| Hỏi: Từ khi biết 
                  thủ dâm, em làm 3 lần một ngày, phần nhiều ở trong phòng tắm 
                  của Dì em. Gần đây em lại có một ý tưởng rất lạ lùng, khi tình 
                  cờ thấy quần lót của Dì trong sọt, em đã nhặt nó lên, ngửi nó 
                  trong lúc thỏa mãn cho mình. 
 Thú thực rằng, em có rất nhiều cái đam mê kỳ lạ với cái mùi 
                  tiết ra từ miếng vải lót đó, em không biết phải nói sao. Và 
                  sau đó, hễ gặp Dì là tôi không kềm được sự cương cứng. Em lại 
                  không kềm nỗi lòng mình mỗi khi Dì đi vắng, em đã lục lạo quần 
                  áo Dì, tìm những quần áo lót của Dì để ngửi, ngay cả dùng 
                  chúng để thủ dâm, kể luôn xuất tinh vào đó. Xin hỏi điều này (ngửi 
                  quần áo lót) là bình thường hay bất bình thường ? Hơn nữa, là 
                  gần đây tôi phát giác mình đã mơ tưởng bậy bạ với Dì, nó thực 
                  sự kích thích em rất nhiều khi nghĩ tới. Anh có thể cho em 
                  biết chuyện này phải giải quyết làm sao ?
 Làm ơn đừng nêu tên em ra. Em cần gấp câu trả lời. Ký tên: Một 
                  thanh niên 16 tuổi.
 Trả lời: Em thân mến. Cám ơn 
                  em có lòng viết email đến nhờ anh. Về chuyện của em, có rất 
                  nhiều thứ phải được thảo luận kỹ càng. Vấn đề trước tiên, cái 
                  mà tiếng Anh gọi là “fetish”, anh tạm dịch là “Đam tưởng vật 
                  dụng”, đam mê về một tư tưởng kỳ lạ trên một vật dụng nào đó 
                  có thể kích thích tình dục được. Còn một vấn đề khác, đó là 
                  lòng mơ tưởng loạn luân (incest fantasies). Hai thứ này rất 
                  thông thường ở văn hóa Tây phương hơn ở Á đông. Bây giờ, xét 
                  về câu hỏi của em “bình thường hay bất bình thường”, thật là 
                  khó trả lời. Bởi vì đã từ lâu, xã hội cho rằng “mơ tưởng loạn 
                  luân” là điều bất bình thường, là bệnh hoạn, nhưng cũng có một 
                  số người vẫn bài trừ lập luận đó và cho rằng một sự tự nhiên 
                  có ở con người. Ngày nay cuộc tranh luận đó vẫn còn, và luôn 
                  phái chống đối giành phần đa số được ủng hộ. Tuy nhiên phần đa số đó dần dà giảm bớt, vì một phần ở sự cởi 
                  mở xứ Tây phương (số người cho là TỐT nghĩ đây là một sự cải 
                  cách tình dục), một phần vì khoa học tiến bộ đã khám phá ra 
                  những ức chế của tâm sinh lý học đòi hỏi tự nhiên, và một phần 
                  do thông tin Internet đã cung cấp rất nhiều tài liệu bổ ích 
                  giải thích kỹ càng hơn. Phần lớn cái chúng ta biết và nghĩ về 
                  sex và tính dục bắt đầu biến chuyển từ giai đoạn thông tin 
                  mạng lưới này. Cái mà chúng ta học từ các chuyên gia, về hành 
                  động của em, là một chuyện hoàn toàn “bình thường”.
 Theo khoa học cho biết, không 
                  riêng gì loài vật, cơ thể con người cũng tiết ra một mùi tự 
                  nhiên đặc biệt (không phải mồ hôi), và những hương vị đó đem 
                  sự kích thích tính dục tới cho loài vật (có loài cách nhau mấy 
                  số vẫn đánh hơi được như loài chồn, loài tê giác) và cũng áp 
                  dụng với loài người. Mùi vị trên thân thể là sự gợi dục tự 
                  nhiên để hấp dẫn giới khác. Cả hai giới Nam-Nữ đều tiết ra mùi 
                  này ở bộ phận sinh dục một cách sinh học, ngay khi chỉ vận 
                  động hằng ngày, mùi này sẽ đọng lại ở quần lót, hoặc khi những 
                  tuyến sinh dục tiết ra theo chu kỳ. Những thứ này là những thứ 
                  em “mơ tưởng”, “thích thú” theo bản năng, chỉ là sự “mời gọi” 
                  của tạo hóa thiên nhiên, để kích thích tính dục theo sự cần 
                  thiết bình thường khi trưởng thành. Nhưng nếu chỉ đáp ứng theo sự “mời gọi” tự nhiên đó thì không 
                  sao, đi lục lọi mùi vị trên một vật nào đó của ai, mới là điều 
                  đáng lưu ý, như trường hợp em vào phòng của Dì em tìm quần áo 
                  chẳng hạn. Nó còn được gọi là “Đam tưởng vật dụng” như nói 
                  trên. Xét về tâm lý học, “Đam tưởng vật dụng” được xem là sự 
                  hấp dẫn đối tượng một cách bất bình thường, bệnh hoạn vì cho 
                  là thiếu cân bằng tâm lý; Nhưng ngày nay, nhiều chuyên gia tâm 
                  lý, và sinh lý chưa dám khẳng định đó là một sự “bất bình 
                  thường”. Bởi vì đây là một điều khá phức tạp. Sự thật là chúng 
                  ta không biết đích xác định nghĩa của cái gì gọi “bình thường” 
                  và “bất bình thường” khi nói chung về tính dục, và nói riêng 
                  về “đam tưởng vật dụng”. Do vậy, trường hợp của em bị kích 
                  thích bởi hương vị của người khác phái là rất “bình thường” 
                  theo tính chất thiên nhiên, và nó rất là thông thường ở người 
                  thành niên. Vì thế, để trấn an em, đó không phải là điều lạ 
                  lùng. Nhưng dẫu sao em cũng nên thận trọng về điều này.
 Cho dù kích thích đến từ hương 
                  vị là bình thường theo sinh học lý, nhưng trở thành thái quá 
                  về nó có thể đáng lo ngại. “Thái quá” cho riêng chuyện này có 
                  thể tổn hại đến tâm sinh lý và mặc cảm tội lỗi. Nhiều thanh 
                  niên cho rằng MỘT THỨ DUY NHẤT là quần lót mới kích thích họ 
                  được, những thứ khác thì không. Đây cũng là điều không tốt, vì 
                  không chỉ có hương vị từ quần lót mới là thứ kích thích được. 
                  Nhiều người đã chịu khó tìm chuyên gia tâm lý giúp đỡ về sự 
                  “thái quá” này. Theo tôi, “Đam tưởng vật dụng” khó tự chữa 
                  được, nhưng nếu có một chuyên gia cố vấn, giúp họ biết chấp 
                  nhận, biết tương ứng phát triễn theo hướng tốt với nó, và học 
                  cách tự chủ cảm giác nếu cần thiết. Một điều phức tạp khác về 
                  sự “thái quá” này sẽ “xúi giục” bạn đi tìm những cảm giác mạnh 
                  hơn, mà có thể trở thành “biến thái”, có thể bị phạm pháp, như 
                  hành vi trộm cắp quần lót hoặc “sưu tầm” chúng. Đó là điều 
                  thực sự đáng lo ngại, với họ sự “biến thái” đã khiến họ “đục 
                  khoét” vào nhà người khác, lục lạo quần áo, và nghiêm trọng 
                  hơn cả là cướp lấy quần lót trên người của nạn nhân. Tuy nhiên, 
                  có một số thanh niên biết cách “tự chế” sự “thái quá” của mình 
                  khi tránh đi đến chuyện phạm pháp. Đó cũng là một điều nên làm, 
                  nhưng trốn tránh không phải là phương pháp bền lâu. Thế có bao 
                  giờ bạn lục lạo đồ đạc riêng tư của người thân ? Họ sẽ nghĩ gì 
                  nếu biết được bạn đã làm gì với quần lót của họ ? Đó là điều 
                  bạn phải lưu tâm đến.  Một điều đáng lưu tâm khác 
                  được nhắc tới, phải cần được suy xét cẩn thận để hiểu cặn kẽ, 
                  không riêng cho em mà cho tất cả thanh niên khác. Điều thứ 
                  nhất đã nhắc qua là “Đam tưởng vật dụng”, điều thứ hai là “mơ 
                  tưởng loạn luân”. Đây là hai điều rất quan trọng trong lãnh 
                  vực tình dục mà ngày nay chúng ta thường gặp thấy ở giới thanh 
                  niên.  Thời đại 2000, người ta nói 
                  chuyện về sex có vẻ cởi mở hơn, và xã hội có vẻ chấp nhận đối 
                  mặt với những vấn đề mà xưa nay bưng bít. Điển hình là vấn đề 
                  loạn luân. Loạn luân được định nghĩa “giao hợp gìữa hai người 
                  có cùng huyết thống, không hợp pháp để cưới nhau.” – điều này 
                  cũng có vẻ mơ hồ. Một số người cho là loạn luân không nhất 
                  thiết phải giao hợp mới là loạn luân. Nếu loạn luân được định 
                  nghĩa “sự tiếp xúc tính dục giữa hai người cùng huyết thống”, 
                  như là khẩu dâm, thủ dâm, và những sự va chạm thân xác có tính 
                  gợi dục. Thì dĩ nhiên, câu hỏi sẽ được đặt ra, loạn luân như 
                  vậy là đúng hay sai, hoặc là “bình thường” hay “bất bình 
                  thường”. Đôi khi người ta tưởng những điều cấm kỵ, mất đạo đức 
                  lại chỉ là những cảm tính thông thường, lẽ thường, là thiên 
                  nhiên, cho nên thêm một điểm nghi vấn đã nêu ra: “nếu đã là 
                  cảm tính thông thường thì không thể gọi là loạn luân (loạn cái 
                  thường và đạo lý), và không thể nào cho là “bất bình thường” ? 
                  Câu hỏi này phải được tìm tỏi, quan sát dưới cặp mắt chân thật, 
                  cởi mở, và thận trọng, đương nhiên không phải một sớm một 
                  chiều mà thấu đáo được, nhưng tin rằng khoa học tiến bộ sẽ có 
                  câu giải đáp.  Một trong những lý do đó, loạn 
                  luân là một sự cấm kỵ nghiêm trọng. Không cần phải hỏi, bàn 
                  thảo về chuyện loạn luân với một ai đó thật không mấy dễ dàng. 
                  Nếu bạn hỏi ai đó về điều này, bạn sẽ gặp phản bác kịch liệt 
                  ngay. Còn những người thực sự muốn đem vấn đề này ra mổ xẻ lại 
                  luôn là những người buộc tội kẻ khác, và họ lập tức tô đậm sự 
                  loạn luân bằng những hình ảnh đã có từ tin tức, sách báo, tiểu 
                  thuyết và phim ảnh, rằng loạn luân là một việc tày trời mà một 
                  người cưỡng ép tình dục với một người cùng giòng họ nhỏ tuổi 
                  hơn. Họ cho là sự cưỡng ép này bao gồm vũ lực, hâm dọa hoặc ép 
                  buộc, bắt ai đo phải làm chuyện ngoài ý muốn, dù có gây hại 
                  thân thể của kẻ khác không. Tóm lại, họ cho là loạn luân đồng 
                  nghĩa với SỰ HÀNH HẠ – đặc biệt là hành hạ trẻ em, và dĩ nhiên 
                  mọi người sẽ lên án điều này, đúng không ?  Tuy nhiên, nhiều năm qua, tác 
                  giả Nancy Friday đã đưa ra một lập luân thách thức với công 
                  chúng, rằng mơ tưởng loạn luân là bình thường. Trong một loạt 
                  sách của cô ta về phụ nữ và những đam mê thầm kín, cô cũng có 
                  nhắc tới cái đam mê về sự loạn luân. Nhiều người đã phản bác, 
                  mạt xát cuốn sách của cô, ngay cả cấm đoán phát hành ở vài 
                  quốc gia, có cả chính quyền cởi mở như Canada. Cho đến bây giờ, 
                  lần đầu tiên, sau 25 năm, mới có người dám cho là mơ tưởng 
                  loạn luân là bình thường và đó là những người dám lên tiếng 
                  chỉ qua hệ thống mạng lưới toàn cầu mà thôi. Điều đó chứng tỏ rằng loạn luân là một vấn đề nghiêm trọng, và 
                  cái mà chúng ta chỉ biết là bao nhiêu người mơ tưởng loạn luân 
                  mà không bao giờ nhận thức là bao nhiêu triệu người là nạn 
                  nhân của sự ép-buộc-loạn-luân (không phải là mơ tưởng nữa) 
                  trong gia đình. Bị ép-buộc-loạn-luân là một điều tồi tệ vì nó 
                  tàn phá đời sống của kẻ khác, như trong truyện “Người Cha Ghẻ 
                  Bạo Dâm”, và truyện “Phượng Vỹ” của tôi viết, chưa kể những 
                  trường hợp có thể dẫn tới tình trạng tự tử. Nạn nhân thường 
                  gặp trở ngại tâm sinh lý về sau, và phải cần chuyên giúp đỡ 
                  mới khá được. Một điều khác đáng đề cập, là người 
                  ép-buộc-loạn-luân thường đi đôi với nghiện rượu (như là người 
                  cha say rượu bắt con họ phải phục tùng tính dục, như truyện 
                  “Cây Mận Sau Nhà” chẳng hạn : Người cha chồng với con dâu).
 Một quy tắc đáng nhớ: Đừng bao 
                  giờ dùng vũ lực, ép buộc, dụ dỗ ai vào quan hệ tình dục khi 
                  người đó không muốn. Ngay cả ai đó chạm vào bạn mà bạn không 
                  thích hoặc muốn, bạn phải bảo NGỪNG ngay. Có thể nhấn mạnh 
                  “KHÔNG ! Tôi không muốn!”, và cố gắng rời khỏi đó. Nếu kẻ đó 
                  vẫn không ngừng, hoặc tìm cách khác, bạn nên cần người can 
                  thiệp ngay lập tức.  Nhưng ở đây chúng ta chỉ cần 
                  bàn mặt xấu của sự loạn luân thôi. Đương nhiên sẽ có những 
                  người phê phán công kích chúng tôi vì đã mang ra bàn thảo với 
                  giới trẻ, vấn đề được đưa ra là loạn luân được tình nguyện từ 
                  hai phía, và vấn đề mơ tưởng loạn luân không thấy mặc cảm, mà 
                  rất nhiều người đã có một lần làm qua.  Trong trường hợp của em, em 
                  chỉ “đáp ứng theo sự đòi hỏi tính dục”, đó là chiếc quần lót 
                  của một người phụ nữ, là Dì em. Khi người ta yêu thương nhau, 
                  mùi hương trên thân thể là mùi kích thích nhất (tìm đọc “Nữ 
                  Sinh Phòng Trọ” có đăng trên Cõi Thiên Thai). Tuy nhiên, cũng 
                  không ngoại lệ trường hợp em đã mơ tưởng “bậy bạ” với cô ấy 
                  nếu có thể, dù cho em có ngửi quần lót hay không. Điều này 
                  cũng khó giải thích được vì phải cần thêm nhiều chi tiết nữa. 
                  Mơ tưởng loạn luân, ngay cả với mẹ hoặc cha, con gái hoặc con 
                  trai, anh hay chị, em như truyện “Chị Tôi” chẳnghạn, quả thật 
                  chỉ là những mơ tưởng tính dục thông thường, và nói thật, 
                  chúng tôi rất ngạc nhiên vì một số thanh niên đã “thú tội” về 
                  hành động loạn luân (không phải là mơ tưởng nữa) với cha hoặc 
                  mẹ, với anh hoặc em; Ngay cả với cô giáo cũng có thể gọi là 
                  loạn luân theo phong tục của người Á đông, như truyện “Hắn”, 
                  truyện “Cô Giáo Thảo”, “Cô Giáo Kiều Thu”, “Cô Giáo Mai” chẳng 
                  hạn. Tuy đây có thể chỉ là một lời thú tội giả mạo, như trong 
                  truyện “Phượng Vỹ” mà tôi đã viết hộ cho một độc giả, những 
                  lời mô tả trong email rất là chân thật, hay như truyện “Tuổi 
                  Thơ Lạc Lỏng”, nhân vật chính chỉ muốn nêu lên hành động của 
                  mình là sự vụng dại của tuổi thơ. Chúng tôi không nói là không 
                  tin những lời thú tội này, nhưng rõ ràng cũng có một số người 
                  phạm tội loạn luân mà vẫn cảm thấy vui vẻ và thoải mái. Có khi 
                  chuyện đã xảy ra rồi, coi như một lầm lỗi thuở còn trẻ thơ, 
                  giữa anh và em gái, để rồi nó chỉ còn lại là một thoáng kỷ 
                  niệm ! Nếu như có sự thỏa thuận giữa 
                  đôi bên, thì sự loạn luân này có khác gì với sự ép buộc ? Nếu 
                  định nghĩa của sự loạn luân là “giao hợp giữa hai người cùng 
                  huyết thống”, vậy thủ dâm có gọi là loạn luân. Có nhiều trường 
                  hợp anh, chị hoặc em thủ dâm với nhau, hoặc khẩu dâm cho nhau, 
                  và họ rất là thoải mái trong việc này, đó có gọi là loạn luân 
                  ?. Hoặc chỉ thủ dâm trước sự hiện diện của một người thân (không 
                  đụng nhau), có gọi là loạn luân ? Vậy phải coi định nghĩa 
                  chính xác của sự loạn luân là gì! Chỉ tiếc là xã hội không 
                  “cho phép” bàn thảo đến vấn đề này, hoặc cố tình không muốn 
                  trả lời. Nhưng một điều quá rõ ràng, qua những câu chuyện loạn 
                  luân có ở Cõi Thiên Thai, hư hư thật thật cho ta biết là mơ 
                  tưởng loạn luân là một điều rất thông thường. Nó chiếm số 
                  lượng độc giả nhiều nhất so với các truyện khác, và nó được 
                  yêu cầu sáng tác nhiều nhất. Thật đáng ngạc nhiên với tôi ! 
                  Điều đó có phải đã chứng minh mơ tưởng loạn luân đã có trong 
                  đa số chúng ta, chỉ là không bao giờ chấp nhận cái lý thuyết 
                  ấy một cách công khai ? Trở lại câu hỏi của em, để 
                  công bằng mà nói, những thứ em làm không đến nỗi lạ lùng, kỳ 
                  dị như em diễn tả, vì vậy đừng nghĩ em là một người quái dị, 
                  ghê tởm. Tuy nhiên, cũng phải nói, nếu hành động của em trở 
                  thành “thái quá”, thì nó sẽ nguy hại. Em không nên chỉ thu gọn 
                  những cảm giác có ở HƯƠNG VỊ hoặc chỉ QUẦN LÓT, mà nên khám 
                  phá, thay đổi những gì khác hơn. Cũng phải chắc chắn không 
                  trộm cắp quần lót phụ nữ để thỏa mãn tính dục mình. Nếu như ai 
                  mắc phải điều này, phải cần chuyên gia tâm lý trị liệu, không 
                  vì đó là một căn “bệnh” để “trị” mà họ sẽ dạy ta biết cách “mơ 
                  tưởng vật dụng”, biết cách tự chủ khỏi phải đi trộm cắp, hoặc 
                  tránh những việc khác tệ hại còn hơn vậy nữa. Về chuyện mơ tưởng đến Dì em, mơ tưởng là chuyện tốt, nhưng 
                  phải nằm trong giới hạn của sự bình thường, tự nhiên, hấp dẫn, 
                  không tục tỉu ghê gớm. Ngoài ra, em còn phải học nhận thức 
                  thêm, cái nào là mơ tưởng chỉ để … mơ tưởng, cái nào là thực 
                  tế phải theo thực tế. Đừng xen lẫn !
 Như đã nói trên, em phải tìm 
                  tòi thay đổi những mơ tưởng với những ai khác hơn, không chỉ 
                  riêng một mình Dì em sẽ biến tư tưởng của em bị cùn ở chỉ một 
                  thứ, có thể sẽ trở thành “thái quá”. Hãy tìm những ý nghĩ khác 
                  hay hơn, và chỉ nên để sự MƠ TƯỞNG đó trong ảo mộng, rồi thời 
                  trôi qua em sẽ nhận ra sự “bình thường” đó quả thực vô hại.
                  Như xã hội, các nhà lãnh đạo tôn giáo, chính trị gia, chuyên 
                  gia tâm lý đã nêu lên loạn luân LUÔN là một sự tai hại, sai 
                  trái, với nhiều mức độ khác nhau, và nạn nhân luôn là một đứa 
                  trẻ hơn trong gia đình. Với lập luận này, nhiều sự tranh luận 
                  về loạn luân đã đưa ra, mà thường là bêu xấu, nhưng rồi chính 
                  một số người xấu hơn đã âm thầm “mơ tuởng loạn luân” không ai 
                  biết đến. Cái đó còn gọi là “Sự cấm kỵ dưới cặp mắt của đại đa 
                  số”, chứ không phải ý tưởng của riêng một cá nhân. Và rồi vấn 
                  đề bị bưng bít, người ta sợ phải nói ra, hay ít nhất CHÂN THẬT 
                  để nói ra. Chỉ khi qua Internet, qua email người ta mới DÁM 
                  bắt đầu thố lộ sự thật đó vì biết rằng KHÔNG AI BIẾT TA LÀ AI 
                  QUA INTERNET/EMAIL”, không ai có thể tấn công ta, cho dù có 
                  biết cũng không làm được gì ta.
 Vì vậy, tiếc thay, là những 
                  vấn đề tính dục vẫn còn bị ém nhẹm, và giới trẻ lại thiếu kiến 
                  thức về tính dục cần biết. Chúng tôi tin rằng ai cũng muốn có 
                  một đời sống tình dục tốt đẹp, vì thế bàn thảo và học hỏi 
                  trong thể thức cởi mở vẫn hay hơn. Như những vấn đề liên quan 
                  đến ma túy, rượu, loạn luân ép buộc, sex với trẻ em, cưỡng bức 
                  NẾU được mang ra bàn thảo cởi mở, vấn đề sẽ không còn nan giải.
                   Vậy có đúng không nếu như anh 
                  trai và em gái gần gũi nhau, khi cả hai có thủ dâm với nhau 
                  hoặc cho nhau ?Vậy có đúng không khi một gia đình luôn cởi mở chuyện tình dục, 
                  ngay cả không mặc quần áo ở trong nhà như các gia đình ở Châu 
                  âu ?
 Vậy có đúng không khi các 
                  thành viên trong gia đình có sự “quan hệ” mật thiết mà không 
                  thấy mặc cảm tội lỗi, khi có một sự đồng tình thích thú ? Điều 
                  này có làm bớt đi cái phong kiến về tính dục ở bạn hay không, 
                  hay mãi nó vẫn là một điều phi đạo đức ?  Cái đó chúng tôi cũng vẫn chưa 
                  có câu trả lời. Nhiều người sẽ lên án nó, có lẽ bạn đang đọc 
                  những hàng trên đây cũng sẽ phản bác nó. Bởi vì nó quả thật là 
                  một điều khá nghiêm trọng, một chuyện luôn được đại đa số cùng 
                  chống đối, vì thế chúng tôi không kêu gọi ai phải thực hành 
                  bởi vì tính chất nghiêm trọng đó, nhưng đây có thể là cái 
                  chúng ta đọc thêm cho biết, cho hiểu, và là cái để chúng ta có 
                  những suy nghĩ mới lạ khi chúng ta đã và đang ở vào thiên niên 
                  kỷ mới. Kinh Bích 
                  Lịch |