|  Đó 
                  là một đêm khủng khiếp tôi mãi mãi không bao giờ quên. Một đêm 
                  tối ảm đạm, sau giờ tan học, tôi bước đều ra bãi đậu xe nằm 
                  sau khuôn viên trường Đại học. Cũng là một đêm rất yên tịnh, 
                  nhẹ nhàng, nhưng làm cho tôi lo lắng, từ khi bước ra khỏi lớp. 
                  Tiếng bước chân ai đó dộp lá sau lưng, đã theo tôi một quãng, 
                  làm tôi thêm bồn chồn. Phần là sợ ma, phần là con gái, tôi sợ 
                  mình không đủ sức chống cự. Có đôi lần tôi định ngoái đầu lại 
                  xem bước chân đó là ai, nhưng sợ quá lộ liễu, sợ kỳ, nên thôi. 
                  Nghĩ cũng chẳng có gì xảy ra, bao nhiêu năm học ở đây, nào có 
                  ai bị gì. Tôi yên tâm cho tay vào túi áo khoác, rồi bước nhanh 
                  về ngã ngoặt phía trước. Khi tôi chuẩn bị tẻ ngang một lối xi măng hướng ra bãi đậu, 
                  nơi vắng đèn, thì một bàn tay nào đó vụt qua chụp lấy tay tôi. 
                  Tôi giựt thót người, phản ứng đầu tiên là cố vùng vẫy, nhưng 
                  khồng ngờ cánh tay ấy quá khỏe và tập kích bất ngờ, làm tôi bị 
                  thu phục trong tít tắt.  Chỉ biết tri hô cầu cứu, nhưng tôi cứ bị họng cứng như có 
                  ai bóp nghẽn.  Hắn đẩy sấp tôi xuống đất, biệng miệng tôi, rồi nói nhanh : 
                  “Đi đâu một mình?”, giọng hắn trầm, khàn. Trong một thoáng, tôi còn tưởng hắn là anh bạn nào quen biết. 
                  Vì chúng tôi thỉnh thoảng chơi trò ú tim giống như vậy.
 Khi biết nguy hiểm thực sự đến, tôi bàng hoàng trả lời đại: 
                  “Đi với bạn. Chờ bạn tới sau”.
 Bằng giọng ngờ vực, hắn nói nhanh, giọng khào khào: “Bạn tới ? 
                  Hay là không bao giờ tới”.
 Lúc ấy, tôi cố gắng trườn đi, nhưng tay hắn giữ chặt áo 
                  khoác. Tôi chống cự bằng vài ba động tác múa may cũng không 
                  làm gì được. Thình lình, hắn buông tôi ra. Tôi mừng rỡ, vùng 
                  bỏ chạy về phía có ánh đèn. Nhưng chỉ một thoáng, hắn đã bắt 
                  kịp. Hắn đè tôi xuống. Thì ra, hắn chỉ muốn vờn với tôi. Chỉ 
                  hơn mươi mét chạy, hắn đã gạt tôi xuống đất rồi, dễ như trở 
                  bàn tay.  Tôi như mất thở, sợ sệt, cảm giác được môi hắn kề bên tai, 
                  ho khằn khặc nói: “Nếm mùi đàn ông chưa, con đĩ thúi”. Tôi choáng váng với lời nói thô tục của hắn, nhưng vì sợ quá, 
                  tôi im.
 Hắn tiếp: “Thèm cưng lâu rồi. Lát nữa cho biết sướng”. Tôi 
                  lắc đầu quầy quậy, giãy dụa, nhưng vô dụng. “ĐỪNG!”, tôi la lên, cắn vào hai ngón tay hắn : “Buông tôi ra!”.
 Hắn buông tay, nhưng vẫn đè gối trên lưng tôi, rồi nhanh 
                  như cắt tốc váy tôi lên và dùng tay xé toạc chiếc quần lót màu 
                  kem tôi mới mua ra làm hai.  
                   Tôi 
                  thét lên “THẰNG CHÓ!”. Hắn liền tán mạnh vào mặt tôi, dập tan 
                  tiếng la, đồng thời nhét nhanh vào miệng tôi một vật gì đó. Từ 
                  mùi và vị, tôi biết vật đó là chiếc quần lót hắn vừa xé của 
                  tôi! Rồi tôi cào tay hắn tỏ sự chống cự, nhưng hắn bẻ quặt chúng 
                  ra sau lưng và trói chặt bằng loại dây gì đó, tôi thấy thật 
                  đau rát. Xong xuôi, hắn chèn gối xuống lưng tôi và xoay ngửa 
                  tôi ra, dằn vặt tôi như một món đồ chơi. Cho tới đây, tôi còn chưa thấy rõ mặt hắn. Chỉ thấy hắn 
                  dùng dao cắt từng cái cút áo. Động tác nhanh như một thợ săn 
                  lành nghề đang làm thịt một con thú.  Do bị trói thúc ké, ngực tôi hơi ưỡn lên, một đường dao đi 
                  ngang, thế là áo tôi đứt tung ra, đổ xề cặp vú nần nẫn như 
                  khiêu khích hắn. Hắn chụp lấy cái bra và giựt mạnh. Tôi la ối 
                  lên. Qua chiếc mặt nạ, tôi thấy đôi mắt hắn lườm xuống đầu núm. 
                  Lúc ấy, tôi chợt thấy rõ hình dạng của hắn hơn. Tóc đen dầy, 
                  cao, to. Hắn vận quần jeans, áo thun trắng, không giống kẻ lưu 
                  manh mà anh trí thức nào đó trong trường. Còn đang mường tượng, thì hắn giựt tóc lấy tóc tôi, kéo ngược. 
                  Rồi chợt chồm tới, hắn ngoạm vào cổ tôi, làm tôi rùng mình, 
                  tưởng như sắp bị quỷ Dracula hút máu.
 Hơi thở và nước miếng nóng hổi lướt qua gáy tôi. Những ngón 
                  tay đã len lỏi trên bầu ngực căng phồng, vò bóp, rồi tìm lấy 
                  núm, và se chúng lại.  Tôi chưa bao giờ bị đối xử tệ bạc như vậy. Nên bằng hết sức 
                  bình sinh, tôi cố gắng vùng ra. Nhưng thân hắn đã đóng chặt 
                  tôi xuống đất, như thể quyết không cho tôi thoát khỏi.  Đoạn mở zipper, hắn lui cui kéo quần hắn xuống. Tôi cảm 
                  giác đàng sau cái quần lót đó là một sự khủng khiếp sắp dày 
                  xéo trên mình tôi.  Thình lình, hắn kéo chiếc quần lót ra khỏi miệng tôi, rồi 
                  nhảy thót lên, chành chân ra hai bên thái dương tôi. Hắn ấn 
                  xuống. Tôi như chết ngạt vì sự to lớn của hắn. “Mày làm cái 
                  chó gì ?”, tôi la toáng lên. “Buông ra”.“Biết làm gì … còn hỏi. Coi chừng đó !”, hắn đe dọa, ho lên 
                  khằn khặc và nắm lấy tóc tôi giựt lên, giựt xuống, bắt tôi 
                  dùng miệng vuốt ve dương vật.
 Tôi định nghiến chặt hàm răng lại, biết đâu đau quá hắn thả 
                  tôi ra. Chưa kịp thực hiện điều đó, hắn bỗng dùng tay nhíu 
                  chặt lấy nhũ hoa tôi, hăm he: “Cắn tao một cái, tao giựt đứt!”, 
                  hắn gằn giọng, ho lên sù sụ.  Sợ quá, tôi chỉ biết há miệng ra. Dương vật hắn từ trên xọt 
                  xuống. Tôi như nghẹn cả hơi, mắt trợn, tay đẩy, dùng hết sức 
                  chống cự.“Bạt, bạt”. Hắn tán cho tôi mấy cái như trời giáng, làm xây 
                  xẫm cả mặt mày.
 Tức mình, tôi cắn mạnh vào cái đầu rùa. Hắn la ré lên, lui lại 
                  và quện cho tôi mấy cái , làm đổ hào quang.
 Tôi còn đang chếnh choáng, hắn lại xọt dương vật vào miệng tôi, 
                  nói: “Cắn nữa là liệt giường nghen con”.
 Tôi biết hắn nói thực. Tôi không muốn chết. Chết như vầy thực 
                  lãnh nhách. Thôi thì mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm, hy 
                  vọng hắn sớm thỏa mãn, rồi thả tôi đi. Nghĩ sao tôi làm vậy, 
                  và ráng làm hết sức mình cho hắn thích.
 Nhưng chủ đích của hắn không đơn giãn như vậy. Hắn muốn “vờn” 
                  tôi thêm tí nữa, và cứ thế, hắn chà, rồi quẹt, trây dương vật 
                  ướt mèm khắp đầy mặt tôi.
 Nhìn ánh mắt sợ sệt của tôi, hắn có vẻ đắc ý lắm. Mặc cho tôi 
                  cứ lắc đầu lia lịa, hắn vẫn vòng tay giữa chân tôi, lèn một 
                  ngón tay vào bẹn tôi, hết moi, rồi móc.
 “Xin đừng!”, tôi khóc lên. “Làm ơn đừng … đụng!”. Và tôi lách 
                  mông tránh né mấy ngón tay con rắn của hắn.
 
  “Không 
                  thích à, ánh mắt mày dâm lắm, đĩ ngựa!”, hắn có vẻ nổi giận, 
                  ho canh cách vào mặt tôi. “Tôi không phải đĩ ngựa”, tôi chống chế, bằng chút sỉ diện còn 
                  lại của mình.
 “Vậy tại sao ướt nhẹp ?”, hắn đắc ý hỏi, “Không phải đĩ sao 
                  cương vú ?”.
 Mặt tôi hừng lên vì xấu hổ, nói lãng đi: “Ông coi chừng gieo 
                  gió gặt bão. Vô tù !”
 “Vậy thì coi ai đang gặt bão”, hắn nói, giọng đểu giả. “Mày 
                  đang gặt bão đó! Còn lâu tao mới vô tù. Có ai biết …”
 “Nếu như ông tiếp tục … tôi … tôi”, tôi la lên, giãy nảy như 
                  con trùng bơi trong nước.
 Thay vì trả lời tôi, hắn đè đầu tôi xuống, tay kéo mông tôi 
                  lên. “Thằng này cùi rồi há gì sợ lở. Hù hả !”, hắn rít lên, ho 
                  sù sụ.
 Tôi thầm hỏi, mình xui xẻo gặp nhằm thằng điên rồi, phải cẩn 
                  thận thôi để giữ tánh mạng. Bây giờ tốt hơn hết là chìu theo 
                  mọi ý muốn của hắn. Tôi nằm im.
 Chơi một lúc thấy thỏa, đoạn hắn dùng chân kẹp chân tôi lại, 
                  và sút đôi giày thể thao vào chân tôi, hét lên. “DẠN CHÂN RA 
                  COI!”.
 Tôi lia mắt căm căm nhìn hắn không chịu làm theo.
 Một chân chặn, một chân quẹt, hắn vét đôi chân tôi ra hai bên 
                  như để trừng phạt sự cứng đầu của tôi, la : “CỨNG ĐẦU HẢ !”
 Sau lời nói đó, thình lình, một vật xăm vào mông đít tôi, rê 
                  rê kéo lên, vật đó dày và cứng. Tôi cảm giác nó rướn sâu vào 
                  cửa mình tôi, nong chẹt tôi ra làm hai. Ê ẩm.
 “TRỜI …. ĐAU!”, tôi bấm môi.
 “Nín không!”, hắn thì thào hăm dọa, “Lát nữa sẽ hết”. Rồi thì 
                  tôi chỉ biết im, mặc cho hắn “phập” vào mình tôi, cười gian 
                  giảo ở bên tai, nói ; “Mông gái mới lớn … có khác!”.
 Tôi như điên lên, định chửi hắn “Đồ khốn nạn”, nhưng sự sợ hãi 
                  làm tôi câm nín.
 “Sao im re vậy. Phản ứng chút coi !”, hắn bỗng nói đoạn thúc 
                  mạnh vào đùi tôi.
 Tôi đanh mặt lại chịu đựng. “Nứng không ?”, hắn hào hển, đánh 
                  vô mặt tôi.
 “Dạ!”, tôi đáp, vừa thút thít. Lưng cảm thấy đau rát.
 “Dạ gì ?”, hắn hỏi tiếp, rồi đánh.
 Tôi đáp: “Dạ … dạ … nứng!”.
 “Phải dzậy chứ. Biết mày nứng mà !”, hắn nện xuống liên hồi. 
                  Trong thoáng chốc, tôi gần như quên cả hắn là ai. Một cái gì 
                  đó làm tê cóng hai đầu gối, máu chảy rần chung quanh vùng 
                  xương chậu.
 
                   Tiếp 
                  theo, hắn luông tay, chụp vào đầu vú tôi, cum mạnh 5 đầu ngón 
                  tay. Hết nhíu, rồi bấm như thể làm vậy sướng cho hắn lắm. Tôi mếu như con cún con, vừa đau, vừa tê, kêu lên ăng ẳng, 
                  nằm ệch ra cho hắn hiếp một cách man rợ hơn cả 5 phút. Rồi với một rên thật lớn, khàn đục, hắn phóng tinh ào ạt vào 
                  cửa mình tôi. Tôi cảm giác một dòng nóng phun tràn xuống gò 
                  đít, ấm tận đáy tử cung. Song, một cảm giác khác rát buốt bắt 
                  đầu kéo đến. Sự sỉ nhục bỗng dâng chiếm tâm hồn. Nước mắt tôi 
                  lưng tròng hai bên má.
 Còn biết gì hơn, khi hai tay bị trói quắp chẳng làm được gì.
                  “Làm ơn. Thả tôi đi !”, tôi nài nỉ.
 Hắn ngẫm nghĩ, rồi ngồi bật dậy, lấy quần lót tôi lau chùi chỗ 
                  nhơ nhớp cho tôi. Thật không còn gì nhục nhả cho bằng. Tôi 
                  bỗng òa ra khóc.
 “Tại sao khóc ? Mít ướt vừa thôi”, hắn nẹt lớn, ngồi xuống 
                  cạnh tôi, và kéo tôi cạnh đùi hắn.
 Tôi đá loạn xạ chống cự.
 Bị đá đau, hắn tán cho tôi thêm mấy cái vào mặt, đe dọa: “Muốn 
                  chết hả !”. Đoạn, đẩy tôi sấp lại, hắn xạch một ngón tay vào 
                  âm đạo, tiếp theo một ngón nữa cho tới khi đầy ắp, rồi hắn làm 
                  động tác xăm xoi.
 Đau quá, tôi rên hư hứ. Quay lại nhìn hắn có vẻ van xin.
 “Đáng cho mày mà,” hắn ôn tồn như không có chuyện gì, nói. “Đồ 
                  đĩ ngựa, tao để ý mày từ lâu rồi, Ánh ! Mày cũng đâu có vừa gì. 
                  Bao nhiêu thằng chơi mày rồi. Hả … HẢ !”. Hắn bỗng hét to như 
                  thằng điên.
 Tôi nhíu mắt, riu ríu nhìn hắn.
 Hắn nói: “Hôm qua tại khách sạn Khải Hoàn, mày với thằng Khang. 
                  Tuần trước ở nhà trọ Đông Sơn, mày với thằng Thắng. Tháng 
                  trước thì thằng Lục. Rồi thằng Quang, thằng Mục …”
 Theo như hắn kể, tôi biết hắn theo dõi tôi đã lâu. Hắn cũng 
                  thích tôi ư ? Thoáng nghĩ làm tôi hồi hộp và run. Hay hắn là 
                  một thằng bịnh hoạn nào biết không bao giờ có cơ hội với tôi 
                  nên ra tay hãm hiếp. Trời ơi, con Hằng nói mình “Hồng nhan bạc 
                  phận” nghĩ lại cũng không phải vô lý.
 Chưa kịp giải thích những gì hắn tra hỏi, tôi đã thấy hắn 
                  rút tay ra khỏi âm đạo, nhưng lại chồm lên, thế vào cái dương 
                  vật phục sức vô trong mình tôi. Hắn hãm tôi từ tư thế “chó”, 
                  một tư thế mà anh Khang hay thích, nhưng bây giờ còn gì sỉ 
                  nhục hơn nữa vì hắn không phải kẻ tôi yêu. 
                   “Hết 
                  biết trả lời rồi sao”, hắn nói và dập mạnh vào mông tôi, tay 
                  thì nắm lấy tóc, mặc cho tôi rên khư khử. “SAO, SAO ! Thấy có 
                  khá hơn thằng Thắng không”. Mỗi cái “sao” của hắn là một động tác phập xuống. Tôi đánh 
                  “hứ” lên một tiếng.
 Được một lát, hắn kéo ra. Tôi có dịp nghỉ ngơi một tí. Nhưng 
                  không bao lâu, hắn lại ngồi trước mặt tôi, đánh bạt tay vào 
                  mặt tôi, bắt mở miệng ra.
 Tôi sợ quá, tưởng rằng hắn sẽ phóng tinh vô, như có lần Mục 
                  bảo tôi làm thử, tôi sợ dơ nên từ chối. Còn bây giờ, sao từ 
                  chối hắn được. Từ chối chỉ có con đường chết. Hắn chỉ muốn tôi 
                  làm cho hắn sướng. Phải ráng chìu hắn thôi!
 Thằng khốn, tôi thầm chửi hắn. Nhưng còn biết làm theo trong 
                  khi hắn vò vò cặp nhũ hoa tôi có vẻ thích thú.
 “Xích xuống dưới một chút”, hắn bỗng ban lệnh.
 “Hô … ng Hông đượ ….c”, tôi nghẹn hơi do ngậm phải của nợ hắn.
 “Cái gì ? Mày sợ dơ à ! Sợ dơ sao chơi bao nhiêu thằng rồi 
                  không sợ. Không chừng dính mẹ bịnh Sida rồi … Còn bà đặt chọn 
                  cá kén canh !”, hắn hẹt.
 Rút dương vật hắn ra khỏi miệng, tôi đáp: “Xin lỗi anh … anh 
                  làm ơn đừng bắt tôi làm chuyện đó. Tôi chưa bao giờ …”
 Thình lình, hắn quơ lấy đống quần áo, móc ra một cây dao, kề 
                  ngay vào cổ tôi, gằn giọng: “Làm hay không ?”.
 Tôi không đáp, chỉ cúi đầu.
 Hắn lẳng lặng đưa dương vật tới trước miệng tôi. Tôi nắm lấy 
                  và bấm bụng làm đại. Một mùi nồng nồng, xin xỉn tọng vào khứu 
                  giác tôi, thật tỡm lợm.
 “Xích xuống dưới một chút”, hắn hăm he. Tôi làm theo. Rồi hắn 
                  bảo, “Xích xuống nữa”, tôi cũng phải làm theo, cho tới khi cả 
                  mặt tôi úp dưới đít hắn.
 Thiệt là kinh khiếp mà ! Tôi khóc thúc thít, gọi “Mẹ ơi, mẹ ơi! 
                  Sao con khổ vậy” ở trong đầu.
 
                   Cuối 
                  cùng, hắn cũng rời khỏi mặt tôi, thỏa mãn, khi tinh khí đã 
                  dính đầy mặt tôi. Nằm đó, tôi thấy tứ chi rệu rạ, hơi thở dồn dập do thiếu 
                  oxy. Nhưng tôi không màng tới, chỉ ráng làm sao chùi sạch cái 
                  nhớp nhúa kia đi.  Lúc đó bỗng có tiếng bước chân, một bóng đàn ông từ xa đi 
                  tới. Tên hiếp dâm đang mặc lại quần áo, bỗng phóng qua đè lên 
                  cổ tôi, hăm dọa: “Nằm im. Nếu nói một tiếng là … SUỴT!”, rồi 
                  im. Khỏi đoán hắn muốn hăm là hiếp và giết tôi.“Chưa về sao ?”, người đàn ông từ xa bước tới ra, y như một 
                  lão già, ăn mặc nghèo nàn, hỏi hắn. “Chưa, hẹn hò chút thôi”, 
                  tên hiếp dâm đáp. Lão già thoáng nhìn qua, thấy tay tôi bị 
                  trói, mình trần trụi, và mặt nhợt nhạt, bèn hỏi: “Hẹn hò gì lạ 
                  vậy ?”. “Không, giỡn hớt chút thôi. Không gì hết, phải không 
                  em ?”, tên hiếp dâm vờ thân mật, rồi len lét nhéo tôi một cái 
                  đau đớn, gằn giọng: “PHẢI KHÔNG EM!”.
 Đau quá, tôi cố gượng cười và khẻ gật. Lão già nhìn nhìn, 
                  có vẻ không tin. Thấy lão già chưa chịu bỏ đi, biết đã lộ, tên hiếp dâm sợ bị 
                  lão tố giác, liền điều đình : “Nếu ông không ngại thì … ăn 
                  chia nhen”.
 “Ăn chia’ là sao”, lão già do dự hỏi.
 “Là tôi chia ông phần … này”, tên hiếp dâm nói và chỉ về phía 
                  tôi. Lúc bây giờ, lão già như đứng chết lặng. Không biết lão 
                  đang nghĩ gì, nhưng tôi đoán điều không tốt lành sắp xảy ra 
                  với tôi.
 “Cho tôi … phần … không phải nó … bạn gái ông sao ?”, lão ấp 
                  úng hỏi.
 “Nếu là phải tôi cần gì sợ ... sợ ông. Vậy lấy không ?”, tên 
                  hiếp dâm đáp. Hình như trong lòng mong lão nhận điều kiện cho 
                  sớm, để hắn khỏi bị tố giác. Lúc ấy, tôi ngước lên nhìn lão 
                  chờ đợi. Mong lão không nhận lời. Nhưng chỉ thấy lão không dám 
                  vào mắt tôi, như định bụng sẽ làm điều gì đó xằn bậy.
 Lão lại lượt qua thân thể trần truồng của tôi. Cặp mắt lão 
                  có vẻ trơ trẽn, bần tiện, tỏ vẻ thèm thuồng làm sao. Bước tới 
                  gần tôi hơn, lão hết nhìn tên hiếp dâm dò xét, rồi nhìn tôi 
                  xem phản ứng.  Tôi trương cặp mắt, nửa như van xin, nửa như cảnh cáo lão, 
                  “Nếu dám đụng vào người tôi ... không tha”. Nhưng rõ ràng là 
                  vô dụng, lão đã ngồi xuống, đưa bàn tay dơ dáy sờ vào ngực tôi.
                   Tôi thét to, nạt vô mắt lão, “DANG RA”, liền bị tên hiếp 
                  dâm tán một bộp tay, đau điếng.  Chưa kịp la thêm tiếng nào đã bị nhét miếng quần lót vào 
                  miệng. Tôi chỉ còn biết ú ớ, để mặc cho gã ăn xin bóp nhẹ, rồi 
                  mạnh dần, trước bằng một tay, sau dùng cả hai.  Tôi thấy thật tủi nhục. Không ngờ một lão già đê tiện nào 
                  lại dám sỉ nhục tôi như thế. Tôi muốn thét lên. Nhưng miệng cứ 
                  câm lại, đắng chát của cuống họng. Rồi thì, chân tôi bị kéo duỗi. Những bàn tay nhám nhúa, hôi 
                  tanh mơn trớn khắp thân thể. Trây rồi trét, nhầy nhụa, hành hạ 
                  tôi như một con búp bê nô lệ.  Không đầy năm phút sau, lão già đã hòa hợp với tên hiếp dâm 
                  như thể hai người bạn chí cốt. Một người kềm, một người làm. 
                  Nhịp nhàng. Tôi như một miếng thịt nguội nằm giữa hai lớp bánh mì, bị 
                  kẹp chặt. Lão già thình lình tuột quần xuống. Nói là quần, 
                  nhưng giống như một miếng giẻ rách quấn ngang bụng. Trước mặt 
                  tôi, một khối thịt đung đưa, chắc hẳn dơ bẩn lắm vì mùi hôi từ 
                  mình gã bốc lên, làm tôi lợm cả giọng, kêu ú ớ không ngớt. Thay vì dùng tay bịt tiếng kêu của tôi, lão thực bạo lực 
                  trẹt cái khối thịt ấy vào người tôi, trong khi tên hiếp dâm 
                  kềm hai chân tôi xuống.  Tôi chợt im bặt, gồng người chịu đựng những cái thúc gần 
                  như không còn mạnh hơn được nữa. Tôi đoán rằng, chắc gã đã 
                  thiếu đàn bà khá lâu rồi nên hành vi của gã có vẻ như một con 
                  thú. Một con thú chỉ biết làm chuyện súc sinh, phóng tinh vào 
                  người đàn bà bị hãm hiếp.  Chỉ một thoáng thôi, lão đã thống khoái, rên lên hư hử, 
                  toàn thân co giựt như đang lên cơn kinh phong. Tôi cảm giác 
                  toàn bộ cái nhơ nhuốc, hôi tanh từ người gã phóng vào người 
                  tôi, tràn ra cửa âm đạo, và trôi xuống tới bẹn. Khiếp quá ! Tôi lịm xuống khi lão thu cái đùm nhăn nhúm về, và 
                  nhìn lão vội vàng quấn lại miếng giẻ rách ngang hông.
 Đang lả người, chưa kịp nghỉ ngơi, tội lại thấy cửa mình nong 
                  chặt. Tên hiếp dâm đang bồi thêm từ phía sau. Rồi sau đó như 
                  không còn cảm giác nữa, chỉ nhớ rằng mình nằm đó như khúc cây, 
                  một giống thực vật nào, còn hắn là một động vật đang thời kỳ 
                  động cỡn. Rồi tôi cũng không còn nhớ hắn có phóng tinh thêm 
                  vào người tôi, hay chỉ chơi thêm cho “đỡ phí”, chỉ khi tỉnh 
                  tỉnh lại, thấy hắn đang mặc lại áo quần. Lão già đã biến mất 
                  từ lúc nào.
 “Nếu nói cho ai biết, coi chừng đó…”, hắn nhìn tôi đe dọa. 
                  “Mày sống ở đâu, tao biết”. Hắn lôi và kéo tôi vào thân cây 
                  gần đó, trói tôi trần truồng vào gốc. Sau đó, hắn dùng dao 
                  mang theo, khắc trên thân cây, phía đầu tôi chữ “Hạ tiện”, rồi 
                  chập choạng bước khỏi nơi đó, khi sương mù bắt đầu phủ xuống.
                   Nhìn tướng đi của hắn, tôi bỗng giựt thót cả mình. Cho dù 
                  hắn có cố tình sửa lại cách đi đứng, nhưng không dấu được cái 
                  bờ vai nghiêng nghiêng. Tôi nhớ lại, hình như giọng nói của 
                  hắn cũng có phần quen thuộc, hắn chỉ cố đổi nó cho khác nhưng 
                  không dấu được tiếng ho khàn khàn mỗi khi có giờ Sinh vật. 
                  Trời ơi, không lẽ là ổng. Thôi chết, chính hắn rồi, đôi mắt 
                  của ổng rõ ràng đã tố giác ổng, vì tôi không bao giờ quên được 
                  cặp mắt ấy cứ lom lom nhìn tôi sau giờ tan lớp. Thầy Xuân ! 
                  Trời ơi, thôi đúng rồi ! Ổng là thầy Xuân. Còn lão già kia 
                  trông cũng quen quen, in là bác dọn dẹp phòng lớp. Hèn gì, lão 
                  đã nhận ra thầy từ sớm. Thầy cũng nhận ra lão nên mới điều 
                  đình với lão chia phần hãm hiếp mình. Thật là khốn kiếp. Thật 
                  đau lòng quá! Thầy làm thần tượng em sụp đổ rồi, thầy ! Rồi tôi không còn nhớ gì nữa, cho đến khi tỉnh lại đã thấy 
                  mình nằm trong nhà thương. Mọi người quen đã có mặt, trong đó 
                  có Khang, Thắng, và Mục. Có cả tổ trọng án, họ đến thẩm vấn 
                  tôi, nhưng không hiểu sao, tôi đã không khai ra thầy Xuân, 
                  cũng như lão dọn dẹp phòng lớp. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không 
                  khai thầy ra, nhưng mãi vẫn một điều: Tại sao thầy là một 
                  người thầy kính yêu lại có thể làm ra chuyện như vậy. Có đôi 
                  lần tôi muốn gặp riêng thầy để hỏi lý lẽ, nhưng khi bắt gặp 
                  thầy ở hành lang. Thầy cúi gầm mặt khi thấy tôi đến từ xa. Tôi 
                  run quá cũng quên hết phải nói gì với thầy, nên lẳng lặng lướt 
                  qua. Cuối năm đó, tôi tốt nghiệp Đại học. Chỉ một lần cố tình 
                  bắt tay với thầy trong lúc phát Bằng, để nghiệm chứng vết thẹo 
                  cắn ở hai ngón tay, tôi xác nhận thầy là hung thủ của đêm 
                  khủng khiếp đó. Rồi từ đó, tôi không bao giờ còn gặp mặt thầy 
                  nữa. Hết Kinh Bích Lịch |