| 
        
        
          
            | 
            COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |  
            | 
            
             |  
            | Please click the banner to support Coi Thien Thai 
            ! |  
            | 
            
             |  
            | TÔI YÊU NGHỀ PHỤ 
            SẢN |  
            | Nhà văn Cõi Thiên Thai: Kinh 
            Bích LịchE-mail: 
            [email protected]
 Cõi Thiên Thai xin thay mặt các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi 
            truyện
 |  
            | 
             |  
            | 
              
              
                
                  |  Khi 
                  là một đứa trẻ, tôi đã được sống trong nhung lụa của một gia 
                  đình khá giả ở Washington, dưới sự đùm bọc của ba má. Ba tôi 
                  là một người đàn ông đạo mạo, là một bác sĩ tai-mũi-họng, nên 
                  chẳng khó gì tôi nối nghiệp ông hành nghề y. Lớn lên, tôi hãnh 
                  diện được trúng tuyển vào trường y, vẫn với một tư cách của 
                  một công tử giàu có. Ba má tôi rất đỗi vui mừng, đãi tôi đi 
                  suốt 3 ngày ở Florida, tôi còn nhớ mãi. Nhưng không vì vậy mà 
                  họ ngừng hà khắc chuyện học hành của tôi, để chắc rằng tôi đỗ 
                  được bằng “họ Bác tên sĩ”. Vốn là một thằng con trai thụ động, 
                  yếu đuối, tôi chỉ biết vâng lời họ, dù cho thuở thiếu thời, 
                  tôi chỉ thích nghành hội họa, cái mà ông bà lại không bao giờ 
                  đồng ý và cấm tuyệt. 
 Nhớ lại thời đó thiệt khổ sở lắm. Như bao nhiêu đứa học trò 
                  khác, tôi cũng có những sự đòi hỏi, đam mê của tuổi trẻ, như 
                  đi dạ tiệc, pinic, xem phim, hoặc đá banh, bóng chuyền, và 
                  đương nhiên là cặp kè với bọn con gái. Nhưng tôi không bao giờ 
                  được những diễm phúc đó. Ba má tôi luôn can cấm vì sợ tôi bị 
                  chi phối việc học hành. Và kết quả là tôi không bao giờ được 
                  một lần cặp kè, dù với một con xấu-xí. Nên vậy, tôi lớn lên 
                  trở thành một đứa trẻ, vốn nhút nhát, càng thêm nhút nhát. Một 
                  đứa trẻ có cá tính lạ lùng, len lén, lút lút khi đối diện với 
                  những người khác phái.
 
 
  Song 
                  nhờ vậy, khi ở học đường, tôi tiếp tục phát huy thành tích học 
                  thật tốt. Tôi đi một lèo mấy năm liền để chuyển sang nghành 
                  chuyên-khoa, tôi lại nghiểm nhiên đi vào khoa phụ sản lúc nào 
                  cũng không hay. Có lẽ bao năm tháng thiếu sự tiếp súc với phái 
                  nữ đã dẫn tôi tới con đường gián-tiếp để được gần gũi với họ 
                  chẳng ? Tôi vẫn chưa biết, chưa hiểu nỗi. 
 Dạo đó, tôi bắt đầu phát huy sự đam mê của mình trong nghành 
                  chữa trị bệnh-đàn-bà. Tôi mở một văn phòng Sản Phụ Khoa lấy 
                  tên họ ba tôi cho ông vui. Và nhiều năm sau, tay nghề tôi càng 
                  vững chắc, phòng mạch càng nâng cao, bệnh nhân tìm đến ào ào. 
                  Thân phụ tôi lấy làm hãnh diện lắm. Nhưng xui thay, trong số 
                  phụ nữ tới khám đó, tôi không gặp được ai chịu mình. Điều này 
                  có thể do ba má tôi còn quá khó, do tôi còn quá rụt rè. Tôi 
                  gần như không có dịp nào hò hẹn, kể cả chuyện sinh lý cũng 
                  không. Yêu ai cũng chỉ để trong lòng. Mới nói, ngần tuổi này 
                  mà một lần ôm ấp cũng không có, còn gì khổ hơn! Thanh niên mà, 
                  ai cũng cần sinh lý, phải không ! Tôi chẳng làm gì hơn, chỉ 
                  còn biết thủ dâm cho … giải sầu.
 
 
  Khi 
                  tôi được 27 tuổi, lần đầu tiên biết hôn con gái. Tuổi đó tính 
                  ra cũng hơi trễ, nhưng có còn hơn không, cho dù cô nàng khá xí, 
                  làm thư ký riêng ở phòng mạch. Sau đó tôi thất trinh với một 
                  cô gái điếm hoàn toàn không được thỏa mãn. Rồi sự chia tay với 
                  cô bạn gái một cách khùng điên, tôi trở lại với đời độc thân 
                  buồn chán, chỉ biết giành thời gian rãnh surf net tìm hình-cởi. 
 Bây giờ tôi đang độ giữa 30, tuổi của sự nghiệp và đồng lương 
                  khá cao, nhưng khổ nỗi vấn đề tình cảm cũng chẳng tiến triễn 
                  gì, sau ba lần chia tay thảm não, gần như không dám nghĩ gì 
                  tới chuyện hôn nữa. Đôi lúc tôi có trách đời, nhưng trách mình 
                  thì nhiều hơn. Có thể do dương vật mình quá nhỏ chăng (5 cm 
                  lúc cương cứng), hay do bệnh xuất tinh quá sớm. Thế nên, sau 
                  ít lần giao hợp, bọn con gái cứ diện lý do để chia tay hoặc vô 
                  cớ biến mất. Chứ tại sao, một người bác sĩ giàu có như tôi lại 
                  không có ai chịu dòm ngó tới !?
 
 Mặt khác, thiếu giao tiếp với thế giới bên ngoài làm tôi chỉ 
                  biết suốt ngày trong phòng mạch. Tôi trở nên ham thích khám 
                  bệnh cho đàn bà, nhất là khám … âm hộ. Riết rồi biến thành 
                  người bác sĩ “cao tay ấn” trong lãnh vực đặc biệt này. Song, 
                  tôi luôn giữ mình trong tư cách một vị bác sĩ tốt và không bao 
                  giờ làm quá trớn để lộ sơ hở, điều mà có thể dẫn tới chuyện 
                  mất bằng hành nghề, hoặc bị đi tù như chơi.
 
 Tuy nhiên, nói tới nói lui, tôi cũng phải công nhận rằng mình 
                  có chút tà tâm mỗi khi khám phụ-khoa. Không chỉ riêng với một 
                  bệnh nhân khá đẹp. Tôi còn bị kích thích khi nhìn thấy bệnh 
                  nhân nữ nằm trơ trẽn trên bàn-khám, hai chân dang xa, đôi bàn 
                  chân ngọ ngoậy và âm hộ cứ chinh chỉnh vào mặt tôi. Dĩ nhiên, 
                  người đàn ông bình thường nào cũng dễ bị cương cứng, cảm thấy 
                  khó chịu trong lúc này, tôi không ngoại lệ dù đang ở cương vị 
                  một bác sĩ. Nhưng lợi ích thay, dương vật tôi cũng hơi nhỏ nên 
                  dễ che đậy dưới chiếc áo choàng bác sĩ.
 
 Trong suốt hai năm đầu hành nghề, sau khi hết việc, tôi thường 
                  về nhà tự thỏa mãn cho mình, khi sống lại với những hình ảnh 
                  của những người đàn bà trong ngày đó. Sang hai năm kế, vì bệnh 
                  nhân đến càng đông, không đủ thời gian, tôi đổi sang thủ dâm 
                  đại trong phòng khám. Đương nhiên là sau khi bệnh nhân đã ra 
                  về.
 
 
  Điều 
                  thú vị là mỗi khi khám, tôi hay điều cô y-tá ra ngoài, chỉ gọi 
                  khi thực sự cần thiết. Nghề bác sĩ mà, trong phòng khám, tôi 
                  làm vua ! Nói gì ai mà không nghe. Dân Mỹ trắng khác cũng nễ 
                  người có học thức như tôi lắm ! 
 Dạo đó, tôi lãnh luôn trách nhiệm khám tổng quát cho bệnh nhân 
                  có giấy xuất cảnh định cư nước ngoài. Vì không có nội quy cụ 
                  thể cho việc khám bệnh, ngoài những việc khám ngoài da, lấy 
                  máu, chụp hình phổi và khám phụ khoa cho phụ nữ, tôi muốn làm 
                  sao mà chả được, có nội quy đâu mà sai phạm.
 
 Nếu như gặp phụ nữ kém về nhan sắc, tôi cho thông qua dễ dàng. 
                  Còn gặp người có dung mạo, tôi thường bỏ hàng giờ để khám. 
                  Khám tới, khám lui, có khi lên đến cả giờ. Được biết, phần lớn 
                  bệnh-nhân khám-tổng-quát di-dân thường dễ dãi vì muốn được đi 
                  xuất ngoại. Phần vì chưa bao giờ khám tổng quát nên không biết 
                  thủ pháp ra sao. Nên tôi lúc nào cũng ở thế thượng phong, nói 
                  gì họ cũng làm theo.
 
 Đối với các cô mới lớn, tôi khám kỹ hơn hết, kể cả lớp ngoài, 
                  lớp trong, cả mòng đóc lẫn cửa mình. Đương nhiên, tôi làm rất 
                  tế nhị, kèm theo lời giải thích đàng hoàng, nên cũng ít ai 
                  nghi ngờ. Với một số cô đã mất trinh, tôi sẽ khám sâu hơn, 
                  bằng cách đặt những ngón tay vào trong, có khi chỉ cố tình 
                  kích thích điểm G của họ.
 
 Không hiểu lý do gì, tôi lại thích khám những cô gái quê chưa 
                  chồng nhất, vì họ rất dễ, tự nhiên và rất “quê”, quê theo kiểu 
                  dân Mễ tây cơ. Có thể vì họ sẽ không dám hay không gì để báo 
                  cáo với cấp trên của tôi. Cũng có thể vì cái cảm giác được 
                  chiếm hữu họ, cảm giác là người đàn ông đầu tiên của họ, làm 
                  cho sự tự-ti đàn-ông vốn có càng tăng thêm.
 
 Nhân tiện đây, tôi xin kể chi tiết hai chuyện kinh nghiệm của 
                  mình cho các bạn hay.
 Số là hai năm vừa rồi, một bệnh nhân thường trực có đến văn 
                  phòng tôi, bà là một phu-nhân-hai-con khá xinh đẹp, tuổi 30. 
                  Khi tôi bước vào phòng khám, bà và đứa con trai 10 tuổi đang 
                  ngồi chờ. Bà khai cho tôi biết đứa con trai của bà đã nhiều 
                  lần chơi trò “khám bác sĩ” với đứa con gái hàng xóm, dù cho 
                  bao lần bà la mắng. Bà có vẻ lo lắng về chuyện này ảnh hưởng 
                  thế nào khi thằng bé đến tuổi dậy thì, nên quyết định dẫn nó 
                  đến tôi. Bà còn hỏi nếu có thể để đứa con trai ở lại xem tôi 
                  khám cho bà, qua đó sẽ học hỏi thêm về cơ thể học, biết đâu nó 
                  sẽ trở thành bác sĩ phụ sản trong tương lai. Tôi thiệt không 
                  thể hiểu nỗi đàn bà. Vừa mới nói với tôi là lo lắng cho thằng 
                  con trai có bị bệnh hoạn gì, nay lại tâng bốc nó, nghĩ rằng nó 
                  sẽ trở thành bác sĩ phụ-sản trong tương lại. Dù cho tôi thực 
                  không ngại lời đề nghị đó, tôi vẫn tỏ vẻ không đồng ý. Vì đây 
                  không hợp quy tắc. Có đôi lần, tôi đã khám cho một số phụ nữ 
                  mang con trai tới đây, nhưng thằng bé này coi bộ hơi quá lớn. 
                  Do dự một lát, lại nhìn ánh mắt thành khẩn của bà, tôi đành 
                  nói: “Thôi được. Nếu như đây là ý của cô”.
 
 Được biết, thằng bé không có cha và không có người đàn ông nào 
                  dẫn dắt từ nhỏ, nên má nó yêu cầu tôi chỉ dạy nó như một người 
                  thầy, chỉ bảo cặn kẽ trong lúc đang khám cho bà. Thằng bé ngồi 
                  trên ghế, ở góc phòng, ngu ngơ nhìn chúng tôi bàn thảo. Tôi 
                  cũng không biết nó đang nghĩ gì. Tôi nhớ vào độ tuổi như nó 
                  tôi ao ước được nhìn bộ phận đàn bà biết bao nhiêu. Chắc nó 
                  cũng tương tự.
 
 Tôi quay lại, nheo mắt nhìn thằng bé, thằng bé cười trả lễ. Má 
                  nó bèn bước ra sau tấm màn để thoát y và khoác lên cái 
                  áo-bệnh-nhân, trong khi tôi tranh thủ sang khám cho một bệnh 
                  nhân khác. Khi tôi trở lại, bà má đang ngồi trên bàn-khám, chỉ 
                  tay răn dạy thằng con trai “Nhớ để ý cho kỹ, rất quan trọng 
                  cho sự nghiệp sau này”.
 
 Sau khi đeo vào đôi bao-tay-cao-su, tôi bắt đầu đo đạt áp 
                  huyết và đo phổi, khám sơ tay-mũi-họng, và cởi áo khoác của bà 
                  ta ra và bắt đầu khám ngực. Ngực bà hơi to so với dân Châu á 
                  và trể xuống. Núm hồng sậm. Nhìn cặp vú của má nó, tôi thấy 
                  thằng bé dường như không phản ứng như tôi lầm tưởng. Khi tôi 
                  dùng tay nắn bóp và giải thích cách tìm ra u-sơ hoặc mô cứng 
                  có thể nằm trong vú, triệu chứng ung thư, và giải thích rằng 
                  phụ nữ cần phải khám ngực định kỳ hàng năm, thì thằng bé vẫn 
                  không màng tới và chỉ muốn bỏ ra ngoài.
 
 Khi tới lượt khám phụ khoa, tôi bảo với nó, phụ nữ cần khám 
                  phụ khoa thường xuyên sau 40 tuổi, cũng như đàn ông cần khám 
                  nhiếp hộ tuyến. Tôi không biết nó có biết nhiếp hộ tuyến là gì 
                  không, tôi cũng không màng giải thích thêm.
 
 Kế tiếp, tôi giúp bà ta nằm xuống, kéo áo khoác-bệnh-nhân lên, 
                  phơi bày chùm lông đen và hai lớp âm thần sậm màu. Lúc đó, tôi 
                  nhìn sang thằng bé, chợt thấy nó phản ứng, cặp mắt nó tròn xoe 
                  nhìn thẳng vào giữa hai đùi của má nó. Thình lình, tôi bị 
                  cương cứng, cương không vì chuyện nhìn thấy một người đàn bà 
                  trần truồng, mà chứng kiến cảnh bà má trơ trẽn trước mặt thằng 
                  con trai, để cho một người đàn ông lạ là tôi, sờ mó.
 
 Bằng một giọng dạy bảo, bà chồm đầu lên nhắc nhở thằng con 
                  trai phải tập trung, “Con phải để ý từng động tác của bác sĩ. 
                  Mai mốt mà bắt chước”.
 
 Nghe bà nói vậy, tôi bèn kéo ghế sát gần giữa hai chân của bà, 
                  và kêu thằng bé bước lại gần. Nó nghe lời ngay.
 
 Tôi bắt đầu khám trên vùng mu, rà rà giữa chùm lông, giải 
                  thích cho nó hiểu đây là khám-sơ-bộ để tìm những chứng bệnh 
                  ngoài da. Tôi chỉ mép ngoài và nói với nó, “Đây gọi là mép âm 
                  thần ngoài”. Tôi vạch chúng ra và nói tiếp, “Đậy gọi là mép âm 
                  thần trong, nhỏ hơn, nhạy cảm hơn”. Đoạn, tôi đặt ngón tay lên 
                  mòng đóc và nói, “Nhưng chỗ nhạy cảm nhất vẫn là nơi đây”. Rồi 
                  tôi vạch lớp bì bao mòng đóc lên, và xoa nhẹ lên mặt, bảo với 
                  thằng bé, “Bộ phận nho nhỏ này tương tự như đầu dương vật của 
                  đàn ông … đầu cu đó …”, tôi cố tình nói huỵt tẹt ra cho nó 
                  hiểu, dù sao thằng bé chỉ mới 10 tuổi, rồi giải thích tiếp ; 
                  “… và dĩ nhiên khi có sự quan hệ nam nữ, bộ phận này cần được 
                  kích thích để gây sự phóng tinh”.
 
 Người đàn bà nghe tới đây thì mỉm cười ý nhị, không biết tại 
                  tôi chạm đúng quyệt-sướng của bà hay tại bài học tôi dạy nó 
                  thô thiển quá. Tôi cũng không màng hỏi tại sao bà cười.
 
 Kếp tiếp, tôi nhặt lên cái dụng-cụ mỏ-vịt và chìa ra cho thằng 
                  bé, nói : “Đây … dùng để mở âm hộ, để tiện cho bác sĩ khám 
                  những cơ và mô bên trong âm đạo”. Thằng bé gật gù có vẻ ham 
                  học lắm. Tôi chưa thấy đứa con nít nào tập trung học hỏi như 
                  nó.
 
 Rồi tôi nhận cái mỏ-vịt vào trong, nói với nó để lấy sample và 
                  đưa qua phòng thí nghiệm để kiểm tra tích-chứng ung thư. Xong 
                  xuôi, tôi kéo cái mỏ-vịt ra và bắt đầu phần khám-tay. Tôi đặt 
                  hai ngón tay của bàn tay mặt vào trong âm đạo, dùng bàn tái ấn 
                  bụng dưới xuống. Thằng bé trố mắt ra đứng thừ như trời trồng, 
                  nhìn má nó bị người đàn ông “xâm phạm”. Tôi cười thầm trong 
                  bụng, có vẻ thích thú lắm. Rồi tiếp tục phần khám sau cùng, 
                  với ngón cái đặt trong âm đạo và ngón giữa chen vào hậu môn. 
                  Bà ta cứ uốn éo không ngừng, không biết vì nhột hay vì khó 
                  chịu, hoặc có thể vì được kích thích nên bà cứ lắc lư cái kiểu 
                  … con tàu đi !
 
 
  Buổi 
                  khám kết thúc khi tôi giúp bà ta rút chân ra khỏi hai 
                  chân-nạng-chóng. Bà cám ơn tôi đã dạy thằng con bà một bài 
                  cơ-thể-học, nhưng cũng thầm cám ơn tôi bằng nụ cười ý nhị. Tôi 
                  ậm ừ, nhưng cũng thầm cám ơn bà đã thỏa mãn cho tôi cái thị 
                  hiếu đủ kéo dài nhiều tháng sau đó. Phải nói rằng, nếu bà còn 
                  single, chắc tôi lấy mẹ bà về làm vợ. Nói thiệt chứ, bả “hot” 
                  lắm! 
 Ngoài khám đàn bà ra, tôi còn thích khám các cô thanh-nữ. Đã 
                  từng chịu sự đơn độc, thèm muốn khi còn trẻ, nên gần như tận 
                  dụng tối đa những dịp này để sờ mó những cô gái mới lớn. Có lẽ 
                  tôi phải nhắc tới lần khám đặt biệt đó vào năm vừa qua. Một cô 
                  gái thật xinh đẹp 16 tuổi, vận động viên nhảy cao, tóc dài, 
                  vóc trung bình, đi với mẹ cô ta tới phòng khám. Người mẹ, tuổi 
                  vừa hơn 30, cũng xinh đẹp không kém – là một bệnh nhân thường 
                  niên của tôi. Đứa con gái, 18 tuổi, của bà gặp phải một vấn đề 
                  nan giải, cô không lấy “tampn” ra được khi lỡ để quá sâu trong 
                  âm đạo. Tôi đoán cô dùng loại “maxi-pad” hoặc không có kinh 
                  nghiệm về cách dùng nên mới gặp trở ngại. Sau khi khám xong, 
                  tôi mới biết tất cả đều không phải là nguyên nhân.
 
 Mẹ cô ta, vốn là người tằn tiện, nên mang cô tới đây tiện cho 
                  một công hai việc, vừa nhờ tôi lấy miếng “tampon” ra, vừa tiện 
                  khám phụ-khoa-đầu-tiên cho cô, trước khi cô đi lấy chồng.
 
 Bà xin được có mặt trong phòng khám, tôi định đồng ý, nhưng cô 
                  bé yêu cầu mẹ cô chờ ở ngoài, vì cô là người mắc cỡ lắm. Nghe 
                  cô nói vậy, tôi thầm mừng trong bụng.
 
 Sau khi cô y-tá chuẩn bị xong mọi thứ, tôi gõ cửa bước vào, 
                  nhận thấy cô đã sẵn sàng trên bàn-khám, vận áo khoác-bệnh-nhân, 
                  tay khoanh hờ trên đùi, nhìn tôi dò xét. Tôi bèn gởi cô y-tá, 
                  đang đứng xớ rớ, đi làm những việc khác, những việc chiếm 
                  nhiều thời. Rồi, tôi mới bắt tay vào việc.
 
 Dĩ nhiên, tôi không làm táo bạo, lộ liễu mà khởi đầu bằng việc 
                  khám tai-mũi-họng. Rồi tôi đặt ống đo trước ngực cô, đo tim, 
                  đo mạch, đoạn mới kéo áo khoác-bệnh-nhân xuống ngang hông.
 
 Thình lình, tôi cảm giác sự cương cứng trong quần khi nhìn 
                  thấy bộ ngực-trái-xoài mới chín, với đôi núm hồng tươi. Không 
                  cần mang bao tay, tôi liền khám ngay. Khám tới, khám lui gần 
                  như đã đời 10 ngón tay. Và tôi không quên luôn miệng giải 
                  thích sự quan trọng của việc khám ngực, hòng đánh lạc hướng sự 
                  sờ mó của tôi.
 
 Xong việc khám ngực, tôi kéo áo cô trở lại vị trí cũ và bảo 
                  với cô, “Tới lúc khám phụ khoa cho em”. Cô nuốt nước miếng 
                  khẩn trương, có lẽ cô sợ hay cô còn mắc cỡ. Thấy cô còn nhút 
                  nhát, tôi có chút thích thú, khẩn trương. Tôi bèn dựng cái 
                  bàn-khám thành góc 45 độ. Rồi tôi bảo cô nằm xuống, đưa hai 
                  chân lên hai bên nạng-chóng. Sau đó, tôi kéo áo 
                  khoác-bệnh-nhân lên.
 
 Thình lình, tôi thấy nóng bừng cả mặt mày, khi âm hộ thật tươi 
                  tắn, trắng hếu của cô khượi vào mắt mình, nhìn thấy trên bụng 
                  cô có xâm hình con thỏ Playboy. Ngạc nhiên hơn khi thấy âm mao 
                  (lông) của cô đã gột sạch. Mép âm-thần-ngoài trơ ra màu hồng 
                  sậm dài 3 cm, làm tôi muốn lao tới húp chùm chụp. Nhưng may 
                  thay, tôi còn biết tự chế. Chỉ hơi run run, tôi bảo với cô tôi 
                  sẽ ráng lấy miếng “tampon” ra trước khi phần khám phụ-khoa. Cô 
                  gật đầu, đáp lí nhí gì đó trong cổ họng.
 
 Trong lúc tiến hành, tôi còn tiếp chuyện với cô bằng những câu 
                  hỏi có liên quan tới y học, đại loại ngày nào có kinh, có lúc 
                  mấy tuổi. Và câu cuối cùng vẫn không vượt khỏi sự tò mò của 
                  một người bác sĩ, tôi hỏi : “Tại sao em bị vậy ?”
 
 Ngập ngừng, cô nói “Em định đặt sâu cho thấm hết, nghĩ vậy tốt 
                  hơn. Với lại cũng có chút tò mò”.
 
 Tôi hơi ngạc nhiên vì lý do thứ hai cô nói, nên trố mắt nhìn. 
                  Nhưng cô dặn tôi đừng thuật lại cho mẹ cô nghe, vì mẹ cô rất 
                  khó. Tôi tỏ vẻ thông cảm với cô, an ủi cô. Cô bèn kể luôn cho 
                  tôi nghe đầu đuôi câu chuyện giữa cô và người bạn trai, trong 
                  lúc hẹn hò. Vì sợ bất tiện lúc đi chơi, và nghĩ tới chuyện anh 
                  bạn trai hay thích sờ mó chỗ đó, cô đã nhét đại sâu vào trong, 
                  coi như để “phong tỏa”.
 
 Tới lúc đó, tôi cắt ngang và lên giọng bác sĩ dặn dò cô một ít 
                  điều về việc giao hợp không “phòng bị”. Cô cũng cắt ngang và 
                  nói với tôi, cô chưa bao giờ giao hợp.
 
 Tôi bèn hỏi cô một câu với tư cách của một vị bác sĩ “lương y” 
                  : “Em có sinh hoạt vì cụ thể ngoài giao hợp ra, tôi hứa sẽ 
                  không thuật cho mẹ em nghe”. Tôi còn thuyết phục cô khai thực 
                  vì nó rất quan trọng trong việc khám phụ-khoa.
 
 Cô ngập ngừng rồi cũng tin, làm tôi mừng rơn trong bụng và 
                  cứng ngắt trong quần. May thay cô không nhìn thấy điều đó.
 
 Cô kể, ngập ngừng nhưng đầy đủ, “Em có … thủ dâm lúc … 14 tuổi 
                  … không nhiều … và thấy mặc cảm lắm…”.
 
 Tôi bắt đầu toát mồ hôi toàn thân, giả vờ khuyên cô không nên 
                  làm quá mạnh, và lắng nghe cô kể tiếp: “Có đôi lần … em với 
                  bạn trai … sờ mó lẫn nhau … bác sĩ biết ! … Bạn ấy … làm em 
                  đau lắm khi một lần … đặt ngón tay vô … Không biết làm vậy có 
                  hại gì không, bác sĩ”.
 
 Tôi nuốt nước miếng đáp, “Nếu như làm nhẹ và biết phương pháp 
                  sẽ không sao” và bảo cô kể nốt.
 
 Cô nói: “Thoạt tiên em không thích bạn ấy … làm vậy đó … nhưng 
                  sau … sau thì khác …”.
 
 Nghe cô nói tới đó, tôi như muốn phóng tinh ra quần, chỉ biết 
                  vịn vai cô tỏ vẻ thông cảm của người bác sĩ tốt.
 
 
  Sau 
                  khi cô kể xong, tôi cũng rắp ra miếng “tampon” ướt, nằm sâu 
                  trong âm đạo. Tới khi đó, tôi không kềm chế được mình, đã bắt 
                  cô nằm ngửa ra cho tôi khám phụ-khoa ngay dù là không cần 
                  thiết. Trong lúc khám, tôi có hỏi bạn trai cô có từng sờ mó 
                  vào mòng đóc. Cô lắc đầu. Tôi bèn dạy cho cô mòng đóc là gì và 
                  nằm ở đâu. Rồi tôi nhỏ chút dầu-khám vào tay, cố tình xoa đúng 
                  vào yếu quyệt, hỏi cô có thấy tăng tăng cảm giác. 
 Cô thở dồn và gật đầu. Tôi chợt thấy đầu dương vật mình bỗng 
                  ứa ra ít nước, chứng cứ của tiền-xuất-tinh. Để tránh đôi tay 
                  bắt đầu run run, tôi kéo chúng về và vội vã nghuệch ngoạc mấy 
                  hàng chữ-bác-sĩ trong tập hồ-sơ, nói luôn:
 
 “Âm vật em tốt, không sao nhé”.
 
 Rồi tôi vờ bước sang ngăn tủ lấy ra cái mỏ-vịt, nhưng cố tình 
                  để ngắm âm hộ của em từ xa. Từ xa, âm hộ của cô mát mẽ lắm. 
                  Gần như kẻ đàn ông nào cũng không thể kềm chế mình mà lao tới 
                  đặt dương vật mình vào trong.
 
 Nhưng không, tôi cố gắng không làm bậy. Tôi chỉ quay lại một 
                  cách tự nhiên, bình tĩnh , và tiến hành việc “ấn-xét” rất 
                  tư-cách-nghề-nghiệp.
 
 Tôi cũng không ngờ cô chịu nằm im cho tôi làm hết mọi chuyện, 
                  không chút phàn nàn hay kêu ca. Tôi đoán chắc cô đã “quen” 
                  chuyện này với người bạn-trai, chứ như những cô khác, mặt đã 
                  đỏ bừng lên vì mắc cỡ, hay luôn miệng hỏi tôi: “Xong chưa ? … 
                  xong chưa bác sĩ”.
 
 
  Rồi 
                  không biết từ đâu rớt xuống, tôi chợt hỏi cô một câu vớ vẫn, 
                  chẳng dính dáng gì tới phụ-sản hết: 
 “Tại sao em thích cạo ?”.
 
 Cô nhắm mắt e thẹn thú nhận: “Tại bạn trai em muốn … bạn ấy 
                  thích hôn … Không biết có hại gì không … bác … sĩ”.
 
 Tôi như nghẽn họng vì nước miếng tuôn ra khi cô nói. Tôi cũng 
                  muốn hôn em, em có biết không, tôi thầm nói, nhưng nói ra 
                  miệng thì khác: “Không … không … vấn đề vệ sinh có được … càng 
                  tốt. Ngày nay, chuyện này cũng thường thôi, em không cần ngại”.
 
 Khám thêm một lúc, tự nhiên tôi sợ mẹ cô ta lo lắng, vì cũng 
                  đã hơn 30 phút. Tôi vội bắt tay làm nhanh hơn, nhưng không 
                  thiếu phần khám hậu-môn và bắt cô phải khai ra thêm nếu như đã 
                  từng “hoạt động” ở khu này.
 
 Tôi còn giả vờ khuyên cô nhưng hòng gợi ý khác: “Hậu môn tuy 
                  nằm dưới nhưng em cũng cần vệ sinh … tốt hơn nên rửa tay hay 
                  rửa … rửa cái cần thiết cho sạch để tránh nhiễm trùng”.
 
 
  Cô 
                  ta liền hiểu ý. Tôi biết, con gái ngày nay nhạy bén lắm ! Và 
                  cô thú thật một chuyện khác cho tôi nghe: “Bạn ấy một lần đặt 
                  vô … đặt vô miệng em … kỳ quá …bác sĩ ”. 
 Trời ơi, sao không phải anh đặt nó trong miệng em, tôi thầm 
                  thốt lên, và sợ cô mắc cỡ nên cắt tiếp lời : “Chuyện đó cũng 
                  không sao nếu như mình đừng quan hệ bừa bãi”.
 
 Lúc đó, vừa nhìn âm hộ cô và nhìn sâu vào ánh mắt cô, tôi cứ 
                  ngỡ mình đang nhìn người yêu trong đêm động phòng, tôi bỗng 
                  phát hiện dương vật 5 cm của tôi đã cương lên hết cỡ, sự kềm 
                  chế của tôi gần như nổ tung ra bất cứ lúc nào, và tôi tin rằng 
                  mình sẽ phải phạm tội mất thôi !
 
 Tôi liền kịp thời bảo cô gái thay ngay lại quần áo, rồi mở cửa 
                  báo cho mẹ cô ta vào văn phòng gặp tôi ở đó. Ở đó, tôi vội vã 
                  giải thích cho bà ta vài điều, rằng “tampon” không gây nhiễm 
                  trùng, đứa con gái bà vẫn bình thường, khỏe mạnh. Và tôi 
                  khuyên bà nên dẫn cô con gái khám định kỳ hàng năm. Bà ta đồng 
                  ý và quay sang nói với đứa con gái :
 
 “Thấy chưa, mẹ nói không có gì phải lo lắng hết. Bác sĩ đây 
                  rất mát tay mà”.
 
 Tôi cười xòa nhìn hai mẹ con họ ngây ngô, rồi tiễn họ ra ngoài. 
                  Sau đó, tôi dặn cô y-tá để bệnh nhân kế tiếp chờ khoảng 10 
                  phút, rồi thì khóa văn phòng lại. Ngồi chểm trệ trên ghế bành, 
                  tôi trút hết áo quần, tôi bắt đầu thủ dâm, ráo riết, cho tới 
                  khi tinh khí dính đầy tay, mồ hôi nhễ nhại đầy trán !!!
 
 Xong xuôi, tôi cảm thấy thật hả hê khi hình ảnh cô gái đó còn 
                  chờn vờn trong tâm tưởng. Thật không thể nào ngờ được, một 
                  thằng bác sĩ vừa lùn, vừa xấu với cặp mắt kiếng dầy cui, không 
                  được ai dòm ngó tới thuở còn trẻ, bây giờ lại được nhìn ngắm, 
                  được sờ mó đủ loại đàn bà đẹp một cách công khai, được thủ dâm 
                  thật đã đời sau đó. Hơn nữa nó còn được trả lương hậu. Nghĩ 
                  lại, còn gì sướng bằng cái nghề bác-sĩ-phụ-sản chứ ! Tôi thật 
                  cảm ơn ba má tôi đã ép tôi vào con đường này. Tôi yêu nghề 
                  phụ-sản này quá đi thôi !
 Hết |  |  
            |  |  
            | Xin các bạn vui lòng nhấn 
            chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |  
            | (VIETNAMESE 
            STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN) |  
            | Join Cõi Thiên Thai's 
            Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who 
            live in Viet Nam) |  
            | 
             |  
            | Last Update: February 2, 2004This story has been read (Since February 2, 2004):
 
  |  
            | 
             |  
            | This page is using Unicode 
            font - Please
            
            download Unicode Font here to readWeb site: http://www.coithienthai.com
 E-mail: 
            [email protected]
 |  |