| Những buổi giao
                  hoan của chị em tôi cứ tuôn ra như thác đổ. 
                  Những lúc rãnh rỗi nhờ chị mà tôi có
                  thêm nhiều kinh nghiệm về nghệ thuật làm tình. 
                  Mỗi buổi sáng chị em tôi lại chia tay nhau,
                  chị đi dạy còn tôi đi học, trưa về đến nhà
                  là ái ân, ăn và ngu.?o:p> Dòng đời trôi đi, có
                  thứ gì là tồn tại vỉnh viễn đâu, có lẽ chấp
                  nhận một phần quá khứ ?thì được xem là
                  định mệnh chăng?  Thời
                  gian cuốn trôi đi nhiều quá, có những lúc tôi
                  tần ngần đứng trước nhà chị, khi xưa là một
                  nơi êm ấm và hạnh phúc nhất giữa tôi và chị,
                  thì đựơc người đón nhận bằng những câu
                  hỏi tò mò sợ sệt của bà chủ mới gìa nua
                  của căn nhà đó.  "Cậu tìm ai vậy? Tôi thấy cậu đứng cả buỗi
                  trời nhìn đăm đăm vào nhà." 
                  Khi dạm bước trên sân trường rợp bóng
                  phượng vĩ thì nhận được ánh mắt aí ngại của
                  ông gác trường gìa "Cậu, chuyện đã qua rồi
                  mà, để trong long thì càng thêm buồn." Hay đại
                  loại như  "Cô
                  Thảo ngày xưa diệu dàng, tận tụy, có ai mà
                  không bàng hoàng và thương cảm cho cô ấy khi
                  ra đi" đôi khi còn buồn hơn " Cậu à, cái lớp
                  cuối dãi hành lang bây giờ người ta đang xây
                  doing, mai mốt nó sẽ khác xưa đó. 
                  Tôi cũng buồn vì sau này cậu không còn
                  nhìn được kỹ niệm củ nữa" 
                  
                  
                   Ôi thời gian nó xóa mờ
                  cả những vật chứng của một cuộc tình mà chẳng
                  ai hay.
                  
                   - Nè lại đây, nè ?, ê
                  ?, mắc dịch mà, không biết làm gì mà đứng
                  trơ trơ đó!!
                  
                   Tôi giật mình vì tiếng gọi
                  trong trẽo kéo tôi ra khõi dòng kỹ niệm. 
                  Thì ra là một cô gái tay dắt chiếc xe đạp
                  với bánh xe xẹp lép. 
                  100 % là bị cán đinh rồi!! 
                  Tôi cười thầm hay ra mừng thầm đây?
                  
                   -Cô Hai, để tôi dắt xe
                  vô cho, tôi làm một chút là cô Hai có thể đến
                  đúng hẹn với người yêu rồi. 
                  
                  
                   Cuộc sống mà chẳng hiểu
                  từ bao giờ tôi đả học được cách nịnh hót
                  kiểu này.
                  
                   -Người yêu gì? 
                  Người yêu gì ở đây!
                  
                   Cô bé trạc 20 này không
                  những dể thương mà còn giỏi nhõng nhẻo thật
                  .
                  
                   -
                  Dạ không tôi thấy cô hai thật là dễ thương
                  lại đẹp gái nên nghi thế nào củng có người
                  yêu hoặc ít nhất là mười mấy chàng trai theo
                  đuổi. Đã quen với cách ăn nói
                  này rồi tùy theo vị trí mà nói chuyện, chẳng
                  có vấn đề gì.  Bây
                  giờ thì tôi chỉ quan tâm làm thế nào mà người
                  ta móc bóp trả tiền cho tôi một cách vui vẻ. 
                  Nhìn nét mặt cô ấy giãn ra và đôi môi
                  chúm chím nở nụ cười hàm tiếu lộ hai lúm
                  đồng tiền duyên dáng là tôi thấy yên tâm. 
                  Tôi nghĩ thầm tối nay nhất định đi ăn cháo
                  thập cẩm ở khu Ma Lăng mới được.
                  
                   Cặm cụi chà xát vỏ ruột
                  xe cho thật nhám, sau đó tôi phải thoa sơ qua một
                  lớp keo.  Cuối
                  cùng là ép chặt một miếng cao su nhỏ lean lỗ
                  thủng mà tôi đả chà xát lúc nảy, kẹp chặt
                  vào "lò bát quái" đang nung nóng để miếng cao
                  su nhỏ đó dãn ra và lỗ thủng được bịt kín. 
                  Thế là xong, chỉ còn đợi cho xong việc. 
                  Tôi nhìn sững chiếc xe đạp khá lâu ?
                  
                   -Êêêê, cái anh kia, không
                  nói năng gì mà chỉnhìn chăm chăm vào chiếc xe
                  đạp.  Anh thiệt
                  là quái lạ quá!
                  
                   Cô gái này sao mà phiền
                  phức quá, tôi ỡm ờ qua quít .
                  
                   -Nhìn chiếc xe có gì là
                  lạ?
                  
                   Cô bé thoáng ngạc nhiên
                  rồi vội vã phân bua
                  
                   -Anh nè, có một lần Thảo
                  cũng bị hư xe, người sửa xe bên lề đường
                  đó củng trạc tuổi anh, nhưng người đó không
                  có nhìn xe mà là nhìn Thảo! 
                  
                   Thoáng rung động, nhưng tôi
                  vẫn biết chuyện đời có nhiều trùng hợp lạ
                  kỳ  Tôi từ
                  tốn giãi thích?
                  
                   -Thảo nè, tôi nhìn chiếc
                  xe lâu như vậy vì nó màu xanh ngọc!-Bộ anh thích màu xanh ngọc lắm sao?
 Sao từ phút này, tôi lại
                  nghe cái tiếng "anh" nó ngọt ngào làm sao.  Và chẳng hiễu sao cái tôi lại có thể gọi một
                  người con gái thân mật đến thế, cái cãm giác
                  này đã mật từ lâu lắm rồi kia mà.
                  
                   -Không, tôi thích màu đỏ,
                  mình thích ngắm màu xanh vì người chị của mình
                  rất yêu màu xanh ngọc! 
                  Màu đỏ rực lữa còn màu xanh thì dịu dàng
                  thanh khiết, có lẽ hai màu sắc nầy không thể
                  dung hòa với nhau được.
                  
                   
                  -Hi
                  hi hi, coi cái tướng anh kìa, true như vậy mà đã
                  thành ông cụ non rồi đó. 
                  Nè xong chưa, trời ơi, lâu qúa đi, trễ học
                  rồi nè!!  Mãi lo nghĩ vẫn vơ, tôi
                  quên khuất đi mất là còn lo váép cái ruột
                  xe đạp.  Tôi
                  từ tốn kết thúc công việc của mình trong khi
                  cô bé phụng phịu đôi má, đôi môi trề ra vì
                  cái tướng lẩm cẩm của tôi.
                  
                   -Anh nè, cho hỏi chút, anh
                  có biết trường Y khoa nằm ở đâu không, người
                  ta chỉ là gần đây lắm?
                  
                   Ah, cô bé học giỏi thật,
                  học Y khoa cơ à?  Lúc
                  này tôi mới nhìn kỹ cô bé, mái tóc ngắn
                  trẽ trung được kẹp bởi chiếc kẹp tóc nhỏ,
                  khuôn mặt tròn vừa vặn. 
                  Có lẽ đôi môi luôn mĩm cười để lộ
                  hàm răng đều như hạt bắp với hai má lúm đồng
                  tiền đả làm không biết bao nhiêu chàng si mê.
                  
                   -Uiii da, sao Thảo đá vào
                  ống quyễn của tôi?
                  
                   Mãi mê ngắm nhìn gương
                  mặt Thảo thì bị Thảo đá cho một cái ngay ống
                  quyễn.
                  
                   -Anh nhìn cái gì ghê vậy? 
                  Thảo hỏi anh có biết đại học Y nằm ở
                  đâu không, biết thì chỉ không biết thì đừng
                  có trợn mắt thấy ghê qúa!
                  
                   -Ui da, đau qúa. 
                  Thảo đi đến ngã tư thứ hai thì quẹo phãi,
                  sẽ đến nhanh thôi gần lắm 
                  Khi vào trong đại học Y thì vừa bước qua
                  cổng thì quẹo tay trái, đi cuối hành lang là nơi
                  tụ họp của sinh viên mới vào trường đó. 
                  
                   Tôi chỉ dẩn cô bé cặn
                  kẽ, bỗng dưng tôi phát hiện cô bé đang nhìn
                  tôi, đôi mắt mỡ to, vừa ngạc nhiên vừa mừng
                  rỡ vừa tò mò vừa kỳ dị. 
                  Tôi cãm thấy thân thiết qúa, đôi mắt
                  này, cái đôi mắt kỳ lạ này đả nằm sâu
                  trong tiềm thức của tôi lâu lắm rồi, thế nhưng
                  chẳng quên biết là ở đâu kia chứ?
                  
                   -Nè, sao anh biết rõ trường
                  Y khoa qúa vậy?-Tôi vốn học ở đó mà, năm thứ ba rồi Thảo!
 -Thôi chết, Thảo đi nha mãi lo nói chuyện trễ
                  giờ rồi?.
 Bóng cô bé hấp tấp bỏ
                  đi đã khuất khõi tầm mắt của tôi, 
                  tôi bần thần. 
                  Rối loạn qúa, cô ấy tên Thảo, chiếc xe
                  đạp màu xanh ngọc, không lẽ cô ấy cũng thích
                  màu xanh ngọc.  Tôi
                  nhắm mắt lại, và khi đó tôi lại sống lại với
                  hoài ức cũ, những cuộc giao hoan rã rời bên
                  chị, hơi thở dồn dập của chị qua đôi môi hé
                  mở rung rung mời mọc ?
                  
                   -Nè, cái anh kia, xin lỗi
                  nha, chút nữa là quên trã tiền anh, xin lỗi nha!!
                  
                   Ừ nhĩ, hôm nay sao tự
                  nhiên để người ta "quên" khôn vậy cà. Cô bé
                  đã quay lại từ lúc nào mở chiết cặp da để
                  trong chiếc giỏ xe đạp. 
                  Có vẽ lục lọi một hồi rồi nhìn tôi, đôi
                  mắt như run run và sợ. 
                  
                  
                   -Thảo lỡ để quên cái
                  bóp tiền ở nhà rồi, xinlỗi nữa nha, hôm nay
                  ngày đầu tiên khai giãng. 
                  Thảo vui qúa đêm qua gần sáng mới ngũ,
                  nên thức dậy trễ, vội đến nỗi mà quên mất
                  tiền ở nhà.  Làm
                  sao bây giờ, anh tin Thảo không?
                  
                   Giọng cô bé như van lơn,
                  như tha thiết, tôi tin lời cô bé. 
                  "Trên đời này có thứ dân đó sao? 
                  Người ta quên tính tiền còn chạy về trã
                  tiền, nếu trã được thì coi như mình gặp số
                  hên, đụng nhằm quý nhân. 
                  Đằng này quay về lại không có tiền trã. 
                  Thiệt đúng là ông trời trêu người, bắt
                  người tốt gặp họan nạn mà" 
                  Tôi ngĩ thầm lại đáp:
                  
                   -Thôi Thảo đến trường
                  đi, mình ít khi đi nghe giãng, chỉ lên trường hỏi
                  bài mấy đứa bạn, coi trong trường thầy giảng
                  đến đâu để biết mức độ tự học của mình. 
                  Khi nào mình lên trường thì nhất định sẽ
                  kiếm để đòi nợ, mỗi ngày cứ đem theo tiền
                  đợi tui đến"
                  
                   Thú thật tôi chẳng hề
                  có ý định tìm đến cô bé để đòi tiền. 
                  Kỳ lạ là tôi có cãm giác cô bé đả
                  đem lại sự thay đổi lớn trong con người tôi,
                  một con người đả vật loan một mình với cuộc
                  sống với tương lai từ khi chị lìa xa để lại
                  trong long bao ký ức không nguôi?
                  
                   Nắng hắt hiu soi bóng qua
                  kẻ lá lung linh ẩn hiện như những vì sao mõi mệt
                  sắp gĩa từ bóng đêm. 
                  Đả năm giờ rưỡi rồi , tôi chỉ kịp về
                  Ký túc xá tắm sơ qua rồi lập tức lean trường. 
                  Mãi ngồi trên giảng đường vắng tanh ngắm
                  chiều rơi tôi thoáng nghe một 
                  giọng nói thật nhỏ nhẹ:
                  
                   -Anh Minh, mọi người đả
                  về hết rồi !
                  
                   Tôi khẽ quay đầu lại, thì
                  ra là một nữ sinh viên nào đó cùng khoá với
                  tôi.  Tôi vốn
                  chẳng nhớ người bạn này tên gì, đố với
                  tôi chẳng chút quan trọng.
                  
                   -Cả ngày làm mệt quá nên
                  tôi quên mất hôm nay là thứ ba, bài giảng đả
                  kết thúc lâu rồi, cô Hai tên gì? 
                  Ý quên, bạn tên gì vậy?
                  
                   Vẫn quen thói đầu đường
                  xó chợ, tôi buột miệng thôi. 
                  Nhưng dường như cô ấy có thể đọc
                  được suy nghĩ qua ánh mắt.
                  
                   -Em tên Hoài Thương, ngày
                  nào cũng đi ngang qua nơi anh làm. 
                  Thấy anh vất vã quá.
                  
                   Dạo trước tôi vẫn thường
                  hay tự ái mỗi khi người ta nhắc đến việc tôi
                  kiếm sống, nhưng bây giờ thì trở thành bình
                  thường lắm rồi.  Hoài Thương ngồi xuống bên cạnh tôi với lối
                  nhìn như soi bói tìm kiếm vật gì.
                  
                   -Hoài Thương kiếm gì đó,
                  để quên sao?-Thương để quên cây viết của cha tặng ngày
                  sinh nhật.
 Hông và mông cô ấy khẽ
                  nhích và vô tình chạm vào người tôi, khoãng
                  cách gần làm tôi cãm nhận được mùi thơm dể
                  chịu của hoa hồng.
                  
                   -Nước hoa thơm dịu quá đó
                  Thương.
                  
                   Thương không trã lời có
                  lẽ là không nghe thấy câu nói, chỉ cúi xuống
                  mong tìm cây viết nơi sàn nhà, chắc cây viết rơi
                  đâu đó nên Thương quên nhặt. 
                  Khi cúi xuống, cỗ áo rộng nên không che
                  dấu  hết hai
                  bầu ngực trắng được nịt lỏng bởi chiếc xú
                  cheng màu đen.  Màu trắng toát của hai bầu nhũ hoa tương phãn
                  với màu đen của xú cheng bật nét quyến rũ
                  kinh khũng.  Hoài Thương khẽ ngẫn đầu lên và bắt gặp
                  tia nhìn của tôi.  Thương
                  ngồi thẳng lên và khẽ kéo hai cổ áo lên một
                  chút như ra dấu cho tôi biết là cô ấy biết rõ
                  tôi muốn nhìn gì.
                  
                   -Cây viết ở dưới ghế
                  của anh, anh làm ơn nhặt dùm, mấy dãy ghế ở
                  giãng đường này chật quá!
                  
                   Không nói gì, tôi cúi
                  xuống và dễ dàng nhặt được cây viết.
                  
                   -Cám ơn anh! Anh Minh nè..
                  cả khoá vừa rồixôn xao khi biết kết quã cuộc
                  thi cuối cùng vừa qua của anh. 
                  Thương rất tiếc và mong anh đừng nãn chí. 
                  Các thầy cũng buồn cho sinh viên xuất sắc
                  như anh.
                  
                   -Tôi mất học bỗng cho kỳ
                  tới cũng không nghiêm trọng lắm đâu Thương,
                  chỉ cực thêm chút xiú. 
                  Hồi trước đi sửa xe và cộng thêm học
                  bỗng là đủ sống, bây giờ phải ghi số đề
                  thêm cái bàn nhõ bán vé số cũng tiện mà?
                  
                   -Thương mỗi sáng chạy
                  ngang thấy anh có lúc hì hục, tay chân lem luốt. 
                  Thương không biết nói sao nữa, cãm thấy
                  nao nao làm sao đó.
                  
                   -Cuộc sống mà, phải tồn
                  tại thôi Thương?
                  
                   Cuối
                  khoá học kỳ rồi, người thân cuối cùng của
                  tôi cũng bỏ tôi, tiếc là tôi không đủ nghị
                  lực để tập trung vào cuộc thi cuối cùng. 
                  Còn một tuần nữa là đến đợt thi thuyết
                  trình, tôi bắt buộc phải đạt điểm cao nhất nếu
                  như muốn thi cho học kỳ tới. 
                  Lần này tôi rất mạo hiễm, chọn chủ đề
                  "Y?hí và tôn giáo".  Đây là chủ đề làm tôi rất thích thú và
                  say mê, trước giờ chưa có sinh viên nào dám
                  đề cập đến vì có quá nhiều chỗ không rõ
                  ràng, nếu tôi khéo léo che đậy cho hợp lý. 
                  Tôi cười khi kết thúc một tràng giải thích
                  nhỏ nhẹ. -Anh Minh nè?Anh cười cay
                  đắng quá đó? Hôm nay mới thấy anh mở miệng
                  nói chuyện nhiều như vậy?
                  
                   -Tôi ít nói hay tôi ít vào
                  giãng đường đây?
                  
                   -Mỗi khi anh vào, người
                  ta đều đợi anh khi bài giãng kết thúc?Mà tại
                  anh không biết thôi?
                  
                   -À ra vậy?
                  
                   Thì ra Thương có chút cãm
                  tình với tôi, tôi bây giờ ngắm kỹ Thương.  Gương mặt thanh tú khả ái với đôi mắt rất
                  tinh nghịch, càng duyên dáng với một nốt ruồi
                  nơi cằm, dưới đôi môi mọng đỏ tự nhiên,
                  sóng mũi không cao nhưng cân đối với gò má
                  ững hồng vì lớp phấn nhạt, mái tóc mượt
                  mà chấm vai tôn thêm nét kiều diễm.
                  
                   -Thương thật đẹp?
                  
                   -Ba năm rồi, anh mới biết
                  không sợ quá muộn sao?
                  
                   Tôi thoáng chút ngạc nhiên,
                  thì ra Thương đả học chung lâu như vậy sao.
                  
                   -Hôm nay tôi có cãm giác
                  thật vui? Lâu lắm rồi tôi mới có cãm giác
                  này đó Thương, cãm giác bang khuâng khó tã?
                  
                   Thương khẽ chắp hai bàn
                  tay và để giưã hai đùi thon dài, che đi khoãng
                  trống do chiếc mini jupe tạo ra. 
                  Chiếc mini jupe may khéo quá, phũ lấy bờ
                  mông tròn nảy nỡ như tô điểm, ôm lấy eo như
                  tôn sùng cái eo nhỏ vốn nhỏ nay lại có cãm
                  giác nhỏ hơn.
                  
                   -Ba năm học chung với Thương,
                  bây giờ tôi mới phát hiện một điều?
                  
                   Tôi bỏ long câu nói với
                  một nụ cười nghịch ngợm.
                  
                   -Điều gì vậy anh?
                  
                   Thương lập tức hỏi lộ
                  vẽ nôn nóng tìm hiểu cái điều mà tôi khám
                  phá.
                  
                   -Ngực Thương vừa vặn
                  không to, cũng không nhỏ, nhưng vươn cao?
                  
                   Thương bất ngờ mở to
                  miệng trước câu nói sỗ sàng đầy binh thãn
                  của tôi.  Thương
                  khẽ cuối đầu một chốc rồi bật tiếng:
                  
                   -Sao anh biết?-Tôi biết và có thể kiễm tra lại.
 Sao câu đáp nhanh, tôi xoa
                  xoa hai bàn tay lại với nhau, mĩm cười và nhìn
                  sâu vào mắt Thương như chờ đợi.
                  
                   -Anh
                  cứ nói chuyện như vậy là Thương về liền, không
                  nói chuyện với anh nữa đó, mong anh tôn trọng
                  Thương một chút? (Hết Phần 3 ... Xin xem
                  tiếp Phần
                  4) |