Luật sư Mayher chăm chú quan sát
chàng trai ngồi trước mặt ông, con người bị buộc tội
giết người có dự mưu.
-
Voler, tôi thiết nghĩ, anh nên thành thật khai báo,
tôi mới có thể bào chữa cho anh được.
-
Biết nói thế nào nhỉ. Tôi không thể bị buộc một tội
mà tôi không hề làm. Tôi vô tội, tôi vô tội. Ông phải
hiểu điều đó.
-
Vâng. Tôi đang cố gắng lo cho anh được tự do. Nhưng
mọi b ằng cớ đều chống lại anh. Không phải cứ la lên
là mình sẽ vô t ội.
-
Tôi xin thề trước Thượng đế là tôi bị nghi oan. Tôi
đã rơi vào một cái lưới không thể thoát ra được.
-
Anh đừng thề mà hãy nói rõ cho tôi nghe, anh quen bà
Fren trong trường hợp nào?
-
Hôm đó, bà Fren suýt bị xe buýt tông, nên hoảng hồn
đánh rơi đồ đạc tung toé ra đường. Tôi có mặt ở đó
nên đã nhặt giùm cho bà ấy. Sau đó, tôi gặp lại bà
trong một bữa tiệc tại nhà người bạn. Bà nhận ra tôi,
nói chuyện với tôi rất thân mật, và khi ra về, bà
yêu cầu tôi ghé thăm bà. Bạn tôi nói bà là một cô
gái già rất giàu có, sống một mình với chị người làm
và tám con mèo.
-
Anh đang túng thiếu, lại làm quen với một bà già
giàu sụ và cố tình kéo dài sự liên hệ thân mật. Nếu
chúng ta chứng tỏ rằng anh không hề biết bà Fren
giàu và anh chỉ đến thăm vì xã giao...
Mặt
Voler tái đi:
-
Havey, bạn tôi đã nói vụ bà Fren giàu trước mặt tôi
và rất nhi ều người, một vài người còn chế giễu tôi
là chuột sa hũ nếp n ữa chứ.
-
Như vậy thì tôi phải giải thích sao khi một người
trẻ tuổi đẹp trai như anh lại mất thì giờ cho một bà
đã luống tuổi có tính khí khác thường.
-
Thú thật với ông, sau lần viếng thăm đầu tiên, bà đã
khẩn kho ản mời tôi đến nữa. Bà than rằng bà cô đơn
quá, nên xem tôi như con. Bà tử tế, nuông chiều tôi,
do đó, tôi thực sự cảm m ến bà như một người mẹ.
-
Đến lúc nào thì bà ấy yêu cầu anh trông nom sổ sách
cho bà?
-
Sau bốn, năm lần viếng thăm. Bà ấy tính toán kém
trong việc hùn hạp làm ăn.
-
Vậy mà chị hầu phòng Jannette quả quyết rằng bà chủ
của chị rất thạo việc. Đấy cũng là ý kiến của các
ngân hàng có tài khoản của bà ấy.
- Họ
nói sao ấy chứ trước mặt tôi, bà ấy tỏ ra rất vụng
về.
Luật
sư Mayher nhìn Voler. Ông tin vào sự vô tội của
chàng thanh niên. Voler đã nói thật. Tâm lý các cô
gái già là thường giả bộ ngây thơ để nhận ở những
người đàn ông sự giúp đỡ. Và Voler đã đáp ứng được
điều đó. Tằng hắng, ông hỏi:
- Có
bao giờ anh lợi dụng lòng tin của Fren để kiếm lợi
riêng cho anh không? Tôi sẽ có hai cách để bào chữa.
Nếu trung th ực, anh sẽ không cần nhúng tay vào máu
để kiếm được món ti ền mà anh có thể kiếm được một
cách lương thiện. Bằng ngược lại, anh có những thủ
đoạn mà bên công tố biết và sẽ đưa ra. Khi đó, tôi
sẽ bảo rằng anh chẳng dài gì mà giết con gà đẻ trứng
vàng ấy cả.
-
Cảm ơn lòng tốt của ông. Tôi lúc nào cũng ngay thẳng
khi làm việc với bà ấy. Nếu người ta cho rằng, tôi
lợi dụng vật chất nơi bà ấy, thì cái chết của bà chỉ
thiệt hại cho tôi thôi.
Luật
sư Mayher nhìn thẳng vào mắt Voler:
-
Anh có biết là bà Fren đã lập di chúc để một phần
lớn tài sản cho anh không?
Voler nhỏm dậy như bị điện giật"
-
Ông nói sao? Bà ấy để của cho
tôi à? Vô lý.
Giọng luật sư vẫn điềm tĩnh:
-
Anh không biết việc này thật à?
- Ồ,
tôi hoàn toàn không biết gì cả.
-
Vậy mà cô Jannette lại quả quyết là anh biết cơ đấy.
Chính bà Fren đã tiết lộ với cô ta về chuyện này.
-
Jannette ghét tôi nên bịa đặt đấy. Ông phải tin lời
tôi.
-
Anh đã đến nhà bà Fren vài buổi tối, chỉ có mình bà,
và sáng hôm sau bà bị giết ở phòng khách. Quả thật
tối hôm đó, lúc 9 giờ rưỡi, Jannette có ghé nhà bằng
cửa sau để lấy một vài món lặt vặt ở phòng riêng rồi
đi ngay. Cô ấy khai là có nghe th ấy tiếng nói
chuyện giữa bà chủ và một người đàn ông từ phòng
khách.
Voler đứng phắt dậy:
-
Vậy là tôi thoát nạn rồi. Vào lúc chín rưỡi, tôi đã
về tới nhà. V ợ tôi có thể chứng minh cho tôi. Cảm
ơn Thượng đế xui khiến Jannette ghé về đúng lúc.
Nét
mặt luật sư vẫn không bớt đăm chiêu:
-
Vậy theo ý anh, ai đã giết bà Fren?
-
Một tên cướp. Y đã dùng thanh sắt đập vào đầu bà
Fren. Một cánh cửa sổ bị phá vỡ, một số đồ vật bị
lấy đi. Nếu không có s ự nghi ngờ vô lý của Jannette
và ác cảm của cô ta đối với tôi...
- Sự
việc không đơn giản như vậy đâu. Anh nói anh về nhà
lúc chín rưỡi, vậy mà Jannette lại nghe tiếng đàn
ông nói chuyện v ới bà chủ trong phòng khách. Không
lý bà ấy đi nói chuyện bình thường với một tên cướp?
- Dù
sao đi nữa, người đó cũng không phải là tôi. Tôi đã
có m ặt tại nhà lúc chín rưỡi. Xin ông hãy đến gặp
Romen, vợ tôi sẽ xác nhận lời khai của tôi.
- Bà
Fren biết anh có vợ không?
- Dĩ
nhiên là có.
-
Jannette đã khai là chưa bao giờ anh đem vợ đến thăm
bà Fren, cho nên bà ấy tưởng anh độc thân và có ý định
sẽ lập gia đình với anh.
- Vô
lý, bà ta quá già.
-
Chuyện đó không thành vấn đề.
Voler đỏ mặt:
- Đó
chỉ là sự tưởng tượng của Jannette. Tôi van ông, hãy
đến gặp vợ tôi.
Romen, vợ Voler là một phụ nữ cao lớn, tiều tụy. Bà
tiếp luật sư Mayher với vẻ hững hờ. Trông bà bình
tĩnh đến lạnh lùng, đi ều này đã làm cho luật sư e
ngại. Dù muốn dù không, ông cũng phải trình bày mọi
việc cho người đàn bà ấy nghe. Im l ặng một lát,
Romen cất giọng đanh thép:
-
Voler muốn tôi xác nhận là tối hôm đó, hắn trở về
nhà lúc 9 gi ờ 20 phút chứ gì. Đừng hòng. Tôi không
bao giờ đồng lõa với kẻ sát nhân đâu. Ông hãy nghe
cho rõ đây, tôi xác nhận là Voler đã biết Fren có để
lại gia tài cho hắn nên hắn đã giết mụ già để sớm
được vinh thân. Tối hôm đó hắn trở về lúc 10 giờ hai
mươi, trên áo đầy máu. Hắn thú nhận tất cả với tôi.
Tôi sẽ là nhân chứng buộc tội hắn.
-
Chị không thể làm chứng chống lại chồng.
-
Hắn không phải là chồng tôi mà là một người đàn ông
tồi tệ. Tôi căm thù hắn. Tôi muốn trông thấy hắn bị
treo cổ.
-
Tôi sẽ đến gặp chị sau khi liên hệ với Voler.
Romen bĩu môi:
-
Ông tin là hắn vô tội ư? Thật đáng thương!
Trước ngày tòa xử, luật sư Mayher nhận được một lá
thư, nét chữ nguệch ngoạc: "Nếu ông muốn vạch mặt mụ
đàn bà đã hại chồng mình như thế nào, mời ông mang
theo 2.000 đô la, đến địa chỉ X... vào lúc 19 giờ,
hỏi bà Motion".
Khó khăn lắm, luật sư Mayher mới tìm thấy địa chỉ
căn nhà. Đó là một túp lều ổ chuột nằm trong một con
hẻm lầy lội, dơ dáy. Một mụ già lưng còng đợi ông
sau cánh cửa:
-
Chào anh chàng luật sư. Vào đây, vào đây.
Ngọn đèn trên trần tỏa ánh sáng lờ mờ. Luật sư
Mayher giật mình khi thấy gương mặt mụ già đầy những
vết sần sùi đỏ h ỏn. Mụ cất tiếng the thé:
-
Axit đấy, anh bạn trẻ ạ. Tôi sẽ trả thù, trả thù.
-
Thôi đi, bà hãy vào vấn đề nhanh lên.
Bàn tay gầy đét với những ngón cáu bẩn đưa ra:
-
Thế tiền đâu? Phải đủ hai ngàn đấy nhé.
-
Nếu bà biết điều gì đó, bà có bổn phận ra tòa làm
chứng.
-
Không. Tôi chả biết quái gì cả, nhưng tôi có thể cho
anh một vài thứ rất hay. Anh có thích đọc một lá thư
của mụ Romen không? Rất cần thiết cho anh đấy. Đưa
tiền đây.
-
Tôi chỉ có một ngàn thôi. Nếu bà không chịu tôi xin
kiếu.
-
Quỷ tha ma bắt anh đi. Nào, bốc xỉa ngay.
Mụ
già rút dưới tấm nệm rách ra một xấp bì thư, ném
trước m ặt Mayher:
-
Chắc chắn anh sẽ khoái lá thư trên cùng.
Tất
cả đều là những bức thư tình, do Romen viết gửi cho
một người tên Mac. Lá thư cuối cùng viết đúng ngày
Voler bị bắt: "Mac yêu quý, Voler vừa bị bắt vì tình
nghi giết người. Em biết, Voler là một tên hiền như
bụt, không hại đến một con ruồi. Nhưng em sẽ khai
trước tòa là hắn trở về nhà với máu me đầy mình và
đã thú nhận tội lỗi với em. Hắn sẽ bị treo cổ và
chúng ta sẽ có nhau...".
Mụ
già nói thêm:
-
Mac là chồng tôi. Ngày xưa, vì con bé Romen mà anh
ta đã t ạt axit vào mặt tôi. Tôi thù nó và đã theo
dõi, rình rập nó trong bao nhiêu năm trời. Bây giờ
nó sẽ bị trừng phạt vì tội khai man để đẩy chồng vào
tù. Anh cứ tin đi. Hãy đến rạp chiếu bóng Eden đưa
tấm hình Romen ra, người ta sẽ cho anh biết sự th
ật.
Không bỏ phí thời gian, luật sư Mayher đến ngay rạp
chiếu bóng và ông đã đạt được ý muốn. Chẳng qua, trước
khi lấy Voler, Romen từng là diễn viên kịch, nên
nhiều người biết mặt. Họ xác nhận, đêm hôm xảy ra án
mạng, Romen vào rạp coi xu ất chót, vào lúc 10 giờ
20.
Ngày
họp tòa. Romen khai rằng buổi tối hôm xảy ra án mạng,
Voler ra khỏi nhà mang theo một thanh sắt. Hắn trở
về lúc 10 giờ 20 và thú nhận với chị là đã giết bà
Fren, hắn còn dọa sẽ giết chị nếu chị nói sự thật.
Lập
tức, lá thư tội lỗi được đưa ra. Các chuyên viên về
chữ vi ết đã xác nhận chữ trong thư đúng là của
Romen. Người đàn bà điêu ngoa đã phải gục đầu thú
nhận. Quả thật, Voler đã trở về nhà lúc 9 giờ 20 như
lời anh đã khai.
Voler được trắng án.
Nhưng
sự việc không ngừng ở đây, bởi lương tâm luật sư
Mayher cảm thấy không yên. Lòng dạ ông bồn chồn khi
nhớ l ại những cử chỉ của Romen trước vành móng ngựa.
Lưng chị hơi còng, bàn tay phải luôn xòe ra, một
thói quen kỳ lạ... hình như ông đã thấy một người
cũng có cái tật như thế. Ai? Luật sư giật nẩy mình.
Đúng rồi, Romen đã từng là kịch sĩ... mụ già mặt
thẹo!
Ông
tìm đến nơi Romen đang trả giá ba tháng tù vì tội
khai man. Đầu óc ông quay cuồng với bao câu hỏi. Tại
sao? Tại sao?
Người
đàn bà trở lại vẻ lạnh lùng cố hữu:
-
Tại sao tôi lại chơi cái trò ấy à? Tôi phải cứu
chồng tôi chứ. Một lời khai của người vợ thương
chồng đâu có thuyết phục được ai. Nếu những lời nói
của tôi không tự ý mình, mà do nh ững tác động bên
ngoài bắt buộc thì ai cũng phải tin. Tôi bị ph ạt tù
vì khai man hại chồng, nhưng chồng tôi sẽ được cảm
tình của tòa và mọi việc sẽ thuận theo chiều hướng
tốt đẹp.
-
Còn tập thư? Còn anh chàng Mac?
- Nếu chỉ viết một
lá thư thì có vẻ giả tạo quá. Còn anh chàng Mac ư?
Làm gì có, đó chỉ là một cái tên ma.
Luật sư Mayher hậm
hực:
- Lẽ ra chị không
nên làm thế. Chúng ta có thể chứng minh sự vô tội
của Voler bằng một cách hợp pháp hơn.
Romen nhếch mép:
- Thế ông vẫn tin
Voler vô tội ư?
- Dĩ nhiên. Chị đã
rõ là tôi tin như vậy.
- Tôi thì chả rõ gì
cả. Tôi biết chắc là chồng tôi đã giết bà Fren. Để
làm gì ư? Vì chúng tôi quá nghèo, ngài luật sư ạ.
Hết |