Những dòng
chữ của đứa con
Năm nay tôi được 16 tuổi.
Tôi là một đứa con trai bịnh hoạn, trí óc tôi
không được bình thừơng . Có những lúc tôi
rất tỉnh táo như bây giờ, tôi có thể suy nghĩ
như một người bình thường, tôi có thể nhớ
lại được tất cả mọi chuyện trong quá khứ,
nhưng chuyện xảy ra từ rất lâu, thật lâu về
trước, rành rẽ từng chi tiết, nhưng bất chợt
trí óc tôi bỗng biến mất. Mẹ tôi nói lúc đó
tôi không còn biết gì cả, như một người mất
hồn. Tôi đi ra đi vào trên tầng lầu thứ ba
cuả căn nhà. Trí óc tôi hoàn toàn trống rỗng
...
Tôi phải kể lại chuyện
này, tôi phải viết lại những gì đã xảy ra
trong cuộc đời tôi. Tôi không muốn viết lại
như một hồi ký. Tôi đâu có gì để viết lại
đâu, nhưng tôi chỉ sợ nếu tôi không ghi lại
những gì mà tôi còn nhớ được bây giờ thì
đến một lúc nào đó, tôi sẽ không còn nhớ
được gì hết và tôi sẽ không còn biết mình
là ai nếu không có những dòng chữ này để
nhắc nhở đến thân phận của tôi. Tôi sẽ viết
những dòng chữ này rất chậm rãi, rất từ từ...khi
nào trí óc tôi có thể suy nghĩ một cách bình
thường như bây giờ, tôi sẽ cố nhớ lại những
kỷ niệm từ trước dến nay và ghi lại thật
trung thự?, không để cho ai đọc cả, mà chỉ
cho chính tôi, chỉ một mình tôi thôi.
Tôi
là một đứa trẻ bình thường được sinh ra
trong 1 gia đình trung lưu. Tôi đã có được đầy
đủ những gì mà một đứa trẻ trong xã hội
này mong muốn : gia đình êm ấm, ba mẹ tôi rất
thương yêu nhau và tôi đã được cưng chiều,
tôi đã có những món đồ chơi đắt tiền, hiếm
hoi mà những đứa bạn phải thèm thuồng...tôi
đã mặc những quần áo hiệu đắt tiền mà rất
ít những đúa bạn trong lớp đã có, tôi đã
được gởi đến những trường học
tốt nhất từ khi bắt đầu
học mẫu giáo. Nói tóm lại hơi kiểu cách và
cải lương một chút, có thể nói rằng : tôi
được sinh ra đời dưới một ngôi sao sáng,
trong sự?ước muốn của tất cả mọi người
và trong một hoàn cảnh kinh tế rất tốt của gia
đình tôi mặc dù tình trạng chung của đất nước
Việt Nam không được khả quan lắm, nếu không
nói là nghèo khổ trong thời gian giữa những
năm 1980, thời điểm mà tôi đã được sinh ra.
Ba tôi đã có những công việc làm ăn rất
thuận lợi và đã mua được căn nhà hiện thời,
căn nhà 3 tầng lầu trong một khu rất yên tĩnh
trong khu vự? hồ tắm Chi Lăng thuộc quận Tân
Bình. Và cũng để ngừa trước những rủi ro
có thể xảy đến trong những cuộc làm ăn của
ba tôi, chuyện này co thể xảy ra bất cứ lúc
nào trong nền kinh tế không ổn định cua xã hội
Việt Nam lúc đó, ba tôi đã để cho bà ngoại
tôi đứng tên căn nhà. Một số ngoại tệ cũng
đúng tên bà tôi trong một trương mục tại một
ngân hàng ngoại quốc, tôi không biết la bao nhiêu,
nhưng đủ để cho gia đình chúng tôi tiếp tục
sống một cách ung dung như khi ba tôi còn sống.
Người ta đã giết ba tôi 6 năm trước, lúc đó
tôi được 10 tuổi. Những người làm ăn buôn
bán chung với ba tôi đã thuê người giết ba
tôi. Bà ngoại và mẹ tôi kể lại như vậy khi
công việc làm ăn buôn bán bị trục trặc. Không
ai nói rõ cho tôi biết chuyện này. Mọi người
đều muốn dấu kín và muốn quên đi chuyện đã
xảy ra, muốn câu chuyện đi vào quên lãng để
bớt đi sự?suy nghĩ càng làm thêm đau khổ
cho sự?mất mát quá lớn trong gia đình chúng
tôi. Nhúng tôi vẫn tiếp tục cuộc sống cuả tầng
lớp người có tiền trong xã hội, tiền gởi
về đều đều từ ngân hàng ngoại quốc để mẹ
tôi có thể nuôi tôi ăn học thành tài và để
mẹ tôi có thể sống nhàn hạ suốt cuộc đời
của bà mà không phải làm lụng gì cả.
Tôi
là một đứa trẻ kháu khỉnh, khỏe mạnh, sáng
sủa. Trong lớp, tôi luôn đứng ở 5 hạng đầu,
tôi có năng khiếu về văn và ngoại ngữ.
Trong suốt những năm ở tiểu học và những năm
đầu của trung học và ngay cả sau biến cố ba tôi
chết, tôi vẫn là một đứa trẻ khoẻ mạnh và
sự?thay đổI, mất mát lớn lao đó không làm
cho tôi bị ảnh hưởng quá nhiều đến tinh thần.
Bắt đầu từ năm 13 tuổi, có sự?thay đổi
lần lần trong tôi. Trí nhớ của tôi bị giảm đi
từ từ...thứ hạng trong lớp của tôi xuống
đến gần cuối chỉ trong vòng 1 năm. Thể chất tôi
vẫn bình thường, nhưng tôi hay quên và lần lần
đưa đến trạng thái như bây giờ, rất ít khi
tôi được tỉnh táo để ngồi suy nghĩ và viết
được như thế này, mẹ tôi bảo tôi không biết
tôi là ai và hành đông như một người mơ ngủ,
không có thần. Tôi cũng không biết là mình như
thế nào nữa. Trong vòng mấy năm trời, tôi đi
hết bác sĩ này đến bác sĩ khác, hết nhà thương
này đến nhà thương khác đến nỗi chuyện đi
đến nhà thương khám bệnh đối với tôi coi như
công việc hàng ngày. Tôi quen với những câu
hỏi mà bác sĩ đã đặt ra cho tôi, tôi quen với
những cái máy scan não to lớn, cồng kềnh rất
mới mẻ mà chỉ ở nhà thương dành riêng cho
người ngoại quốc mới có. Tôi quen với những
sợi dây điện xanh đỏ chi chít gắn vào đầu
tôi đưa vào 1 cái máy để hiện lên nhũng làn
sóng trên màn ảnh. Tôi quen với những viên
thuốc đủ màu, vừa nhỏ vừa lớn lộn xộn mà
tôi bắt buộc phải uống một ngày mấy lần, cả
chục viên, một cách đều đặn. Mẹ tôi bảo
con chịu khó uống thuốc một thời gian sẽ hết,
con chỉ bị suy nhược thần kinh thôi. Tôi chỉ biết
thế và chẳng nghĩ đến điều gì khác, mà dù
có muốn suy nghĩ đi nữa tôi cũng chẳng
biết phải suy nghĩ gi cả, tôi đã nói là đầu
óc tôi bây giờ ít khi được tỉnh táo lâu để
có thể suy nghĩ trọn vẹn một chuyện gì, đang
suy nghĩ là bị cắt đứt.. như vậy đó.
Tôi đã kể cho bác sĩ
nhiều lần, với sự?khuyến khích của mẹ tôi
là phải làm sao có thể kể từng chi tiết những
sự?việc mà người ta nghĩ có anh hưởng đến
đầu óc của tôi. Tất cả mọi chuyện tôi thấy
không có gì là đáng kể lại ở đây, trừ
mọt việc, tôi nghĩ là có ảnh hưởng mạnh đến
trí óc và căn bịnh của tôị Để tôi ghi biến
cố này lại ở đây một cách vắn tắt, vì cũng
không có gì nhiều để mà viết về chuyện này
cả.
Năm tôi 6 tuổi, tôi có
mấy đứa bạn con của người bạn thân của ba
mẹ tôị. Chúng tôi thường hay sang chơi nhà
nhau vi ba mẹ tôi mời bạn sang nhà ăn uống hay
ngược lại. Người lớn nói chuyện với nhau
và trẻ con chúng tôi kiếm chỗ chơi với nhau.
Ba đứa một đứa con gái 7 tuổi và đứa con
trai 5 tuổi con của người bạn ba mẹ tôi. Nữa
đó, chúng tôi chơi cất nhà, lôi tất cả mùng
mền chăn gối trong phòng ngủ đem vô phòng học
của tôi để cất nhà. Cất xong mấy đứa chui
vô nhà nói chuyên với nhau trong nhà mới. Thằng
con trai nằm lăn ra ngủ. Đứa con gái và tôi nói
chuyện với nhau một lát rồi con nhỏ rủ tôi chơi
trò vợ chồng.. Con nhỏ nói tôi hai đứa cởi
hết quần áo và kêu tôi nằm trên người nó,
giống như ba má nó làm như vậy đó. Tôi cũng
leo lên nằm trên người nó, một cảm giác la
lạ thích thích rất mới mẻ. Con nhỏ cầm chim tôi
đặt lên chim nó rồi hai đứa nằm yên như vậy
một lúc lâu đến khi chán rồi mới mặc quần
áo lại. Sự?kiện này đi qua, sau đó tôi chỉ
lâu lâu mới nhớ lại với 1 cảm giác nhớ
nhớ. Nhịp độ nhớ lại chuyện này càng ngày
càng tăng lên khi tôi lớn lên. Từ năm 10 tuổi
câu chuyện trở lại với tôi thường xuyên hơn,
với những bứt rứt, thèm muốn, tiếc rẻ vì
lúc đó tôi đã được biết qua bạn bè những
câu chuyện nhảm nhí về tình dục là cái gì rồi.
Tôi nằm mơ thấy mình nằm trên người con nhỏ
và đến năm 12 tuổi, tôi bắt đầu mộng tinh.
Khi tôi bắt đầu bi bịnh thì tôi không còn nhớ
nhiều đến chuyện khác nữa, nhưng chỉ có chuyện
này, chuyện tôi nằm trên người con nhỏ lúc
nào cũng lẩn quẩn trong đầu tôi, lúc nào ý
muốn làm tình, ý muốn về dục vọng cũng thôi
thúc đòi hỏi tôi. Tôi không biết khi trí nhớ
của tôi bị mất mát khá nhiều như những ngày
gần đây, lúc tỉnh táo tôi vẫn nghĩ đến chuyện
đó, nhưng khi tôi đang ở trọng trạng thái vô
thức, không biết là như thế nào nữa.
Bây giờ thì tôi vẫn luẩn
quẩn trên lầu 3 của căn nhà, vẫn mỗi ngày uống
cả chục viên thuốc và vẫn viết được chừng
nào hay chút đó khi đầu óc tôi tỉnh táo.
Tôi
là mẹ cuả đứa con trai duy nhất của vợ chồng
tôi. Tôi đã đọc được những dòng chữ con
tôi viết để trong ngăn kéo bàn học của nó.
Tôi đã khóc hết nước mắt về sự?hẩm hiu
của con tôi. Những gì con tôi viết chỉ la một
phần sự?thưc về căn bệnh của nó thôi. Tôi
đã dấu không cho nó biết về tình trạng thự?
sự?bệnh của nó. Sau cả gần 2 năm khám bịnh
và định bịnh. Bằng tất cả những phương tiện
tối tân nhất mà y học có thể có
được và dĩ nhiên là tốn nhiều tiền mà chồng
tôi để lại, các bác sĩ chuyên môn về não
bộ và thần kinh đã tìm ra sự?tắc nghẽn của
mạch máu đưa lên não của nó, máu chỉ được
đưa lên những phần của não bộ điều khiển
những hoạt động thông thường nhưng bi tắc
nghẽn ở phần điều khiển trí nhớ. Một căn bịnh
rất hiếm, tên khoa học dài lòng thòng tôi không
thể nào nhớ nổi ! Mạch máu càng ngày càng
bi teo nhỏ lại và chỉ trong vòng hơn 2 năm trời,
con trai tôi đã mất gần hết trí nhớ của nó.
Bác sĩ đã tiên đoán là con tôi chỉ còn sống
được trong vòng một thời gian ngắn nữa, tối
đa là 6 tháng mà thôi khi mạch máu bị teo lại
hết và máu không còn truyền được lên đầu
nữa. Tôi đã van nài năn nỉ họ cứu dùm con
tôi, tôi có đủ tiền để chi phí cho 1 cuộc giải
phẩu thông mạch máu não, nhưng họ nói không
thể làm được, y học ngày nay vẫn phải bó
tay với chứng bịnh ngặt nghèo của con tôi. Tôi
đã đi cầu khẩn van vái khắp nơi rồi tìm kiếm
hy vọng ở đông y. Tôi đã tìm được một thày
Tàu rất giỏi, sau khi chẩn mạch cho con tôi, ông
thầy đã nói con tôi bị chứng kinh mạch ở não
không được điều hòa và trong người quá
nhiều dương khí, cần phải bổ sung âm khí. Tôi
đã liên lạc với tất cả viện nghiên cứu đông
y của Trung Quốc để cho con tôi được cơ hội
trị liệu, giải pháp cuối cùng khi y khoa tây phương
đã chịu bó tay.
Tuần sau tôi sẽ sang Trung
quốc, đến Bắc Kinh để làm mọi thủ tục để
họ chấp thuận chữa trị cho con tôi tại viện đông
y nổi tiếng nhất ở đó.
Bây giờ tôi sẽ nói về
tôi một chút và rồi đến những diễn biến
thật đau lòng về chứng bịnh của con tôi.
(Hết Phần 1 ... Xin xem
tiếp Phần
2) |