| Tôi mừng thầm,
                  Thương có vẽ giận càng tốt, tôi vốn không
                  muốn bắt đầu một tình cãm mới nữa. 
                  Nãy giờ chỉ mong chọc giận Thương để cô
                  ấy bỏ đi.  Tôi
                  vốn là một con số không giữa xã hội bon chen
                  này, tôi đã mỏi mệt vì đau đớn khi định mệnh
                  lần lượt cướp đi mất những người mà tôi
                  thươbg nhất.  Cánh
                  tay tôi chợt vương dài, hai đầu ngón tay khẽ
                  chụp lấy nhũ hoa bên phải của Thương và búng
                  nhẹ đủ để nó đàn hồi. 
                  Nãy nhẹ lên một cái. ?o:p> -Ah?
                  
                   Thương lấy hai tay che ngực,
                  chỉ là phãn ứng quá chậm sau tiếng kêu khẽ vì
                  bất ngờ.  Gương
                  mặt thanh tú của Thương giơ ??ây ững đỏ. 
                  Vì ngượng hay vì? Thương bật đứng dậy,
                  khẽ quay long định bỏ đi, nhưng Thương khẽ đứng
                  lại rồi quay lại và ngồi xuống, nhìn đăm đăm
                  như muốn đọc ý nghĩ trong đầu tôi. 
                  Thương hỏi nhỏ nhưng gằn nhẹ từng tiếng,
                  hai mắt long lanh tò mò:
                  
                   -Sao anh biết ngực Thương
                  vun cao?
                  
                   Tôi vẫn đáp trã ánh mắt
                  Thương  từ tốn:
                  
                   -Nhìn ngực Thương qua làn
                  áo thì dựa trên vị trí thì có lẽ là cao?Khi
                  nãy tôi bung nhẹ vào ngực Thương thì thấy ngực
                  Thương nãy một cái, nếu thắt chặt xú cheng thì
                  không thễ nãy như vậy được?Ha ha?
                  
                   Thương lần nữa sửng sờ
                  vì tôi ?kinh nghiệm đầy mình? hay vì lý do nào
                  đó.  Tôi vẫn
                  mĩm cười trong sự im lặng, cái nụ cười như
                  vỉnh cữu.  Tôi
                  vẫn cười trên số phận tàn nhẫn, vẫn cười
                  khi người ta khinh bạc một kẻ vá xe đòi làm
                  bác sĩ tương lai.  Cuối
                  cùng thì Thương cũng xoá sự tĩnh lặng:
                  
                   -Tôi ở lại vì tò mò?Từ
                  lúc nhìn qua ngực áo tới lúc Thương nhặt viết
                  đến khi anh sờ ngực tôi?Đôi mắt anh tuyệt
                  đối không lộ một vẽ ham muốn?Tôi không hiểu
                  anh kinh nghiệm về chuyện ân ái nhưvậy thì mấy
                  năm qua, tôi không thấy anh chàng có đến một
                  người yêu? Anh có thễ cho Thương biết nguyên
                  nhân không? Nghe xong rồi nếu anh muốn tôi đi thì
                  tôi sẽ đi cho anh vừa lòng?
                  
                   Gương mặt giận dỗi, hai
                  mắt ướt ướt như chực khóc làm tôi thoáng
                  bâng khuâng giữa chiều buồn đã tắt nắng. 
                  Hoài Thương thật đáng yêu làm sao, nhưng
                  bản thân tôi không biết có vượt được ký
                  ức xa xăm khi ẩn khi hiện cứ ám ảnh tôi bấy
                  lâu.
                  
                   -Hoài
                  Thương ạ?Tôi đả từng gần gũi một người,
                  đối với tôi vẫn còn là một câu hỏi đến
                  tận bây giờ, tôi có người yêu đó hay không? 
                  Và khi tôi mất người đó, ngoài cãm giác
                  như đánh một cái gì đó rất lớn. 
                  Chính tôi cũng không hiểu tại sao lại chán
                  chường những đêm hoan laic của thế nhân này
                  sau khi mất người đó vĩnh viễn?Thương thật
                  khã ái, xinh đẹp và gợi cãm?lại thông minh,
                  nhưng tôi chẳng có một chút cãm giác ngay cả
                  khi nhũ hoa của Thương rung động. -Không ngờ bác sĩ Minh
                  không những ăn nói táo bạo và hành động bạo
                  dạn đến không ngờ như vậylại that tình thê
                  thãm đến thế?
                  
                   Tôi bật cười trước câu
                  trã lời chọc ghẹo để trã thù hành động lỗ
                  mãng khi nãy của tôi.
                  
                   -Tôi hết thuốc chữa rồi
                  Thương ạ?
                  
                   Bổng mắt Thương lóng lánh
                  vẽ kiều mỹ.
                  
                   -Thật vậy sao? Thương không
                  tin?
                  
                   Cùng lúc với câu đáp,
                  Thương đặt một tay lên đùi tôi, bàn tay thon
                  nhõ xoa nhẹ bắp đùi trên. 
                  Bàn tay thật mềm mại quá. 
                  Bàn tay kia Thương vén tóc rồi chống cằm,
                  đôi mắt dán chặt vào mặt tôi theo dõi từng
                  phãn ứng.  Tôi
                  từ từ nhắm mắt lại.
                  
                   -Chị cho em ôn bài hôm qua
                  đi nhé?Em quên heat trơn rồi chị ơi?
                  
                   Ký ức lại trỡ về, bàn
                  tay tôi trượt dài mơm man trên đôi chân mịn
                  màng xuyên qua khoang trong chiếc mini jupe và dừng
                  lại nơi âm đạo được phòng thủ bỡi một lớp
                  quần lót bằng ren. 
                  Tôi vẫn vuốt nhẹ âm hạch bất kể lớp
                  ren mõng ngăn cản. 
                  
                   -Từ từ?từ từ thôi?
                  
                   Một câu nói từ xa xăm
                  vọng về.
                  
                   -Mới học hôm qua mà hôm
                  nay đã quên rồi sao? 
                  Chưa sữa soạn kỹ mà em đã đòi tấn công
                  rồi?địch thủ không chịu ứng chiến thì sao?.
                  
                   Lớp ren của chiếc quần
                  lót đã ươn ướt. 
                  Và như phãn ứng tự nhiên của con người,
                  đôi chân thon dài đó mỡ rộng thêm một chút?Một
                  tiếng thỡ nhẹ?Tôi mỡ bừng mắt?Hoài Thương
                  mặt đỏ bừng?Đã mhắm nghiền mắt lại?Hơi
                  thỡ nặng hơn?Hai nút áo đã mỡ bung từ bao
                  giờ?Tay Hoài Thương đã lòn vào trong áo và
                  qua sự trồi lên xụp xuống của làn vãi tôi
                  biết Thương đang tự vuốt ve nhũ hoa của mình?Tôi
                  rút tay lại và gọi khẽ...
                  
                   Thương?Thương?
                  
                   Thương mỡ mắt vẽ nũng
                  nịu giận dỗi vì chưa được thoã mãn?Chợt
                  Thương đăm đăm nhìn vào hạ bộ của tôi mĩm
                  cười tinh quái.
                  
                   -Anh xem kìa?ngộ quá nha?
                  
                   Tôi cúi xuống, thì ra cái
                  quần tây và quần cụt ở trong không đũ che đầu
                  dương vật của tôi lúc này, nó đã cương cứng
                  và cộm lên.
                  
                   -Thương à?đó chỉ sinh
                  lý thôi?Vẫn không có cãm giác nào?.
                  
                   Bàn tay mềm mại đã ở
                  trên dương vật tôi, giờ càng cuồng nhiệt hơn
                  như trã đuã câu thú nhận không có cảm giác
                  của tôi.  Năn
                  ngón tay lay động nhanh hơn nhưng bất thần dừng
                  lại nơi đĩnh chiếc phẹc ma tua. 
                  Tôi vội nắm lấy bàn tay Thương ngăn chận
                  hành động đó.
                  
                   Thương không định làm
                  ngay lúc này chứ?
                  
                   Thương đã rút tay về, tôi
                  chồm người gài lại nút áo cho Thương, vuốt
                  lại chiếc mini jupe hồi nãy đã bị tôi giằng co
                  lôi tuột lên phía trên một chút.
                  
                   -Bác sĩ Minh tính sao? Anh
                  thua rồi đó nha?Coi anh kìa? Như vậy mà gọi
                  là không có cãm giác, cái gì trong quần anh ngọ
                  quâ? ghê quá.
                  
                   -Hi hi hi, mấy ngón tay tôi
                  còn ướt nhờn của ai chưa kịp lau nên không
                  biết có gì ngọ quậy trong quần tôi thôi?
                  
                   Tiếng cười khanh khách
                  trong như thủy tinh va chạm lanh canh hòa vào tiếng
                  cười của tôi xua đi buổi chiều vắng lặng.
                  
                   -Anh Minh nè? tối nay em
                  định đi sinh nhật đứa bạn?Nhưng anh có rãnh
                  không nè?
                  
                   -Anh phải chuẫn bị cho cuộc
                  thuyết trình?khi xong công việc của ngày hôm
                  nay, tôi sẽ suy nghĩ dến có thời gian đẻ dành
                  cho Thương hay không?
                  
                   -Em thích loại đàn ông như
                  anh?
                  
                   Nàng nhẹ nhàng vuốt má
                  tôi và nhéo nhẹ vào tai tôi.
                  
                   -Từ bây giờ em đợi
                  anh dưới Ký Túc Xá của anh nha?-Hay là mình đi theo ngõ dành cho giáo sư ra ngoài
                  nha, người ta thấy anh như vậy là quê chết?
 Tôi vừa nói vừa chỉ vào
                  cái đó của tôi vẫn còn đang cương cứng.
                  
                   -Ư? lối đi đó em chưa
                  đi?
                  
                   Lối đi đó chỉ dành riêng
                  cho giáo sư thôi, bây giờ thì chẳng có ai hết,
                  có thể đi tắt ra cỗng, đến đó thì cá9 của
                  quỹ này cũng hết phá anh nữa?
                  
                   
                  Tôi
                  đỗi cách xưng hô tự nhiên cũng như tôi name
                  tay kéo nàng rời trường qua dãy hành lang hẹp,
                  lối dành riêng cho giáo sư vào giãng đường
                  này?.  (Hết Phần 4 ... Xin xem
                  tiếp Phần
                  5) |