PDA

View Full Version : Bắt Đầu Từ Một Sự Mất Tích



Congtu
09-12-2012, 11:18 PM
BẮT ĐẦU TỪ MỘT SỰ MẤT TÍCH
Tác giả: Không biết

Truyện do Thanh Thanh - [email protected] gửi đến
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả và Thanh Thanh

....Minh kéo mạnh chiếc rèm cửa . Ánh sáng ùa vào làm cãn phòng sáng bừng lên . Chuông đồng hồ thong thả gõ bảy tiếng.... Lại một ngày mới lại bắt đầu . Minh mỏi mệt rút chiếc khãn treo ở giá rồi lững thửng bứơc về hướng nhà vệ sinh . Một loáng sau anh đã xuất hiện trở lại với một khôun mặt tươi tắn hơn nhưng đôi mắt thì không thể che dấu nét mệt mỏi . Đêm qua Minh phải trực đêm . Mà trực đêm ở một địa bàn phức tạp như phường này cũng có nghĩa là phải thức trắng đêm với biết bao nhiêu việc cần phải giải quyết....Nhưng không sao , một đêm thức trắng đầy âu lo rồi cũng đã qua . Minh khoan khoái với một ý nghĩ rằng mình sắp sửa hoàn thành nhiệm vụ của mình . Chỉ một lát nữa thôi , anh sẽ bàn giao công việc cho một đồng nghiệp rồi sẽ về nhà và lãn đùng ra ngủ một giấc cho lại sức . Một giấc ngủ sâu..... Minh đang ao ước điều đó !

Minh đến bên cạnh bàn làm việc của mỉnh thu xếp lại các lọai giấy tờ để chuần bị bàn giao cho đồng nghiệp trực ca sáng . Anh luôn cố gắng hoàn thành công việc của mình một cách tốt nhất . Đêm hôm qua có hai vụ đánh nhau gây rối trật tự công cộng , một vụ đua xe.....mải mê sắp xếp hồ sơ Minh hoàn toàn không để ý đến tiếng bứơc chân se sẽ bứơc lại gần mình . mãi đến khi Hoà , một dân quân tự vệ lên tiếng gọi Minh mới giật mình ngẩng lên
- Anh Minh ....! có người cần gặpTrứơc mặt Minh là một người phụ nữ trạc khoảng 40 tuổi khá xinh đẹp . Nhìn cách ăn mặc Minh biết người phụ nữ này chắc hẳn là một người thuộc tầng lớp trung lưu . Có một cái gì đó khá sang trọng và lịch lãm toát ra từ người của bà ta . Nhưng tương phản hoàn toàn với cách phục sức là một khuôn mặt rất buồn và nhìn vào mắt bà ta Minh thấy rõ những dấu hiệu âu lo và mỏi mệt y như đôi mắt anh lúc này . Có lẽ bà ta cũng đã thức khuya.... Minh mời người phụ nữ ngồi và nhìn bà ta bằng một cặp mắt thân thiện đủ để tạo ra một sự tin cậy để bắt đầu công việc

- Có chuyện gì vậy chị ? Minh nhẹ nhàng hỏi
- Anh ạ..... ! Người phụ nữ tỏ vẻ ngập ngừng
- Chuyện gì vậy chị...? Minh kiên nhẫn lập lại câu hỏi
- Con tôi...... Đột nhiên như quá sức chịu đựng của mình người phụ nữ bật khóc nức nở..... Nó đi đâu mấy ngày này rồi......!

Minh thở hắt ra... " lại một cu nhóc nào đó bỏ nhà đi bụi rồi đây.... " Minh thầm nghĩ . Đã hai nãm trôi qua từ lúc về làm công an phường ở địa bàn này những trường hợp con cái bỏ nhà đi bụi Minh thấy không phải là hiếm .' ...Đám nhóc bây giờ thật là lạ . Chẳng hiểu chúng nghĩ gì . đôi khi chỉ vì một chút hiểu lầm , một chút tự ái cá nhân cỏn con mà chúng có thể rời bỏ gia đình , mái ấm thật sự của chúng , không thương tiếc để sống vạ vật ở đâu đó để rồi sau đó trở về với một tình trạng tả tơi , bầm dập như vừa mới trải qua mỗt cơn bão . Chỉ tội cho các ông bố , bà mẹ...Họ vừa phải hốt hoảng đi tìm vừa phải tự dằn vặt mình xem mình đã làm gì khiến những đưa con lại muốn rời bỏ họ....

Người phụ nữ vẫn nức nở
- Con chị bao nhiêu tuổi ? Minh hỏi nhẹ
- 17 tuổi...Nó đang học lớp 11 trường......
- Có thể nó đi chơi với bạn bè..... Minh đưa ra một giả thuyết đến ngay trong đầu óc của anh . Theo kinh nghiệm của anh ở lứa tuổi 17 , 18 lũ trẻ rất ham thích phiên lưu và biết đâu đó.....Nhưng người phụ nữ đã cắt ngang giả thuyết này bằng một câu nói trong tiếng nấc nghẹn ngào....:
- Không đâu anh.... Con trai tôi nó hiền lắm , ít bạn bè . Nó chỉ thích ở trong nhà đọc sách và chơi vi tính thôi.... Tôi chẳng bao giờ thấy nó xin đi đâu chơi cả....
- Chị đã tìm hết mọi chỗ chưa ?
- Đã tìm hết rồi....Bạn bè...họ hàng...và cả nhà xác nữa...... Nói đến đây người phụ nữ lại oà khóc không kiềm chế được . Minh lẳng lặng nhìn người phụ nữ đang trong cơn xúc động mà lòng dâng lên một nỗi xót xa . "Không bíêt đứa con của chị ta có nhìn được cảnh đau lòng này hay không ? nếu nó nhìn thấy cảnh này ắt hẳn nó sẽ suy nghĩ lại trước khi làm một số hành động nông nổi .... " . Minh cố gắng an ủi ngườio phụ nữ
- Chị hãy bình tĩnh lại...... Con chị rời nhà từ lúc nào ?
Người phụ nữ cố gắng kiềm cơn nấc nghẹn ngào của mình và kể :
- Ngày hôm kia anh ạ....Tối hôm kia đột nhiên nó xin phép tôi đi ra ngoài để trả vở cho một người bạn
- Lúc đó là khoảng mấy giờ...?
- Tôi không nhớ rõ...Hình như là khoảng 8 giờ vì tôi nhớ lúc đó chương trình thời sự vừa chấm dứt... Tôi tắt ti vi để nghe nhạc hoà tấu..... Đến khoảng 10 giờ không thấy cháu về tôi cuống cuồng lên gọi điện hỏi thãm khắp nơi nhưng không có ...không ai biết..... Nguyên cả ngày hôm qua , tôi và chống tôi đã đổ đi khắp nơi để tìm...nhưng vẫn không thấy....
- Thôi được rồi ....! bây giờ chị cung cấp một số thông tin cá nhân về người mất tích cho tôi..... Hy vọng với một số biện pháp nghiệp vụ chúng tôi có thể giúp đỡ gia đình chị tìm ra em..... Minh bắt đầu giở sổ ra ghi chép......

ba mươi phút sau , Minh hoàn thành nhiệm vụ của mình . Anh tiễn người phụ nữ ra cổng với một lời an ủi quen thuộc :
- Chị và gia đình nên bình tĩnh.... Chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ chị....

Khi người phụ nữ khúât sau cánh cửa của trụ sở công an phường . Minh quay trở lại bàn làm việc của mình . Sự kiện bất ngờ này đã làm cho anh bừng tỉnh mất luôn cảm giác buồn ngủ . Anh mở sổ xem lại những chi tiết mà anh vừa mới thu nhận được .... " Trần Thanh T..... , 17 tuổi , tầm vóc trung bình , da trắng.... hiền , ít bạn bè , luôn là học sinh giỏi.....ngoan , ít nói , thích đọc sách , nghe nhạc và máy vi tính....bố là kĩ sư , mẹ là giáo viên.....gia đình không có xung đột gì.....Chung chung quá...! " Minh thầm nghĩ... " Làm sao để tìm đây ? ' Minh ể oải gấp cuốn sổ lại rồi cầm tấm hình chân dung mà người phụ nữ lúc nãy để lại . Chân dung của anh chàng đột nhiên mất tích . Một gương mặt rât sáng sủa , trắng trẻo , bầu bĩnh , một nu cười đang khoe chiếc rãng khểnh rất duyên đang nhìn thẳng vào Minh .... đôi mắt trong sáng không gợn một chút buồn.... " hông phải là một cậu bé bình thường mà là một thiên thần..... " Minh thầm nghĩ . Nụ cười của cậu bé làm Minh bần thần..... " Cậu đi đâu thế cậu bé....?? " Minh nhìn nụ cười rãng khểnh một lần nữa rồi thầm thì tự hỏi trước khi ép chíêc hình vào phần mình vừa mới ghi chép .

Minh hí hoáy viết lên bảng báo trực .." khu phố 2....nhà số..... có một học sinh mất tích..... "
.....Tiếng chuông điện thoại đổ dồn . Minh mệt mỏi ló đầu ra dòm nhưng rồi lại nằm im . Sau khi ở trụ sở công an về , Minh cứ nghĩ là mình sẽ không ngủ được nhưng sau khi về đến nhà , tắm rửa rồi bước lên giường Minh chìm ngay vào một giấc ngủ nặng nề không cưỡng được... Chuông điện thoại đã đổ sang hồi chuông thứ sáu và Minh không thể làm ngõ . Anh bực bội nhấc máy...:
- Alo..... Ai vậy ?
- Minh đấy hả..... vào cõ quan nhé..có việc rồi...
- Xếp à...! Em đang ngủ.....Đêm qua em trực đêm mà...
- Tôi biết.... Cậu vào cõ quan ngay nhé . Quần chúng phát hiện một xác chết ở công viên Gia Định . Cậu đến đó bảo vệ hiện trường đợi các đồng chí trên quận xuống nhé....
- Được rồi..... Minh làu bàu và cúp máy rồi nhỏm dậy.... " vậy là mất đứt một buổi sáng... " Minh tự nhủ

Công viên Gia Định là một khu công viên lớn nằm giáp ranh giữa 3 quận : Tân Bình , Phú Nhuận và Gò Vấp .Đấy là một công viên rất lớn với rất nhiều cây xanh, nhìn từ ngoài vào rất um tùm trông như một khu rừng nhỏ . Vì là một công viên lớn và lại nằm ở nõi giáp ranh như thế nên công viên Gia Định nhanh chóng trở thành điểm nóng về tội phạm của cả 3 quận . Công an ba quận đã nhiều lần tổ chức truy quét nhưng thật sự chẳng làm được gì , chỉ như bắt cóc bỏ dĩa mà thôi

Minh đến công viên Gia Định ....Lúc này số người hiếu kỳ tụ tập dã rất đông . Minh lách qua dám đông hiếu kỳ ấy đi sâu vào trong . Một vài anh dân quân tự vệ đã đến từ lúc nào đang đứng gác không cho đám đông hiếu kỳ kia tiến vào sâu . Minh hỏi Hoà , một cậu dân quân tự vệ đang đứng gần đấy.....
- Vụ gì vậy Hoà ?
- Có một bác công nhân làm vườn của công viên phát thiện một xác chết....
- Ở đâu ?
- Trong kia , sát với bức tường của khu hàng không.....Hoà đưa tay chỉ..... Anh vào không , em đưa anh đi.....
Minh dợm chân tính bước sâu vào trong thì nghe tiếng còi xe inh ỏi..... hai chiếc xe jeep quân sự hụ còi rồi đỗ xịch nõi đám đông .... " Hình sự trên quận xuống kìa..... Đứng ở đây nha...." Minh ra lệnh cho Hoà rồi quay ra bước về phía những người công an mặc cảnh phục đang tiến vào .....

Một người công an có khuôn mặt đẹp trai nhưng khá lâm lì , đôi lông mày chữ mác rậm rì trông như hai con sâu róm ngự trị trên đôi mắt hãng hái tiến về phía Minh .Hai người bắt tay nhau và rồi người cảnh sát hình sự nở một nụ cười :
- Mày trúng mánh nha . ra trường 2 nãm rồi mới có một vụ trọng án diễn ra trên địa bàn.....
- Thằng quỷ..... Mày dám nói vậy hả.....? Minh vỗ vào vai người cảnh sát rất thân thiết
- Vụ gì đây...? Người cảnh sát hỏi
- Một xác chết.... tao cũng chưa biết . tao đến trước mày khoảng 5 phút.... Minh vào xem chưa , tao dẫn mày đi
- Thôi....Đợi ngừõi đẹp pháp y đến rồi vào luôn......
Người cảnh sát hình sự vừa dứt lời thì một chiếc xe màu trắng khác hụ còi và dừng lại ngay ngoài lề đường công viên . cánh cửa xe xịch mở và một cô gái ước chừng hai mươi mấy tuổi bước xuống với nhiều độ đạc lỉnh kỉnh . nếu không có bộ cảnh phục công an sẽ chẳng ai nghĩ rằng cô gái này lại là một cảnh sát . Cô rất đẹp , một vẻ đẹp nhu mì với một đôi mắt sáng dịu dàng , mái tóc dài , đen mượt , vóc dáng dong dỏng và làn da trắng ....
- Chào người đẹp.... ! Tôi không nghĩ một kẻ mổ xác chết lại có thể đẹp như thế.....Minh cười cười nói khi cô gái ấy bước lại gần mình
- Được chết dưới lưỡi dao của em tôi xin tình nguyện...Anh chàng cảnh sát hình sự đế theo....
- thôi đi hai ông tướng..... mang những lời có cánh ấy mà cưa cẩm mấy em rỗi việc nhé.... Vào việc thôi....
- Tôi dẫn hai người đến hiện trường......Minh nghiêm túc nói ngay ....Anh là vậy ...khi nào nói đến công việc anh đều có ngay thái độ nghiêm túc cần thíêt . Minh đi trước dẫn đường . Cả ba tiến sâu vào công viên

.... Hiện trường vụ án là một bãi đất trống , cỏ mọc lan tràn sát với một bức tường dài ngăn cách công viên Gia Định với khu huấn luyện thể thao hàng không . Nới đó cò khoảng ba cây cổ thụ lớn và xung quanh cỏ mọc um tùm che khuất tầm nhìn . Một xác chết nằm xấp gần một cây cổ thụ . Từ khu ngoài vào đền cây cổ thụ có một vệt cỏ bị dẫm nát . Cô gái làm ở bộ phận pháp y nhìn xác chết rồi quay sang Minh và anh bạn hình sự nhắc khẽ....
- Cẩn thận coi chừng làm mất dấu vết....
- Biết rồi..... cứ làm như...Anh cảnh sát hình sự khẽ gắt
Cô gái không trả lời , lặng lẽ rút từ chíêc túi xách của mình đôi găng tay cao su rồi đeo vào . Sau đó cô lấy vài chiếc túi nilon trắng đưa cho Minh....
- Minh kêu quân của Minh thu nhặt các vật xuất hiện xung quanh đây trong bán kính 5 mét.....còn ông Mẫn... đứng đó làm gì ? Tôi đọc...ông ghi biên bản nhé....

Minh quay trở lại lúc Mai , cô gái ở bộ phận pháp y đang nói thao thao bất tuyệt , còn Mẫn ...anh cảnh sát hình sự đang lúi húi ghi chép....:

- Xác chết là nam.... chết trong tư thế nằm xấp.....cao 1m65.....áo thun trắng....quần jean đen . Trên cánh tay trái có vết chích.... Ông Mẫn chụp hình đi..!..
Mẫn buông cuốn sổ vớ lấy máy ảnh bấm vài kiểu . Ánh đèn flash lóe lên liên tục.....
- Rồi ..... Rồi bây giờ tôi sẽ lật xác chết lên nhé....Ông Minh phụ tôi một tay nào....
Minh đến bên cạnh Mai rồi hì hục đẩy xác chết ngửa lên . Một gương mặt trắng bệt..... và thoáng nhìn qua khuôn mặt xác chết Minh ngẩn người . Một cái gì đó như một luồng điện xuyên qua người Minh khiến anh ngẩn người . Mai không để ý đên thái độ của Minh , cô hoàn toàn tập trung vào xác chết . Bàn tay cô lướt trên các phần da thịt của xác chết ...miệng vẫn thao thao :
- Phần đầu không bị chấn thương.... Phần ngực tốt..... Tứ chi không có vấn đề.... Để coi phần cổ xem nào..... À cũng không có vấn đề gì.....ủa...Minh...ông sao vậy ?
- Tôi biết nạn nhân..... Minh buột miệng
- Là ai............. ?
- Một thằng nhóc bị mất tích hai ngày nay.....Sáng nay má của nó mới đến báo.....
- Ồ...... Mẫn nhún vui . Vậy là mọi chuyện đã trở nên đơn giản rồi....
- Tại sao nó chết vậy Mai ? Minh hỏi
- Chưa nói đuợc . Ông nhìn kìa..... Mai chỉ cho Minh thấy những ống tiêm đang nằm rải rác xung quanh xác chết .
- Nó chết vì chích ma túy à ?
- Có thể..... Nhìn vết chích trên tay trái của nó là biết ...nhưng phải khám nghiệm tử thi mới biết chắc được
- Thu quân đựơc chưa.... ? Mẫn có vẻ sốt ruột
Mai rút ra một gói , mở ra.... Thì ra đó là một cái túi nilon màu đen dài ....
- Kêu lính của ông đưa xác chết ra xe nhé...! Mai nói rồi quẳng chíêc túi cho Minh . Cô rút tay ra khỏi đôi găng tay cao su , khẽ cột lại mái tóc .
- Ai sẽ lo vụ này ? Mai lơ đãng hỏi
- Tổ của tôi...Mẫn lên tiếng
- Vậy ngày mai , Mẫn ghé chỗ Mai lấy kết quả khám nghiệm nhé.....
- Được.... Nhưng hơi trễ vì tôi có chuyện tâm sự cùng thằng Minh.....
- Câu chuyện đồng tính của hai người bao giờ sẽ có kết cuộc đây..... Mai vừa cười vừa hỏi
- Tất nhiên là sẽ có kết quả hơn câu chuyện tình thảm thương của em và thằng Mạnh rồi.... Mẫn đùa lại rồi cả hai cùng cất tiếng cười..... Minh nhìn theo cái xác đang được hai anh dân quân tự vệ khiêng ra xe , lòng ngổn ngang biết bao câu hỏi.... Không....Minh không tin một cậu bé như vậy lại có thể chết vì tiêm chích quá liều....
- Làm gì ngẩn người ra thế Minh ? Mai hỏi
- Tôi nghĩ cậu bé này không phải chết vì tiêm chích ma túy đâu...
- Thôi mà Minh...Đó là chuyện của tao..... Mẫn gạt ngang.....Ngày mai tao với mày sẽ nói chuyện..... Mẫn nháy mắt
- Ngày mai chủ nhật..... Minh cắt ngang
- Ồ... tao quên mất...... Mẫn thừ người . Rồi đột nhiên như nhớ ra chuyện gì anh ta gọi với theo Mai đang đi ra hướng những chiếc xe....
- Mai..... Mai...!
Mai dừng lại , đợi Mẫn hối hả đi lên...
- Sáng mai đi uống café nhé.... Lâu lắm rồi chúng ta không họp mặt.... Em rủ thằng Mạnh đi luôn nhé
- Em sẽ nói với Mạnh.... Mai đáp một cách hờ hững . Một nét buồn nào đó xuất hiện trong mắt cô nhưng nó chỉ thoáng qua trong giây phút..... Thứ hai anh ghé em lấy kết quả nhé...cô nhắc lại rồi bứơc lên xe
- Nhớ nhé...Sáng mai tụi anh chờ em và thằng Mạnh.... quán cũ nhé.... Mẫn nói với theo trứơc khi Mai đóng sập cánh cửa xe màu trắng và rồi tiếng còi vang lên...chíêc xe lao vào dòng xe đang cuồn cuộn phía trước
- Tao về nhé.....Sáng mai tao qua mày.... Mẫn vỗ vai Minh rồi bứơc lên xe . Xe Mẫn chạy rồi mà Minh vẫn chưa thoát ra được trạng thái bàng hoàng.....Mãi một lát sau , khi những đám đông hiếu kì bắt đầu tản mát bớt , Minh mới thở ra . Quay sang Hoà , Minh khẽ nói... " Rút quân thôi..... "

.... Có tiếng chuông cửa dồn dập như hối thúc . Minh xỏ vội chiếc áo thun ba lỗ vào người rồi lệt quệt chạy ra mở cửa vì chàng biết chắc người đứng ngòai cửa là Mẫn chứ không ai khác . Chẳng ai quen biết lại có một kiểu nhấn chuông như thằng Mẫn , một kiểu nhấn chuông như muốn gây hấn ...vừa mạnh bạo , vừa khó chịu....và nếu biết chắc là Mẫn thì phải nhanh chóng bắng mọi gía phải chạy ra mở cửa nếu như không muốn ngôi nhà nứt ra vì những tiếng chuông......
- Chưa dậy sao...? Muốn nướng cho khét luôn à...? Mẫn nhãn mặt càu nhàu rồi đẩy chiếc xe bonus to đùng vào sân
- Chủ nhật mà.... Minh lúng túng thanh minh....
- Thôi lẹ đi.... Mẫn cắt ngang lời thanh minh của Minh một cách thô bạo nhưng Minh đã quen với tính cách của bạn mình nên anh không lấy đó làm phật ý . Để mặc Mẫn ngồi thừ ra trên ghế với mấy tờ báo . Minh chạy vào nhà tắm....

Mười phút sau Minh đã có thể tươi tỉnh ngồi sau lưng Mẫn và cả hai cùng vi vu trên đường....Chủ nhật ....vào lúc sáng sớm như thế này đường phố cũng rất thưa vắng người . Xe của Mẫn chạy vòng vèo và sau đó quẹo vào một con đường nhỏ bên hông đường Hòang Vãn Thụ rồi thắng gấp trứõc một quán caphe mang tên Tuấn Ngọc . Dường nhu là khách quen , anh chàng giữ xe không đưa thẻ ....Mẫn và Minh ung dung bứõc vào quán .

Đó là một quán cafe sân vườn khá rộng , cây cối um tùm khá mát mẻ . Giữa sân và rải rác đây đó , chủ quán cho để một số chuồng và lồng chim . Lũ chim nhảy nhót trong lồng hót tưng bừng hòa cùng với tiếng nhạc thật nhẹ làm cho người ta có cảm giác mình vừa tách ra khỏi cuộc sống xô bồ , ồn ào của thành phố và lạc vào một không gian nhà vườn ở một vùng quê nào đó . Tuy còn sớm nhưng quán đã khá đông khách . Minh và Mẫn lách người qua nhưng dảy bàn và ngồi vào một góc kế bên những chuỗi dây cát đằng chằng chịt lá . Cả hai đều biết có rất nhiều người đang nhìn theo mình . Vào những ngày chủ nhật này , khi trút bỏ bộ cảnh phục của ngành...Mẫn và Minh thật đẹp trai . Sáng hôm nay cả hai đều mặc qùân jean làm nổi bật chiều cao của cõ thể . Mẫn diện thêm một chíêc áo tshirt màu xám vừa vặn làm nổi bật vòng ngực vạm vỡ . Minh trông có vẻ thư sinh hõn với chiếc áo somi ngắn tay màu hồng nhạt . Nhưng cả hai đều không chú ý lắm đến ngọai hình của mình.....

- Hai cafe sữa đá nhé...... Minh gọi khi cậu phục vụ nhã nhặn chìa ra trứõc mặt hai người cái menu được làm khéo léo từ một mảnh gỗ.....

Nhóm 4M của họ là khách quen của quán này từ 6 nãm nay.....

Sự thân thiết của nhóm 4M : Minh , Mẫn , Mai và Mạnh bắt đầu từ những nãm tháng ngồi chung với nhau trong cùng một lớp chuyên khối A của trường Nguyễn Thượng Hiền . Cả bốn đều thích chõi bóng bàn , nghe ABBA và BEATLE , xem truyện trinh thám và đặc biệt ứõc mõ cháy bỏng được trở thành công an..... Trong suốt ba nãm học phổ thông...ứõc mõ chảy bỏng đó đã trở thành một chất keo kết dính họ với nhau . Họ trao đổi bài , đi luyện thi với nhau và những lúc nghỉ ngõi họ cũng không ngừng trao đổi với nhau về những tình tiết của một số vụ án trọng điểm nào đó đang được đãng tải trên báo chí.....

Nhưng rồi có một chuyện xảy ra làm cho sự định hướng về tương lai của cả nhóm đã thay đổi . Ngày nộp đõn thi đại học , Mạnh buồn rầu thông báo với cả nhóm là má nó không đồng ý cho nó thi vào trường an ninh vì ba nó mất sớm .... Cả dòng họ nhà nó chỉ còn nó là đứa thừa tự duy nhất và má nó không muốn nó lao đầu vào những công việc nguy hiểm.... Hom sau đến phiên Mai , đứa con gái duy nhất của cả nhóm và là niềm tự hào của cả nhóm cũng tuyên bố không thể thi vào an ninh vì bố mẹ không cho phép . Mẹ của Mai là bác sĩ và mong ứõc lớn nhất của bà là thấy con gái nối nghiệp mình . Mặc dù Mai đã cố gắng giải thích với mẹ rằng cô học khối A thì không thể nào thi vào y dược được nhưng mẹ cô vẫn khãng khãng . Bà nhất quyết cho thêm tiền để cô đi luyện thi thêm môn sinh và tuyên bố nếu cô thi vào trường an ninh thì mọi chi phí học tập về sau này cô phải tự lo.....Thấy cả nhóm buồn rười rượi , cuối buổi Mai cười tuyên bố... " Mấy anh yên tâm.... ( chẳng hiểu sao Mai lại thích gọi là các anh và xưng Mai )...em đã có cách tính cho trọn vẹn đôi bề.... " . Cả nhóm bu lại hỏi thì Mai kiên quyết không nói cách của cô . Mãi sau này khi nàh trường phát phiếu báo danh , cả nhóm mới ngã ngữa khi thấy Mai đãng kí thi vào trường quân y.....

Bốn nãm sau , cả bốn người đều tốt nghiệp . Minh được phân về làm công an phường.... Mẫn nổi lên nhờ thành tích bắn súng trong các đợt hội thao của trường nên được đặc cách đưa về đội hình sự của quận . Ba nãm sau đó Mai cầm quyết định về phòng pháp y thành phố.... Còn Mạnh thì trở thành phóng viên tập sự của một tờ báo an ninh.....Bốn nãm miệt mài học tập cũng là bốn nãm diễn ra một cuộc chạy đua quyết liệt giữa 3 thành viên nam đến trái tim người phụ nữ duy nhất của cả nhóm . Mang tiếng là quyết liệt nhưng có lẽ hãm hở và nhiệt tình nhất chỉ có Minh và Mẫn.... còn Mạnh thì do việc học nhiều nên nó không có nhiều thời gian.... Vậy mà ông trời như muốn trêu ngưõi khi kẻ dành ít thời gian và công sức nhất lại chiếm được trái tim người đẹp.... Minh và Mẫn sau vài tháng đau khổ rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và chấp nhận sự thật rằng dù sao Mạnh và Mai cũng đã yêu nhau và họ không có lỗi gì trong chuyện này . Minh và Mẫn cũng không muốn mất đi một tình bạn đẹp.....và thế là họ lại vui vẻ với nhau.......

Mẫn rút một điếu thuốc rồi lặng lẽ hút....Minh im lặng ngồi lắng nghe tiếng hát của Tuấn Ngọc đang thì thầm.... Thật hiếm hoi khi có những giây phút thật sự thư giãn như thế này....

- Mấy giờ rồi... ? Mẫn vặn mình rổi hỏi
- 9 giờ...............
- Cặp đó lề mề thật đấy....Mẫn bắt đầu có vẻ cau có..
- À..... Đến rồi kìa...Minh nhìn ra ngòai và reo lên.... Ủa....không thấy thằng Mạnh....


.... Mai đã thấy Minh giõ tay ra hiệu . Cô len lỏi qua đám đông và tiến lại bàn của Mẫn và Minh . Mẫn và Minh ngẩn người . Mai quá dễ thương trong một chiếc áo màu xanh nhạt có điểm thêm vài bông tường vi trắng li ti và chíêc váy ngắn ngang gối . Trông cô có vẻ giống một nhân viên vãn phòng hõn là một người làm trong ngành công an .

- Mạnh đâu ? Mẫn hỏi...đây cũng là cách để Mẫn che giấu sự lúng túng của mình khi anh phát hiện ra cái nhìn của anh hướng về Mai không được tế nhị lắm
- Anh ấy bị mệt....Mai trả lời nhát gừng
Cả Mẫn và Minh đều thấy Mai có vẻ gì đó không được thỏai mái nên họ không hỏi thêm.... Cả ba đột nhiên im lặng . Vài phút sau Mẫn đột nhiên lên tiếng hỏi như muốn phá vỡ không khí im lặng....

- Kết quả khám nghiệm thế nào em...?
Mai đột nhiên bừng tỉnh trở nên sôi nổi...
- Những gì tụi mình suy đóan đều sai anh ạ..... ! nạn nhân không phải chết vì bị tiêm chích ma túy quá liều...
Mẫn ngước mắt nhìn Mai với một cặp mắt ngạc nhiên .
- Vậy thì..................
- Nạn nhân chết vì vỡ tim........ Lượng ma túy được tim vào cõ thể nạn nhân sau khi nạn nhân chết vì vỡ tim
- Tại sao lại là vỡ tim.............? Bị đâm à....?
- Mày sao thế ...? Minh nhìn Mẫn.... tại hiện trường trên xác nạn nhân đâu có vết đâm nào đâu...? Mày quên rồi à...?
- Đúng vậy..... Mai khẳng định... Nạn nhân bị bệnh tim bẩm sinh.... Có chuyện gì đó xảy ra khiến lượng máu dồn về tim của nạn nhân quá nhanh khiến tim bị vỡ.....
- Chuyện gì thế nhỉ....?
- Sao lại hỏi em....? Anh phải là người trả lời chứ....? Mai cười......
- Mày có báo cho bố mẹ nó biết chưa....? Mẫn quay sang Minh hỏi.....
- Bố mẹ nó đã đến nhận diện ngay chiều hôm đó rồi anh ạ..... Tội nghiệp..... Mai trả lời thay cho Minh...

Minh vẫn không thể nào quên được hình ảnh bà mẹ của cậu bé gần như ngất xỉu trong vòng tay của người chồng trong buổi chiều hôm ấy..... Trong những giờ sau đó câu nói mà bà ta có thể nói được luôn là.... " không thể nào...? không thể nào.... ? "

Đột nhiên tiếng Mai thì thầm như nhỏ lại làm Minh chú ý....
- Có một điểm rất ngạc nhiên anh ạ...?
- Chuyện gì..... ?
- Hậu môn của nạn nhân bị tổn thưõng......
- Sao ?
- Em e nạn nhân đã quan hệ tình dục đồng giới trứõc khi chết......

.....- Quan hệ tình dục đồng giới ?
Cả Minh và Mẫn trố cặp mắt ngạc nhiên lên nhìn Mai . Cả hai cảm thấy thật mơ hồ trước những gì Mai vừa cung cấp . Họ không thể nghĩ ra bằng cách nào hai thằng đàn ông có thể quan hệ tình dục với nhau . Thấy Mẫn và Minh ngơ ngác , Mai bật cười... :
- Có gì lạ đâu..?
- Anh không hiêu... Mẫn lúng túng lên tiếng
- Em không giúp đỡ được gì anh trong chuyện này đâu... Em chỉ cung cấp những thông tin và tìm ra nguồn gốc những thông tin đó phải là anh và anh Minh..........

Mẫn không nói gì thêm vì bản thân anh cũng cảm thấy lúng túng khi nói đến chuyện tình dục trước mặt con gái . Dù Mai là bác sĩ và cô chẳng ngại gì vấn đề này nhưng Mẫn vẫn cảm thấy sao khó mở lời . Câu chuyện do vậy đột nhiên chùng xuông.....

Nắng bắt đầu lên cao . Những tia nắng chói chang xuyên qua những tán lá cát đăng xanh xanh chiếu vào nơi ba người ngôi... Minh thở dài :
- Trưa rôi....chúng ta về thôi....
- Tụi anh đưa em vê.... Mẫn lên tiếng
- Thôi..em phải ghé nhà mấy đứa ban.... Hai anh cứ về trước đi.....

Đợi Mai nổ máy rồi hoà vào dòng người tấp nâp , Mẫn đạp máy xe rồi rồ ga chạy chầm chậm về hướng Phú Nhuận . Trong đầu anh cứ nôn nao bao nhiêu ý nghĩ về những thông tin mà Mai vừa cung cấp . Anh có cảm giác vụ án này không phải là một vụ án đơn giản như anh đã từng nghĩ . Hôm phát hiện ra xác chết , được biết tung tích nạn nhân do Minh cung cấp Mẫn đã nghĩ có lẽ một cậu con nhà giàu nào đó do chích ma tuý quá liều nên tử vong... Vậy mà giờ đây nhưng suy nghĩ đó đã trở nên quá ngây ngô trước những phát hiện của pháp y . Một cậu bé mưới bảy tuổi , học giỏi . dễ thương , con nhà gia giáo lại bị phát hiện có quan hệ tình dục đồng giơi.... Mà quan hệ tình dục đồng giới là như thế nào ? Thật sự Mẫn vẫn chưa hình dung ra chuyện này

- Minh...mày biết cái vụ này không ?
- Vụ gi....? Minh ngơ ngác trước câu hỏi bất thình lình của Mẫn
- Thì cái vụ quan hệ tình dục đồng giới đó .....
- Nếu tao biết thì mày cũng phải biết vì nếu tao quan hệ tình dục đồng giới thì mày sẽ là người đầu tiên tao quan hệ đó ..... Minh hét vào tai Mẫn
- Thôi mày .... Giờ mà còn giỡn đươc.... Mày xem ở địa bàn mày có đối tượng pd nào không...? Mẹ kiêp..Tự nhiên lại dính vào ba cái vụ này .... Mẫn bực bội văng tục rồi rồ ga . Chiếc xe chồm lên như một con ngựa bất kham rẽ vào đường Hồ Văn Huê . Đã đến ca trực của Minh.



Hết


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!



http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)