| Hôm nay Kinh Bích
                  Lịch kể cho các bạn nghe một chuyện cổ tích.
                  Chuyện này là chuyện người lớn mang tính chất
                  vui cười . Các bạn đọc sẽ thấy sự ngây ngô
                  của Bờm mà chẳng ghét, chỉ có thương ! Câu
                  chuyện được bắt đầu : Ngày xửa ngày xưa ở một
                  cái làng nọ có hai ông bà già sống với nhau
                  gần 30 năm rồi mà chưa sanh được mụn con nào
                  . Cả hai bèn mang nhang đèn ra một cái miếu hoang
                  ở đầu làng để van vái với Ông Thần xin một
                  đứa con trai, để cho ông bà được an ủi lúc
                  tuổi già và sau này sẽ có người nhan đèn cúng
                  vái .
 Đêm đó ông bà thức suốt đêm để mà tòm
                  tem với nhau . Thật là linh thiêng, một tháng sau
                  bà già phát hiện là mình có mang . Vui mừng hết
                  cỡ, hai ông bà lại mang một con gà đến miếu
                  hoang tạ ơn Ông Thần đã cho toại nguyện .
 
 Chín tháng sau, bà hạ sanh một đứa con trai kháu
                  khỉnh và Có lẻ vì đầu tóc nó bờm sờm nên
                  nó được đặt tên là thằng Bờm.
 
 Khi được năm tuổi thì ông bà mới phát giác
                  ra Bờm hơi khờ khạo . Ông bà cũng hơi buồn.
                  Nhưng ông bà rất mực thương con và nghĩ cho tương
                  lai của nó sau này khi ông bà mãn phần sớm thì
                  có người chăm sóc cho nó . Vả lại cộng thêm
                  chuyện nối dõi tông đường mà ông bà quyết
                  định cưới vợ sớm cho Bờm .
 
 Ở xóm trên có cô Bảy He xuân xanh độ khoảng
                  trăng tròn lẻ . Là con gái nhà quê mới lớn
                  nên dóng người nở nang, xuân tình phơi phới
                  . Vì tham cái mảnh đất rộng ở sau vườn , nên
                  cô quyết định gã cho Bờm để làm vợ .
 
 Cô Bảy He mang tiếng là vợ nhưng thực chất thì
                  như là một người vú em . Hằng ngay cô bồng
                  chồng đi chơi . Khi chồng đói thì đút cơm cho
                  chồng, khi chồng ỉa đái thì tắm rửa cho chồng,
                  khi chồng khát thì cho chồng bú đỡ vú của mình
                  .
 
 Nhiều năm nhiều tháng cô Bảy He cứ chăm sóc
                  cho Bờm . Bờm càng ngày càng lớn ra trông thấy
                  . Nhưng tính nết của Bờm thì vẫn như cũ , vẫn
                  trẻ con và khờ khạo . Cô Bảy He nhiều lúc cũng
                  buồn lắm, vì mang tiếng là vợ người ta mà đêm
                  đêm chẳng được "xơ múi" gì ráo chọi
                  . Cô đang độ tuổi xuân tình phơi phới mà bắt
                  cô phải nhịn thì cô chịu đâu có nổi . Nhiều
                  lúc cô tắm rửa cho Bờm, nhìn thấy "cái ấy"
                  của Bờm cô thiệt thở dài . Cô ước ao cho Bờm
                  chóng lớn, để cho nó cũng lớn theo . Ban đêm
                  cô cứ ôm Bờm trong lòng mà lòng đau như cắt
                  . Cô tiếc cho tuổi xuân của mình qua mau theo năm
                  tháng . Cô thường hay khóc thầm trong đêm khuya
                  vắng . Nghĩ tới con ba Thu và con Hồng hàng xóm
                  thì cô tuổi thân . Con người ta lấy chồng đàng
                  hoàng, đêm đêm được tòm tem tỉ tê , còn cô
                  thì phòng không gối chiếc . Có chồng cũng như
                  không !
 
 Đến khi Bờm vừa tròn mười bốn tuổi thì cô
                  Bảy He như thường lệ tắm rửa cho Bờm. Cô mới
                  phát giác ra Bờm vừa mọc hai sợi lông ở
                  ngay ngọc hành . Cô mừng như bắt được vàng
                  bởi biết rằng Bờm đã bước vào tuổi dậy
                  thì .
 
 Kể từ hôm đó, cô tắm "chỗ đó" của
                  Bờm thật là kỹ lưỡng. Bờm cũng thấy lạ
                  lắm sao lúc này Bờm đâu có ở dơ đâu mà
                  sao vợ mình tắm rửa kỷ quá . Mà ngộ ghê, càng
                  tắm lâu thì Bờm lại càng khoái . Nhất là
                  được kỳ cọ vào "chỗ đó" thì Bờm
                  thích nhất . Cứ hễ chiều chiều, mặt trời còn
                  chưa lặn thì Bờm đã dục vợ tắm rửa cho mình
                  .
 Lần đó như thường lệ,
                  cô Bảy He kỳ cọ nơi đó cho thật kỹ . Bờm
                  thấy chân tay bũn rũn như muốn té . "Chỗ
                  đó" của Bờm nở to ra, cô Bảy He thích thú
                  vô cùng vì cô biết rằng sắp đến ngày cô
                  thành vợ thật thụ của Bờm. Bao nhiêu năm chăm
                  sóc bón phân cho "cây", giờ đây "cây"
                  đã sanh hoa kết trái, nặng trĩu cành.
 Cô Bảy He đưa miệng ngậm "cây cà lem"
                  của Bờm. Bờm la oai oái sướng tê . Bờm hỏi,
                  "Vợ ơi! vợ làm gì đó , Bờm thích quá!".
                  Cô Bảy He trả lời, "Dạ, em đang ăn cà lem".
                  Bờm nghe hai chữ cà lem thì thèm thuồng chảy nước
                  miếng, rớt lên tóc của cô Bảy He . Cô Bảy
                  He trả lời, "không được anh à! Cà lem này
                  chỉ có em mới ăn được, anh ăn không tới đâu!"
                  . Nghe sao thì nghĩ vậy , Bờm tuy vòi vĩnh nhưng cũng
                  rất nghe lời vợ .
 
 Có lẽ trời nóng bức, nên cô Bảy ăn cà
                  lem làm sao mà cây cà lem chảy nước tùm lum dính
                  đầy miệng của cô . Bờm cũng thích thú vô cũ?g
                  đòi nếm cho được nước cà lem. Buộc lòng lắm
                  thì cô Bảy He mới chấm một miếng còn dính trên
                  mép cho Bờm nếm thử . Bờm nếm xong thì nhăn
                  mặt nói, "cà lem vì không ngọt gì hết, Bờm
                  không chịu đâu!". Không được ăn cà lem
                  nhưng kể từ hôm đó Bờm hay bắt vợ mình ăn
                  cà lem. Chiều chiều hai ông bà già cứ nghe tiếng
                  cười hăng hắc của Bờm vọng ra từ nhà tắm,
                  nhưng chẳng hiểu Bờm đang giỡn cái gì với cô
                  Bảy He .
 
 Một ngày kia đang ngủ , Bờm bỗng nhiên thức
                  dậy đòi vợ phải ăn cà lem liền tại chỗ .
                  Chắc có lẻ Bờm thấy khó ngủ hay sao vì cây
                  cà lem tự nhiên "trồng cây chuối" sừng
                  sững lên trời . Cô Bảy He đang say ngủ cũng
                  phải ráng chìu, nếu không thì Bờm khóc la om sòm.
                  Không biết cô Bảy He táy máy ra sau mà sau khi ăn
                  cà lem được một lát cô lại cởi hết áo
                  quần và ăn cà lem bằng "cái miệng kia".
                  Cô giải thích với Bờm rằng, "Đây là cái
                  tòm tem, chuyên môn ăn cà lem". Bờm tưởng
                  thiệt ! Sau đó Bờm trở nên mê cái tòm tem
                  của vợ như điếu đổ .
 
 Cô Bảy He dùng cái tòm tem ăn cà lem thiệt là
                  hay, cây cà lem của Bờm chảy cả nước ra ngoài
                  miệng của cái tòm tem trong giây lát . Bờm thở
                  hổn hển . Được năm phút sau Bờm lại bắt vợ
                  ăn cà lem nữa . Cô Bảy He lại càng khoái, cô
                  đã chờ cái ngày này mười mấy năm rồi .
                  "Một khắc xuân thu đáng ngàn vàng", đêm
                  nay cô phải tận dụng hết thời gian thì cô mới
                  thỏa dạ . Thế rồi, trong đêm đó Bờm "khóc
                  ngoài quan ải" cả bảy lần. Đúng là trai
                  trẻ sung sức.
 
 Bờm từ đó cũng sáng trí không lên được
                  một tí và hiểu được một chút lẽ sống ở
                  đời . Và kể từ sau cái đêm đó , Bờm cứ
                  mê mẩn quanh cô vợ . Tội thay cô vợ vì thế
                  mà chẳng làm được công việc nhà . Cha mẹ
                  chồng đay nghiến nhiếc móc cô luôn là do thế
                  .
 Cô tức quá bèn nghĩ ra
                  một cách để cho Bờm bớt "táy máy"
                  cây cà lem, cô bèn dấu cục đá dưới váy rồi
                  dẫn Bờm ra bờ ao gần nhà . Đến bờ ao, cô
                  kéo váy lên rồi thình lình quăng tòm xuống ao
                  và bảo với Bờm rằng, "Thôi nhé! Em đã
                  quăng cái tòm tem xuống ao rồi! Từ nay đừng
                  có theo em mà đòi nữa, nghe rõ chưa .".
 Sau cái lần đó Bờm chẳng được cô vợ tòm
                  tem nên tiếc hùi hụi . Ngày nào Bờm cũng ra
                  ao để mò mẫm cái tòm tem bị vợ quăng mất .
                  Được vài ngày cô Bảy He thấy vừa thương hại
                  vừa nhớ tới cây cà lem của Bờm nên mới
                  ra ao bảo Bờm: "Thôi về nhà đi rồi em đền
                  cho anh cái khác". Bờm khờ khạo vẫn còn
                  chưa tin là người vợ đã nhẫn tâm quăn mất
                  niềm vui của mình nên cứ ở lìy dưới ao . Cô
                  Bảy He tức quá bèn vén váy vỗ phành phạch
                  vào chỗ kín và bảo rằng: "Nó đầy rồi nè!".
                  Bờm ngước lên thấy vợ mình vẫn còn giữ
                  cái món của hồi môn tưởng chùng như đã bị
                  quăng mất thì hớn hở bò lên theo vợ về nhà
                  .
 
 Sau đó được sự chỉ bảo của vợ, thì Bờm
                  tòm tem ra phếch. Đêm nào Bờm cũng tòm tem.
                  Được đâu chừng ba tháng thì cô Bảy He bụng
                  mang dạ chửa . Bờm thắc mắc sao bụng vợ mình
                  càng ngày càng phình to . Cô nhìn Bờm buồn cười
                  nói, "Đây là do em ăn cà lem của mình nhiều
                  quá nên sình bụng". Chín tháng mười ngày,
                  cô Bảy sanh ra thằng Bờm con. Sau đó tiếp tục
                  tòm tem và cho ra thêm một bầy Bờm con. Bờm thích
                  lắm vì "tự nhiên" có được một bầy
                  con. Từ đó gia đình của Bờm sống hạnh phúc
                  hơn bên bầy trẻ xinh đẹp mà thông minh nữa
                  .
 Kinh Bích Lịch (December 21,
                  2000). Hết |