Câu chuyện sau đây
là dựa trên vài sự kiện có thật ở ngoài
đời của một nữ đọc giả từ http://www.coithienthai.com
gởi đến cho tác giả và nhờ tác giả viết
hộ về tình yêu của nàng và người bạn trai.
Tác giả cảm thấy cô nàng dễ thương nên đã
đồng ý viết hộ . Tình tiết được tác giả
gán ghép cho kết cấu thêm phần ngoạn mục .
Chuyện viết vội sẽ có nhiều sai sót , xin thông
cảm và mời đọc!
Em tên là Thu Hương sinh năm 1983, sống và lớn
lên tại Ốp-sô-kol trên phía bắc Moskva nước
Nga . Bố của em là người Việt Nam và mẹ của
em là người Việt gốc Hoa . Bản thân là con một
nên từ nhỏ tới lớn em sống trong cuộc sống
sung túc được sự đùm bọc của bố và mẹ .
Tuy bố và mẹ em làm công nhân nhưng số tiền
họ kiếm về cũng đủ lo cho cả nhà được cơm
no áo ấm.
Năm nay em vừa tròn 18 tuổi . Vì bản thân em yếu
từ nhỏ nên cơ thể của em phát triễn rất chậm
. Lúc nào thì bố mẹ cũng cho em là đứa con nít
vì dóc người của em nhỏ nhắn. Nhưng chỉ có em
mới hiểu rõ hết sự phát triển của em . Năm
16 tuổi thì em bắt đầu thấy triệu chứng dậy
thì, em bắt đầu biết mộng mơ khi cánh lá mùa
thu rơi, khi con bướm lờn vờn hoặc khi ngọn cỏ
lã ngọn theo chiều gió . Cuộc đời của em không
có gì khác lạ hay đáng nói cho đến khi em gặp
chàng là khi thế giới của em đã bước sang một
ngỏ ngoặt khác. Thế giới tình yêu .
Lần đó có dịp tổ chức liên hoan cuối năm.
Như mọi lần bố mẹ dẫn em theo . Khác hơn những
năm trước lần này em ăn mặc tươm tất hơn .
Với bộ đồ thun bó sát người và cái quần
jeans ôm sát mông , trông em rõ thật là một cô
gái mới lớn . Một cô gái có một sắc đẹp
đã chín, một phong thái tự tin, một sức quyến
rũ bí ẩn tìm tàn trong cơ thể hừng hừng của
tình yêu .
Khi em bước vào buổi tiệc, em như một ngôi sao
sáng. Lần đầu tiên em được mọi người chú
ý em đến thế . Em vui lắm! Tất cả những đồng
nghiệp của bố mẹ từ người Việt cho tới người
Nga , ai nấy cũng nhìn em lôm lôm. Những ánh mắt
len lén ấy không thể nào qua mặt được em hết
.
Trong số những nam đồng nghiệp của bố mẹ em,
có người Việt và người Nga, nhưng đa số người
Việt đều đáng tuổi cha chú của em. Riêng có
Sasha là trạc tuổi của em, nhưng anh ta là người
Nga . Em hoàn toàn không kỳ thị bất cứ dân tộc
nào, nhưng bản thân em thì thích có một người
chồng là Việt Nam hơn . Tuy là thế nhưng em không
phủ nhận là tùy trường hợp, đối với Sasha
thì khác khi lần đầu tiên em nhìn chàng, em phát
hiện chàng rất là đẹp trai với mái tóc vàng
óng ả, cặp mắt xanh lơ mơ huyền cả hồ thu chan
chứa . Khi ánh mắt đó trau cho em là em biết
đời này mình sẽ chết đuối dưới đáy mắt
của chàng.
Suốt buổi tiệc em không
có cơ hội để tiếp xúc với chàng, chàng dường
như cũng vậy . Em chỉ dám nhìn chàng len lén khi
biết chàng đã quay lưng về phía khác . Nhưng em
biết chàng cũng để ý tới em nhiều vì thấy
chàng có vẻ lúng túng khi cách em chừng vài bước.
Tiệc tàn, em và bố mẹ chia tay với mọi người
. Em chỉ để lại một cái cười nhẹ nhàng cho
chàng rồi bước ra xe nhưng em biết chàng đang dán
mắt vào em , em bỗng thấy trời bên ngoài tuyết
rơi rơi mới đẹp làm sao !
Sau đó thì em phải đi học và không gặp được
chàng nữa . Ngày ngày em mơ mộng hình bóng của
chàng, đêm đêm em ngồi chép thơ để tả dáng
vẻ của chàng . Nhưng đó cũng chỉ là mơ tưởng
thôi chứ em biết chàng còn bận rất nhiều việc
.
Một ngày tình cờ em nhận được một chậu hoa
của chàng gởi . Em mừng rỡ vô cùng. Và em
mong chờ sự tiếp nối là một bữa ăn tối
hay là đi xem xi-nê, nhưng em chờ mãi mà vẫn
không thấy chàng đến . Em buồn lắm , ăn không
ngon ngủ không yên vì nhớ nhung chàng. Mẹ em cảm
giác được là em đã phải lòng ai đó. Mẹ gặn
hỏi . Em dấu diếm. Nhưng cuối cùng thì em cũng
thố lộ cho mẹ biết người em yêu chính là chàng
Sasha làm chung với mẹ . Mẹ không tán thành nhưng
mẹ cũng không cản em quyền được yêu . Mẹ chỉ
dặn là em hãy cẩn thận coi chừng, không nên
quá gần gủi với người Nga bởi vì mấy tháng
qua, người Việt bỗng nhiên trở thành mục tiêu
tấn công của các tổ chức phát xít ở Nga .
Nếu em quen với Sasha thì sẽ làm cho bọn chúng
ngứa mắt và có thể sẽ hành hung em. Sau đó
mẹ nói cho bố biết, bố không nói gì chỉ trầm
ngâm suy nghĩ . Trong bố bình tỉnh nhưng em biết bố
cũng lo lắm. Rồi bố dặn em ra đường phải cẩn
thận coi chừng bọn đầu trọc chận đường hành
hung . Em thì chỉ vâng vâng dạ dạ cho qua chuyện .
Lần đó em và chú ruột của em, chú Phòng, đi
chợ TOGI về, băng ngang con hẽm tắt để dẫn về
nhà , em gặp một đám côn đồ đầu trọc đứng
chận ngang lối . Khi đó chú em định quay đầu trở
lại thì hai tên khác đã đứng ở đầu hẽm
kia để ém lối thoát. Bọn chúng cười hô hố
và ra vẽ khinh miệt . Khi đó thì chú của em đẩy
em sát vào tường và dang hai tay hòng để tự
vệ . Bọn chúng tay cầm dây sắt, tay cầm côn,
và có đứa cầm gậy đánh bóng chày bao quanh
lấy hai chú cháu . Chúng nói tiếng miệt thị như
là: "Đồ Việt Nam cặn bã, đồ thúi, đồ
rệp thứ ngoại lai , mau cút khỏi đất nước
chúng tau" . Khi đó thì chú của em lùi sát
vào tường để thủ thế . Chú dang hai tay ra vẻ
không khuất phục bọn chúng . Một trong những
thằng côn đồ, có lẽ là tên đầu đảng giở
trò sàm sỡ trêu ghẹo em, hắn lấy tay nựng lên
má của em . Lập tức chú của em đưa tay lên để
gạt tay của hắn ra . Bọn chúng chỉ chờ có thế
thôi thì năm bảy thằng cùng nhau đánh hội đồng
chú của em . Chú Phòng của em là người giỏi
võ , chú cũng ráng chống trả quyết liệt . Một
tay chú đỡ côn một tay chú né xích, bọn chúng
quần một lúc nhưng chỉ đánh trúng ngoài da của
chú mà thôi . Đánh được một lát thấy không
thắng được bọn chúng liền móc dao ra và gí
vào cổ của em và bắt chú đầu hàng . Khi đó
chú không còn cách khác là buông tay cho bọn
chúng mặc nhiên đấm đá . Tên cầm đầu cầm
cây chày dồ nệ? xuống người của chú thật
dã man . Lúc đó em chỉ biết nhìn chú dưới làn
gậy vây bủa mà nước mắt tuôn ràn rụa . Tội
nghiệp cho chú, tấm thân của chú chỉ bằng một
nửa của chúng thì làm cho sao chịu đòn cho nổi
. Em cố gắng dẫy vùng mong cứu lấy thì càng bị
kẹp chặt lại . Tên ôm em lại giở trò sàm sở
sờ mó tứ tung trên người của em . Hắn nói
những tiếng dâm dục thật em chưa bao giờ nghe
qua . Quần áo của em bị xé rách, và bọn chúng
nhét đầy tuyết trắng vào người của em kể cả
chỗ kín. Khi em chập chờn định ngất xĩu thì em
nghe tiếng ai đó quen lắm quát lên, "Dừng
tay". Sau tiếng quát đó thì em thấy bọn chúng
buông em ra và xông vào đánh người đó . Người
đó không ai xa lạ đối với em, anh ta chính là
Sasha cùng một số người Việt Nam ở gần chung
cư hay tin kịp thời tới tiếp cứu để chống
chọi với bọn côn đồ .
Bọn chúng càng đánh thì
càng hăng, nhưng Sasha thì cũng rất dũng cảm .
Chàng như là Lục Vân Tiên tả xông hữu đột
để cứu lấy Kiều Nguyệt Nga trong tay bọn côn
đồ . Khi đó em thấy chàng vung cây gậy sắt thật
điêu luyện . Quật bên trái rồi quật bên phải
. Một mình chàng đánh quật ba thằng đứng trước
mặt trong đó có tên đầu đàng. Thấy thế chúng
dùng dao cùng nhau tấn công chàng liên tiếp .
Chàng cũng chống trả quyết liệt không một phút
do dự để cứu lấy em . Cuối cùng thì xe cảnh
sát cũng tới kịp thời , nhưng hình như không
hề có hành động nào để giúp đỡ cho Sasha,
chú em và các người Việt khác, đến khi bọn
côn đồ đầu trọc có thì giờ chạy thoát thì
cảnh sát mới ra tay bắt giải hết cả đám người
Việt của chúng ta về bót . Chú của em vì chịu
không nổi những cú bồi bằng gậy sắt nên đã
tử nạn tại hiện trường. Sasha thì cũng bị
nhiều vết dao cắt trên tay phải và vai trái và
được chở vào nhà thương . Em cũng được người
ta cho lên băng-ca đi cùng xe với Sasha .
Sau đó chừng nữa ngày thì em và Sasha được
xuất viện . Người ta đưa hai chúng em trở về
khu chung cư . Em đã khóc gần như hết nước mắt
trước cái chết của chú Phòng. Em như tự trách
cho chính mình xấu số đã đem lại cái chết cho
chú ấy. Có lẽ em đã không nghe lời bố mẹ
cẩn thận trong lúc ra đường . Em tự trách em
đã làm hại luôn một số người Việt bị cảnh
sát bắt vào bót, chưa kể Sasha không dính líu gì
với đồng bào người Việt của chúng ta cũng
bị vạ lây . Bố mẹ em cũng buồn rầu vô hạn cứ
ôm mặt không mướt nói rằng, không biết nói
làm sao với người nhà còn ở Việt Nam về cái
chết của chú .
Em không biết em đã khóc đến bao giờ , khi mà
thân xác của chú đã tẩm liệm và vùi xuống
ở sáu tất đất trên xứ lạ quê người thì
lúc đó em không còn giọt nước mắt nào . Thân
thể của em cũng rệu, em ngất xỉu trên đường
từ nghĩa trang trở về nhà , Sasha đã dìu em vào
nhà và đặt em lên giường . Chàng đắp khăn
nóng lên trán của em và trở ra ngoài .
Sau khi em tỉnh lại thì trở ngoài . Trời đã sáng.
Em thấy Sasha vẫn còn ở phòng khách , chờ em tỉnh
dậy . Chàng nhìn em với ánh mắt trìu mến ấm
cúng. Khi thấy em loạn choạng bước thì chàng
chạy đến để dìu em . Chàng thì thào bên tai của
em bảo em hãy cẩn thận, em hỏi chàng tại sao
ở đây, chàng nói là bố mẹ của em đã ra đi
từ sớm và nhờ chàng chăm sóc em giùm trong
lúc họ đi lo chuyện giấy tờ thủ tục khai báo
với cảnh sát về vụ hành hung hôm qua, và kêu
gọi người Việt hãy góp một bàn tay kêu gọi
các tổ chức nhân quyền và chính phủ, cũng như
tổng thống Putin hãy thông qua gấp các điều luật
chống kỳ thị chủng tộc và sửa đổi luật lệ
hiện hành để trừng trị nghiêm khắc hơn với
những hành động quá khích, kỳ thị da màu và
dân tộc của bọn côn đồ đầu trọc .
Như thế là bố mẹ của em đã chấp nhận chàng
sau cái lần chàng xả thân để cứu em. Em vui lắm.
Vui hơn bao giờ hết trong đời của em vì con
đường tình yêu của mình từ nay đã thênh
thang rộng mở. Nhưng em dấu trong lòng không bộc
lộ cho chàng biết ngay là em vui đến độ nào.
Rồi em hỏi chàng là em đã
ngất xỉu bao lâu, chàng bảo rằng gần cả một
đêm. Thế ra em mới biết là chàng đã ở đây
gần cả đêm với em ! Nhưng em không thấy xa lạ
chút nào mà còn thấy ấm cúng lạ thường . Hơi
ấm của chàng như tỏa khắp căn phòng như sưởi
tấm lòng em yếu đuối .
Sau đó chàng dúi cho em
hai tờ báo lớn của Moskva là tờ Người đoàn
viên Moska (MK) và Moskva buổi chiều (VM) đã có
vài bài công kích cộng đồng người Việt như
là buôn bán rận rệp, ma túy và mãi dâm. Chợ
Lion bị gọi là cái chợ đầy bọ chó , còn cộng
đồng người Việt bị gọi xách mé là những
cặn bã của xã hội. Trên trang bìa đăng của
trang báo là hàng chữ đầy miệt thị người nước
ngoài, khích động lòng kỳ thị của dân Nga,
"Tội phạm mang bộ mặt VN". Em đọc xong thì
không thể ngờ họ có thể làm thế cho được,
họ cho rằng chỉ vì cộng đồng VN của chúng ta
ở Nga trong năm vừa qua có 50 vụ phạm pháp
trong khi người Nigieria chỉ có 26 vụ . Nhưng mà
họ quên rằng số người Việt của chúng ta ở
Moskva đông gấp hàng trăm lần người Nigieria
ở đây . Vả lại cộng đồng người Việt ở
đây sống rất chìm lắng, ít liên hệ, ít gây sự
với người Nga để mong được sống yên thân
trong xã hội này
Nhớ đến hôm vừa rồi sau khi em bị đám côn
đồ bao vây, khi đó em chứng kiến hết tất cả
và thấy rằng cảnh sát ở đây luôn tìm cách
bao che cho các tổ chức cực đoan. Rõ ràng là
bọn cảnh sát ở nơi này cũng đồng tình với
khẩu hiệu bài trừ người ngoại lai của các
tổ chức cực đoan này.
Trong bài báo còn nói rằng các tổ chức nhân
quyền của Nga đều đánh giá là chủ nghĩa phân
biệt chủng tộc, bài trừ người nước ngoài
ở Nga đang có chiều hướng tăng lên một cách
đáng lo ngại . Điều này cho thấy là đường
lối của chính phủ Nga hiện nay là đầu mối cho
sự kỳ thị giữa các dân tộc . Cộng thêm luật
pháp hiện nay cũng không đủ nghiêm minh để chống
lại các hình thức kỳ thị và thậm chí là nếu
có luật thì người ta cũng không để nó ở
trong mắt . Các quan toà, công tố viên và các
cơ quan cảnh sát thường coi nhẹ các hành động
quá khích của các thanh niên và các tổ chức
phát xít mới .
Đọc xong tờ báo em thấy chán chường làm sao
. Cái chết của chú em sẽ mãi mãi đi vào ký
ức đau buồn của em . Em úp mặt lên tờ báo
khóc nức nở cho số phận của gia đình em cũng
như 50 ngàng người Việt chúng ta đang sống và
làm việc ở Moskva . Chàng bước tới bên em để
an ủi cho em bằng những cái vuốt hờ trên lưng.
Em bỗng cảm giác bàn tay to lớn của chàng đã
đẩy đi hết sự buồn tủi của em . Em ngước mắt
lên nhìn chàng, trong phút chốc ấy bốn mắt như
bừng sáng rồi chợp tắt để rồi đứng yên
trong khoảnh khắc . Em không nói được lời nào
khi chàng cuối xuống hôn lên trán của em . Đó
là nụ hôn đầu đời của người con gái mới
lớn. Em đón nhận nó như đón nhận đóa hoa hồng
mới nở trong đời của em .
Chàng dìu em đứng dậy . Chúng em đứng đó nhìn
nhau lâu lắm, có lẽ thời gian còn dài hơn là
sự tưởng tượng của em . Chàng choàng tay vòng
ngang lưng của em để ép sát vào , em áp má lên
ngực của chàng để nghe hơi thở và nhịp đập
con tim của chàng đang thổn thức . Em biết rồi
thì ra chàng cũng đã để ý tới em từ lâu,
em đã không sai khi bắt gặp ánh mắt len lén đầu
tiên của chàng trao cho em . Em bỗng ôm chàng chặt
hơn để cám ơn chàng đã bao che cho em đánh tan
bọn côn đồ để cứu em, chàng quả thật là
người hùng của em, một superman trong lòng của
đứa con gái bé nhỏ lúc nào cũng cần sự
bao che đùm bọc . Nhưng em cám ơn chàng nhiều hơn
hết vì chàng đã cho em tình yêu thật sự, tình
yêu mới chớm nở của một người con gái thì
mới đẹp làm sao , nó còn đẹp hơn cả những
giấc mơ đẹp lúc em lạc vườn hoa đua nở trăm
sắc.
Em ôm chàng không biết là
bao lâu cho tới khi chàng tìm môi em trau trót .
Em mặn nồng uống hết mật ngọt của chàng như
con ong lần đầu tiên biết hút mật . Mắt em lim
dim như thấy khung trời này chỉ còn là vẻ đẹp
hảo huyền, chàng như từng bước đưa em vào
chốn mê cung mà em biết rằng ngàn đời này em
cũng không bao giờ tìm ra được lối thoát .
Khi chúng em tựa mình lên chiếc ghế nệm thì em
biết cuộc đời này của em đã mãi mãi thuộc
về chàng rồi . Em quyết không hối hận để cùng
chàng dấn thân vào trò chơi phiêu lưu mạo hiểm
của thế giới người lớn . Là sao ? Có nghĩa
là em đã không ngần ngại để cho chàng trút
bỏ những vướn mắc bên ngoài đã bao che hết
tình yêu trong trắng của chúng em. Em đã khỏa
thân dưới bàn tay khéo léo của chàng, nhưng
thật sự sự trần truồng mỹ thuật trong ánh mắt
đam mê của chàng. Chàng đã làm cho em cảm thấy
tràn đầy sự tin yêu để cho chàng hãy làm những
điều gì mà chàng muốn . Tình yêu có phải chăng
là sự hiến dâng. Em cảm thấy giây phút này
đây , giờ khắc này đây thật chính xác cho ý
nghĩa đó .
Trong ánh mắt của chàng em lại tìm thấy tình yêu
chan chứa . Chúng em quyện chặt vào nhau để cho
em cảm giác sự ấm áp từ thân thể của chàng
tỏa ra . Chàng cũng đã trần truồng như phô bày
tấm lòng chân thật không một sự dấu diếm nào
cả . Em cũng chẳng ngại ngùng gì mà mân mê
khối tim yêu của chàng trong khi chàng uống hết
những giọt sương buổi sớm mai trên người của
em .
Chàng lật ngữa em ra như chiếc lá mùa thu nằm
ngữa giữa khung trời tuyết giá . Chàng sưởi
ấm chiếc lá thu bằng chính da thịt của chàng.
Chàng bóp chặt đôi vai gầy của em như muốn nói
là em chỉ là của riêng của chàng thôi. Môi kề
môi, da xoa da, thịt tìm thịt chúng em quấn quít bên
nhau thời gian như vô hạn . Khi em cảm thấy khung
trời của em rộng mở để chào đón chàng vào,
chàng không ngại ngần gì mà bước từng bước
một qua cuộc đời em . Em say đắm kẹp chàng vào
để dục chàng bước nhanh hơn nữa để em có
thể gặp chàng ở cuối cuộc đời .
Nhưng chàng chỉ muốn nô
đùa ở ngoài bực thềm hai khối , chàng thiệt
là ác đã để em chờ rất lâu !. Sự mong
đợi chàng làm cho em càng nôn nóng. Em thở mạnh
bên tai chàng như muốn van nài chàng, chàng ơi!
chàng bước vào đi em mong chờ đã lâu lắm!
Khi đó chàng ngoan ngoãn vén màn bước vào, em
vui mừng khôn tả khi bắt gặp khuôn mặt của
chàng lần đầu tiên ở ngưỡng cửa . Em vội
mời chàng vào trong, chàng từ tốn vâng theo .
Khi chàng đã an tọa thì em cảm thấy cuộc đời
mình hạnh phúc biết bao nếu lúc nào chàng cũng
ở trong nhà của em , sự hiện diện của chàng
không chỉ sưởi ấm cuộc đời em mà còn mang
cho em tình yêu đôi lứa .
Không biết chàng ngồi đó
bao lâu đến khi em chúng em chơi trò rượt bắt,
em chạy chàng đuổi . Rồi chàng đuổi . Đuổi mãi
. Em mệt lắm! Nhưng em thích lắm. Em chỉ muốn lắng
nghe nhịp tim của chàng thổn thức, hơi thở của
chàng dồn dập càng lúc càng nhanh. Em ngã quỵ
trước để chàng té sấp lên người rồi trút
những giọt tình nóng ấm tràn đầy nhiệt huyết
như nhánh sông màu vàng của sông Moskva vào
trong thân thể của em, em đón nhận tất cả như
nhận chàng chính thức vào thế giới tình yêu
của em .
Thế là em đã bán cho chàng cái quý nhất của
người con gái, nhưng chàng cũng đã mua nó bằng
tình yêu mãnh liệt không bao giờ có được
trên thế giới này . Đến hôm nay khi em nói lên
những điều này là lúc em đang đắm say ở bên
chàng, ngày nào chúng em cũng quấn quít bên
nhau , trao cho nhau những phút ái ân mặn nồng mà
không bao giờ nhạt phai trong tâm hồn của em. Cũng
nên nói luôn là em đã mang máu huyết của chàng
trong người của em hơn 2 tháng rồi . Em mong chờ
ngày ra hoa kết trái . Xin mọi người hãy chúc
phúc cho em.
Em hy vọng tình yêu của em đối với Sasha cũng
như đối với dân tộc Việt sẽ mãi mãi trường
tồn, và em cũng mong rằng người Việt của chúng
ta hãy đoàn kết để viết đơn kiện lên viện
công tố của Nga vì thái độ kỳ thị chủng tộc
trong các bài báo và nghiêm khắc trừng trị bọn
côn đồ đầu trọc đã hành hung người Việt
của chúng ta . Chúng ta cần phải xoá bỏ những
hiềm khích thù hằn sai lệch cho rằng chúng ta đến
nước Nga là để làm giàu và trốn thuế . Nhưng
thực tế thì cộng động Việt của chúng ta ở
Nga đã đóng góp công sức không nhỏ để xây
dựng những nhà máy sập sệ thành những trung
tâm buôn bán đông đúc.
Em, Thu Hương
[email protected]
Hết
Kinh Bích Lịch
[email protected]
Feb 27, 2001
Mời
các bạn cùng tham gia bàn luận truyện này trong
diễn đàn, nhấn
chuột vào đây! |