
Loan ngả lưng ra ghế, người nhễ nhại dầu chóng nắng. Mắt
Loan từ từ nhắm lại hiu hiu theo con gió mát… Một giọng cười
ồ ồ từ bên trái cất lên của cậu Đức cùng mấy cô gái mới quen,
làm nàng hơi bực bội… Phía bên phải, giọng trầm của ba nàng
đang rì rà bên tai mẹ, càng làm nàng thêm khó chịu… Mồ hôi
bắt đầu rịn ra, Loan cảm nhận bộ bikini của mình rinh rít…
Nàng muốn cởi tung nó ra để giải thoát bộ ngực phát triễn
quá nhanh trong vòng hai tháng qua…
Trở người, Loan phủi cát dính trên đùi, cố tình xua đi ồn ào
của ba má nàng. Một cái gì đó kích thích mỗi khi nàng phớt
lên vùng mu! Trời nóng thiệt, làm người nàng cũng nóng theo.
Nàng quyết định mở mắt, ngồi lên, và nhìn mơ hồ ra phía biển
để tìm chút thoải mái. Nhưng cái khô khốc ở cổ họng làm nàng
thêm bức rức. Nàng bỗng cần uống một cái gì đó cho đỡ khát,
song lại thấy làm biếng di chuyển.
- “Loan? Sao ngồi thừ ra đó?,” giọng mẹ nàng cất lên.
- “Dạ, không có gì,” Loan trả lời lấy lệ. Nàng lại nằm xuống,
nhắm mắt, và nghĩ tới cái cảm giác tăng tăng giữa hai đùi
nàng. Có lẽ cảm giác này sẽ làm cho nàng thấy nguôi ngoai sự
bực dọc…
- “Chắc là không có gì?,” mẹ nàng hỏi tiếp.
- “Mẹ, con KHÔNG CÓ GÌ MÀ!,” nàng bỗng gắt lên, rõ ràng do
cái bực của mồ hôi và nắng gắt lây sang.
- “Quỳnh, kệ nó!,” ba nàng nói khẻ với mẹ nàng, rồi quay
sang hướng Loan la lớn, “Muốn bơi ra đảo với ba không?”
Loan lưỡng lự rồi nói:
- “Thôi. Con định về phòng. Nắng quá, dộp da hết rồi.” Nàng
lăn qua, lọn tóc đuôi gà hất về phía sau, đen tuyền dưới con
nắng, rồi lượm cái khăn quấn ngang hông. Thân hình của nàng
cong vút, vễnh ngược thật đúng là con gái mới lớn!
- “Về thiệt à?,” mẹ nàng hỏi. Giọng bà có lẽ lo lắng. “Anh
Khiêm, để tui về theo nó.”
- “Kệ mà,” ông nhấn mạnh, “Bà ở đây với tui. Nắng nóng thiệt.
Nó với thằng Đức giăng nắng từ sáng… từ khi tụi mình còn
‘cái đó đó…’ ở trên phòng.” Ông đặt lên lên vai vợ, cười hà
hà, ngầm đẩy đưa.
Bà Quỳnh liền ngồi phắt dậy, đẩy tay ông ra giả vờ đánh
trống lãng:
- “Coi chừng… Đức…,” bà nhìn quanh kêu lớn, vói theo hướng
của Loan, “ĐỨC ĐÂU? Kêu cậu đi về phòng với con, Loan. Anh
con đâu?”
- “Mẹ này,” Loan nhằn. “Con 15 tuổi rồi. Về phòng một mình
có sao đâu.”
- “Nhưng có ai đi theo…,” bà vừa nói tới đó thì ông Khiêm
kéo tay bà lại. Bà bỗng la toáng lên, ra vẻ bực dọc, “ĐỪNG
KÉO TUI KIỂU ĐÓ NGHEN CHƯA!”
Khiêm giơ hai tay lên:
- “Sorry… bình tĩnh… sorry. Em coi, nó chỉ về phòng thôi.
Mình có thể trông chừng mà. Ban ngày ban mặt mà… Thôi, nằm
nghỉ đi. Đừng lo quá mà… mau già cho coi!...”
Bà Quỳnh cắn môi dưới, suy gẫm. Đôi mắt nâu của bà long lanh,
với mái tóc nhuộm vàng óng giống người Phi hơn Việt nam.
Ngực bà hơi trệ nhưng săn chắc, coi trẻ hơn lứa tuổi 36 của
bà. Sở dĩ bà Quỳnh lo lắng cho Loan là vì cách đây 10 ngày
thôi, chuyện xảy quá sức tưởng tượng… Bây giờ, nó vẫn còn in
trong óc bà… “Làm sao mà không… Thôi thì mình cố gắng đừng
lo xa quá,” bà nghĩ ngợi như vậy rồi ngả lưng ra ghế. Vừa
lúc đó, ông Khiêm nhìn lại phía Loan gật đầu, không quên dặn:
- “Mẹ cho phép rồi… Nhớ khóa cửa kỹ càng…”
- “NHỚ ĐÓ!” bà Quỳnh chồm lên dặn lại một lần nữa.
- “Nhớ mà. Mẹ đừng lo nữa,” Loan nói vọng lại. Loan cười mĩm
với mẹ rồi bước nhanh về phía phòng. Nàng thấy anh nàng chạy
nhanh về phía biển, rượt đuổi với một cô gái và một thằng
con trai.
*
* *
Loan ngừng ở cửa phòng, chìa khóa ở trên tay. Những ngón tay
nàng run run vì nàng vẫn luôn nghĩ tới cảm giác tê tái đó từ
nãy tới giờ. Miệng nàng bỗng khô quánh. Nàng mạnh dạn tra
chìa vô ổ, và đẩy cửa ra. Một cái gì đó làm cho nàng hơi lo
lắng. Cái đêm kinh hoàng đó thiệt đáng sợ nên mẹ nàng cứ
khăng khăng bắt nàng phải khóa cửa đàng hoàng, không để
chuyện đó tái diễn nữa.
Cửa khóa xong. Máy lạnh mở lên, hơi lạnh chan hòa vô phòng
ngủ và phòng khách. Loan thấy bớt bực bội. Nàng trút khăn
quấn ngang mình ra. Khi đi ngang phòng ngủ của mẹ nàng, Loan
không khỏi liếc nhìn vô trong. Lòng tò mò vẫn cứ reo rắt
trong đầu nàng mấy tuần qua. Diễn cảnh gì thường xảy ra
trong phòng ba mẹ nàng. Lần này cũng chẳng có gì lạ hơn
ngoài giường chăn nhàu nát, chứng tỏ một sự vật lộn nào đó.
Không nghĩ gì hơn, nàng đi vội vô phòng riêng. Cảm giác bớt
lo lo như trước nữa. Cởi luôn bộ bikini, nàng đi nhanh vô
phòng tắm. Tắm một lúc cho đã đời. Xong, nàng xấy khô tóc,
và đứng ngắm mình ở trong kiếng. Nàng nghiêng nghiêng ngắm
thưởng sự tươi trẻ trên khuôn mặt. Bộ ngực săn chắc, đôi núm
hồng tươi, nhỏ híu như hột trái trùm ruột…
Dò dọc theo thân thể, nàng thử chạm lên mông, rồi ngấm nghía.
Nàng lại thấy nhúm lông đen tuyền mọc loăn xoăn trên vùng mu,
vừa vặn như có ai khéo cắt tỉa. Tò mò, nàng khẻ vạch hai bên
ra, ngắm cái gò thịt trăng trắng nổi quầng lên sau lớp lông
như gò núi sau bức màn sương… Nàng lại thấy ở giữa một đốt
thịt nhỏ bằng nửa ngón tay út, nổi quầng lên, đụng vô như tê
giựt. Nàng không những đụng một lần mà nhiều lần, và cảm
nhận cái tê đại chảy rần trong thân thể mới lớn.
Rồi… nàng đăm chiêu, tự hỏi, nếu như người đàn ông nào đó
nhìn thấy nàng trần truồng như bây giờ, hay như hắn sẽ đặt
tay lên người nàng, rờ vô chỗ kín, hoặc như làm “chuyện ấy”
với nàng? Chắc rằng hắn sẽ thích lắm. Nàng cũng thích nữa!
Thích như cái đêm kinh hoàng đó vậy?! Nó cứ ám ảnh nàng
không nguôi…
Nàng lim dim, lưng tựa vô bồn rửa mặt, tay mân mê theo cảm
tính, theo đòi hỏi của thể xác. Thật khó hiểu cái cảm giác
đó khi chưa bao giờ từng gặp, nàng không tin vào mắt mình
khi cả vùng bẹn nàng đã ướt đẫm. Hay đó là mồ hôi, nàng ngờ
vực. Nhưng rõ ràng chất nhờn đó tiết ra từ bên trong không
giống mồ hôi. Nàng bỗng thấy thú về sự phát hiện đó, và vui
khi thấy mình đã trưởng thành.
Nàng lại vô tình bắt gặp mình đứng trần trụi trước kiếng,
hai chân giang hai bên tự hồi nào. Mặt đỏ hây hây, nóng bừng,
nàng tự cười duyên với mình trong kiếng và động cơ nào đó
bắt nàng ướm bàn tay vô giữa hai đùi. Bóp nhẹ trên hai thớ
thịt nổi quầng… Nàng bắt đầu rên khẻ… Mắt mở mơ màng chỉ đủ
thấy đôi núm vú đã cương lên, đỏ thẩm… “Tại sao… tại sao nó
lại sướng lạ lùng thế?!...” Nàng lại nghĩ ngợi, nghĩ tới cái
đêm kinh hoàng đó làm nàng thấy ấm ức làm sao… “Tại sao… tại
sao hắn lại chê một thiếu nữ như mình! Hắn lại chọn mẹ… chứ
không chọn nàng?!...”
Rít một hơi dài, Loan bỗng buông tay. Nàng day lưng đi ra
phòng tắm mà vẫn còn thấy tưng tức về chuyện lần đó. Nàng
quăng mình lên giường và nhắm mắt lại, nghiền ngẫm cái lý do
nào đó trong đầu. Nhưng rồi bàn tay nàng như bị lực hút nam
châm cứ kéo nàng xuống bẹn. Nàng phát hiện mình tự nhiên
dạng đùi ra, chân đưa lên hơi co lại. Nàng như muốn tìm cái
tư thế nào đó trong cái đêm kinh hoàng nọ, hay như cố thử
tìm cái cảm giác đó ra sao khi cửa mình nàng bị va chạm. Và
như vậy, lưng nàng như oằn lên mỗi khi nàng chạm vô chỗ hiểm…
Nàng liếm môi liên tục trong khi đầu lắc lia không ngừng…
“Quả thật nó ngây ngất lạ lùng! Hèn gì… hèn gì mà mẹ nàng cứ
oằn quại giống như nàng đây,” nàng nghĩ…
Và hình ảnh trần truồng của người đàn ông hì hục trên
thân thể lõa lồ vật vã của người đàn bà cứ len lõi
trong trí tò mò của nàng… “Cái giống của đàn ông cứng cáp,
nổi quầng các lằn gân đó, đâm toạt vô giữa hai gò mông mẹ.
Nhưng… nhưng… tại sao lại không chịu đâm toạt vô người nàng?!...”
Nước nhờn lại ứa ra, trơn và rít. Nàng cắn răng khi ngón tay
tay nàng trượt tới tắp lên lằn giữa, nơi quầng lên một đốt
thịt bóng lưỡng như lưng con tôm nướng bơ. Mông nàng vễnh
ngược, run run theo từng đợt của cảm giác. Hai chân thì như
đá vít liên tục trên không như một điệu nhảy rock không bài
bản.
Nước
nhờn càng lúc càng nhiều. Nàng không thể cản nó trào ra nữa.
Nàng đưa tay kia banh luôn hai bên ra, tay còn lại nàng xọc
liên tục vô giữa, tùy theo cảm tính, mà cho nó vỗ phành
phạch lên mặt trên. Hơi đau nhưng cực lạc tràn khắp… Rồi mỗi
lúc nàng rên lớn hơn như không còn sợ ai nghe thấy. Sự co
thắt trong âm đạo bắt đầu trỗi dậy như muốn nuốt ngón tay
nào vô trong. Nàng thả trôi theo sự đòi hỏi của cơ thể, cứ
đút sâu nó hơn… cho tới khi nàng cảm thấy đau… thì ngừng.
Nhưng chỉ một lúc sau, nàng lại phát hiện mình như một con
nghiện, nghiện với cảm giác ngộ nghĩnh… nghiện cái cảm giác
lâng lâng… muốn ngừng vì sợ tội nhưng tiếc nuối khi rời tay…
Nàng buông thỏng người, nằm duỗi ra giường. Cảm giác sướng
rơn cứ trồi lên, dồn dập. Hình ảnh của cái đêm kinh hoàng đó
lại chợt vụt về trong trí nàng… Hai thằng xông vô nhà, say
khướt. Một thằng nắm lấy mẹ nàng và thằng kia lục lọi tìm
bắt nàng trốn trong ngạch cửa, và mang ra phòng khách. Mẹ
nàng la toáng khi thấy nàng bị xé rách áo và giãy dụa hơn
khi thấy quần nàng cũng bị giựt đứt.
Đến
bây giờ, Loan vẫn không hiểu tại sao tên đó không hiếp nàng.
Có lẽ hắn sợ không đủ thời gian để hiếp một đứa còn trinh
như nàng vì “đi vô” sẽ khó khăn hơn?! Thay vậy, hắn chỉ bóp
vú nàng, rồi bắt nàng quỳ xuống, hắn vạch quần móc cái
đàn ông của hắng ra va bắt nàng nắm ngậm cái “của nợ…”
đen đúa, gân guốc, đang cương cứng… “KHÔNG… KHÔNG!,” mẹ
nàng hét lớn, “CON TÔI CÒN TUỔI ĐI HỌC!” Nhưng lời nói của
bà như gió thổi ngang tai. Tên kia đã đè mẹ nàng xuống… Loan
chỉ thấy mẹ được nửa mắt. Tên nọ trong tư thế khom xuống
kéo tuột quần mẹ ra rồi xé banh cái quần lót... Hắn
lèn vô giữa hai chân bà, áp bụng vào háng bà…
Loan nhớ lại cảnh mẹ bị đè hai tay vòng lên trên đầu, ngực
ưỡn cong lên… mẹ lo ngoáy lại nhìn nàng một cách lo lắng
không để ý tới thằng kia đang cầm cái của nợ lừa
lừa dưới háng của bà… khi tên nọ xọt “con lợn lòng” vô
giữa háng bà, bà chỉ kịp thét lên… Khi ấy thì miệng của
Loan cũng bị lèn chặt bởi một vật căng cứng, nhớp nhúa. Sự
co thắt của nó và vị mằn mặn quệt lên lưỡi nàng, làm nàng
muốn nôn ói…
- “ĐM, già mà còn ngon! Lồn bót ghê…” tên nọ vừa hì hục
trên bụng của mẹ vừa nói…
- “Ừ! Cái miệng nầy cũng sướng lắm…” gã nọ cũng họa
theo thằng bạn rồi cuối nhìn Loan, “Nút đi. Con bé!,”
hắn vừa nẩy háng vừa kéo đầu Loan về phía bụng, đâm
khúc gân vào sâu trong miệng nàng… theo một động tác đều
đặn…
Trở lại với thực tại, đang nằm trên giường, Loan vẫn còn
thấy hình ảnh đó diễn ra liên tục trong trí nàng kể từ mấy
ngày qua. Cảnh mẹ nàng bị “nhồi” như một con rối. Cảnh nàng
đang ngậm “nó” ở trong miệng, mà tai thì nghe tiếng phì
phạch bên kia ghế sofa, không khác gì hơn một con nô lệ tình
dục.
Nàng nhớ tới cái vị mằn mặn, cái chất nhơn nhớt đó phóng
thẳng vô cổ họng nàng. Hai hòn cứ liên tục vỗ lên cằm nàng,
rồi đầu nàng bị kéo rít vô bẹn hắn như muốn bẹp dí. Nghẹt
thở. Rồi hắn kéo ra. Chất long lỏng đó vẫn còn tòn teng trên
môi nàng. Loan bệt ra như kẻ không hồn. Nàng cố phun, nhưng
nghẹn lại. Rồi cố nuốt, nhưng càng nuốt càng bị rướng ngay
cổ họng…
Rồi thì cậu Đức và cha nàng xuất hiện trong bối cảnh bàng
hoàng tức tửi. Ba nàng xông vô quện thùng sơn cầm trên tay
lên đầu của tên đứng trước mặt nàng. Cậu Đức thì lao tới đập
túi bụi lên tên kia. Một cuộc đánh đấm diễn ra trong căn
phòng nhỏ. Nước sơn văng tứ tung… Loan chỉ nhớ mẹ và nàng
rút nhau vô trong góc, trần truồng, ôm nhau thút thít…
Loan ngả đầu ra giường một lần nữa để trí tưởng tượng của cô
bay xa hơn. Tại sao người bị hiếp của đêm đó không phải là
nàng, nàng vẫn tư lự… Nếu như…nàng gánh việc đó thay cho mẹ
thì… sẽ tốt hơn không. Ít ra là mẹ nàng sẽ không gặp ác mộng
như mấy hôm vừa qua. Hay như không nóng giận với ba và nàng
chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt. Nàng thừa biết mẹ nàng vẫn còn
tủi nhục lắm…
Loan lại mở mắt. Nơi bẹn nàng vẫn còn hoen ướt và đỏ thẩm.
Nàng hơi mặc cảm, không biết làm gì hơn là suy nghĩ… "Tủi
nhục?" Nàng chả thấy tủi nhục gì hết. Quả thật cái cảm giác
“nó” giựt giựt trong miệng nàng không thể nào quên được.
Không biết cái cảm giác “giựt giựt” đó trong lồn nàng có
làm nàng quên luôn mình là ai không? Nàng biết nó sẽ sướng
lắm vì nó sẽ rất vừa vặn với âm đạo của nàng. Phải chăng đó
là sự tự nhiên mơ mộng của đứa con gái mới lớn? Nàng thầm
nghĩ, rồi thiếp đi lúc nào không hay…
Tiếng
xì xào văng vẳng từ phòng bên đánh thức Loan. Nàng nhíu mày
tự hỏi tiếng rên đó là của ai. Nàng chú ý… Ra là mẹ nàng.
Tiếng thào thào đó làm quá khứ trỗi dậy trong lòng nàng, rõ
ràng không khác nào tiếng rên lúc mẹ nàng bị hiếp… Thì ra,
hình ảnh đó cứ luôn reo rắt trong tâm khảm nàng… Rồi nàng
nghe tiếng năn nỉ của ba nàng, trầm, đục. Thở dài, Loan muốn
thờ ơ với hiện thực lắm, nhưng cả mấy ngày qua hầu như ba mẹ
nàng tranh cải một điều gì đó, không ngừng nghỉ.
Nàng bèn ngồi dậy, lượm lên bộ bikini và mặc nó vô. Thì ra
suốt buổi qua nàng ngủ truồng lúc nào không hay. Lục trong
tủ áo, nàng định mặc luôn cái quần ngắn, nhưng lúc đó, nàng
nghe tiếng nài nỉ của ba nàng trở nhanh và mạnh. Ông nói
điều gì đó như cáu gắt… Sự tò mò bắt nàng bước tới gần cửa
định nghe. Phòng cạnh bên, cửa để hở, nàng nghe… “Quỳnh, em…
khoan đã! Nhìn coi… cứng… nè… bây giờ…sao?”
- “Mặc kệ anh! Thôi dẹp… anh. Coi không… chút nào!”
- “Em làm như…chưa…. giờ thấy!,” ông nguýt môi.
- “Không phải… em vẫn… nghĩ tới… vẫn… sợ!”
Loan hít một hơi khi mẹ nàng nhắc tới cảnh tượng của đêm hôm
đó. Một cái gì đó khiêu khích nàng khi nghe mẹ nàng chối từ
ba. Tình dục đôi khi nó đến là đến, cơ thể là bộ phận tiếp
liệu của nó, nhưng não bộ là trung tâm điều khiển. Loan biết
mấy ngày qua ba cần tình dục lắm, nhưng mẹ vẫn không “sẵn
sàng.” Bỗng nhiên, nàng thấy tim đập mạnh. Hai chân nàng run
run, bàn chân lạnh toát. Một ý nghĩ táo bạo chợt tràn đầy
dục vọng thoáng qua đầu. Rõ ràng cơ thể đang là sự tiếp liệu
cơn đòi hỏi trong người…
Một tay vẫn đang cầm cái quần chưa mặc, Loan bước thêm một
bước về phía phòng ba mẹ nàng và ghé mắt nhìn vô. Trong lòng,
nàng hết sức lo lắng cho tình huống bị ai đó phát hiện…
- “Em… người đàn ông… cũng có nhu cầu!,” ông nói.
- “Em biết… em dư biết… nhưng… phải thông cảm… em… thêm thời
gian.”
- “Anh chờ… bao lâu rồi. Em có biết… anh…. vô phòng tắm một
mình và ở rất lâu… đây.”
- “Nếu anh… phương pháp… giúp được anh thì… coi như anh giúp
em… !,” bà nói.
Một khắc im lặng. Loan nhích thêm nửa bước. Nghe ngóng. Tim
nàng nện mạnh, cố nhìn qua khe hở… Ba mẹ nàng đang nằm dài
trên giường, quần áo tắm vẫn chưa thay. Giữa đủng quần ba
nàng thộn lên, đập vô mắt Loan rõ rệt… Mẹ nàng thình lình
ngồi dậy nhìn về phía đùi ông, kêu lên, làm Loan rộn tim lên:
- “Anh… sao kỳ quá… bộ chịu hết nỗi hay sao…”
- “Em nhớ… đây mấy tuần… ai nói… dễ thương, ai nâng niu…
khen đủ điều,” ông nài nỉ.
- “Nếu như không… cái đêm đó… em sẵn sàng… bây giờ…”
Loan
không hiểu sao, nhìn thấy cảnh ba mẹ nàng “đuổi bắt” nhau
bằng ngôn từ, nàng thấy nóng trong bụng. Như một hình thức
“dục ngôn” vậy. Trong vô thức, nàng ướm tay xuống vùng bẹn
và xoa nhẹ… Trong trí tưởng của nàng, hình ảnh của đêm hôm
đó chợt vụt về, rõ rệt… Nàng ước gì được nhìn thấy ba mẹ
nàng ngay bây giờ hết sức! Ba nàng là tên hiếp dâm đó… nếu
có thể… diễn cảnh thực sự nếu xảy ra, thì thị dục nàng sẽ
làm vơi đi sự thèm thuồng ít nhiều. Nàng ao ước…
Loan run lên với cái ý nghĩ kỳ quặc ấy. Họ là cha mẹ nàng mà!
Nhìn lén cha mẹ làm tình là có tội, nàng biết chứ. Nghĩ bậy
về họ càng tội nặng hơn. Nhưng một cái gì đó cứ thôi thúc
nàng. Sự hưng phấn trong người nàng che lấp hết lý trí, đạo
đức. Nàng nhớ cái dương vật của người đàn ông của đêm đó quá.
Nó không còn mằn mặn khó nếm hay mùi vị khó ngửi mà là một
cái ngon, cái thơm khó kiếm. Nàng tự hỏi, không biết của ba
nàng có lớn bằng, hay… nàng nghĩ, nếu bây giờ nàng là mẹ
nàng, thì nàng sẽ không từ chối ba đâu. Nàng hơi trách mẹ vì
sự thiếu trách nhiệm làm vợ. Và có lẽ… không chừng, nàng sẽ
hôn “cái đó” của ông y như nàng hôn của tên nọ và làm
tình với ông ấy điên cuồng y như tên hãm hiếp mẹ…
Nhưng đây chỉ là một ý nghĩ thoáng qua. Một ý nghĩ điên rồ
làm nàng chợt giựt mình. Nàng nhìn xuống. Đưa tay rút khỏi
cửa mình, Loan phát giác nước nhờn rịn ướt mấy đầu ngón. Đôi
chân nàng lại bấn lên, mặt nàng nóng bừng... Thẹn, Lo lắng,
Hồi hộp…
- “Nếu anh không ngại… em chỉ có thể làm tay…” mẹ nàng bỗng
nhiên đề nghị.
- “Làm tay… làm tay… anh làm… được vậy,” ông nhún vai. Nhưng
rồi ông không nói gì thêm, chỉ biểu lộ một sự đồng tình miễn
cưỡng.
Mẹ nàng không nhìn trực tiếp, đưa tay đặt lên đủng quần ông
và len lõi vô trong. Ba nàng dạng hai đùi ra, nhìn xuống
giữa đùi để gia tăng kích thích thị dục.
- “Em… em làm mạnh… chút… không?” ông thào thào.
Mẹ nàng không trả lời, chỉ làm theo…
Ba nàng đưa tay trệch quần xuống. Dương vật ông bật ra. Loan
thấy rõ mồn một. Như con kiến cắn lấy tim nàng, Loan nhói
lên vì kích thích. Trước mặt nàng, một cái dương vật căng
phồng đang trồi thụt giữa lòng bàn tay mẹ. Mà cái dương vật
đó lại chính của cha nàng. Không biết nên sợ hay tìm hiểu,
hay chỉ để được khiêu khích. Một cảnh tượng mà mấy ngày qua
nàng cứ mơ tưởng tới. Một lần nữa, sờ tới hay tốt hơn được
đặt nó vô trong miệng…
- “Em… em cởi áo cho anh… chút… không?,” ba nàng xin xỏ.
- “Thôi… em làm… vậy đủ rồi,” bà trả lời.
- “Mấy tuần rồi, nhìn… không cho… nói… là chuyện khác,” ông
có vẻ cằn nhằn…
Loan rít hơi vô lồng phổi, đưa tay lên ngực mình, và chụm vô
đầu vú. Mẹ nàng tuy từ chối, nhưng vẫn để ông ấy kéo áo bà
xuống, để cho ông ấy chồm qua, đặt cặp môi lên đầu nhũ. Bà
lăn tròn cặp mắt với cảm giác chảy rần trong cơ thể. Dù lý
trí bà phản bác nhưng thân thể bà vẫn còn là một thân thể
đòi hỏi… Rồi một lúc bà ngừng bàn tay, trong khi ông đặt tay
lên ngực bà, nắn bóp. Lần đầu tiên, từ nảy tới giờ, nàng mới
nghe mẹ nàng bậc ra tiếng rên khoái cảm. Nàng cũng nghe
tiếng ba rựt rựt trong cổ họng. Chân ông ấy co giựt từng đợt
nhỏ…
Loan
trố mắt ra nhìn cho rõ, trước mặt nàng, một giòng đặt sệt
phọt ra từ đầu dương vật… “Phệt!” Nhanh như tít tắt. Nó quệt
một bệt lên cổ tay mẹ nàng. Mẹ “hứ” lên một tiếng tỏ phản
ứng. Tay bà vẫn không ngừng hoạt động. Nhưng có phần nhẹ
nhàng hơn…
Loan cũng nấc lên. Một cái gì đó như ngọn núi lửa phún ra từ
trong người nàng. Nàng muốn bậc lên tiếng rên, nhưng chỉ
đành cắn môi lại. Rồi cơn sướng dịu dần, dịu dần đến khi
chấm dứt. Thả lỏng hai bàn tay, nàng phát giác ra mình đã
bóp quá chặt, nên thấy hơi ê ẩm. Chợt quay sang, nàng nghe
ba nàng nói gì đó mà mẹ nàng không trả lời. Bà chỉ vụt nhanh
một cái vô phòng tắm, còn ba nàng ngả người ra sau thở hổn
hển…
Loan có chút tò mò khi nhìn thấy cảnh hớ hênh của ba mình.
Một cảm giác tội tội cho ông khi nghĩ tới sự từ chối giao
hợp của mẹ. Chắc ba nàng cần sự ôm ấp nhiều hơn là thủ dâm
đơn thuần, nhưng thôi… nàng mặc kệ…
Chỉ khi nàng định quay về phòng thì cánh cửa trước mở ra, và
cậu Đức đi cùng với anh nàng thình lình xuất hiện. Nàng giựt
bắn mình quay lại. Bốn mắt nhìn chăm chăm vô người nàng. Kẻ
sợ sệt, kẻ như bị hớp hồn trước cảnh tượng nửa như lỏa thể
của đứa cháu, kẻ ngơ ngác khi thấy em mình một tay cầm quần
đứng lớ ngớ trước phòng của ba nó. Rõ ràng, chẳng phải điều
bình thường. Đức nuốt vội nước miếng, mắt lướt một lượt
khắp thân thể của đứa cháu gái. Dù cho cố tình ngăn sự háo
hức, Đức chỉ vọt miệng nói được: “Cháu… chư… c. c…”
Loan vừa hoàn hồn chỉ kịp phóng nhanh vô phòng mình. Chuyện
mà nàng sợ nhất đã xảy ra – Nàng bị người khác bắt gặp trần
truồng và tệ hơn là đang làm một điều vô đạo đức, khác hẳn
với tính thùy mị thường ngày.
Cửa đóng sầm lại, Loan đứng tựa lưng vô mà trong đầu bấn
loạn… “Trời ơi, mắc cỡ ơi là mắc cỡ. Chắc mình độn thổ quá.
Làm sao đây, làm sao đây. Họ chắc cho mình là con dâm dục
thôi! Chắc chắn là như vậy. Thôi chết rồi…..” Loan dậm nhẹ
hai chân tức tửi, “phải chi nàng trở về phòng sớm hơn 10
giây thì đỡ biết mấy… Ngu quá, ngu quá!...” Nàng lao mình
nằm sấp lên giường, ôm mặt thút thít. Thẹn muộn độn thổ cho
rồi.
Vậy là suốt ngày hôm đó, nàng nhất nhật không chịu ra khỏi
phòng, mặc cho bữa cơm chiều đã dọn lên. Nàng nghĩ không còn
mặt mũi nào gặp lại mặt cậu và anh nàng. Ba mẹ nàng kêu réo,
nàng nó no rồi…
*
* *
Sáng hôm sau…
- “Em ơi… anh để đồ ăn sáng ở đây, một lát em dẹp nghe!,”
ông Khiêm nói rồi đứng dậy.
Bà Quỳnh từ phòng khách bước lên, cũng vừa lúc Loan bước ra
từ phòng ngủ ra, mặt còn chưa tỉnh táo, nhưng bụng đã đói
cồn cào.
- “Hôm nay có ra tắm nắng nửa thôi?,” ông hỏi.
- “Thôi, hôm nay ở nhà nghỉ,” bà đáp rồi ngồi phịt xuống ghế
có vẻ mệt mỏi.
Loan ngừng lại ở giữa phòng, nhìn ba mẹ nàng một lúc. Mẹ
nàng coi bộ không khỏe lắm. Ba nàng cũng có vẻ lười biếng
sau buổi ăn sáng nhét đầy. Cậu Đức và anh nàng không có ở đó,
Loan thấy nhẹ đi, vì nhớ tới cảnh nàng bị bắt gặp, nàng
không biết làm sao để đối mặt.
- “Thức rồi à, công chúa!,” ba nàng chọc, cười hề hà với đứa
con gái và vuốt lấy đầu nàng, “Con chậm hơn anh con hai
tiếng rồi. Từ sáng nó đã ra bơi.”
Loan ngáp một cái thật dài và cười xòa lấy lệ, nhún vai tỏ ý
“sao cũng được.”
- “Hay là anh dẫn nó ra ngoài đi,” mẹ nàng đề nghị với ba
nàng.
- “Được,” ông đáp.
- “Đi đâu hả?” Loan hỏi.
- “Vậy nè… hai mẹ con tới đây nghe nói.…,” ông kéo ghế lại,
tiếp, “Lần này mình tới đây ngoài lý do nghỉ mát, ba còn
phải làm một chuyện cho công ty. Nếu như con muốn, hai cha
con mình đi đây 1 ngày,” Khiêm nói.
- “Đi đâu, sao anh không nói em trước chuyện đó vậy?,” Quỳnh
hỏi.
- “Anh cũng không tính trước, định nhờ thằng bạn làm dùm,
nhưng bây giờ sẵn dịp thì đi luôn. Chỉ cách đây không xa
thôi.”
- “Thôi… nếu xa quá, con không đi,” Loan đáp.
- “Vậy… thôi anh đi đi, tôi ở lại với tụi nó,” Quỳnh trả lời,
khoanh tay nhìn chồng.
- “Con thật không đi?” ông hỏi, “Ở đó có lượm ốc, bãi biển
cát trắng mịn như đường.”
- “Thiệt!,” Loan tròn xoe cặp mắt, “Vậy thì đi!” Loan chợt
nghĩ, hay ít ra mình đi cũng tránh mặt cậu Đức và thằng anh
được một ngày.
- “Nhớ ăn cái… trước hả đi,” bà Quỳnh nhắc.
- “Con ăn sau cũng được,” Loan đáp, quay mặt về phía ba mình,
“Con mặc vậy được không?”
Ông nhìn, nhíu mày, nói:
- “Hôm qua tới giờ con chưa ăn. Ăn rồi mới cho đi!” rồi ông
cười hề hà.
Hai cha con ăn xong, Loan từ giả bà Quỳnh từ tốn bước ra
ngoài. Mẹ nàng ngó theo cho đến khi xe họ khuất xa, rồi quay
về với đống chén còn chưa rửa. Đi một đoạn trên xe, Khiêm
nghĩ sao bèn quay qua bắt chuyện với Loan:
- “Con, ba thật không hiểu… chuyện này.”
- “Chuyện gì,” Loan quay lại nheo mắt nhìn ba nó như nó vẫn
còn là một đứa bé bỏng trong mắt ông.
Ông do dự rồi nói luôn:
- “Có phải còn chuyện gì đó mà mẹ con còn dấu ba?... Chuyện
gì làm bả tức giận mà con như không hề hấn gì?...”
Loan nhìn lơ qua cửa sổ, liếm môi. Con nắng bắt đầu gắt gao
chiếu xuống mắt nàng. Nàng phải mất ít phút mới hiểu ba nàng
muốn nói điều gì. Ra là ông vẫn còn lo lắng chuyện mẹ nàng
không còn được “như xưa” nữa. Lúc đầu nàng không định trả
lời câu hỏi đó, nhưng điều gì đó vẫn cứ gay gứt trong lòng
nàng chưa thoát ra được. Cuối cùng, nàng chỉ thốt ra:
- “Thằng đó… làm… dữ lắm! Mẹ… mẹ… cũng… con không biết nữa!”
- “Sao con không biết. Con có mặt ở đó mà!” ông thúc dục…
Loan im lặng hơn hai phút, mặc cho ba năn nỉ nàng nói… Trong
đầu nàng, cái cảnh hôm đó lại hiện ra… thật rỏ… sau
khi biết thằng đó đã đâm cái khúc gân của nó vào
trong người… mẹ chống cự dữ dội… Hai chân mẹ chòi
đạp tức tung… nhưng không làm gì được vì háng của
nó đã dính sát vào háng mẹ… Thằng đó vẫn đè cứng
hai tay mẹ trên đều, mông nó nắc vào háng mẹ, thật
mạnh… thật mạnh… cuối cùng… mẹ chỉ trân người lên,
rên rỉ, chịu đựng… Rồi như không còn chịu được lâu hơn
khi thấy khuôn mặt ba nàng thểu não. Nàng nói luôn…
- “Mẹ… có phần… tham gia!”
Thình lình bầu trời như sụp đỗ. Hai chữ “có phần” làm cho
ông Khiêm không thể nào ngờ được, “Tại sao? Tại sao, vợ ông
lại có phần tham gia?” ông ú ớ…
- “Con nói sao… nói… nói lại…”
- “Con nói, mẹ cũng có vẻ… có vẻ như không phải đang bị
người ta… hiếp. Mẹ như đang… đang… cái kiểu… vợ chồng… hơn,”
Loan bấm môi lại như sợ điều gì sẽ xảy ra khi nàng quyết
định nói hết.
- “Con muốn nói…”
- “Cái kiểu giống như… mẹ đang… với ba.”
Ông Khiêm không nói thêm lời nào, chỉ thấy mặt ông đăm lại…
Loan cũng thấy hơi sợ, hơi tiếc vì lỡ nói ra sự thật. Nàng
bỗng thấy lo lắng cho mối quan hệ của ba mẹ nàng sau này.
Vậy họ suốt buổi sáng đó, không một lời nào thốt ra từ miệng
ba nàng. Nàng thấy ông thật buồn bả và luôn căng thẳng nên
cũng không dám quấy rầy.
*
* *
Sau khi ba nàng làm xong công việc ở hảng, thay vì đưa
Loan ra bãi lượm ốc như đã hứa, ông lại dẫn nàng ra bãi biển
gần đó, cho tiện đường hơn. Loan biết ba mình buồn nên cũng
không dám vòi vỉnh như mọi khi, chỉ đành kiếm chỗ nằm ngả
lưng, dưới bóng mát của cây dù có rất nhiều ở đó. Gió buổi
trưa thật mát mẻ, tiếng sóng rì rào dễ đưa bất kỳ ai đó vô
cơn ngủ say… Loan đang lim dim thì chợt nghe tiếng nói:
- “Ông cần gì không?” Một cô gái trạc tuổi vừa hơn 20, trẻ,
xinh, tóc ngắn, da vẻ rám nắng, dáng thể thao.
- “Cho một ly Long Island Ice Tea,” quay sang Loan ông hỏi,
“Con uống gì?.”
- “Magarita… slushy!”
- “Tôi pha loại không rượu cho em. Dưới 21 tuổi là illegal
đó nhen.” Rồi cô nói tiếp, “Nhìn hai cha con, chắc là đi
nghỉ mát ở đây cũng mấy ngày?” cô tiếp viên dò chuyện.
- “Đúng, tôi đi với vợ và hai con, vừa nghỉ mát, vừa công
viêc.”
Cô gái cười duyên nhìn Khiêm nheo mắt. Loan không hiểu cái
nhìn của cô cho lắm. Nhưng nhờ vậy nàng mới thấy cô có cặp
mắt thật đẹp.
- “Em tên Carmen, có gì cứ việc kêu em,” cô nói.
- “Tôi tên Khiêm. Cám ơn. Cô cũng dễ mến quá! Người Việt
cũng ở đây nhiều hả,” Khiêm nói.
Cô gái cười thích thú khi nghe khen, trả lời:
- “Người Việt nhiều… nhiều lắm. Đủ nghề hết anh ơi…” Nói rồi,
cô gái quay lưng bỏ đi… mông nàng thật to, thật tròn,
căn lên dưới lớp vãi…
Khiêm nhìn theo, dán chặt cặp mắt lên mông cô gái Mễ. Ít khi
thấy ông nhìn gái lom lom như vậy. Có lẽ do mấy tuần nay
thiếu thốn, cộng thêm chuyện vừa rồi Loan kể lại, làm ông
thấy tưng tức vợ làm sao, một ý nghĩ muốn buông mình ra khỏi
cái vỏ người đàn ông đạo đức chợt thoáng qua đầu ông…
Điều này không qua được mắt Loan. Nàng biết ba mình đang
nghĩ gì khi cặp mắt ông vẫn còn liếc theo bóng cô gái. Bỗng
nhiên Loan muốn nhắm mắt lại, liên tưởng tới cái cảnh ba
nàng cùng cô gái đó lăn lộn trên cát biển, trần truồng, dưới
con nắng chói chang. Ý nghĩ đó sẽ làm nàng thấy nhẹ nhàng
hơn vì sự bênh vực cho ba. Và cảnh tượng đó cứ tiếp diễn
trong trí nàng cho tới khi nghĩ tới ba nàng sẽ xuất tinh đầy
ắp trên mặt, trên bụng, trên đùi cô gái đó.
Đang lim dim, Loan chợt nghe tiếng bước chân của cô gái nọ.
Trên tay cô với hai ly nước. Loan ngồi dậy, đón lấy. Nàng
ngốp một ngụm, rồi hai ngụm mà cô gái nọ vẫn còn chưa bỏ đi.
Nàng biết chắc điều gì đó đang xảy ra giữa ba nàng và cô ta.
Một ý nghĩ gì đó mà nàng muốn giúp cho ba nàng, hay là thử
tạo cơ hội cho ba nàng được thỏa mãn với cô ta. Điều này
nghĩ ra cũng bậy với mẹ nàng lắm, nhưng nàng nghĩ ba nàng
đáng tội nghiệp, cũng đáng thương. Ông thật không có lỗi
trong hoàn cảnh này.
- “Ba, con ra ngoài bơi một lát…” Loan chợt bắn tiếng cắt
ngang lời nói của cô gái. “Con định đi kiếm ốc… chắc cũng
phải 1 tiếng mới trở lại.” Nàng nói và nhấn mạnh hai chữ
“một tiếng” như nhắc nhỡ cho ba nàng biết rằng ông có bao
nhiêu thời gian để thực hiện.
Thời gian bây nhiêu là quá dư cho một người đàn ông đang
thèm muốn để thỏa mãn trọn vẹn, nhưng điều khó khăn, là làm
sao để kéo cô gái lên giường vào khoảng giữa trưa như vậy.
Ông biết, ban đêm những cô tiếp viên sau giờ làm việc cũng
có “đi khách,” nhưng bây giờ là giữa ban ngày. Ông biết đứa
con gái ông, dù không nói, nhưng cũng thầm “mưu đồ” đó cho
ông. Vậy chỉ còn một cách để đạt được. Ông nghĩ tới tiền!
Đồng tiền là sức mạnh. Ông biết, nếu như ông dúi vô tay cô
gái một số tiền vừa ý thì cô gái sẽ lập tức báo với sếp hôm
nay cô bị bịnh rồi tha hồ cô đi cả ngày với ông.
Nhưng thực chất, Khiêm chỉ cần một tiếng để giải quyết cho
xong, rồi trở về với bà vợ trước khi trời chiều. Và ông
không khó khăn gì đạt được thủ tục “đầu tiên,” tiền đâu. Cô
gái Mễ đồng ý đi với ông tới một khách sạn ở cạnh đó với một
cái giá khá cao…
*
* *
Sau khi hai người bỏ đi được 10 phút, Loan quay lại vì
thật ra ở đó chẳng có ốc nào cho nàng lượm. Nàng lại trở về
chỗ ngồi, nhưng chỉ một lúc sau nàng lại nghĩ tới ba nàng và
cô gái. Sự tò mò thúc dục nàng đứng dậy và tiến về phía
khách sạn. Khách sạn không lớn nên không bao lâu nàng tìm ra
tiếng xầm xì vẳng từ trong một phòng. Nàng biết đó là tiếng
ba nàng vì bao lâu nay nàng vẫn thường nghe tiếng thì thào
đó từ bên vách phòng nàng. Loan bắt đầu hồi hộp khi nàng
tiến gần tới sát cửa… Bên trong, tiếng lạo xạo, kọt kẹt.
Tiếng rên nho nhỏ của cô gái Mễ tóc nâu. Loan đứng đó chừng
một phút, sợ có người tới lui nên nàng đi vòng qua bên cửa
sổ. Ở đó, nàng có thể lén nhìn vô trong…
Bên trong hơi tối, nhưng Loan có thể nhìn thấy ba mình đang
quay lưng về phía nàng, thùm thụp trên bụng cô gái Mễ. Chân
cô gái to kềnh vắt lên vai ông. Mồ hôi ông nhễ nhại do cái
nắng ở bên ngoài và do sự hì hục. Một người đàn ông Việt
dường như thật nhỏ nhắn trước thân hình cô gái Mễ nẩy nở…
Miệng Loan há hốc trước cảnh tượng ba mình và một người phụ
nữ khác, vừa hồi hộp vừa kích thích. Tình dục thật ngộ. Nàng
tự hỏi, tại sao đàn ông có thể tùy hứng với bất kỳ người đàn
bà nào khác dễ dàng như vậy. Lòng kích thích lại xóa vội ý
tưởng, Loan phát hiện mình đã đưa tay xuống vùng kín mình,
ở đó, nước nhờn đã rỉ rã chảy ra…
Nàng đứng đó thêm không bao lâu để chứng kiến cảnh ba nàng
rùng mình ôm chặt cô gái nảy liên tục, trong tư thế chân cô
gái dang ra hết cỡ… Hình như chỉ có ba là đang lên cao
điểm vì cô gái mễ vẫn nằm tỉnh bơ nhìn ba cười
cười khuyến khích… Loan thấy tội nghiệp cho ba… Phải
chi gặp người nhỏ nhắn như mẹ… như nàng thì chắc ba
sẽ… sướng hơn… Nếu là nàng trong đó, nàng sẽ rên rỉ
như mẹ… nàng sẽ đu cứng lấy ba… sẽ không cho ba rời
khỏi người nàng…
Rồi thì ba nàng cũng chấm dứt, nhanh chóng, hụt hẫng. Vậy là
một số tiền bay đi một cái vèo vô tay cô gái. Xong, người
đàn ông chỉ một thoáng là hết. Ông lăn qua một bên thở dốc.
Dương vật vẫn còn ngỗng cao nên Loan thấy hết. Nàng nhận
biết ba nàng mang condom vì vậy lúc ông nằm ngửa tinh dịch
chảy ngược xuống bìu dái. Cảnh tượng đó làm nàng phát gớm,
nhưng cũng rạo rực kỳ lạ. Ngộ ghê!
Sau khi xong cuộc, Khiêm móc tiền ra “boa” thêm cho cô gái,
trong lúc cô đang mặc lại áo quần. Rõ ràng là cô gái Mễ là
“chuyên nghiệp” kiêm nghề tiếp viên quán nước. Trên mình cô
xâm tùm lum hình thù kỳ quặc. Loan thấy họ trò truyện thêm
dăm ba câu gì đó thì cũng tò mò muốn nghe, nhưng lúc nàng kê
đầu vô cửa sổ, nàng bắt gặp ánh mắt của ba. Loan hoảng hồn
vì biết mình bị lộ, vội tốc chạy…
Đến khi ba nàng từ trong khách sạn trở ra, Loan nằm vờ trên
ghế như không biết gì hết. Ông Khiêm lững thững, xộc xệ áo
quần lộ vẻ lo lắng. Ông không biết phải giải thích chuyện
vừa rồi cho con gái làm sao, sợ nó về nhà méc vợ ông. Và lúc
gặp nàng, ông thấy nàng lơ lơ không nói năn. Ông càng lo.
Nhưng trên đường lái xe về, Loan vọt miệng:
- “Ba đừng lo. Chuyện ba làm con thông cảm. Mẹ sẽ không bao
giờ biết.”
Nghe con gái nói vậy, Khiêm thấy nhẹ nhỏm trong lòng, lái
một mạch về tới nhà.
Ngày hôm sau, cả gia đình Loan có dịp mướn tàu ra biển. Lần
này, Loan không còn cách nào để tránh mặt cậu Đức và anh của
nàng. Nhớ tới cảnh nàng bị hai người họ bắt gặp hai ngày
trước, nàng thật không biết phải đối diện với ra sao. Lâu
lâu, nàng chỉ lén nhìn họ, nhưng đôi lần nàng bắt gặp cậu
Đức nhìn nàng lom lom trong bộ áo tắm bó sát người. Loan vội
quay đi nơi khác, mặt đỏ thẹn.
Có đôi lúc nàng nghĩ, cậu Đức cũng khá đẹp trai, nét giống
hệt mẹ nàng. Cậu có số đào hoa, nhưng cũng chẳng có duyên
được với ai. Nghĩ tới cái cảnh bao cô gái đều nằm trong vòng
tay của cậu Đức, Loan chợt mỉm cười. Ba nàng, anh nàng, rồi
cậu Đức, lòng vòng ba người đàn ông sao mà nàng thấy họ
không còn được trọng vọng trong lòng nàng kể từ ngày ba nàng
và cô gái Mễ đó… Đàn ông nào thì cũng cần… cái đó
thôi.
Chiều đó, gia đình Loan lại tụ tập quanh đống lửa chuẩn bị
một màn BBQ thịt nướng, nhưng ba mẹ nàng lại gây gỗ. Chỉ vì
một chuyện nhỏ thôi. Họ cố tình ăn thua đủ với nhau, có lẽ
nó bắt nguồn từ chuyện ăn nằm không thỏa mãn. Cái lý do đó
Loan đây rõ nhất.
Cậu Đức phải một mực can ngăn mới giản hòa được cho hai bên.
Lúc sau, khi ba mẹ nàng trở về phòng, cậu Đức mới kéo Loan
ra hỏi nguyên nhân vì sao họ lại hằn hộc. Loan thấy cậu thật
tình nên đem đầu đuôi câu chuyện, từ lúc cái đêm kinh hoàng
đó xảy ra, trước khi Đức xông vô đập hai tên hãm hiếp… kể
cho Đức nghe với đầu đủ chi tiết…
- “Có thật mẹ con… hưởng ứng với tên hiếp dâm?,” Đức hỏi,
trong lòng thấy rạo rực…
- “Con dám chắc như vậy?,” Loan đáp. “Rồi ba giận… vậy đó.”
Đức gật gù ra vẻ hiểu chuyện, thầm trách chị mình không đúng.
Nhưng ngộ thay, y lại nuốt nước miếng, nghĩ tới cảnh tượng
chị mình bị hiếp đêm hôm đó cũng là lạ… Còn cái cảnh con
cháu mình đang quì, cầm cái “của quí” ngậm trong miệng… Đức
rùn mình…
Thật ra, mấy hôm rồi, Đức cứ mơ nghĩ tới con cháu mình, nghĩ
miết đi… Đức đã từng chơi gái nhiều, nhiều đến rất dễ nhàm
chán trong chuyện tình dục, nhưng với đứa cháu ruột, Đức
thấy cái gì đó loạn luân mà kích thích kinh hồn. Nhất là
từ hôm xông vào giải cứu cho con Loan… Nhìn nó trần
truồng run rẩy, bối rối… hai tay cố che cái ngực đang
nhú ra… hai đùi khép khép lại cố che cái chỗ kín
đáo của đứa con gái mới lớn… Đức thấy kích thích
nhiều hơn là tội nghiệp… Giờ đây nói chuyện với Loan, mà
dương vật Đức cứ căng cứng một cách không thể kềm chế…
Sau một lúc truyện trò khá lâu, trời đã khuya, thấy Loan có
vẻ muốn về phòng, Đức cố dò chuyện để giữ Loan ở lại. Đức kể
chuyện từ cô bạn gái này tới cô gái nọ, làm Loan thích thú
lắng nghe. Nhưng rồi suốt đêm hôm đó, Đức cố gắng cho mấy
cũng không dụ được Loan làm cái điều mình muốn. Đức đành
đưa đứa cháu mình về phòng mà lòng tiếc hùi hụi…
*
* *
Trở về California… Đức nghĩ hoài cũng không ra được cách
để dụ Loan lên giường, dù là y đoán Loan cũng có cảm tình
với mình lắm. Từ đó, Đức cứ bám lấy đứa cháu mình. Hễ cuối
tuần là Đức dẫn Loan đi bar, đi club. Lần nào về, Loan cũng
ngà ngà say…
Thoạt đó, tình cảm ba mẹ Loan càng ngày càng xuống dốc. Hai
người càng lúc càng lạnh lùng xa cách nhau hơn… Ba
nàng nhậu nhẹt hầu như hàng ngày… Còn mẹ thì ở
miết trong phòng… vài bữa lại tới nhà bạn chơi qua
đêm… Một hôm… Loan về tới nhà sau khi đã uống một mớ
rượu… Người nàng nóng phừng phừng… trong nhà đèn
đuốc tối ôm… Loan cũng không màng bật sáng… Nàng đi
về phòng… cởi bung hàng nút áo… Cái phẹt mơ tuya bên
hông cái jíp cũng được kéo xuống keo một phần hông
của nàng chỉ che đậy bằng cái quần xì líp nho xíu…
Nàng cảm thấy dể chịu chút…
Chợt Loan khựng lại… luồn gió nhẹ thoảng vào phần
da thịt trống trải của nàng… “cửa nào mở đây?...”
nàng bước về nhà bếp… Loan chợt nhận ra cánh cửa
kéo ngang ̣chỉ đóng nữa chừng… Có bóng người ngồi
gục đầu vào cái bàn sau hiên nhà… Loan bước tới gần
hơn… nàng nhận ra là ông Khiêm… im lìm nằm đó… Loan
gọi nhỏ…
- “Ba… Ba à…”
- “…” yên lặng…
- “Ba…” Loan gọi nữa, nàng nhẹ nhàng bước ra ngoài…
Ông Khiêm nằm gục trên bàn… tay ông vẫn còn nắm lấy
ly rượu đã nghiên tràn… cái chai ngã ngang trên bàn và
một cái chai nữa đã gần cạn chứng tỏ ông đã uống
rất nhiều… Loan lắc vai ông nhưng ông vẫn không động
đậy… Loan kéo vai ông ngữa người ra ghế… Cà vạt lõng
thõng trên cổ… ngực áo phanh rộng… Loan nhìn ngay ra
bàn tay kia của ba đang thọc trong quần… “Ôi! chắc là
ba… vã quá…” Loan chặc lưỡi… nàng thấy tội nghiệp
cho ba… Không muốn để ba nằm ngoài hiên… Loan kéo tay
ông Khiên choàng qua vai, rồi ráng dìu ông đứng dậy đi
về phòng… Ông Khiêm lè nhè…
- “Quỳnh ơi!... Tại sao… Tại sao… sao lại… hưỡng ứng…”
- “Ba, đi vào trong ngủ… Ngoài nầy có sương…”
- “Anh muốn… Quỳnh ơi!... Cho anh…” ông Khiên thò tay
còn lại quơ quào trước ngực Loan…
- “Ba…” Loan bậm môi… nàng đang ráng sức lê thân hình
của ông Khiêm nhưng bà tay ông Khiêm mầy mò trước vú
làm nàng nhột nhạt…
Trong cơn say… ông Khiêm vẫn còn đủ khéo léo để đẩy
cái áo xú chiêng của Loan trồi lên rồi mân mê cái
núm của nàng… Cái cảm giác bàn tay của người đàn
chà sát vào bầu vú làm Loan run rẩy… mất sức… Kịp
khi đi ngang qua ghế sa lông, Loan thả ông Khiêm xuống để
lấy sức…
- “Quỳnh ơi… Đừng bỏ anh mà…” Ông Khiêm mơ màng lôi
Loan đổ ặp lên người của ông… “Đừng đi… cho anh…” ông
vùi mặt vào giữa ngực của Loan…
- “Ba… Đừng…” Loan cố thoát người ra khỏi ông Khiêm…
“Ba… Ư…” Loan nấc lên vì trong tích tắc, ông Khiêm đã
cởi bung cái móc áo và môi ông đang ngậm trên cái
núm vú đang nhú cương lên của nàng…
“Ba… Ah…” Làm sao Loan chịu nổi cái cảm giác đó cộng
thêm với bàn tay rắn chắc đang xoa bóp cặp mông của
nàng… Những ham muốn, thầm kín, chồng chất của nàng
đang cuồn cuộn dâng lên trong người… “Ah… Ag…” Loan chỉ
còn biết rên rỉ khi bàn tay ông Khiêm vạch đáy quần
xìlíp qua một bên, đầu ngón tay thọt vào cái chổ
kín của nàng đang rỉ rả… “Ôi!... sướng…” cái ngón
tay đàn ông nó mạnh mẽ, nó kích thích hơn mấy ngón
tay của nàng… Loan ôm ghịt lấy đầu ông Khiêm vào ngực
mình, hai đầu gối kẹp chặc lấy hông ông Khiêm… đầu
gục xuống ghế, cả thân người rút lại… “Ưhm… Quỳnh ơi!...
em… ưhm… thơm quá… sướng quá!... ưhm…” Ông Khiêm tận
tình hưởng thụ cặp vú thơm tho và cặp mông đầy sức
sống…
Đang miên man trong hoan loạn chợt… Loan cảm thấy ngón
tay của ba trong người nàng nở lớn nơi cửa mình… “Oh!
Không! Không phải!...” Loan ngẫn đầu trợn mắt… nàng
hiểu ra không phải là ngón tay ba mà là cái… đó của
ba… Ông Khiêm đã đút cái… đó của ông vào cái… ấy
của nàng… “Ba! Áh…” Loan bậm môi… Cả nguyên khúc gân
cứng ngắc của ông Khiêm đã đâm sâu vào trong người
của nàng… Loan chống tay, ưỡn cong lưng, trân mình
chịu đựng cái đau đầu đời… khi, lần đầu tiên, cái
con gái của nàng bị nông rộng… chà… xát… Hai tay
nàng bấu chặc bờ vai ông Khiêm…
- “Em ơi!... Sướng quá…” ông Khiêm vẫn lãm nhãm… “Lâu
quá rồi!… em ơi… anh… thèm quá!…” Tay ông quàng sau eo
Loan ghịt háng nàng sát vào người, hạ bộ ông nẩy
mạnh từng cái… Tay kia quấn lấy lưng nàng khéo xuống…
môi lưỡi ông lại quấn lấy đầu núm vú nhỏ bé nhưng
đã cương cứng lên như hột đậu…
Loan muốn gở người thoát đi nhưng không được… nhìn
xuống khuôn mặt ông Khiêm Loan thấy tội nghiệp cho ba…
mẹ lơ là bỏ bê ông… chẳng phải là nàng trách mẹ hay
sao?... chẳng phải nàng cũng từng nghĩ rằng nàng
muốn thế mẹ hay sao?... Chẳng phải nàng tội nghiệp
ba khi hì hục trên mình cô gái Mễ hay sao?... “Uh…” Ý
nghỉ của Loan bị gián đoạn… “Uh… Uh…” cái đó của ba
đang thúc vào chổ tận cùng của nàng… nó thốn… nó
tê… nó sướng…
Ông Khiêm càng nắc, Loan càng tê tái cả người… hơi thở
dồn dập… nàng như bò trên người ông Khiêm… ráng nhỗng
mông cao hơn cho cái đó của ông Khiêm đâm những cú dài
hơn… cho nàng sướng hơn… Để rồi… hai tay ông Khiêm quấn
chắc lấy eo Loan, mu ưỡn cao, đâm cái khúc gân phình
to, căng cứng như sắp nổ tung, vào sâu trong người
nàng… rồi nẩy, nẩy, nẩy…
Thật rỏ ràng… Loan cảm nhận tinh trùng ấm áp của
ông Khiêm phóng vào trong người… Loan kích thíc lạ
thường… cảm giác đầu đời sướng lạ lùng… Loan trân
người, vận động bắp thịt bóp xiết lấy cái đàn ông
của ông Khiêm từng chập… cho đến khi ông Khiêm thả
lõng người trên ghế, lãm nhãm… “Đã quá… em ơi! Sướng
lắm… em ơi!...” rồi chìm lại vào cơn say…
Loan nhõm người bò dậy… cái khúc gân đã mêm của ông
Khiêm tuột ra khỏi người nàng kêu cái cái “boóc” làm
Loan thót ruột… Nàng muốn nhét nó lại vào người
một lần nữa nhưng nó đã mềm rồi… Ông Khiêm thì bắt
đầu ngáy khò khò, nét mặt tươi lên vì thỏa mãn…
Thấy vậy Loan đành phải về phòng rửa ráy vì khí
của ông Khiêm và nàng bắt đầu nhiễu dài xuống háng
làm nàng khó chịu…
*
* *
Nữa đêm ông Khiêm giật mình tỉnh dậy… ông nhớ
chuyện đã xãy ra, nghĩ là Quỳnh đã về… ông về
phòng tìm vợ nhưng… phòng vắng ngắt, chăn nệm vẫn
ngay ngắn nằm yên… ông thắc mắc… đi sang phòng của
Loan… nhẹ nhàng mở cửa… ông Khiêm khựng người… trong
ánh sáng nhạt nhào của ngọn đèn đường chiếu qua
cửa sổ… Loan nằm ngủ yên lành nhưng thân thể lõa lồ…
một tay nàng còn đang bụm vào háng cho ông thấy nàng
chìm vào giấc ngủ trong lúc đang tự tìm khoái lạc…
“Mình đã… với con Loan?... Không! không thể nào…” ông
Khiêm ôm đầu… “Nhưng rỏ ràng… khí khô còn dính trên
người… nhà chỉ có mình với nó…” ông Khiêm lão đão
dựa vào cửa… “Mà… nó đâu còn nhỏ nhắn gì nữa…” ông
đưa mắt nhìn Loan…
Loan nằm chân co chân duỗi… cặp vú con gái săn chắc,
không chãy sang hai bên như của đàn bà, chĩa núm lên
như thách thức… cái bụng thon thả phẳng lỳ như mời
mọc… Ông Khiêm tiến tới gần giường ngủ của Loan… ông
thò tay bóp háng mình cố đè cái ham muốn đang bành
trướng… Loan trở mình… hơi thở ông Khiêm như ngừng lại…
Cái vật mà ông thèm khát bữa giờ phơi bày trước
mắt… Không phải của Quỳnh… mà đẹp hơn, hấp dẫn hơn…
bãi lông thưa thớt nhưng có vẽ mịn màng hơn… Ông cuối
xuống nhìn cho rõ… Cái mùi khí nồng nồng thoáng lên
mũi như kéo đầu ông lại gần hơn cái vật con gái của
Loan…
“Không!” ông Khiêm hít một hơi dài… “Mình đã làm gì…
với nó? Mình sắp làm gì nữa đây?!... Ôi!...” Gom hết
lý trí, ông Khiêm lê mình ra khỏi phòng… không dám
làm Loan thức giấc vì ông không biết phải nói gì
với Loan… Ông tránh mặt Loan từ hôm đó… Ông vắng nhà
luôn và cuối cùng… Mẹ Loan đâm đơn ly dị ba nàng. Ông
chấp nhận và dọn ra ngoài sống một mình… Vậy là nàng
bớt đi một người cha luôn coi sóc, hay nói đúng hơn là hai
người vì mẹ nàng lại hay vắng nhà thường hơn…
*
* *
Đức coi như đây là một cơ hội để gần gũi đứa cháu mình
hơn… Y bắt đầu bằng những lời bóng gió, khen Loan đẹp, rồi
những cái ôm chào đón, hay từ giả, lúc đầu chỉ vịn hờ
vào vai rồi tiến xa hơn bằng những cái xoa lưng và
bàn tay như vô tình rới xuống tới cái mông căn tròn
của nàng… rồi những cái hôn phớt trên má cũng lệch
lạc thành phớt bờ môi…
Loan dần dần không còn đề phòng tới chủ tâm gần gũi của cậu
mình nữa. Thậm chí, nàng bắt đầu có chút cảm tình với y. Có
phải điều đó do sự đổ vỡ của gia đình làm cho Loan tìm đến
cậu Đức như một niềm an ủi? một tình cảm gia đình đang thiếu
xót?... Hay Loan cũng muốn tìm cảm giác đụng chạm cơ
thể của người khác phái mà nàng khao khát từng đêm?
Cái cảm giác kích ngất trong đêm mà ba nàng và nàng…
ấy nhau?… Cái cảm giác làm cho nàng dằn vặt từng
đêm vì nàng thèm, nàng muốn… nhưng lại không dám…
Trong khi đó, Đức càng lúc càng có dã tâm. Sau hai tháng kể
từ lúc trở về từ ngày nghỉ mát đó, Đức thật sự có quyết tâm
chiếm đoạt Loan, ít ra là một lần. Y thật sự không còn chờ
được lâu hơn nữa, khi đêm nào y cũng nghĩ tới cảnh Loan đứng
truồng trước mắt. Những cuốn phim con heo đặc biệt là loại
loạn luân incest được Đức order hàng đống về, nhưng tất cả…
tất cả… vẫn không sao thỏa mãn trọn vẹn được cho y.
Vậy là một âm mưu được vạch ra trong đầu y. Mà cách dễ thực
hiện nhất là đưa Loan đi quán bar, chuốt cho nàng uống thật
say. Và đêm nay, y đã làm được bước đầu tiên đó. Đức đưa
Loan về nhà riêng, thay vì nhà của Loan. Bây giờ, y cũng
không còn phải lo chuyện đó nữa vì mẹ Loan cũng đã không để
ý tới nàng mấy tuần qua. Y bồng Loan vô phòng, đặt nàng lên
giường. Loan phải ói đến mấy lượt đến khan cả cổ, nàng mới
thiếp đi được…
Đức đợi một lúc lâu, khi biết chắc là Loan ngủ say, y mới
tới gần, ngồi xuống và sờ vô người nàng. Thật ra y sợ lắm vì
đây là một hình thức hiếp dâm và còn nặng hơn vì nó có cả
cái loạn luân với đứa cháu vị thành niên. Đức run rẩy nhìn
thấy đứa cháu mình quá đẹp. Khó mà từ chối được trong tình
huống “trai đơn gái chiếc” mà “mâm cổ” đã dọn sẵn. Mái tóc
lơ phơ của Loan phết qua khuôn mặt đỏ hồng vì rượu. Bộ ngực
nàng nẩy nở nhịp nhàng theo hơi thở như cứ mời mọc Đức. Nàng
đẹp quá…
Đức đi tới đi lui trong phòng, hết trặc lưỡi, bóp tay, gãy
đầu cũng chưa biết có nên thực hiện hay không. Nhưng trong
thâm tâm y biết được, nếu y còn đứng đây thì sớm muộn thôi.
Vì không thể kềm chế được cơn dục vọng đang đè nén trong
lòng. Nhưng rồi, lý trí ngăn cản được y. Đức quyết định chỉ
cởi hết áo quần Loan ra ngắm cho thỏa mãn và chỉ định đứng
gần nàng thủ dâm là đủ. Và y đã làm được điều trước tiên một
cách mạnh dạn. Nhanh chóng…
Loan nằm thư thã, trần truồng trên giường hết sức là gợi
tình. Nàng đã quá say, dù là Đức có cởi hết quần áo nàng và
mặc đi mặt lại hai lượt nàng sẽ vẫn không hay biết. Bây giờ
đến lượt Đức thoát y. Hắn đến gần nàng đặt một tay lên ngực
nàng, ve vuốt. Tay kia, y làm cái chuyện mà hầu như người
thanh niên nào mới lớn cũng hay làm – thủ dâm. Lúc đó, coi
như Đức cũng tạm thỏa mãn với cái dục vọng bị dồn nén mấy
tháng qua. Y đã chiêm ngưỡng được thân thể của đứa cháu mình,
được nhìn cặn kẻ chỗ kín đáo nhất, và thích thú hơn được
đích tay sờ mó lên cái bu thịt mềm mại. Chùm lông mơn mỡn…
Đức chợt nghĩ tới cái mùi vị đó sẽ ra sao. Y đã ngủ với khá
nhiều cô gái, nếm cũng khá nhiều cái mùi vị “lạ lùng,” nhưng
chưa bao giờ nếm người con gái còn trinh. Trong thâm tâm,
người con gái còn trinh phải tinh khiết lắm, thơm tho nữa.
Và với cái ý nghĩ đó, y thực hiện ngay. Y dạng hai chân Loan
sang hai bên và lách đầu vô giữa. Y muốn tận hưởng từng phút
một nên làm thật chậm…
Trước tiên, y ngửi. Y ngửi thật kỹ càng từ đùi trong cho tới
háng. Mùi mồ hôi còn đọng hai vách làm cho Đức lâng lâng,
nhưng cũng không thể so sánh khi y đặt mũi mình ngay vô cửa
động. Một mùi nhằn nhặn, măn mật thoáng qua khứu giác làm
cho Đức lim dim, miên tưởng một sự chiếm đoạt cả thân thể
của người sỡ hữu nó.
Run run đưa lưỡi ra liếm, Đức dù thấy khô đắng vì cứ mãi thở
dốc, nhưng vẫn chụm môi, liếm mép. Làm tới làm lui. Y cố làm
thật nhẹ nửa như sợ đánh thức Loan dậy, nửa như còn nuối
tiếc cho cái âm hộ quá hoàn mỹ của đứa cháu. Hai tay thì xếp
dọc theo tư thế nằm sấp. Y có vẻ chưa muốn sờ mó Loan bây
giờ. Y chỉ muốn sự va chạm duy nhất là lưỡi y và mòng đóc
của Loan…
Loan khẻ cựa mình. Một cái gì đó trong thân thể nàng phản
ứng theo tự nhiên. Dù sao nơi đó cũng là khu nhạy cảm nhất,
đặc biệt nàng vẫn còn là một đứa con gái mới lớn, tràn trề
nhựa sống. Và trong mơ màng của hơi men, Loan lại chờn vờn
tới cảnh hiếp dâm đêm đó, những cảnh cải lộn của ba mẹ và
cảnh ba nàng dồn dập trên mình cô gái Mễ có cái tên là
Carmen, xen lẫn là cảnh nàng bị cậu Đức trông thấy...
Loan khẻ uốn mình rồi quay lại nằm sấp, nhưng hai chân nàng
vẫn toạt sang hai bên. Đức khẻ lui về, đợi cho Loan nằm im
rồi lại lách đầu vô giữa. Bây giờ, y đã đặt tay xuống dương
vật và hoạt động đều đặn. Có mấy lúc, Đức như không thể chịu
được lâu hơn, muốn xuất tinh cho hả dạ, nhưng y cố kềm lại.
Cả mấy tháng nay, chẳng lẽ chỉ để kết thúc một cách gọn gẽ,
đơn điệu như vậy. Uổng lắm!, Đức thầm nghĩ…
Đức
chợt ngưng tay. Hay là… một điều gì đó thoáng qua trong đầu.
Nhưng… động lực vẫn chưa đủ để y phải chủ tâm làm chuyện
hiếp dâm. Nếu như… nếu như… y lấy cuốn phim loạn luân mà y
thích nhất “Cậu và Cháu” ra coi và thực hiện thì có thể y sẽ
quả quyết hơn. Nghĩ sao làm vậy, Đức lấy mền trùm thân thể
trần truồng của Loan lại rồi đi nhanh ra phòng khách mở cuốn
video lên. Đức ngồi phệt ra ghế, một tay đặt trên dương vật
một tay cầm chai bia. Cảnh trong phim bắt đầu hiện ra trước
mắt. Mặt Đức săn cứng lại. Dù cho y đã coi hết bao nhiêu
lượt rồi nhưng lần nào y cũng thấy kích thích vô cùng. Nhất
là khi phim quay cận cảnh bộ phận sinh dục của đứa cháu
trong phim, Đức như muốn bắn tinh ra cho thỏa chí. Nhưng rồi,
y cố nén lại để gia tăng sự kích thích mà lát nữa đi y có
thể đích tay hành sự sao cho thỏa đáng.
Đức bấm “forward” cho thước phim chạy nhanh hơn. Mắt y láo
lia trên màn ảnh phăng phăng. Đến đoạn hào hứng, y “play”
hoặc “pause” để nhìn cho kỹ. Càng lúc Đức thấy càng chịu
không nỗi. Thước phim gần như quá dài so với sự kiên nhẫn
của y. Đức bấm nhanh cho tới đoạn cuối, lúc mà người cậu bắn
tinh vô trong âm đạo rồi rút nhanh ra, cảnh quay âm đạo đứa
cháu ứ ra một chất sền sệt, trắng đục. Đến lúc này, đầu óc
Đức gần như điện dại. Y sốc dương vật mình mấy lượt, rồi như
không chịu được nữa, y oằn mình phóng mạnh những đợt tinh bị
dồn nén đến “tức nước vỡ bờ” xuống sàn nhà.
Vậy là Đức đã “xong.” Y có lẽ hơi “hối hận” vì không kềm
được vào phút chót. Dù tiếc nuối nhưng y vẫn đến tắt máy
video, mặc lại áo quần rồi rón rén trở vô buồng ngủ. Loan
vẫn còn nằm trên giường, ngủ say sưa. Đức thấy dục vọng đã
giảm đi nhiều, có chút hối lỗi về việc mình đã làm với đứa
cháu. Y vén mền ra và mặc quần áo lại cho Loan đàng hoàng.
Đâu đó xong xuôi, Đức nằm ra giường, cạnh Loan, nghỉ mệt.
Có lẽ rượu đã thấm vô máu. Y thấy lừ đừ, nhưng sự nao nức
trong lòng y vẫn còn níu kéo, cứ bắt y phải giương mắt lên
để nhìn diện mạo của Loan. Nó đẹp quá, Đức nghĩ, không biết
bao giờ mình mới có được dịp này nữa. Đức xích lại gần Loan,
nghe hơi thở của nó. Y bỗng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy
Loan trần truồng. Y cười nhoẽn, tự hỏi, ở trên đời này cũng
ngộ nghĩnh nhỉ, tại sao con người ta có khi lại tốt quá, có
khi lại quá tồi bại giống như y trong lúc này. Nhưng y lại
ngẩm nghĩ, có lẽ do bản chất của con người luôn luôn yếu
lòng, và dục vọng luôn là một sức mạnh không ai cản nỗi.
Những gì mà người ta cấm kỵ đôi khi là mục tiêu chinh phục.
Loạn luân, cái mà gọi là phi đạo đức y đang nghĩ tới, một
cái “thành tựu” gì đó khó hiểu nỗi trong lãnh vực tình dục
học, mà người như y luông mong đạt được.
Y vuốt tóc Loan nhè nhẹ, rồi rà tới hôn lên trán nàng. Y hôn
nhẹ lên môi. Mùi rượu miệng Loan thoảng ra làm cho y như say
sưa hơi người. Máu trong người y lại rần rần kéo về trung
điểm. Trong vô thức, Đức đưa tay cởi ra từng cái nút áo mà y
vừa mới gài lại cho Loan. Bộ ngực nàng nõn nà nghiêng về một
bên, thon thỏn theo nhịp đập trái tim. Đức kéo vạc áo ra để
coi nhũ hoa. Đến bây giờ y mới để ý nó thiệt đẹp hơn y tưởng.
Một cảm giác như sôi trong ruột, y đỡ Loan nằm ngửa rồi cởi
luôn áo Loan ra. Tiện tay, y tuột luôn quần của nàng. Một
lần nữa, Loan trần truồng, đẹp như một pho tượng đúc, nằm hớ
hênh trước mặt y…
Đức cũng nhanh chóng trút hết áo quần mình, rồi run run nằm
ướm lên bụng Loan. Bỗng nhiên y lại nghĩ ra điều gì, y bèn
bật dậy tắt hết đèn chung quanh. Giờ này trong phòng tối om.
Vắng lặng. Đức mon men tìm đến thân thể của đứa cháu ôm nhè
nhẹ. Mùi con gái trinh thoang thoảng bên mũi, Đức thấy lâng
lâng lạ thường. Y thử nít môi bên hông cổ của Loan, rồi nhí
ra chút đầu lưỡi liếm khe khẻ.
Sức nặng của Đức hơi làm Loan khó thở, nàng khẻ trở mình. Mơ
mơ màng màng. Những lúc tỉnh tỉnh, nàng lại thấy một người
đàn ông đang nằm trên mình nàng. Diễn biến của cái đêm đó
lại tái diễn trong trí óc mê mê. Loan thấy mình đang cầm
dương vật trong tay và đưa lên miệng nút. Nàng vẫn cứ lập đi
lập lại một sự thắc mắc… “Tại sao?... tại sao hắn lại không
hiếp nàng?... Nếu như hắn hiếp nàng một lần… một lần thôi…
dù chỉ trong giấc mơ…” Loan lại khẻ trở mình, cảm giác nằng
nặng ở trên ngực… “Nàng đang mơ hay là tỉnh đây? Ai vậy? Kẻ
hiếp dâm nàng đã tới trong giấc mơ?...” Nàng không biết nên
sợ hay là mừng khi điều đó thực sự đang xảy ra trước mắt
nhưng thân thể nàng bắt đầu phản ứng theo sự “mừng” hơn là “sợ.”
Đức cũng ưỡn ẹo theo phản ứng của Loan. Y cố gắng chóng hai
tay sao cho Loan thấy thoải mái. Trong đầu y bỗng lóe lên
một sự hy vọng, Loan cũng có nhu cầu của người con gái và
nàng đang cần một người đàn ông như y ôm ấp. Nếu như y dùng
hết khả năng tạo cho Loan hứng tình, biết đâu nàng chấp nhận
tất cả. Cũng là cái lập luận “biết đâu” của y mà y mạnh dạn
hơn. Y nghĩ rằng, sau này, nếu Loan phát hiện cái bóng đen
đang nằm trên mình nàng chính là cậu ruột của nàng, nàng
cũng phải cam lòng xí xóa.
Nghĩ
đến đó, thì Đức trườn đầu xuống tìm lấy nhũ hoa của Loan nút
nhè nhẹ. Y dùng hết khả năng tích trữ bấy lâu để khơi dục
một đứa con gái mới lớn. Và cũng không khó khăn gì để y đạt
được điều đó. Loan bắt đầu uốn éo theo cảm tính. Bụng nàng
nảy lên nảy xuống, vô tình để cửa mình chạm vô đầu dương vật,
Loan rên khe khẻ… Đức phát hiện ra điều đó, nên cứ lâu lâu
hạ bụng xuống chấm mút. Chỉ vài phút bắt đầu như vậy, Đức
không ngờ mình đang ôm chặt đứa cháu gái trong vòng tay và
nó cũng ôm chặt lấy y như một người tình đầu…
Không biết nó có biết mình là ai không, Đức chợt nghĩ. Nhưng
y cố sua đi cái ý nghĩ đó hiện tại mà tập trung “làm việc…”
Trong bóng đêm, sự đen tối hòa hợp với cái lòng ma quỷ, con
người ta trong lúc dục vọng lên cao có thể bất chấp mọi luân
lý. Và còn hơn vậy nữa, khi luân lý lại là một động cơ cực
độ để kích thích dục vọng. Đức và Loan lại lăn lộn trên
giường như hai con đực cái trong thời xung mãn cực thịnh, để
tìm nhau bằng những cái liếm láp liên tục chỉ ngắt ngang bởi
hơi thở dồn dập… Một lát, Đức lại phát hiện mình trườn xuống
hai đùi Loan, tìm lấy trung điểm, và hoạt động không ngừng…
Còn Loan, không biết bây giờ nàng đang nghĩ gì, hay không
còn biết nghĩ gì. Nàng còn đang mê hay đã tỉnh, để biết
người đàn ông dưới chân nàng là tên hiếp dâm, là cậu Đức,
hay chính là ông Khiêm… Mơ màng xen lẫn hiện thực… Nhưng
dù sao đi nữa thì thân thể và cảm giác đang chế ngự trí óc
và lòng đạo đức của nàng rồi. Loan phát hiện mình đang lao
vô cái hố sâu của trụy lạc, sướng vô cùng tận. Mà tuyệt đỉnh
của sự sung sướng đó không khác hơn “sự nhận lấy và cho đi.”
Nàng “cho đi” bằng cách dâng ra những gì quí báo nhất
mà nàng có… hai chân nàng chõi xuống giường, nẩy mu
cao lên môi lưỡi của kẻ nào đó dể dàng hưởng thụ
nàng hơn… hay đúng ra là để khỏa lấp sự thiếu vắng, sự tò
mò, sự cần phải có mà bửa giờ nàng thèm thuồng đến điên
tiết… Hai tay nàng vò đầu người đang ngụp lặng dưới
háng nàng, khuyến khích hắn làm những gì hắn muốn
trên thân thể nàng…
Trong một tít tắt, nàng vồ lấy Đức, hổn hển, tục tằn, huỵt
tẹt những lời sằn bậy nhất mà trong đời Đức chưa bao giờ
nghe, “Cậu ơi, chơi con đi! CHƠI CON NGAY BÂY GIỜ!.” Và Đức
tìm thấy lời nói đó có một sức mạnh kinh hồn có thể… làm Đức
xuất tinh ngay lập tức. Nhưng nhờ đã thủ dâm, Đức co mình
lại tránh né sự va chạm của dương vật và sự mềm mại của
Loan. Y lại tìm ra một tư thế êm ái nằm sấp, đè úp trên bụng
đứa cháu gái…
Dương vật của Đức tọt thẳng vào trong một cách ngọt
ngào… Loan ưỡn người ôm cứng lấy Đức rên lên… Đức
ngạc nhiên vì không thấy Loan đau… nhưng cái áp lực
trên dương vật thúc dục Đức tiếp tục việc mới bắt
đầu… Và cứ vậy, y nhoi… nhoi… và nhoi… trên bụng của
Loan…
Loan tìm thấy mình kích thích lạ thường thật không thể tưởng.
Càng khó tưởng hơn khi rõ ràng nàng đã biết người sắp đụ
mình lại chính là cậu ruột của mình… Mà có lẽ lúc nàng tỉnh
táo thì điều này rất khó xảy ra, nhưng bây giờ… người ta nói
trong bóng đêm, khi dục tình ở mức cực thịnh, thì một người
con trai và con gái đơn thuần chỉ là trai và gái, đơn thuần
của sự cần có nhau, sự thỏa mãn cho nhau mà bất chấp mối
quan hệ, cha con, anh em, hoặc cậu cháu. Nói chung chỉ là
tình dục và tình dục!
Mồ hôi nhễ nhại, mền gối quăng tứ tung, ra bung nhàu nát…
Loan vật vã… quằn quại… rên xiết… tiếp nhận những
kích thích mà Đức đem đến… chưa có lần nào Đức làm
tình nào sôi động như lần này… Nếu như Đức đã không xuất
tinh từ trước, thì y đã không kềm chế được bao lâu. Nếu như
Đức không “điên” để chồm qua vít một miếng dầu gió xanh chét
vô hậu môn mình, thì sự khao khát của cực lạc đã chế ngự
được y. Hoặc do vì Loan quá đẹp, quá thon thả, quá mịn màng,
chật hẹp và quá là… cháu gái. Y chắc phải buông mình kết
thúc màn giao hợp ngắn ngủi. Và y đã chiến thắng “thuật bế
tinh” kỳ quặc, và hưởng thụ cái chiến công đó bằng những cú
thúc tưởng chừng đâm toạt đứa cháu gái của y ra.
Ý nghĩ được phóng tinh trong mình Loan cứ chờn vờn trong trí.
Nếu như nó tới, chắc phải là một cơn cực sướng. Nhưng… nhưng…
người đàn ông, họ thích nhất là được đụ người đàn bà ở tư
thế chó. Đức không ngoại lệ hay bỏ qua cái tư thế rất hoang
dại, dâm dật và nguyên thủy này với Loan. Nghĩ sao làm vậy,
Đức thu mình lại, lấy nó ra và đẩy Loan quỳ chổng mông. Y
hâm hở đưa từ phía sau tới. Cảm giác chật hẹp lại bám lấy
toàn thân thể. Y thấy Loan rên đau, có lẽ vì màn trinh nàng
đã rách do lần quật trước. Nhưng Đức đâu còn lo lắng tới
điều đó, điều quan trọng là y cần phải xuất tinh sau cho cực
sướng thì mới là sướng trọn vẹn.
Loan đau thì mặc Loan đau. Cái đau của nàng âu cũng là gia
tăng cái sướng của y. Và chỉ có thút mạnh thì nàng mới đau
nhiều, còn y sẽ sướng mạnh, sướng nhanh, và kéo dài… kéo dài…
cho tới khi giọt tinh cuối cùng trào qua đầu khấc, mà số còn
lại không đủ sức phải lắng xuống bìu dái… cho tới khi Đức
phát hiện mình kẹp chặt lấy mông Loan, tay thì như bóp nát
lấy ngực nàng… thở hổn hển… và cả hai nằm rạp xuống giống
như hai kiếm sĩ sau một cuộc tử chiến!...
Sáng hôm sau, Đức lại tìm thấy mình trong vòng tay của đứa
cháu gái, dù cho không “bạo động” như đêm qua, nhưng cũng
đầy đủ, thỏa mãn. Ê ẩm và rát buốt. Để chắc rằng Loan không
mang thai, Đức phải cho Loan uống viên “morning after pill.”
Chuyện tới đây gần như kết thúc. Ở đoạn cuối chỉ biết Đức và
Loan lén lút sống chung nhau. Loan viện cớ đi học xa và dọn
theo cậu Đức tới một vùng khác. Ba má Loan chính thức ly dị
sau một năm. Nàng không biết mẹ nàng có bước thêm bước nữa
hay không. Cái đêm kinh hoàng đó đã làm sự thăng bằng sinh
lý lệch lạc, của mẹ Loan và nàng. Ba nàng thì nàng quá rõ,
ông ấy từ ngày được cái “chức” độc thân đã trở nên trụy lạc,
chơi bời phóng túng… đi tìm cái bóng dáng của tuổi
xuân mà ông mong muốn được thêm lần nữa nhưng không thể
xãy ra…
Nhưng… các bạn thử đoán coi! Cuộc tình loạn luân của Loan và
cậu Đức có bền vững hay không. Đúng rồi, xã hội là một áp
lực. Giữa con người với nhau cũng là một áp lực. Tình cảm
lành mạnh đôi khi cũng là một áp lực, nói chi đến mối quan
hệ loạn luân là một áp lực khủng khiếp. Đức ruồng bỏ Loan
sau 6 tháng ở chung, hả hê, thỏa mãn… để rồi… để rồi… nàng
Loan bây giờ đau khổ, ngồi đây, ghi lại những lời tâm sự này
mà chưa biết giải quyết sao với cái bào thai vừa phát hiện
là của cậu mình…
Hết
Nhà văn Cõi Thiên Thai: Kinh Bích
Lịch
Truyện được thêm vào bởi anh Tam Hoan Tam được sự đồng ý của
anh Kinh Bích Lịch |