COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
TRẮNG LẠNH |
Tác giả: Kinh Bích Lịch
E-mail:
[email protected]
Cõi Thiên Thai xin thay mặt các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi
truyện |
Lời tác giả: “Trắng lạnh” là một
truyện ngắn người lớn có tính lãng mạn, được viết dựa trên một cuốn
phim của Trung Quốc. Xin tặng các bạn. |
 |
Tuổi thơ. Lớp
học. Bạn bè. Sự trưởng thành. Sắc đẹp. Một tình yêu đầu đời.
Mọi thứ xảy ra thật tốt đẹp với nàng. Ấy vậy mà không giữ được
nàng ở lại. Tiểu Châu, một đứa con gái 17, vì một lý tưởng mơ
hồ đã tình nguyện ra đi. Sẵn sàng từ cha, giã mẹ, chia tay đứa
em ngoan. Bỏ lại mối tình đầu. Nàng cùng bao thanh niên thiếu
nữ lên đường.
Nơi đây, biên giới xa xa lắm! Nàng dường như đã quen dần với
cuộc sống cơ cực hơn một năm qua. Sớm hôm tối chiều. Chăm chăm
chỉ chỉ với công việc ngày như mọi ngày. Chán nãn. Nhớ nhà.
Niềm vui duy nhất là những buổi chiếu phim ngoài trời, vào mỗi
chiều thứ Bảy. Ở đó, nàng gặp rất nhiều người giống như nàng.
Tất cả đều là Thanh niên Xung kích. Có cả Lầu Sơn nữa, anh đã
ở nơi đây từ rất lầu rồi. Từ trước khi Tiểu Châu đến.
Chăn ngựa và chỉ biết có chăn ngựa, Lầu Sơn là kẻ duy nhất ở
đây để làm chuyện đó. Không ai sánh bằng anh. Vì thế họ rất
cần anh. Anh là người rất đặc biệt. Đặc biệt mà bao nhiêu
người cứ phải nhắc đi nhắc lại, truyền miệng cho nhau. Người
ta nói anh là dân quân trước đây. Trong một lần bị Nhật bắt.
Bị tra tấn đánh đập. Cuối cùng chỉ một nhát dao bén nhọn, Lầu
Sơn không còn là một người đàn ông toàn vẹn nữa. Dương vật anh
đã mất. Anh không thể có vợ!
Một năm trôi qua trên vùng thảo nguyên cằn cỗi. Tiểu Châu lớn
thêm một tuổi. Nàng càng đẹp thêm. Giỏi hơn. Có phải vì hai lý
do này mà Chính trị viên đã gọi nàng tới. Chẳng hiểu ? Nhưng
nàng đã tới, sẵn sàng chấp nhận bất cứ nhiệm vụ nào cấp trên
đề xuống.
Thế là nàng khăn gói theo chuyến xe đi ngoằn nghoèo lên triền
đồi. Người ta đưa nàng lên đó để học tập. Để sau này làm một
Thanh niên Xung Kích giỏi. Để huấn luyện cho những lớp thanh
nữ xung kích sau này. Nàng học gì ở nơi vắng vẻ này với chỉ
mình Lầu Sơn ? Người ta bắt nàng học cách chăn ngựa. Chỉ vỏn
vẹn 6 tháng thôi, nàng tự an ủi mình. Cố gắng học cho giỏi cho
xứng đáng cái “Nữ Sắc Thép”. Rồi sẽ trở về nhà thăm cha, thăm
mẹ. Nở mặt với bè bạn về chức phận của mình.
Từ lần đầu tiên gặp Lầu Sơn, nàng đã thấy điều gì rất lạ ở anh
chàng này. Tuổi đã 30. Người trầm tĩnh, ít ăn ít nói. Râu ria
xồm xàm. Tóc dợn xoăn. Khuôn mặt hầm hì. Ở đây với hắn ư ?
Nàng thấy hơi sợ. Với chỉ một cái lều da vá vấp loảng choảng.
Làm sao có thể ở chung với một người đàn ông đơn chiếc cho
được. Dù nàng biết rằng Lâu Sơn đã mất đi “cái vật ấy”.
Buổi ăn tối đầu tiên với Lầu Sơn. Nàng ngần ngại cầm miếng khô
ngựa. Ngon. Nàng chưa bao giờ được thưởng thức miếng khô nào
ngon như vậy. Lầu Sơn chỉ liếc mắt nhìn nàng. Mùi thơm từ nồi
súp hành bốc lên làm cho bụng nàng rôm rang. Lầu Sơn múc đưa
nàng một gáo. Nàng dè dặt. “Ăn đi. Tôi không đầu độc cô đâu”.
Đó là câu nói đầu tiên của hắn với nàng. Nàng đưa lên miệng
húp. Ngon thật. Lầu Sơn biết cách nấu. Ngon hơn cả mẹ nàng làm.
Đêm xuống. Lầu Sơn nhường cái giường duy nhất cho nàng. Một
tấm màn được chắn ngang chia đôi khu vực. Hắn xuống đất nằm.
Ngủ ngay. (Truyện của tác giả Kinh Bích Lịch). Tiểu Châu không
sao ngủ được. Nàng không thể ngủ khi chưa làm rửa ráy như nàng
vẫn thường làm lúc ở Trụ sở. Cả ngày đi đường nóng nực khó
chịu lắm. Nhưng ở đây làm gì có nước cho nàng tắm. Vỏn vẹn chỉ
là bình nước uống. Nhưng cũng đủ cho nàng vệ sinh “nơi ấy”.
Nhưng hắn lại ở đây. Nàng hãy còn sự ngại ngùng của một thiếu
nữ.
Trời càng khuya. Nàng ngồi dậy, ron rén rót một chút nước còn
lại trong bình. Tiếng nước róc rách đổ vào thau. Nàng sợ Lầu
Sơn thức giấc. Nhẹ nhàng nàng trạch quần xuống. Nhúng nước vào
khăn. Định lau thì Lầu Sơn trở mình. Hắn quay lưng về phía
nàng. Dường như hắn đoán biết nàng định làm gì. “Các cô thích
tắm táp lắm à”. Hắn nói rồi thở khò ra ngủ. Như là cố tình cho
nàng tự nhiên hơn.
Trời sáng. Nàng chuẩn bị gọn gàng theo hắn học cỡi ngựa. Nàng
thông minh. Hắn là thầy giỏi nên chẳng bao lâu nàng đã cởi
được. Hắn dạy nàng cách điều khiển đàn ngựa đông đúc. Nàng làm
theo rất cừ. Nhưng suốt ngày hắn chỉ vài lời vỏn vẹn với nàng.
Hành động của hắn thật lạ!
Thấm thoát 3 tháng trôi qua. Tiểu Châu như học được rất nhiều
ở Lầu Sơn. Không chỉ cách chăn ngựa, cách nhìn thời tiết, đếm
sao; ngay cả cách vá lều, đốt lửa và nấu súp. Món súp tuyệt
chiêu của hắn. Bây giờ nàng thấy Lầu Sơn thân thiện hơn nhiều
dù không ở lời nói như ánh mắt nhìn của hắn. Còn giọng hát của
hắn nữa. Nàng thích nghe hắn hát nhất. Ít ra nó còn hay hơn
đoàn văn công ở Trụ sở. Được dục ngựa trên đồi hoang, nghe hắn
ngâm nga cũng là một điều thú vị với nàng.
Chiều đó, hắn lại hát nữa. Giọng hát vui nhộn, chan chứa. Nàng
thấy hắn tất bật bươi bươi, xới xới ở ngoài kia. Trời nắng thế,
mà hắn vẫn hì hục.
Mặc kệ, hôm nay không chăn ngựa nữa, nàng thích đi ngắm hoa.
Hoa ở đây đều hoang dại, nhưng nét đậm tươi sắc của nó giống
như vẻ đẹp của nàng.
Đang lang thang, nàng nghe tiếng vọng tới của Lầu Sơn. Nàng
vội trở về. Hắn dắt tay nàng chạy lên ngọn đồi trước mặt, nơi
hắn vừa rồi hì hục đào bới. Trước mặt nàng, một sự vui mừng
chưa bao giờ nàng có được mấy tháng qua. Lầu Sơn đã đào cho
nàng một hố nước để tắm. Hắn bỏ công rất nhiều để khiêng và
xách nước từ rất xa. Nàng hân hoan quá. Đã từ lâu chưa được
tắm cho đàng hoàng. Nàng thèm quá muốn trút hết đồ lao xuống
ngay. Nhưng Lầu Sơn vẫn đứng đó, ánh mắt hắn long lanh trên
khuôn mặt trầm tĩnh.
- Anh ở đây làm sao em tắm được ?
- Được, tôi quay mặt lại ngay.
Lầu Sơn bước hơn 20 bước xuống đồi. Ngồi xuống. Hắn chờ đợi
cho nàng tắm xong. Mắt nhìn xa xa nơi đàn ngựa ngoan ngoãn gặm
cỏ. Trên này, Tiểu Châu nhẹ nhàng trút bỏ quần áo. Nàng vẫn sợ
Lầu Sơn ngoái lại nhìn nên nói vọng xuống: “Nếu anh nhìn sẽ bị
cho mù mắt”. Bên dưới có lời đáp lại “Tắm nhanh. Trời sắp có
giông rồi”.
Tiểu Châu thanh thản tắm. Nàng tung tăng trong nước như con cá
từ lâu vắng nước. Dáng nàng đẹp như một nàng tiên dưới hồ.
Thình lình giọng nói của Lầu Sơn cất lên. “Xin đừng lên đây!”.
Tiểu Châu quay lại. Từ đâu ba người đàn ông lững thững trên
lưng bò tiến về phía nàng. Giọng của Lầu Sơn lại cất lên:
“Không được lên đây!”. Bên kia có tiếng đáp: “Ê, Lầu Sơn.
Không ngờ mày mất đi cái của quý mà còn được phước hơn tụi tao.
Con nhỏ ấy cũng đẹp thật!”. Rồi tiếng lách cách lên cò súng,
giọng của Lầu Sơn vang lên: “Bước thêm bước nữa tôi sẽ bắn”.
Bên kia, giọng của một gã chỉ cất lên lưng chưng : “Lầu Sơn …
mày” thì tiếng “Đùng” xé không khí xẹt ngang mặt gã đó. Lầu
Sơn làm thiệt. Nàng ít khi thấy Lầu Sơn nghiêm nghị như vậy.
Hắn lại có súng nữa, nhưng chưa bao giờ nàng thấy hắn lấy nó
ra khỏi dây lưng. Bên kia lại có tiếng: “Thương binh mà mày
cũng dám bắn. Coi chừng!”. Rồi nàng không nghe tiếng gì nữa,
vội vàng mặc lại áo quần, trước khi Lầu Sơn trở lên đưa nàng
về lều.
Hôm nay, thời hạn sáu tháng học chăn ngựa vừa hết. Nàng vui
như trẻ con sắp về thăm nhà. Mặc áo mới, chải lại tóc tai. Rồi
nàng khăn gói hết mọi thứ vật dụng nàng đã mang lên đây. Nàng
có ngỏ lời cám ơn và từ giã với Lầu Sơn. Hắn vẫn ung dung
không nói năn gì. Mắt đượm buồn xa xăm.
Ngày đó, nàng ở lại lều để chờ xe lên rước. Lầu Sơn lên thảo
nguyên một mình chăn ngựa.
Chiều về. Lầu Sơn bắt gặp nàng ở trước lều. Tóc tai lù xù.
Trông nàng thật chán nãn, thất vọng. Hắn cũng không hỏi han gì.
Dường như đã biết trước sự việc. Tiểu Châu vì buồn rầu. Tối đó
nàng cứ giàu giàu không ngủ được. Lầu Sơn an ủi nàng vài câu
qua loa rồi lẳng lặng đi ngủ, như không còn làm gì được hơn
trong tình cảnh của hắn.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày. Không một bóng dáng của
một ai khác xuất hiện. Tiểu Châu càng trở nên sầu hơn. Nàng
thường hay nhớ về quê nhà, về cha mẹ, về mối tình đầu. Lầu Sơn
cứ tiếp tục an ủi nàng. Đem chuyện con ngựa nàng thích nhất ra
nói. Bảo là nó sắp sanh một con ngựa con cho nàng. Nhưng nàng
cũng chỉ vui trong khoảnh khắc rồi chợp tắt.
Từ dạo đó, nàng không buồn đi chăn ngựa với Lầu Sơn nữa. Một
mình ở lều nàng chẳng làm gì cả.
Cho đến một hôm, có một thanh niên trạc tuổi 25 xuất hiện. Gã
chỉ là một kẻ qua đường, đi lạc ngang đây. Thấy Tiểu Châu đẹp
nên có ý ve vãn. Vì là gái mới lớn, nàng đã dễ siêu lòng với
những lời đường mật. Qua gã, nàng biết thêm Tiểu đội Xung kích
của nàng đã rã. Họ đang biểu tình ở Trụ sở, đòi được về quê.
Chuyện xảy ra khá nghiêm trọng nên có nhiều vụ bắt bớ. Gia
đình nào có tiền hoặc có quen biết còn có cơ hội chuộc họ ra,
mang trở về quê. Gia đình nào nghèo, không có tiền chuộc con
về, thì phải ở lại đây mãi. Còn những người trốn về quê không
được Chính trị viên phê chuẩn coi như bị một “vết đen” trong
đời, khó lòng mà mưu sống sau này. Với trường hợp của nàng
cũng xuất thân từ gia đình nghèo. Ba mẹ nàng lấy tiền đâu mà
chuộc nàng về. Lại không quen biết ai. Bây giờ, nàng đã hiểu
vì sao phải ở đây khá lâu mà không ai ngó ngàng tới.
Gã thanh niên đó nói chuyện với nàng cũng khá lâu. Cho đến khi
Lầu Sơn trở về, gã cũng mặc kệ. Dường như gã đã biết Lầu Sơn
chỉ là một thằng chăn ngựa chất phát, chẳng làm nên trò trống
gì. Trước khi ra về, gã còn móc túi tặng nàng trái táo đỏ.
Đêm đó nàng cứ ôm mãi trái táo đó trong lòng. Lầu Sơn thừa
biết dụng ý của gã kia, nhưng bản tánh nội tâm, hắn cũng chẳng
muốn nói ra làm gì.
Rồi gã thanh niên đó cứ xuất hiện mỗi khi Lầu Sơn vắng mặt.
Mỗi lần gã tới đều mang táo đến tặng nàng. Đến một ngày kia,
gã ôm chồm lấy nàng. Mặc cho sự chống cự yếu ớt của nàng, gã
vừa gạ gẫm vừa lột áo nàng ra. Gã hứa sẽ báo cáo tình trạng
của nàng với Chính trị viên để trả nàng về với quê nhà. Gã còn
hứa sẽ cùng nàng ra mắt cha mẹ. Cưới hỏi đàng hoàng.
Hai tay gã tham lam thì phụ họa với lời nói sờ nắn lên bờ ngực
mới lớn của nàng. Cả nàng cũng chìm ngập trong cảm giác tình
dục. Hơi thở hổn hển. Quần áo được vứt tung một cách vội vã.
Hai thân thể khao khát lao vào để thỏa mãn nhu cầu tính dục.
Trai và gái.
Và gã phá trinh nàng một cách nhanh chóng, nhưng triệt để. Ấy
mà nàng thấy hạnh phúc vời vợi sau cái giây phút được trở
thành đàn bà. Vì tình cảm bồng bột.
Chiều đó, gã lẳng lặng bỏ đi. Bỏ đi trước khi Lầu Sơn trở về.
Nhưng Lầu Sơn thừa biết chuyện gì đã xảy ra. Những chứng tích
còn xót lại trên giường màu đỏ hồng. Đồ đạc vương vãi. Mặt
nàng phờ phạc. Hắn vẫn điềm nhiên như ngày nào nàng giáp mặt
hắn lần đầu tiên, nhìn nàng rồi nhìn đi nơi khác. Tiểu Châu
như cũng không màng chuyện hắn có đếm xỉa tới nàng. Nàng ung
dung rót những giọt nước sau cùng trong bình để rửa sạch trái
táo gã thanh niên tặng. Rồi nàng bảo hắn có thể đi lấy nước
thêm cho nàng.
Nước ở xa lắm. Nhưng hắn vẫn lẩn thẩn đi. Đi như một cái máy
biết vâng lời. Lúc lâu sau hắn mới trở về. Hắn đưa bình nước
cho nàng. Nàng cầm lấy không một tiếng cám ơn. Nàng bảo hắn
trở về chỗ của hắn nằm, rồi nàng ngang nhiên cởi quần ra. Sự
ngại ngùng ở người con gái đã không còn nữa. Nàng không còn sợ
Lầu Sơn có nhìn thấy nàng. Rót nước vào thau, nàng nhún cái
khăn vào đó. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Nàng vắt cho sạch rồi
nhẹ nhàng lau lên cửa mình. Nàng rên khẻ. (Truyện của tác giả
Kinh Bích Lịch). Vết thương mới rách đã làm nàng đau. Dưới ánh
đèn loe lói, Lầu Sơn không thấy rõ cả thân thể trần trụi của
nàng, nhưng hắn thấy được nước vắt từ cái khăn đó ra là màu đỏ.
Như không nhìn thêm được giây phút nào nữa, Lầu Sơn hất cái
nón phủ lên ngọn đèn. Bây giờ, ánh sáng đã mờ hẳn trong căn
lều, không còn đủ thấy gì nữa. Lầu Sơn nằm xuống. Hơi thở hắn
trở mạnh.
Một tuần kế tiếp trôi qua. Thời gian ngắn nhưng khá dài đối
với Tiểu Châu. Chưa bao giờ nàng mong gặp một người đến vậy,
nhưng gã dường như biến mất trên thế gian, như một kẻ trộm sau
khi đã chiếm đoạt được một vật quý. Đã bao nhiêu lần nàng lầm
tưởng những người dân du mục là gã, nhưng bao nhiêu lần đó
nàng đều thất vọng.
Cho đến một hôm, một gã lạ mặt đứng tuổi xuất hiện trước mặt
nàng. Gã xưng là một trong những thành phần quan trọng của Cục
bộ, có thể quyết định cấp giấy cho nàng trở về quê. Gã đưa
trái táo cho nàng và bảo rằng gã được giới thiệu lên đây để
tìm nàng. Đây là một sự đổi chác công bằng. Nàng nhìn gã, một
người nàng có thể gọi bằng chú bác, và gật đầu một cách miễn
cưỡng.
Trên giường của nàng, gã xé toạc quần áo nàng ra. Một trong
hai bộ nàng có. Thô bạo bóp chặt lên vú nàng. Gã đè bẹp lên
người nàng. Chỉ cần mở dây kéo ra, gã đi thẳng vào người nàng
như một món đồ chơi trụy lạc. Như một con thú dâm dục, gã dày
vò thân xác nàng dường như không biết mệt mỏi. Bằng những kiểu
cách mà 40 năm tuổi đời gã bươn trãi, lăn lộn. Để hành hạ một
con bé vừa mới thất tình. Một con bé cần một tấm giấy phép
phải đổi bằng thân xác mình.
Mồ hôi nàng vả ra như tắm. Khuôn mặt nàng phờ đi. Nhưng bên
tai nàng vẫn mồn một những tiếng rên tục tỉu của hắn mà chưa
bao giờ trong đời nàng nghe qua. Nàng cắn răng chịu. Cảm giác
tê rần nên nàng không còn phân biệt đâu là sướng, là đau.
Rồi gã cũng bỏ đi sau khi đã thỏa mãn. Nàng vẫn còn nằm trên
giường trần truồng. Nhễ nhại. Nồng nặc. Quá đuối sức, nàng
không thể trở dậy được.
Chiều đến, Lầu Sến trở về. Nhìn thấy nàng phờ phạc, hắn chạy
vội đến đỡ nàng. Nàng bảo cho nàng nước. Hắn tất bật phi ngựa
thật xa để mang nước về cho nàng.
Như lần trước, nàng dùng khăn lau sạch cửa mình trước mặt của
Lầu Sơn, coi như là không có chuyện gì xảy ra. Nàng còn rửa
trái táo và ăn một cách ngon lành trước mặt của Lầu Sơn.
Rồi ngày qua ngày, hết kẻ này tới kẻ khác luân phiên đến tìm
nàng. Kẻ nào cũng mang theo một trái táo và xưng là nhân vật
quan trọng trong Cục bộ. Nàng “tiếp” tất cả. Sáng có. Chiều có.
Khắp nơi trong lều đều có dấu nàng và kẻ lạ. Ngay cả những lần
rượt đuổi nhau trần truồng trên tuyết lạnh cũng đã xảy ra.
Nhiều lần, Lầu Sơn trở về bắt gặp. Nhưng hắn vẫn lẳng lặng
ngồi ngoài cho tới khi xong cuộc. Ánh mắt hắn dường như có
thay đổi rất nhiều trên khuôn mặt trầm lặng. Nét buồn phơ phơ.
Tệ hơn hết là vào giữa đêm khuya, khi cả Lầu Sơn và Tiểu Châu
đều đang ngon giấc. Có gã lại lò dò bước vào lều. Hiên ngang
đánh thức nàng dậy. Mặc cho sự hiện diện của Lầu Sơn ở bên
cạnh. Gã xổ tung quần áo của nàng ra. Đẩy nàng đứng chổng mông
ở dưới đất như một con nô lệ tình dục, còn gã như một kẻ chủ
nô hì hục từ phía sau. Như chỉ là một cơn hứng tình bất chợt
không kềm chế, gã hành hạ nàng vô tội vạ cho thỏa mãn. Mặc cho
nàng có kêu gào hay rên rỉ. Mặc cho một thằng chăn ngựa đớ mắt
nhìn sang.
Lần đó, Lầu Sơn nổi giận thật. Nhưng hắn chỉ lấy chiếc giày
của gã kia quăng vào lửa. Sau khi thỏa mãn, gã kia không tìm
được chiếc giày, chỉ đành hằn hộc vội bỏ đi. Tiểu Châu trách
hắn sao không kiếm dùm chiếc giày cho gã nọ. Hắn nổi giận lên,
chửi nàng là đồ con đĩ. Nàng chửi hắn là thằng đần độn vì
không biết hành động của nàng làm chỉ vì một tờ giấy phép. Hắn
chỉ cười nhưng không nói vì hơn. Vì hắn biết nàng đang sống
trong tình cảnh trớ trêu, còn hắn không giúp gì được.
Nàng lại bắt hắn đi lấy nước cho nàng lau chùi. Không hiểu sao,
hắn vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Ngày tháng lại dần trôi. Không có tin tức nào bảo nàng sẽ được
về. Nàng vẫn phải làm vật thỏa mãn cho bất cứ ai có lòng tìm
tới. Cho đến một hôm, nàng nôn mửa không ngừng. Triệu chứng
mang thai. Mặc cho sự từ chối của nàng, Lầu Sơn quyết dắt nàng
xuống Trụ sở để giải quyết rõ ràng.
Hai người một con ngựa băng băng trên vùng thảo nguyên cuối
cùng cũng đến được Trụ sở. Lầu Sơn dắt nàng đi tìm từng người
một. Hắn bắt gặp cả đám người quen mặt từng đến và đi, đang
họp trong phòng nọ. Vài lời cáo buộc bắt bọn họ phải lãnh
trách nhiệm về cách bào thai nàng đang mang. Nhưng không ai
thèm đếm xỉa tới lời nói của hắn – thằng chăn ngựa. Bực tức
Lầu Sơn mang súng ra hâm bắn nhưng bọn chúng kịp thời bỏ chạy.
Trong nhà thương, hai cô y tá cố gắng phá thai cho nàng. Máu
ra khá nhiều làm nàng ngất xỉu. Đây là ca phá thai thứ năm
trong tuần họ phải làm rồi. Con gái ở đây thật khổ. Còn đau
khổ hơn khi nàng bị chỉ trích là gái lăn loàn, đĩ điếm – con
điếm tập thể. Lầu Sơn trực trước phòng nàng nghe được hai cô ý
tá nói vậy thì đau lòng lắm vì chỉ có hắn mới hiểu được ngọn
nghành.
Cạnh phòng bên, ba gã thương binh đang xầm xào về chuyện của
nàng và chuyện của họ. Một trong ba gã là thanh niên xung kích.
Chỉ vì tờ giấy phép trở về quê mà gã tự hủy hoại ba ngón chân
mình với một phát súng. Thế là tàn phế. Được cấp giấy trong
nay mai.
Trời khi đó cũng khá khuya. Lầu Sơn vẫn ôm súng túc trực trước
phòng nàng, như một vị cận thần gác cửa. Hắn lim dim ngủ, có
vẻ nhẫn nại nhiều. Bỗng một bóng người phớt ngang trước mặt
hắn, chỉ kịp nhận ra gã thương binh cụt ba ngón. Vừa định thần
lại, Lầu Sơn đã thấy gã khuất sau cánh cửa của phòng Tiểu Châu.
Linh tính chuyện gì đó không ổn, Lầu Sơn đứng dậy mở cửa phòng.
Nhưng chốt cửa đã khóa chặt. Điên tiết, hắn dọng cửa chửi lớn
“Thằng khốn nạn, mày định làm gì ?”. Tiếng la của hắn vọng đến
tai của các nhân viên bệnh viện, người ta nhanh chóng lôi Lầu
Sơn đi, mặc cho hắn có kêu gào gì đi nữa.
Có ngờ đâu, bên trong căn phòng lạnh lẽo kia, gã thương binh
đã trụt quần nàng xuống. Mặc cho sự đau đớn từ ca phẩu thuật
phá thai, gã đi vào người nàng một cách vô nhân đạo. Sau khi
thỏa mãn xong, gã bỏ chạy. Lầu Sơn phát hiện vội rượt theo
đánh, nhưng hắn vẫn không làm được gì khi bao nhiêu người can
thiệp. Lại còn bị gã trêu chọc là hắn chỉ là “cái bình trà
không có vòi rót”. Còn tức hơn, là người ta đã lầm tưởng Tiểu
Châu đã dụ dỗ gã thương binh kia. Có người lắc đầu bảo rằng:
“Con điếm ấy cả ngựa nó còn muốn, nói chi đến chuyện tồi bại
như thế này”.
Tiểu Châu được đưa đi cấp cứu. Lầu Sơn lại một lần quạnh quẽ
gác bên ngoài. Gió bên ngoài càng lớn. Tuyết càng buông. Lầu
Sơn khoanh tay đánh một giấc cho lấy lại sức.
Hắn bàng hoàng tỉnh dậy khi cơn gió chợt xé ngang tai. Hắn
nhìn qua. Cánh cửa căn phòng của Tiểu Châu mở toang. Hắn vội
chạy vào trong. Nàng không có ở đó. Hắn chạy ra hành lang. Lục
lạo. Kêu gào tên nàng. Vẫn không thấy. Hắn chạy ra ngoài đường.
Tuyết phủ trắng xóa. Hắn lùng xục một lúc lâu mới phát hiện
nàng nằm xoài trên mặt tuyết.
Hắn chạy lại bồng nàng lên. Cơ thể còn ấm. Nàng yếu ớt vô cùng.
Hắn định đưa nàng trở lại phòng cấp cứu, nhưng chung quanh
vắng lặng như tờ. Có ai cứu nàng không ? Hay là chẳng ai
thương tiếc nàng – một con đĩ thối tha trong lòng họ ?
Lầu Sơn quay mình lại. Hắn thẫn thờ bước từng bước chậm chạp
trên mặt tuyết. Tuyết càng lúc càng nhiều phủ lên khắp người
hắn và nàng. Nhưng hắn vẫn cứ bước về phía trước. Khuôn mặt
đanh lại như có nhiều cơn sóng ngầm lẫn trốn dưới mặt nước
phẳng lặng.
Hắn đi được một đoạn. Tiểu Châu lim dim mở mắt. Trước mặt nàng,
là khuôn mặt của hắn lấm đầy tuyết trắng. Hình ảnh của hắn
thật oai hùng. Nàng thấy trái tim mình nhói lên nhưng vì đuối
sức nàng nhắm mắt lại. Thiếp đi.
Hai người cùng một con ngựa cứ thế chạy nhanh trên thảo nguyên
đầy tuyết. Một chặng đường khá dài nhưng không nãn lòng người
có chí. Cuối cùng Lầu Sơn cũng đưa được nàng trở về túp lều
của hai người. Ở đó, hắn dỗ cho nàng ngủ và canh suốt đêm bên
nàng.
Trời hừng sáng. Tiểu Châu bàng hoàng tỉnh giấc. Vẫn thấy mình
nằm đây. Dưới túp lều mà nàng sống bao tháng qua. Vẫn khung
cảnh này vắng vẻ, đơn chiếc, lạnh lùng. Nàng không thể sống ở
đây thêm một phút giây nào nữa. Nàng phải trở về thôi. Giá nào
cũng phải trở về, dù có chết đi nữa.
Hắn chỉ vừa thiếp đi được một phút. Nàng lén bước ra ngoài với
cây súng trên tay. Nàng nhìn trời rồi nhìn đất. Do dự. Sợ sệt.
Nàng không thể tự hủy hoại bàn chân mình bằng một phát súng
được. Chỉ có cách này là nàng mới được cấp giấy thương binh
trở về thôi.
Hắn xuất hiện đột ngột sau lừng nàng nhưng đã không ngăn cản
nàng. Thực sự hắn cũng không biết ngăn cản nàng làm sao. Hắn
cảm thấy không giúp gì cho nàng trong hoàn cảnh này. Hắn chỉ
nhắm mắt. Đau lòng. Chờ đợi phát súng kia bắn ra. Nhưng rồi
hắn không nghe tiếng nào. Hắn mở mắt ra, thấy nàng ngồi phịch
trên tuyết khóc nức nở. Hắn thấu hiểu nàng quá trong lúc này.
Hắn bước tới bên nàng. Nàng quay lại nói rõ quyết định của
nàng là dứt khoát. Nàng muốn hắn hãy giúp nàng toại nguyện.
Hãy bắn vào bàn chân của nàng. Hắn không nói như bao lần không
nói. Nàng bước tới ôm hắn van xin. Hắn vẫn nhắm mắt thở dài.
Rồi nàng hôn hắn, nói : “Giúp em đi Lầu Sơn, chuyện gì em cũng
làm được cho anh”. Hắn lịm đi một giây, nhưng rồi đẩy nàng ra.
Hắn lượm lên khẩu súng. Chỉa về phía chân nàng quyết đoán. Rồi
hắn bước lui vài bước nhắm. Thời gian từng khắt một gõ đều
trong trái tim. Hắn bậm môi nhưng rồi hắn bảo nàng hãy quay
mặt về hướng quê nhà của nàng. Nàng làm theo. Mắt nhìn về cõi
xa xăm. Nhìn hắn. Nhìn khẩu súng được đưa lên từ từ. Lên phía
ngực nàng. Hắn nhắm hơi lâu. Nàng không biết nên vui hay nên
buồn. Nàng chỉ cười tươi. Và … “đùng”. Một tiếng súng xé ngang
tai. Phát lớn trong bầu không khí vắng lặng buổi sáng, như
vang tới tận chân trời.
Tiểu Châu ngả xuống. Máu loang trên ngực nàng đỏ hồng, nổi bật
trên mặt tuyết trắng.
Hắn thểu não bồng nàng lên tay. Đi lệch bệch lên ngọn đồi nhỏ
gần đó. Hắn đặt nàng vào cái hố tắm nhỏ mà hắn đào cho nàng
tắm dạo nào. Sau khi sắp đặt tư thế cho nàng xong xuôi. Hắn
nhẹ nhàng đứng dậy dưới phía chân nàng. Cầm súng và lên cò.
Một tiếng “đùng” lại xé tang bầu trời. Đàn ngựa lại giựt mình
hí vang. Hắn đổ mình lên người nàng. Máu loang ra … Rồi tuyết
cứ thế theo thời gian phủ lên lưng hắn. Dầy và dầy nữa như một
cái mộ huyệt hoang, trắng lạnh nằm trên đỉnh đồi.
Hết
Kinh Bích Lịch |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(VIETNAMESE
STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: March 1, 2003
This story has been read (Since March 1, 2003):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|