| “Trong vòng 6 tiếng, nó thuộc về anh. Anh làm 
					gì thì làm. Chỉ cần đừng để lại vết sẹo nào VĨNH VIỄN trên 
					mình nó”. Người đàn bà trạc tuổi 35 nhìn thẳng tôi nói ngang 
					nhiên. Giọng bà đều đều có vẻ hơi lạnh lùng y hệt một bà tú 
					chuyên nghiệp. Tôi không thể tưởng những lời nói đó có thể 
					thốt ra từ miệng một người mẹ trông có vẻ đàng hoàng nhưng 
					không đàng hoàng tí nào như vậy. Nhưng lời bà ta làm cho 
					không khỏi chạnh lòng. Đã đến đây rồi, tôi cần gì phải tỏ vẻ 
					đạo đức chứ. Mặc kệ bà là mẹ của ai, hay người tôi sắp gặp 
					là con gái của một gia đình nào đó, nếu như thuận mua vừa 
					bán thì tại sao không coi như một cuộc trao đổi bình thường. Oanh là tên bà ta, mà tôi nghi ngờ không phải là tên thật. 
					Làm cái nghề như bà thi ngu sao dùng tên thật. Cái tên của 
					bà hay nơi mà tôi đang đến đều do mối lái dẫn đường. Cũng 
					phải quen biết lắm mới tìm được một nơi hẻm hốc và kín đáo 
					như nhà của bà. “Chắc là ông không từ chối chứ gì, phải ông muốn thứ nặng 
					chứ ?”, bà chợt hỏi khi tôi vẫn chưa tin mình đang đứng nơi 
					này. Cái cảm giác vừa run vừa náo nức của tôi quả nhiên 
					không qua được cặp mắt bà Oanh.
 “Ý của bà là …”, tôi ấp úng, tỏ vẻ như chưa hiểu.
 “Hễ ông vô đây”, bà giải thích. “Là đã biết thứ nặng. Đàn 
					ông các anh ăn chơi chán chường rồi, nếu không tìm thứ nặng 
					hơn thì đâu có đủ hứng”.
 Bị bắt đúng “yếu điểm”, mặt tôi nóng bừng lên vì ngại ngùng. 
					Thật ra, trước khi lần mò tới đây, tôi đã nghe kể rồi, rằng 
					bà Oanh có đứa con gái sẵn sàng bằng đủ thứ yêu cầu của 
					khách, nên khi tới đây đầu óc tôi cứ chờn vờn hình ảnh của 
					đứa con gái trần truồng bị trói chặt ở góc giường.
 Hơi bị giựt mình, nhưng tôi cố bình tĩnh lại, hỏi đại bâng 
					quơ một câu: “Hồi nãy bà nói sẹo gì vĩnh viễn là sao ?, ý 
					tôi muốn hỏiđể chắc chắn rằng tôi không vi phạm điều kiện bà 
					ta đưa ra”.
 “Lý do đơn giản,” bà đáp, “là nó còn phải đi học ngày mai…. 
					Nó vừa học vừa làm mà … ông biết … nếu để lại dấu vết nào, 
					tôi sợ …”. Bà Oanh ngừng lại một giây rồi nói tiếp, “Vì vậy 
					tôi phải chắc chắn ông không đi quá giới hạn cho phép”.
 Tôi gật đầu tỏ ý hiểu.
 “Tôi rành những người đàn ông như anh”, bà Oanh chợt đổi 
					giọng hâm he, “nếu như ông vi phạm luật, con Liên có hề hấng 
					gì, ông đừng trách tôi không cảnh cáo trước”.
 Tôi gật đầu hiểu ý, rồi bước chầm chậm theo bà.
 Vừa đi bà vừa quay lại nhìn vào mặt tôi rồi nói luôn, “Luật 
					thứ nhất, ông không được làm nó quá đau, nếu như nó chịu 
					không nỗi thì ông phải ngừng. Tôi sẽ kiểm soát điều này. Ông 
					có thể thử hết ‘trọn gói’. Nếu nó OK thì thôi, nếu không OK 
					thì ông phải ngừng …”.
 “Trọn gói là sao ?”, tôi hỏi.
 “Trọn gói là miệng, mông và âm đạo tùy ông thích”, bà đáp. 
					“Coi như ông bao tour trọn gói vậy”.
 Nghe bá trả lời một cách dửng dưng như vậy cũng lấy làm 
					hiếu kỳ. Tại sao bà lại có một tập được sự lạnh lùng đó với 
					chính đứa con gái của bà chứ !, tôi tự hỏi. Gật đầu với bà để tỏ sự hiểu ý, tôi lẩm nhẩm trong đầu 
					những qui luật của bà vừa đưa ra để chắc rằng mình không làm 
					trật.
 Rồi, tôi theo bà bước vào phòng bên cạnh. Ở đó, có một đứa 
					con gái trạc tuổi 18 đang ngồi thêu thểu, cúi đầu. Cỡ tuổi 
					nó, đáng lý ra phải ngồi ăn hàng rong, hoặc đang cười đùa 
					với tụi bạn. Hoặc như đang ngồi học bài chứ ! Tôi cũng biết 
					vì sao, có lẽ đời là vậy, có đứa thì sinh ra đã sướng, chỉ 
					biết học hành vui chơi, còn có đứa như nó đây phải bán thân 
					mình kiếm kế sinh nhai.
 Nhìn thân thể mượt mà, với cặp vú mới lớn, xăn chắt đàng 
					sau cái áo dài trắng đồng phục, tôi nuốt trôi nước miếng 
					xuống cổ họng. Đúng là tôi không thể kềm được lòng mình khi 
					biết lát nữa đây tấm thân nõn nà này sẽ nằm gọn gàng dưới 
					thân mình tôi. Một cái gì đó thật tinh khiết trong bộ đồng 
					phục trắng tinh làm người đàn ông tuổi trung niên như tôi 
					cứng mình mẩy.  Tôi hơi rùng mình, tự gớm ghiết với ý nghĩ đê tiện của 
					mình, nhưng rồi tôi vẫn không thắng nỗi quỷ satan đang dày 
					xéo trong lòng. Khẻ kiểng chân, tôi đưa tay trịch lại cái 
					đủng quần bây giờ đã cợm lên một cục, và phát hiện rằng nó 
					hơi bị ươn ướt tự bao giờ. Bà Oanh đưa tay kéo đứa con gái đứng lên, hơi đẩy nó về 
					phía tôi rồi dặn dò đứa con gái. “Nhớ chiều khách đàng hoàng 
					nghen con”, bà nói và vuốt nhẹ trên tóc Liên.“Con không làm được không, Mẹ”, Liên nói, lắm lét nhìn tôi. 
					“Hôm nay con có hẹn với con Loan, sao mẹ không cho con đi”.
 “Con đừng lo chuyện đâu còn có đó. Bạn bè không gặp nhau một 
					ngày chết sao. Con không phải muốn mua một chiếc xe mới để 
					đi học hay sao ? Ông … ông này sẽ giúp con mua xe nếu như 
					con chiều theo ý ông. Giống như lần trước mẹ dạy con rồi đó”, 
					bà Oanh an ủi đứa con gái.
 “Muốn … nhưng … lần nào cũng đau muốn chết”, Liên đáp.
 “Con đừng lo. Ông … này đây biết cách. Ổng là người từng 
					trãi nên chuyện gì cũng biết”, bà nói.
 “Nhưng mẹ à ! Ổng … ổng như vậy … con như vầy … làm sao … 
					con … con. Lần trước, ông kia trẻ hơn.”, Liên ấp úng.
 “Con ăn nói đàng hoàng để phật lòng ông … ông khách (bà vẫn 
					chưa biết tên tôi) … con !”, bà Oanh răn. “Nếu như có gì con 
					không thích, con cứ việc lên tiếng, ông sẽ ngừng ngay”. Quay 
					sang nhìn tôi, bà nói: “Phải không ông”. Tôi gật đầu.
 Có lẽ lời cuối cùng của bà Oanh có vẻ dứt khoát nên Liên 
					không dám nói thêm tiếng nào nữa. Nhưng trong đôi mắt của nó 
					ứa ra hai dòng lệ. Nó bước tới giường, ngồi bệt xuống ôm mặt. 
					“Có hẹn mà không cho đi”, Liên giận dỗi.
 Nhìn thấy cảnh tượng vậy, trái tim tôi như nhói đau.
 “Cô Oanh …tôi …tôi …”, tôi ấp úng.
 “Ông … ông … cái gì … ông không được đổi ý nữa nhen. Ông đã 
					đổi ý hết mấy lượt trước khi tới đây rồi”, bà Oanh có vẻ gắt 
					gỏng. “Vậy đi nghen ! Ông có 6 tiếng thời gian !”, bà chỉ 
					lên đồng hồ cho tôi thấy. Từ chỗ đó, tôi bắt đầu nhìn chung 
					quanh. Căn phòng có vẻ eo hẹp, nhưng trang bị đầy đủ dàn máy 
					nhạc, TV, và máy lạnh như một phòng khách sạn hay một phòng 
					hát Karaokê. Không hiểu đã có biết bao nhiêu người đàn ông 
					đã đến căn phòng này rồi. Lại nhìn Liên, tôi không khỏi thắc 
					mắc, tấm thân này đã bị dày xéo đến cỡ nào.
 Bà Oanh nói xong, bước tới gần giường, đưa tay vuốt tóc 
					đứa con gái một lần nữa, và thốt ra hai chữ “Ngoan nhen !” 
					rồi quay lưng, kéo tay tôi đi thẳng ra ngoài, trước khi đóng 
					sầm cửa lại.  Ở ngoài phòng khách, tôi thanh toán tiền bạc xong, bèn 
					hỏi bà một mà tôi vẫn còn thấy áy náy trong lòng, “Cô có 
					thật chắc chắn không ? Thấy nó có vẻ sợ ra mặt. Lúc đầu cô 
					đâu có nói với tôi như vậy”. Bà Oanh nâng mặt lên có vẻ sành đời, cười tươi đáp, “Con 
					tôi, tôi biết. Và tôi biết chuyện tôi đang làm mà, ông sao 
					cứ lo lắng hoài vậy. Đừng tỏ ra đàng hoàng nữa, ông thích gì 
					cứ việc làm. Coi như mua bán đi”, giọng bà có vẻ đanh đá, 
					chua ngoa. “Sở dĩ tôi lo lắng là vì tôi muốn đôi bên phải chấp thuận. 
					Không phải ở cô mà ở con cô nữa. Tiền bạc không thành vấn đề, 
					tôi đưa cô thêm phần nữa nếu như tôi được những gì như cô 
					nói trong điện thoại”, tôi dè dặt. “Nhưng tình hình không 
					đúng như vậy lắm?”. “Không, ông không cần lo gì hết. Đâu phải tôi mới vô nghề, 
					con tôi cũng vậy. Miễn sao ông thực hiện trong phạm qui của 
					tôi đưa ra là được. Nếu ông vẫn còn lo lắng, thì đây, gọi 
					cho tôi số này nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra”.Tôi gật đầu, nhận lấy tờ danh thiếp của bà trong tiền. Liếc 
					sơ qua, tôi thấy bà ghi Nguyễn thị Oanh, chuyên gia mai mối 
					hôn nhân và gia đình. Tôi bèn phì cười trong bụng, “mai mối 
					gì mà mai mối … lại mai mối chính đứa con gái mình theo kiểu 
					này”. Nhưng rồi, tôi cũng không dám phê phán bà vì chính tôi 
					cũng là một thằng tồi tệ !
 
 “Hẹn ông 6 tiếng sau đó”, bà nói rồi quay lưng đi, có vẻ gấp 
					gáp. Tôi chỉ kịp “Ừ” lên một tiếng trong cổ họng, rồi cánh 
					cửa đóng sầm lại trước mặt tôi.
 Trong một thoáng, tôi đứng tòng ngòng ở đó chưa biết phải 
					làm bước kế tiếp. Đưa mắt ghé vào cánh cửa ở phòng con Liên, 
					tôi nhớ tới cái cảnh nó khóc làm tôi hơi chùn bước. Nhưng bộ 
					đồng phục áo dài không khỏi làm tôi phấn chấn. Cuối cùng, 
					tôi cũng lấy hết bình tĩnh, xách lấy cặp táp và bước tới 
					trước cửa phòng con Liên. Với nhiều cảm xúc bấn loạn trong mình, tôi lại ráng nhớ lại 
					hết những qui luật bà Oanh dặn dò, rồi mạnh dạn mở cửa bước 
					vô.
 Lúc này, Liên đã nằm trên giường, trùm mền kín mít. Khi nghe 
					tiếng cửa phòng mở, cô bé giựt bắn người, thu mình gọn lỏn 
					như con mèo bị lạnh trốn ở góc giường. Tôi liếc nhìn đồng hồ, 
					15 phút đã trôi qua rồi, chuyện gì muốn làm thôi thì làm cho 
					xong đi rồi rút. Chứ tôi biết rành tánh tôi lắm, hễ khi bước 
					ra khỏi chỗ này mà không thực hiện điều mình ao ước, chắc là 
					tôi ấm ức mãi. Nghĩ vậy, tôi bèn bước nhanh tới cái tủ để ở 
					góc giường, theo lời bà Oanh dặn, tôi kéo nó ra. Bên trong, 
					đã bày sẵn một lố “áo mưa”. Tôi lấy đại ra năm, bảy cái nắm 
					trong tay, bước lên giường, và ngồi cạnh cô bé.
 “Tên Liên phải không ?”, tôi thỏ thẻ.
 Liên hơi cựa mình. Tôi hỏi luôn, “Liên có muốn không, nếu 
					như không thì thôi, tôi … anh về vậy”.
 “Ông muốn làm gì thì làm, mẹ dặn rồi, còn dám cải lại sao”, 
					Liên nói lí nhí dưới lớp mền.
 “Vậy … em có sợ anh lắm không ? Nếu như sợ thì anh … anh 
					không làm cho em … sợ”, tôi nói nhỏ nhẹ.
 Thình lình, Liên mở mền ra, đưa cặp mắt hơi hí nhìn tôi, lắc 
					đầu, nói : “Sợ sao không sợ. Đàn ông đều sợ hết”. Tôi phì 
					cười với câu nói đó của nó, nhưng chẳng biết trả lời sao. Có 
					lẽ cuộc đời nó không gặp người đàn ông nào tốt hết nên nó 
					mới nói vậy.
 “Sợ sao … gan vậy ?”, tôi cố làm quen với con bé.
 “Quen rồi !”, Liên đáp. Nước mắt nó lại tự dưng trào ra từ 
					hai khóe mắt.
 Thấy cảnh tượng như vậy, tôi bèn đưa tay vuốt lấy tóc Liên, 
					rồi kéo nó ôm vào lòng. Liên hơi rùng mình, nhưng để yên cho 
					tôi ôm nhè nhẹ mà khóc thút thít. Tôi cố gắng vỗ vành khoảng 
					10 phút sau thì Liên mới nín.
 “Ông thích gọi ông bằng ‘anh’ thì tôi gọi …”, Liên thình 
					lình ngẩng đầu lên nói với tôi.
 Tôi nhoẻn miệng cười, gật đầu đồng ý ngay. Liên nói luôn, 
					“Anh thích hành hạ con gái à ? Tại sao đàn ông kỳ cục vậy 
					?”. Tôi lúng túng vì bị một câu hỏi bất ngờ thốt ra từ miệng 
					đứa con gái mới lớn, chỉ đáp đại: “Không hẳn vậy … nhưng ừa…ừa 
					… thích chút chút … nhưng tùy người … không hẳn là hành hạ 
					chỉ là một sự trao đổi để thỏa mãn thị hiếu tình dục thôi … 
					em hiểu không … nếu em không chịu thì thôi … với lại nếu có 
					thì tôi cũng làm nhè nhẹ thôi …”.
 “Không hiểu lắm, nhưng không sao … hỏi vậy thôi chứ chịu 
					đựng quen rồi … từ nhỏ bị mẹ đánh … đánh riết rồi quen. Nếu 
					như bây giờ ông đánh vẫn không sao mà …”
 “Em chắc không …?”, tôi hỏi.
 “Chắc ! Cứ việc đi … làm điều gì thấy thích thì được. Mẹ tôi 
					lấy tiền ông rồi mà”, Liên trả lời lạnh lùng.
 Lúc này, tôi chợt nghĩ … chắc có khuyên giải gì mấy thì 
					cũng đã nghĩ vậy rồi, với lại thấy nó không có vẻ yếu đuối 
					như lúc đầu tôi tưởng. Chắc là không sao, tôi thầm nghĩ; vả 
					lại, tôi tự hứa với lòng mình sẽ không làm cho nó đau đớn 
					lắm đâu. Tôi bèn kéo mền đắp trên mình Liên ra. Thân thể thon ốm, 
					nửa phần trần truồng, chỉ còn lại chiếc quần lót trắng nhỏ 
					ôm theo cái mông tròn trịa hiện ra trước mắt tôi làm thị 
					giác tôi thỏa mãn trọn vẹn. Thì ra nó đã cởi bộ đồng phục ra 
					từ lúc nào rồi. Tôi nhìn lên tường mới hay con bé máng nó 
					lên thẳng thóm, tôi đoán chắc nó cưng bộ đồng phục này lắm.Dù hơi tiếc nếu như do chính tay cởi quần áo của Liên ra, 
					nhưng mà thôi … Tôi đưa tay qua, kéo Liên nằm úp lại, đầu nó 
					gối trên đùi tôi. Từ từ vuốt lưng con bé, tôi ráng tỏ vẻ như 
					mơn trớn cho nó thấy thân quen hơn. Khi tôi vuốt xuống mông 
					Liên, tôi kéo mông nó nhổng lên, và kéo quần lót trịch xuống 
					một ít, rồi vuốt vuốt khoảng một phút cho nó quen với cảm 
					giác của xác thịt.
 
 Thình lình tôi vỗ một cái “phập” xuống mông Liên. Liên “há” 
					lên kềm theo tiếng “ư” trầm trầm kéo dài trong cổ họng. Tôi 
					vỗ thêm hai cái liên tiếp thì hai tiếng “há” phát ra.
 Tôi hỏi, “Đau không? Có ai đánh em như vậy chưa”. Liên lắc 
					đầu. Tôi hỏi tiếp, “Đánh mạnh lên được không ?”. Liên gật 
					đầu.
 Vậy thì tôi cứ vỗ “phập”, “phập” xuống mấy cái rồi xoa 
					xoa, vỗ tiếp. Vỗ cho tới khi mông Liên hoằn lên nhiều lằn đỏ 
					đan chằn chịt, chéo ngang. Tôi hỏi, “Bây giờ đau chưa”. Liên 
					chỉ nói: “Đau … nhưng … được”. Sau đó, tôi để cho Liên nằm nghỉ một lát. Nó nằm im như 
					đang ngủ, cho đến khi nó hơi cựa mình thì bất thần tôi đưa 
					tay nắm lấy quần lót nó giựt mạnh xuống. Cái quần lót rách 
					tẹt một đường. Liên giựt bắn người lên, phát lên tiếng “há”, 
					thì tôi đã giựt luôn cả cái quần lót bây giờ đã rách làm hai 
					ra khỏi mông. Tiếp theo, tôi phát mạnh ba, bốn cái bạt tay 
					xuống mông, “bát, bát, bát, bát”, mạnh gấp đôi lần cái vỗ 
					trước. Liên la “ĐAU QUÁ” thì tôi ngưng. “Đánh đau quá à!”, giọng Liên bây giờ hơi nhõng nhẽo, có lẽ 
					nó bắt đầu thích thú với trò chơi. Tôi hít hơi trả lời, “Tại 
					đánh đau mới cảm giác đước da thịt săn chắc dưới lòng bàn 
					tay, thấy mông đỏ quằn lên, … như run run mỗi phát mạnh vô”.
 “Đỏ lên chi vậy. Em sợ đau lắm”, Liên thỏ thẻ.
 “Đỏ lên sẽ thấy hấp dẫn hơn”, tôi chợt hỏi “Nhưng mà em có 
					sợ anh không ?”.
 Liên gật đầu, nói : “Sợ ! … Sợ … nhưng sợ không mặc quần áo 
					gì hết như vậy”.
 “Sợ hay mắc cỡ ?”, tôi hỏi. Liên đáp: “Cả hai …”
 
 Những lời đối thoại qua lại giữa Liên và tôi càng lúc càng 
					làm cho Liên thấy yên tâm gần gũi với tôi hơn. Tôi không ngờ 
					hơn 4 tiếng sau đó, những gì tôi muốn ở con bé đã được mãn 
					nguyện. “Hành hạ” thì tôi cũng đã làm theo đúng với thị hiếu. 
					Thoạt đầu như buộc tay, rồi trói chân hay như kéo căng từ 
					hai bên góc giường và dùng roi quất. Song tất cả tôi đều làm 
					trong phạm qui của bà Oanh đưa ra. Dĩ nhiên thì con bé bị 
					đau đớn lắm nhưng rồi tôi thấy nó cũng thích. Tôi mới gia 
					tăng mức độ. Tôi treo con Liên, đầu chổng ngược xuống (ở 
					trên trần nhà có cái móc sẵn do bà Oanh nhờ thợ làm), từ vị 
					trí này tôi có thể vừa đứng vừa liếm l… con bé và ngược lại 
					nó vẫn khẩu dâm cho tôi được.
 Sau khi bú liếm đã đời, tôi giao hợp với Liên đến 3 lần 
					với đủ kiểu banh chân, chéo tay, hoặc treo thòng … Những tư 
					thế khó khăn mà phải có dây nhợ trói chặt mới giữ được mức 
					cân bằng. Lần chót, tôi nhớ là dùng dây trói chặt tay chân Liên 
					trên ghế dựa. Rồi dùng một trái banh sỏ dây quấn ngang mang 
					tai, và bịt lấy miệng Liên không cho nó lên tiếng. Bây giờ, 
					tôi chỉ đủ sức làm nhè nhẹ (đã 2 lần xuất tinh) trong âm đạo 
					của nó. Tay ôm chặt sau lưng Liên, để tận hưởng nửa tiếng 
					sau cùng êm ái, du dương, để rồi tôi bắn từng giọt thầm lặng 
					trong âm đạo, trước khi ngả người ra giường thở dốc.
 Sáu tiếng trôi qua thật nhanh chóng nhưng quá ư mỏi mệt. Bà 
					Oanh thình lình xuất hiện trước cửa phòng đúng giờ trước 
					cảnh tượng một người đàn ông nằm hể hả trên giường và đứa 
					con gái mình đang bị trói chặt trên ghế. Bà bước tới đưa cặp 
					mắt dò xét trên mình con bé Liên, trong khi tôi lòm còm ngồi 
					dậy, mặc lấy quần áo vào.
 “Ông làm sao mà lưng con nhỏ đỏ bầm …”, bà Oanh bỗng la 
					toáng lên làm tôi giựt bắn người. “Ông quất gì mà mông nó 
					xưng lên”.
 “Bị bầm gì đâu … tôi có làm gì”, tôi lầu bầu đáp.
 “Đây nè … ông coi … lưng nè … mông nè … ông dùng cây gì vậy”, 
					bà Oanh sừng lên. “TRỜI ƠI, ÔNG LÀM SAO MÀ CON NHỎ RA MÁU NÈ 
					!”
 “Ra máu gì …Cây gì đâu … tôi có làm gì đâu chỉ có cây này … 
					tôi làm theo qui luật của cô mà …không để lại dấu vết vĩnh 
					viễn và con bé không tỏ vẻ phản đối gì hết”, tôi giải thích.
 “Ông làm kiểu này thì chết rồi … tôi còn nhiều khách nữa, 
					nếu như người ta thấy lằn ngang lằn dọc kiểu này, ai mà chịu 
					đây”, bà Oanh oang oang lên. “Ông làm sao mà nó ra máu”.
 “Tôi thật không biết mà … Hay tại nó còn trinh”, tôi nói đại 
					dù thừa biết là con Liên đã không còn.
 “Nó mất trinh lâu rồi … Trời ơi, thiệt là tình”, bà Oanh 
					giãy đổng lên.
 Lúc ấy, tôi đã mặc xong hết quần áo. Bà Oanh cũng đã cởi 
					trói xong cho đứa con gái. Tôi nhìn thấy nó đứng tòng ngòng 
					trong xó góc, đưa cặp mắt lao láo nhìn tôi đang phân trần 
					với má của nó. Trên đùi nó, một ít còn vươn lại. Thấy nó 
					cũng tội, vừa rồi, tôi không biết mình đã làm để con nhỏ 
					phải ra máu. Tôi không thể nhớ nỗi, chỉ đoán rằng trong gần 
					5 tiếng qua, sự ma sát quá lố có thể xảy ra trầy xướt. Biết 
					làm sao đây, tôi thầm nghĩ, rồi quơ quơ trong túi quần móc 
					ra thêm mấy triệu bạc dúi vào tay của con Liên. Con Liên rụt 
					tay không dám nhận, thì bà Oanh vọt miệng kêu, “Cho thì cứ 
					lấy đi …!”. Con Liên cầm đại số tiền tôi đưa, đứng lớ ngớ 
					nhìn về phía tôi. Không đợi bà Oanh cho phép, tôi mau mắn bỏ 
					ra ngoài, với cái cảnh con Liên còn chưa mặc quần áo trong 
					khi má nó quay lại dặn dò điều gì đó.
 Vậy mà tôi cứ tưởng lần đó là lần sau chót tôi gặp con Liên. 
					Nhưng khoảng một tháng sau, theo nhu cầu cần thiết, tôi đã 
					không tự chủ mình và đã gọi phone cho bà Oanh. Vẫn như lần 
					trước bà đòi giá tiền cao và bắt tôi theo giữ đúng qui luật. 
					Bà than phiền lần trước tôi để lại vết tích trên mình con 
					Liên nên khách đến kỳ kèo giá cả, báo hại bà bị “lỗ” vốn. 
					Tôi đành hứa liều với bà là lần này không để việc đó xảy ra, 
					nhưng bà không tin. Bà nói bà phải có mặt ở đó thì mới được. 
					Lúc đầu, tôi giảy nảy lên không chịu, nhưng thấy bà có vẻ 
					nghiêm ngặt trong chuyện này, nên tôi cũng đành đồng ý. Phần 
					là vì, sau cái hôm đó, tôi bỗng dưng nhớ con Liên da diết. 
					Nhớ tới cái cảnh nó mặc áo dài trắng, cái cảnh nó bị treo 
					lên, hay nằm rạp xuống cho tôi xâm nhập từ phía sau. Nhất là 
					vết máu còn loang lỗ trên đùi nó làm tôi cứ như điên lên.
 
 Lần này đến với con Liên, cũng giống như lần trước, tôi trói 
					con bé lại trước mặt bà Oanh. Bà ngồi trong xó góc như thể 
					vô hình nhưng xuất hiện bất kỳ lúc nào cần thiết. Mặt bà 
					lạnh lùng làm sao ấy, lạnh đến nỗi tôi không thể nào tưởng 
					được khi nghĩ tới trên đời này là có một người mẹ nào đê 
					tiện như bà Oanh đây, chính là cái lạnh máu đó. Nhưng mặc kệ 
					bà là ai, xấu xa tới cỡ nào, mà có lẽ chính tôi cũng là 
					thằng đàn ông vô liêm sĩ nên mới đến đây thêm một lần nữa, 
					và dùng những đồng tiền hôi tanh mua dâm một cách tồi bại 
					như vầy. Rồi thôi, đã tới rồi thì tới luôn, tôi quyết định 
					cứ việc làm phần tôi cần, còn bà vẫn cứ mua bán gì tùy bà.
 
 Giương cặp mắt của bà xoi mói trên từng hành động của tôi, 
					bà Oanh ngồi im như con hổ đang rình mồi. Hễ tôi làm sai gì 
					là tôi biết bà sẽ lao tới ngay. Nên dù muốn hay không tôi 
					cũng phải ráng làm đúng trong phạm vi của bà đưa ra, mà 
					không dám làm cho con Liên chảy máu như lần trước.
 Sau khi trói con Liên trên ghế theo kiểu hai chân bành ra 
					hai bên. Aâm hộ của nó không khỏi cũng “xòe” ra tưởng như 
					trái xoài được lát mỏng ra làm hai và lật nó ra hai bên. Tôi 
					nhìn bà Oanh một lần nữa như thể xem bà có phản ứng gì khác 
					trước khi tôi cúi xuống “ngoạm” lấy nó bằng miệng. Khi lưỡi 
					tôi đưa lên đưa xuống, con Liên cũng rên khe khẻ. Tiếng 
					nghèn nghẹn cũng nó do trái banh dây chặn ngang mang tai yểm 
					lại nghe như khó chịu lắm. Rồi tôi cứ tiếp tục dùng lưỡi 
					mình quét lên quét xuống như một anh thợ sơn đang sơn vách.
					 Nước nhờn từ âm đạo bắt đầu tiết ra, hòa lẫn với nước 
					miếng lan tràn xuống tới đít. Tôi không ngại gì đưa lưỡi vét 
					từ dưới trở ngược lên. Mỗi lần như vậy, con Liên có vẻ xuýt 
					xoa, rùng mình.  Một lát sau khi đã thấy thỏa mãn màn dạo đầu rồi, tôi bèn 
					đứng dậy, tìm công tắt đèn tắt bớt một cây cho căn phòng tối 
					hơn. Bà Oanh có ý định ngăn cản việc này, nhưng rồi cũng 
					nhượng bộ. Đoạn, tôi mới cởi hết quần áo mình ra. Khỏi nói 
					thì dương vật của tôi đã cương lên từ lúc bước vào đây nhìn 
					thấy con bé Liên nằm trần truồng trên giường. Tôi xé một cái 
					“áo mưa” để đeo vào, thì bà Oanh cũng đứng lên bước tới, nói:“Tôi muốn coi ông có đeo vô đúng cách không. Lần trước, cũng 
					may là tôi bắt kịp một ông khách vờ đeo vô nhưng lén lấy ra”. 
					Tôi gật đầu cho bà coi đàng hoàng. Đâu đó gọng gàng, đợi cho 
					bà Oanh gật đầu OK thì tôi mới đè úp lên mình con Liên. 
					Trước tiên, tôi nhấp nhè nhẹ để mơn trớn âm đạo cũng như tạo 
					cảm giác “làm quen” với con Liên. Nhưng không ngờ mới nhấp 
					mấy cái thì đã lút tuốt vào trong. Chẳng phải vì âm đạo của 
					nó đã rộng đi mà vì ở tư thế “banh rộng” hai bên như vậy, l… 
					con Liên đương nhiên mở lớn. Phần khác là vì nước nhờn của 
					đứa con gái mới lớn tuôn ra khá nhiều nên kích thước của tôi 
					có to lớn bao nhiêu cũng không hề hấn gì.
 Cứ thế, tôi nhấp nhô trên mình con Liên. Lúc mạnh, lúc 
					nhẹ. Khi mạnh thì tiếng la của con Liên lớn hơn hòa theo 
					tiếng ghế phang xuống nền nhà “cành cạch”. Khi nghe thì con 
					Liên rên đều đều, và tiếng “kò kè” cũng êm ả hơn. Một lát 
					sau, tôi rút ra, đẩy chiếc ghế lật ngửa xuống đất thì con 
					Liên cũng bị bật ngửa ra. Con Liên chỉ biết la oai oái mà 
					không làm gì được hơn vì bị trói chặt.  Ở tư thế này, mặt con Liên hướng lên trần nhà, hai tay 
					vẫn bị trói oặt ra sau, hai chân hai bên cột giềng theo hai 
					chân ghế, vì vậy mà âm đạo của nó cũng bị giữ yên tư thế lúc 
					nào cũng banh rộng, và hướng lên trên.  Đứng lom khom cho vững vàng, tôi bèn hạ chân xuống và kéo 
					dương vật đưa vào khớp. Tư thế này dù có hơi khó làm nhưng 
					thích vì khi cái kết quả của nó làm cho tôi thấy thỏa mãn về 
					thị giác hơn hết. Vì con Liên hoàn toàn ở thế vô vọng, hoàn 
					toàn bị chế ngự. Và cứ vậy tôi đứng lên hạ xuống, để cho dương vật mình 
					chạy tọt vào trong. Khi kéo ra, thì kéo nhè nhẹ, nhưng lúc 
					đâm sầm xuống thì làm thật mạnh. Con Liên cứ thế mà rên khừ 
					khừ cũng như nấc lớn rũi khi tôi đâm quá trớn. Đến khi đã thấy không còn chịu đựng được bao lâu, tôi 
					nhấp luôn mấy cái thật mạnh sau cùng, rồi thình lình tôi rút 
					nhanh ra. Trước khi phóng tinh ra khỏi đầu khấc, tôi rút vội 
					cái “áo mưa” ra khỏi và điều khiển vào đầu khấc bắn mạnh 
					xuống dưới. Nơi đó, tôi đã bảo con Liên, “HÁ MIỆNG LỚN RA”, 
					và nó làm theo. Từng dòng trắng đục cứ vậy phuột ra và rơi 
					xuống miệng con Liên. Nó cứ rên “ực, ực” vì nghẹn, vì mặt 
					mày nhớp nhúa. Không biết làm sao hơn, nó chỉ đủ sức đưa tay 
					chân co dũi trong phạm vi chật hẹp, làm cho cái ghế khua lên 
					nền nhà “khộp, khộp”. 
 Sau khi xuất tinh một cảnh hả hê, tôi đứng thẳng lưng lên 
					cho đỡ mỏi, thì vài giọt tinh dịch còn rơi rớt đọng lại trên 
					mu con bé. Bà Oanh đâu đó xuất hiện với chiếc khăn trên tay 
					nhanh chóng lau chùi những vệt đó.
 “Không khéo lỡ nó mang thai thì không tốt”, bà vừa nói vừa 
					làm.
 Nhìn cảnh tượng bà đang lau sạch chim cho Liên, tôi không 
					thể nào tưởng tượng được trong trí đến khi nhìn thấy. Thật 
					trên đời này có người mẹ nào như bà Oanh đây sao, nhiều khi 
					tôi còn thắc mắc … phải chăng con Liên là con ruột của bà ?
 
 Liên nằm thừ trên ghế có vẻ mệt mỏi trong khi tôi mặc lại áo 
					quần. Thình lình tôi nghe bà Oanh lên tiếng.
 “Liên …, Liên …, có sao không ? Sao nằm cứng đơ vậy”
 Tôi cũng hoảng hồn, lắp bắp nói theo. “Liên … Liên … chuyện 
					gì vậy ... Chắc tôi làm mạnh quá?”.
 Bà Oanh cũng lay lay con Liên trong khi lấy khăn chùi vết 
					nhuệch nhoạt trên miệng nó. Con Liên cứ nằm im lỉm không 
					nhúc nhích.
 “Thôi chết rồi … bây giờ phải làm sao”, tôi vọt miệng đề 
					nghị một cái gì đó. “Nó có bao giờ bị vậy không”.
 “Ai biết … chưa bao giờ”, bà Oanh nhíu mày. “Hay là đưa nó 
					đi nhà thương”.
 Không biết có phải nghe hai chữ “nhà thương” làm cho con 
					Liên sợ, mà thình lình nó lên tiếng thều thào, “Không, không 
					sao … con không sao … chỉ thấy lịm đi chút thôi”.
 “Tại sao lịm đi, con không khỏe hả ?”, bà Oanh hỏi dồn.
 “Con … không … chỉ … tại … cảm giác quá mạnh làm con tê hết 
					mình mẩy. Con chỉ … ráng kềm nó lại.”, Liên đỏ mặt, cúi đầu 
					e lệ.
 Thì ra bây giờ tôi mới hay, con Liên cũng đạt tới tột đĩnh 
					khi tôi bắn tinh lên người nó. Nó sướng quá rồi lịm đi chứ 
					có gì ! Tôi thở phào nhẹ nhổm …
 “Lần sau, không cần kềm lại, cứ để cho nó tống mạnh ra”, tôi 
					nói đại cho có lệ. “Cảm giác sẽ khác hẳn. Liên còn trẻ, đây 
					là sự may mắn ít có người con gái nào có được. Cứ cho nó ra 
					đại đi, đừng ráng kềm nó làm gì”.
 Liên đưa cặp mắt hơi hí nhìn tôi ngạc nhiên, thích thú khi 
					nghe lời tôi giải thích. “Nhưng tay chân … nó làm như rụng 
					xuống vậy. Con … em gần như ngất xỉu”, Liên nói.
 
 Tôi mỉm cười nói với Liên mà không ngại má nó đang đứng cạnh 
					bên. “Liên mới lớn. Sức khỏe đang ở thời kỳ mạnh nhất. Không 
					xỉu đâu. Chỉ là sướng ngất thì có”.
 Liên gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. Bà Oanh quay sang tôi nói: 
					“Ông có vẻ sành điệu dữ, hiểu biết đàn bà con gái con hơn 
					chính tôi nữa”.
 “Cũng nhờ đọc sách báo thôi”, tôi đáp.
 “Vậy chắc ông tự hào về mình lắm”, bà Oanh chợt nhìn đồng hồ, 
					rồi đổi giọng. “Bây giờ ông ra đây với tôi thanh toán luôn 
					cho đàng hoàng rồi ông còn nửa phần còn lại trong vòng hai 
					tiếng nữa”.
 Tôi bước theo bà Oanh ra phòng khách, để lại Liên nằm trên 
					giường, nửa phần vẫn chưa được cởi trói.
 
 Ở phòng khách, tôi thanh toán tiền bạc với bà Oanh xong xuôi, 
					mới ngồi xuống uống trà sâm của bà pha để cho sức khỏe hồi 
					phục lại.
 Thật ra cũng không cần trà sâm gì, chỉ nghĩ tới con Liên 
					đang nằm ở phòng kế bên chờ tôi tiếp tục hiệp nhì thôi là 
					tôi đã giương lên thật cao rồi.
 Tôi uống luôn ngụm trà cuối cùng, đặt ly xuống thì bà Oanh 
					cũng đứng lên. Bà hiểu ý rằng tôi đã sẵn sàng bèn tiến về 
					phía phòng con Liên. Tôi bước theo bà mà lòng thấy rộn lên. 
					Tất cả như hoàn toàn mới mẻ.
 
 Ở trong phòng, Liên đang thiêm thiếp ngủ. Bà Oanh và tôi 
					bước vào mà nó vẫn không hay.
 “Tôi giúp ông … cho nhanh hơn. Lần nay ông muốn trói sao ?”, 
					bà Oanh đề nghị.
 “Nó còn ngủ mà”, tôi nói và đưa tay phát về phía Liên đang 
					thở nhè nhẹ.
 “Không sao, nó nghỉ một lát thôi … ông cứ việc tranh thủ”, 
					bà dửng dưng nói.
 Tôi không ngờ bà lại thốt ra một lời có vẻ vô tình đến 
					như vậy với con bà. Nếu như không phải một phần vì tôi đã 
					trả tiền rồi, thì tôi cũng muốn bỏ về cho rồi. Nhưng rồi, nói vậy chứ nghị lực của tôi rất yếu đuối, 
					đúng hơn, thì chính tôi cũng là người lạnh máu như bà nên 
					mới không ngăn cản bà như vậy. “Trói … trên giường cũng được”, tôi nói. “Nằm ngửa … hai 
					chân co lên như … như người phụ nữ …”, chợt tôi nhớ ra thì 
					nói luôn, “như người phụ nữ sắp sanh con vậy … banh rộng”. 
					Vừa nói tôi vừa dang chân Liên hai bên để diễn tả sao cho bà 
					Oanh làm chính xác.
 “Hai tay … thì để chung với hai chân. Ở giữa hai tay thì bà 
					để cái cây này”, tôi nói thêm và lượm lên một khúc cây tre 
					đưa cho bà.
 “Ông cũng khéo tưởng tượng quá hé!”, bà Oanh liếc mắt nhìn 
					tôi có vẻ không hài lòng về kiểu trói kỳ quặc của tôi nhưng 
					bà cũng đành phải nghe theo.
 “Còn tất cả dây còn lại … bà quấn chung quanh người … quấn 
					theo kiểu gói bánh chưng … nếu được, bà xiết chặt chút đỉnh 
					thì khi ấy di chuyển cũng không bị bung dây”, tôi dạy bà 
					từng chút một.
 
 Đâu đó xong xuôi thì bà Oanh lui xuống. Đèn lại tắt bớt đi 
					để lại cho tôi đứng ở đầu giường nhìn xuống. Con Liên vẫn 
					còn ngủ thiếp vì mệt nên dù bị trói chặt như vậy nó cũng như 
					mê.
 Tôi quay lại nhìn bà Oanh thêm một lần nữa, không biết để 
					làm gì, như là một phản ứng tự nhiên hay quá ư mất tự nhiên 
					khi mình sắp làm một chuyện tồi bại gì đó mà có người đang 
					quan sát. Hay như đây là một cách xác nhận hữu hiệu nhất khi 
					biết chính bà là mẹ, một người mẹ phải luôn luôn bảo vệ đứa 
					con của mình, mà vẫn “bó tay” đứng nhìn một gã đàn ông sắp 
					sửa hành hạ “núm ruột” của bà. Tôi cởi hết áo quần ra, đeo “áo mưa” vô đàng hoàng dưới 
					sự quan sát cặn kẽ của bà Oanh, rồi nằm ướm nhẹ trên bụng 
					Liên như sợ nó thức giấc. Khi dương vật của tôi áp sát lên 
					âm hộ của Liên, một cái gì đó nóng ra, mềm mà dai nở ra hai 
					bên.  Dù cho tôi không thấy rõ “sự xâm nhập” đó ra sao, nhưng 
					cái cảnh đâm vô giữa hai đùi Liên hiện rõ mồn một trong trí 
					tôi. Cảm giác vừa trơn, vừa ướt bao trùm lấy đầu khấc thật 
					dễ chịu. Bao nhiêu cái đau đớn của lần vừa rồi làm quá mạnh 
					đều được xoa dịu bù trả thỏa đáng trong lúc này. Tôi từ từ ấn nhẹ vào trong. Liên khẻ “ư ử” trong cổ họng, 
					nửa tỉnh nửa mê khi phát hiện cửa mình có một vật đang xâm 
					nhập vào. Thấy Liên có vẻ cục cựa, tôi chợt dừng lại, chờ 
					thêm ít lâu cho Liên thiếp đi trở lại rồi mớn ních thêm một 
					centimét nữa. Bằng động tác lấn từng chút một rồi ngưng để 
					tránh cho Liên thức giấc, tôi đã đi được nửa đường chiều dài 
					vốn có. Khi ấy, tôi mới cúi xuống liếm vòng quanh núm vú 
					Liên lúc bây giờ bị trói chặt nên hai bầu nhũ phồng to lên 
					một cách ép buột, như một cái bánh ú nén. Liên lại rên “ư ử” theo cảm giác quán tính. Có lẽ, nó 
					tưởng như một giấc mơ nào đó chứ không phải sự thật đang 
					diễn ra. Tay chân nó muốn co duỗi theo bản năng lắm, nhưng 
					vì bị trói chặt, nó chỉ ngọ ngoậy được mấy ngón tay. Thình lình, mặt Liên nhăn nhó có vẻ khó chịu lắm. Tôi thừa 
					biết cái khó chịu này, cái cảm giác “tưng tức” muốn được 
					thỏa mãn bằng sự xâm nhập ngay lập tức, nhưng chưa được. Tôi 
					biết chỉ có sự ma sát ở thành âm đạo mới dịu được sự khó 
					chịu này ở Liên. Hèn gì mà con bé cứ hảy hảy cặp mông lên 
					phía trên …
 Và tôi đoán không sai, chẳng cần đợi lâu thì Liên cũng mở 
					mắt. Rõ ràng sự khó chịu đã đánh thức Liên dậy. Liên cố ưỡn 
					ẹo một cách khó khăn, miệng rên “khư khử” như mong muốn tôi 
					ban cho nó một chút ma sát nơi cửa mình. Tôi ních thêm một centimét nữa, Liên lại “nặc nặc” trong 
					cổ họng có vẻ khó chịu hơn. Tôi lại kéo ra thì Liên hít hà. 
					Quá thỏa mãn với trò chơi này, tôi bắt đầu trêu con bé bằng 
					những cái nhấp cạn xìu, làm cho nó càng trở thêm nhăn nhó. 
					Liên cứ ráng uốn éo để gia tăng sự kích thích như đâu dễ 
					dàng được. Sự hành hạ này trên mình Liên còn gì sướng cho 
					bằng ở địa vị của một người đàn ông, một sự khống chế tùy 
					thích. Một cảm giác được tôn cao, làm bá chủ khi thấy một 
					tấm thân mượt mà nằm khuất phục, thụ động, như sợ sệt hay 
					van xin được ban ân huệ. 
 Trò chơi kéo dài gần nửa tiếng trôi qua, bà Oanh có vẻ nóng 
					ruột lắm nên thấy bà đứng lên, ngồi xuống mấy lượt. Phải nó 
					là tôi có chút kinh nghiệm nên mới kềm chế được bản thân, 
					mới đầy đủ bản lĩnh để hành hạ sự thèm khát của Liên tới 
					thời gian lâu như vậy. Đến lúc này, tôi đã đi đến lút cáng 
					và mức đòi hỏi của Liên đã lên tới mức có thể tràn ra ngoài 
					bất cứ lúc nào. Và tôi chỉ muốn có ngay điều này nên chỉ một 
					vài cái nhấp mạnh và chắc cú là đã đem con bé lên tới cực 
					điểm.
 Điều lý thú ở đây, là mình không phải cật lực ra sức mà 
					vẫn đem tới khoái cảm cho người con gái, hơn nữa dương vật 
					của mình vẫn còn đủ khứu giác để cảm giác sự co thắt của 
					thành âm đạo miết lấy, miết để khi lên tới tột cùng khoái 
					lạc. Vì vậy, tôi chỉ việc nhích vài ba cái và tận hưởng sự 
					co thắt từ cửa mình Liên, hết đợt này tới đợt khác. Con bé đúng là tuổi xuân phơi phới nên dễ dàng lên tới tột 
					đĩnh. Dù cho tôi biết nó cũng đã khá mệt mỏi sau 3 lần xuất 
					ra, miệng nó có “a a” van xin tôi ngừng, nhưng tôi biết thân 
					thể nó vẫn còn đòi hỏi. Tôi bắt đầu nhịp nhanh hơn. Con bé 
					lại xuất ra hai ba lần liên tiếp trong tít tắt thời gian 
					gián đoạn.
 Không biết tại vì tôi quá sướng với khả năng mình mang 
					tới tột đĩnh cho con bé, cái sướng của tinh thần hoặc do 
					chính sự co thắt càng lúc càng tăng miết lấy đầu dương vật, 
					mà tôi biết tôi không thể kềm chế được bao lâu nữa. Lúc này, 
					theo tôi biết thì người đàn ông phải rên thật lớn theo bản 
					năng, để gia tăng tầng số khoái cảm. Và tôi chỉ muốn la lớn 
					lên. Hay như nói năng lung tung những lời tục tỉu, khó nghe 
					nhất.  Khi xuất tinh, hình như mình không biết chính mình là ai, 
					tôi chỉ mang máng những lời khan lên trong cổ họng, “RA … RA 
					… ANH RA … EM THÍCH Đ…, THÍCH MẠNH HƠN … HẢ … HẢ …” . Rồi 
					thình lình tôi nhớ tới bà Oanh đang ngồi phía sau quan sát, 
					một lý do gì đó làm tôi rên thật lớn. “ANH Đ… EM TRƯỚC MẶT 
					MẸ … MẶT MẸ EM … RA TRONG MÌNH EM … SƯỚNG … SƯỚNG KHÔNG ?”.Rồi tôi nghe giọng Liên cũng khàn đục, nói như rống bên tay 
					tôi: “SƯỚNG … SƯỚNG … ANH Đ… MẠNH ĐI”.
 
 Lần đầu tiên tôi nghe Liên nói tục. Một đứa con gái lúc nảy 
					đây còn e lệ, rục rè mà bây giờ có thể thốt lên những lời 
					bậy bạ như vậy, rõ ràng nó phải sướng đến điên lên mới vọt 
					tuôn ra miệng như vậy. Điều đó, làm cho một người đàn ông 
					từng trãi như tôi cũng phải lịm đi vì sướng.
 
 Tôi nhớ là mình đã nắc mạnh dăm ba cái nữa, cái cuối cùng 
					tôi cô đâm thật sâu vào trong … rồi cả tôi và Liên đều không 
					biết điều gì xảy ra trong vòng 5 giây liên tiếp.
 
 Sau đó, tôi phát hiện ra mình đã mềm nhũn ra, hơi thở dồn 
					dập trong tư thế nằm phủ trên mình Liên. Đến khi bà Oanh 
					khều vai tôi.
 “Ông … ông … dậy được chưa”, bà nói. Thì tôi mới lồm cồm 
					ngồi dậy. Lúc đó, Liên cũng thiếp nên cũng chẳng động đậy vì. 
					Chứ thường thì khi lấy dương vật ra, ít nhiều gì các cô gái 
					cũng phải thấy ê ẩm, có khi kêu đau.
 Liên vẫn im ỉm. Nhìn con bé tôi thấy hơi tội lỗi vì những 
					thớ thịt quầng đỏ lên, lằn ngang lằn dọc do những sợi dây 
					xiết chặt.
 Tôi cúi xuống định mở dây cho Liên thì bà Oanh giành lấy. 
					“Ông lo phần của ông được rồi. Trách nhiệm còn lại là của 
					tôi”, giọng bà có vẻ đanh lại. Không biết tại tôi hành hạ 
					con bà khổ sở làm cho bà đau lòng hay sao, nhưng hình như bà 
					có vẻ ghen ghen thì phải. Tôi đã có truyện trò với bà trước 
					đây, nghe nói bà ly dị chồng cũng đâu tại ông ấy không thỏa 
					mãn cho bà được. Rất có thể vừa rồi tôi đem bao nhiêu lần 
					cực khoái đến cho con gái bà làm bà thấy tủi thân.
 Sau cái lần đó, tôi có tới thêm một vài lần nữa. Nhưng có 
					thêm một chủ đích “cua” bà Oanh. Vì tôi thấy ở lứa tuổi 35 
					của bà cũng tràn trề cái phơi phới bên trong. Thật ra, với 
					hoàn cảnh như bà Oanh đây, và với tài ăn nói của tôi, chẳng 
					khó khăn gì mà tôi thử luôn với bà. Bà chẳng những cho tôi 
					tất cả và hoàn toàn miễn phí với điều kiện chỉ cần đem bà 
					tới cực điểm. Điều này càng dễ hơn, nếu như biết được “nhược 
					điểm” của bà ở đâu, dùng lưỡi đánh liên tiếp trong vòng 4 
					phút là bà buông xuôi ngay.
 Và lần nào cũng như lần nấy, tất cả đều trôi trãi. Duy 
					chỉ điều bà vẫn tiền bạc sòng phẳng khi tôi ngỏ ý gì với đứa 
					con gái của bà. Dù sao tôi cũng hiểu, con Liên vẫn là nguồn 
					tài chính duy nhất trong căn nhà bà.  Mặc kệ chuyện sòng phẳng này có hơi khó chịu khi tôi với 
					bà bắt đầu nảy sinh tình cảm, nhưng may mắn là tiền bạc tôi 
					vốn có khá nhiều nên chi ra thật dễ dàng. Có điều cái tôi 
					muốn là làm sao dụ được hai mẹ con cùng lên giường một lúc. 
					Thật ra, chuyện tôi với con Liên và với riêng bà Oanh đã xảy 
					ra thường xuyên rồi, chỉ làm sao nối hai thành một trong 
					cùng một lúc thôi. Hai mẹ con lại thân mật nhau như vậy thì 
					chuyện làm con Liên trước rồi thình lình giựt hết quần áo bà 
					Oanh ra làm luôn, bà cũng đành chịu thôi. Mà con Liên đâu 
					dám phản ứng gì hơn. Vả lại, lúc nào con bé đều bị trói gô 
					thì cấm cản được nỗi gì.  Rốt cuộc điều gì đến với tôi đều không khó như mình tưởng. 
					Cả mẹ lẫn con đều nằm trong vòng tay tùy thích của tôi hết. 
					Chỉ có điều, nếu tiếp tục như vậy hoài tôi sợ tình cảm sẽ 
					nảy sinh càng đậm. Hay chính trong lòng tôi đã sinh tình đậm 
					rồi mà còn chưa biết. Bởi vì cách vài ba hôm, tôi không tới 
					thăm mẹ con bà Oanh là lòng nhớ nhung da diết.Nhưng khổ nỗi là tình cảm lại san sẻ cho cả hai người có bền 
					được bao lâu không. Người ta hay nói lòng đàn bà ích kỹ mà ! 
					Nhưng làm sao bỏ được khi biết rằng yêu người mẹ ở cái mặn 
					mòi bao nhiêu, thì yêu cô con gái ở cái phơi phới của da 
					thịt. Hai thứ chan hòa lẫn nhau, không thể thiếu một !
 
 Vì muốn được gần gũi hai mẹ con cô, cũng như để đứng ra bảo 
					bọc hai người từ bỏ cái nghề làm gái và rước khách, tôi 
					quyết định cưới bà Oanh làm vợ. Trong thâm tâm tôi vẫn muốn 
					cưới Liên hơn, nhưng tuổi tác chênh lệch sợ bà con dòm ngó. 
					Nhưng khi đóng kín cửa lại, thì cả ba cũng chỉ là một. Tôi 
					biết bà Oanh thương tôi, con Liên thì yêu tôi. Tôi lo cho 
					hai mẹ con đàng hoàng lắm, từ chuyện tài chính cho tới bổn 
					phận làm chồng, làm “cha”.
 Điều này nghe sao mà khó tin nhưng đã xảy ra … tất cả 
					cũng do hoàn cảnh, hai mẹ con cùng chịu làm vợ tôi chẳng qua 
					chúng tôi đã có quan hệ xác thịt từ trước khi tôi cưới bà 
					Oanh về … **   *
 “Một lần nữa … Anh Nguyễn văn X, anh có nhận tội hiếp dâm 
					người con riêng của vợ anh không ?”, quan tòa hỏi.“Thưa quan tòa”, tôi lựng khựng đứng lên, trong bộ áo tù còn 
					mới, phía sau lưng tôi có tiếng xầm xì, và hàng trăm con mắt 
					của dân địa phương đang hướng nhìn tôi. Tôi thẩn thờ nói 
					tiếp: “… Những lời tôi nói đã nói hết và hết sức trung thực. 
					Một lần nữa, tôi không hề hãm hiếp đứa con gái riêng của vợ 
					tôi như lời bên chủ khống vừa nói. Liên chỉ vì ghen tuông 
					với mẹ mình và vu khống cho tôi hãm hiếp nó. Chuyện tôi có 
					ngủ với nó trước đây là có thật, nhưng tất cả là do hoàn 
					cảnh, đều là sự ưng thuận của đôi bên … Xin quan tòa xét lại. 
					Tội oan lắm!”.
 Hết Kinh Bích Lịch. |