỏ mặt. Cô ấy mỉm cười. Ôi
                  thật duyên dáng làm sao cái nụ cười để lộ
                  những chiếc răng đều như hạt bắp, và cái
                  dáng yểu điệu đó mới đáng yêu làm sao.
                  Tôi sửng người và mãi nhìn, không kịp có
                  một phản ứng nào cả, chỉ biết nhìn và nhìn,
                  không gian và thời gian dường như đứng sững
                  lại. Lâu lắm, lấu lắm tôi mới bật tiếng
                  thót "em ... em, em tên gì vậy?". Một câu
                  hỏi mà có lẽ là ngu ngốc nhưng biết làm sao
                  được, chỉ là phản ứng tự nhiên thôi mà.
                  Cô ấy nũng nịu:
 - Anh hỏi làm gì?
 
 Tôi sững người ra, có
                  lẽ câu hỏi dại dột quá chăng hay là câu
                  trả lời làm tôi bất ngờ. Đôii má phụng
                  phịu nhõng nhẽo càng làm tôi thêm tò mò.
 - Anh mới lên Sài Gòn thôi, cả mấy tháng hè
                  dưới quê thật là buồn qúa, lên thấy cái
                  gì cũng vui, nhất là khi đi xe bus như vầy!
 Sau câu đáp lại của
                  tôi cái đá lông nheo đến cô bé. Cô bé hơi
                  giật mình và cúi đầu, có lẽ cảm thấy tôi
                  sành điệu qúa sau cứ đá lông nheo hay là
                  cảm thấy ngượng khi tôi ám chỉ việc cô ấy
                  đi xe bus và va chạm thân thể với tôi. Xe bus
                  dừng hẳn lại, hành khách lục đục chuẩn bị
                  xuống xe. Cô bé có dịp nhích người ra xa tôi
                  hơn chút, cô bé cười thật tinh quái rồi nhìn
                  tôi và nói:- Có duyên thì sẽ gặp lại mà! phải không?
 Bóng dáng cô bé đã
                  khuất, mọi người cũng đã kéo đi lũ lượt.
                  Tôi vẫn đứng đó như tiếc nuối một bóng
                  hồng. Pin pin .. tiếng còi xe làm tôi trở về
                  với thực tại, tôi trở lại với vẻ nôn nao
                  sau ngày giá băng vì thiếu chị, người chị tinh
                  thần và cả thể xác của tôi, tôi bước
                  thật nhanh về nhà chị. Chắc chị chờ tôi đã
                  lâu lắm rồi. (Hết Phần 1 ... Xin xem
                  tiếp Phần
                  2) |