| Chiêu Hoàng hoàng hậu ngồi bên ngọn đèn dầu
                  leo lét lòng nặng trỉu. Đêm đã khuya, tiếng dế
                  kêu rúc ríc ngoài vườn làm nàng buồn hơn. Những
                  cành cây ngoài vườn thượng uyển đong đưa
                  theo nhịp gió heo may luồn qua cánh cửa thổi những
                  sợi tóc mây trên vầng trán thanh cao. Đã mấy
                  ngày nay Trần Cảnh không đến thăm nàng như thường
                  lệ khiến nàng quay quắt nhớ chàng như điên dại.
                  Nàng nhớ khuôn mặt chữ điền nghiêm nghị. Vầng
                  trán cao thông minh và cặp mắt sáng như sao làm
                  nàng rung động mỗi khi chàng chăm chú nhìn nàng.
                  Đôi mắt chàng rực lửa mỗi lần nói chuyện
                  quốc sự thu phục mọi người chung quanh và cuốn
                  hút tâm hồn người hoàng hậu trẽ. Từ lúc
                  lấy Trần Cảnh năm mới 8 tuổi đến nay đã gần
                  12 năm nàng chỉ bắt đầu chú ý đến chồng ?
                  vài tháng trước đây. Mẹ nàng là Trần thị
                  và cha là Lý Huệ Tông đem gã nàng cho Trần Cảnh
                  vốn là anh em cô cậu ruột với nàng. Nhà họ
                  Trần là như thế, anh em cô cậu, dì chú lấy
                  nhau loạn xạ vì muốn bảo trì huyết thống và sức
                  mạnh của dòng họ. Nàng còn nhớ rõ cái đêm
                  hôm ấy, cái đêm nàng ? trao tấm thân trinh bạch
                  cho chàng vua trẻ tuổi khỏe mạnh đẹp trai như
                  Phan An tái thế này. Dù mang tiếng lấy chồng nhưng Phật Kim (tên tục
                  của Chiêu Hoàng) và Trần Cảnh đối với nhau
                  như hai người bạn thân. Ở chung cung điện và
                  chung phòng nhưng ít khi nào nàng cho chàng rõ những
                  giây phút riêng tư vì bản tính hay mắc cở trời
                  sinh của nàng. Biết nhau từ lúc còn quá trẻ
                  khiến cả hai đều không mấy tự nhiên khi bị ép
                  với nhau cái chuyện vợ chồng quá thân mật.
                  Trần Cảnh cũng thế, chàng nhiều khi cũng chỉ vào
                  vấn an nàng theo thủ lệ triều đình chứ chưa
                  biết nói với nàng những lời dịu ngọt tình tứ
                  yêu thương. Mọi chuyện đều thay đổi vào ngày
                  mồng ba tết năm Bính Thân (1236) sau bữa tiệc đón
                  mừng tù trưởng các mường đến qui phục. Năm
                  ấy nàng mới mười chín tuổi.
                   Trần Cảnh có vẻ hơi say sau khi uống khá nhiều
                  rượu cần từ bửa tiệc. Chàng cũng tỏ ra vui
                  hơn. Cái lo ngại mầm nổi loạn ở các nơi hẻo
                  lánh này đã hoàn hoàn dập tắt sau khi Thái Sư
                  Trần Thủ Độ quyết định đem các công nương cựu
                  trào gã cho các tù trưởng làm quà giao hữu.
                  Giấc mơ có thể làm chủ được một cô gái
                  người Kinh đã là khó huống gì là giới qúi
                  tộc cao qúi, những tù trưởng các mường mừng
                  còn hơn cha chết sống lại, tất cả đều hứa
                  mãi mãi trung thành với người chủ mới có
                  lẽ hơn cả con chó trong nhà. Trần Cảnh khoái chí
                  mỉm cười. Chàng gật gù thầm phục cho mưu kế
                  của người chú ruột. Tất cả các quyết định
                  từ Thủ Độ đều được chàng hoàn toàn đồng
                  ý dù chính chàng là một người thông minh hiếm
                  có. Tuy đôi lúc không bằng lòng về những hành
                  động độc tài của chú ruột, nhưng vì bị chú
                  uốn nắn từ nhỏ cái gì cũng phải nghe theo khiến
                  chàng nhiều lúc không tự chủ chính mình. Quyết
                  định đem gã con cháu cung nhân nhà Lý cho mọi rợ
                  không được chàng đồng ý vì sợ làm người
                  bạn xinh đẹp hiền hậu buồn rốt cuộc cũng xuôi
                  tay phó mặc cho ông chú gian hùng làm gì thì làm.
                  Chàng bước vào phòng Chiêu Hoàng để an ủi
                  nàng lúc này đang u sầu ủ dột vì các người
                  thân bên cạnh đã từ từ biến mất cả.
                   Tiếng thút thít trên giường của Chiêu Hoàng
                  làm lòng chàng chùng lại. Nàng bỏ về giữa bữa
                  tiệc liên hoan ồn ào vui nhộn. Vốn lo cho người
                  bạn thân từ nhỏ chàng hiểu rõ tại sao nàng
                  làm thế nên định bước theo thăm hỏi nếu không
                  vì cặp mắc sắc như dao của ông chú trừng lên
                  chận lại. Chàng ngồi như trên đống lửa, trong
                  lòng bồn chồn, nhận hết ly này đến ly khác từ
                  các quan khách vui mừng chúc tụng. Đến khi người
                  khách chót quì lạy ra về chàng mới thở phào
                  nhẹ nhỏm và vội vả đến cung Thiếu Dương tìm
                  nàng ngay. Chàng lên tiếng, sau khi ngồi xuống cạnh
                  mép chiếc giường bằng gổ lim dày ba bốn tấc
                  ta."Phật Kim ! Nàng có sao không?"
 Tiếng nức nở càng to thêm không trã lời
                  khiến chàng càng lo lắng.
 "Phật Kim. Em hiểu cho ta. Ta không bao giờ muốn
                  nàng phải xa các người thân của nàng, nhưng
                  đây là ý Thái Sư ta không thể cưỡng lại
                  được."
 Chiêu Hoàng ấm ức.
 "Chàng là vua mà để cho Thái Sư lộng quyền
                  như thế! Còn gì là phẩm giá? Chàng có thấy
                  thứ phi Hân thị than khóc vì bị gã cho thằng mọi
                  mường Thái Phiên không? Lại thêm cô em họ
                  thân yêu nhất của thiếp cũng bị đem đi mất.
                  Thế thì thiếp ở đây với ai? Sao chàng không
                  gã thiếp cho bọn man ri mọi rợ đó luôn cho có
                  khoẻ hơn không?"
 Nàng lại vật ra than khóc ầm ĩ. Không biết làm
                  gì hơn, Trần Cảnh thở dài. Chàng đặt tay trên
                  vai Chiêu Hoàng cúi người thấp xuống vổ về.
 "Ta hiểu lắm Phật Kim ạ. Ta đã cố gắng khuyên
                  Thái Sư nhưng người không nghe. Người còn bảo
                  đây là cho an ninh của nước Nam và nhà Trần.
                  Nếu không thu phục được đám mọi này thì an
                  ninh phía Bắc sẽ không ồn và giặc Tống thừa
                  cơ lúc ta đang yếu đem quân xâm chiếm thì ta càng
                  có tội với tổ quốc hơn. Nàng thông cảm cho
                  ta."
 Chiêu Hoàng vẫn còn nức
                  nở. Tiếng khóc càng lúc càng to khiến Trần Cảnh
                  quýnh lên. Chàng ôm chầm lấy nàng năn nỉ không
                  ngớt. Hai bờ vai nhỏ nhắn của Chiêu Hoàng rung
                  lên từng hồi càng làm chàng thương cảm hơn.
                  Chàng xoa tay lên trên sau làn lụa mỏng như giấy
                  kiếng. Làn da mát rượi khiến chàng chợt rùng
                  mình. Mùi hương xử nử thoang thoảng khiến chàng
                  ngây ngất đê mê. Như cảm nhận điều gì tiếng
                  khóc của Chiêu Hoàng cũng ngưng lại. Nàng xoay
                  lại. Khuỷu tay của Trần Cảnh bỗng tì vào một
                  cái gì mềm nhủn, như bông gòn, đàn hồi. Chàng
                  giật mình tính giật tay ra nhưng không hiểu sao chàng
                  lại để yên. Men rượu làm chàng quên phắc đi
                  đây là người bạn từ nhỏ hay cùng chàng đùa
                  chơi , chàng đưa tay chụp vào hai cục bông gòn
                  êm ái. Chiêu Hoàng bổng ứ hự ít tiếng nghe
                  thật ai oán. Bộ ngực trinh nữ bị người khác
                  phái rờ phải làm nàng mắc cở sượng sùng.
                  Tính mắng chàng thì hai đầu vú nàng bỗng sượng
                  cứng vì một cảm giác không quen thuộc đầy kích
                  thích đi đến làm chỉ còn tiếng ứ hự trong cổ
                  họng. Trần Cảnh như lọt vào một thế giới mới.
                  Chàng ngờ nghệch xoa tay loạn lên trên bộ ngực
                  nhỏ nhắn yêu kiều của cô bạn thân. Bóp nắn
                  đủ kiểu, vụng về như một chú bé ngây thơ.
                  Chàng cầm phần áo trên giật mạnh. Một tiếng
                  xoạt lụa xé vang lên. Chiêu Hoàng hổn hển."Chàng ? chàng làm gì thế? Đừng làm thiếp
                  sợ."
 Không đáp vì men rượu làm mờ lý trí, Trần
                  Cảnh cúi sát xuống lồng ngực nguyên trinh trắng
                  phau ngậm vào đầu vú bé nhỏ màu hồng nhạt dưới
                  ánh đèn dầu phộng lờ mờ. Chiêu Hoàng rú
                  lên khi trái tuyết lê nàng bị nút mạnh. Một
                  luồng điện từ đầu vú chạy lên óc và truyền
                  xuống phía dưới hạ thể làm nàng bổng kéo đầu
                  Trần Cảnh sát lại.
 "Chàng ? chàng ? đừng làm thiếp ? đau."
 Ầm ừ trong họng không đáp. Trần Cảnh như em
                  bé khát sửa lâu ngày, ngụp lặn từ đầu vú
                  này qua đầu vú khác và tiếng rên rỉ ai oán
                  của người hoàng hậu trẻ khiến chàng say sưa
                  bú mãi không ngừng. Chàng ngồi dậy, cầm mép
                  quần Chiêu Hoàng kéo xuống. Cái quần lụa mỏng
                  được cột lại bằng hai sợi dây lụa nhỏ bị
                  vất rơi nằm lẻ loi trên sàn gỗ. Chàng cũng
                  đứng lên cởi bỏ bộ y phục hoàng triều hao
                  hao giống nhà Lý thô kệch nặng nề ra, trần
                  truồng khoe cho nàng thấy thân hình võ sĩ cân đối
                  nở nang. Dù hơi tối chàng cũng thấy được một
                  mảng rêu xanh rì giữa hai cặp đùi non trắng nỏn.
                  Như ma ám, chàng cúi sát xuống. Một mùi thơm
                  như lan xạ xông lên tận óc làm chàng hít hà
                  sâu vào trong lồng ngực khỏe mạnh. Hai tay run rẩy,
                  chàng cầm hai chân nàng dạng ra. Chiêu Hoàng cố
                  gượng lại nhưng sức ma men Trần Cảnh quá mạnh
                  làm nàng chịu thua. Cặp chân nàng dang ra phơi lộ
                  vùng thầm kín nhất của người con gái trước
                  cặp mắt thèm thuồng của chàng vua trẽ. Mùi hương
                  qúy kích thích làm Trần Cảnh không dằn được.
                  Chàng hôn ngấu nghiến trên đám rêu xanh đen
                  biếc. Lưỡi thè dài ra liếm trên mạch đào
                  nguyên ướt rượt. Người hoàng hậu trinh nguyên
                  rú lên lấy tay đẩy đầu Trần Cảnh ra.
 "Ối ?. Ối ? chàng, cha?à..ng . Kỳ? kỳ?quá
                  hà. Chổ ? chổ đó ? dơ ? a a ahhhhhh lắ??.m
                  ahhhhhhhhh."
 Trần Cảnh thật mạnh. Chàng làm như máy. Chàng
                  không biết tại sao nữa. Mùi hoa lan thơm nức từ
                  đám rêu và mạch suối tiên làm chàng ngớ
                  ngẩn. Chàng liếm, bú, táp hai mép hoa dày lớm
                  chớm rêu đến đút lưỡi sâu vào trong khe giếng
                  cam lồ tươi mát. Hòn cuội nhỏ nhô lên đỏ hỏn
                  làm chàng tò mò ngậm môi rà lưỡi chung quanh.
                  Chiêu Hoàng ưỡn người lên uốn éo không ngớt.
                  Hai tay níu chặc búi tóc quấn trên đầu chàng
                  làm xổ tung ra. Nước cam lồ chảy tràn lan ướt
                  nhẹp mặt mủi nhà vua. Nàng quýnh quáng lên khi
                  chàng quay phía trên đầu nàng cho thấy ngọc hành
                  cương cứng thật đáng sợ và khiêu khích kỳ
                  lạ. Bàn tay ngọc tò mò cầm lấy. Khi cơn khoái
                  lạc đi đến nàng một tay kéo sát mặt chàng vào
                  hạ thể, hai đùi non kẹp chặt đầu chàng không
                  cho lấy ra, còn bàn tay kia cầm ngọc hành đang căng
                  cứng bóp giật mạnh khiến chàng rú lên không
                  hảm được bắn tinh khí tung toé lên sàn gổ
                  lim và cả trên người nàng. Khẻ đặt nàng nằm
                  trên cánh tay khoẻ mạnh, chàng thầm thì những
                  lời ân ái, âu yếm, vuốt ve trên thân hình
                  không mãnh vãi nõn nà như một bông hoa tươi
                  thắm. Đêm hôm đó chàng nhẹ nhàng đút vào
                  người nàng xé toang da thịt người hoàng hậu
                  trinh nguyên và sau đó ? lại ăn nàng thêm lần
                  nữa để tiếng khóc đau đớn của người xử
                  nữ thay vào bằng tiếng rên la trong hoan lạc.
 Chiêu Hoàng thở dài. Nàng
                  nhớ Trần Cảnh quá đỗi. Nàng nhớ vòng tay
                  khỏe mạnh ôm ghì nàng nắc liên tục đưa nàng
                  về một thế giới như trong tiên cảnh. Nàng nhớ
                  cái lưỡi dài thậm thượt có thể liếm tới
                  chót mũi, lúc nó tung hoành trên thân hình không
                  một mảnh vải của nàng. Nàng nhớ ? ôi nàng
                  nhớ cây ngọc hành dài cứng, cặp ngọc hoàn
                  săn chắc kéo lên lúc nàng thoát tinh rờ rẫm,
                  trong cơn khoái lạc đến làm nàng không cưởng
                  được mân mê chúng như một thiếu phụ đa dâm.
                  Nàng rên rỉ, tức tưởi , sờ hòn cuội nhỏ
                  sau làn lụa mỏng, người trân cứng , con bướm
                  ướt đẩm rung rẩy, bàng hoàng, cơn sướng đến
                  tột độ, khi ngồi nhớ tới chàng. Nàng đâu
                  biết chàng lúc này đang bên nhà Thái Sư ,
                  trong một tình cảnh khá rối ren. Nàng thiếp đi. o 0 o Trần Cảnh không tin được tai mình. Khi Thái Sư
                  mời chàng sang , chàng đã viện đủ lý do né
                  tránh vì biết Thái Sư sẽ đem việc đó ra thúc
                  giục. Nhưng ông ta không sờn lòng tiếp tục nài
                  nỉ và sau cùng chàng đành nhượng bộ lên kiệu
                  có sẵn về dinh Thái Sư. Chàng thật không ngờ
                  Thái Sư có thể tàn nhẫn như thế. Khi thấy chàng
                  lấy Chiêu Hoàng lâu chưa có con, ông đã thắc
                  mắc hạch hỏi nhiều lần. Chàng cũng không rõ
                  tại sao chàng và nàng yêu nhau đã hơn mấy tháng
                  mà nàng vẫn chưa tỏ vẻ gì là thụ thai. Nhưng
                  chuyện gì cũng phải từ từ chứ. Chàng tìm cách
                  thoái thác câu giờ nhưng chàng biết không thể
                  qua mặt Thái Sư được. Bảo chàng phải kiếm một
                  người vợ khác thì chàng có thể không phản
                  đối vì mang thân phận nhà vua tam cung lục viện
                  thiếu gì người đẹp, nhưng đây Thái Sư ép
                  chàng phải lấy chị của Chiêu Hoàng, đang có
                  thai ba tháng với người anh ruột của chàng là
                  Trần Liễu. Lý do của Thái Sư rất đơn giản là
                  ông ta không muốn một thế lực nào khác ngoài
                  nhà Trần với nhau. Ông phòng xa quá nên sợ
                  đứa con bất cứ ai khác họ dính với Trần Cảnh
                  cũng có thể đem lại mầm hậu hoạn sau này như
                  họ Lý đã mắc phải. Trần Thái Tông (Trần Cảnh) cảm thấy trong người
                  vô cùng bực bội. Ngồi đợi Thái Sư hơn nửa
                  khắc cũng không thấy ông ta đâu. Bao nhiêu ý
                  tưởng trong đầu chàng chỉ đợi Thái Sư xuất
                  hiện là đổ xung ra. Chàng không nhịn được nữa
                  rồi, bị đè nén lâu quá khiến chàng quyết
                  định phải bảo Thái Sư đừng bao giờ tọc mạch
                  vào chuyện riêng của chàng rồi tới đâu thì
                  tới. Đã mấy ngày không gặp Chiêu Hoàng làm
                  chàng nhớ nàng như điên cuồng, nhưng chàng chưa
                  thể gặp lại nàng cho tới khi giải quyết xong
                  chuyện vợ người anh ruột với Thái Sư. Chàng
                  cầm ly rượu do con thị nữ đưa đến nốc cạn.
                  Men rượu làm chàng thêm can đảm nhưng chàng
                  quên rằng chàng là người tửu lượng không
                  có gì là mạnh và cũng chính vì rượu mà quyến
                  rũ chàng quan hệ ân ái với Chiêu Hoàng. Tiếng
                  bước chân nhè nhẹ của ai đi tới và một mùi
                  hương thơm ngát bổng tỏa lên và khiến chàng
                  ngẩng đầu nhìn. Bóng một người đàn bà hiện
                  ra trước khuôn cửa làm chàng hơi thất vọng. "Thái Sư đi đâu vậy? Cứ hết mấy con tì nữ
                  rồi mấy mụ nạ dòng. Rõ chán." Người đàn
                  bà yểu điệu bước vào, quì xuống, cất tiếng
                  trong trẻo như hạc."Muôn tâu hoàng thượng vạn tuế . Thái Sư có
                  bận chút việc sẽ tới sau. Ngài nhờ thiếp đến
                  hầu hoàng thượng một lát."
 Chàng giựt mình khi nghe tiếng khá quen thuộc. A,
                  thì ra là Trần thị dì ruột của chàng đồng thời
                  cũng là mẹ ruột của Chiêu Hoàng. Sau khi Huệ
                  Tông mất, bà ta bị giáng chức xuống làm Thiên
                  cực công chúa để gả cho Thái Sư cũng là người
                  em họ của bà. Chàng hơi nhừa nhựa đáp.
 "Ồ, mẹ đấy à. Sao Thái Sư đến giờ vẫn chưa
                  thấy đến. Con đợi đã lâu lắm rồi."
 Người đàn bà bước lại gần, ra lệnh cho hai
                  đứa tì nữ bước ra. Bà ngồi xuống kế sát
                  bên cạnh Trần Cảnh, mỉm cười.
 "Thái Sư còn đang tiếp chuyện với Thuận Thiên
                  công chúa và chồng nó. Gớm, hai cái đứa cứng
                  đầu hết sức, không rỏ chuyện quan trọng đến
                  dòng họ ta như thế nào. Thiếp cũng nói vào mà
                  không đến đâu nên Thái Sư bảo thiếp về đây
                  nói chuyện với hoàng thượng trước. À, hoàng
                  thượng uống thêm ly nửa nhé."
 Cầm lấy ly rượu trên
                  tay mẹ vợ,?chàng lại nốc một cái ực cạn
                  và giận dữ ném mạnh cái ly vào góc phòng bể
                  toang ra từng mảnh vụn."Tại sao? Tại sao mẹ lại giúp Thái Sư làm
                  chuyện tày trời này? Nếu con không có con
                  được với em Chiêu Hoàng thì con anh Trần Liễu
                  và chị Thuận Thiên sẽ nối ngôi vua. Như thế thì
                  nhà Trần vẫn còn ngôi báu mà con và anh Trần
                  Liễu cũng còn nhìn mặt nhau được sau này. Mẹ
                  cũng nghe theo ý Thái Sư à?"
 Trần thị cũng cầm một ly rượu có sẵn uống
                  một ngụm nhỏ. Vén mái tóc mây trên trán bà
                  ôn tồn bảo.
 "Hoàng thượng chưa hiểu đó thôi. Dù biết
                  là ta vẫn có thể cho con dòng họ Trần lên ngôi
                  được, nhưng lúc này nhà Trần ta mới bắt đầu.
                  Lòng người chưa phục. Khi hoàng thượng không
                  con thì đó là mầm loạn trong nhà, bao nhiêu anh
                  em sẽ xâu xé tranh dành cái chức Thiên Tử vô
                  giá này."
 Chàng lắc đầu quày quạy.
 "Mẹ và Thái Sư chưa rõ. Con dù lấy em Phật
                  Kim đả hơn mười hai năm nhưng tình chăn gối chỉ
                  mới vỏn vẹn chưa đầy ba tháng. Muốn chúng con
                  có con thì phải đợi ít nhất là một hai năm
                  chứ."
 Trần thị mỉm cười.
 "Hoàng thượng đúng là đang mê man trong bể ái
                  nên có điều chưa hiểu. Tình hình bên ngoài rất
                  nghiêm trọng. Cả nước An Nam chờ đợi tin vui
                  mòn mõi nhiều năm nay. Sức con người có hạn.
                  Một khi họ biết hay vì chưa biết mà tưởng là
                  hoàng thượng không thể có con được thì nhà
                  Trần ta sẽ có mầm đi vào họa diệt vong vì nội
                  chiến. . Bên ngoài tụi Đoàn Thượng, Nguyễn Nộn
                  chỉ đợi có thế là dấy loạn khởi binh và
                  thế thì còn gì công lao cực khổ của Thái Sư
                  , của thiếp và các công thần trong họ bấy lâu
                  nay! Đề phòng vẫn hay hơn. Thiếp mong hoàng thượng
                  suy nghĩ kỹ lại."
 Trần Cảnh ôm đầu thở dài. Đầu chàng nhức
                  như búa bổ nhưng chàng nghe và hiểu hết những
                  gì Trần thị nói. Chàng cảm thấy người đàn
                  bà này quả không vừa và bà ta không phải là
                  không có lý. Chàng cảm thấy mệt mỏi bèn nhắm
                  mắt lại. Uống quá nhiều rượu làm chàng choáng
                  váng. Bổng chàng cảm thấy cánh tay chàng có người
                  nào cầm lấy dìu đứng lên.
 "Hoàng thượng mệt rồi. Vào đây nằm để
                  thiếp sai người tới."
 Chàng loạng choạng như một cái xác không hồn
                  bước theo Trần thị. Bàn tay bà nắm chặt tay chàng
                  mềm mại như không có xương. Tuy say nhưng Trần
                  Cảnh cũng thấy rõ điều này. Chàng không khỏi
                  tò mò ngước mắt nhìn bà ta. Trần thị nhu mì
                  nhìn lại. Dưới ánh đèn lưu ly sáng như ban ngày
                  Trần thị cực kỳ xinh đẹp. Từ đầu mày đến
                  khoé mắt đều lộ vẻ nhu tình phong vận. Chiêu
                  Hoàng và Thuận Thiên cũng là hai giai nhân tuyệt
                  sắc mà còn thua xa. Hèn gì mà Lý Huệ Tông là
                  Thái tử Sam, lúc chạy loạn Quách Bốc vào trú
                  ẩn nhà Trần Lý (cha Trần thị), gặp thấy phải
                  mê mệt đem về cung để gánh lấy mầm loạn sau
                  này. Mái tóc dài ngang lưng đen nhánh như than làm
                  nổi bậc làn da trơn tru trắng như tuyết. Cái mũi
                  cao thẳng tắp trên hai gò má cao sang trọng của
                  người cựu hoàng hậu xưa trông thật sang, và
                  thật uy nghiêm quyền qúi. Nhưng cặp môi hồng
                  khêu gợi ướt nhẩy làm giảm đi sự nghiêm
                  trang phần nào và nhất là cặp mắt loan lóng lánh
                  lẳng lơ chứa đụng một điều gì bí ẩn làm lòng
                  chàng xao xuyến. Chàng cúi xuống không dám nhìn
                  vào cặp mắt đa tình của người mẹ vợ và cũng
                  là dì ruột chàng, líu ríu theo bàn tay mềm mại
                  vào trong một gian phòng sực mùi nước hoa thơm
                  ngát. Trần thị khẻ dìu chàng nằm xuống.
 "Hoàng thuợng nằm đây đề thiếp đi lấy khăn
                  và nước giải rượu cho."
 Nằm một lát trong không gian mờ mờ huyền ảo
                  chàng có cảm giác như đang đi trên mây. Một
                  chiếc khăn nóng ấm lau trên mặt mủi chàng rồi
                  hai bàn tay mềm mại ? từ từ cởi áo choàng
                  ngoài của chàng ra.
 "Hoàng thượng để thiếp lau mình cho khỏe."
 Men rượu làm chàng không cưởng được. Hai bàn
                  tay mẹ vợ thoăn thoắt chỉ trong chốc lát đã cởi
                  trần chàng. Tấm khăn ướt thoa kỳ cọ khắp lồng
                  ngực nở nang. Chàng đang nằm yên nhắm mắt đê
                  mê người lâng lâng trong men rượu và cảm giác
                  êm dịu đê mê thì nút dây quần cũng bị mở
                  ra hồi nào và bị kéo xuống. Trần Cảnh hoảng
                  hốt mở mắt ra định đưa tay giữ lại nhưng hai
                  tay chàng đụng vào tấm thân trần trụi láng trơn
                  như mở của Trần thị. Tiếng bà cười khanh khách.
 "Hoàng thượng để yên cho thiếp lo."
 Phần mềm nhủn của chàng
                  bị nắm gọn trong bàn tay bà. Chàng mở mắt ra
                  nhìn, người lã ra không còn hơi sức ? chống
                  cự. Dưới mấy trăm ngọn nến sáng rực trong
                  phòng, mẹ vợ chàng hoàn toàn lõa lồ đẹp như
                  tiên nữ chốn Bồng Lai. Cái cổ cao ba ngấn sang
                  trọng. Da trắng như bông bưởi vườn Thượng
                  Uyển. Cặp vú cao to và rắn chắc vươn lên kiêu
                  hãnh như hai ngọn núi hoả diệm sơn sắp nổ. Cặp
                  mông nhún nhẩy căng tròn trông chỉ muốn phát
                  cho một cái. Đôi mắt loan nhìn chàng chòng chọc
                  như muốn nuốt sống lấy chàng. Ngọc hành nhà
                  vua tự nhiên theo lẽ trời đất, cương cứng to
                  lên trong bàn tay êm như nhung của người đẹp."Hoàng thượng ? to ghê. Thế này phải đem mưa
                  móc cho thiên hạ chứ để dành riêng cho con bé
                  Phật Kim sao được. Uổng lắm hoàng thượng à.
                  Hi hi."
 Bà lại cười khúc khích. Tiếng cười thật dâm
                  dật làm chàng rùng mình. Tuy cảm thấy ham muốn
                  lên đến tột độ không thể nào chận được
                  nhưng chàng vẫn yếu ớt không cất nổi đôi
                  tay. "Đừng mẹ à." Chàng năn nỉ. Trần thị
                  nhìn cây ngọc hành nhà vua dũng mãnh thoi thóp
                  trong bàn tay ngọc, nước miếng trong miệng bà
                  trào ra, chắc lưỡi. Bà xoay người lại đặt
                  cặp mông trắng hếu đầy đặn trên mặt chàng.
 "Nào. Cái lưỡi dài ngoằn kia đâu cho thiếp
                  xin? Ăn thiếp đi hoàng thượng, thơm lắm. Hi
                  hi"
 Giọng nói dâm ô của Trần thị làm Trần Cảnh
                  rợn người. Chàng rùng mình mấy lần vì cảm
                  xúc kích thích quá mạnh. Sao mẹ vợ chàng có
                  thể dâm đãng như thế? Dù sao bà cũng từng
                  là hoàng hậu một thời mà! Bà không sợ Thái
                  Sư về bất chợt hay sao? Đoá hoa hồng thơm ngát
                  phủ xuống mặt chàng ướt nhẩy không cho chàng
                  suy nghĩ xa hơn. Phản xạ bẩm sinh khiến ngọn lưỡi
                  như con rắn của chàng đưa ra liếm nhè nhẹ vào
                  khu suối tiên đen tuyền . Trần thị khẽ rên lên,
                  bà ép đóa hồng tươi thơm phức gần như ngồi
                  hẳn trên mặt nếu không vì phải cúi xuống ngậm
                  ngọc hành của nhà vua bú như điên dại. Hai dì
                  cháu dùng miệng ham hố đem khoái lạc tới cho
                  nhau như những cặp tình nhân lâu ngày chưa gặp.
                  Trần thị rên rĩ càng lúc càng to hơn. Chàng cũng
                  gầm gừ trong họng. Chàng quên hết. Quên hết
                  tất cả rồi. Quên người vợ trẽ đang mõi mòn
                  chờ đợi bên ngọn đèn dầu sắp cạn bên kia
                  cung Thiếu Dương. Quên cả câu chuyện bại hoại
                  luân thường của Thái Sư mà chàng muốn tránh.
                  Quên cả khuôn mặt đanh lại thật đáng sợ của
                  Thái Sư mỗi lần chàng nói gì không hợp ý ông,
                  huống gì chàng đang cùng vợ ông đang cùng nhau
                  hưởng lạc. Chàng chỉ biết bây giờ người mẹ
                  vợ với cái mu dày ướt nhẹp chà xát trên
                  miệng chàng, và khoái cảm dâng lên từ hai ngọc
                  hoàn căng phồng tinh tịch sắp sửa bắn vào cặp
                  môi khêu gợi trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt
                  trần kia. Ngọn lưỡi dài của chàng đút tút
                  vào trong giếng sâu, bà rít lên, cặp mông rung
                  rẩy ép sát mặt chàng gần như ngộp thở. Miệng
                  nút chặt, một tay nắm lấy ngọc hành giật lên
                  xuống và bàn tay ngọc còn lại tẩm tí nước
                  miếng ? đút một ngón vào ? ngọc môn chàng,
                  khi bà bắn tung toé dâm thủy làm ướt đẫm
                  khuôn mặt tuấn tú. Chàng gào lên trong âm hộ
                  dâm nữ. Tiếng la tắt nghẹn bị bít kín. Chàng
                  chưa bao giờ ? sướng đến thế. Cảm giác nhột
                  thoắt từ hậu môn vào trong cặp ngọc nang to lớn
                  như một tiếng sét quíu lại, bọp thắt rồi mở
                  các cơ quan bắp thịt của dục tình. Đầu óc chàng
                  vào vô thức trong tích tắc. Cửa tinh dịch mở
                  ứa ra và bơm mạnh. Một, rồi hai, ba, bốn ?. cả
                  hàng chục đợt tinh khí bắn sâu vào trong miệng
                  người đàn bà dâm đảng vô tiền khoáng hậu
                  này. Trần thị chép miệng khoan khoái, cả Huệ Tông
                  và Thủ Độ đề không nhiều tinh khí như thế này
                  dù là khi cả hai lúc còn trẽ. Bà nuốt hết
                  không còn một giọt nhưng vẫn còn muốn thêm.
                  Ngón tay bà còn ở trong ngọc môn nhà vua lại
                  bắt đầu di động ra vào khiến nó cương cứng
                  trở lại thật nhanh chỉ trong khoảnh khắc. Chỉ
                  đợi có thế, Trần thị rút tay ra, nhấc cặp mông
                  ra khỏi mặt nhà vua và quay người lại. Đưa ngón
                  tay trước mặt chàng bà cười đỉ thỏa đút
                  vào miệng thè lưỡi liếm mút trông cực kỳ
                  dâm đãng. Mặt Trần Cảnh trắng bệch ra không
                  biết vì sợ hay kích thích quá độ. Chàng gầm
                  lên. "Đồ đĩ ngựa. Để trẫm
                  cho mi chết."Sức mạnh ở đâu kéo đến làm chàng vùng lên
                  vật ngửa bà ra nằm tênh hênh trên giường.
                  Trần thị mỉm cười đắc ý. Bà mở rộng hai
                  chân chờ đợi, miệng thỏ thẻ.
 "Ban ơn mưa móc cho thiếp đi hoàng thượng."
 Bà ta như một con bạch tuộc quấn chặc chàng khi
                  ngọc hành dài ngoằn chui vào âm hộ thật dễ
                  dàng. Trần Cảnh giả mạnh. Ngọc hành lút cán
                  vẫn chưa thấy đã. Chàng hùng hục dày vò đẩy
                  những cú như trời giáng như muốn đập nát đóa
                  hoa hồng mơn mởn. Thật là kỳ lạ. Càng dày vò
                  bao nhiêu Trần thị càng đê mê sướng khoái bấy
                  nhiêu. Bà rên xiết, la rú khi khoái cảm không
                  ngớt đi đến từ đợt này đến đợt khác.
 "Sướng, sướng. Mạnh nữa , mạnh thêm nữa
                  hoàng thượng. Ui chao ? hoàng ? thượng làm
                  thiếp ? ssssssuuuuuưưươơớớớớớnnnnngggg
                  quaá ?.aaa?aaaááááááá."
 Chàng và mẹ vợ như điên cuồng, như hai con vật
                  tranh dành miếng ăn cấu xé nhau. Chàng vật Trần
                  thị cho ngồi lên trên người. Hai tay cầm cặp mông
                  Trần thị banh ra và bắt chước những gì bà đã
                  làm trước kia bấm ? sâu ngón giữa vào hậu
                  môn đỏ hồng của bà mẹ vợ tuyệt sắc. Bà
                  rú lên. "ô, ô, ohhhhhhhhhhhaaaaaaaaaaahhh."
 "Cho mi chơi trẫm đó . Đồ thứ đĩ ngựa dâm
                  dục."
 Trần thị sướng rợn khi nghe những lời thóa
                  mạ từ nhà vua. Bà cũng rít lên.
 "Phải. Thiếp là dĩ ngựa của hoàng thượng
                  đây. Làm cho nó chết đi hoàng thượng. Thiếp
                  không còn ? muốn sống nữa. Ahhhhhoôôôôhhhhhahhhh"
 Miệng chùn chụt bú cặp vú đẫy đà của mẹ
                  vợ, người chàng nẩy lên khi bà nắc xuống chơi
                  chàng kêu chem chép, chàng không biết lúc này
                  một bóng người len lén bước vào phòng đã
                  lâu, từ từ tiến đến sau lưng bà. Tiếng cười
                  rổn rảng bất thần của Thái Sư làm chàng giật
                  bắn người lên.
 "He he he he. Hai đứa bây chơi nhau vui quá quên
                  cả thằng già này. Thôi để ta nhập cuộc cho
                  vui."
 Chàng tính vùng dậy nhưng bị Trần thị đè chặt
                  khiến chàng không động đậy được, không hiểu
                  sao chàng đâm ra bất lực dù trước đó tung hứng
                  bà như đồ chơi trẻ con. Ngón tay chàng trong hậu
                  môn Trần thị bổng bị kéo ra. Tiếng Thái Sư trầm
                  trồ.
 "Hè hè. Đẹp. Đẹp thiệt. Con mụ dâm đãng
                  kỳ này lão gia làm là sướng nhớ đời. He
                  he he."
 Chàng cảm thấy một vật cồm cộm lấn vào phía
                  trên làm ngọc hành bị bó chật lại. Khuôn mặt
                  xinh đẹp của Trần thị bổng nhăn lại như đau
                  đớn. Mồ hôi trên trán bà rịn ra.
 "Ối. Đau thiếp quá. Xin Thái sư nhẹ nhẹ giùm
                  cho."
 Tiếng van vỉ của bà nghe thật đáng thương. Chàng
                  không cầm lòng được và đoán được Thái sư
                  đang làm gì. Chàng ôm mặt của Trần thị đút lưỡi
                  quyện cùng cái lưỡi mơn trớn trơn truột của
                  bà. Phần cộm phía trên đã bắt đầu đút vô
                  đút ra. Tiếng thở hổn hển của Thủ Độ khi ông
                  ra sức đẩy cái bụng đã phệ vào miệng con
                  sao biển của Trần thị. Chàng lắc đầu vì không
                  tin đây là sự thật, nhưng các tiếng rên la,
                  thở mạnh, cùng tiếng tấm tắc thô lỗ, du côn,
                  võ biền của Thái sư cho chàng biết chàng không
                  mơ. Trần thị nằm giữa hai người đàn ông mặt
                  bắt đầu ngờ nghệch ra. Cảm giác đau nhói đã
                  lần giảm mất và cái sướng bên trong bị hẹp
                  lại do cháu nàng to lớn đẩy đưa làm đầu óc
                  và cả người bà tràn ngập khoái cảm. Bà vừa
                  mút lưỡi con rễ say sưa, vừa rên rĩ liên tục."
 "Ahhhhhhhhhhummmmmmmmmmmmm
                  ahhhhhhhhhoooooooggggghhhhhhhhhhhh."
 Cả ba nhịp nhàng càng lúc
                  càng nhanh . Chàng và ông chú đã biết ăn khớp
                  với nhau hơn, cùng thay phiên thúc đẩy vào hai
                  chổ kín của người dì ruột dâm loàn. Trần thị
                  cảm thấy sướng tột đỉnh. Bà nghe lời Thủ Độ
                  dụ dỗ Trần Cảnh để bắt chẹt chàng phải lấy
                  Thuận Thiên, nếu chàng không chịu thì sẽ đưa
                  chàng ra dòng họ về tội ngoại tình với vợ
                  Thái Sư có thể truất ngôi vua. Là một người
                  lo lắng rất nhiều cho dòng họ Trần, bà sẵn sàng
                  làm bất cứ điều gì để đạt mục đích huống
                  gì điều này hợp bản chất cực kỳ dâm đảng
                  trời sinh! Nhưng bà cũng không tưởng tượng
                  được cả hai người đàn ông khoẻ mạnh cùng
                  một lúc thế này. Cái sướng sâu thẳm trong âm
                  hộ không thể nào chận được nữa. Các cú
                  thúc như cù như mơn trớn lại mạnh mẽ đâm tít
                  tận bên trong của đứa cháu ruột khiến bà chảy
                  chất nhờn đầm đìa ra như giòng suối trên hòn
                  giả sơn trước dinh Thái Sư. Cả ba rú lên cùng
                  một lượt khi cái sướng kinh hồn đi đến.
 Ở cung Thiếu Dương cách đó không xa, tiếng la
                  rú cả ba người hòa với nhau lồng lộng theo
                  gió vọng đến, tuy mơ hồ nhưng đủ làm Chiêu
                  Hoàng giựt mình tỉnh giấc. Tưởng tiếng cú ăn
                  đêm nàng ủ rủ thổi tắt ngọn đèn dầu trên
                  bàn leo lên giường nằm trằn trọc. Con tim khô
                  héo vì đợi chờ không biết rằng đêm nay là
                  đêm sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc đời nàng.
 o 0 o
                   
                  Trần Cảnh run rẩy ngồi ký bản chương đã thảo
                  sẵn của Thủ Độ, ra lệnh truất phế Chiêu Hoàng
                  vì tội không con xuống làm công chúa, và đưa
                  Thuận Thiên về cung Thiếu Dương lên ngôi hoàng
                  hậu. Trần thị hãy còn trần truồng như nhộng áp
                  cặp vú còn căng cứng trên vai chàng liếc nhìn
                  Thủ Độ còn đang nằm nghĩ mệt trên giường, cười
                  đắc chí. Khẻ vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của
                  chàng vua bất hạnh, khi chàng thở dài đặt bút
                  xuống bàn, Trần thị nhõng nhẻo."Hoàng thượng đừng buồn. Thuận Thiên cũng
                  xinh đẹp như Chiêu Hoàng vậy. Và có thiếp đây
                  khi nào hoàng thượng muốn mua vui là thiếp sẽ
                  xin thái sư đến hầu ngay. Phải vậy không Thái
                  sư?"
 "Phải, phải quá chứ. Nàng nhớ mời ta đi nữa
                  cho vui thêm nhé. He he he he he." Tiếng cười sằng
                  sặc khả ố của Thủ Độ vang lên như đâm những
                  nhát dao vô hình vào tim nhà vua. Chàng cúi mặt
                  thở dài buồn bã khi nghĩ đến nay mai Chiêu Hoàng
                  đau khổ biết bao.
 
 Lịch sử thay đổi cũng từ đó. Làm chuyện vô
                  luân như Thủ Độ từ xưa đến nay chưa từng có.
                  Tuy loạn luân vô đạo nhưng Thủ Độ đối với
                  nhà Trần là khai quốc công thần, có công rất
                  lớn. Bên trong cũng cố thế lực, bên ngoài ra
                  tay dẹp loạn, xây dựng quốc gia hùng cường chưa
                  từng thấy để sau này đủ sức đánh tan ba lần
                  đạo quân Mông Cổ bách chiến bách thắng là
                  phần lớn do một tay công sức Thủ Độ ra. Thử
                  hỏi nếu Thủ Độ không làm càng cướp ngôi
                  tiêu diệt nhà Lý, mà để mặc nhà Lý cầm
                  quyền trong một nước suy nhược vì nội loạn,
                  thì giặc Nguyên hùng mạnh có phải đã thành
                  công trong việc biến dân ta thành nô lệ hay không?
                  Công và tội của Thủ Độ thế nào xin để các
                  bạn và người sau nhận xét.
 (Hết
                  Phần 1 ... Xin xem tiếp Phần
                  2) |