Đạo chích
phóng kim tiền
Trai gái thành chồng vợ.
Diễm Phương thông dâm với
Bán Dạ Sinh mười mấy đêm liền, cuộc tình mây
mưa đang đằm thắm thì đùng cái, Quyền Lão Thực
trở về làm đứt đoạn. Nàng hận không nói
được, bụng nghĩ:
"Xưa nay, mình cho rằng đàn ông ở đời không
thể vừa có tài học, tài mạo, lại có bửu
bối tiên thiên. Vì vậy mình đành bỏ hai thứ
đấu là tài và mạo, chỉ lưu ý đến mặt nhục
dục thôi. Mình đã oi con vật ngu xuẩn này như
một của quý nên mới hi sinh, mà suốt ngày chịu
cực, chịu khổ vì nó. Mình có biết đâu đàn
ông quả có người hội đủ cả ba. Không biết
còn gặp được anh ấy không, nghĩ tiếc sao trời
đã sinh ra mình là một giai nhân, thế mà so với
người đàn bà xấu xí ở nhà đối diện, đã
hưởng đời hơn được gì. Bây giờ hối tiếc
những ngày qua đã không được, còn những
ngày tháng tới lẽ nào cũng đành để trôi
qua vô vị. Thánh nhân có câu: "Người trí
hành xử lúc nào cũng như ban ngày". Đã
làm thân đàn bà con gái, không ô danh thất
tiết thì thôi, chớ tay đã nhúng chàm, thì cứ
hẳn hòi, bỏ nhà mà sống, chả lẽ khuất tất
trong cảnh làm vợ họ Trương mà lòng vương họ
Lý mãi sao. Mình thường nói, xưa nay chỉ có kẻ
nào có cặp mắt của Hồng Phất mỹ, lá gan của
Trác Văn Quân mới đáng tư tình với người.
Mà đã tư tình thì phải tư tình triệt để, há
chẳng cuối cùng hai giai nhân ấy còn được sắc
phong phu nhân đấy sao? Có thế mới xứng đáng
là bậc hào kiệt trong giới nữ lưu.
Cũng có người ăn vụng không quá một hai lần
đã bị trắc trở cả một đời, đến nỗi không
được ggặp nhau, đành ôm mối tương tư mà chết,
vậy há không đáng chê sao? Từ hồi nào đến
gìờ, bí quyết của kẻ tư tình thì hai chữ
"Dâm" với "Bôn" vốn không tách
rời bao giờ, đã muốn dâm thì phải chịu bôn,
còn như cho rằng không thể bôn được, thì ráng
dẹp cái nghiệt chướng nơi mình đi, cố làm người
trung trinh bất nhị cho xong, tại sao đem danh tiết và
tính mạng ra đổi rẻ lấy thú phong lưu trong chốc
lát?"
Đã có chủ ý, nàng bèn viết thơ cho Bán Dạ
Sinh, hẹn cùng nhau đi trốn.
Nàng đứng ngoài cửa , đợi Tái Côn Lôn đi
ngang qua, bèn trao thơ nhờ mang đi. Nàng còn sợ
Bán Dạ Sinh nhát gan không dám làm gì, nôn nónh
đêm ngày, suốt ngày cứ kiếm chuyện cãi vã
với Quyền Lão Thực,muốn họ Quyền không chịu
nổi phải bỏ vợ như Chu Mãi Thần ngày xưa vậy.
Nàng lấy cớ đau ốm, tơ không quay, lụa không
dệt, rau không tưới mà ngay cả việc bếp nước
cũng không lo, trà hơi nguội thì nói là nước
không sôi, cơm hơi khô thì nói là nấu không
chín, sáng sớm đã sưng xỉa, chiều tối thì lạng
nhạt, khi vào giường ngủ thì đầy đọa chồng
đủ mọi cách, có khi nửa đêm kêu chồng thức
dậy pha nước, nấu cháo, không cho ngủ yên, lúc
giao hợp với chồng giở mánh làm kiệt tinh lực
cho chóng. Thế nhưng Quyền Lão Thực cũng rán
chiều chuộng, mong lấy công chuộc lỗi, ai gnờ
bao nhiêu công khó ban đêm chẳng hề bù được
lỗi lầm ban ngày, chỉ ít lâu một con người vạm
vỡ nhu sói như cọp kia mới không đầy một tháng
mà da đã muốn bọc xương, chờ chết.
Xóm giềng biết cảnh đều
bất bình, nhưng vì sợ Tái Côn Lôn, nên không
ai dám hở môi, Quyền Lão Thực thấy tính tình
của vợ đột nhiên thay đổi khác thường thì
nghi ngờ là có chuyện gì lạ, nên gạn hỏi lối
xóm xem lúc mình đi vắng có gì khác trong nhà
không.... Hàng xóm lúc đầu nói thác là không
biết, nhưng về sau thấy Quyền Lão Thực gạn hỏi
mãi thì tội nghiệp cho một người trung hậu sau
này có thể chết vì tay kẻ dâm dục, nên đành
trả lời:
"Có, có một khách hàng đến nhà anh mấy
lần. Có điều người nàythì chả ai dám động
đến, vì động đến thì hậu quả chẳng khác nào
như lời cổ ngữ đã dạy:
Minh thương dị đóa
Ám tiễn nan phòng
Có nghĩa:
Thương hươi trước mặt dễ tránh
Tên bắn sau lưng khó phòng
Không những không thể làm gì được, mà còn
sợ tai họa khôn lường nữa."
Quyền Lão Thực hỏi:
"Người gì mà ghê gớm vậy?"
Hàng xóm nói:
"Không ai xa lạ, chính là Tái Côn Lôn, tên
trộm thần kỳ nổi tiếng trong thiên hạ. Hồi đầu
hắn đi ngang qua nhà anh, sau đó thấy anh đi mua bán
vắng nhà, mới đến dò la thăm hỏi. Ai ngờ,
kể từ hôm đó, đêm nào nhà anh cũng có tiếng
động như có người nói chuyện vậy. Nếu là
người khác thì chúng tôi đã đến dò xét rồi,
anh nghĩ coi ai dám động đến móng chân của hắn.
Mình không gây chuyện với hắn mà hắn còn đến
hỏi thăm sức khỏe, huống hồ lại chọc hắn
giận, thì làm sao hắn để yên cho mình. Vả lại
từ hồi nào đến gìờ, trong luật pháp đâu
có chuyện xóm giềng phải bắt gian phu dâm phụ,
cho nên hắn tự do đi lại mười mấy đêm liền,
mãi cho đến hôm anh về mới dứt.
Anh nên để bụng, sớm hôm phải đề phòng,
tuyệt đối không được tiết lộ để tránh tai
bay họa gởi, ngay với vợ anh cũng phải ẳn nhẫn,
đừng nói ra. Chị ấy mà biết được sẽ thông
tin cho hắn, chừng đó ngay cả bọn tôi cũng không
được an toàn, nếu nhẹ thì cũng bị hắn hãm
hại, còn nếu nặng thi có khi ngay cả tính mạng
cũng khó bảo toàn."
Quyền Lão Thực nói:
"Hắn đân có thường đến mua hàng. Nếu
quý anh không nói, tôi đâu có biết, quý anh
đã dặn, tôi quyết không tiết lộ. Thế nào cũng
có ngày hắn rơi vào tay tôi. Khi nào bắt
được hắn đem chặt đầu, nhờ quý anh giúp một
tay."
Láng giềng nói:
"Đừng có dại. Cổ ngữ có câu:
Nã tặc nã tang
Tróc gian tróc song
Có nghĩa:
Bắt trộm phải cả tang vật
Bắt gian phải bắt cả hai.
Vợ anh không nghĩ đến anh, thì giữ lại trong
nhà ích gì, chi bằng bán quách lấy tiền xài,
không bị mất vốn. Có điều nếu bán cho người
khác, chưa chắc chịu đi, vả lại nếu Tái Côn
Lôn hay được, nó sẽ nghĩ mình dứt tình nó,
nó sẽ giận lên và trả thù cho coi. Tốt hơn là
anh cứ bán cho hắn. Ăn trộm kiến tiền cũng dễ,
hắn đã thương vợ anh biết đâu sẽ bằng lòng
trả cho môt hai trăm lượng. Với số tiền đó,
anh đi cưới một người nào vừa ý, như vậy
vừa khỏi mang họa, vừa có được vợ mới,
vừa thêm được của, có phải hơn không?"
Ai nấy bàn tán với nhau
như vậy, thảy đều đồng ý thi hành kế hoạch,
lại nhờ người biết ăn nói, hẹn ngày hôm
sau đi tìm Tái Côn Lôn.
Lại nói về Bán Dạ Sinh, từ khi xa cách Diễm
Phương thì sinh ra bệnh tương tư, suốt ngày đeo
theo Tái Côn Lôn năn nỉ tìm cách cho được gần
gủi nhau.
Tái Côn Lôn nói:
"Bắt cóc cô ấy thì dễ rồi, có điều phải
dọn đi nơi khác, em có đồng ý không?"
Bán Dạ Sinh lúc đầu còn phân vân vì tiếc chưa
gặp được hai cô gái đẹp gặp tại miểu Trương
Tiên. Tuy nhiên bức thư của Diễm Phương vô cùng
tha thiết khiến Sinh cầm lòng không đậu, nên
Sinh quyết định cùng trốn đi với nàng.
Nhưng Tái Côn Lôn lại còn nói thêm:
"Như vậy được rồi. Có điều anh bắt cóc
vợ người ta không giống như ăn trộm tiền bạc,
bở tiền bạc hôm nay không có, ngày mai có lại
mấy hồi, chứ còn vợ mà bị bắt đi thì chồng
làm sao chịu nổi.
Huống chi lão Quyền này vốn nghèo khổ, còn bị
mất vợ, lấy ai lo liệu cho mình. Con người bị
dồn ép thái quá, không có gì mà chẳng dám
làm.
Chi bằng đem một trăm bảy chục luợng bạc đến
cho lão trước rồi hãy bát cóc vợ lão sau.
Như vậy, nếu lão có mất cái này thì cũng còn
cái kia an ủi. Mình làm tuy có điều hơi tổn
đức, nhưng không tàn hại, lại còn giữ
được sắc thái của kẻ anh hùng."
Bán Dạ Sinh nói:
"Tính như thế là vẹn toàn. Có điều, em đi
yhế này trong túi không còn tiền, không biết
làm sao, e lại phải làm phiền tri kỷ, trong lòng
cảm thắy không yên."
Tái Côn Lôn nói:
"Tiền của anh đến dễ thì đi cũng dễ. Nếu
anh không dám tiêu xài rộng rãi với em, thì còn
gì là tình nghĩa với nhau. Để anh lo việc này
cho em. Em hãy viết thơ trả lời cô ấy biết, là
bắt cứ ngày nào cũng được, miễn là hôm ắy
Quyền Lão Thực không có ở nhà, anh sẽ đến
bắt cóc cô ấy đem về cho em. Em đừng lo."
Bán Dạ Sinh mừng rỡ vô cùng, vội viết thư
hồi âm và trao cho Tái Côn Lôn đem đi dùm.
Sau khi liên lạc với Diễm Phương, Tái Côn Lôn
gói sẵn một trăm hai mươi lượng bạc đợi lúc
nào để mang qua cho Quyền Lão Thực. Tái Côn Lôn
cả ngày cứ trông tin mà rủi thay, Quyền Lão
Thực thì lại không đi đâu nữa.
Không ngờ một hôm, có
người láng giềng của Quyền Lão Thực đột
ngột đến và nói:
"Độ này, Quyền Lão Thực buôn bán lỗ lã,
maỗi ngày kiếm không đủ ăn không nuôi nổi vợ
nên địng đen bán cho người khác. Tôi nghĩ chắc
là không ai đủ tiền mua, dù có đủ cũng không
nuôi nổi cô ấy. Mong anh sẵn sàng làm phước,
mở lòng đại độ, cứu khổn phò nguy, một là
cứu vớt cô ấy, hai là giúp Quyền Lão Thực
có tiền để buôn bán qua ngày, như vậy thật
là lưỡng tiện."
Tái Côn Lôn nghe nói lòng mừng khấp khởi:
"Chuyện thật lạ lùng, mình đanh định bàn tính
với hắn, thì có mai mối đến dạm bán. Đã mất
tiền cho hắn, lại phải làm công việc bắt cóc
nữa, sao bằng mua bán công khai với hắn, em mình
khỏi cần bỏ xứ đi đâu."
Nghĩ vậy, Tái Côn Lôn bèn hỏi:
"Thế anh ấy muốn bao nhiêu tiền nạp sính lễ?"
Người láng giềng nói:
"Ý anh ấy muốn đòi hai trăm lượng, nhưng
tôi nghĩ làm gì nhiề thế, trả trên phân nửa
một chút chắc chắn lá hắn bằng lòng"
Tái Côn Lôn nói:
"Nếu thế thì tôi xin gởi một trăm hai mươi
lượng vậy"
Người láng giềng thấy Tái Côn Lôn ưng thuận,
bèn một mặt bảo với Tái lo tiền, một mặt
kiếm Quyền Lão Thực để giao dịch.
Lúc đầu, Tái Côn Lôn có ý để Bán Dạ Sinh
đứng ra nhận mua còn mình và người láng giềng
cùng làm trung gian, nhưngvề sau lại nghĩ:
"Dan díu với vợ của ngưòi nghèo rắc rối
lắm. Họ biết tiếng mình nên không dám thưa gởi
lôi thôi, chứ còn em mình thì không nên"
Vì vậy Tái tuyệt nhiên không nhắc đến tên Bán
Dạ Sinh, mà chỉ nói là tự mình mua về làm vợ,
thế thôi.
Quyền Lão Thực bèn làm tờ bán vợ rồi lăn
tay, còn người láng giềng thì ký tên vào,
xong xuôi đâu đó mới trao văn tự lại cho Tái
Côn Lôn.
Tái Côn Lôn móc tiền trả đủ số, lại còn
biếu mười lượng lại cho người láng giềng
gọi là để thưởng công mai mối. Rồi ngay trong
ngày, Tái thuê người rước kiệu hoa để rước
Diễm Phương về mà không báo cho Bán Dạ Sinh
biết. Đợi khi tìm được phòng, mua sắm giường
màn và mua luôn cả a hoàn để hầu hạ Diễm Phương
, Tái mới cho hai người động phòng hoa chúc.
Tình bạn của Bảo Thúc, lòng hào hiệp của Khổng
Nhiễm cũng chỉ đến thế là cùng, tiếc một điều,
đăy là mối tình bất chính, nên không thể coi
đó là nghĩa khí chân chính được.
Phải chi để tình bạn ấy dành cho người có đạo
nghĩa, hiệp khí ấy dùng để cứu người lúc
lâm nguy thì quý biết bao.
(Hết Hồi 11 ... Xin xem tiếp
Hồi
12) Mời
các bạn vào diễn đàn bàn luận, cho ý kiến
truyện này, nhấn
chuột vào đây! |