Ánh nắng chiều chỉ còn rơi rớt vàng vọt trên
đỉnh Sen Vàng, từng lớp sương khói đã tỏa ra bàng bạc. Vài
đàn chim hạc bay ngang lưng trời, để vọng lại những tiếng
kêu thểu não trong lòng nàng Vân Anh. Trở về mái nhà tranh
bên sườn đồi, nàng nổi lửa nướng con cá mới bắt được dưới
suối. Vài củ khoai cạnh bên, nàng sẽ lùi vào tro. Bấy nhiêu
có lẽ cũng đủ cho nàng ăn đến hết ngày mai. Nhiều năm đã
trôi qua từ ngày vợ chồng nàng rời bỏ làng quê tha phương
cầu thực, lưu lạc đến nơi hoang sơ này. Quanh đây chỉ là sơn
lâm không một bóng người, nhưng khoai sắn, rau quả hoang dại
có đủ cho cuộc sống. Dưới suối cá lội đầy dòng, trên ngàn
thì có gà rừng, thỏ, cheo. Vợ chồng nàng bèn dựng túp lều
tranh, nương tựa vào chốn đất hoang.
Một ngày kia, có chàng tráng sĩ lạc đường, ghé vào mái
tranh xin trú chân. Ngoài trời mưa rả rích, người tráng sĩ
và chồng nàng bàn chuyện thế cuộc suốt năm canh, để rồi hôm
sau, người chồng quyết định sẽ theo tráng sĩ lên đường đi
cứu nước. Năm năm đằng đẳng trôi qua, chồng nàng vẫn chưa
quay về. Chiều chiều nàng vẫn đứng ngóng nơi triền đồi, mong
nhìn thấy ánh thép nơi chuôi gươm của chàng phản chiếu nắng
tàn. Nhưng ngày qua tháng lại chỉ thấy mịt mù cây lá, không
một tiếng ngựa hí, một tiếng quân reo.
Đêm khuya, ánh trăng chiếu sáng vằng vặc bên suối,
Vân-Anh nằm trằn trọc trên chiếc chõng tre, nghe quạ đêm cất
những tiếng lạnh lùng. Đột nhiên, nàng nghe như có tiếng ai
cào cào vào chiếc cửa. Nín thở, Vân Anh bật ngồi dậy. Nàng
nhẹ nhàng với tay lấy thanh tre dài vót nhọn, cầm chặt trong
tay rồi tiến ra. Qua khe hở, nàng thấy một con sói trắng bị
thương đang cố gọi cửa. Chưa bao giờ nàng thấy một con sói
to và có bộ lông trắng đến như thế. Mủi tên cấm vào vai nó,
máu ra thấm đỏ cả lớp lông dày. Vân Anh mở cửa, con chó rên
ư ử, đến phục dưới chân nàng. Nàng xem xét vết thương của nó
rồi quay vào bếp, lấy nắm lá phơi khô trong chiếc bao da mà
nàng vẫn treo trên tường. Trở ra, nàng quì xuống, lấy thế
kéo bật mủi tên ra khỏi vai con chó trắng rồi đắp mớ lá
thuốc khô vào. Con sói trắng ngồi yên trong tay nàng một
chút rồi bò ra nằm nơi góc nhà. Sáng hôm sau, khi những tia
sáng vừa lập lòe trên ngọn cây thì con sói đã đứng lên, chạy
qua chạy lại như muốn bảo nàng theo nó. Vân-Anh cầm thanh
tre chuốc nhọn làm vật phòng thân rồi đi theo con vật. Con
sói trắng nhảy qua mấy tảng đá bên dòng suối, ngược triền
đồi chạy đến một vùng có nhiều phiến đá to. Đàng sau vài cội
tùng già cỗi là một cửa hang. Bên trong, hang mở rộng ra,
mát lạnh. Cả một cảnh tượng đầy máu và nồng mùi tanh hôi
bỗng hiện ra trước mặt nàng. Xác của một con sói cái cùng
bầy sói con nằm la liệt, bộ lông trắng nõn của chúng đã bị
lột sạch, để lại đống thịt da bầy nhầy máu me. Vương vãi
trên mặt đất còn dấu vết vài mủi tên, lưỡi dao gãy, cùng cứt
đái của bọn thợ săn. Con sói trắng chợt tru lên từng hồi
thảm thiết rồi chạy biến vào rừng. Vân-Anh nhặt cành khô
chất vào hang rồi nổi lửa đốt hết đống xác sói đang sình
thối.
Từ hôm đó, cứ vài ngày là nàng lại thấy con sói trắng đến
viếng nàng. Nó luôn mang cho nàng một con thỏ hay con hoẳng
nhỏ vừa bị giết. Thấm thoát vài mùa trăng lại trôi qua trong
đơn điệu. Buổi sáng kia, khi nàng đang bắt cá dưới suối thì
chợt nghe có tiếng người đến gần. Phía trên bờ bên kia dòng
nước, một toán thợ săn ba tên có vẻ hung tợn, tay cầm cung
tên giáo mác, chỉ trỏ về phía nàng. Có tiếng la lớn:
- Mụ kia. Lên đây cho chúng ông hỏi chuyện!
Vân-Anh giả vờ không nghe, tên thợ săn ra hiệu cho đồng
bọn lội xuống nước, đến nắm hay vai Vân-Anh kéo đến trước
mặt hắn. Gã thợ săn đưa bàn tay chai đá nâng mặt nàng lên
rồi cười hể hả:
- Trong rừng sâu sao lại có mụ đàn bà đẹp như thế này. Đúng
là tiên nữ bên bờ suối.
Đoạn hắn quay qua hai tên kia:
- Dịp may hiếm có! Hôm nay chúng mình sẽ làm thịt con tiên
nữ này!
Ngay lập tức hai tên kia đè nàng ra. Một tên ghì hai tay
nàng xuống đất, còn tên kia rút dao kề vào cổ nàng hâm dọa,
đoạn xé tung áo váy của nàng. Tên trùm mĩm cười nham hiểm,
tuột quần ra, quì xuống trước mặt Vân Anh. Tay hắn nắm hai
chân nàng banh ra. Vân Anh thấy đau điếng như có vật gì thật
to và cứng như gỗ đâm vào cửa mình nàng. Nàng thét lên kinh
hoàng, dùng toàn lực đạp tên thợ săn té ngữa. Vân Anh vùng
dậy, bất kể thân thể đang trần truồng, ù té chạy thật nhanh
lên triền đồi. Nàng thấy một dòng máu đỏ từ cửa mình nàng
đang chảy xuống chân. Bọn thợ săn tức tốc đuổi theo, Vân Anh
cố nhắm mắt cắm đầu cắm cổ chạy. Một tên lắp nỏ bắn trúng
vào vai nàng. Vết thương đau buốt xương khiến nàng quị xuống
ngay lập tức. Nàng lồm cồm ngồi dậy định chạy tiếp thì bị
một cú đá trời giáng vào hông làm lăn ra đất. Tên thợ săn
cúi xuống. Bây giờ nàng mới thấy hắn đã làm gì nàng. Tay hắn
từ từ đút cái cán rựa bằng gỗ sần sùi vào cửa mình nàng. Vân
Anh cắn răng đau đớn, mắt nhắm nghiền.
Ngay lúc đó, một bóng trắng từ trong rừng như tia chớp
nhảy vọt ra cắn vào cổ tên thợ săn. Hắn ngã ra đất, hai mắt
trợn ngược. Con sói trắng thật to nhe hàm răng nhọ hoắc cắn
sâu vào yết hầu của hắn làm hai dòng máu phụt ra ướt đẫm cả
áo. Một tên chạy đến vun dao toan đâm con thú trong khi tên
còn lại lắp nỏ. Mủi tên bay ra, cho sói bổng nhảy vọt sang
một bên làm mủi tên cắm sâu hút vào giữa ngực tên cầm dao.
Gã bắn nỏ điên tiết văng tục đuổi theo con sói. Thừa cơ hội,
Vân Anh cố cắn răng lồm cồm ngồi dậy, cắm đầu chạy vào rừng.
Nàng leo, bò, chạy hết sức lực mà không biết mình chạy đi
đâu. Một hồi thấm mệt, quỵ xuống, nàng chợt thấy có cái cửa
động nằm khuất sau mấy bụi cây. Cửa động nhỏ, nàng phải bò
vào, nhưng bên trong lại thật rộng và sáng. Có dòng thác nhỏ
từ cao trên đỉnh động đổ xuống một hồ nước trong veo. Bên bờ
hồ là bãi cát mịn với nhiều phiến đá phẳng lì phủ đầy rêu,
hoa dại, lan rừng mọc xen trong kẻ đá. Vân-Anh cắn răng nhổ
mủi tên ra khỏi vai rồi ngả người xuống phiến đá rêu. Tay
nàng hái vội mấy nắm lá quen thuộc áp vào vết thương cho
ngừng máu rồi chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị, cơ thể lên cơn
sốt hầm hập. Vân Anh không biết nàng nằm bất tỉnh trong hang
đá bao lâu, nhưng khi tỉnh lại nàng thấy đói và khát khủng
khiếp. Nàng loạng choạng bò xuống bờ hồ, vốc mấy ngụm nước
mà uống lấy uống để. Nàng chợt thấy bên phiến đá có ai đã để
sẳn vài trái cây rừng. Không ngần ngại, nàng cầm lấy cắn ăn
như người chết đói. Nàng cố đứng lên thì chợt nhớ là mình
đang trần truồng như nhộng. Những vết thương trên người nàng
bấy giờ đang lúc tấy đỏ, đau điếng dù máu đã đông khô cứng.
Nàng bước chậm ra cửa hang, bò ra ngoài, hi vọng tìm lại
được bộ váy áo. Lúc đó, Vân Anh mới định hướng được là mình
đã chạy khá xa. Từ trên dốc đá, nàng nhìn thấy căn nhà tranh
của mình tít bên dưới bị đốt cháy rụi, khói đen còn bốc lên
xám xịt. Nàng bật khóc nức nở rồi lồm cồm bò trở vào hang,
ngả nhoài người lên bải cát, toàn thât rát buốt.
Khi nắng tàn, nàng chợt nghe có tiếng động. Từ ngoài, một
con sói trắng to lớn hùng dũng đi vào. Miệng nó ngậm một mớ
rau dại, đến nhả ra bên cạnh Vân-Anh. Nó đứng tần ngần một
chút, chợt nhảy vọt lên tảng đá trên cao, chồm cắn một mớ lá
nhai lấy nhai để. Đoạn nó trở lại bên cạnh Vân-Anh, thè lưởi
liếm lên các vết thương của nàng. Chất lá sền sệt, nong nóng
như dầu, cộng với cảm giác nhột nhột, "rờn rợn" vì lưởi con
vật liếm trên da thịt làm nàng thấy bớt đau. Con sói liếm
các vết thương trên người, rồi bỗng đưa lưỡi vào liếm nơi
cửa mình nàng. Lúc này nàng mới nhớ lại vết thương đau nhói
vì thành âm đạo bị rách. Nàng nhẹ nhàng dang rộng hai chân
cho con sói dễ dàng liếm vào bên trong. Một cách thành thạo,
nó đưa lưỡi thật sâu vào trong âm đạo, liếm lớp dầu lá đều
khắp trong đó. Cái nóng của dầu, cộng với động tác ra vào,
ngọ ngoại của cái lưỡi ngay nơi nhạy cảm nhất của con gái,
làm Vân Anh thấy bị kích thích là lạ. Nàng nằm yên cho con
sói làm việc, âm thầm tận hưởng những cảm giác nhè nhẹ không
tả được.
Những ngày kế tiếp, trời đổ mưa tầm tả. Hang đá về đêm
lành lạnh làm Vân-Anh không thể chợp mắt. Nàng nằm co ro
trên tảng đá phủ rơm, thầm ước có được một cái chăn hay mảnh
vải để quấn vào người cho ấm. Nàng cố đập đá gây lửa nhưng
mọi thứ trong động đều ẩm ướt, không cháy được. Con sói
trắng nằm trên tảng đá cao nhìn nàng như thông cảm. Chợt nó
nhảy xuống, đến nằm bên cạnh Vân-Anh. Lớp lông dày và trắng
tinh của nó chạm vào da thịt làm nàng thấy ấm áp dễ chịu.
Nàng ôm nó vào lòng, thu hơi nóng của nó vào người. Con sói
thật to. Nó đứng lên, dang rộng bốn chân rồi nằm phủ lên
người nàng như chiếc chăn bông. Cảm giác ấm áp làm nàng thấy
dễ chịu và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày qua ngày, Vân Anh từ từ hồi phục. Nàng đánh bạo ra
ngoài tìm củi khô. Lúc đầu nàng ngượng ngùng, vừa đi vừa nấp
vì sợ có người nhìn thấy tấm thân trần truồng của mình. Dần
dần, Vân Anh cảm thấy tự nhiên hơn vì chung quanh chỉ toàn
núi rừng hoang vắng. Nàng gôm một đống củi khô chất trong
động, đập đá gây lửa bên ngoài cho khô, rồi mới mang mồi lửa
châm vào đống củi. Từ khi có lửa, con sói trắng lại mang về
thỏ, mang, hoẳng. Vân-Anh lột da chúng, dùng đá cạo sạch rồi
phơi khô, kết lại để làm áo che thân. Cuộc sống bấy giờ bỗng
trở nên dễ chịu hơn xưa vì nàng không phải lo việc kiếm ăn.
Nàng dùng toàn thời gian chế tạo ra các vật dụng trong nhà
từ gỗ, từ đá, với dây leo, cỏ rơm, da thú, xương thú.
Đêm trăng tròn, mặt trăng sáng trưng hiện rõ qua lỗ hỗng
trên vách động. Con sói trắng đứng trên tảng đá cao, nhìn
trăng cất lên những tiếng tru thảm thiết. Nằm co ro trên tản
đá phủ rêu, nàng thấy đôi mắt sói dường như long lanh nước
mắt. Nó chợt quay lại nhìn nàng. Dưới ánh trăng, bộ lông
trắng tinh của nó như toả sáng huyền dịu. Con sói từ từ leo
xuống nằm bên cạnh Vân-Anh. Nàng ôm nó vào lòng. Lớp lông
trắng dày, mịn, ấm áp của nó luôn làm nàng thấy dễ chịu. Nó
đứng lên, Vân Anh chợt nhìn thấy "cái đó" ở giữa hai chân
sau con chó đang nở lớn và dài ra. Con sói nhìn nàng như van
xin. Vân Anh cố tránh ánh mắt của nó. Con vật phát ra những
âm thanh trong cổ như cầu khẩn, rồi cúi đầu đưa lưỡi liếm
nơi cửa mình nàng. Nó liếm đúng ngay một chỗ làm nàng giật
bắn người lên. Cái cảm giác thật lạ, thật khoái lạc mà nàng
chưa từng biết đến dù đã lấy chồng nhiều năm. Nàng bám tay
vào đá, cứ mỗi lần lưõi con sói liếm qua chỗ ấy là nàng lại
nín thở vì sướng khoái. Cuối cùng, từng hồi, từng đợt của
cái cảm giác thích thú đó cứ dâng cao, chồng chất lên nhau,
cho đến lúc nó bùng nổ thật mãnh liệt khắp người nàng. Ôi,
cái khoái cảm thật tuyệt vời, thật ... Nàng không biết làm
sao tả được nó. Vân Anh nằm yên buông xuôi, tận hưởng cho
đến lúc cảm giác dần dần hạ xuống. Con sói bỗng chồm chồm
như muốn "nhảy" nàng. Vân Anh cả thẹn, mặt đỏ rần lên. Nàng
khép chân lại, đẩy con sói qua một bên, rồi ôm nó mà chìm
vào giấc ngủ.
Một mùa trăng lại trôi qua, khi mặt chị Hằng lại gần tròn,
Vân Anh bỗn thấy trong lòng xao xuyến chi lạ. Kỷ niệm về cái
cảm giác khoái cảm đêm nào bỗng trở lại. Nàng muốn đẩy nó ra
khỏi đầu nhưng sao vẫn sâu kín mong ước được hưởng cảm giác
ấy lần nữa. Đêm xuống, nàng nằm trên tảng đá, thầm mong cho
chuyện cũ sẽ tái diễn.
Dưới ánh trăng tròn, con sói trắng bất chợt xuất hiện
trước mặt Vân Anh. Nó hùng dũng tiến tới, chống hai chân
trước lên tảng đá, chỗ hai vai nàng, rồi nhè nhẹ kéo nàng ra
phía cạnh tảng đá. Tảng đá thấp nên hai chân nàng buông
thỏng đã chạm đất. Nó kéo cho đến khi mông của nàng vừa ngay
cạnh tảng đá. Đoạn, con sói cúi xuống, đưa đầu vào giữa hai
chân nàng, gạt hai chân Vân Anh ra, và bắt đầu những động
tác của chiếc lưỡi mà đã một lần làm Vân Anh lên tột đỉnh
khoái cảm. Khi cơn cực khoái bùng ra khắp thân thể người con
gái, thì cũng là lúc con sói chồm lên đút mạnh dương vật của
nó vào cửa mình Vân Anh. Vân Anh đang ngụp lặn trong cơn
khoái cảm, bỗng thấy toàn thân được ôm ấp bởi lớp lông dày,
ấm và âm đạo được lấp thật đầy bởi một vật vừa mềm mại nhưng
vừa rắn chắc. Vật ấy tiếp tục đi ra đi vào, thật lâu, thật
dai, làm cảm giác sướng khoái tưởng đâu sắp hạ bỗng trở lại,
rồi trở lại nữa đến mấy lần. Nàng cảm thấy có chất nước nong
nóng trong âm đạo. Khác với những khi gần chồng, chất nước
ấy từ con sói dường như cứ từ từ chảy liên tục chứ không bắn
ra thật nhanh, thật ngắn ngủi như ở đàn ông. Con sói cố đẩy
một cái gì thật to vào cửa mình nàng. Nàng cảm thấy chỗ kín
như bị căng ra, như bị ai nhét một quả quất vào. Nàng thử
đẩy con sói ra thì không còn được nữa. Dương vật con sói đã
dính chặt vào người nàng. Không còn cách nào khác, Vân Anh
đành nhấc hai chân lên ôm qua lưng con chó. Người và vật
quyện vào nhau như thế và chìm vào giấc ngủ.
Những gì xảy ra đêm đó làm Vân Anh suy nghĩ nhiều suốt
mấy hôm. Nó bảo vệ nàng, hàng ngày nó đi tìm mang thức ăn về
cho nàng, và nay thì nó đã ân ái với nàng. Giữa nơi sơn lâm
không một bóng người, không có ai lên tiếng thị phi về mối
tình giữa nàng và con sói. Những ngày trong động vắng, có
một sự sống kề bên cũng làm nàng thấy bớt cô đơn hơn khi còn
ở nơi lều tranh. Con sói đến với nàng khi nàng buồn, cho
nàng sự ấm áp khi trời trở lạnh, không khi nào gây cho nàng
điều gì khó chịu.
Một năm thấm thoát trôi qua nơi hang động có dòng suối đổ
xuống hồ nước trong. Vân Anh và con sói trắng sống hạnh phúc
bên nhau nơi đó. Ở nơi mát mẻ, ít phải dãi nắng dầm mưa, lại
tắm nước suối trong nên da thịt nàng trở nên mịn màng, trắng
trẻo. Mái tóc nàng mọc dài đến chân và mềm mại vì được gội
hàng ngày với các loại dầu cây cỏ. Thức ăn đầy đủ làm người
nàng hồng hào, những đường cong con gái căng đầy nhựa sống.
Thời giờ nhàn rỗi, nàng phơi lá cọ khô làm giấy, tìm phẩm
màu trong rừng làm mực, rồi tập làm thơ. Nàng bắt đầu nhớ
lại chữ nghĩa phụ mẫu đã dạy cho nàng từ nhỏ, trước khi ông
bà qua đời khiến đời nàng long đong. Rồi những đêm trăng
tròn là những đêm ái ân giữa người và thú, tuy khác hình hài
nhưng khoái lạc tuyệt vời hơn cả khi nàng mây mưa cùng chồng,
vốn chỉ ích kỷ lo phần mình. Nàng luôn giữ cho bộ lông sói
luôn được trắng trẻo, sạch sẽ bằng cách bắt nó xuống hồ tắm
sau khi đi săn về. Theo thời gian, con vật dường như có vẻ
già đi. Vân Anh chợt thấy buồn khi nghĩ đến ngày con sói sẽ
ra đi...
Một ngày kia, con sói bỗng tha ở đâu về được một cái gùi da
cũ kỹ, trong đó có bộ áo quần đàn ông, con dao, và ít nén
vàng dấu kỹ dưới đáy. Trời mưa lớn mấy hôm trước đã làm lở
một phần sườn đồi, để lộ ra bộ xương khô của hai tên thợ săn
ngày xưa, cùng cái gùi này. Đã lâu không được mặc quần áo,
Vân Anh cảm thấy là lạ trong bộ đồ đàn ông rộng thùng thình.
Nhưng ít ra bây giờ, không còn trần truồng nữa, nàng có thể
tìm về nơi có làng mạc để mua vài thứ cần thiết cho cuộc
sống.
Nghĩ là làm. Ít ngày sau, Vân Anh lên đường xuống núi từ
lúc trời sớm tinh sương. Con sói trắng đứng vẫy đuôi nhìn
theo âu yếm. Nàng đi đến quá ngọ thì may gặp chợ làng Đồng
Xá đang họp phiên. Ngôi làng bây giờ có vẻ trù phú hơn, bên
cạnh chợ có một dinh cơ lớn của ai đang xây. Vân Anh bèn hỏi
một bà bán hàng:
- Thưa cụ, dinh cơ đó là của ai vậy?
- À. Ông lớn Trịnh đi chinh chiến lập nhiều công trận được
vua ban cho đất đai làng này. Ngày xưa nghe nói ổng sống
trên sườn núi kia. Dẹp giặc về thì thấy nhà đã cháy, vợ mất
biệt, nghe nói đã chết dưới tay bọn cướp rừng Trần Triện mấy
năm trước. Nay quan lại được ngài Tổng Trấn gả con gái cho.
Vân Anh cảm ơn bà cụ rồi đến bên hàng dậu len lén nhìn
vào dinh. Sau các bậc thềm nhà còn đang xây, bóng dáng chồng
nàng hiện ra giữa đám dân phu. Tim nàng bỗng thắt lại khi
thấy tân phu nhân ghé ngang, người đàn bà trẻ và đẹp kiêu sa
từ trên kiệu bước xuống...
Vân Anh tìm mua vội ít vải, cùng mấy món kim chỉ, đồ dùng
trong nhà rồi quay trở về nơi hang đá.
*
* *
Tướng quân họ Trịnh cố chạy lên con dốc để đuổi theo con
nai đã trúng tên. Đám cận vệ được lệnh chỉ đứng đợi dưới
suối. Chú nai bị thương run rẩy quị xuống bên bờ vực đá. Họ
Trịnh đưa nỏ lên định bắn những bỗng thấy đầu nhức rồi
choáng váng. Lưỡi ông như líu lại và tay chân bỗng tê cứng.
Ông muốn gọi lính nhưng sau không thể nói nên lời. Một màu
đen chợt phủ xuống, ông ngả người, đánh rơi chiếc nỏ rồi té
xuống vực. Họ Trịnh nằm đó, hấp hối. Kẹt trong kẻ đá này thì
đố tên cận vệ nào tìm ra được. Đêm xuống, ánh trăng tròn đã
lên cao. Họ Trịnh từ từ chìm vào vô thức. Lúc đó, một con
sói trắng to lớn bỗng xuất hiện. Nó đã ngồi nhìn họ Trịnh từ
sớm, kiên nhẫn chờ đến lúc sự sống sắp từ từ rời thân xác gã
đàn ông. Con sói đến gần, ngửi ngửi để chắc chắn rằng ông
không còn biết gì nữa. Nó chợt há to cái mồm đầy răng nhọn
rồi cắn mạnh vào hạ bộ người đàn ông. Nó cắn mạnh đến nổi
nguyên phần hạ bộ bị cắn lìa ra, còn gói trọn trong lớp vải
quần.
Dưới ánh trăng tròn đổ xuống qua kẻ đá, Vân Anh đê mê tận
hưởng cơn cực khoái mở đầu, trước khi vào cuộc giao phối với
con sói. Con thú bước xuống tảng đá, đi đâu đó rồi trở lại.
Nó nhả trong miệng ra và dùng lưởi cố nhét một nhúm bầy nhầy
mềm mềm như thịt, nhỏ tròn như đôi quả táo rừng vào cửa mình
nàng. Đoạn nó chồm lên, đút dương vật vào nàng, đẩy vật đó
vô sâu bên trong âm hộ Vân Anh. Sức thúc ra thúc vào mạnh mẻ
của con sói làm vật đó như vở ra, sền sệt một chất nhờn. Con
sói dừng cuộc giao hợp nửa chừng mà không xuất tinh. Tàn
cuộc ân ái, khi Vân Anh đưa ngón tay vào âm hộ cố kéo vật
bầy nhầy đó ra thì thấy nó nhớp nhúa chất dịch trăng trắng,
bay mùi tanh tanh như tinh khí đàn ông.
Mùa trăng sau, Vân Anh bị mất kinh và thấy trong người
khó chịu, hay buồn nôn mỗi sáng. Mấy tháng tiếp theo, con
sói trắng lại mang về cho nàng nhiều thịt, củ rừng, rau trái
hơn xưa. Bụng Vân Anh càng ngày càng lớn ra. Nàng bắt đầu
hoảng hốt. Chẳng lẽ mình lại có thể mang thai với loài sói
hay sao? Vậy thì đứa con sinh ra sẽ là giống gì đây?
Một trăm ngày qua, nàng hạ sinh một bé trai kháu khỉnh
nơi hang đá. Đứa bé nhìn hơi giống chồng nàng ngày xưa. Vân
Anh vô cùng ngạc nhiên, không hiểu tại sao nàng lại có thể
hạ sinh như vậy được.
Khi đứa bé chập chững biết đi thì con sói trắng bỗng trở
nên chậm chạp. Sau vài tuần biếng ăn và không đi săn được,
con sói chết. Vân Anh buồn bã chôn nó trong động, cạnh tảng
đá rêu phong mà nàng và nó đã cùng ăn nằm với nhau bao năm
nay.
Ít ngày sau, Vân Anh thu xếp đồ đạc rồi dẫn con đi biệt
tích.
*
* *
Vùng triền núi gần làng Đồng Xá mấy năm sau có nhiều dân
cư đến khai phá. Người làng thường nghe bọn thợ rừng, nay
đều đã luống tuổi, truyền miệng cho nhau về chuyện trên núi
Sen Vàng có con sói trắng thành tinh, khôn ngoan còn hơn
người. Những đêm trăng sáng, bộ lông nó tỏa ra ánh sáng lung
linh. Con tinh sói tu luyện trong một hang động có dòng suối
tiên nghìn năm. Tương truyền rằng những buổi đẹp trời nó
biến thành một thiếu nữ tuyệt đẹp, tóc dài chấm chân, ẩn
hiện giữa cây rừng.
Năm kia, vào ngày rằm, có một nữ thương nhân trung niên,
giàu có và xinh đẹp, từ kinh đô dẫn đứa con trai 16 tuổi đến
viếng hang Nguyệt Tuyền Cốc. Khi chiều xuống, hai mẹ con sửa
soạn trở về lều trọ dưới dốc đồi thì chợt thấy một thanh
niên cũng trạc 15, 16 xuất hiện. Chàng ta tuy nhỏ tuổi như
dáng dấp chững chạc, khôi ngô tuấn tú, đôi mắt sáng rực.
Chàng mặc bộ đồ toàn trắng đầy bụi đường, tay ung dung cầm
kiếm, cưỡi con bạch mã. Chàng trai bắt gặp ánh mắt của người
thiếu phụ tuy lớn tuổi nhưng vẫn còn là trang mỹ nhân. Hai
người chỉ mới gặp nhau trong khoảnh khắc nhưng chàng bỗng
cảm thấy lòng xao xuyến lạ lùng.
- Phu nhân ấy thật đáng vai thân mẫu ta. Mình chớ nên có tà
ý!
Chàng trai tự nhủ. Đêm đó, chàng đốt đống lửa để nghỉ đêm
tại hang Nguyệt Tuyền Cốc. Khi ánh trăng tròn chiếu qua kẻ
đá trên vách hang, chàng chợt nghe có tiếng bước chân nhè
nhẹ. Nhìn lên, chàng thấy người thiếu phụ kiều diễm ban trưa
đang đứng sau lưng, tóc nàng xỏa dài, môi như nụ hoa, mắt
lung linh, da nàng hồng mịn lung linh trong ánh lửa. Như có
một sức trỗi dậy không kềm được, chàng ta đứng lên, ôm chầm
lấy người đàn bà đẹp, áp môi mình vào môi nàng thật lâu.
Chàng vực nàng lên, đặt lên tảng đá đầy rêu êm ái. Chàng
bỗng cảm thấy có sự thúc dục kỳ lạ muốn dùng lưỡi liếm sâu
vào chỗ kín của người phụ nữ chưa quen. Chàng ngạc nhiên là
lưỡi của mình lại dài đến độ có thể chấm vào tận cùng bên
trong chỗ cấm kỵ ấy.
Đêm đó chàng trai 15 tuổi lần đầu tiên biết được khoái
lạc ái ân cùng người nữ. Không cầm được cảm giác cực sướng,
chàng phóng chất dịch vào sâu trong thân thể người đẹp.
Trong cực điểm khoái lạc, chàng trai bỗng ngữa mặt hú lên
như loài sói. Đối với người thiếu phụ nhan sắc kia, nàng
dường như đã biết chàng trai kia là ai. Chỉ có điều là ...
làm sao để nàng có thể gần chàng mãi mãi được bây giờ? Tuổi
nàng gần gấp ba tuổi chàng. Nàng lại có địa vị xã hội, có
con ...
Khi trời gần sáng, chàng trai và người thiếu phụ chia tay
nhau trong nước mắt.
*
* *
Ở vùng Quảng Đông có đám tang lớn của một nữ lão phú gia
người An Nam đã di cư sang lập nghiệp hai mươi năm trước.
Trong dòng khách đến viếng có vị tướng quân oai phong lẫm
liệt trong bộ giáp trắng, cưỡi ngựa trắng, tuy chỉ chừng
trung niên nhưng tóc trắng như tuyết. Ông đốt hương bái lạy
rồi liếc nhìn tang gia. Chịu tang là hai đứa con, một trai
lớn tuổi chừng trạc tuổi vị tướng quân, và một gái chừng hai
mươi, nhan sắc mỹ miều như mẹ ngày nào...
Hết |