| Bức thư của Ái
                  Như được dấu diếm cẩn thận dưới cây đàn
                  tranh như thường lệ , thầy Đống đọc xong thì
                  lòng buồn man mác . Thầy lập tức viết một lá
                  thư như sau : Ái Như dễ thương của thầy, Nhận
                  được thư của em thầy rất vui mừng như chưa
                  bao giờ được vui mừng như thế vì em đã hiểu
                  được tấm lòng của thầy . Nhưng thầy cũng buồn
                  như chưa bao giờ bị buồn như thế vì nghe tin em lấy
                  chồng . Thầy muốn cho em biết là tình yêu của
                  thầy giành cho em thì sẽ hơn bất cứ người nào
                  trên thế gian này . Em đừng lo thầy sẽ tìm cách
                  để giải quyết vấn đề này cho em và cho chúng
                  ta . Xin em nán lòng , đừng vội vã quyết định
                  điều gì . Thầy của em Kình QuốcĐống . Thầy xếp
                  lá thư thật gọn nhỏ xíu lại . Hôm sau như thường
                  lệ, thầy tới nhà của Ái Như để dạy đàn ,
                  nhưng khác hơn với thường lệ là lần này
                  đích thân bà đô đốc quan sát cách dạy học
                  của thầy . Suốt buổi hôm đó thầy chẳng dám
                  liếc nhìn Ái Như nữa con mắt, thầy cũng chẳng
                  dám cười . Bà đô đốc thì như đoán biết điều
                  gì đó nên cứ chăm chăm nhìn thẳng vào mặt
                  của thầy nhiều lúc làm thầy lo sợ lúng túng
                  quên cả là thầy đang dạy cái gì . Cuối lớp
                  học , thầy lấy tấm vải mỏng sa-tanh phủ lên cây
                  đàn như thường lệ rồi lén lún nhét dưới
                  đáy cây đàn một lá thư mà thầy đã viết
                  tối qua , xong xuôi thì thầy gom góp nhạc cụ lại
                  rồi chào bà đô đốc chuẩn bị bước ra ngoài
                  thì bỗng bà đô đốc kêu đứng lại .
 - Mở
                  tấm vải lên .
 Thầy còn đang luống cuống chưa
                  biết làm sao thì một người làm trong nhà đã
                  bước tới giở tấm vải phủ cây đàn lên và
                  theo lệnh của bà đô đốc, lấy từ bên dưới
                  cây đàn ra một bức thư . Thầy lúc này há hốc
                  miệng kinh ngạc vì sao mà bà đô đốc biết
                  được là thầy đã dấu bức thư phía dưới
                  cây đàn . Bà đô đốc chăm chú đọc lá thư,
                  bà nghiêm nét mặt lại bất giác làm cho thầy
                  hơi run sợ . Bỗng bà ngước lên nhìn thầy , mặt
                  đanh lại rồi nói :
 - Thầy cuốn tất cả các đồ
                  đạc ở đây lại, từ nay tôi không muốn thấy
                  mặt thầy ở trong căn nhà này nữa . Thầy không
                  xứng đáng là thầy, thầy định dụ dỗ con của
                  tôi thì thầy đừng có mơ .
 - Được thôi, từ
                  nay tôi sẽ không bước vào căn nhà này nữa,
                  nhưng tôi muốn nói cho bà biết là tôi yêu Ái
                  Như chân thật , bà không cản được chúng tôi
                  hôm nay và mãi mãi về sau .
 - Để coi !- Bà đô
                  đốc đanh đá trả lời trong khi thầy gom vội đồ
                  đạc và bước ra ngoài .
 Sau khi thầy Đống vừa bước
                  ra ngoài thì bà Trịnh Cơ xoay qua tán cho Ái Như
                  một cái vào mặt rồi nói: - Má đã nói với
                  con là con phải lấy ông Hoàng Quân, chỉ có ông
                  mới xứng đáng với con thôi còn hắn hả ...
                  chỉ là cái hạng đi dạy học kiếm cơm thôi thì
                  làm sao thích hợp với sắc đẹp và địa vị giống
                  như con . Như ôm mặt khóc nức nở quay gót bỏ
                  chạy lên lầu , bà Cơ nói vọng theo :
 - Má cấm
                  con không được bước ra khỏi nhà nữa bước
                  từ nay cho tới ngày con được ông Hoàng Quân
                  rước đi . Sau khi Ái Như bỏ chạy lên lầu thì
                  Tầng Hoa ở đâu đó chực sẳn bước vào . Bà
                  Cơ chợt lên tiếng vẻ cảm kích:
 - Cũng nhờ có
                  em báo cho chị biết là thằng thầy nó dấu bức
                  thư ở phía dưới cây đàn nên chị mới biết
                  . Con Như thiệt là bị nó dụ dỗ rồi.
 - Không có
                  gì chị ạ, em chỉ nghĩ cho tương lai của con Như mà
                  thôi, lấy một thằng chồng như thế thì không có
                  hạnh phúc đâu - Tầng Hoa trả lời mà mắt liếc
                  nhìn bà Cơ một cách gian manh .
  Tất cả các kế
                  hoạch mà Tầng Hoa xếp đặt đều là mục đích
                  làm cho Ái Như mất trinh và ngay cái đêm
                  tân hôn của Hoàng Quân , thì ngài phát giác
                  ra nàng đã mất trinh thì sẽ ôm hận trong lòng,
                  thế là nàng sẽ trả được mối thù phụ bạc
                  . Cho nên nàng muốn Ái Như tạm thời chấp nhận
                  chuyện đám cưới với Hoàng Quân và viết thơ
                  kích thích tình yêu của thầy Đống, thế nào thì
                  thầy cũng hồi âm với những lời lẽ thuyết
                  phục, rồi nàng lại âm thầm khai báo với bà
                  Trịnh Cơ về bí mật quan hệ của thầy Đống và
                  Ái Như qua những bức thư tình lén lúc dưới
                  cây đàn tranh để cho bà Trịnh Cơ nổi dận ngăn
                  cấm sự gặp mặt của hai người, điều đó thì
                  càng làm cho sự nhớ nhung của đôi trẻ càng
                  tăng, rồi nàng sẽ sắp xếp một kế hoạch
                  "tiền dâm hậu thú" cho thầy Đống phá
                  trinh Ái Như . Diệu kế, diệu kế ! Thời cơ đã đến với
                  Tầng Hoa, đêm vũ hội tại kinh thành được nhà
                  vua tổ chức . Nàng cùng bà Trịnh Cơ trang phục
                  thật lộng lẩy chuẩn bị lên đường thì Ái Như
                  từ trên lầu chạy theo : - Má, má cho con đi theo
                  với .
 - Không được , con phải ở nhà, con có
                  nhớ là con đang bị má phạt hay không ?
  Ái Như
                  xin một hồi nữa nhưng bà Trịnh Cơ vẫn dứt
                  khoát không cho nàng theo . Ái Như khóc lóc rồi
                  bỏ lên lầu . Bà Cơ cùng Tầng Hoa bước ra khỏi
                  cửa và lên xe ngựa . Ái Như ngó theo lòng mừng
                  khấp khởi . Bà Cơ đâu có ngờ là Tầng Hoa
                  đã sắp xếp cho nàng trốn ra khỏi nhà đêm nay
                  để gặp thầy Đống tại nhà của Tầng Hoa . Ái
                  Như như đã chuẩn bị trước từ lâu vội vã
                  theo cô hầu bước ra phía cửa sau, nơi đó đã
                  có một chiếc xe ngựa chờ sẳn . Cánh cửa sau
                  được con hầu đóng lại thì cũng vừa lúc đó
                  chiếc xe ngựa lăn bánh đi về hướng Bắc . Ái
                  Như được một người hầu thân tín của Tầng
                  Hoa hướng dẫn bước vào một căn nhà tráng
                  lệ , rồi nàng được hướng dẫn tới một căn
                  phòng lớn . Nơi đó nàng còn đang ngỡ ngàng
                  với sự trang trí khắp nơi thì cô hầu dâng cho
                  nàng một ly rượu , nàng cũng chẳng thèm liếc
                  xuống ly rượu thì đưa miệng uống một hơi hết
                  cạn . Sau đó thì cô hầu bắt đầu cởi áo cho
                  nàng , nàng ngạc nhiên định hỏi xem chuyện gì
                  thì cô hầu giải thích :- Cô thay đồ này đi,
                  đây là bộ đồ do chính tay của chủ nhân tôi
                  chọn cho cô đó, bà nói rằng nếu cô mặc nó
                  vào thì bảo đảm là thầy Đống sẽ thương cô
                  nhiều hơn nữa .
 - Thiệt hả !-nàng nói có vẻ
                  hân hoan lắm vì sắp gặp lại người tình .
  Cô
                  hầu hai tay lột áo quần của Ái Như xuống, chỉ
                  trong chốc lát thì nàng đứng tòng ngồng với
                  bộ đồ lót mõng dính bên trong, da thịt của nàng
                  thật mịn màng mát rượi, hai gò ngực nảy nở
                  tràn đầy sức sống của người con gái mới lớn
                  . Hai chân của nàng thì thon dài được đặt gọn
                  gẽ trên đôi hài đen bóng. Nàng bắt đầu chăm
                  chú các bức tranh ở trên tường , những bức
                  tranh này có vẻ như gợi dục , nàng lướt mắt
                  đi hàng ngang từ phải qua trái trong khi cô hầu
                  thì đang thay quần áo cho nàng , nàng thấy trên
                  một bức tranh là cảnh người đàn ông hôn môi
                  người đàn bà, bức nọ thì cảnh người đàn
                  ông một tay măng vú còn một vịnh hờ vào mông,
                  bức bên kia thì cảnh người đàn ông đang say
                  sưa hôn núm vú của người đàn bà, bức bên
                  góc bên trái thì cảnh người đàn ông đang
                  quỳ gối hôn vào chỗ kín của người đàn bà,
                  đối diện với bức tranh này là một người
                  đàn bà khoả thân lim dim đôi mắt hôn vào chỗ
                  kín của người đàn ông . Rồi tất cả các hình
                  xung quanh đều phô bày các kiểu làm tình từ
                  dễ cho tới khó . Nàng ngước mặt lên trần
                  nhà nơi đó có một bức tranh thật to của một
                  người đàn bà trần truồng tóc tai lòa xòa rủ
                  rượi đang quỳ gối hứng chịu sự hành hạ từ
                  phía sau của một thân người lực lưỡng, nàng
                  để ý thấy đầu của người đàn ông này là
                  đầu của một con chó sói . Con thú đầu chó sói
                  mình người hai tay bám chặt lên người của người
                  đàn bà, cổ của nó ngước cao về hướng có
                  ánh trăng sáng hú thật to và thật dài một cách
                  đắc thắng . Nàng thấy toàn thân mình nóng như
                  lữa, bàn tay của cô hầu đang mặc áo cho nàng
                  cứ va chạm làm cho nàng mình mẩy như có luồng
                  nam châm chạy khắp . Cô hầu vô tình chạm phải
                  chỗ kín của nàng bất giác làm nàng phát ra âm
                  thanh "hư ..." rồi tắt ngủm . Nàng thấy
                  ngạc nhiên kích thích lạ thường, từ nhỏ tới
                  lớn nàng nào có được cảm giác này đâu,
                  nàng cứ muốn kéo tay của cô hầu vào giữa
                  hai đùi của nàng rồi nàng kẹp lại . Nhưng bỗng
                  cô hầu lên tiếng làm tắt đi sự tính toán của
                  nàng : - Xong rồi, cô ngắm xem có đẹp không,
                  chắc là thầy Đống sẽ thích lắm ! Ái Như nhìn
                  xuống thì thấy nàng đang mặc một bộ đồ mỏng
                  dính vái ngắn lộ rõ hai cặp đùi trắng ngần .
                  Cái áo cánh bướm nhìn xuyên qua thấy bộ ngực
                  úp úp mở mở . Lần đầu tiên trong đời nàng
                  mặc một chiếc áo như thế thì mắc cỡ vô cùng
                  , nhưng bây giờ nàng không còn thời gian để
                  thay đổi lại như ý muốn .
 Tiếng gõ cửa bên ngoài
                  làm cho tim nàng hồi hộp vô cùng , nàng đứng
                  im không động đậy như đang chờ đợi cái giây
                  phút thần tiên sẽ đến với nàng . Cô hầu vội
                  vàng ra mở cửa , thầy Đống bước vào với
                  một đóa hoa hồng và một tập giấy . Thầy bước
                  tới trước mặt của Ái Như nhìn nàng với cặp
                  mắt say đắm . Thầy chiêm ngưỡng tác phẩm của
                  tạo hóa đã ban trước mặt thầy, một thần vệ
                  nữ đẹp tuyệt trần và khêu gợi . Thầy không
                  còn chần chờ gì nữa mà ôm chầm lấy Ái Như
                  vào lòng đặt lên môi của nàng một nụ hôn
                  sâu hút . Cô hầu lúc này đã bước vào bên
                  trong để tiện cho hai người tâm sự , cô hầu
                  lén lút đứng sau bức màn để nhìn lén hai người
                  họ sẽ làm gì . Sau khi hôn lên môi của nàng
                  thì thầy bắt đầu cởi chiếc áo khoác trên người
                  ra, Ái Như thấy mình mẩy mình nóng bức, mắt như
                  nảy đom đóm khi thấy thân thể phơi bày trước
                  mắt . Nàng không còn tự chủ nữa mà chồm tới
                  ôm lấy thầy đè xuống . Bỗng thầy đỡ nàng
                  đứng dậy rồi nói : - Em làm sao vậy, từ từ
                  đã . Hôm nay thầy tới đây để chỉ cho em hát
                  bản nhạc này . - Thầy nói xong thì lấy tập giấy
                  còn đang cằm trên tay mở ra .
  Rồi không để
                  cho Ái Như nói thêm lời nào , thầy bắt đầu
                  hát câu: Hai đứa yêu nhau suốt trọn đời Trái
                  tim cùng nhau nhìn một hướng Anh yêu em, một tình
                  yêu vô tội Lá la la lá la la la Anh yêu em, là
                  anh không có tội Hãy nghĩ đến những điều kỳ
                  diệu Hãy nghĩ đến những lần gặp gỡ Cuộc
                  đời này dẫu sao ngắn ngủi Hãy nghĩ suy ... xin
                  hãy nghĩ suy ... Rồi thầy bắt đầu hát từng câu
                  một cho nàng nghe và cho nàng lập lại , nàng hát
                  thật say sưa . Nữa tiếng trôi qua, cô hầu đứng
                  núp sau bức màn bắt đầu không còn kiên nhẫn
                  nữa, cô ta cứ nhăn nhó khuôn mặt lẩm bẩm
                  "làm đi, làm đi" . Rồi mười lăm phút
                  trôi qua vẫn không có điều gì xảy ra . |