| Làm được vài pô ảnh ưng ý chụp cảnh tòa nhà 
					Sun Wah một đêm mùng mười dưới ánh trăng khuyết, tôi đang 
					loay hoay dọn cái tripod thì thấy một cô gái đi bộ đến, lấy 
					từ trong túi xách ra một cái điện thoại bấm bấm gì đó, ngần 
					ngừ một lát rồi bước sang bên kia đường đi tiếp. Trên là áo 
					để hở một bên vai và dưới là một cái váy nhỏ màu đen. Một 
					cánh bướm đêm, một bông hoa lạc. Bây giờ vừa quá nửa đêm, 
					hẳn là cô nàng vừa mới tan ca ở một vũ trường nào đó và đang 
					gọi người chở về nhà và, lại chắc hẳn là, người ấy đã không 
					đến. Dáng cô gái nhỏ bé, khép nép bên lề đường dưới ánh 
					trăng khuya. Một phần ba tò mò, một phần ba tội nghiệp và 
					phần ba còn lại của một con quỷ nào đó trong tôi khiến tôi 
					rà xe chậm lại bên cạnh cô gái. 
 -  Nhà ở đâu anh chở về?
 
 Tôi thấy giọng mình hơi run. Cô gái quay lại, một gương mặt 
					hơi già mà ban nãy tôi chưa nhìn kỹ.
 
 - Em không có nhà. Em lang thang.
 
 Lao đã phóng rồi, không giật lại được nữa.
 
 - Càng tốt. Lên anh chở đi.
 
 Một chút ngập ngừng, nhưng rồi cô gái lên ngồi sau tôi và 
					thế là tôi chạy đi. Chưa biết nói gì bây giờ, để mở màn cho 
					một câu chuyện mà ai cũng biết hồi kết.
 
 - Bạn em không đón em à?
 
 Cũng là một câu mở đầu hay đấy chứ. Tôi thấy giọng mình đã 
					hết run.
 
 - Dạ không. Vừa nãy là khách gọi em.
 
 Ôi trời, khách gọi em. Tôi bắt đầu hối hận mình đã không 
					quan sát kỹ. Cô nàng đi từ phía Lucky Plaza về Mạc Thị Bưởi 
					và không có sàn nhảy nào ở khúc đó cả. Tôi đã gặp phải một 
					em bé lang thang, bán tình chuyên nghiệp chứ không phải một 
					cave tan tầm như tôi đã nghĩ.
 
 - Thấy em vậy anh hiểu em làm gì rồi mà. Phải không.
 
 Cô gái chắc biết tôi đang nghĩ gì. Cũng không đến nỗi quá tệ.
 
 - Vậy khách em đâu?
 - Đang coi đá banh gì đó. Đá banh gì vậy hả anh?
 - Đá banh thì anh thua. Hì hì.
 
 Tôi thấy có lẽ khôn ngoan nhất bấy giờ là dừng xe lại và cho 
					cô ta năm chục ngàn uống nước. Nhưng tôi đã chẳng bao giờ là 
					một thằng khôn ngoan, vì thế tôi hỏi:
 
 - Vậy bây giờ em đi đâu?
 - Không biết nữa anh à.
 
 Biết chứ, biết chứ em. Nhưng thôi, có lẽ giống cái ai cũng 
					vậy cả.
 
 - Vậy thì dễ. Đi với anh.
 - Sao hả anh? Anh muốn đi dù hay đi cả đêm?
 
 Hahaha, chết mất thôi, tôi ơi là tôi. Tôi đã từng đi vài lần, 
					nhưng hoặc là đi với mấy sếp vào bia ôm hoặc mát xa nhưng 
					chẳng làm gì hơn cả, hoặc thỉnh thoảng chat webcam với một 
					em nào đó trong cái harem dài mấy chục nick của tôi và kết 
					thúc bằng một bữa nhậu tay đôi và sau đó, thường khi, là một 
					căn phòng trong khách sạn. Với trường hợp thứ hai thì chuyện 
					tiền nong không phải là con số để mà ngã giá.
 
 Nhưng chưa bao giờ với một em lề đường như vậy cả!
 
 - Hì hì, anh nói vậy thôi. Anh đâu có rành, dù thì sao mà 
					đêm thì sao?
 
 Năm phút sau đó cô gái giảng giải cho tôi biết về những lựa 
					chọn khác nhau của nghề bán phấn, giá cả của mỗi loại và 
					khuyên tôi nên đi qua Bình Thạnh để có phòng vừa rẻ vừa 
					sang. Cô còn kể cho tôi nghe về những cô bạn và những chỗ 
					khác trong Sài Gòn, những khách sạn “vừa mắc vừa dơ.” Mấy 
					phút tiếp theo tôi đã kịp biết cô ở Phan Thiết, vào Sài Gòn 
					đã vài năm nay. Giờ cô đang hành nghề tự do, một số khách 
					quen biết số điện thoại và khách trên mạng nữa. Không biết 
					rành đường Sài Gòn và cũng không dám liều nên cô cũng không 
					thuê một chiếc Max hoặc Attila với giá ba trăm ngàn một đêm 
					để kiếm được khách sang hơn.
 
 Theo lời hướng dẫn của cô gái tôi dừng xe trước một khách 
					sạn kín đáo, cửa cẫn còn mở và nhân viên vẫn còn tỉnh táo, 
					không để ý gì nhiều ngoài việc giao chìa khóa cho khách. Một 
					căn phòng nhỏ, có mùi ẩm mốc và bài trí sơ sài, không quá tệ 
					nếu người ta chỉ dùng cho vài tiếng. Cô gái, bấy giờ có lẽ 
					đã không còn xem tôi như người lạ, vừa tíu tít kể cho tôi 
					nghe về những thứ sở thích khác nhau của những người đàn ông, 
					từ một ông “bự con mập ú” cho đến “mấy thẳng nhỏ mới lớn” 
					vừa thay đồ để đi tắm. Hẳn nhiên là tôi chẳng mấy hứng thú 
					khi nghe mấy chuyện như vậy, cũng chẳng tò mò lắm với những 
					chi tiết ly kỳ mà cô kể. Cho nên tôi lặng lẽ ngồi trên 
					giường hút thuốc và huýt sáo, chờ xem chuyện gì xảy ra.
 
 Cô gái nhảy ra từ phòng tắm, người quấn chiếc khăn nhỏ và 
					xuýt xoa vì lạnh, chui vào trong chăn nằm co quắp. Đến lúc 
					này tôi mới để ý rằng cô quá gầy, một cái hõm nơi xương cùng 
					và tay chân thì khẳng khiu. Tôi chẳng biết làm gì kế tiếp, 
					và thực tình chẳng hứng thú gì bao nhiêu, nên vẫn nửa ngồi 
					nửa nằm và mặc nguyên đồ trên giường. Được một phút cô bắt 
					đầu quay sang tôi và kẽ xoa hai chân tôi. Nếu ở trường hợp 
					thứ hai kể trên thì tôi sẽ bắt đầu khởi động và tấn công, vì 
					tôi vẫn luôn là kẻ chủ động, nhưng lúc này tôi thấy cô không 
					được thơm như những em khác nên cứ để đó xem sao, thế nên cô 
					phải lần mò mở thắt lưng tôi, thò tay vào trong và xoa dần 
					xuống dưới. Vẫn im lặng, khuya quá và khách sạn này ẹ quá, 
					không có truyền hinh cáp nên trong phòng chẳng nghe tiếng gì. 
					Thấy thuận lợi hơn, cô nàng bèn kéo tụt quần tôi xuống, và 
					tôi ưỡn ra một chút để giúp cô. Cô cứ tiếp tục mơn man như 
					vậy độ năm phút thì tôi thấy có vẻ khá hơn, nhưng lại sợ 
					tính bộp chộp của mình làm hỏng việc nên mới thú thực với cô 
					rằng tôi rất kém ở phát đầu tiên. Cô ngẩng lên và nói “OK, 
					em biết mà. Để đó em làm cho”
 
 Quả là cô biết làm, và làm môt cách chuyên nghiệp thật. Cô 
					liếm nhè nhẹ hai bên háng, hai tay cào khẽ lên bụng tôi rồi 
					bắt đầu lướt lên ngực, chầm chậm xuống rốn và dọc xuống dưới. 
					Cô cẩn thận đi nhẹ vòng quanh, nơi đỉnh đầu rồi đột ngột 
					nuốt chửng tôi. Ngừng một lát, cô lại nhẹ nhàng thở ra dường 
					như để tôi lấy lại hơi thở trước khi tấn công dồn dập. Tôi 
					thấy mình đang vò mạnh tóc cô và oằn người lên để khỏi kêu 
					lên. Thế nhưng cô không buông tha mà tiếp tục đánh mạnh, ấn 
					vào tận trong góc và trả lên tới tận đỉnh. Tôi túm tóc cô, 
					định bảo cô thôi đi nhưng không kịp nữa, tôi đã trào ra ngùn 
					ngụt trước khi làm được điều đó, thế là cô lặng đi một lúc 
					rồi cười ré lên và đấm vào hông tôi thùm thụp. Cô kêu lên 
					rằng chẳng bao giờ cô bị như thế cả, nhưng khi tôi hỏi có 
					sao không thì cô cười nói không sao và véo mạnh nơi sườn tôi. 
					Không biêt như vậy có nghĩa gì.
 
 Dù gì tôi cũng hơi mệt nên nằm ra đó và thở ra một nụ cười 
					khoan khoái. Cô gái trở ra từ toalét, chui vào trong chăn 
					nằm cạnh tôi và ôm lấy một chân tôi. Cô mới rúc rích kể cho 
					tôi nghe về những chuyện lạ kỳ trong cuộc đời chinh chiến 
					của mình, về những kẻ như voi hùng hục “không ai chịu nổi” 
					cho đến những thằng bị “môi” (tôi chẳng hiểu lắm về chữ này) 
					“cách chi cũng không lên được.” Tôi hơi hoảng, nhưng nghĩ 
					mới chỉ như vậy thì chắc cũng không sao, vả lại tôi đã vừa 
					rửa sạch nên chẳng có nguy cơ gì. Cô gái chẳng để phí thời 
					gian, vừa ôm chân tôi vừa xoa nhè nhẹ và hà hơi thổi vào tôi 
					liên tục. Quả nhiên độ năm phút sau thì tôi đã khỏe và cứng 
					cáp như bao giờ. Cô vừa cười ruc rích vừa mở túi xách lấy ra 
					hai cái bao, giải thích cho tôi hiêu rằng hai cái thì tốt 
					hơn một, vì “nó sẽ lâu hơn.” Tôi thì thấy hai cái chắc ăn 
					hơn một, nên chẳng phản đối gì cứ để cô mang vào. Cô trùm 
					vào, xong xuôi ngay ngắn từng cái một, vuốt lại cho phẳng 
					nơi đầu, mới lặng lẽ nằm ngửa ra. Tôi chưa như thế này bao 
					giờ vì những lần khác đến đây thì tôi đã dạo đầu kỹ và chắc 
					chắn rằng đối phương đã quá sẵn sàng ứng chiến. Nhưng nãy 
					giờ cô này đã có gì đâu, thế nên tôi nhè nhẹ thăm dò xem thế 
					nào.
 
 - Em đau à?
 - Kh..không
 
 Mặt cô hơi nhăn, nhưng nếu cứ vậy thì chẳng bao giờ xong 
					chuyện, nên tôi bắt đầu đi nhanh hơn và quả nhiên mặt cô 
					giãn ra, bắt đầu có những tiếng kêu nho nhỏ. Có lẽ là cô cố 
					ý, vì tiếng kêu hơi sắc và có vẻ gượng gạo. Tôi đẩy thêm tí 
					nữa thì thấy vẫn chẳng có gì ghê gớm, tệ hơn là cô bắt đầu 
					kêu mỗi lúc một to, tôi chưa từng nghe ai kêu như vậy bao 
					giờ.
 
 Gặp lúc khác thì tôi sẽ ngừng lại, hôn đối phương để hoãn 
					binh và chờ họ đi cho đều nhịp, nhưng đã nói đây không phải 
					là bình thường, và trong thâm tâm tôi cũng muốn xong sớm, 
					nên tôi bèn ngưng lại và bảo cô sấp xuống. Cô ngoan ngõan 
					nghe theo, thế là từ phía sau, nơi tôi chỉ phải nghe cô kêu 
					mà không phải nhìn thấy mặt cô lúc cô cố kêu lên như vậy, 
					tôi thúc mạnh dần, mạnh dần và nhanh mãi mặc cho tiếng kêu 
					ngày càng sắc vang lên một cách khó chịu ở phía trước. Đến 
					lúc tôi cảm thấy tiếng kêu vừa quá giới hạn thì tôi cũng vừa 
					làm xong việc của mình, ôi trời may quá.
 
 Tôi chẳng cảm thấy gì ngoài cảm giác nhẹ nhõm, kéo dài cho 
					đến lúc cô kéo tôi vào toa lét rửa ráy cho tôi, cả khi cả 
					hai mặc quần áo và tôi trả tiền cho cô theo như đã thỏa 
					thuận, tôi có cho thêm một ít vì hình như giá ban đầu có hơi 
					thấp. Chỉ có thế mà cô đã cảm ơn rối rít. Xời, chúng ta đều 
					đang bóc lột nhau cả thôi cô em ạ.
 
 Tôi cho cô đi quá giang một đoạn, khi đi về cứ cảm thấy mình 
					vừa mới đánh mất đi một cái gì…
 Hết SG một ngày cuối tháng tám |