|  Sau 
                  mấy năm mất mùa, khu Kinh tế mới bây giờ vắng vẻ và hoang vu 
                  hơn trước. Cộng thêm một trận cháy rụi do cơn bão lửa, dân cư 
                  lượt lượt kéo nhau bỏ đi, càng ngày càng thưa thớt. Bọn đàn 
                  ông lớp lớp bỏ ra đi, phần vì bị bắt làm nghĩa vụ quân sự, lớp 
                  vì lên tỉnh kiếm ăn, phần còn lại vì chuyện học hành và nhiều 
                  lý do khác, lén lút mà đi không giả biệt người quen nào v.v... 
                  Lẻ loi chỉ còn lchúng tôi, với mươi mười căn nhà bỏ hoang cùng 
                  khu rừng cao su trơ trọi, cố bám đất mà sống. Ở thì phải ở rồi, chứ biết đi nơi đâu nữa mà sống. Chúng 
                  tôi có quen một ai đâu. Nói là chúng tôi cho có số nhiều một 
                  chút, chứ thực ra, chúng tôi đây chỉ gồm có, tôi, má tôi, gia 
                  đình bác Tám, bác trai và gái, cùng một số gia đình khác sống 
                  rãi rác, tựu trung dăm mười căn nhà, cách nhau khoảng 20 m. 
                  Phần lớn gia đình ở đây kiếm sống bằng nghề cạo mủ cao su, 
                  trong đó có má tôi và bác Tám trai, là nguồn lợi tức duy nhất 
                  ở mỗi căn hộ ở đây. Bác Tám trai, tuổi trạc 45, nhưng trông khá già so với tuổi. 
                  Bác Tám gái trông còn tệ hơn do năm tháng bị mù lòa (tôi vẫn 
                  không rõ vì sao, nghe đâu vì căn bệnh tiểu đường mà nên), sống 
                  bám vào đồng lương ít ỏi của bác trai và thằng con từ tỉnh gởi 
                  về. Má tôi cũng chỉ ngoài 35 nhưng vì sương nắng vải dầu nên 
                  trông bà cũng không khá hơn bất cứ ai trông cái làng này. Tôi 
                  chỉ vừa hơn 14 tuổi, cái tuổi chẳng làm được gì ngoài việc đào 
                  bới kiếm củ, trồng dăm ba luống khoai, luống rau và tiếp má 
                  tôi cạo mủ cao su vào những dịp họ cần thêm phu cạo. Ba tôi chết lúc tôi 10 tuổi. Ông bị căn bệnh viêm gan nhiều 
                  năm liền. Vì vậy gia đình tôi vốn đơn chiếc bây giờ còn cô độc 
                  hơn.  Nhà tôi được Ba tôi đích tay dựng lên. Nói là cái nhà chứ 
                  thực ra là một cái chòi tranh trống lốc nằm giữa vùng đất 
                  hoang vu đầy cỏ tranh. Lúc mới tới đây, ông khéo chọn ra một 
                  mảnh đất ráo ở cạnh một con mương. Mỗi chiều, sau một ngày 
                  quần quật với đất cát, chúng tôi thường ra mương múc nước lên 
                  tắm. Ở đây, người ta có lệ tắm mương vào mỗi chiều, khi trời 
                  bắt đầu nhá nhem là bà con kéo nhau ra mương. Người thích tắm 
                  và trầm mình trong nước mát như bác trai, hay người khác siêng 
                  hơn nên múc nước lên, rồi mới tắm, như tôi. Vì để tiết kiệm thời gian, chúng tôi thường tắm và giặt quần 
                  áo cùng một lượt, mặc bộ nào là giặt ngay bộ đó. Và đương 
                  nhiên, chuyện cởi hết áo quần ra tắm ở đây cũng rất thường, 
                  thường đến nỗi không ai còn để ý. Với lại, cái làng này có bao 
                  nhiêu người qua lại đâu mà để dòm ngó !
 Với tôi, thì trường hợp hơi khác một chút. Nhà tôi gần nhà 
                  bác Tám, gần như bước hơn 10 bước là tới. Chúng tôi tuy là 
                  láng giềng nhưng sống rất đùm bọc. Bác trai lại là người rất 
                  tỉ mỉ, hiền hòa, hay dẫn bác gái ra sân ngồi hóng mát mỗi khi 
                  con nắng nhạt màu. Sau một ngày quần quật, bác trai chỉ còn 
                  bấy nhiêu cái thoải mái bên cánh đồng mọc đầy cỏ dại, cỏ tranh, 
                  ngọn nào cũng cao như ngọn lúa có bông cỏ trắng lung lay, tạo 
                  nên khung cảnh rất là bình an.Là con gái, nhất là một đứa con gái ưa sạch sẻ, tôi thường 
                  thích tắm và giặt đồ. Hoàn cảnh sống của tôi thì các bạn cũng 
                  hiểu, đành chịu thôi, mất đi cái bí mật cá nhân, sự riêng tư 
                  mỗi khi có sự hiện diện của bác trai của mỗi chiều ra mương 
                  tắm.
 Thoạt đầu, tôi còn ngại ngùng nên hay đợi trời thật tối mới 
                  tắm gội. Nhưng mấy tháng gần đây, trời trở lạnh, tắm đêm không 
                  kham. Vốn cũng biết bác trai chả thèm dòm ngó tôi làm gì, bởi 
                  bác là một người đàn ông chính chắn, bác lại rất thương bác 
                  gái, vì bác gái mù lòa, và hơn hết hai bác đều coi tôi như con 
                  cháu trong nhà. Nếu có thấy tôi tắm, chắc rằng bác cũng sẽ ngó 
                  lơ.  Một lần tôi quyết định tắm đại vào buổi chiều chạng vạng. 
                  Như thường lệ, tôi hay vắt quần áo sạch khô lên xào, rồi cởi 
                  hết áo quần ra dơ giặt trước. Bác trai ngồi thong dong nhìn 
                  trời hiu quạnh với điếu thuốc lào trên môi, lâu lâu quay sang 
                  nói với bác gái câu gì đó, rồi thấy bác gái gật gù, cười vui 
                  vẻ. Tôi cúi đầu không dám nhìn về phía bác trai, chăm chú giặt 
                  cho xong bộ quần áo, để cho kịp giờ nấu cơm tối. Giặt xong, 
                  tôi lom khom múc một vài gáu nước xối lẹ lên mình, rồi núp vội 
                  sau cái lu. Nước ấm hơn so với lúc đêm, thấy mát chớ không 
                  lạnh, làm nhẹ cả người. Tôi xối thêm mấy gáu nữa cho đã, rồi 
                  vói tay lấy xà bông gội đầu, không quên liếc nhìn bác trai xem 
                  động tĩnh, nhưng thấy cử chỉ vô thức của bác. Tôi vững dạ hơn. 
                  Cứ thế, tôi tiếp tục với màn gội đầu và kỳ cọ khắp thân thể mà 
                  lòng dạ thấy nao nao, khó tả. Có thể vì tôi vui, từ nay được 
                  tắm sớm !? Đêm đó, một đêm tối mò cũng như mọi đêm, khi nhìn lên trời 
                  chỉ toàn màu thăm thẳm với vài ánh sao le lói, tôi không khỏi 
                  mơ ước một cái gì đó … người ta gọi hạnh phúc gia đình, giống 
                  như hình ảnh bác trai chăm sóc cho bác gái vậy. Tôi thầm nghĩ 
                  biết đâu lại chẳng là bác Tám nhà kế bên rất có duyên với tôi, 
                  nhưng nghĩ tới nghĩ lui tôi biết điều đó xảy ra thế nào vì bác 
                  Tám nào có gì gì với tôi và bác gái còn sống sờ sờ ra đó. Bỗng 
                  nhiên nghĩ tới sự ra đi của bác gái, tôi thấy mình thật ích kỹ 
                  vô cùng, tôi tự chửi mình “con khùng”, đúng là con gái mới lớn 
                  hay mộng mơ ngông nhỉ! Ở đây quả thật không có một móng con 
                  trai nào cho tôi suy nghĩ tới… Chán thiệt !  Gió càng lúc càng thổi mạnh, rít qua kẽ lá, lạnh run cả 
                  buồng phổi, tôi tư lự một lúc khá lâu, rồi thiếp đi trong mộng 
                  mị êm đềm. Rồi cứ thế, mỗi chiều tôi đều ra mương tắm như không có ai 
                  dòm ngó. Mỗi lần, đều có sự hiện diện của bác Tám, kỳ lạ thay, 
                  điều đó làm tôi thấy vui vui. Bác gái thì mù lòa đương nhiên 
                  không biết, còn bác trai cũng chỉ ngó lơ đôi ba lần, nhưng đa 
                  phần tôi chỉ để bác nhìn sau lưng.  Sau hai tháng tắm trong hoàn cảnh vậy, tôi dần dà không còn 
                  cảm thấy e ngại nào trước mặt bác Tám. Sức mạnh tình yêu chăng 
                  ?, tôi tự hỏi, rồi cười xòa. Và từ lúc đó, tôi quyết định 
                  không núp sau cái lu nữa, cứ tự nhiên tắm, tắm như cái thuở 
                  tôi còn thật nhỏ chạy long nhong, trần truồng trong khu này, 
                  dưới cơn mưa hè mát mẻ. Có một vài lần tắm, vô tình tôi nhìn sang, và thấy bác trai 
                  khẻ xoay đầu tránh né ánh mắt tôi, bác rõ ràng nhìn đã khá lâu, 
                  nhưng vội vàng quay đi nơi khác. Thái độ của bác làm tôi yên 
                  tâm hơn, có phần thấy gần gũi với bác, vì bác quả ư là một 
                  quân tử ! Khiếp, tự bao giờ mà tôi biết bào chữa cho bác, bảo 
                  bác là quân tử, có lẽ dưới cặp mắt “nhân tình” ai cũng là một 
                  vị yên hùng ! Có lẽ vì cớ đó, đôi khi tôi mơ tưởng hảo huyền, 
                  mơ rằng bác là ba tôi, hay một bậc trưởng giả nghĩa hiệp nào 
                  đó đến đây để cứu giúp gia đình tôi ra khỏi cảnh nghèo đói, 
                  giúp cho tôi có ăn có học đàng hoàng như con người ta, nếu 
                  được chắc tôi thương người đó lắm. Mà giả như bác là ba tôi 
                  thiệt, thì chuyện ông nhìn đứa con gái nhỏ của mình tắm cũng 
                  không phải là điều lạ chi. Tôi cho là vậy, càng thêm vững dạ.Có lẽ từ cái ý nghĩ đó mà tôi dẹp hết những sự ngại ngùng gì 
                  trước mặt của bác.
 Tôi bắt đầu sang thăm hai bác thường xuyên hơn. Hễ có dịp 
                  là tôi sang thăm. Ban sáng, khi bác trai lên rừng cao su, tôi 
                  qua thăm bác gái, thường trò chuyện với bà một lát rồi mới đi 
                  làm, công việc đào bới đôi khi cũng cực những chỉ cần làm 
                  nhanh cũng kịp lúc. Tôi vốn còn trẻ, sức dai lắm, chuyện gì 
                  rồi cũng xong. Ban chiều, khi bác trai trở về từ rừng cao su, 
                  tôi lại sang thăm, và hay mang trái cây hái trên rừng, để biếu 
                  hai bác. Bác gái rất tốt với tôi, thường hay vuốt đầu tôi và 
                  kể chuyện ngày xưa của bà, và nhất là chuyện thằng con trai 
                  trên tỉnh. Riêng bác trai, người ít nói, lầm lì, chỉ nói dăm 
                  ba câu khi thấy mặt tôi. Nhưng tôi biết bác cũng để ý đến tôi 
                  và coi tôi như con cháu trong nhà. Đến năm tôi 16 tuổi, tức là 2 năm sau, tôi có thể nói rằng 
                  sự quan hệ giữa tôi và bác càng thắm thiết. Với bác gái, bác 
                  thường bảo, bà thích tôi làm con dâu của bà. Bác trai có phần 
                  mật thiết với tôi hơn trước, nhiều. Bác thường mang những đoản 
                  cây cao su về lắp ráp cho tôi những đồ vật dụng trong nhà như 
                  cái tủ, cái ghế và tỉ mỉ hơn là chiếc bàn xinh xắn và căn nhà 
                  tranh nho nhỏ, để cất những lá cây ngộ nghĩ sưu tầm được hay 
                  những hòn sỏi đủ màu tôi nhặt trên rừng. Tôi đoán bác nhớ đứa 
                  con trai nên giành hết tình thương cho tôi, hay vì một lý do 
                  nào đó, tôi thấy bác một ngày một thân thiết hơn với tôi.  Có tin chăng, dạo đó, dù đã ở cái lứa tuổi dậy thì, tôi 
                  cũng vẫn còn ra ngoài mương múc nước tắm. Bác trai vẫn ngồi đó 
                  cùng bác gái nhìn trời, hưởng gió và thỉnh thoáng ngó … tôi 
                  tắm. Ở cái tuổi mới lớn này ai cũng biết, con gái bắt đầu trổ 
                  mã, ngực nhô lên, mông phóng ra, lông bắt đầu mọc ra ở hai bên 
                  nách và bẹn. Thật mắc cỡ ghê gớm lắm, nếu có ai lỡ nhìn thấy. 
                  Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn không e thẹn giống như các cô 
                  gái khác. Tắm trước mặt bác trai, tôi thấy thấy thật hữu lý, 
                  là lẽ thường làm sao! Phải nói rằng thời gian quen biết bác 
                  trai khá dài như vậy, đã khá đủ cho tôi trở nên quá tự nhiên. 
                  Má tôi thì thường khéo nói, con gái lớn rồi nên giữ gìn. Tôi 
                  chỉ khẻ “Dạ” cho bà yên tâm, nhưng rồi, đâu vẫn vào đấy. Tôi 
                  vẫn tắm “công khai” đều đặn, có thể nói là tắm cho bác trai 
                  coi càng đúng hơn. Song, đôi khi tôi cũng thấy có lỗi làm sao 
                  đó, vì dù gì tôi cũng là đứa con gái mới lớn. Má tôi nói đúng, 
                  sau này tôi còn lấy chồng, phải cần danh giá đàng hoàng. Nhưng 
                  thiết nghĩ kỹ mà coi, ở đây có ai đâu mà đồn đãi. Đôi ba lần 
                  tôi tranh chấp với lương tâm, với cái đúng cái sai, nên hay 
                  không nên, rồi tôi cũng hạ được thằng “lương tâm” của mình. 
                  Thắng luôn cả má tôi. Có nghĩa là tôi quyết định vẫn tắm. Bà 
                  cũng im không nói đến chuyện tôi tắm trước mặt bác Tám nữa. 
                  Tánh má tôi hiền lắm, tôi nói sao bà cũng nghe. Thật ra, bà 
                  không nghĩ bác trai có ý đồ gì với tôi thì đúng hơn, nên bà 
                  cũng tạm chấp nhận.  Nhưng dạo gần đây, khi tôi vừa tròn 17 tuổi, tôi có cảm 
                  giác bác trai thường hay nhìn tôi, càng lúc càng lâu hơn. Tôi 
                  có thể chứng minh được điều đó là vì cách đây hai năm, bác ít 
                  khi nhìn về hướng tôi tắm, mặt khác, bác đã sắm đâu được cặp 
                  kiếng lão mà từ lâu bác hay than phiền là không nhìn được xa. 
                  Lạ lùng thay, cỡ tuổi như bác trai cần gì phải nhìn xa, vả lại 
                  ra sân ngồi ngắm cảnh, không phải lần nào cũng cần mang theo 
                  kính đâu. Chắc chắn rằng bác nhìn tôi tắm ! Thú thật, thời đó, 
                  tôi cũng không nghĩ xa xôi gì khi bắt gặp ánh mắt bác dán chặt 
                  vào thân thể tôi. Tôi vẫn cứ tự nhiên kỳ cọ, tự nhiên như một 
                  nàng tiên tắm mương cố phô bày cái nét đẹp cho anh chàng trần 
                  thế nào đó thưởng thức. Vì vậy, có đôi lúc tôi thầm nghĩ, được 
                  bác trai ngắm mình phải là một điều thú vị chứ, vì ở cái xóm 
                  này, chả có ma nào chịu thèm ngó tôi, đám trai trong xóm có 
                  còn móng nào đâu, được bác trai chiêm ngưỡng là đỡ lắm rồi ! 
                  Hơn nữa, má tôi thường hay bảo, con rất đẹp, đẹp như cái thuở 
                  má còn trẻ, sống ở thành thị, ba con từ trên này chỉ gặp má 
                  một lần rồi sinh mê, nhưng chỉ tiếc là hoàn cảnh hiện tại của 
                  con … Má tôi nói tới đó rồi ngưng, tôi biết bà lo lắng cho tôi 
                  về chuyện hôn nhân sau này. Thôi kệ, tới đâu thì tới. Đó là 
                  chuyện của má tôi, còn chuyện tôi, tôi chẳng thấy lo chút nào. 
                  Ở cái tuổi của tôi, chỉ biết ăn, biết ngủ, và … biết yêu đời. 
                  Dù cho quanh đây, không có một móng thanh niên thiếu nữ nào, 
                  tôi vẫn thấy vui, có lẽ vì tôi đã biết chấp nhận cái lẽ sống 
                  đơn giản ở cái rừng quạnh quẽ này, bên cạnh hai bác Tám, nhất 
                  là bác trai, dạo gần đây bác tỏ ra chăm sóc tôi hết mực. Sướng 
                  thật! Thế là dạo đó, tôi cứ cố tình tắm sớm, để bác trai được 
                  thêm giờ ngắm, và để bác có cái cơ hội nhìn rõ tôi hơn, trước 
                  khi mặt trời lặn sau tán lá cao su. Tôi thú nhận, làm vậy 
                  không ngoài mục đích khoe khoang. Cái khoe của một đứa con gái 
                  mới lớn, khoe cái đầy đặn, cái nhiệt quyết, và sức sống tươi 
                  trẻ, cái mà bác trai lúc nào cũng khen luôn miệng mỗi khi gặp 
                  tôi, “con Mai càng lớn càng trẻ à” và bác cứ nhìn tôi lom lom, 
                  làm tôi ren rúng trong lòng, bướm bay trong bụng. Thuở đó, tôi càng sang nhà bác trai nhiều hơn, để ý thấy 
                  bác trai ăn mặc gọn gàng, đầu chảy gọn gẽ, và nói năng hoạt 
                  bát. Đặc biệt, bác hay nhìn tôi bằng ánh mắt “chết đứng”, ánh 
                  mắt khác hẳn với mọi lần. Tôi không hiểu ánh mắt đó cho lắm, 
                  đoán bác tiếc cái thời trai trẻ cũng hay thường nhìn cô nào 
                  như vậy. Hoặc như bác thường đứng trước kiếng, soi đi soi lại 
                  dung nhan mình. Có lẽ hình dáng của tôi gợi bác nhớ về bác gái 
                  của 30 năm về trước, một thời bác tận dụng cái đẹp trai giờ 
                  đây còn phảng phất, để cua được bác gái, như bác thường hay kể 
                  tôi nghe chuyện tình nọ vào những đêm trăng rằm gió mát. Nên 
                  nghĩ cho cùng, tôi cũng không trách bác về cái nhìn lạ lùng đó, 
                  hay mỗi khi bác cố tình va chạm tôi, bằng những cái bắt tay 
                  hay vuốt đầu hơi quá trớn; Hoặc những khi bác gái lên giường 
                  sớm, do sức khỏe không tốt, hai bác cháu vẫn tiếp tục trò 
                  chuyện bên đống lửa gần suốt canh thâu, với những ly nước nóng 
                  ấm bụng, để rồi, tôi ngủ thiếp trên đùi bác lúc nào không hay.
                   Đến khi tia nắng đầu tiên hắt vào mặt, tôi tỉnh dậy đã 
                  không thấy bác ở đó. Chỉ còn lại chiếc áo khoác của bác đắp 
                  đầy ắp trên thân người tôi. Một mùi đàn ông nồng nồng quyện 
                  với mùi mủ cao su nào thoảng qua khứu giác, xen lẫn mùi sáng 
                  tinh sương, làm tôi, một người con gái mới lớn, thoáng rung 
                  động, tiên tiếc, người đã đi mà hương còn vương vấn !Và thời gian cứ đều đặn lăn đi, tôi bắt đầu phủ nhận cái vai 
                  vế “bác cháu” giữa bác và tôi. Tôi thực không muốn coi bác là 
                  “bác”. Gọi là bác cháu như thế, chứ thực tình, tôi coi bác như 
                  một người chú. Có đôi lúc vì quá tự nhiên, tôi hay chế giễu 
                  bác, gọi bác là “chú cao su” với cái thân hình ốm tong của phu 
                  cạo mủ cao su lành nghề, suốt ngày quần quật. Bác thì chọc tôi 
                  là “con Mai mập”. Bác nói tôi mập đẹp hơn, vì con gái tròn 
                  trịa trông giống … con gái hơn nhiều. Những lúc ấy, tôi thấy 
                  mình gần gũi với bác hơn hết, vì bác cho tôi cái cảm giác bác 
                  là một người anh cả trong gia đình. Và tôi đã suy ngẫm ra cái 
                  lý do tôi phủ nhận cái vai vế đó, tôi đã trưởng thành, cần có 
                  một người đàn ông trẻ trung trong đời mình, một người đàn ông 
                  có thể chia sẻ được buồn vui, và mọi thứ khác.
 Và từ hôm nọ, hễ khi vắng mặt bác gái, tôi thường hay gọi 
                  đùa bác trai, là “anh Tám”. Bác trai cũng dí dõm không kém, 
                  thường đáp lại lời xưng hô với tôi, như gọi là “em Mai”. Một 
                  tiếng gọi “em Mai” nghe nó ngọt ngào làm sao, trong lòng rộn 
                  lên phơi phới, bướm bay trong bụng. Tôi không ngờ những trò 
                  đùa vớ vẫn đó lại đem đến sự mật thiết hơn, như đúng với danh 
                  từ xưng hô “anh, em” của nó. Càng không ngờ, tôi lại đến với 
                  bác trai quá dễ dãi, quá chân thành, mộc mạc của người con gái 
                  quê mùa đang độ tuổi yêu đương, để rồi tôi dấu má tôi tất cả 
                  những chuyện xảy ra sau này. Còn bác trai, tôi cũng không ngờ bác đến với tôi thật chậm 
                  chạm, nhẹ nhàng, thận trọng, thật bao che như rừng lá cao su 
                  chung quanh đây, rầm rạp; Bác đến với tôi bằng một cái gì đó 
                  cấm kỵ, loạn luân, nhưng tràn đầy bầu nhiệt quyết, một tình 
                  yêu bất chấp rào cản, cái rào cản lớn nhất chính là bác gái ! 
                  Và chính cái rào cản này mà chúng tôi không được quan minh để 
                  yêu nhau, đành nhốt mình ở ngoài vòng luân lý, chỉ thể hiện nó 
                  qua ánh mắt lén lút, qua cử chỉ âm thầm, và những cái nắm tay 
                  bất chợt bác gái không thể nào đoán ra được.
 Nhưng có phải lửa gần rơm một ngày nào đó sẽ phực cháy, như 
                  bác trai hay thường cảnh cáo với tôi mỗi khi ngồi riêng với 
                  bác. Nhân cái ngày đó, mùa mưa đến, căn nhà bác Tám bị dột khá 
                  nặng. Tôi và bác trai phải lặn lội, mang gùi xuống rừng cao su 
                  tìm củi và lá về đắp lại cái lổ hỗng. Đi giữa rừng cao su, hai 
                  hàng cây thẳng tắp với những vòm lá xan nhau, với những chiếc 
                  chén đựng mủ đeo bên hông cây đều đặn, tôi và bác càng đi sát 
                  vào nhau. Gió thổi bạt ngang tai lạnh cóng, bác nắm chặt tay 
                  tôi, bảo “Coi chừng lạnh … em !”, rồi cười xòa. Tôi nghe trái 
                  tim mình nhói lên bởi tiếng “em” chân thành, thật hạnh phúc 
                  quá! Ngước nhìn bác, tôi kéo chân rê chậm lại như kéo dài thời 
                  gian dài thêm, riêng bác vẫn tiến nhanh về phía trước. Cứ năm 
                  mười bước, bác dừng lại, lựa một nhánh cây thích hợp cặp vào 
                  nách hay nắm trong tay. Đi được một đoạn khá xa, bác và tôi 
                  mỗi người một bó quàng vai. Điều hay là từ lúc nảy tới giờ 
                  chúng tôi không rời khỏi cái nắm tay.Trên đường trở về, tôi tìm cách nép vào người bác, một sự cố 
                  tình khá mạo muội. Sự gần gũi đó làm tôi thấy được đùm bọc, 
                  nhất là khi cơn mưa phùng bắt đầu phùa tới, vương lên tóc. Bác 
                  bèn đưa tay còn lại cố che lên đầu tôi, gần như choàng qua 
                  người tôi, tôi cố trùn người xuống để nằm gọn trong vòng che 
                  chở của bác.
 Đi được một quãng, gần sắp tới nhà. Thình lình một tiếng 
                  “rắc” khô khốc vang lên, một nhánh cây từ đâu xà xuống trước 
                  mặt. Bác trai bỗng buông bó củi ra, choàng qua ôm tôi, bảo 
                  “Coi chừng!”. Tôi hoảng hồn ôm chặt lấy bác, nghe tiếng “rầm” 
                  vang lên ở cạnh hông. Đất sình văng lên tứ tung. Nhánh cây hơi 
                  lớn, xui sao quẹt “rẹt” trúng lưng bác, làm bác chúi nhũi về 
                  phía trước, đẩy tôi loạng choạng vài ba bước ra sau, tiện đà 
                  kéo luôn bác ngã trùi xuống đất. Lật đật bác đứng dậy, một tay 
                  vét lá, một tay kéo tôi lên. “Có sao không, … em”. Bỗng nhiên, 
                  tôi không còn kềm chế được lòng mình khi được bác thố lộ, lại 
                  nghĩ đây là cơ hội tôi muốn bày tỏ tâm tình với bác, thay vì 
                  đưa tay ra nắm lấy bác, tôi lao tới ôm chầm lấy bác, ôm riết. 
                  Bác trai hơi khựng lại, hai tay bác đưa ra hai bên chưa biết 
                  phải làm gì, nhưng hai tay tôi quyết mực không buông người bác 
                  ra.  Có hơn khoảng nửa phút đứng như hai pho tượng, cuối cùng 
                  bác buông thỏng hai tay xuống, rồi đặt hờ nó trên lưng tôi 
                  vuốt theo kiểu vỗ về đứa bé nhõng nhẽo. Tôi càng ôm chặt bác 
                  hơn vì tôi biết nơi đây chỉ có hai chúng tôi, thời khắc này 
                  tôi quyết phải bắt bác vượt qua cái rào cản luân lý, … để yêu 
                  tôi mới thôi !  Bây giờ bác xoa nhè nhẹ trên lưng tôi, tay kia bác vuốt mái 
                  tóc dài lấm tấm hạt mưa, nửa như muốn kéo tôi về, nửa như muốn 
                  ở lại. Tôi thầm ám hiệu cho bác biết, bằng cái lắc đầu nhè nhẹ 
                  trên ngực bác, “không được”. Ngực bác bỗng đánh “thơm thớp”, 
                  liên hồi, một sức nóng hừng hực nung ra từ đó làm cho tôi thấy 
                  ấm cả lòng, nhất là khi cánh tay bác bắt đầu xiết mạnh ở trên 
                  lưng tôi, trái tim tôi như lộn cổ xuống ruột, như bướm bay 
                  lòng vòng trong gan phổi.Lúc đó, mưa bắt đầu rơi rả rích, lợp đợp trên hai mái đầu trần, 
                  một trung niên và một trẻ. Thay vì cái cảnh hai người dắt nhau 
                  trốn mưa, thì chúng tôi đứng im như trời trồng, ôm chặt nhau, 
                  để mặc cho mưa rơi ướt hết cả áo, để mặc cho côn trùng bắt đầu 
                  kêu rang lạnh lẽo, mà vẫn thấy ấm từ trong cõi lòng, ấm tận 
                  trong cuống phổi.
 Với bác, chắc bây giờ là sự giằn co ghê gớm lắm, giữa cái 
                  đạo đức mà bác thường khuyên dạy tôi và cái tính dục chất ngất 
                  đang gào thét trong tâm cang bác. Tôi biết tôi là một cái 
                  chướng ngại to lớn nhất đối với bác, như một cái ải cuối cùng 
                  của các nhà sư để vượt qua, trở thành chánh quả. Chúng tôi, như hai cây thông chết lặng, không biết đứng đó 
                  đến bao lâu nữa, đến khi bác nâng cằm tôi lên, có lẽ bác sắp 
                  quỵ trước sự cám giỗ. Nước mưa rơi rơi từ trên các nhánh cây 
                  cao su, rơi vào trán, mắt và má tôi, đến mát lạnh. Lạnh mà 
                  không tin mình còn đang tỉnh để nhận ra bác đang nhìn tôi, có 
                  vẻ đắm đuối. Cái nhìn sao sắt thép, ma lực ghê gớm như hút hết 
                  đời con gái tôi vào trong đó. Nếu không ôm thân hình bác còm 
                  cõi do năm tháng lao lực, già nua, xương xẩu, thì ánh mắt sắc 
                  bén đó rõ ràng là ánh mắt của một chàng thanh niên đang tuổi 
                  sung mãn nhất.  Tôi chỉ đành nhũn người trước sức hút thái cực vào mắt bác. 
                  Cũng như tôi, bác đành đoạn khuất phục trước sự cám giỗ của 
                  tôi, đang chìm trong biển tình mê sãn hay thực tế hơn là bất 
                  chấp cơn mưa ướt lạnh. Vành môi bác, cuối cùng, run run, kề 
                  xuống, và hôn nhẹ lên môi tôi. Hôn mà vẫn còn chút sợ sệt, 
                  chan hòa thật nhiều kích động. Và rồi, tôi phải chủ động ôm 
                  chặt lấy đầu bác, hôn suồng sả, hôn thật say đắm, hôn như bất 
                  cứ cô gái nào mới biết yêu và tập tành hôn.  Bác cũng đáp lại sự nồng nàn đó bằng hai cánh tay rắn chắc 
                  của người đàn ông lam lũ, người chỉ biết quần quật bằng hai 
                  đôi tay nhám cù của nghề cạo mủ. Và bằng cái hôn khao khát đầy 
                  kinh nghiệm, dù đã lập gia đình hơn 20 năm, bác vẫn hấp tấp 
                  vụng về bởi sự kích động kinh khủng. Thình lình, bác ghì tôi 
                  lại, bóp chặt sau mông tôi, nép tôi vào bộ ngực phập phồng của 
                  bác, đồng thời lèn đôi chân chay sạm, gân guốt vào giữa đôi 
                  chân tôi. Tay bác cứ thế hết sờ lại soạng khắp nơi, rất ư là 
                  trần tục, bất tuân, bất lý, bất đạo, không giống bác trai đàng 
                  hoàng ngày nào tôi cũng gặp trong trí tôi, mà là … là một 
                  thằng Tám du côn nào đó ! Có lẽ lúc đó mưa càng lúc càng nặng hạt, bởi tôi nghe tiếng 
                  vỗ của giọt đổ rào trên lá. Tôi không định rõ thực chất vì mắt 
                  cứ nhắm nghiền tận hưởng cái cảm giác lần đầu tiên trong vòng 
                  tay người đàn ông. Mưa cũng có lẽ lạnh lắm vì tôi từng sống và 
                  lớn lên dưới cơn mưa này, để hiểu từng cái buốt vào tận gáy 
                  lưng, nhưng sức nóng tình yêu và cụ thể hơn là tình dục đã 
                  sưởi tôi ấm áp dưới mười ngón tay không ngừng cử động của bác. 
                  Tôi thấy hừng hực và hừng hực, cứ muốn cởi phăng hết áo quần 
                  để thỏa dạ với bác, để hồn nhiên như ngày nào tuổi biết rong 
                  mưa, để buông thả tất cả cho bác.  Rồi tôi cũng không chờ lâu, cái gì đó sẽ đến, khi bàn tay 
                  của bác đưa lên bâu áo tôi, xé toạc chiếc áo sơ mi vốn đã sờn 
                  do sương gió. Hai tay bác quạt như người bơi lội xẻ nước, trên 
                  vùng thịt da trước ngực tôi. Tôi bỗng thấy mình trơ trẽn làm 
                  sao, như treo lơ lững giữa muôn ngàn con mắt đang dòm ngó, dù 
                  cho chỉ một đôi mắt bác đã từng thấy tôi trần truồng cũng quá 
                  hổ thẹn. Song, tôi lại thấy mình rất ư là phụ nữ, rất là con 
                  gái khi hai bầu ngực no tròn của mình, lặn sâu trong mười ngón 
                  tay sờn da của bác, chỉ để lại tám nẫn thịt trắng phau, nổi 
                  quầng lên như cái bánh hoành thánh, chật chội, nằm chen giữa 
                  các đốt xương xẩu của bác. Và khi buông ra, là mười dấu vân 
                  hồng hồng trên da thịt trắng hếu.  Tôi chỉ còn kịp nấc lên một tiếng nấc đầu tiên khi một 
                  người con gái biết được cái cảm giác “xác thịt”, đoạn tôi chỉ 
                  thấy đầu bác nhấp nhô dưới tầm nhìn tôi. Bác đang làm gì đó ? 
                  Trời ơi! Bác Tám, bác bú của con chăng, anh bú vú của em hả ?… 
                  Chắc bác giết con rồi. Thật sự, lúc đó tôi chỉ muốn la toáng 
                  lên giữa rừng vắng như vậy. Bởi vì, bác cho tôi cái đê mê 
                  không tả xiết. Mười ngón tay tôi như có phản xạ cứ nhũi và bấu vào tóc bác, 
                  cảm giác những cái gút xoáy vào trong lòng ngực, để cảm giác 
                  hai đầu vú mình cương cứng, chỏi thẳng, đâm xoạc vào lưỡi bác 
                  mà vẫn thấy ấm cả bầu vú, gay gay nơi sống lưng, ướt cả bẹn. 
                  Hay như những cái miết dai dẵn tưởng chừng như đầu vú bị vứt 
                  bung ra khỏi bầu ngực, tạo ra những cái tê tê, điêng điếng làm 
                  đôi chân không còn chút sinh lực nào để bám cho vững. Và đó 
                  cũng là lúc bác Tám dìu tôi tới một gốc cây cao su. Tôi đi lui, 
                  chậm chạm, như đứa bé sợ ma lui dần trước cảnh rừng hoang lạnh 
                  lẽo. Đôi mắt vẫn nhìn bác như bắt lửa. Thật sự, người tôi nóng 
                  như đốt, vì tôi biết lát nữa thôi, tôi sẽ nằm trong vòng tay 
                  hạnh phúc của bác, được bác trao tất cả cái vị ngọt của thú 
                  yêu thương. Khi lưng tôi chạm vào thân cây, mông ấn vào bát sữa cao su 
                  treo bên hông, là lúc bác Tám vừa áp sát. Tôi cảm giác cái gì 
                  cồm cộm giữa đũng quần bác. Tôi hơi hoang mang, chưa biết tính 
                  sao, thì tay bác nắm lấy tay tôi đẩy vòng về sau lưng cây, cho 
                  tay đan vào nhau. Rồi bác đứng nhìn tôi mình trần, cả hai như 
                  chết lặng.  Mưa vẫn cứ rơi, rơi trên mặt đờ đẫn của bác, và rơi trên bộ 
                  mặt lo lắng của tôi. Hơi thở bác trở nặng làm tôi thêm hồi hộp.
                   Bỗng có ánh chớm xẹt ngang, kèm theo sau là tiếng rền của 
                  sấm, tôi thót mình, ôm đại bác Tấm. Hoàn hồn lại, đã thấy bàn 
                  tay bác đặt lên lưng quần. Không còn làm gì hơn, tôi đứng lặng 
                  và chờ đợi, coi bác sẽ làm gì nữa. Và không cần đợi lâu, vụt 
                  một cái đã thấy bác ngồi thụp xuống. Nhìn lại, tôi phát hiện, 
                  quần mình đã đi tuốt xuống đùi. Tôi bắn người lên, run rẩy như 
                  con cầy sấy. Trước cái cảnh không thể tưởng ra được, ai như 
                  tôi lại không sợ. Bác Tám đang ngồi dưới chân tôi, còn tôi gần 
                  như lõa thể. Trời ơi, bác sắp làm gì đây ? Con sợ lắm ! Bác 
                  nhìn tôi cái gì lạ lùng vậy ? Lúc đó, mưa cứ rơi rơi trên thân 
                  thể tôi, những giòng chảy bắt đầu từ trên đổ xuống, mỗi khi 
                  gặp những khu cao cao, chúng chia năm bảy ngã tẻ xuống, gặp 
                  khu thung lũng, chúng đọng lại. Khi cùng nhau lướt tới dưới, 
                  không hẹn mà gặp ở một điểm, từ đó tựu lại những tia nhỏ thành 
                  tia lớn hơn, ôm theo nhánh lông đen tuyền, rồi nhỏ giọt ra từ 
                  cái chóp cong cong… Tôi bỗng thấy thẹn đến chín cả người, thà nhắm mắt còn hơn 
                  phải nhìn thấy mặt bác, nhận ra bác đang dòm “cái đó” lom lom. 
                  Thình lình, xoạc một cái, bác kéo luôn quần tôi xuống gót, tôi 
                  còn chưa định thần, đã thấy bác nắm chân tôi rút ra khỏi ống. 
                  Bây giờ, tôi thật sự trần truồng, không một mảnh vải trên 
                  người. Đâu đó một vòng tay rắn chắc ôm chặt lấy đôi chân tôi, 
                  bất giác tôi nhìn xuống. Bác Tám đã phủ phục như người phục 
                  dịch, im lặng, nghiêm trang, như đang tận hưởng cái phút giây 
                  tìm lại được pho tượng quí giá đã thất lạc từ lâu. Đúng vậy, 
                  tôi bỗng thấy mình như một pho tượng vệ nữ …  Bác Tám chợt trở dậy làm tôi thêm hồi hộp. Bác nhìn lên tìm 
                  ánh mắt tôi dò xét, tôi quay đi nơi khác vì không dám nhìn 
                  thẳng vào ánh mắt bác. Tôi nghĩ, hay để bác làm gì tùy thích 
                  sẽ tốt hơn, vì bác là người dày dặn kinh nghiệm. 
                   Trong 
                  một thoáng ngỡ ngàng nào đó, tôi bỗng quay lại, thật không ngờ 
                  mặt bác gần kề với vùng kín của mình. Thật không hiểu nỗi bác 
                  đang làm gì, tôi chỉ thấy cửa mình tôi ướt đẫm, run run trước 
                  vành môi van xin của bác. Có phải do nước mưa làm tôi ướt đẫm 
                  ? Tôi nghĩ vậy và nhìn xuống, chứ còn lý nào hơn. Tôi thật 
                  chưa hiểu chuyện ... Khi ấy, môi bác đã chạm vào vài sợi lông 
                  mới mọc, làm cho những lỗ chân lông quanh đó gù lên, phản ứng. 
                  Tôi như lịm đi vì kích ngất. Trời ơi ! Bác không định … Trời 
                  ơi ! Bác không định … Tôi lập đi lập lại, thốt lên trong cổ 
                  họng như cản lại chính mình hay cản lại hành động của bác Tám. 
                  “Đừng bác! Kỳ chết ! Con nhỏ tuổi …”, nhưng những lời đó chỉ 
                  vang lên bên tai không thốt ra được. Đến khi lời nói sắp bật 
                  ra cửa miệng thì chỉ là “thôi muộn rồi”. Những giọt lưa thưa 
                  kia, trôi theo nhúm lông đen, từng giọt một rỏ đều trên lưỡi 
                  bác ! Thấm tận xuống cổ họng. Nếu không lầm, tôi nhìn thấy bác 
                  lim dim. Cảnh tượng đó làm người tôi nóng bưng lên, đầu như ai bổ ra 
                  làm hai không còn cảm giác. Thiên địa ơi, bác uống đó hay sao. 
                  Tôi hoa đi cả đôi mắt như quên cố quên đi cái thực tiễn đang 
                  diễn ra trước mắt, hy vọng rằng mình không phải phạm tội gì 
                  với trời đất.
 Mặt khác, tôi không thể quên đi cái ấm áp dần dà xâm chiếm 
                  và ngự trị trong cơ thể tôi, mà khởi nguồn là từ nơi chiếc 
                  lưỡi bác, từng ly một ấn về phía trước, và còn len lõi.  “Bác Tám ơi ….!”, tôi thì thào trong hơi thở, tay bấm chặt 
                  vào tay, vẫn còn quàng sau lưng thân cây, nhưng hai chân tôi 
                  càng lúc càng yếu dần trước sự gia tăng cường độ của bác. Cái 
                  cảm giác sao mà êm dịu, ngầy ngậy béo béo như ăn phải một cục 
                  bơ nghẹn ở cổ, tuy sướng mà khó chịu, kềm theo cảm giác buồn 
                  tiểu. Và cuối cùng, tôi quỵ xuống thật, cho dù cố chống chế 
                  thêm nữa, hai chân tôi như uống phải thuốc liệt. Mắt lại cứ 
                  nhắm nghiền, mà lưỡi thì khô đắng, may nhờ nước mưa thấm qua 
                  môi.  Tôi nuốt nước miếng, không ngờ mình đã ngồi bẹp xuống gốc 
                  cây từ lúc nào, lưng cào bung cả chén mủ cao su, mà cảm giác 
                  vẫn bám sát theo cửa mình. Qua màn đục của nước mưa hoen trên 
                  mí mắt, tôi lim dim nhìn bác Tám. Bác đã nằm rạp trên mặt đất. 
                  Thật tội lỗi quá, sao tôi bỗng thấy thương bác quá, định chấm 
                  dứt cái trò kỳ dị này, nhưng tay chân đều bủn rủn. Cái sướng 
                  lại cứ đột xoáy vào tận đáy, đánh càng lúc càng hăng không kịp 
                  cho tôi chống chế. Tôi gần như gào lên như một con điên say 
                  rượu, đang đánh ghen. Bác Tám thật ác quá, ngoạm chặt bằng cả 
                  mồm, không cho tôi cục cựa. Và cứ thế, bác nít chặt vào háng 
                  tôi …Thình lình, như cái đê tức nước vỡ bờ, tôi bỗng nghe một 
                  giòng chảy đặt sệt, mãnh liệt, đổ ầm qua âm đạo, như cái cảm 
                  giác của cây cao su bị người ta xẻ thịt, đổ tràn ra sữa nhựa. 
                  Sướng khiếp quá! Tôi nảy bụng lên như một vũ nữ Ba tư. Không 
                  biết tôi có thét to chăng, nhưng chỉ nghe âm thanh “ê, a” 
                  trong cổ họng. Tôi nhớ mình co giựt thêm mấy cái rồi buông 
                  thỏng mình, và diễn cảnh của một đứa con gái quằn quại kẹp 
                  chặt đầu người đàn ông vẫn còn tiếp tục đến khi tôi mở mắt. 
                  Hai gót chân đặt lên lưng bác hồi não không hay. Lúc dư âm còn chưa dứt, tôi đã thấy sức nặng đè tựa trên ngực. 
                  Bác Tám chồm lên rồi, tay bác quơ quơ tự kéo luôn kéo quần đã 
                  xút nửa đường. Tôi biết giờ phút đó đã tới, giờ phút để làm 
                  một người phụ nữ chân chính, giờ phút để làm vợ bác Tám đây mà. 
                  Ôi, sao tôi thấy sung sướng lạ thường !
 Nhắm mắt, tôi chờ đợi và đón nhận, hai tay đưa lên cởi luôn 
                  mấy cút áo dùm bác. Thiết nghĩ, những lúc con người trần 
                  truồng nhất là những lúc con người chân thật nhất. Không giả 
                  dối. Tôi còn muốn giữa tôi và bác không có lớp rào nào ngăn 
                  cản, dù nó chỉ là mãnh áo mong manh.  Áp chặt em đi anh, tôi thầm gọi bác Tám và ôm ghì bác vào 
                  lòng tôi. Đất lạnh, mà tôi vẫn thấy ấm. Lá mỏng, mà sao tôi 
                  vẫn thấy êm. Cây xướt cả vào lưng, mà tôi vẫn tê tái trong 
                  lòng. Cả con người bác, mình trần không che đậy, bây giờ, hoàn 
                  toàn nằm trên người tôi, làm tôi sướng rơn từng tế bào trong 
                  cơ thể.  Bỗng một cái gì nóng như lửa đốt lèn giữa vào cửa mình, 
                  giựt tôi trở lại với thực tại, phát hiện ra cái gì đo nhoi 
                  nhoi trong cửa mình, không khỏi làm tôi buồn nứng. Lại thấy 
                  lúc nó nhấp nhấp, lúc tưởng đã vào trong, nhưng lại bật ra 
                  ngoài, rồi phải bắt đầu lại từ trước.  Mưa càng đổ nặng hạt hơn, nước bắn lên tóc và tai, phát ra 
                  tiếng lỏm bỏm. Bác thì cứ tiếp tục cố gắng, tôi tiếp tục kiên 
                  nhẫn. Nếu như lúc đó không phải có thân hình bác che chở, chắc 
                  đôi mắt tôi không thể nhìn được sự căng thẳng trên khuôn mặt 
                  bác, sự co giựt của các cơ bắp, của hơi thở hào hển, của đôi 
                  mắt lim dim, nhìn được cả một khung trời mưa giăng đang đổ 
                  phùng xuống hai tấm thân trần.  Có phải cái đó gọi là khoái lạc ? Tôi cũng chưa bao giờ 
                  thấy ai biểu hiện cái khoái lạc ra làm sao, ngoại trừ tôi cảm 
                  nhận nó chỉ vừa mới đây thôi. Một lát sau, tôi bỗng kiểng chân lên khi thấy bác cứ nhoài 
                  người về phía trước. Một cảm giác như xâm xoi nhói vào đầu cửa 
                  mình, thốn thắt. Tôi bấm chặt lấy lưng bác để kềm lại nhưng 
                  mông bác cứ quặn lên, quặn xuống giữa hai đùi tôi, tìm chỗ đi 
                  vào. Càng lúc tôi thấy càng đau hơn. Những lằn xướt rát buốt 
                  do thân cây cào xé trên lưng, bây giờ không còn thấm ly nào 
                  với cái đau bên dưới. Tôi bấm môi chịu đựng, nghĩ rằng lát nữa 
                  thôi thì cơn đau sẽ qua mau. Rồi thì, dòng suy nghĩ vừa tắt, một cái nhói đau kinh khủng đi 
                  tọt vào trong, như một thanh sắt nung lấy thế đâm sâu vào, xé 
                  toạc thân tôi ra làm hai mảnh. Bất giác tôi phải la toáng lên. 
                  Theo phản xạ tự nhiên, tôi vòng chân kẹp chặt lấy mông bác, vì 
                  mọi cử động của bác là một con dao cắt ngang qua da thịt. 
                  Nhưng dường như bác không chịu ngừng, sự tiếp tục của bác và 
                  đôi chân ngăn cản của tôi tạo ra một diễn cảnh tượng của một 
                  con sâu rợm đang trườn mình trên cọng cây, trườn nhưng không 
                  xê dịch được chút nào.
 Thoáng một cái là cơn đau chợt dứt. Thay vào đó là một cảm 
                  giác khỏa lắp, cảm giác đầy đặn, như một cái nêm chêm vào lỗ 
                  trống, vừa vặn làm sao. Không biết từ lúc nào, tôi buông lỏng 
                  đôi chân kẹp mông bác. Sự dập dồn càng tăng nhanh, đến như hai 
                  chân tôi giương lên trời một cách rất lạ lùng, tự nhiên. Cái 
                  khoái cảm của rút và đâm, của đâm và đâm tới nữa, của rút ra 
                  gần hết và đâm mạnh vào, của cái nông da thịt ra hết rỡ, rồi 
                  kéo ra làm cho da thịt nghiến lại, quặn theo cơn xoáy nặn ra 
                  ngoài; Rồi ứ nước, nhoèn nhoẹt những tiếng sột xoạt mà chỉ có 
                  chính da thịt của cơ bắp ngay đó mới có thể lắng nghe được, 
                  làm tôi chết lịm.  Phải nói tất cả cái cảm giác đó đến rất nhanh, ào ạt, ngắn 
                  ngủi, và sau cùng là những cái phình-rồi-xẹp-rồi-phình, lèn 
                  chặt trong cửa mình, chất ngất, đầy ắp, nhễ nhại. Kềm theo là 
                  sự co và dũi đến căng kiệt của bác Tám, cho tới khi bác căng 
                  cứng, rồi xẹp như cái bong bóng, nằm xì trên bụng tôi. Thở hào 
                  hển. Xong. Hết. Thế là hết. Ngắn ngủi. Trọn vẹn hay thiếu thốn, 
                  tôi hoàn toàn không biết, chỉ đoán cái cảm giác giao hợp là 
                  vậy. Lúc đó, tôi chưa nghĩ tới khoái cảm tột đỉnh là gì, chỉ 
                  thấy mình sao tỉnh táo, ráo quảnh, thỏa mãn tinh thần. Tôi 
                  người con gái … giờ đây … không còn là con gái nữa. Có phải vì 
                  vậy mà tôi cho là hết vừa rồi chăng ? Trinh tiết. Trao cho 
                  người mình thương cũng đáng chứ, nhưng mất đi cái quí nhất của 
                  đời con gái ai không tiếc. Tôi nằm im với bao ý nghĩ lẫn quẫn 
                  trong đầu. Qua làn nước hoen ở nơi mi, tôi thấy bác Tám đang 
                  mặc lại quần áo. Thình lình, tôi thấy lạnh. Không biết tại mưa 
                  lạnh, từ hồi tới giờ đã lạnh, hay tại cái sự trơ trẽn của tình 
                  dục làm cho tôi thấy lạnh. “Mặc áo vô đi”, bác quay đầu lại nói. Không còn nghe tiếng 
                  xưng “em”, tôi gật gù, rồi lồm cồm ngồi dậy, quơ lấy quần đã 
                  sũng ướt. Nhìn xuống đùi, những vết tích vẫn còn đó, của màu 
                  trắng đục đàn ông và một chút hồng xen lẫn nước mưa. Không 
                  biết đó có phải là trinh tiết, hay là chút nước màu của cành 
                  lá chết. Tôi quẹt ngang, rồi mặc lại quần. Chiếc áo rách toạc 
                  vứt gần đó cũng được tôi vén khéo choàng lên.  Bác Tám đứng đó, nhìn tôi lắm lét, không hiểu ông đang nghĩ 
                  gì. Bây giờ tôi muốn chạy lại ôm chầm ông hết sức, nhưng cái 
                  nhìn của ông lạnh lẽo làm sao, khác hẳn với ban nãy. “Con lấy 
                  bó cũi rồi về”, bác nói. Tôi “ờ”, rồi lẳng lặng bước theo gót 
                  bác, bì bõm bì bõm, thoăn thoắt trên con đường ngập nước, trở 
                  về. Về đến nhà, bác gái trông đã lâu, đón chúng tôi ngoài cửa 
                  hỏi dồn. Bác trai không đáp, chỉ bắt tay làm việc. Tôi thì ú ớ 
                  không biết giải thích sao, cũng bắt tay giúp bác trai, lợp lại 
                  mái lá. Không ngờ đêm hôm đó tôi bị sốt. Ho gần như sáng đêm. Má 
                  tôi nói tôi dầm mưa cảm lạnh. Bà mang tôi ra cạo gió, phát 
                  hiện những vết cào xướt trên. Tôi giải thích do bị té, cây 
                  quẹt, bà cũng tin. May nhờ chén cháo nóng sáng hôm đó, tôi đỡ 
                  phải liệt giường. Song mất mấy ngày sau mới hoàn toàn hết hẳn. 
                  Bác Tám trai gái có sang thăm tôi, nhưng lại ra về rất vội 
                  vàng, ánh mắt bác trai có vẻ xa lạ làm sao ấy, không biết bác 
                  có thấy mặc cảm nào, hối hận nào chuyện đã xảy ra. Xin đừng 
                  nghen bác, tôi nghĩ vậy, bởi vì con không hề hối hận chuyện đã 
                  xảy ra, xin bác cũng đừng. Con Mai này đâu phải còn con nít nữa, bác thường nói với con 
                  như vậy. Tôi tưởng sẽ nói cho bác hiểu những điều suy nghĩ đó, 
                  nhưng lại không hề có dịp.
 Tôi cũng không ngờ cái lần ân ái đó là lần đầu tiên cũng 
                  như lần cuối. Bác trai quyết mực không làm lỗi với bác gái dù 
                  cho tôi có nhiều lần bày tỏ, khuyên lơn, khiêu khích, giận hờn, 
                  hoặc hơn thế nữa là lả lơi, nhưng lần nào tôi cũng được đáp 
                  lại bằng bộ mặt rầu rầu, nói rằng: “Không bao giờ tái phạm nữa”.
                   Tôi đã đùng đùng nỗi giận khi nghe lời bác nói. Rồi từ sự 
                  giận hờn nhõng nhẽo, tôi đi tới giận thật sự, tôi làm hết mọi 
                  cách, nhưng vẫn không kết quả. Tôi quyết định tránh mặt bác, 
                  tránh luôn hơn hai tháng, và đương nhiên tôi không bao giờ tắm 
                  mương mỗi khi có sự hiện diện của bác trai. Lúc đó, nhiều lúc 
                  bác gái sang thăm, hỏi han vì sao tôi không tới, tôi chỉ đáp 
                  lạnh lùng là “Không rãnh”. Bà đoán tôi giận hờn chi đây, nhưng 
                  không đoán ra được điều gì khác. Nhiều đêm liền, nằm trơ trọi trên giường, nghe gió rít qua 
                  kẽ lá, nghe rừng cao su thì thào, tôi nhớ bác Tám khôn nguôi. 
                  Tôi nhớ vòng tay chay sạm ấy, đôi mắt sắc bén ấy, bờ ngực lực 
                  lưỡng ấỵ Tôi nhớ những cái ôm ghì xiết, những cái hôn nồng nàn 
                  và nhất là cơn khoái cảm lần đầu tiên trong đời bác mang đến 
                  cho tôi. Và thật không ngờ, kết quả của sự da diết ấy, tôi 
                  biết thủ dâm như một sự giải tỏa bức xúc cho bản thân. Thật hư 
                  hỏng quá, tôi cứ trách mình mỗi khi “xong chuyện”. Rồi tôi cứ 
                  khóc miết, khóc xưng cả mắt, hy vọng rằng giòng nước mắt sẽ 
                  rửa sạch tội lỗi đó đi.  Dù sao đi nữa, trong thâm tâm, tôi biết chắc rằng, rồi năm 
                  tháng trôi qua, thời gian sẽ là liều thuốc xoa diệu nỗi đau, 
                  người ta hay nói vậy, và tôi sẽ quên hẳn bác Tám.  Nhưng ông Trời trớ trêu làm sao thế, một ngày kia, tôi bỗng 
                  phát hiện cơ thể không được ổn. Đầu tháng thứ hai tôi biết 
                  mình vắng kinh nguyệt. Tới tháng thứ ba, có những triệu chứng 
                  bất thường. Sự nghi ngờ mang thai đã trở thành thiệt. Trời ơi, 
                  phải tính sao đây cho vẹn toàn đây, một đứa con gái mới lớn mà, 
                  biết cái gì đâu. Tôi lại không muốn má khổ sở vì tôi, má đã 
                  khổ nhiều nuôi tôi lớn. Còn phải tính sao với ông Tám nữa ? 
                  Tôi thở dài ngao ngán, mong ngóng một điều gì đó sẽ biến đổi 
                  được tình thế, hay phải chi có một vị cứu tinh nào xuất hiện 
                  cứu tôi ra khỏi hoàn cảnh này.Cứ chiều chiều, nhìn ông Tám dìu bà Tám từng bước một ra sân, 
                  tôi thấy lòng mình trùn xuống. Bà Tám cần ông Tám nhiều lắm, 
                  tôi không thể nào cướp đi ông Tám từ mình bà được. Nhưng cứ ôm 
                  mãi cái bụng này rồi giấy sao gói được lửa. Phải chi có cách 
                  gì cho người ta chết đi mà không vướng bận gì, không làm cho 
                  ai khổ sở, phiền lụy thì hay biết mấy, tôi thẩn thờ rồi thẩn 
                  thờ suốt ngày đi lẩn quẩn trong rừng cao su …
 Càng tuyệt vọng hơn nữa khi biết được thằng con trai con 
                  bác Tám thình lình trở về. Gia đình bác bây giờ sum họp đầy đủ, 
                  tôi còn làm gì được hơn nữa. Tôi không thể nào phá tan những 
                  tiếng cười giòn tang hạnh phúc ở bên ấy. Càng không thể lấy 
                  con bác được theo lời đề nghị của bác gái. Vì một lẽ đơn giản 
                  thôi, giọt máu trong bụng tôi là anh em ruột với y. **   *
 Mưa đã tạnh sau một trận dai dẳng, trời khá lạnh. Cây lá 
                  thả nước rơi theo mỗi trận gió. Làm mấy con chim gáy kêu chóe 
                  lên. Xa xa, một chiếc xe bon bon, chậm dần và đỗ ngay trước 
                  mặt một người con gái trẻ Co cô gái choàng khăn, đứng khúm núm 
                  quơ tay. Người lơ xe phóng lẹ xuống xách dùm cái túi quăng lên 
                  trên.- Đi Xuân Lộc hả ? – Anh ta nói.
 - Dạ phải. Anh cho tôi đi ngay – người phụ nữ run run cặp môi 
                  trắng bệt đáp.
 Chiếc xe nổ khói, từ từ lăn bánh. Khu rừng cao su với từng 
                  hàng thẳng tắp, khoảng đất đỏ dông dốc mờ ảo dần dần chìm 
                  khuất sau lưng người con gái, hai bàn tay cô vuốt nhè nhẹ trên 
                  bụng, thầm thì: “Yên tâm đi! Mẹ quyết định rồi”. Hết |