Thằng Bill da đen "bodyguard" quẹo xe vào khu
estate cách New Orleans chừng một giờ lái xe. Con đường tối
và vắng lặng, trải dài bên lề là hai hàng dương liễu cao rậm,
cành lá chìa ra như cánh tay của loài ma ẩn hiện trong đêm
tối.
Đây đó sau những khu vườn rộng đầy cây cao bóng cả là những
toà biệt thự sang trọng, xây kiểu kiến trúc đồn điền miền
Nam, hay kiểu Pháp, có bao lơn bằng sắt cầu kỳ. Bill chợt
hỏi vu vơ:
- Tôi nghe tụi nó đồn, nhưng giờ thì muốn hỏi thẳng với cô.
Năm nay cô bao nhiêu tuổi?
- Hỏi chi vậy? Bộ không biết hỏi tuổi đàn bà là bất lịch sự
sao?
- Hà hà hà. Quen nhau quá rồi còn nề hà chuyện lịch sự gì
nữa. Có gì trên thân mình cô mà tôi chưa thấy đâu?
- Anh đoán xem tôi bao nhiêu?
- 23?
- Trật lất!
- 22?
- Trật luôn. Tôi 31 tuổi.
- Holy sh...! Cô "già" gần bằng bà má tôi rồi! Bả chỉ có 35
tuổi thôi. Đẻ tôi hồi năm 15. Cô biết mà, dân nghèo da đen
...
- Thanks so lot Bill! Bộ không biết phụ nữ ghét chữ "già" hả?
- Sorry. Ý tôi muốn nói là cô nhìn chỉ như 22, 23. Bí quyết
gì vậy?
- Có lẽ vì tôi là người Á Đông, mảnh khảnh, làn da tốt,
không rượu và "thuốc" nên nhìn trẻ trung.
Chiếc xe quẹo vào một biệt thự phía cuối đường. Người gác
cổng chỉ xe đi theo con đường vòng ra phía sau nhà. Bên
trong đèn đuốc sáng choang, khách khứa mặc áo hóa trang,
mang mặt nạ kiểu Mardi Gras đang đứng ngồi trên các bao lơn
quanh nhà. Bill và tôi xuống xe, cả hai còn đang lớ ngớ thì
được người quản gia đến dẫn đi vào khu cánh trái của đại
sảnh. Bên đó có vẻ hơi tối và yên lặng hơn. Trong một phòng
chơi bi-da sang trọng, năm người đàn ông đang hút thuốc và
tán gẫu bên bar rượu. Người lớn tuổi nhất chừng 40, da trắng,
mang phong cách lịch sự của một gã ăn chơi có hạng. Ngồi
cạnh là 3 thanh niên da trắng chừng 18-20, dáng dấp công tử,
có vẻ hơi khờ. Ngoài ra còn có một thanh niên Á-Đông, nhìn
giống Việt Nam, chừng 18, cao to và cương nghị.
Bill cẩn thận nhìn chung quanh căn phòng để đánh giá tình
hình. Đoạn, một cách chuyên nghiệp, hắn tóm tắt lại các
nguyên tắc đã được đồng ý từ trước:
- Gentlemen. Giờ đầu phục vụ, tiền thù lao là 1000 đô-la.
Mỗi giờ kế tiếp là 700 đô-la, chưa kể tip. Tối đa là 3 giờ.
Trong một giờ không được quá 3 lần giao hợp bằng đường âm
đạo. Không được giao hợp đường hậu môn, không được dùng "đồ
chơi", không chơi trò S&M. Tất cả phải dùng bao cao su. À
... không được chụp hình, quay phim. OK?
Gã đàn ông 40 mĩm cười móc bóp ra lấy vài tờ giấy bạc đưa
cho Bill. Hắn đưa tay vòng sau lưng tôi dẫn vào phòng ngủ
bên cạnh. Bill theo sát và nói nhỏ vào tai hắn:
- Này ông bạn. Cứ để cửa hé chút xíu. Ngoài ra, ...have fun!
Vào phòng, gã đàn ông 40 nhìn tôi từ đầu đến chân rồi mĩm
cười:
- Cô đẹp lắm. Như là supermodel. Thật đáng đồng tiền.
Hắn tiến tới bế xốc tôi lên và quăng lên giường. Tay hắn
thành thạo đưa vào dưới váy định kéo quần lót của tôi xuống.
Hắn chợt mĩm cười khi thấy không có gì ở đó cả ngoài làn da
mịn màng. Công việc của tôi bắt đầu ...*
* *
Sau khi phục vụ gã trung niên và 3 thằng nhóc Mỹ trắng,
tôi thấy hơi mệt nên xin họ cho nằm nghĩ 10 phút. Lớp vải
satin trải giường mềm mại và mát rượi ôm lấy da thịt trần
truồng của tôi. Căn phòng ngủ trang hoàng đồ cổ, đẹp như
trong một cung điện. Chiếc cửa rộng rãi nhìn ra vườn hoa.
Tôi đứng lên, tiến đến mở hai cánh cửa kính. Bên ngoài là
ban-công trông xuống khoảng sân hoàn toàn vắng vẻ. Tôi đánh
bạo lách ra đó, trên người không một mảnh vải che thân. Hai
chân tôi lướt nhẹ trên sàn đá phẳng lì. Những cành hoa chốc
chốc chạm vào da thịt tôi nhột nhạt như trêu chọc. Người tôi
chợt đụng phải một chiếc cột gỗ nơi đầu cầu thang xuống sân.
Trên đầu cột tạc hình một quả cầu tròn, to chừng bằng trái
cam. Quả cầu chỉ vừa cao đến "chỗ ấy" của tôi. Nảy ra ý nghĩ
tinh nghịch, tôi áp hạ bộ vào quả cầu. Sức ép đè lên chỗ mu
làm tôi thấy thích thích, khoan khoái. Tôi xoay người nhè
nhẹ để tiếp tục cảm giác là lạ đó. Cơn gió đêm lành lạnh
chợt làm tôi hơi rùng mình. Có một hơi thở nóng từ đâu phà
vào sau cổ tôi. Tôi quay lại. Thằng bé Á Đông ban nãy đưa
tay ôm tôi vào lòng. Nó cởi trần, chỉ mặc có cái quần jean.
Những bắp thịt trên ngực và trên đôi tay nó nổi cuồn cuộn.
Nó thì thào bằng tiếng Việt khá sõi:
- Tôi tên Trung. Cô là người Việt phải không?
Tôi âm thầm gật đầu. Trung tiếp tục bằng tiếng Việt:
- Cô đẹp quá. Tại sao cô phải làm nghề này ...?
Tôi im lặng. Tôi đã quá quen với giọng điệu kiểu này của bọn
đàn ông! Nó tiếp:
- Tôi nghèo lắm. Không có tiền chơi ngông như đám bạn ở đây.
Hôm nay tụi nó bao vì muốn cho tôi biết mùi con gái lần đầu
tiên.
Tôi nhìn nó rồi mĩm cười giả tạo:
- OK. Let's do it.
Nó có vẻ như còn ngại ngùng:
- Mình có thể giữ liên lạc sau đêm nay không? Tôi ở
Arkansas. Buồn lắm! Trên đó không có bạn Việt Nam.
Trung dìu tôi trở lại phòng ngủ rồi ngả lên giường. Nó nhìn
tôi với ánh mắt đắm đuối như vừa tìm ra được vật gì quí lắm,
rồi đặt một nụ hôn say đắm lên môi tôi. Tôi bỗng thấy bủn
rủn cả chân tay. Dù đã quá thành thạo với nghề gái gọi cao
cấp, tôi vẫn có thể nhận ra được sự nồng nàn của nụ hôn yêu
thương thật sự. Nụ hôn kéo dài như hàng trăm năm, và con tim
tôi mềm nhủn ra như tản băng gặp tia nắng ấm. Ngón tay của
nó nhẹ nhàng lướt lên lướt xuống trên vùng âm hạch đã ướt át
của tôi. Từ đó từng đợt sóng nhè nhẹ của cảm giác sướng
khoái dễ chịu cứ vuốt ve toàn thân tôi một cách ấm áp. Tôi
nhắm mắt lại. Đôi môi của nó bú mớm nơi hai đầu nhủ hoa của
tôi. Tôi muốn kéo dài thời gian để được tận hưởng sự ngây
ngất hiếm khi có được. Ngón tay nó chợt di chuyển nhanh hơn,
mạnh hơn. Tôi thấy mình thở mạnh ra, không còn kềm chế được
nữa. Cái cảm giác cực kỳ thích thú, một khoái cảm thật đê mê,
rần rần như điện giựt, từ từ tràn lên từ vùng âm hộ và lan
ra khắp châu thân tôi. Tay tôi nắm chặt lấy nó. Môi nó lại
áp vào môi tôi. Tôi cảm thấy dương vật to cứng của nó đi vào
cửa mình của tôi. Nó ra vào như vũ bảo làm tăng thêm cái cực
khoái đang cho tôi ngất ngây. Chưa bao giờ trong nghề tôi
lại có được khoái cảm với khách hàng. Tôi ngạc nhiên không
hiểu sao hôm nay mình lại như vậy. Thằng bé xuất tinh, môi
nó bỗng thì thào vào tai tôi:
- Anh yêu em từ khi mới gặp em. Anh sẽ không bao giờ xa em.
Một kẻ đã già dặn, chai đá như tôi không hiểu sao lại để cho
hai dòng nước mắt chảy ra. Tại sao? Tại sao lại như vậy được?
Phải chăng là sự thành thật trong lời nói của nó. Hay là chỉ
do một cảm nhận nào đó không thể giải thích được?
Tàn cuộc ái ân. Chúng tôi nằm bên nhau, yên lặng. Đa số bọ
đàn ông sẽ đứng lên, thay đồ, và bỏ đi trong lúc này. Còn nó,
nó nằm yên, tay vòng qua người tôi. Tôi cảm được sự bình yên
và tình yêu tỏa ra từ lồng ngực của nó. Tôi không dám tin
vào tình yêu, nhất là thứ tình yêu đến từ khách hàng. Tôi
hỏi nhỏ:
- Trung bao nhiêu tuổi. Đang làm gì?
- Trung 18 tuổi, mới vào đại học.
- Trung có biết là tôi đã 31 tuổi rồi không?
- Có sao đâu? À. Mà Trung vẫn chưa biết tên ... chị.
Trung vừa nói, vừa cười, vừa siết chặt vòng tay và hôn lên
vai tôi.
- Tôi tên Lana.
- Còn tên Việt Nam?
- Lan-Anh.
- Không hiểu sao, khi gặp Lan-Anh, Trung cảm thấy có một cái
gì thật là thu hút, một tình yêu diệu vợi. Một cái gì không
thể rời xa được. Trung không biết tại sao lại có cảm giác
như vậy. Có thể đó là nét mặt, là ánh mắt, hay là một cái gì
đó làm cho Trung thấy yêu thương vô hạn. Một tình yêu không
cắt nghĩa được ...
Lúc đó, thằng Bill da đen gõ cửa rồi lên tiếng:
- Hết giờ rồi. Đi thôi Lana.
Trung vội vã với tay lấy tờ giấy và cây viết trên bàn.
- Trung muốn gặp lại Lan-Anh...
Tôi ghi xuống số điện thoại cầm tay của tôi cho nó, như tôi
đã từng làm với khách hàng thân tín. Tôi không dám hi vọng
gì nhiều. Hi vọng chỉ để đau đớn mà thôi.
*
* *
Vậy mà, bốn năm kế tiếp, tôi và Trung đã liên lạc nhau
thường xuyên như một cặp tình nhân. Ngày Trung ra trường,
tôi đã lái xe đến Arkansas dự lễ và chung vui với Trung. Đêm
đó, chúng tôi đi ăn ở một tiệm Ý sang trọng. Trung kề vào
tai tôi nói:
- Nếu Trung xin cưới Lan-Anh, Lan-Anh có chịu bỏ nghề gái
gọi không?
Tôi rùng mình. Bấy lâu nay giữa tôi với Trung cũng chỉ như
một mối tình dễ thương, một quán trọ nho nhỏ bên đường. Tôi
có bao giờ dám nghĩ đến chuyện xa vời.
- Trung đã suy nghĩ kỹ chưa? Lan-Anh là gái gọi, lại lớn
tuổi hơn Trung rất nhiều...
- Những thứ đó không thành vấn đề. Nhưng Trung muốn Lan-Anh
phải bỏ nghề. Trung đã có việc làm rồi, lương cũng khá.
Không hiểu sao khi nhìn Lan-Anh, Trung cảm thấy không thể xa
Lan-Anh được. Có một cái gì đó trong ánh mắt, trong gương
mặt của Lan-Anh... đã chiếm lấy trái tim Trung.
Tôi suy nghĩ thật lâu và không trả lời. Trung chợt hỏi tôi.
- Trong đời, Lan-Anh có bao giờ luyến tiếc chuyện gì không?
Tôi nhắm mắt lại:
- Trung có thật sự muốn nghe không?
- Dĩ nhiên...
- Trung đã biết Lan-Anh là gái gọi, Lan-Anh lớn tuổi hơn
Trung. Nhưng còn một bí mật nữa. Lan-Anh có một đứa con. Năm
nó 4 tuổi, nhà lúc đó nghèo túng quá, Lan-Anh đem nó cho một
gia đình khá giả trên Sài-gòn. Sau đó ít lâu họ đi vượt biên
và không còn nghe tin tức gì nữa. Nhiều lúc mình nhớ thương
thằng bé lắm nhưng không biết làm sao gặp lại bây giờ.
- Lan-Anh có muốn một đứa bé để thế vào chỗ đó không?
- Nếu có một đứa bé, mình sẽ thương nó lắm lắm. Mình sẽ cho
nó mọi thứ để đền bù lại lỗi lầm của mình ngày xưa.
- Vậy thì hãy lấy Trung đi. Hai đứa mình sẽ có một đứa con
với nhau.
Sau hai ngày suy nghĩ, tôi chấp nhận lời cầu hôn của Trung.
Tôi bỏ nghề gái gọi, vài tháng sau tôi dọn nhà qua Arkansas
và ghi tên đi học làm tóc. Chúng tôi tìm mướn căn apartment
trong một khu lịch sự. Tôi cũng đã bỏ không dùng thuốc ngừa
thai nữa. Tôi và Trung ở với nhau như vợ chồng mà không làm
đám cưới gì cả. Đêm đầu trong căn nhà mới, Trung muốn làm
tôi có thai. Căn nhà còn trống trải chưa có giường ghế gì.
Trung cởi bỏ hết quần áo. Dưới ánh đèn sáng, toàn thân nó
hiện ra rắn chắc như một pho tượng Hy-Lạp. Giữa hai chân nó,
con cu dài và cứng cứ hùng dũng chỉa thẳng lên. Tôi ngồi
trên cầu thang. Trung tiến đến đứng sát trước mặt tôi. Tôi
nắm lấy cu nó và đưa lưỡi liếm nhè nhẹ phía bên dưới qui đầu.
Trung nhắm mắt lại sướng khoái. Những lần làm tình trước đây,
Trung luôn là người phục vụ, kể cả việc dùng lưỡi liếm lên
âm hạch của tôi. Nó đã từng nói là làm cho phụ nữ đạt được
cực điểm khoái cảm thì còn sướng hơn là tự mình được sướng.
Nó chợt rút cu lại vì chưa muốn xuất tinh. Trung ngồi xuống
bên tôi, lại dùng tay xoa xoa lên xuống, khi thì xoay vòng
nơi âm hạch của tôi. Nó áp má vào má tôi, thì thào:
- Em có biết rằng em có một sức hấp dẫn mãnh liệt đối với
anh không?
- Vậy sao?
- Được làm tình với em là một sự cấm kỵ to lớn. Mà cái gì
càng cấm đoán thì càng hấp dẫn.
Lúc đó, cơn cực khoái bắt đầu tràn lên. Tôi cố đẩy tay Trung
ra vì tôi không chịu nỗi sự kích thích khi đang quá sướng.
Ngón tay Trung vẫn cứ vo đều đều nơi âm hạch tôi. Tôi muốn
chết đi được. Một tuyệt đỉnh, rồi hai, rồi ba tuyệt đỉnh nối
tiếp nhau kéo đến như sóng tràn bờ. Trời ơi, nó vẫn chưa
chịu ngừng lại. Tôi bấu chặt lấy thân thể Trung, người tôi
uốn éo oằn oại vì khoái lạc. Trên đời này có lẽ chưa ai có
thể dùng văn chương để miêu tả được cái sướng khoái của
người con gái khi đạt được cực điểm nhục dục. Nó ào ào như
mưa bão, ran ran như nắng hè, nhột chăng? Cũng không phải.
Tê tê chăng? Cũng không phải. Trời ơi, không thể diễn tả
được. Chỉ có thể nói là nó sướng, sướng, sướng đê mê, một
cảm giác sướng khoái quá mãnh liệt. Nhưng ít khi nào người
con gái đạt được cảm giác cực khoái này vì đa số đàn ông đều
không đem lại được khoái cảm tuyệt đỉnh cho bạn tình của họ.
Chỉ có một số ít biết thấy khoái cảm trong sự cực khoái của
phái nữ. Tôi đã đạt gần mười tuyệt tỉnh. Chúng cứ dâng lên
nhè nhẹ, rồi bỗng sướng tàn bạo, rồi lại từ từ dịu xuống
nhưng vẫn có nét thích thích dễ chịu. Lúc đó, Trung mới tha
cho thân thể đã mệt nhoài vì sướng khoái của tôi. Nó banh
hai chân tôi ra và từ từ đưa con cu dài cứng vào cửa mình
tôi. Tôi cảm thấy khối thịt chắc nịch đó đi ra đi vào, chà
xát vào thành âm đạo ẩm ướt và nhạy cảm của tôi.
- Lan-Anh. Đêm nay anh sẽ cho em một đứa con như em muốn. Ôi!
Quả là một điều cấm kỵ!
Mười phút sau, Trung xuất tinh thật mạnh vào sâu trong
tôi. Tôi có thể cảm được dòng tinh dịch âm ấm, cùng đàn tinh
trùng hùng dũng đang bơi nhanh vào tử cung, vào buồng trứng
của tôi để chiếm đoạt cái trứng đầu tiên vừa rụng.
*
* *
Tháng sau, quả nhiên kết quả thử nghiệm cho biết là tôi
đã có thai. Chín tháng trôi qua thật nhanh. Có những lúc
giữa đêm khuya, Trung phải chạy ra mua kem, hay làm bò
bít-tết cho tôi ăn. Càng gần đến ngày sinh, hai vợ chồng tôi
càng bận rộn lo sửa soạn phòng và thay nhau đi mua sắm nôi,
bình sữa, quần áo, tả, khăn mền cho em bé. Một hôm, trong
lúc đang dọn tủ, tôi chợt thấy một chiếc hộp đựng những giấy
tờ thật cũ kỹ mà chồng tôi nhét sâu trong kẹt tủ, dưới cả
đống đồ lỉnh kỉnh. Tò mò, tôi mở ra xem. Ở trên là các giấy
khen hồi học trung học, rồi tiểu học. Những tấm hình chụp cả
lớp của từng năm học nằm xen với hình gia đình. Ở đáy hộp,
có vài tấm hình Trung chụp lúc 5, 6 tuổi với cha mẹ, khi vừa
đến Mỹ. Những tấm ảnh đã mờ và đầy bụi, nhưng khi nhìn kỹ,
tôi bỗng thấy ... , tay tôi như run run, người tôi rụng rời.
Có thể nào ...? Tôi không tin vào mắt mình. Một tờ giấy khai
sinh vàng vọt của Việt Nam rớt ra. Trong đó, rõ ràng có đề
ngày sinh của Trung, tên thật của Trung là Võ Văn An, và tên
mẹ là Võ Thị Lan-Anh, cư ngụ tại Vũng Tàu. Tôi thấy tối tăm
mặt mủi và rồi không còn biết gì nữa.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trên giường bệnh viện và
Trung đang ngồi bên cạnh. Nó hỏi tôi:
- Em thấy thế nào?
Tôi nhìn xuống bụng. Cái bào thai vẫn còn đó. Tôi bật khóc,
Trung nắm tay tôi, tôi mếu máo:
- Tại sao Trung lại lừa dối tôi! Mình đã làm một chuyện hết
sức loạn luân Trung biết không? Trung có biết tôi là mẹ ruột
của Trung không? Tôi đẻ Trung năm 13 tuổi vì bị người bạn
của ông anh dụ dỗ làm bậy.
- Trung biết! Trung đã gặp và yêu Lan-Anh trong tình cờ. Đối
với Trung thì chỉ có mẹ nuôi của Trung mới là mẹ. Còn khi
vừa gặp Lan-Anh thì Trung đã yêu Lan-Anh ngay. Dù ít lâu sau
Trung khám phá ra sự thật. Nhưng Trung đã lỡ yêu rồi.
Bây giờ, tôi mới hiểu tại sao những lần ân ái, Trung cứ hay
nói "Được làm tình với em là một sự cấm kỵ to lớn. Mà cái gì
càng cấm đoán thì càng hấp dẫn". Có ai ngờ được. Tôi không
còn biết nói gì nữa. Trung nói nhỏ:
- Hãy xem đó như một bí mật của chúng mình.
- Làm sao có thể như vậy được? Khi gia đình Trung có thể
nhận ra tôi?
- Gia đình Trung đã dọn qua Úc rồi. Mình sẽ đổi tên, qua
tiểu bang khác sống, và biến mất khỏi thế giới của những ai
biết mình. Hãy nghĩ đến con của chúng ta. Không có em và
con, anh sẽ không sống được. Thà chết đi còn hơn.
Tôi im lặng, không còn con đường nào khác cho mình và cho
con.
*
* *
May mắn cho tôi là bé Diana chào đời và lớn lên khoẻ mạnh,
không bị vấn đề gì về di truyền do kết quả của sự kết hợp
loạn luân giữa tôi và Trung. Trung hay đùa là muốn có đứa
thứ hai, nhưng tôi nhất định không chịu. Sự may mắn có thể
không đến hai lần. Một năm đầu sau khi khám phá ra chuyện
động trời đó, tôi không cho Trung đụng đến người tôi. Nhưng
rồi, Trung vẫn nhất định phải được làm chồng, và theo thời
gian, tôi đành buông thua. Trong ánh mắt của nó, tôi vẫn
thấy sự háo hức của một tình yêu nóng bỏng cộng với vị lạ
của một hành động cực kỳ cấm kỵ. Dần dần, tôi cũng chia sẽ
cái vị lạ của trái cấm với chính đứa con trai ruột của mình,
mà bây giờ trên mặt pháp lý là chồng của tôi, là cha của con
gái tôi.
Một lần sau khi ân ái, Trung chợt nói:
- Ngày xưa, sau khi em đã đem anh cho gia đình trên Sài-gòn,
anh vẫn còn giữ một cái hình của hai mẹ con mình. Mỗi đêm,
anh cứ đem hình ra nhìn, nhớ thương mẹ và khóc. Hình ảnh của
em trong tấm ảnh cứ thế mà khắc sâu vào tiềm thức anh. Anh
đã làm mất tấm ảnh đó khi đi vượt biên với cha mẹ nuôi. Cũng
may là niềm nhớ cũng dần dần chìm vào quên lãng, và cha mẹ
nuôi của anh rất thương anh.
Trung đưa tay vuốt máy tóc tôi, tiếp tục:
- Có lẽ vì vậy mà khi vừa gặp em đêm đó ở New Orleans, anh
đã bị thu hút ngay bởi một hình ảnh quen thuộc trong tiềm
thức, một hình ảnh của yêu thương, nhung nhớ. Bây giờ thì
anh sẽ có hình ảnh đó bên cạnh mãi mãi, thật là hạnh phúc.
Tôi im lặng. Với tuổi đời còn quá trẻ lúc đó, cùng với nỗi
nghèo túng, tôi đã không làm đúng bổn phận làm mẹ khiến con
tôi phải đau khổ. Bây giờ tôi phải đền bù lại. Tôi phải làm
tất cả những gì có thể làm cho bé Diana, và cho Trung, chồng
tôi, con trai tôi.
Trung chợt ôm hôn tôi nồng nàn:
- I love you so much for whatever you are.
Tôi cảm thấy khối thịt dài cứng lại tìm đường chui vào chỗ
con gái nhất giữa hai chân tôi. Ôi. Khoái cảm của sự cấm kỵ!
Hết
Lời Cõi Thiên Thai Webmaster:
Calvin đã đọc qua truyện này và biết đây là một
truyện loạn luân, nhưng không
muốn làm mất hứng thưởng thức truyện của các bạn, vì vậy tới
cuối truyện mong các bạn sẽ nhận ra điều này. |