Cô Huỳnh Tuyết Nhung, Thư ký kiêm Ngoại vụ
sang Úc không cần ai bảo lãnh vẫn ở lại được.
Dĩ nhiên Nhung tốn rất nhiều tiền chi chác, rãi dọc đường.
Nhưng không phải chi cho người Úc nào đó làm giấy hôn thú
giả, vốn chỉ cho cơ sở nơi Tuyết Nhung làm việc để được đi
tham dự Hội nghị những nhân vật xuất sắc trong Công ty Blue
Star, tổ chức hội thảo tại thành phố Melbourne- Úc châu.
Cơ sở trung gian ký giao kèo xây cất và giám sát thi công.
Thật là cơ hội bằng vàng, vì chỉ có tốn hơn một ngàn đô,
cộng với những lời nói ngọt ngào thốt ra từ cái miệng duyên
dáng dễ thương, và hứa cân đong đo đếm kín đáo cho đối tác
nào nàng tiếp cận. Một thân hình đẩy đà uyển chuyển, rất đắc
ý tên cô đã nằm thứ ba trong danh sách sau viên Giám đốc và
anh Trưởng phòng Kế hoạch của Cơ sở.
Rồi sang giai đọan làm Passtort, vẫn bài bản cũ Tuyết Nhung,
khai thác “vốn tự có”, bắn viên đạn tiên phong như dò đường,
làm cho anh Thơ ký Hành chánh khi nhận giấy tờ phải điên đảo,
mê mệt cô liếc mắt đưa tình bằng cặp môi, ánh mắt rù quến
cùng những lời hứa hẹn nằm sau hai tấm giấy trăm xanh, nên
mọi việc trót lọt chẳng gặp trở ngại nào.
-Trình xếp ký cho em gấp.
-Chiều đến hẹn, em đãi cho anh nhen, đồ đạc còn ngon lắm, nè
thử liếc mắt đi..., bộ người ta nói láo sao!.
Điệu bộ lẵng lơ, Nhung ghé thấp xuống mặt Nam nhân viên khoe
luôn bộ ngực chỉnh tu nâng cấp bằng silicon lấp ló dưới cái
áo hở cổ cố ý làm cho anh chàng phải líu cả lưỡi. Rồi làm bộ
vô tình khom tìm thỏi son trong chiếc bị, chưng cặp mông
chỉnh tu nâng cấp ở thẩm mỹ viện Hồng Thắm khá cân đối...
-Sau giờ làm việc y hẹn nhen ... ở quán nước bà Thanh Trúc
bên kia lộ rồi mình tính đẹp cho chàng vui đêm nay mà.
Nhung vừa nói vừa ra dấu, anh sợ không dám ngước nhìn theo
ngón tay đỏ chói chỉ điểm hẹn; nhưng dân chơi, thường có
tánh hảo ngọt ai mà không rành quán bà Thanh Trúc. Chồng của
bà hổn danh là anh Bảy Lọ-bợm nhậu chiến, chuyên làm món bò
lúc lắc, ếch đồng chiên bơ..., ngon hết xẩy, nếu khách
thưởng thức chê không tính tiền... Còn chỗ “ngã lưng” chớp
nhoáng, khách cứ giả bộ vào restroom phía sau, đi đại, tiểu
tiện gì đó, là biến dạng luôn, bố anh an ninh phường, khóm
nào phát giác ra.
Nghe cứ nhập tâm, anh Nam nhân viên khá khen nữ khách hàng
lịch lãm, biết bưng bít bỏ hai trăm đô làm lộ phí; mình chia
“xếp” ký giấy một tờ, mình một tờ thật thoải mái bỏ túi êm
re, lại còn được hẹn... anh làm bộ nhởn nhơ rung đùi từng
chập tạo giây phút sung sướng. Ập mạnh tiền bị gạn ngang rơi
vào ngăn tủ, anh bước vào trong trình ký theo thủ tục khẩn
cấp. Còn Nhung ruột gan nóng như lửa, sợ bị bài bát bắt bẻ
nọ kia...
Hầu như bất kỳ người đàn ông nào có máu dê, phải biết chợp
lấy thời cơ. Thôi được rồi, tối nay mình đi “thử hàng” mai
mốt người đẹp còn trình xin Passport nữa mà, mình sẽ tiến cử
lên xếp thưởng thức chẳng muộn, nhất cử lưỡng tiện đấy thôi.
Y hẹn anh Lê Hữu Tình-nhân viên Hành chánh vào quán ngồi
đang nhâm nhi lon bia ướt lạnh với đĩa mồi “bò lúc lắc” còn
dỡ dang. Tuyết Nhung diện bộ đồ thiếu vải một cách ác liệt
đến điểm hẹn, từ ngoài bước vào dáo dác tìm, rồi tiến lại
ngồi chung bàn với nhau như cặp nhân tình rất tâm đắc. Chỗ
ngồi rộng rãi, không mở nhạc om sòm, tha hồ trò chuyện thân
mật, thức ăn đa số đặc sản miền Nam, rất hợp khẩu vị dân
nhậu.
Nữ chủ quán, trờ đến xem khách gọi thêm món chi.
Nhưng diện kiến Tuyết Nhung là khách thường trực, bà bèn
nháy mắt, chỉ chỉ như ra dấu dọn căn phòng trống phía sau,
người nữ chủ quán hiểu ý, gật đầu lia lịa- báo đã sẵn sàng.
Không nói thêm lời nào, nữ chủ quán quầy quả đem thêm lon
bia ướp lạnh và xâu nem chua Thủ Đức mang đến, và đĩa đậu
phọng rang là “gu” của Tuyết Nhung, hoặc thường kêu đĩa ếch
đồng chiên bơ, nhưng tối nay nàng không muốn mất thời giờ.
Chiếc nem thứ nhất mở lá gói chưa xong, đã nghe tiếng Nam
nhân viên báo tin trước cho người đẹp yên lòng.
-Em yên tâm, đã trình xếp ký từ ban chiều.
Sáng mai đến lấy Passport sớm nhen.
-Bây giờ anh nên chọn địa điểm, tại đây tức bước ra sau có
phòng riêng biệt nhưng hơi hẹp. Hay vượt qua lộ sang khách
sạn Phạm Hồng Thái sang trọng hơn, mọi chi phí anh đừng quan
ngại.
-Thế còn ở đây như em nói. Qua lộ có kẻ lạ nhìn bất tiện
-Vâng đã sẵn sàng,
Chúng ta cụng lon cho có tý men gây hương đêm mùi nhớ.
Bà Tuyết Nhung bốc lá ăn một hơi sáu chiếc nem chua, cảm
thấy lưng lững cái bao tử, anh kia đĩa bò lúc lắc đưa cay,
nốc hai lon bia cạn. Nhung đứng dậy thanh toán, dằn thêm
tiền “boa”.
Nữ chủ quán hiểu ý, phái một cậu bồi trẻ dẫn đường.
Cả hai lần bước người trước, kẻ sau vòng ra khu bếp bằng
hành lang riêng biệt, tên bồi trực sẵn mở cửa tiến ra ngỏ
sau. Từ đó men theo con hẽm tập thể, mới đến ngôi nhà lầu
bốn tầng mới xây bề ngang chừng 4 mét, nền cao hơn mặt lộ,
vài chậu kiểng đặt một hàng phía sau, bên trong trang trí
tươm tất, nếu không người đưa đường khó lọt vào khu an toàn
của dân chơi sành điệu ban đêm. Giao khách cho gia chủ xong,
tên bồi lui ra đứng chờ phía trước, nghe ngóng động tỉnh như
tiền trạm an ninh.
Tuyết Nhung khá hấp dẫn, bởi cả ba vòng đã “tân trang” khá
hoàn hảo, khiến ai nhìn phải đoán cô gái còn xoan, trang
điểm rất bắt mắt người đối diện không tài nào chớp mắt, hễ
nhìn liền bị thôi miên tâm thần đảo điên. Tôi càng ngỡ ngàng
người phụ nữ trung niên, có nét mặt đẹp tao nhã, mái tóc
ngắn đen ốp sát ven tai, làn da trắng mịn màn. Sản phẩm
xương thịt nguyên xi “hấp lại” bằng mũi kéo lằn dao phẫu
thuật đầy kinh nghiệm bác sỹ chuyên khoa của thẩm mỹ viện
Hồng Thắm khá nổi danh ở quận Nhất- Sài thành; biến Tuyết
Nhung trở thành cô thiếu nữ ba mươi hơ hớ xuân tình.
Tôi thường ra vào chốn ăn chơi, hào phóng tìm gái trẻ đẹp
thế mà con tim hoàn toàn rung động, thêm mùi nước hoa đắt
tiền càng rạo rực trong lòng tràn đầy bâng khuâng và rộn rã,
làm cho đôi mắt lạc thần, như mờ hẳn cả lên. Ngước mắt nhìn
lẫm bẫm:
-Nhung duyên dáng tuyệt trần.
Nàng lấy làm hảnh diện qua lời khen của tôi.
-Em có nhiệm vụ phục vụ anh thỏa tình như em hứa:
Khi nàng bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo, tôi thấy hưng phấn
cao độ. Trông Nhung lúc đó mới thật tuyệt vời và gợi cảm làm
sao!?. Tôi cảm giác mình hoàn toàn được hưởng đặc ân do nàng
sắp ban cho. Lúc ấy tâm can tôi xốn xang muốn “nhập cuộc”
ngay tức khắc vì dương vật đã bung ra chào đón.
Tuyết Nhung thật quá trẻ ngoài dự tưởng của tôi, vẽ đẹp
giết người do thẩm mỹ viện chãi chuốc, so với vợ mình ở nhà
có phần “bệ rạc” hơn. Bốn mươi lăm xuân xanh, đóa hao hương
sắc môi son đỏ chói lọi, má hồng, lịch lãm đầy kinh nghiệm
ái ân trên tình trường được Nhung chiêu đãi tôi “hưởng lộc”,
trước khi nhận lấy Passport xuất cảnh vào sáng mai.
Hai quả đào tiên to không thể tưởng như hai quả dừa, nủng
na nủng nĩnh phơi lộ nữa phần trên nọng vú, trong áo ngực
chợt muốn bung ra ngoài. Tôi đã diện kiến từ khi gặp ban
chiều ở quán ăn; đầu núm đỏ hồng nhô cao lắp ló. Nàng có
thân hình thon đẹp, đầy vẻ hấp dẫn gợi dục lã lơi của nữ Thư
ký văn phòng. Tôi chưa từng diện kiến em nào đẹp và qúy phái
bằng Nhung, lại thơm như quả mít “sống”. Dưới ánh đèn neon
sáng choang, bên chiếc giường double, mùi dầu thơm ngạt ngào
gợi dục thôi thúc tôi.
Lòng đầy tự mãn, tôi ngắm nhìn Tuyết Nhung mơn mởn phất
phơ như cánh lụa đào, chững chạc mời chào. Tôi bắt đầu diều
và đỡ nhẹ cho Nhung nằm ngửa, đưa thỏi gân sung mãn, cấm
mạnh vào tận chốn thâm cung, thọt vô, thọt ra đều đặn cách
êm ả, cả gần hai mươi cái, nàng vẫn nằm yên nhắm nghiền đôi
mắt tận hưởng bỗng chốc tôi ngưng lấy thêm phong độ.
Tuyết Nhung với cái âm hộ đã “chỉnh tu” như còn nguyên
vẹn ôm khít khao, bót sát ôm chặc dương vật của tôi. Bất
chợt nàng quá phấn kích, híp, híp mạnh hai bờ mông bên ngoài
vận dụng cơ vòng âm hộ bên trong bóp giựt, giựt giựt, co
thắt từng chập, vò vọt cơ quan sinh dục của tôi càng hơn gây
sướng khoái liên hồi, cảm giác đưa tôi lên tận đỉnh khoái
lạc, tung tăng lạc lối vào hành tinh xa lạ nào khác.
Tôi hoàn toàn bị Nhung áp đảo chỉ vài phút sau khi đưa
dương vật nhập vào âm cung; chợt nàng hơi ngưng tôi bắt đầu
nắc tiếp- phản pháo nắc thọt một cách điên cuồng. Vừa ngưng,
liền bị cơ vòng của Nhung bóp như vắt hết tinh lực của tôi
cách rốt ráo, cùng cạn, bầu tinh dịch bị kích động, hai hòn
tinh hoàn thót lên cao tột độ khoái lạc, chơi vơi không thể
điều khiển được nữa. Mất kiểm soát tôi liền trút sạch bầu
tinh khí, bắn sạch “hết đạn” cuối cùng khiến đầy ấp trong âm
đạo Nhung trào vọt ra ngoài.
Tôi ngất ngây phát la một tiếng lớn:
-Ôi! Nhung ơi! Thật tuyệt vời...
Lúc nầy tôi muốn điên lên được, khi được cùng Nhung ái ân,
âu yếm.. thật sự mãn nguyện khi cả hai đứa cùng lên đỉnh non
cao, tôi không muốn buông nàng ra dù đêm đã khuya.
Chỉ muốn được Nhung ôm, được nàng âu yếm suốt canh thâu.
*
* *
Điều mấu chốt khó khăn, trong gia đình là vướng mắc ông
chồng già và đứa con gái là vất vã. Phải tốn nhiều công hơi
thuyết phục, ông mới chịu cho đi theo phái đoàn phó hội. Em
ra được ngoại quốc kiếm thêm tiền cho gia đình chi xài rộng
rãi, cho biết xứ người với bạn bè khỏi thua thiệt. Ông chồng
thấy vợ rù rỳ nhỏ to hoài, nhiều ngày đâm xiêu lòng, ưng
thuận quách mẹ nó cho xong!.
Ông chợt như giật mình vô hình chung Nhung như chim xổ
lồng tung cánh bay tuốt. Nàng khá ma mảnh móc nối, chạy chọt
luồn cuối mình sẽ mất mẹ nó luôn con vợ đẹp sao cà?!.
Thế là Tuyết Nhung hân hoan lên đường.
Qua đến thành phố Melbourne phó hội vào ngày thứ hai.
Tuyết Nhung bắt liên lạc được với người chị họ, một phụ nữ
rất thân thiết từ lúc ở Sàigòn trước năm 1975, cư ngụ ngay
thủ phủ Footscray khá đông người Việt nhất nhì nước Úc.
Qua cuộc điện đàm bà chị mừng rỡ phóng tới khách sạn và đưa
Tuyết Nhung đi chơi một vòng. Hai người gặp nhau tâm sự ríu
rít như chim họp đàn. Chuyện xưa, rồi chuyện nay đem ra nói
hết, thăm hỏi người quen ai còn ai mất và hiện ngụ ở đâu xa
gần, chớ nghe nói nước Úc rộng gấp 10 lần nước Việt Nam mình
làm sau có đủ thời giờ thăm cho giáp vòng.
Dần dà câu chuyện chuyển sang: chuyện vợ chuyện chồng,
việc tương lai, và tìm cách ở lại Úc luôn:
-Làm thế nào hả chị Tô Châu?
Bà Tô Châu là tay buôn bán kim hoàn thành công ở khu phố
Footscray, có khách hàng đông, thương vụ kẻ ra người vào tấp
nập, nên tích cực đóng góp ý kiến bằng nhiều hình thức.
Bà giúp ngay ý kiến táo bạo nhưng khá thành công.
Chỉ không đầy một tuần đăng báo cứu tinh xuất hiện:
Ông Ngô Tiểu Long 60 tuổi, ly dị vợ đang sống với tiền hưu
liễm đọc được tin trên báo vài hàng cầu cứu đã đến
ngay:”Thiếu phụ 45 tuổi ngoại hình không tệ, ly dị, không
vướng bận con cái, có việc làm ổn định, mới tới Úc một tuần
cần người tâm đắùc, nếu hợp nhãn sẽ tiến xa... Xin liên lạc
số phone 0413....”
Mới vừa giáp mặt ông Long, Tuyết Nhung hơi tỏ vẻ thất
vọng vì dáng dấp chậm chạp của ông, nhưng nhìn kỹ da dẻ
không bị đồi mồi đóng lỗ chỗ, lốm đốm trên khuôn mặt và đôi
bàn tay; nhìn còn hấp dẫn “gia phết”, ân tình còn miệt mài
suốt canh thâu không quá bế tệ, đặc biệt giọng nói còn gân,
thanh tao của một người trung niên không bằng.
Thôi kệ đó là việc nhỏ miễn là ở lại được nước Úc, mới là
mưu sự lớn thành tựu trong đời.
Phải tâm đắc:”Xin nhận nơi nầy làm quê hương”.
Số mình lận đận phải lấy người chồng luống tuổi, duyên
phận sẵn dành cho người nữ truân chuyên. Phải tự an ủi lấy
thân và nhất không phụ lòng chị Tô Châu giới thiệu lo toan,
mới đến Úc mà nhanh thế này là vạn phúc, đắn đo làm gì nữa?
Từ hôm đó Tuyết Nhung giấu kín ý nghĩ vượt thoát.
Vẫn phó hội, làm việc tích cực bên viên Giám đốc để phái
đoàn không để ý, không tạo hành động sơ hở nào!.
Ngoài giờ, khi Nhung về phòng nghĩ lúc đó mới liên lạc với
tình nhân... được sự chấp thuận của ông Long.
Thế là Tuyết Nhung vọt luôn, bỏ mặc hội nghị, bỏ tất cả lại
sau lưng về với ông Long. Hai người nhờ bà Tô Châu cố vấn
giới thiệu qua luật sư quen chuyên trách di trú tiến hành
thủ tục: xin gia hạn giấy visa tạm trú thêm ba tháng, ký hôn
thú...
Thật thế ở đời không ai cho không điều gì, chỉ có sự trao
đổi, vạn bất đắc dĩ Long mới cho vợ đi làm shop may, vì
không đủ tiền chi phí; ngôi nhà ông ở hiện tại, nói là nhà
chớ kỳ thật là share với người khác, chỉ có căn phòng nhỏ,
vì thế chỉ đưa vợ đủ tiền chi xài ăn trưa. Ngày ngày ông làm
nhiệm vụ đưa đón vợ đi về, tới nhà là khoá cửa, nấu cơm,
giặt dũ áo quần, điện thoại reo chỉ mình ông trả lời, ông
không cho liên lạc với ai hết.
Tuyết Nhung như con chim sáo, bị nhốt trong lồng, tâm tư
người phụ nữ trẻ trung còn vương vấn biết bao điều kể cả ham
muốn tình dục trỗi bậc hơn hai ông chồng gìa, vì thế ông
Long có ý nghĩ riêng kềm giữ là đúng. Vì một người muốn định
cư vùng đất hứa phải tốn ít nhất vài chục ngàn đô, không kể
những chạy chọt khác, ông ra tay nghĩa hiệp giờ khư khư
chiếm giữ kín!.
Về ông chồng của Nhung còn ở Việt Nam, cô phải làm giấy
tờ ly dị, gửi về, phải trợ cấp chút đỉnh cho đứa con gái 16
tuổi. Nhưng tiền đâu mà gửi về khi ông Long lãnh hết bao
thầu mọi sự. Tuyết Nhung muốn có tiền phải òn ỷ xin rất khó
khăn. Đứa con gái có tiền của người bác cho, vẫn điện thoại
hỏi thăm bác nó về mẹ. Câu trả lời của Tuyết Nhung thường
chung chung:
-Con ơi!. Mẹ cũng khổ lắm không sung sướng gì đâu!.
Mẹ còn phải “cầy” nhiều năm nữa...
Mẹ nhớ con lắm! Con cố hiểu cho mẹ nhé!!
Ngoài ra Tuyết Nhung cảm thấy sống với ông chồng già lảnh
trợ cấp tiền bệnh của chánh phủ, chả có gì vui thú. Ông
chồng đuổi ruồi không bay. Ừ cô bác thấy đấy con ruồi bé tý
xíu đuổi còn không bay, thì làm sao ông dám nghĩ tới chuyện
động tay vào con.. “bướm” to tổ chảng của tôi. Bướm hấp lại
nổi ngũ sắc cho mà đi đời nhà ma à!.
-Tiền không mà tình cũng không, chỉ là cục nợ.
Vượt thoát ông chồng trước, ông sau nầy chỉ hơn là người
Úc gốc Việt cũng ỡm ờ giống nhau, cá mè một lứa... Điều quan
trọng là Nhung chịu đựng được sự đau khổ hòan cảnh hiện tại,
chỉ tội đứa con gái nuôi hoài bảo “vọng ngoại”, sang xứ
người học hỏi cái văn minh với đời.
Mấy hôm nay ông Long lại trở chứng, đến ngày đi xin form
điền vô quốc tịch, ông càm ràm nhất định không đi, lấy lý do
sức khoẻ không tốt, nại lý do nữa nói tiếng Anh không trôi
chảy toàn giọng Pháp rặc, khiến người đối diện chả hiểu muốn
diễn đạt cái gì, thay vì xin mẫu đơn vào quốc tịch nó tưởng
lầm muốn chuyển quốc tịch về lại Việt Nam lại phiền.
Rồi ngày hẹn lại qua đi. Thế là phải chờ. Chờ hoài...
Tuyết Nhung khóc lóc than vản, giận dữ cũng chẳng thấm vào
đâu. Bà chị hớt hãi chạy đến nói mãi ông mới lay chuyển.
Bà Tô Châu nói:
-Nó muốn chơi mầy đó!.
Nó không cho mầy vào quốc tịch, chỉ cho ba cái vớ vẫn thẻ
medicare, thẻ ăn trợ cấp, có việc gì chánh phủ tóm cổ tống
xuất về Việt Nam uổng công dã tràng. Hoặc Long làm cho mày
trở thành “nô lệ tình dục”, nhẹ hơn là con đòi trong nhà...
-Phải trả miếng thằng chồng già cho nó biết mặt.
Tuyết Nhung ỡm ờ:
-Trả miếng là cái gì bây giờ?
-Là thưa nó, bảo nó”ờø biu”-abuse- mình
-”Ờ biu” là cái thứ gì nữa cơ?!
-Là nó... hành hạ mình đó, nó đè ra... chơi đấy mà.
Thằng phải gió hại đời mình. Nói hoạch tẹt ra nó hiếp dâm
mình mà mình không thuận...
-Trời ơi!, ai lại thưa chồng mình hiếp dâm, đem ân nhân ra
pháp đình phân xử chuyện kín nhiệm trái với cổ tục, luân
thường Việt Nam từ xưa nay?!.
-Thật mà!, tao cố vấn chỉ đạo cho phen nầy.
Mầy nói nó không dẫn nhập quốc tịch hả?, mày thưa nó tội bạo
hành với vợ, tội hiếp dâm vợ, tội “ờ biu” vợ... Đủ thứ tội
trạng lên tòa án!.
Vốn ảnh hưởng tư tưởng tự do của bà chị, dù mới sang Úc,
Tuyết Nhung theo kế hoạch của bà Tô Châu bày vẻ, bỏ nhà đi
luôn hai, ba ngày.
Ông Long cuốn cuồn lên gọi điệt thoại liên miên.
Bà chị cố vấn thủng thẳng trả lời:
Nếu ông không lo luật sư lo giấy tờ đã trễ hạn, nó sẽ thưa
thì ông chỉ chết ủ tờ như chơi mất hết tiền bệnh, mất
medicare...
-Không... chớ hành xử thế.
Chị Tô Châu nỡ nào hại tôi sạch sành xanh như vậy hả?.
Tôi hoàn toàn giúp Tuyết Nhung ở lại xứ Úc. Không có tôi
xuất hiện làm qưới nhân cô ta đã về Việt Nam mất đất rồi.
Thế là ngày mai Long đưa vợ đến tiệm may làm việc, ông chịu
lệ phí nhờ luật sư can thiệp...
Trong khi đó đi may hằng ngày, Tuyết Nhung bất ngờ gặp người
bạn cũ trai xa xưa, thấy tình cảnh đáng thương của Nhung,
anh chàng nổi máu yên hùng nhảy vô làm chuyện nghĩa hiệp.
So ra ba người đàn ông, anh Hảo mới có năm mươi trẻ chán
lại khoẻ như trâu, bao nhiêu việc nặng trong xưởng may anh
khiêng, đẩy khệ nệ, máng áo quần lên giá giúp người đẹp một
tay. Phong cách và phong độ còn ngon lành, thì cái “cũ lẵng”
chắc hơn ông Long nhiều, ông cũng lâm hoàn cảnh bi đát bị
“vợ bỏ”. Như rất nhiều người đàn ông ở Úc trước đây bị “bợ
vỏ” tức vợ bỏ, có quá khứ huy hoàng, chợt tắt lịm sau buổi
hoàng hôn 1975. Cũng tuýp đàn ông đáng thương sống vò võ một
mình, cũng đang mon men ráo riết săn tìm “cái hiễm” thiếu
vắng của luật âm dương.
Khi Tuyết Nhung về nhà bà chị Tô Châu tá túc.
Anh Hảo ríu ríu đưa nàng tới lui, giúp đỡ, vã lại cho
tiền Tuyết Nhung chi xài rộng rãi, vì thế nàng gửi về Việt
Nam tiếp tế con và chồng cũ dư dật, đáp lại nàng chỉ “xuất
vốn tự có” cho ông Hảo hát “ù ơ ví dầu” tình bậu muốn.. vô,
suốt canh thâu.
Ừ!, Hảo là tốt, người đàn ông khoan dung rộng lượng, có
hảo ý giúp đở Nhung, lịch lãm galant; “hảo ngọt” tìm “cái ấy”
của Nhung... tạo nhịp cầu thông cảm dài lâu.
Hai người chuyện trò tương đắc khi làm ở hảng may, lúc ăn
trưa dẫn nhau ra phía sau ngồi tâm sự ra vẻ tâm đầu ý hợp
chưa đủ, và ngày càng không thể thiếu nhau... dần dà tối Hảo
đưa Nhung về nhà mình hát quan họ:
Căn hộ do ông Hảo mua trả góp xong khá khang trang, -chờ
phân chia gia tài với vợ cũ- nhà vắng, vì bà vợ trước đang
bỏ về sống với con gái. Gian phòng chỉ có hai người.
Hình ảnh gợi dục của Tuyết Nhung phừng phừng cuốn hút ông
Hảo bằng sức quyến rũ đầy nữ tính của phụ nữ tuổi trung niên,
khi nàng trút bỏ xiêm y trở thành con cái của Eva.
Ôi trời!, Tuyết Nhung quá sexy, người tương đối thon gọn,
nàng vẫn rực sáng vẻ gợi cảm khó tả, bởi bộ ngực lớn quá
kích cỡ A. 85, như cô gái mới sanh còn búng sửa đầy nhóc.
Nổi cộm lớn vòng số một đã chỉnh tu liền lặn bằng chất
silicon, bố ai mà thấy một dấu thẹo nào bởi bác sỹ phẫu
thuật khéo, léo tài tình dùng mũi kéo lằn dao đầy nghệ thuật
biến đổi ngoại hình Nhung tuyệt mỹ, để trở thành một phụ nữ
hoàn hảo khác. Ai làm chung trong hảng may cũng phải liếc
mắt nhìn, liền bị cuốn hút vào trung tâm điểm to “chình ình”
nháng lửa loé mắt luôn. Nè cứ tưởng tượng nó to “em em mười
tám”- đũng đỉnh cở vú ngôi sao sex Anna Nicole Smith, tiếc
rằng Nhung lấy “thằng cùng đinh cu ly” như Hảo, chớ gặp cụ
Howard Marshall “vua dầu mỏ” còn sống hả, hay tin đã kiệu
giá Nhung về biệt thự của cụ rồi, cuộc đời còn lên hương
biết chừng nào mà tả.
Xài “bóp”, nặn, xoa... biết bao giờ mới nhàm chán.
Đó chỉ nói văn chương “miệt trên”, nó bát ngát đồ sộ.
Thế thì còn đám “triều thần miệt dưới” chắc còn rậm ri
kinh khủng nữa!. Phải ồn ào rỗng rảng, nóng bỏng ướt át hơn
từ góc nhìn phiếm diện nầy mà ngoại suy. Thảo nào, khi ra
công viên ăn trưa nay, vô tình bộ ngực của Nhung cạ vào cánh
tay Hảo thôi, đã sướng ngất ngây đến chảy nước nhờn nườm
nượp dưới quần xì, màn dạo đầu “nữ tướng” ra quân đã khiến
Hảo còn phong độ đã muốn quy hàng. Ăn xong đứng dậy đi vào
làm việc không được?!
Bây giờ thời giờ rộng rãi nhà chỉ có đôi ta.
Hảo tiến lại gần Tuyết Nhung, cô người tình hơn, trao nụ
hôn “đầu hôm” sau bao ngày dài xa vợ. Phải chăng đôi môi là
trạm đón nhận tình yêu, cả hai muốn hóa thân hóa hồn vào
nhau, sống miên viễn bên nhau?!. Chánh Nhung cũng cảm nhận
điều ấy từ khi đến nhà chiï Tô Châu, Hảo là người đàn ông
đến với tấm lòng hào hiệp, galant mang cái hảo ý săn đón, ân
cần phụ giúp nàng mọi sự trong xưởng may, chắt chiu chút
tiền gửi về Việt Nam, trút bớt gánh lo âu trong tâm thức
Nhung vằng vặc nặng trĩu bấy lâu nay. Bao nhiêu ý tình nằm
trọn trong hai con tim như miên viễn chợt bộc phát bằng hành
động.
Tuyết Nhung leo lên giường nằm ngã lưng cảm nhận chiếc
nệm dầy êm êm, từ ngày qua Úc đến nay, tựa trên cánh tay của
Hảo gối đầu. Biết rõ mình chờ đợi sự khoái cảm khêu gợi ham
muốn dục tình hưng phấn cực độ của cả hai. Hảo đưa tay chạm
vào khối thịt
-Ôi nó êm, nồng nàn làm sao?
Tay kia tôi mân mê kích thích âm vật, mu nhỏ vòm miệng
cửa âm đạo, thưởng thức bộ .. đồ lòng của Nhung ra sao?.
Tôi liền nắn nhẹ cặp nhũ hoa mịn màng, vò vọt quả bưởi mềm
êm êm như nhung, chộp đầu núm nhấc cao lên, buông thỏng
xuống, khiến Nhung tê tái cảm giác nhồn nhột chạy khắp người
nên bắt đầu rên khe khẽ trong miệng...
Trời đêm man mát, không gian thêm vẻ mờ ảo của ánh đèn ngủ;
cả hai đều cảm thấy hưng phấn đồng nhịp, vẫn nằm ngửa phơi
bày của quý ngàn đời cho nhau. Tôi cầm cái vưu vật nhét vào
lỗ khít khao sâu thẳm thiếu vắng dương tính kia.
Người phụ nữ như Tuyết Nhung sang qúy, thích chưng diện
phục sức hợp thời trang, ngoài chiếc nịch ngực bợ chéo ngang
lồ lộ nửa nọng vú, cho thiên hạ “rửa mắt” hằng ngày. Còn
“miệt dưới”, (Down Under) đám triều thần hia mão trang thiết
bị bằng chiếc quần xì bikini lọt khe nhỏ xíu có dây cột, in
hoa lá đỏ vàng lốm đốm ôm kín lấy “bướm”. Mu vun cao nghệu
với da thịt mịn màng trắng ngần, chòm lông rậm ri được săn
sóc cạo tỉa gọn gàng, còn sót chân lông lún phún đen xậm xậm
chạy dài tận hậu môn, phơi bày hai bờ mép thịt đổ hồng do
bàn tay của tôi vừa kích dục. Hai bắp đùi, với cặp mông đùi
trắng của Nhung thon đẹp, co duổi cao đầu gối lên chưng đôi
bàn chân sơn đỏ thật hấp dẫn làm sao!
Tôi bắt đầu sướng trân người, nắc nhịp từ từ nhè nhàng,
hưởng thụ món quà độc đáo, liền thụt thật mạnh thêm vài mươi
cái, nghe tiếng rên sướng khoái của Nhung nghẹn ngào:
-Ôi trời ơi sướng quá, anh tiếp tục.
-Đừng ngưng... thương em, Nhung miên man oằn quại cả người
như đang lên cơn động kinh từng chập
Rồi bắt đầu cứ thế tôi gia sức nắc tiếp mạnh hơn, dồn dã
đợt hai bằng thỏi gân to lớn của tôi trơn tru xâm xoi ra vào
ngọt ngon hơn hai chục cái âm hộ hoàn chỉnh khít khao, Tuyết
Nhung sướng khoái dùng đôi chân khóa chặc lưng của tôi, ghì
giữ hai tấm thân sát lịm vào nhau cho “của qúy” lút sâu tận
cổ tử cung, tôi cảm giác bần bật khoái lạc dâng trào tột độ
ấm ấm bởi âm đạo chỉnh tu của âm tinh hoà lẫn, làm tôi bị
kích ngất, bấn loạn thần trí, phụt bầu tinh dịch đầy nhốc
trong thâm cung của Nhung.
*
* *
Chuyện gì đến nó sẽ đến, sau khi tuyên thệ có quốc tịch
cầm trong tay.
Một ngày vào giữa tiết Thu, từng chiếc lá trên cành đã
chuyển màu vàng, cơn gió thoảng thổi bay rơi rụng ngập ngoài
đường lộ. Cũng lúc Tuyết Nhung lặng lẽ bỏ trốn ông chồng già
qua sống chung với tôi như đôi vợ chồng.
Những ngày tháng bên nhau Nhung thủ thỉ làm sao bảo lảnh
đứa con gái 16 tuổi, bởi tình mẹ luôn yêu thương con như
trời bể; chúng tôi không thể có món tiền lớn, nhưng chiều ý
người bạn tình, bèn gầy chân hụi nghĩa (social loan), được
hơn 6000 Úc kim, chi phí cho luật sư và vé máy bay. Hy vọng
cô gái trẻ sang đây giúp vợ chồng chúng tôi sanh cơ lập
nghiệp xứ người, chứ vài năm nưã tuổi cao nhờ vả lại chúng...
Còn ông Long dựa cửa thẩn thờ ngóng trông, đấm ngực kêu trời
ầm cả lên, tự trách mình quá nông cạn .
BÙI- THƠM-NGON
Hết |