Thám tử Poirot bước vào phòng làm
việc. Ông đưa tay chào cô Lemon, thư ký riêng của
ông. Như thường lệ, ông lật tờ báo bu ổi sáng trên
bàn ra xem. Tin một vụ án mạng đăng trên trang nhất
làm ông chú ý. Sáu nhân vật gồm thiếu tá Ritz, ông
bà Clayton, trung tá hải quân Mac Laren, ông bà
Spend cũng tham dự một bữa tiệc chiêu đãi, nhưng chỉ
có 5 người ăn uống và khiêu vũ, còn người thứ sáu đã
nằm chết cứng trong rương không biết từ lúc nào?
Cạnh bản tin, có in hình một phụ nữ rất đẹp, bà
Clayton, vợ nạn nhân. Poirot đưa tờ báo cho cô thư
ký. -
Cô hãy nhìn kỹ mặt người này, cô thấy thế nào?
-
Tôi biết bà này. Trước kia bà ta là vợ ông Giám đốc
Ngân hàng nhưng lại ngoại tình với một ông nghệ sĩ.
Ông chồng ghen đến nỗi tự sát bằng một viên đạn vào
đầu. Sau bà ta cũng không lấy chàng nghệ sĩ, khiến
chàng ta tuyệt vọng nhảy lầu tự tử, may mà được cứu
sống.
Poirot gật gù:
-
Ghê thật, giờ bà ta lại liên quan đến một xác chết.
Phiền cô hãy tóm tắt lại các bài báo nói về vụ án
này rồi báo cáo cho tôi rõ.
Hôm
sau, cô Lemon trình bản báo cáo: "Thiếu tá Ritz, 48
tuổi, nhà giàu, độc thân. Tối hôm đó, ông mời vài người
bạn đến nhà chơi. Họ gồm có ông bà Clayton, ông bà
Spend và trung tá hải quân Mac Laren, 46 tuổi. Ông
này là bạn thân của Ritz và v ợ chồng Clayton. Bà
Clayton nhũ danh Marguerita, 37 tuổi, rất trẻ so với
chồng đã 55 tuổi. Đến phút chót, ông Clayton phải đi
Ecot có việc gấp nên không dự cuộc vui được. Buổi
tiệc kéo dài đến 11 giờ 45, mọi người ra về cùng
trên một chiếc taxi. Mac là người đầu tiên bước
xuống xe để vào câu lạc bộ của ông, sau đó vợ chồng
Spend đưa bà Clayton về nhà trước khi quay lại nhà
mình. Sáng hôm sau, người làm của Ritz là William
phát hiện ra ông Clayton bị đâm vào cổ, chết cứng
trong chiếc rương gỗ từ lâu vẫn để ở phòng khách. Bà
Clayton khai là bà nhìn thấy chồng lần cuối vào lúc
6 giờ chiều hôm đó, ông về nhà với vẻ buồn phiền vì
phải đi Ecot, không đến nhà Ritz được. Sau đó, ông
qua Câu lạc bộ uống một ly rượu với Mac. Trước khi
đi, ông có điện thoại cho Ritz nhưng đường dây bị
bận. Anh hầu William khai rằng, tối hôm đó, khoảng
gần 8 giờ, ông Clayton có ghé nhà. Vì Ritz chưa về
nên ông ngỏ ý muốn viết vài chữ cho bạn. Thế là anh
ta vào phòng khách rồi xuống bếp lo chuẩn bị bữa
tiệc. Một lát, ông chủ ló đầu vào c ửa bếp sai anh
đi mua gói thuốc lá cho bà Spend. Khi trở về, anh
chỉ thấy chủ anh ngồi trong phòng khách, không biết
ông Clayton đã về từ lúc nào. Thiếu tá Ritz thì cho
biết, khi về nhà, ông không thấy Clayton, cả thư từ
để lại cũng không nốt. Mãi đến khi các bạn đến, ông
mới hay ông ta đã đi Ecot. Hiện giờ, bà Clayton đau
khổ bỏ nhà đi đâu không rõ, còn thiếu tá Ritz đã bị
bắt vì bị tình nghi là thủ phạm".
-
Tôi nghĩ đến Ritz rất nhiều. Còn cô, cô có nghi cho
anh ta không?
- À,
người ta còn bảo rằng, Ritz và bà Clayton là nhân
tình của nhau... nhưng đó chỉ là lời đồn.
- Cứ
giả dụ hai người yêu nhau đi, Ritz muốn khử anh
chồng đ ể được tự do với người đẹp... có thể hai người
đã cãi lộn, Ritz rút dao đâm Clayton, xong giấu xác
trong rương. Rồi khách kh ứa đến, Ritz vui chơi cùng
họ, sau đó, thản nhiên đi ngủ...
- Ồ,
không thể được... Cô Lemon kêu lên.
- Ồ!
Poirot kêu lên - Cô cũng nhận xét như tôi, đúng
không? Tôi nghĩ rằng, Ritz không thể ngốc nghếch đến
như vậy. Nếu muốn giết Clayton, anh ta phải đợi dịp
khác.
Chuông điện thoại reo, Poirot nhấc máy:
-
Tôi, Poirot nghe đây.
- Ôi,
may quá - Một giọng phụ nữ cất lên ấm áp - Tôi là
Chatteton, mời ông vui lòng đến dự tiệc rượu tại nhà
riêng của tôi. Xin ông đừng từ chối. Tôi có việc rất
cần, mong ông giúp đ ỡ.
Bà
Chatteton đón thám tử Poirot ngay cửa ngôi biệt thự
lộng l ẫy. Bà kín đáo đưa ông lên cầu thang. Đến trước
một căn phòng, bà mở nhẹ cánh cửa.
-
Marguerita, mình đã mời được rồi.
Bà
né sang bên để Poirot bước vào. Bà giới thiệu:
- Đây
là Marguerita Clayton, người bạn rất thân của tôi.
Bạn tôi rất cần được ông giúp đỡ.
Bà
Clayton đang ngồi bên cửa sổ, đứng lên tiến lại gần
Poirot. Đó là một thiếu phụ có nhan sắc vô cùng quyến
rũ. Mái tóc rẽ ngôi giữa, để lộ một vầng trán rộng,
đôi mắt nâu thăm thẳm, mũi cao, miệng hình trái tim.
Chiếc áo dài đen ôm lấy thân hình thon thả, nổi bật
làn da trắng mịn như cánh hoa ngọc lan. Bà cất giọng
trong vắt:
-
Bạn tôi nói là... ông có thể giúp tôi?
-
Bà tin như thế sao? Vậy... bà muốn gì ở tôi?
-
Ồ... tôi cứ tưởng... ông đã biết tôi là ai.
-
Tôi biết chứ. Chồng bà vừa mới bị... và anh chàng
thiếu tá ấy đã bị dẫn về bót.
-
Không - Bà Clayton kêu lên - Ritz không giết anh ấy
đâu!
-
Có lẽ bà sẽ ngạc nhiên khi tôi hỏi bà một câu không
giống với câu hỏi của cảnh sát. Thay vì "Tại sao
Ritz giết chồng bà?", tôi chỉ muốn hỏi bà rằng: "Tại
sao bà biết chắc là Ritz không giết chồng bà?".
-
Vì... vì tôi biết rất rõ về anh ấy. Biết rõ từ 5, 6
năm nay rồi. Tôi muốn... không ai được nghi ngờ anh
ấy.
-
Bà hãy trả lời thành thật. Nhớ nhé. Bà phải nói thật.
-
Vâng. Tôi sẽ nói thật.
-
Thiếu tá Ritz yêu bà?
-
Đúng như thế.
-
Còn bà?
-
Tôi... tôi nghĩ rằng có, nhưng ông đừng hiểu là
chúng tôi đang có sự gắn bó thân mật. Tôi rất tôn
trọng chồng tôi.
-
Bà có yêu ông nhà không?
-
Không.
-
Bà thành thật rất đáng khen. Bà kết hôn từ bao giờ?
-
Đã mười một năm.
-
Ông ấy là người như thế nào?
-
Anh ấy là một chuyên gia giỏi, thông minh nhưng rất
kín đáo, anh ấy không bao giờ nói về cái tôi của
mình.
-
Ông ấy yêu bà chứ?
-
Vâng, chắc chắn như thế. Nhưng - Bà ngập ngừng - Anh
ấy... rất hay ghen.
-
Xin lỗi, tôi nói bà đừng giận. Bà thuộc tuýp phụ nữ
xuất hiện đến đâu là gây bi kịch đến đó. Chính thái
độ thờ ơ của bà đã làm biết bao người say mê cuồng
dại. Có người còn đâm đầu t ừ lầu cao xuống đất nữa
kia đấy.
-
Tôi... tôi hoàn toàn không có lỗi trong vụ anh chàng
đó tự tử. Hơn nữa, đó là chuyện quá khứ, mong ông
đừng nhắc lại.
-
Thôi được rồi. Trở lại chuyện thiếu tá Ritz, căn cứ
vào báo chí, hai người có khả năng giết chồng bà
nhất là Ritz và anh chàng người làm.
Bà Clayton bướng bỉnh nhắc lại:
-
Không, Ritz không thể làm việc ấy.
-
Vậy thì anh người làm ư? Anh ta không có lý do gì để
giết ch ồng bà cả. Xin bà kể lại sự việc diễn ra
trong buổi tối hôm đó.
-
Vâng - Bà Clayton trầm ngâm - Buổi tiệc rất vui.
Ritz có một giàn âm thanh stéréo tuyệt vời, nhạc
hay, chúng tôi khiêu vũ...
Poirot ngắt lời:
-
Tôi muốn biết tại sao chồng bà lại có ý định đi Ecot?
-
Tôi cũng không rõ. Chiều hôm đó anh ấy về nhà với
bức điện trên tay, ảnh nói: " Tiếc quá, anh phải đi
Ecot, không đến nhà Ritz cùng em được. Em có thể nhờ
Mac đón hoặc đi taxi nhé". Đó là lần cuối cùng tôi
trông thấy anh ấy.
-
Ông nhà có đưa bức điện cho bà xem không?
-
Không.
-
Thật đáng tiếc. Xin bà vui lòng viết thư giới thiệu
tôi cho nh ững người bạn của bà. Tôi cần gặp họ mà
không muốn bị mời ra khỏi cửa. Chính tôi sẽ tự mình
đánh giá họ, nhưng tôi cũng muốn biết cảm tưởng của
bà đối với những người này ra sao?
-
Mac là một trong những bạn lâu năm nhất của chúng
tôi. Tôi biết anh ấy hồi tôi còn rất trẻ. Anh ấy
tính lầm lì, không vui vẻ nhưng giàu nghị lực và
đáng yêu.
-
Chắc là... ông ấy cũng yêu bà?
Bà Clayton trả lời rất tự nhiên:
-
Ờ, có chứ. Anh ấy yêu tôi từ lâu. Nhưng yêu để mà
yêu thôi, giữa chúng tôi có một khoảng cách.
-
Còn ông bà Spend?
-
Họ vui nhộn, dễ gần. Bà vợ Linda thông minh và có
duyên, nhưng tôi không ưa chị ấy lắm, vì chị ấy hay
đùa dai.
Ra về, hình ảnh xinh đẹp của bà Clayton bám mãi vào
đầu óc Poirot. Phải chăng bà ta thuộc loại "phụ nữ
trẻ con", luôn luôn nói "Tôi không biết gì" và tin
đó là sự thật.
*
* *
Thanh tra cảnh sát Mile nhìn thám tử Poirot, nheo
mắt:
-
Ông định lật ngược thế cờ ư? Không có chuyện đó đâu,
chắc chắn Ritz là thủ phạm.
-
Thế còn tên người làm?
-
Anh ta hoàn toàn trong sạch. Ông muốn đổ lỗi cho anh
ta để làm vui lòng người đẹp chớ gì? Ông nên biết
rằng, nếu có điều kiện, chính tay bà ta gây án chứ
không phải nhờ đến tình nhân đâu. Rồi ông sẽ ngạc
nhiên, tôi đã từng biết một phụ nữ....
-
Thôi, chúng ta đừng tranh cãi nữa. Tôi mong anh cung
cấp cho một vài chi tiết, nạn nhân chết lúc mấy giờ?
Vết thương ra sao?
-
Án mạng xảy ra từ 10 đến 13 giờ đêm hôm trước. Một
nhát dao vào tĩnh mạch cổ, loại dao nhỏ và sắc như
dao cạo. Anh người làm khai là trong nhà không hề có
loại dao này.
-
Tôi muốn biết về bức điện...
-
Người ta không tìm thấy bức điện ấy, nhưng theo suy
luận thì phải có. Chính ông Clayton cũng nói với anh
người làm và c ả với trung tá Mac về bức điện từ
Ecot.
-
Mac và Clayton gặp nhau lúc mấy giờ?
-
Họ uống với nhau ở Câu lạc bộ lúc 7 giờ 15, rồi
Clayton đi taxi đến nhà Ritz lúc gần 8 giờ.
-
Có ai nhận thấy thái độ khác thường của Ritz tối hôm
đó không?
-
Bà Spend nói, suốt buổi tiếp tân, Ritz có vẻ đãng
trí hơn thường nhật. Đó là điều dĩ nhiên thôi, vì
anh ta đang suy nghĩ là nên thủ tiêu cái xác trong
rương như thế nào? Mà cũng lạ đ ấy, tại sao hắn
không vứt cái xác ngay trong đêm ấy nhỉ. Hắn có xe
riêng, lại mạnh khỏe, đủ sức làm việc đó. Vậy mà bỏ
đi ngủ tỉnh queo, rồi lại dậy trễ nữa chớ. Chính
cảnh sát đến nhà lôi đầu hắn ta dậy đấy.
-
Ritz đi ngủ bình thản như một người lương tâm chưa
bị vẩn đ ục.
-
Nếu điều đó làm ông vui mừng thì tùy ông. Ông tin
hắn vô tội thật sao?
-
Tôi cần tìm hiểu một vài điều.
Người đầu tiên Poirot tìm gặp là trung tá hải quân
Mac Laren. Đó là một người cao to, da rám nắng, nét
mặt khắc khổ. Cầm lá thư của bà Clayton trên tay,
Mac khó thể từ chối trả lời nh ững câu hỏi của thám
tử Poirot:
-
Ông tin chắc Ritz là thủ phạm sao?
-
Rất chắc. Nhưng tôi không nói điều này với
Marguerita nếu cô ấy vẫn cho rằng hắn vô tội. Tôi
rất muốn chiều lòng cô bạn nhỏ của tôi.
-
Ông ấy có bất hòa với ông Clayton không?
-
Hoàn toàn không. Hai người rất thân nhau mới lạ chứ.
-
Vậy còn tình cảm riêng tư giữa thiếu tá và bà
Clayton?
-
Đó là miệng lưỡi đơm đặt của báo chí. Ông tin làm gì?
-
Ông gặp ông Clayton lần cuối cùng vào lúc nào?
-
Chúng tôi gặp nhau trong Câu lạc bộ, cùng uống một
ly rượu. Rồi sau đó, ông ta nói đến một bức điện,
bảo là phải đi Ecot ngay. Ông nhờ tôi đưa bà vợ về
sau buổi tiệc.
-
Ông có xem bức điện ấy không? Ông ấy có lộ vẻ nghi
ngờ gì về tính xác thực của bức điện không?
-
Tôi không được thấy bức điện. Còn nghi ngờ à? Lại
thế nữa đấy! Có ai muốn đẩy anh ta đi Ecot sao?
-
Đó là một câu hỏi cần được giải đáp.
Bà Spend tiếp thám tử Poirot tại phòng khách ngôi
nhà nhỏ c ủa vợ chồng bà. Bà có mái tóc uốn xù, nước
da ngăm đen, dáng người gầy guộc. Bà hỏi thám tử vẻ
sốt sắng:
-
Ông đã gặp Marguerita à? Chị ấy đang ở đâu thế?
-
Xin lỗi, tôi không được phép nói, thưa bà.
-
Chà, cô bé trốn giỏi thật. Thế nào cũng phải ra tòa
làm chứng cho mà xem. Còn ông, ông đang tìm bằng
chứng để cứu Ritz ư? Hão huyền quá. Tôi chắc chắn
anh ta là thủ phạm.
-
Trong buổi tối khủng khiếp ấy, bà thấy Ritz thế nào?
- Ờ,
anh ấy không còn là anh ấy nữa, anh ấy khác hẳn. Mà
không khác sao được, anh ấy vừa mới đâm bạn mình mà.
-
... À... tôi thấy anh ấy đãng trí và tôi đoán là phải
có một cái gì đó không bình thường.
- Bà
có nghi ngờ gì về bức điện không?
-
Nếu đó là bức điện giả thì tôi cũng chả ngạc nhiên.
Marguerita có thể lừa chồng đi xa để anh chị tha hồ
tươi mát.
-
Ông Clayton có nghi ngờ chuyện này không?
-
Anh ấy biết nhưng không lộ ra. Ảnh chịu đựng rất
giỏi, dù tính rất hay ghen. Ảnh ghen dữ lắm, ghen
một cách bệnh hoạn.
-
Còn Mac?
-
Anh ấy là người bạn trung thành của Marguerita. Ảnh
cũng mê cô ta như điếu đổ. Đôi mắt cô ta lúc nào
cũng ngơ ngác con nai vàng, khiến bao nhiêu gã đàn
ông phải chết mệt.
-
Ông Clayton cũng ghen với Mac chứ?
- Ồ
không. Vì Marguerita không yêu anh ấy. Thật vô lý,
anh ấy cũng đáng yêu đấy chứ.
Trái
với bà vợ, ông Spend tỏ vẻ không muốn dây vào vụ án
này. Ông trả lời rất nhát gừng:
-
Chúng tôi quen vợ chồng Clayton từ lâu nhưng không
biết rõ Ritz lắm. Anh ấy bề ngoài rất dễ gây cảm
tình với người khác. Tối hôm đó, Ritz hoàn toàn bình
thường, quan hệ giữa Clayton và Ritz bao giờ cũng
thân ái, thật khó mà giải thích được vụ này.
-
Ông có nghĩ rằng, bà Clayton đã âm mưu với Ritz để...
-
Tôi không nghĩ gì cả. Tôi đã mất quá nhiều thì giờ
với cảnh sát. Bây giờ đến ông nữa!
*
* *
Ngồi
trước mặt Poirot là kẻ bị tình nghi giết bạn. Thiếu
tá Ritz có chiếc cằm vuông lộ vẻ cương quyết, dáng
cao to, khỏe m ạnh.
-
Thật là thiếu khôn ngoan khi bà Clayton muốn ông đến
gặp tôi - Ritz nói nhỏ - Vì ở đây, họ đang tìm cách
chứng minh có sự thông đồng giữa tôi và bà ấy. Ông
hãy nhớ rằng, chúng tôi chỉ là bạn, giá như bà ấy
không hành động gì cho tôi cả còn hơn.
-
Tôi đã nghiên cứu cuộc đời binh nghiệp của ông. Ông
đã được thử lửa, và ông đủ khôn ngoan để không giết
người trong một điều kiện như vậy. Bây giờ xin ông
nói về người hầu của ông, anh ta cũng có thể giết
ông Clayton lắm chứ.
- Đúng
theo lập luận của ông, ngoài tôi ra, hắn là người
duy nh ất có điều kiện để giết ông Clayton, nhưng
tôi không tin như th ế.
-
Tôi sẽ đến gặp anh ta. William không ngạc nhiên khi
thấy thám tử Poirot đến tìm.
-
Chào ông. Trung tá Mac đã điện thoại cho tôi biết là
ông sẽ đến.
Bước
vào phòng khách, Poirot nhìn bao quát:
- Đây
là nơi xảy ra án mạng? Chiếc rương đâu?
Vừa
hỏi ông vừa quan sát anh người làm. Đó là một thanh
niên gầy gò, da trắng, rụt rè, giọng nói hơi quê.
Một con người như thế khó mà trở thành kẻ sát nhân
được.
-
Thưa ông, chiếc rương đây ạ.
Poirot nhìn chiếc rương dựa vào tường gần cửa sổ,
một bên là máy quay đĩa kiểu mới, bên kia là một
cánh cửa hé mở, khuất sau một tấm bình phong bằng
da. William giải thích:
- Đó
là cửa thông sang phòng ông thiếu tá. Rồi anh bắt
đầu kể lể :" Sáng hôm đó, tôi thu dọn lại phòng. Khi
tôi cúi nhặt mấy quả oliu thì thấy một vệt đỏ trên
thảm. Mẹ kiếp, máu chắc? Tôi nghĩ một cách bỡn cợt,
nhưng rồi tôi lạnh cả người khi thấy là máu thật,
máu chảy ra từ một kẻ hở nơi rương. Tôi lấy hết can
đảm mở nắp rương. Mẹ ơi, một xác người nằm nghiêng,
hơi co lại, mắt nhắm nghiền như đang ngủ nếu không
có con dao xuyên qua... cổ. Ôi, tôi không thể quên
được, kinh khủng quá. Thế là tôi để rơi nắp rương,
ba chân bốn cẳng chạy đi tìm cảnh sát.
Poirot nhìn William, hắn có đóng kịch không nhỉ?
-
Sao anh không gọi chủ anh dậy?
-
Tôi bị giáng một cú tá hỏa, không còn đầu óc nào để
nghĩ đến ai nữa, mà chỉ muốn chuồn ra khỏi phòng
càng nhanh càng tốt.
-
Anh hãy nhớ lại xem, tối ấy, ông Clayton đến đây lúc
mấy giờ?
-
Vào khoảng 8 giờ kém 15. Dường như ông ấy sắp lên
tàu để đi đâu đó. Tôi đưa ông ấy vào phòng để viết
thư cho ông chủ r ồi xuống bếp. Sau đó, ông chủ sai
tôi đi mua thuốc lá, khi trở v ề tôi không thấy ông
Clayton đâu nữa.
-
Không có ai khác vào nhà khi thiếu tá vắng mặt hoặc
khi anh còn trong bếp sao?
- Chắc
chắn là không, vì cửa trước lúc nào cũng khóa. Muốn
vào phải bấm chuông.
Poirot ngẩn người suy nghĩ. Đúng, vợ chồng Spend,
Mac Laren, bà Clayton không thể lẻn vào nhà lúc này
được. Nếu muốn giết ông Clayton, họ còn biết bao cơ
hội. Hay là có một kẻ thù nào đó trong quá khứ của
Clayton bất thần xuất hiện? Ông bước gần nhấc nắp
rương. Chiếc rương đã được cọ rửa s ạch sẽ. Ông dùng
tay sờ vào lớp ván phía trong và khẽ kêu lên:
-
Mấy cái lỗ này... hình như vừa được xoi thủng?
Anh
người làm cúi xuống:
- Lạ
thật, tôi chưa bao giờ thấy những cái lỗ này.
-
Khi anh mang thuốc lá về, anh thấy tất cả đồ đạc
trong phòng còn nguyên hay là có xê dịch chút đỉnh?
-
Hình như... có đấy. Ông hỏi tôi mới để ý. Tấm bình
phong đặt trước cửa phòng, giờ bị xích về phía trái.
- Như
thế này phải không? Thám tử Poirot vừa hỏi vừa đẩy t
ấm bình phong về chỗ cũ.
- Tí
nữa, đó, đúng rồi. Trước kia nó ở vị trí ấy.
-
Tấm bình phong che chiếc rương và tấm thảm. Nếu thiếu
tá đâm Clayton, có thể người ta sẽ trông thấy máu chảy...
Anh
người hầu đưa hai tay lên trời:
-
Thật khủng khiếp khi nghĩ rằng một người hiền hậu như
thiếu tá lại làm một việc tàn ác như vậy.
Thám tử Poirot bắt tay William:
-
Cảm ơn sự giúp đỡ của anh.
Về đến nhà, thám tử gọi điện cho thanh tra Mile:
-
Phiền anh, anh có giữ cái vali của ông Clayton không?
Tôi muốn biết trong đó có gì?
-
Ông Clayton đã bỏ quên chiếc vali tại Câu lạc bộ.
Bên trong chỉ có ít quần áo và đồ dùng lặt vặt.
Thám tử Poirot lại suy nghĩ. Đúng là vụ án được bố
trí công phu. Chiếc vali, tấm bình phong, xác chết
như đang ngủ... một vụ án mạng có dự mưu, có chuẩn
bị, thủ phạm là ai? Thật đáng tự hào vì đã làm cho
Poirot phải điên đầu. Không chần ch ừ, ông lại gọi
đến bà Clayton:
-
Xin bà hãy nhớ lại tối hôm đó, bà có để ý đến sự
khác thường của tấm bình phong không?
-
Tấm bình phong? Đúng, đúng rồi, tấm bình phong không
ở vị trí thường lệ.
-
Hôm đó bà đã khiêu vũ với ai?
-
Với Spend nhiều nhất. Ritz nhảy khéo nhưng không
giỏi. Còn Mac không nhảy, anh phụ trách máy quay đĩa.
-
Chắc bà đã coi Othello của Shakespeare? Nàng
Desdemona trong truyện yêu chồng chân thành, nhưng
vẫn dành tình yêu cho những người anh hùng khác.
Nàng yêu một cách ngây thơ và không hiểu thế nào là
lòng ghen. Bao nhiêu người đã yêu nàng như điên dại...
-
Thực lòng, tôi không hiểu ông định nói gì?
-
Tối nay, tôi xin phép được đến thăm bà.
*
* *
Thám tử Poirot đi cùng thanh tra Mile đến chỗ bà
Clayton. Bà t ỏ vẻ không vui khi nhìn thấy mặt ông
thanh tra cảnh sát. Sau khi mọi người đã yên vị,
thám tử Poirot từ tốn:
-
Xin hai vị bình tĩnh nghe tôi nói, tôi nghĩ là tôi
đã biết được di ễn biến đích thực trong căn phòng
của thiếu tá Ritz tối hôm x ảy ra án mạng. Chúng ta
đã bắt đầu cảm tưởng sai lầm là chỉ có hai người,
William và Ritz, là có thể giấu được xác chết trong
rương. Còn một người nữa, có thể làm được việc ấy.
-
Chú nhỏ coi thang máy chắc? Thanh tra Mile châm biếm.
-
Người đó là ông Clayton.
-
Sao? Ông ấy lết vào rương sau khi chết à? Ông có
điên không?
-
Nói ngắn gọn, ông ấy tự nguyện nấp trong rương. Tôi
đã trông thấy những cái lỗ mới xuyên thủng nơi thành
rương. Để làm gì vậy? Để ông ấy thở. Còn tại sao lại
di chuyển tấm bình phong? Để những người dự cuộc vui
không nhìn thấy chiếc rương. Như vậy, thỉnh thoảng
ông ấy có thể mở nắp, co duỗi chân tay và hơn thế
nữa, nghe thiên hạ nói gì.
Bà Clayton mở to mắt:
-
Tại sao anh ấy lại làm như vậy?
-
Đơn giản thôi. Ông ấy ghen. Ông ấy cần biết bà có
đúng là người tình của Ritz không? Một bức điện
không ai nhìn thấy, chiếc vali đã chuẩn bị để rồi bỏ
quên nơi câu lạc bộ. Ông ấy đ ến nhà Ritz sau lúc
gọi điện để biết chắc Ritz vắng nhà. Ông t ạo cơ hội
để vào phòng khách một mình, xê tấm bình phong l ại,
xuyên lỗ vách rương và chui vào trong. Ông ấy muốn
biết sau đêm vui, bà có ở lại với Ritz không? Lòng
ghen hờn đã dày vò ông dữ dội.
Mile nói lớn:
-
Nhưng ông không định nói là ông ta tự đâm dao vào cổ
chứ?
-
Không. Đã có người làm việc đó. Các vị hãy nghĩ đến
những nhân vật trong Othello! Có một người bạn thật
thà trung thành nhưng lại nuôi dưỡng lòng ghen tuông
của ông Clayton và đẩy nó đến bùng nổ. Clayton có tự
mình nghĩ ra việc nấp trong rương? Không chắc đâu.
Rồi buổi tiếp tân diễn ra, ánh sáng trong phòng mờ
mờ êm dịu, hai cặp khiêu vũ... Trong khi đó, người
phụ trách máy quay đĩa ngay bên chiếc rương có tấm
bình phong che khuất, lén đến bên tấm bình phong, mở
nắp rương và đâm...
-
Nhưng Clayton sẽ kêu lên ngay.
-
Không, ông không kêu vì đã bị đánh thuốc mê. William
khai xác chết giống như người đang ngủ. Clayton ngủ
vì liều thuốc của người bạn cùng uống với ông ở Câu
lạc bộ.
-
Mac ư? Không, tôi biết rõ anh ấy mà. Tại sao...
-
Có thể hắn sẽ nhẫn nại chịu đựng tình trạng làm bạn
trung thành của bà và chồng bà, nếu thiếu tá Ritz
không nhảy vào cu ộc. Sợ mất bà, hắn đã chuẩn bị một
tội ác hoàn hảo. Hắn vẽ l ối đưa đường cho ông
Clayton nấp trong rương, rồi chính hắn h ạ sát ông
sẽ trút hết tội lỗi lên đầu Ritz. Loại được cả Ritz
lẫn chồng bà, hắn sẽ là người gần gũi an ủi bà, biết
đâu một ngày nào đó, bà sẽ rủ lòng thương.
Thanh tra Mile cất tiếng nói đầy quyền lực:
-
Tốt lắm, nhưng đó chỉ là giả thiết, có thể sự thật
không hoàn toàn như vậy. Chứng cớ đâu?
-
Tôi tin rằng, chỉ cần anh bảo với Mac Laren rằng, bà
Clayton, người đẹp của lòng hắn đã biết rõ sự thật,
hắn sẽ tuyệt vọng và thú nhận tất cả cho anh xem.
Không có tội phạm nào hoàn hảo cả đâu!
Hết
Agatha Christie |