| Ông Hậu gọi người bồi bàn tới bên cạnh, rồi 
                  mới quay qua hỏi bà Thoa, giọng âu yếm: - Em ăn cái gì để anh biểu. . . "nó" lấy?
 
 Bà Thoa cầm tấm thực đơn trên tay dọc từ hàng một cách thong 
                  thả, mặc cho người bồi chờ đợi. Đọc dã đời một hồi rồi bà gấp 
                  đôi tấm thực đơn lại, ngó lên
 hỏi ông Hậu:
 - Ăn. . . cái gì bây giờ anh
 
 Ông Hận lúc nào cũng tỏ ra chìu chuộng người yên. Ông ôn tồn 
                  trả lời:
 Em ăn món. . . cháo bào ngư cho bổ nhé.
 Bà Thoa nũng nịu:
 - Bổ. . . mà bổ cái gì anh?
 Ông Hậu muốn chửi thề một tiếng cho đỡ tức. Trong bụng ông 
                  muốn nói "bổ khí chứ bổ cái gì". Nhưng ông rán dằn lòng bảo bà 
                  Thoa:
 - Bổ đều hết. Từ trên xuống dưới chổ nào cũng bổ đều hết.
 Bà Thoa hứ yêu một cái. Bà nói một câu bóng gió:
 - Người em đã đầy đủ cả rồi, không cần phải bổ thêm nữa đâu.
 
 Mà thật dúng vậy, đàn bà mới có ba mươi mấy tuổi, qua một đời 
                  chồng, đời sống sung túc nên người bà phơi phới. Gò má của bà 
                  lúc nào cũng ửng hồng, da dẽ tươi mát, vú to, eo thon, mông 
                  tròn lẳn trên cặp chân trường túc, chứng tỏ một sức mạnh dẽo 
                  dai của một người đàn bà sung mãn.
 
 Ông Hậu phải công nhận là ông bà ngày xưa nói đúng. "Trường 
                  túc bất tri lao." Người đàn bà nào có cặp chân dài thì chơi 
                  hoài không biết mệt.
 
 Từ sau cái dêm thằng Cường bất ngờ bỏ nhà theo bạn bè đi Vũng 
                  Tàu chơi với gái, bà Thoa quá lo lắng nên sa ngã vào vòng tay 
                  ông Hậu. Nhưng cũng nhờ vậy mà bà Thoa trông đẹp tươi trẻ hẳn 
                  ra.
 
 Kể từ cái lúc đó, càng ngày bà Thoa càng say mê ông Hậu hơn. 
                  Hai người quấn quít nhau không rời một bước.
 
 Đàn bà góa chồng mà đã mê trai thì trời gầm cũng không nhả. 
                  sau mấy năm trời phòng không lẽ bóng, bây giờ tìm có đồ chơi 
                  thì bà phải chơi bù lại những ngày nằm phơi chim thở dài lúc 
                  trước.
 
 Bà Thoa cứ suốt ngày giam ông Hậu trong phòng. Đói thì ra tiệm 
                  ăn, ăn xong là về chui vô phòng lập trận tiếp. Ông Hậu càng 
                  lúc càng xanh xao trong khi bà Thoa mỗi ngày một tươi đẹp hẳn 
                  ra.
 
 Ông Hậu chơi thiếu điều muốn gãy con cặc. Mỗi lần nhập trận, 
                  ông "quần" bà Thoa đến cả tiếng đồng hồ. Hai ngltời mệt lã, mồ 
                  hôi ướt chèm nhẹp. Vậy mà vừa xong, nằm chưa nóng lưng là bà 
                  Thoa lại chồm dậy, rọ rạy, vuốt ve thằng nhỏ của ông Hậu một 
                  hồi. Rồi ghé miệng mà liếm, bú dủ mọi cách cho cặc ông cứng 
                  lại dể bà chơi tiếp.
 
 Suất cả tuần lễ liền. Cứ ngày bảy dêm ba, vô ra chưa tính. Ông 
                  lIậu đã muốn chịu thua nhưng còn tiếc. Thật tâm thì ông có 
                  thương yêu gì bà Thoa đâu.
 
 Thấy món ngon thì ông muốn ăn. Mà ăn xong rồi thì thấy chán, 
                  muốn di tìm món khác dể thay đổi.
 
 Sở dĩ ông còn quyến luyến là vì ông còn đang dòm ngó cái gia 
                  tài của bà Thoa, gồm cả 4,S cái câu lạc bộ bán thức ăn cho 
                  lính Mỹ trong căn cứ Long Bình mà bà đã trúng thầu mấy năm 
                  qua.
 
 Ông Hậu quay sang người bồi kêu thức ăn. Ông gọi thêm hai cái 
                  sô đa hột gà cho hai người rồi quay sang hỏi bà Thoa:
 - Chuyện tụi mình. . . em tính thế nào?
 Bà Thoa nhướng to đôi mắt hỏi lại:
 - Thế nào là. . . thế nào.
 Ông Hậu giải thích:
 - Chẳng lẽ tụi mình sống như vầy hoài. Lỡ người ta hỏi anh 
                  biết nói sao?
 - Chớ ý anh muốn sao?
 - Anh muốn tụi mình chính thức lấy nhau để còn lo làm ăn, giáo 
                  dục con cái nữa. Chớ ở như vầy, thằng Cường còn coi anh ra gì?!
 - Em thấy sống như vầy mà vui. Tụi mình lớn rồi, còn bày đặt 
                  đám cưới dám hỏi làm gì để người ta cười thúi dầu cho.
 Ông Hậu trớ đi:
 - Ý anh đâu cần phải làm dám cưới đám hỏi gì. Nhưng anh muốn 
                  hợp thức hóa cái tình trạng hiện tại cho anh khỏi mang tiếng 
                  vậy thôi.
 - Anh muốn. . . hợp thức hóa cách nào
 - Thì tụi mình làm một cái tiệc, mời bà con họ hàng cùng một 
                  ít bạn bè thân dến dự dể tuyên bố. Sau đó, ký cái giấy hôn thú 
                  là xong chớ gì.
 
 Bà Thoa phân vân trong lòng. Bà không phải là hạng gái mới lớn, 
                  mới biết yêu lần dầu mà bảo sao nghe vậy.
 
 Thương ông Hậu thì bà cũng thương, nhưng bà vẫn phải đắn đo 
                  suy tính. Dầu sao bà cũng đang ở địa vị của một bà chủ, tiền 
                  bạc như nước mà lại có nhan sắc trong khi ông Hậu, ngoài cái 
                  mã đẹp trai bên ngoài, bên trong ông ch~ có hai hòn dái với 
                  con cặc to tổ bố mà thôi. Bà cần phải suy nghĩ lại cho kỹ càng.
 
 Chuyện nuôi ông Hậu để suốt ngày cà nhỏng đó chỉ là chuyện nhỏ, 
                  nếu ông vẫn trung thành với bà. Nhưng biết đâu sau khi lấy 
                  nhau rồi, tiền bạe họ chung đụng, ông cứ lấy của bà mà đem di 
                  cờ bạc, hoặc nuôi gái thì làm sao?
 
 Đã thế, còn vấn đề thằng Cường nữa. Nếu bà vẫn ở vậy thờ chồng 
                  thì thằng Cường còn gần gủi, nể sợ bà. Nhưng từ ngày ông Hậu 
                  lui tới, deo dính theo bà thì thằng Cường cũng bắt đầu lêu 
                  lỏng, tránh né bà dần dần. Bà Thoa nhìn thấy bao nhiêu cái trở 
                  ngại trước mắt. Bà tìm kế hoãn binh:
 - Chuyện đó rồi từ từ cũng tới. Anh đừng lo. Bây giờ thì anh 
                  để em thong thả thêm một thời gian nữa. Em cần phải suy nghĩ 
                  kỹ. Lấy chồng một lần phải cho
 đáng người chồng. Em không thích nay lấy mai bỏ như người ta.
 Ông Hậu duối lý, bất qua chuyện khác:
 - Tùy em thôi. Anh chỉ lo là em bận chuyện làm ăn, mua bán nên 
                  không gần gủi, dạy dỗ con được. Có anh về đỡ đần thêm một tay 
                  dù sao thì cũng đỡ hơn.
 Bà Thoa chớp chớp mắt, cúi xuống cầm ly nước lên uống để che 
                  dấu xúc động:
 - Em cám ơn anh đã lo lắng cho em. Nhưng nay thằng Cường nó 
                  cũng lớn rồi. Em cần bàn lại với nó trước khi em quyết định.
 
 Hai người không nói thêm gì nữa. Cả hai đều có vẻ như ngần 
                  ngại một cái gì đó.
 Ông Hậu đề nghị mà bị từ chối thì cũng hơi mắc cỡ Còn bà Thoa 
                  biết mình làm buồn lòng người yêu nên cũng hơi ngượng. Buổi 
                  cơm trôi qua trong không khí im lặng…
 
 Bà Mai cầm ly nước đưa lên miệng rồi lại để trở xuống. Năm lần 
                  bảy lượt như vậy mà không chịu uống một hớp nhỏ. Mắt bà cứ ngó 
                  chăm chăm về phía cái nhà hàng bên kia đường. Bà cứ nhấp nha 
                  nhấp nhỏm trên ghế như gái ngồi phải cọc.
 
 Sau một thời gian cho người theo dõi, hôm nay thì bà dã chứng 
                  kiến tận mắt "thằng điếm" với "con đĩ" đang âu yếm với nhau.
 
 Sau khi ra lệnh cho thằng nhỏ chạy vễ thông báo cho bọn chém 
                  mướn, bà ngồi đó canh. Trong bụng bà Mai nóng như lửa đốt. Lỡ 
                  mà hai dứa nó đi ra bất tử thì bà làm sao"' Từ nhỏ đến giờ bà 
                  có biết đánh lộn là cái gì đâu. Bà mong cái đám cô hồn kéo tới 
                  trước khi con dĩ với thằng diếm kịp thời xa bay.
 
 Bằng mọi giá, bà phải thấy con dĩ kia đổ máu bà mới vừa lòng. 
                  Phải dánh đập, chém vô mặt để thẹo muôn đời cho nó tởn. Nếu 
                  cần thì xởn tóc, tuột quần giữa công chúng cho nó chừa. Bà Mai 
                  vẽ ra không biết bao nhiêu cách đánh ghen trong đầu cho đã 
                  giận. Đang suy nghĩ bỗng bà Mai giật mình vì một giọngllói cất 
                  lên sau lưng:
 - Tụi nó còn ở bển hôn?
 Bà Mai quay lại. Người vừa nói đó là Hùng, gã thanh niên cầm 
                  dầu cái vụ đánh ghen hôm nay. Bà Mai mừng như bắt được vàng. 
                  Bà hỏi líu cả lưỡi:
 - Mấy cậu kia đâu hết rồi? Có mình cậu thôi sao?
 
 Hùng không trả lời. Nó hất đầu ra cửa. Bà Mai nhìn theo, thấy 
                  một đám thanh niên từ ngoài đang bước vô, đi dầu là thằng Tuấn 
                  rồi tới thằng Huy, sau cùng là con Lan ngựa.
 
 Ba dứa vô san tự động ngồi xuống cái bàn bên cạnh, làm như 
                  không quen biết gì với Hùng cùng bà Mai. Chúng nó kêu cà phê, 
                  thuốc lá thoải mái vì biết là mọi chi phí deu được bà Mai dài 
                  thọ. Bà Mai mắt vẫn không rời cánh cửa nhà hàng phía bên kia 
                  đường. Bà nói vừa đủ cho Hùng nghe:
 - Cậu ráng làm cho dẹp. Chị sẽ thưởng thêm cho.
 Hùng nói chắc cú:
 - Bà chị dừng có lo. Nghề của lụi tui mà. Kỳ nầy (hơi mà không 
                  đẹp nhứt định không lấy tiền.
 - Chị đặt hết tin tưởng nơi tụi em. Nhứt định phải cho nó một 
                  trận mềm xương. Nhớ chém vô gò má nó cho chị. Để thẹo cho nó 
                  chừa.
 - Đã nói bà chị cứ yên tâm di mà. Tui phải làm đẹp đề lấy uy 
                  tín chứ. Không thôi mai mốt mất mối hết sao.
 Hùng đang nói nửa chừng bỗng thấy bà mai đứng bật dậy nói lấp 
                  bấp:
 - Kìa. . . Kìa. . . Tụi nó ra kìa, Lẹ lẹ lên.
 Bên kia đường, ông Hậu dang chuẩn bị leo lên chiếc Vespa. Một 
                  người đàn bà đi sau ông, đầu quấn khăn, mang kiếng mát ra vẻ 
                  sang trọng. Bà Mai không dằn được nữa. Bà phóng nhào ra cửa, 
                  chạy thẳng qua bên kia đường.
 
 Như một đoàn quân thiện chiến, cả bọn bốn đứa chạy theo, mặt 
                  mày đằng đầng sát khí, quyết ra tay để kiếm tiền xài một 
                  chuyến.
 Thằng Hùng vừa chạy, vừa lòn tay vô áo nắm chặt cán dao để 
                  trong lưng quần.
 Đến trước đầu xe, bà Mai đứng lại, chỉ thẳng tay vào mặt hai 
                  người la to:
 - Chém chết mẹ tụi nó hết cho tao. Có gì tao ở tù thế cho cho 
                  nó một trận mềm xương. Nhớ chém vô gò má nó cho chị. Dể thẹo 
                  cho nó chừa.
 
 Đã nói bà chị cứ yên tâm di mà. Tui phải làm đẹp đề lấy uy tín 
                  chứ. Không thôi mai mốt mất mối hết sao.
 
 Hùng đang nói nửa chừng bỗng thấy bà mai đứng bật dậy nói lấp 
                  bấp:
 - Kìa. . . Kìa. . . Tụi nó ra kìa, Lẹ lẹ lên.
 
 Bên kia đường, ông Hậu đang chuẩn bị leo lên chiếc Vespa. Một 
                  người đàn bà đi sau ông, đầu quấn khăn, mang kiếng mát ra vẻ 
                  sang trọng.
 
 Bà Mai không dằn dược nữa. Bà phóng nhào ra cửa, chạy thẳng 
                  qua bên kia đường.
 
 Như một đoàn quân thiện chiến, cả bọn bốn đứa chạy theo, mặt 
                  mày đằng đầng sát khí, quyết ra tay để kiếm tiền xài một 
                  chuyến. Thằng Hùng vừa chạy, vừa lòn tay vô áo nắm chặt cán 
                  dao dể trong lưng quần.
 Đến trước đầu xe, bà Mai đứng lại, chỉ thẳng tayvào mặt hai 
                  người la to:
 - Chém chết mẹ tụi nó hết cho tao. Có gì tao ở tù Theo như kế 
                  hoạch, con Lan nhào tới chụp đầu bà ~l~hoa kéo ghịt xuống. 
                  Miệng nó tru tréo lên:
 - Con đĩ ngựa. Mầy giựt chồng tao thì tao ăn thua đủ với mầy.
 Vừa nói nó vừa cào cấu như một người đánh ghen thật sự.
 
 Bà Thoa bủn rủn cả tay chân. Từ nhỏ đến giờ, bà chưa bao giờ 
                  gặp cảnh nầy. Tưởng đâu ông Hậu còn độc thân, ngờ đâu đã có vợ 
                  mà còn theo duổi đc bà
 khổ cực như ngày hôm nay.
 
 Bà Thoa ngồi thụp xuống đường mặt gục trên hai đầu gối, vòng 
                  hai tay qua dầu chịu trận.
 
 Thằng Hùng tay cầm con dao, loay hoay muốn chém mà có thấy cái 
                  mặt bả ở đâu mà chém. Phần bị vướng con Lan cứ nắm tóc bà Thoa 
                  mà xoay vòng vòng, nên nó không chém được.
 
 Ông Hậu bị Huy và Tnấn xúm vô đấm dá túi bụi. Chỉ lo chống đỡ 
                  hai người thanh niên nầy cũng đã ngất ngư rồi, làm sao ông 
                  giải cứu cho người yêu được. Nhưng dến lúc thấy con Lan kéo 
                  ghịt tóc cho bà Thoa ngữa mặt lên, còn Hùng thì đang dơ cao 
                  con dao định chém xuống, ông Hậu như dược một sức mạnh vô hình 
                  trợ giúp . Ông nhào tới chụp tay Hùng lại, đồng thời co giò 
                  tống cho con Lan một đạp bật ngửa ra đường.
 
 Cường đang chạy xe theo bọn thằng Hùng thì tiếng máy nổ lụp 
                  bụp rồi tắt hẳn. Nó chửi cái đám bạn:
 - Đụ mẹ. Mượn xe chạy cho đã, hết xăng hổng chịu đổ cho người 
                  ta.
 
 Nó mnốn kêu tni kia chờ. Nhưng đang lúc gấp rút, mạnh ai nấy 
                  chạy nên không thằng nào hay xe thằng Cltờng hết xăng. Cường 
                  dẫn xe di bộ một khoảng thì gặp cây xăng. Nó đổ tạm một lít 
                  rồi phóng xe đến quán cà phê, nơi điểm hẹn với bọn thằng Hùng.
 
 Vừa tới, nó chứng kiến cảnh mẹ nó và ông Hậu bị đám bạn nó 
                  dánh hội đồng. Cường la hoảng lên:
 - Ê Má tao! Ngừng lại! Đừng đánh nữa!
 Cả bọn nghe tiếng kêu, hoảng hết dừng tay. Đứa nào đứa nấy 
                  dứng như trời trồng.
 
 Từ bấy lâu nay chơi với Cường, nhưng có đứa nào biết mặt má 
                  Cường lần nào dâu. Mấy dứa nó bỡ ngỡ nhìn Cường dang quì xuống 
                  ôm mẹ nó.
 
 Cả đám bình tĩnh trở lại . Hùng quay lại nhìn gương mặt xám 
                  xịt của bà Mai. Nó ra lệnh:
 - Đánh chết mẹ con ngựa nầy cho tao.
 
 Đám thanh niên quay lại chụp bà Mai đánh một cách căm hờn. Dứa 
                  dấm, dứa đá, đứa đạp bà Mai lăn lông lốc dưới lòng đường. 
                  Chúng nó say sưa hành hạ bà, cho đến lúc nghe tiếng máy xe rú 
                  lên mới quay lại, thấy ông Hậu nhảy lên xe chạy mất.
 Mặt mày bê bết đầy máu, bà Mai nằm bất động dưới chân chúng. 
                  Thằng Hùng ra lệnh:
 - Vọt lẹ! Coi chừng cảnh sát tới.
 
 Cả bọn, dứa trước đứa sau chạy băng qua quán cà phê lấy xe rồi 
                  tẩu thoát mất dạng.
 
 Khi nhà chức trách đến nơi lập biên bản, Cường vẫn còn ngồi dó 
                  khóc nức nỡ trên vai mẹ nó.
 
 Bà Thoa như người mất hồn, dưa cặp mắt lơ đãng nhìn mấy người 
                  y tá khiêng bà Mai lên xe cứu thương.
 
 Nhóm bác sĩ bu xung quanh chỗ con Lan ngựa. Nó nằm mê man bất 
                  động trên lề đường. Chiếc quần jean trắng của nó bị máu thấm 
                  ướt đẫm ở phần đáy.
 
 Người bác sĩ đặt tay lên tim nó, nghe ngóng một hồi. Xong ông 
                  quay lại nhìn mọi người, đầu ông lắc nhè nhẹ ra vẻ tiếc thương.
 Hết |