| Thầy Tín đã quyết định là sẽ thú tội với vợ. 
                  Cuối cùng thì chuyện hôn nhân của họ cũng hoàn toàn là một tờ 
                  giấy trắng, không có một chút sự trung thành, lòng tin và sự 
                  kính trọng. 
 Vừa sớm khi tiết thứ sáu qua đi, thầy định bỏ luôn tiết thứ 7 
                  và trở về nhà sớm hơn dự định. Trước đó thầy đã sắp xếp ngăn 
                  nắp phòng lớp cho giáo viên khác và nhờ một người đồng nghiệp 
                  rước những đứa con của thầy ở trường.
 
 Thầy đã trải qua nhiều sóng gió hơn hai tháng nay; và hôm nay 
                  chính là ngày thầy quyết định. Thầy và Trang – vợ thầy - đã 
                  xảy ra rất nhiều xung đột bấy lâu nay. Lần đầu tiên họ quen 
                  nhau khi bước chân vào trường Cao đẳng Sư phạm, và chỉ trong 
                  vòng một năm, trong lúc thầy vẫn còn là chân ướt chân ráo mới 
                  ra nghề, họ đã làm đám cưới với nhau. Hai đứa con kháu khỉnh 
                  được sinh ra trước khi thầy tốt nghiệp. Đó là những lúc khó 
                  khăn nhất của một cặp vợ chồng trẻ. Cuộc sống của Trang bị bó 
                  chặt với thầy và ngay cả phải giúp thầy trang trải tiền học 
                  phí bằng cách làm hai việc, cùng lúc gánh vác bổn phận làm mẹ. 
                  Thêm nữa, những năm đầu tiên có sự sa thải của giáo viên làm 
                  cho họ tưởng chừng như vấp ngã, nhưng họ vẫn cố gắng vượt qua 
                  hết tất cả. Và đến khi thầy xây đắp được nền tản sự nghiệp 
                  giáo viên trong suốt bảy năm liền ở trường trung học Bùi Hữu 
                  Nghĩa thì mọi thứ dường như dễ thở hơn trước.
 
 Bây giờ đã 35 tuổi, thầy Tín vẫn đều đều dạy học và sống hạnh 
                  phúc với cô Trang và hai đứa con. Tất cả sự nghiêm nghị và 
                  cách sống minh bạch của thầy đã chiếm cho thầy một địa vị danh 
                  tiếng và kính trọng nhất ở trường. Thầy trở thành một giáo 
                  viên ứu tú nhất của trường về Việt văn.
 
 Thầy Tín là một người có đạo, sinh ra trong gia đình gia giáo 
                  nên được sự kính mến từ các giáo viên đồng nghiệp. Hơn nữa, 
                  còn là người thấy đáng yêu của đám học sinh. Bản tính cương 
                  nghị, điềm đạm cộng thêm dáng người cao lớn làm cho thầy đáng 
                  được sự chú ý của đám nữ sinh mới chập chững bước vào đời, 
                  nhất là những lúc thầy mặc áo sơ mi trắng, áo dài tay, và chải 
                  tóc gọn gẽ, thầy càng thêm bảnh trai, trẻ hơn so với tuổi. 
                  Ngoài ra, thầy còn có cặp mắt đa tình lúc nào cũng nhìn xa xăm 
                  với vẻ mơ mộng làm cho bao cô học trò phải ngây ngất, thầm yêu 
                  trộm nhớ. Tuy nhiên, thầy rất cẩn thận không quá thân mật với 
                  bất cứ cô nữ sinh nào ... cho tới bây giờ.
 
 Thầy ngước lên từ cuốn sách giáo khoa vừa mới mở ở trang 54 
                  bài Chinh Phụ Ngâm, và nhìn lướt xuống các em học sinh đang 
                  ngồi ngay ngắn ở phía dưới lớp chú ý lắng nghe bài giảng mới 
                  của ngày hôm nay. Ngồi ở hàng đầu của tiết thứ sáu là một cô 
                  nữ sinh, tính hết tất cả những lớp khác thầy dạy, thì cô ấy có 
                  khả năng văn học nhiều nhất. Bài Việt văn và thi văn của cô ấy 
                  rất có chiều sâu tâm hồn đánh thẳng vào tâm thức của thầy. 
                  Trong suốt hai tháng qua, thầy Tín luôn để ý tới cô bé mà thầy 
                  có thể tìm được sự đồng cảm ở trong nét văn chương, sự hài hòa 
                  trong tâm tưởng.
 
 Càng lúc thì thầy càng phát hiện mình bị thu hút bởi sức hấp 
                  dẫn của nàng, với ánh mắt thơ ngây, đôi mi dài đen láy, gò má 
                  hồng hây hây, tạo nên khuôn mặt nàng khá xinh tươi, có phần 
                  thơ mộng.
 
 Thầy thường tìm cách giảng bài ở gần bàn của cô và giữ ánh mắt 
                  xa xăm đó đối chiếu vào thị giác của nàng. Tuy nhiên không chỉ 
                  có lời văn và ý nghĩ đồng cảm của nàng mới thu hút được thầy. 
                  Nàng còn là một cô gái hấp dẫn và may mắn thay, nàng không 
                  thuộc cái nhóm “bán cá” chuyên nói xấu người khác mà thầy rất 
                  là ghét.
 
 Nàng cao khoảng 1 m 65, với thân hình đầy đặn với số đo ba 
                  vòng chuẩn 90-64-90. Nàng có cặp mắt phượng to lớn và nụ cười 
                  điềm đạm thu hút người đối diện. Nàng không thích bè bạn tụ 
                  tập, mà thường hay tách rời với họ để làm những thứ riêng rẻ, 
                  mà nàng cho là có ý nghĩa, như là sưu tập thơ văn, chép nhạc, 
                  đọc sách ... Thầy rất ngưỡng mộ tánh độc lập đó của nàng và 
                  đồng cảm với sự thưởng thức có chiều sâu tâm hồn ở nàng.
 
 Trang phục của nàng thì luôn luôn tươm tất. Màu tối, kết đăng 
                  ten, vải satin luôn luôn ôm sát lấy tấm thân khêu gợi. Đường 
                  viền cổ luôn luôn để trệ xuống, và cái váy lúc nào cũng có vẻ 
                  nửa che kín nửa phơi bày. Điều này đương nhiên là cái thu hút 
                  thầy hơn cả. Thầy thường hay mơ mộng được chiêm ngưỡng tấm 
                  thân trần sau lớp vải mỏng đó .
 
 Như là một người giàu kiến thức, thầy Tín đến với nàng bằng 
                  nhiều lãnh vực khác nhau. Khi thì tới với nàng trong hình thức 
                  truyền đạt văn hóa, khi thì âm thầm tới với nàng bằng một sự 
                  gần như chiếm hữu một món đồ quý giá. Nhưng hỡi ôi, dù sao thì 
                  nàng vẫn là đứa học sinh của thầy, thầy không thể nào dẫm lên 
                  lằn ranh giới đạo đức đó. Song, điều này thật làm cho thầy khó 
                  xử. Thầy có nghĩ qua, là sẽ kể ra cho vợ của thầy hết mọi 
                  chuyện thôi.
 
 Một ngày nọ, sau khi lớp tan học, thầy đi vội về phía đậu xe, 
                  lấy chiếc Dream và hướng về nhà và quyết định làm kể hết mọi 
                  chuyện cho vợ thầy nghe.
 
 Khoảng 3 cây số sau, thầy ở trong một ngả tư nhỏ gần nhà. Thầy 
                  chợt thắng xe và đứng lại nhìn, người láng giềng đột nhiên 
                  nhảy ra từ cửa sổ nhà thầy, làm cho thầy chết điếng. Thầy chỉ 
                  còn biết nhìn người đàn ông đó đi một mạch về nhà của hắn.
 
 Thầy nói thầm, “Không biết hắn muốn gì ở nhà thầy mà phải trèo 
                  qua cửa sổ ? Ăn cắp chăng ?”. Thôi thì chỉ còn cách chạy vội 
                  về nhà, thầy đậu xe và bước vào trong, nghĩ rằng sẽ thấy Trang, 
                  vợ thầy, ở trong. Nhưng thầy thật ngạc nhiên không tìm thấy 
                  Trang ở đó. Thầy lên lầu nghĩ rằng vợ thầy chắc bỏ đi, ngay 
                  khi người láng giềng bước ra chăng ? Và khi thầy bước lên tới 
                  lầu, thầy nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm. Thầy hoang 
                  mang khôn tả. Vợ thầy chắc đã làm gì với người hàng xóm nên 
                  mới cần tắm rửa. Thầy bước vào phòng ngủ và ngồi chờ vợ.
 
 Thình lình thầy để ý giường, thấy chiếc chiếu đã bị nhàu nát. 
                  Mọi thứ vứt tung xuống sàn, kể cả củng, áo lót, quần lót, vày 
                  giày dép. Quá nghi ngờ với những gì trước mắt, thầy tìm kiếm 
                  chung quanh và phát hiện một vệt trắng đục hoen ố nằm ở giữa 
                  giường. Thầy thử đưa tay sờ và đưa lên mũi ngửi, mùi vị chẳng 
                  lạ gì với thầy ngoài một bệch tinh dịch của ai để lại, mà chắc 
                  chắn … không phải của thầy.
 
 Chẳng bao lâu thì Trang tắt nước và nàng xấy tóc. Có lẽ nàng 
                  sẽ bước ra ngoài trong chốc lát. Thầy Tín nghĩ ngợi và bỗng 
                  nhiên thay đổi ý định đối chứng với vợ cho ra lý lẽ. Thầy đi 
                  nhẹ nhàng ngang qua phòng tắm và vội vã biến khỏi nhà trước 
                  khi Trang trở ra ngoài. Trong đầu thầy lẩn quẩn những kế hoạch 
                  gì đó …
 
 Và tối hôm đó mọi thứ được thầy trình tự phán đoán một cách 
                  chính xác. Mặc dù thầy rất đau lòng khi nghĩ tới ý định giết 
                  vợ để hả giận, thầy lại mừng rỡ khi nghĩ tới sự bất trung của 
                  vợ để thầy có lý do gần gủi cô nữ sinh trẻ, tên Minh. Khi thầy 
                  nằm trên giường tưởng tượng tới chuyện của vợ, tới chuyện của 
                  thầy thì thầy bắt đầu nhận thức được rằng có thể đây là điều 
                  tốt nhất xảy đến cho hai người, coi như duyên của thầy và vợ 
                  đã tận.
 
 Từ dạo đó, thầy không còn lo lắng tới cảm giác của vợ nữa, 
                  thầy bắt đầu có cảm giác mãnh liệt đối với cô bé Minh mà thầy 
                  ít khi thừa nhận lúc trước đó; lúc mà thầy luôn tìm cách để 
                  gạt bỏ hết tình cảm của mình đã giành sẵn cho con bé. Thầy 
                  biết rằng thầy hoàn toàn bị vây phủ bởi sự thông minh của nhỏ, 
                  sự hấp dẫn, nét dễ thương và kể cả tấm thân khêu gợi nữa. Khó 
                  mà tưởng tượng điều này là sự thật nhưng rõ ràng là nó đang 
                  xảy ra trên người thầy. Thầy yêu nhỏ và ghét nhỏ là thế. Thầy 
                  cho rằng nhỏ đã dụ dỗ thầy, để thầy trở nên yêu nhỏ tha thiết. 
                  Rồi thầy nghĩ tới vợ thầy đã vô lương tâm cắm sừng trên đầu 
                  thầy; làm cho thầy cảm thấy thù ghét cái bản tánh của đàn bà.
 
 Thầy ghét vợ thầy bao nhiêu thì lại thèm khát cô nữ sinh trẻ 
                  bấy nhiêu, nhưng thầy vẫn còn kềm chế được bản thân chỉ được 
                  vỏn vẹn thêm vài tuần. Sau đó thầy càng phát giác mình khó 
                  lòng tự chủ bản thân. Cho dù thầy cố gắng giữ vững cương vị 
                  của một người giáo viên gương mẫu, (truyện của Kinh Bích Lịch) 
                  nhưng nội tâm thầy tràn trề cảm giác khiêu khích. Nhìn vào cặp 
                  chân thon thớt của cô nữ sinh lúc nào cũng mờ mờ ẩn hiện sau 
                  lớp vải trắng mỏng, thầy phải luôn cân nhắc với chính mình để 
                  tách rời khỏi nơi đó. Nhưng cô nàng có lần cúi xuống nhặt lấy 
                  cây viết, thầy không thể nào thuyết phục mình tránh đi đôi gò 
                  mông vun đúc núc lờ mờ sau một đường viền tam giác, và khi cô 
                  nàng quay lại thì thầy tường tận tất cả hai bờ ngực đẩy đà đội 
                  lên dưới lớp áp dài mỏng mảnh.
 
 Nhỏ Minh như có giác quan thứ sáu phát giác ra sức ảnh hưởng 
                  của mình đối với thầy, liền nảy ra nhiều ý tưởng lạ lùng trong 
                  óc. Nàng hơi phấn chấn, lại hơi mắc cỡ, ngạc nhiên thích thú, 
                  lại hơi nhúc nhát khi biết được có người thầy đang nhìn mình 
                  thế kia. Trong thâm tâm, nhỏ Minh thừa biết điều đó sai quấy 
                  nhưng nhỏ thấy thích thú lạ lùng, như một trò chơi cấm kỳ mà 
                  cứ muốn chơi, muốn phơi bày ra thêm nữa cho thầy ngắm nghía. 
                  Có lần, nhỏ còn thử để ý nơi đủng quần của thầy. Nhỏ thấy nó 
                  phình to, đội lên thành quầng tròn rất ngộ.
 
 Vào dịp Giáng Sinh năm đó, thầy dạy chóng cho mau hết được năm 
                  tiết, và nóng lòng chờ mong tiết thứ sáu qua mau để thầy có 
                  dịp chiêm ngưỡng nhỏ Minh mặc đồ khêu gợi, khoe ra trước mắt 
                  thầy. Rồi tối đến thầy không thể nào tự chủ với lòng mình để 
                  mơ mộng về đứa học trò. Thầy cũng đã thuyết phục lương tâm 
                  mình, rằng nhỏ cũng muốn được thầy cũng như thầy muốn được nhỏ 
                  vậy.
 
 Vào ngày thứ Năm trước Giáng Sinh thầy bỗng thoáng nghĩ tới 
                  cái ước vọng của thầy, biết đâu nó lại trở thành sự thật ? 
                  Ngay khi tiết thứ sáu bắt đầu, thầy Tín biết rằng hôm nay 
                  chính là ngày thầy có thể đạt được nguyện vọng. Nhìn thấy con 
                  bé Minh ngồi đó, thầy hơi thở dồn khi nghĩ tới những phút ái 
                  ân, như những khi với Trang, bây giờ là Minh.
 
 Như thường lệ, nhỏ Minh mặc một chiếc áo dài trắng khoe thân 
                  thể nỏn nà xuyên qua làn vải trong suốt. Bờ ngực nhỏ đội cao 
                  dưới lớp áo, thầy chỉ cần liếc sơ qua thì đã tưởng tượng ra 
                  được một khung trời mát rượi đằng sau chiếc coóc xê ấy. Thể 
                  dương của thầy bỗng cương phồng thành quầng tròn to đội hẳn 
                  qua lớp quần tây đen.
 
 Ngay khi lớp bắt đầu, thầy Tín đã bắt đầu hồi hộp, đổ mồ hôi 
                  lưng và tay. Thầy phải ráng né tránh khi vô tình nhìn thẳng 
                  vào khuôn mặt xinh đẹp của nhỏ Minh, nhưng đã quá muộn rồi khi 
                  bốn mắt chợt ngưng đọng ở một không gian nào đó. Lúc ấy, thầy 
                  thấy có một nụ cười duyên khêu gợi chợt lóe lên ở khóe môi của 
                  nhỏ. Thầy bồi hồi rúng động. Nhỏ Minh như biết được “yếu điểm” 
                  đó của thầy thì lại cố tình vén tóc để cho thầy thấy hết cái 
                  cổ trắng ngần. Tim thầy rung rinh như những cánh lá chuông 
                  đung đưa trước gió. Thầy bỗng ước ao được ôm nhỏ Minh trong 
                  vòng tay, ngay bây giờ, nhưng …
 
 Cuối cùng thì tiếng chuông cũng vang lên báo hết một ngày. Tất 
                  cả học sinh đều vội vã ra về. Thầy đứng đó quan sát từng cử 
                  chỉ một của nhỏ không bỏ xót. Thầy nuốt nước bọt lấy hết can 
                  đảm nói, “Minh, thầy nói chuyện với em một lát được chứ”, 
                  giọng thầy hơi rung có lẽ do hồi hộp. Lúc đó nhỏ Minh nhìn 
                  thầy một cách trìu mến và bước tới bên bàn giáo viên. Cặp mắt 
                  của thầy bỗng trở thành man dại khi dáng đi của nhỏ yểu điệu 
                  thướt tha. Đứng cạnh bàn thầy, nhỏ phát giác ra căn phòng chỉ 
                  còn lại hai người.
 
 Cặp mắt thầy Tín nhìn chầm chầm vào khuôn mặt dễ thương của 
                  nhỏ. Thầy có vẻ len lén như đứa học sinh phạm lỗi. Sự hồi hộp 
                  càng dâng cao. Thầy cố gắng nén nó lại, muốn nói điều gì nhưng 
                  chẳng thốt ra được. Nhỏ Minh cũng thừa biết là thầy muốn nó 
                  lắm nhưng còn hơi ngần ngại. Nhỏ cũng muốn thầy vậy, nhưng 
                  thầy chưa dám “ra tay” trước thì sao nó dám được. Thật ra, bấy 
                  lâu nay nhỏ mơ mộng được ngày nào đó nằm trong vòng tay của 
                  thầy.
 
 Cuối cùng thì nhỏ Minh cũng lên tiếng, phá tan bầu không khí 
                  im lặng: “Thầy gọi em có chuyện gì không ?”. Thầy bỗng thở dồn 
                  như một đứa học sinh bị gọi lên trả bài lùi dần ra phía sau để 
                  tìm ghế dựa. Trong người thầy rạo rực không biết nói lời gì, 
                  rồi thì cũng ấp úng được mấy chữ, “Thầy, thầy ... thầy muốn 
                  gặp em sau tiết tới.”. Nhỏ Minh bần thần khi nghe thầy nói 
                  điều đó, không cần phải hỏi cũng đủ biết là thầy muốn nó rồi. 
                  Nhìn cặp mắt đa tình của thầy săm soi vào người nhỏ, nhỏ bỗng 
                  rúng động, chỉ biết gật đầu chấp nhận rồi vội vã bước đi. Cặp 
                  mắt của thầy lại miết thẳng vào đôi mông tròn trĩnh của nhỏ. 
                  Thầy nuốt nước miếng…
 
 Nhỏ Minh chạy vội vào lớp Vật Lý. Nhỏ là đứa cuối vùng bước 
                  vào. Suốt tiết học cuối đó, nhỏ cứ lo nghĩ vớ vẫn về bàn tay 
                  rắn chắc của thầy xoa khắp mình, và nụ hôn đắm đuối của thầy 
                  trao cho nhỏ.
 
 Tiết thứ bảy trôi qua, học sinh đều ra về. Tiếng ồn ào của xe 
                  cộ chen chúc nhường lại cho tiếng hiu hiu của gió thổi. Thầy 
                  Tín ngồi trên bàn giáo viên ra vẻ bận rộn trên đóng bài vỡ học 
                  sinh để lại, nhưng trong lòng thì náo nức vô cùng. Nhỏ Minh từ 
                  đâu xuất hiện và dắt chiếc xe đạp vào, đẹp thật trong trắng, 
                  đẹp rất học sinh! Thầy đứng lên không nói tiếng nào, đi nhanh 
                  ra phía trước khép cánh cửa lớp lại. Nhỏ nhìn len lén khắp nơi 
                  như dò xét, vừa run vừa thích thú, mồ hôi nhỏ rịn ra ướt cả 
                  hai bên nách.
 
 Sau khi cánh cửa đã đóng, thầy Tín quay lại nhìn chăm chăm vào 
                  nhỏ Minh. Trong mắt thầy bỗng long lanh khó tả, rõ ràng tình 
                  dục nhiều hơn tình yêu.
 
 Rồi thầy ngồi xuống chỗ bàn giáo viên, dường như cố tình chờ 
                  nhỏ Minh bước tới. Mắt thầy vẫn đăm đăm không xê dịch về phía 
                  cô nàng. Nhỏ Minh nhìn thầy, nhìn đôi mắt tình tứ của thầy, cô 
                  như muốn bỏ chạy sự cám dỗ quyết liệt ấy, nhưng hai chân bỗng 
                  như có ai níu kéo.
 
 Một lát sau, mạnh dạn hơn, nhỏ từ từ bước tới phía trước như 
                  một người bị thôi miên trước một sự đam mê khó chối từ. Không 
                  gian trầm lắng chỉ còn lại hai tiếng thở mạnh và tiếng tim 
                  đánh vang trong lòng ngực, và tiếng chó sủa cách đoạn vọng từ 
                  một căn nhà sát vách với trường.
 
 Khi chỉ cách nhau chừng gang tay, bốn mắt bỗng nhìn nhau tràn 
                  ngập ánh lửa dục. Nhỏ Minh thì thào, có vẻ khiêu khích: “Thầy 
                  muốn em điều gì hở thầy ?” Thầy chợt lúng túng quơ lấy tập vở 
                  trên bàn như để chống chế trước sự chủ động của nhỏ Minh, 
                  nhưng nhỏ Minh nhanh tay hơn chụp lấy bàn tay thầy, bốn mắt 
                  lại xoáy vào nhau, ngưng đọng.
 
 Thình lình bàn tay thầy kéo nhỏ Minh về phía thầy đồng thời 
                  thầy lui dần ra phía sau, cho tới chạm vào tường. Nhỏ Minh 
                  bỗng thấy tim mình đập loạn xạ, mồ hôi rịn ra ướt cả lưng. 
                  Trong tít tắc, thầy bổ tới như vồ, kéo nhỏ Minh áp vào sát 
                  ngực và kề miệng sát bên mặt nhỏ; tiếng thở dồn của thầy phì 
                  phà bên tai làm cho nhỏ nhột nhạt khó tả, tay chân thầy quờ 
                  quạng. Như không thể còn chờ lâu hơn được, thầy kéo nhỏ Minh 
                  sát vào miệng hôn đắm đuối lên môi của nhỏ. Đôi môi của cô 
                  nàng thật mềm mại ướt át. Gắn chặt vào đo,ù thầy thấy lòng 
                  mình lâng lâng khó tả, một cảm giác cuồng cuộn ở dưới đáy quần. 
                  Trong vô thức thầy lòn tay vào áo dài của nhỏ Minh, lần mò tìm 
                  cái khuy áo ngực ở sau lưng. Chỉ một lát sau thì thầy rút 
                  trong áo nhỏ ra chiếc coóc xê màu trắng, hai tay thầy tham lam 
                  chộp lấy đôi nhũ hoa săn cứng của đứa con gái hồn nhiên, và 
                  thầy vờn dỗi cho đã cơn thèm “phạm tội” bấy lâu.
 
 Nhỏ Minh rên rỉ, “Thầy đừng làm vậy thầy ... thầy ơi !”. Tiếng 
                  rên làm cho thầy không kềm chế được dục vọng. Mồ hôi của thầy 
                  đỗ ra như tắm, ướt hết cả lưng và trán. Hơi thở thầy trở nên 
                  dồn dập trong miệng của nhỏ. Nhỏ bắt đầu uốn éo dưới mười ngón 
                  tay của thầy; liền đó thầy lần tay xuống bẹn nhỏ. “Em sợ có 
                  người …”.
 
 Mặc kệ lời nói của cô nàng, thầy bóp hờ vào nơi ấy, bóp và nắn. 
                  Nhỏ Minh chợt thót người lên vì cảm giác đột ngột mà lần đầu 
                  tiên người đàn ông chạm vào chỗ kín của mình. Nhỏ định xô thầy 
                  ra nhưng không biết sao nhỏ không làm vậy, mà mặc nhiên cho 
                  năm ngón tay thầy quều quào vào vùng nhạy cảm nhất.
 
 Thế là thuận lợi, thầy vừa hôn, tay thì măng, tay thì sờ mó. 
                  Nhỏ Minh thấy người nóng ran, một chất nhờn ươn ướt tiết ra 
                  khỏi cửa mình thấm ra ngoài quần lót mà thầy Tín cảm giác được 
                  ở mấy đầu ngón tay. “Thầy yêu em …” – Thầy hổn hển.
 
 Một lát sau, thầy vừa hôn vừa lột áo của nhỏ ra. Minh nghẹn 
                  ngào không nói, chỉ cúi đầu nhìn bộ ngực trần mãnh mai, như 
                  quả xoài vừa mới chín, cái mà bấy lâu nay khéo che đậy dưới 
                  chiếc áo dài bỗng nhiên phơi bày tất cả ra ngoài. Thầy vồ lấy, 
                  bỏ vào miệng bú say sưa lên đầu núm. Nhỏ Minh lần đầu tiên 
                  biết được cảm giác xác thịt, dù thấy hơi sợ, nhưng sung sướng 
                  vô biên. Cô nàng chỉ còn biết ngửa đầu lên trời, miệng há hốc.
 
 Cái lưỡi của thầy thật kinh nghiệm, mềm mại lại khéo léo cứ 
                  lướt trên đỉnh làm nhỏ bao phen oằn quại, muốn thét to ra khỏi 
                  miệng nhưng sợ ai đó vô tình đi ngang qua, nghe thấy.
 
 Không bao lâu, như một sự trình tự diễn ra, thầy lần mò từ đôi 
                  vú xuống tới bụng. Nhỏ Minh ngạc nhiên vì thầy bỗng nhiên quỳ 
                  gối trước mặt mình, nhỏ còn chưa biết phải làm sao thì thầy 
                  mình đưa tay tụt quần nhỏ xuống. Nhỏ e lệ, đưa tay kéo lên. 
                  Trong một khoảnh khắc giằn co, cuối cùng nhỏ cũng đành để yên 
                  cho thầy tuôït luôn chiếc quần lót trắng xuống tới gót.
 
 Trước mặt thầy giờ đây là một tòa thiên nhiên lộng lẫy. Thầy 
                  đưa mắt nhìn say sưa lên vùng mu phồng to vì hứng, nơi có lất 
                  phất những sợi lông măng mới mọc, màu bóng tuyền.
 
 Thấy thầy cứ dem dẽm đôi mắt vào nơi đó, nhỏ Minh e thẹn vô 
                  cùng, đỏ gay cả mặt mày. Nhưng thầy đâu có dịp để nhận ra sự 
                  mắc cỡ đó, vì thầy đã vục mặt vào đó liếm láp cuồng bạo.
 
 Do là lần đầu tiên có người chạm vào chỗ kín, nhỏ Minh thấy 
                  ngây ngất, nhất là cái lưỡi ướt át nóng bỏng của thầy liếm móc 
                  vào âm hạch của nhỏ thật tài tình. Nhỏ chỉ biết bấu lấy đầu 
                  thầy ấn mạnh hơn vào giữa hai đùi, rên khẻ : “Thầy ơi … thầy 
                  ơi!”
 
 Sự tôn sư trọng đạo trong phút giây này không bằng một cái 
                  “huyền bí” đen ẩm ướt, có thể diễn đạt rõ ràng ở ngay bục 
                  giảng đó.
 
 Thời gian diễn ra không đầy một lần trả bài, thầy bỗng đứng 
                  lên, tay chùi miệng, rồi dìu nhỏ Minh nằm ngửa ra bàn, quần 
                  còn vướng lại nơi gót; đồng thời thầy cởi hết áo quần mình ra.
 
 Do tò mò hay sợ ai đó chợt xuất hiện, nhỏ Minh cố gắng nhốm 
                  đầu lên nhìn, nhưng chỉ thấy bàn tay thầy đang che nơi phần 
                  kín. Dưới bàn tay, Minh có thể thấy được hai hòn của thầy săn 
                  lại, to rất to. Điều đó đủ cho cô nàng suy đoán thầy có dương 
                  vật quá khổ, và có lẽ nàng hơi sợ về điều đó. Nhưng lúc này sự 
                  hưng phấn đang chiếm đóng khối óc của nàng. Minh hào hển, thào 
                  thào: “Thầy ơi, em không dám … người ta có thể xuất hiện bất 
                  chợt”. Thầy Tín không đáp mà đưa ngón tay lên môi “xì” một 
                  tiếng, bảo Minh đừng nói thêm lời nào nữa.
 
 Minh im miệng lại thật, im như lúc ngồi trong lớp thầy lớn 
                  tiếng bảo các em học sinh: “IM LẶNG”. Cô nàng có vẻ chờ đợi 
                  cái phút giây đó sẽ tới, chưa biết đau đớn hay sung sướng đến 
                  cỡ nào như chúng bạn cứ xào xáo nhau về chuyện đó.
 
 Rồi phút giây đó cũng đến, khi Minh cảm giác rằng âm hộ mình 
                  bị chẹt vào bởi một vật gì vừa to vừa cứng. Cô nàng muốn la to 
                  lên vì đau, nhưng lại sợ phật lòng thầy, nên mím môi nằm im. 
                  Nhỏ cũng hy vọng rằng, người thầy mà cô nàng kính yêu nhất sẽ 
                  biết cách làm cho nhỏ sướng. “Ui da, sao em thấy đau quá thầy 
                  …” – Minh gượng đầu lên nói. “Em cứ nằm im, thầy cố gắng giúp 
                  cho em”.
 
 Không biết thầy nói giúp đây là giúp gì, chỉ thấy một hành 
                  động thầy duy nhất làm là đẩy người về phía trước. Và bất chợt, 
                  thầy nằm áp toàn thân lên mình cô bé học trò. Hai tay thầy nắm 
                  lấy tay nó, ấn chặt xuống bàn; đồng thời, hai chân thầy ngán 
                  chặt chân nó sang hai bên. Sang hai bên là chỉ để thầy lèn cái 
                  dương vật vào giữa cửa mình của con bé.
 
 Đau quá! Minh gắt lên. Nhưng bàn tay của thầy nhanh chóng bịt 
                  nó lại, ngưng không cho nó cất lên tiếng nào, song thầy lại 
                  không ngưng những nhịp điệu “phành phạch”, gút rồi thả, thả 
                  rồi gút. Mồ hôi đổ từ trán thầy rơi lên mặt Minh, nước mằn mặn 
                  nhưng không làm phân tán được cái cảm giác đau rát ở bên dưới. 
                  Cái cảm giác đau như xé Minh ra làm hai mãnh, bắt đầu từ giữa 
                  háng cô nàng.
 
 Ngược lại với Minh, thầy Tín thấy sướng rơn cả thân thể, chảy 
                  rần từ trung tâm thần kinh lan khắp tứ chi, tạo cảm giác tê tê 
                  khó tả. Để tạo mãi cái cảm giác đó, thầy cứ phải nhịp nhàng, 
                  càng lúc càng tăng, xuôi theo con nước chảy xuống cuối nguồn. 
                  Thầy Tín chợt rên to, lần đầu tiên thầy rên bật ra khỏi miệng. 
                  Toàn thân thầy cong cứng như người ta bỏ thầy vào ngăn đá. Một 
                  sự co giật gảy khúc liên tục xảy ra. Tiếp theo ấy là một dòng 
                  đặt sệt bắn ngắt đoạn và giảm dần số lượng, tuôn trào trong âm 
                  đạo của cô học trò yếu đuối.
 **   *
 Người ta nói không có cuộc tình vụng trộm nào được bền lâu. 
                  Chuyện thầy Tín và cô học trò Minh sáu tháng sau cũng dứt đoạn 
                  (Giấu được 6 tháng lén lút âu cũng là một chuyện khó làm). Nếu 
                  như không phải (truyện của Kinh Bích Lịch) cái bụng của Minh 
                  một ngày một lớn và sự nghi kỵ của mọi người đã dẫn tới lần 
                  bắt quả tang hai người dắt nhau đi phá thai. Thầy Tín lập tức 
                  bị đuổi dạy, Minh cũng bị nghỉ học. Nhưng đó chưa phải là kết 
                  cục bi thương cho lắm, đến tới khi cái chết của Minh, do nhảy 
                  lầu, được mọi người trong vùng phát hiện. Rồi mọi việc tiến 
                  trình xảy ra, thầy Tín li dị với cô Trang, đương nhiên là vì 
                  cô Trang quyết định tiến tới với người hàng xóm. Mất vợ, mất 
                  con, tan tành sự nghiệp, thầy Tín buồn tình bỏ đi xứ khác và 
                  nghe đâu vượt biên tới Mã Lai.
 Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi, thời thập niên 80’s, nhưng vẫn 
                  còn in nhan nhãn trong đầu tôi – một cô bạn thân với Minh, là 
                  một người cũng đem lòng yêu thầy Tín, nhưng kém may mắn hơn vì 
                  sắc vóc nên không được thầy Tín để ý tới. Song điều sự may mắn 
                  khác lại tới với tôi thật bất ngờ. Tôi gặp lại thầy Tín ở cái 
                  mãnh đất Cali này trong một ngày đẹp trời đáng nhớ, sau hơn 10 
                  năm không gặp. Chúng tôi nhận ra nhau. Những tháng sống gần 
                  gũi đùm bọc, chúng tôi trở nên vợ chồng hồi nào không hay. Sau 
                  này, đã sống chung rồi, tôi có nhắc chuyện trước kia của thầy 
                  và nhỏ Minh bạn thân. Thầy chỉ cười. Tôi gạn hỏi mãi thầy mới 
                  kể rõ cái ngày xưa ấy ra sao và ra sao…
 Hết |