PDA

View Full Version : Dì Tôi I (5 Phần) (Tác giả: Lao Đức Nặc)



Congtu
12-23-2016, 03:42 AM
DÌ TÔI

(Truyện Loạn Luân)

Tác giả: Lao Đức Nặc
E-mail: laoducnac***@coithienthai.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

Phần 1: Khó Quên

Thưở đó tôi chỉ mới mười lăm tuổi, cái tuổi mới lớn đầy sức sống trong một cơ thể khoẻ mạnh cường tráng. Gia đinh tôi khá giàu có tại Hội An Quảng Nam nên cho tôi ăn uống khá đầy đu, thịt cá ê chề cao lầu hàng bữa. Ba tôi là một võ sư nổi tiếng với tài trị bịnh bằng nội công và bán thuốc Bắc trên con đường lớn nhất thị xã. Tôi được ba dạy võ từ bé lại còn cho tẩm bổ những phương thuốc Bắc gia truyền nên mới mười lăm tuổi mà tôi sức vóc to lớn, thuộc lòng các bài quyền trung đẳng Thiếu Lâm va` cả các môn nhu đạo các thế bẻ khóa tay chân hiểm độc, và đã thượng đài đánh thắng những kẻ lớn hơn mình cả chục tuổi lúc bấy giờ. Vì lo học võ hơn học chữ?nên mười lăm tuổi mà tôi chỉ học tới lớp 8 và to con nhất nhì trường Trần Qúi Cáp tại Hội An. Tụi bạn tôi sợ tôi một phép. Thằng nào cũng ton hót nịnh nọt và nhờ cậy mỗi lần cần tôi tháp tùng đi đánh lộn. Tôi nổi tiếng là Dũng Judo dạo đó.

Kỳ nghỉ hè năm 1974 tôi được ba mẹ cho vào Sài Gòn chơi ở nhà người dì ruột em mẹ tôi. Dì tôi năm đó gần bốn mươi. Chồng dì là sĩ quan quân lực VNCH và dượng đã mất 6 tháng trước trong một trận đánh kinh khủng tại Bình Long. Ba mẹ tôi dặn tôi phải săn sóc an ủi dì và chơi với hai đứa bé chỉ mới 8 và 4 tuổi. Tôi thương mấy đứa bé này lắm vì tôi là con một trong gia đình, lần tụi nó về Hội An chơi hè ba năm trước tôi dẫn thằng anh đi tắm sông bắt chim câu cá thật vui. Còn con bé lúc đấy mới 1 tuổi thật xinh và ngộ nghĩnh khiến tôi bồng ẳm cả ngày. Còn dì tôi thì thật dễ thương. Dì giống hệt mẹ tôi nhưng trắng và cao hơn. Dì rất vui tánh và nơi nào có dì là nơi đó trở nên vui nhộn ngay. Trông dì và dượng thật xứng đôi vừa lứa giữa một cô giáo tiểu học xinh đẹp và một người lính chiến to lớn oai hùng. Nhưng có một điều mà dì hay làm tôi giận là dì hay trêu ghẹo tôi với các cô bé hàng xóm ? nhiều cô lớn hơn tôi ba bốn tuổi nhưng đã thích tôi rồi. Đôi lúc tôi giận dì lắm nhưng khi dì khi cảm thấy hơi quá là dì ngừng ngay và làm hòa bằng cách dẫn tôi đi xem cine hay ngồi đọc Tiếu Ngạo Giang Hồ cho tôi nghe. Tôi học dốt nên đọc chậm lắm! Giọng đọc của dì thật hay, nó trong trẻo chậm rãi làm tôi nghe hoài không chán. Đôi lúc tôi nhìn vào cặp môi đang mấp máy của dì thấy nó đỏ rực không cần son mà trong lòng dợn lên một cảm giác kỳ lạ. Tôi không hiểu sao nữa! Tôi hay nằm ôm hông dì nằm trên sàn gạch men mát lạnh giữa nhà nghe dì kể chuyện. Mùi trong người dì và hương bồ kết trong tóc thoang thoảng bay ra làm tôi ngây ngất và nhiều lúc nằm thế ngủ quên lúc nào không biết. Thật êm đềm làm sao! Còn dượng tôi là một người lính tài giỏi. Dượng đi đánh giặc khắp bốn vùng chiến thuật lại thêm là sĩ quan huấn luyện Judo và sình lầy cho sư đoàn Dù oanh liệt thưở nào. Dượng rất thân với ba tôi và cũng thương tôi lắm vì biết tôi thích võ nghệ như họ vậy. Rất nhiều đòn thế của Judo và phương pháp luyện tập là do tôi học được từ dượng mà ra, trong đó có đòn gạt chân ném Okuri-ashi-harai hay thế siết cổ Tsukkomi-jime là tôi rất thuần thuộc. Ngày dượng tử trận tôi như mất hồn, khóc hoài vì nhớ thương ông. Tôi thấy thương cho dì tôi quá, vì dì còn quá trẻ đễ chịu cảnh góa bụa nhu vầy. Ba mẹ tôi vào Nam đem xác dượng về Nha Trang để chôn vì dượng nhiều khi hay bông đùa thích trở về yên nghỉ giấc ngàn thu nơi quê cũ. Nghe ba mẹ nói dì lúc đấy trở nên buồn bã không còn vui tươi như xưa, dù có hai đứa trẽ lúc nào cũng vô tư vui đùa bên cạnh chưa hiểu rõ sự mất mát lớn lao nhất trong cuộc đời của chúng. Tôi nhất định đi thăm dì và hai đứa em bà con để an uỉ họ dịp nghỉ hè này?

Mùa hè ở Sài Gòn thật khó chịu. Cái nóng gắt gao bực bội chứ không như ở Hội An nhờ gần biển nên vẫn còn thở được. Tôi đón xích lô máy chạy về đường Trương Minh Giảng vào một ngỏ hẻm gần trường đại học Vạn Hạnh. Tôi đi kỳ này không báo cho gia đình dì biết. Đường xá ở Sài Gòn tôi tương đối khá rành vì đã từng ở đấy mấy mùa hè trước đây. Cũng con hẻm cụt này đường ổ gà lởm chởm đầy nước sau những cơn mưa rào bất chợt. Chiếc xích lô máy gầm gừ nhồi tôi lên xuống muốn văng ra khỏi xe. Tới nơi tôi xuống xe trã tiền xong đứng bấm chuông trước cái cổng sắt hen rĩ sét. Thằng cu Hải chạy ra.
"Ông hỏi ai ?
Nó nhận không ra tôi vì đã hơn ba năm không gặp. Tôi mỉm cười.
"Anh Dũng nè Hải. Má có nhà không em?"

Thằng Hải ngờ ngợ nhìn tôi một lát rồi reo lên chạy vào trong nhà. Một lát sau nó và một người đàn bà bồng một đứa bé bước ra. A, dì tôi đây rồi. Đã lâu không gặp nhưng cái dáng cao cao của dì không làm sao tôi quên được. Cũng làn da trắng xanh, mái tóc dài ngang vai và dù đã đứng tuổi mà còn xinh đẹp như thời còn con gái. Chỉ có nụ cười quen thuộc trên môi là không còn mà thay vào đó là một vẻ buồn xa vắng nhìn đến nảo lòng. Nhưng dì cũng nhoẻn miệng cười khi thấy tôi. Dì bỏ con bé trên tay xuống mở cổng.

"Dũng con! Sao con đến không báo trước cho dì biết."

Tôi đẩy cổng bước vào ôm chặc dì. Lúc này dì chỉ đứng ngang cằm tôi chứ không như ba năm trước tôi chỉ cao tới mắt dì. Dì ôm tôi. Bộ ngực dày mềm mại ép vào phía bụng làm cấn cấn rợn rợn. Tôi hít mạnh mùi hương quen thuộc trên tóc dì. Tôi nhớ mùi hương này quá. Mùi hương nhẹ nhàng đem lại biết bao kỹ niệm ngày xưa. Dì bỗng đẩy tôi ra đứng nhìn tôi từ trên xuống dưới.
"Con mau lớn qúa Dũng à. Bây giờ cao không kém gì Dượng cả."
Dì bỗng ngưng lại khi mới nhắc đến Dượng. Tôi biết dì nhớ lại Dượng Tuân dù ông mất đã hơi lâu. Tôi vội vàng nói.
"Dì ơi, má con có ít quà cho dì và mấy em nè."

Tôi đem rất nhiều sảm phẩm miền Trung cho gia đình dì. Nào kẹo mạch nha, đường phèn Quảng Ngãi, thanh trà Huế, mắm sò Lăng Cô, v.v.. và đồ chơi làm bằng tay cho hai đứa bé bày ra đầy cả căn phòng khách nhỏ xíu. Nhìn hai đứa bé lăng xăng cười đùa vui vẻ, tôi liếc sang dì bỗng thấy dì đang nhìn tôi chăm chú. Dì cúi mặt xuống khi thấy tôi bắt gặp dì nhìn trộm. Sau này tôi mới biết vì tôi tướng tá cao lớn như dượng và trong nhà không có đàn ông đã lâu nên sự hiện diện của tôi làm dì nhớ lại ngày xưa mỗi khi dượng đi phép về thăm nhà. Tôi hỏi.
"Sao vậy dì? Mặt con dơ lắm sao?"
Dì bật cười.
"Ừ. Dơ lắm, xấu lắm. Như Lệnh Hồ Xung vậy đó."
Tôi đỏ mặt. Mỗi khi dì nhắc tới Lệnh Hồ Xung là trước đây tôi hay giận lẩy vì con nhỏ học hơn tôi hai lớp bên cạnh nhà có biệt hiệu là Doanh Doanh. Con bé này hay kiếm cớ đi mua cam thảo để sang nhà kiếm tôi mà tôi cứ né. Nhưng lúc này tôi không còn giận dì mà tôi cũng cười theo.
"Hi hi. Dì nhắc con mới nhớ. Con nhỏ Doanh Doanh lấy chồng tháng rồi. Nó khóc lóc bên nhà với ba má con. Nhà nó gả nó làm vợ nhỏ cho ông Tàu già ở đầu phố."
Dì cũng cười.
"Thì tại nó thương con đó mà."

Tới đây thì tôi quê lắm vì tôi chưa biết thương ai bao giờ. Đôi khi tôi cũng không hiểu tại sao mấy cô gái cứ tặng thơ tặng quà cho tôi túi bụi mà tôi cứ dửng dưng không rung động. Nhiều cô phải công nhận là đẹp não nùng như các nữ hiệp trong phim Tàu ? như con bé Tiểu Thanh con cha Tàu già lấy con nhỏ Doanh Doanh chẳng hạn. Tôi đôi lúc cũng thắc mắc vì không biết tại sao mình không ưa được ai. Khi cố vẽ trong óc một khuôn mặt của một cô gái nào mà có thể sánh vai đi chơi dọc bờ sông Thu Bồn thì lạ thay khuôn mặt của dì hiện ra mồn một. Tôi bỗng buộc miệng.
"Nhưng con chỉ thương dì mà thôi!"

Tôi nói không suy nghĩ. Chẳng rõ cái gì làm tôi nói thế. Chúng tôi bổng im lặng không nói gì thêm. Rồi dì nhìn tôi dịu dàng nói.
"Dì biết con thương dì như con thương má con. Dì cũng thương con lắm."
Dì bước đến ôm mặt tôi trong hai bàn tay mát rượi. Những ngón tay dài nhỏ vén tóc trên trán tôi và hôn nhẹ trên trán rồi đứng dậy.
"Đi vào trong nhà thay đồ rồi tối nay dì dẫn đi ăn đầu cá lóc quấn bánh tráng ngon lắm. Nhanh lên nhé vì đông đợi lâu lắm."


Đêm trăng

Chẳng biết gì làm tôi thức dậy, cái nóng đêm hè ở Sài Gòn hay vì tiếng động phía sau cửa sổ? Là con nhà võ tôi rất nhạy với tiếng động. Tôi ngồi dậy. Ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ thật sáng. Tôi nghe tiếng bước chân và tiếng lục đục của ai. Chẳng lẽ ăn trộm? Vậy thì mày tới số với ông rồi mới chọn ngày ông tới đây mà ăn trộm. Tôi len lén thò đầu nhìn qua góc cửa. Mắt ước lượng chiều cao thành cửa để bay ra ngoài. Hai con mắt tôi bỗng trợn to lên. Dì tôi! Phải! Đúng là dì! Dưới ánh trăng thân hình dì trắng toát lồ lộ bên cái giếng nước sau vườn. Tôi không tin được mắt tôi. Tôi đưa tay lên dụi mắt và bấu vào mình để chắc rằng mình không mơ. Khi biết chắn thế tôi hoảng hồn hụp đầu và nằm xuống. Tim tôi đập thình thịch. Trời ơi! Sao ghê thế này? Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rỏ cái dáng ẻo lã khêu gợi của dì trong đêm hôm đó. Tiếng dội nước vang lên cho tôi biết dì đang tắm. Có lẽ vì trời quá nóng chăng? Trong người tôi một niềm bức rức khó tả. Tôi nằm trằn trọc khi tiếng nước vẫn dội đều. Không dằn được nữa tôi ngồi dậy. Lại len lén vì sợ dì bắt gặp, tôi nhô đầu lên. Tim tôi đập to đến nỗi có lúc tôi sợ dì nghe được nên lại thụp xuống. Tôi ngồi lên thụp xuống cả ba bốn lần trước khi chắc chắn là dì không để ý tôi mới yên tâm ngồi ngắm dì khỏa thân tắm dưới ánh trăng . "Dì đẹp quá dì ơi! Cho đến bây giờ con cũng không quên được thân hình kiều mỵ của dì trong đêm hôm đó." Dì tôi đẹp quá. Dì đẹp gấp trăm lần con bé Tiểu Thanh! Không có gì có thể tả được cái đẹp vô biên này. Nó vượt không gian và thời gian và nó mở mang cho tôi một chiều hướng mới, một khía cạnh mới trong cuộc đời làm người và ảnh hưởng rất nhiều trong cuộc sống tôi sau này. Dì cầm gàu đưa lên dội nước trên làn da trắng muốt. Dì đưa lưng về phía tôi. Làn da ướt đẩm lấp loáng ánh trăng làm dì càng đẹp thêm bội phần. Tôi say mê nhìn ngắm. Tôi thấy rất rõ làn da không một hạt mụn của dì. Cặp mông rắn chắc thật khiêu khích. Dì không biết có người nhìn lén nên vẫn tự nhiên. Dì xoay người lại. Cặp nhũ hoa đầy đặn hãy còn săn chắc chìa ra nhọn hoắc. Tôi đưa mắt nhìn xuống dưới. Một vùng biển đen như cuốn hút cả hơi thở làm tôi choáng ngợp. Cặp đùi dài thon thả trắng muốt thả dài từ chốn đó. Tôi trân cứng, môi mím chặt, hai tay bám thành cửa như sợ nếu thả ra tôi sẽ té nhào. Trời ơi! Trời ơi. Tôi cứ kêu lên trong đầu như thế không biết bao nhiêu lần. Dì bổng ngẩng đầu lên và ... thấy tôi. Dì hơi hốt hoảng thả gàu ra lấy tay che ngực và vùng biển đen tội lỗi. Chết tôi rồi! Nhưng không biết gì làm tôi ngồi yên vẫn nhìn dì trân trối. Môi dì mấp máy gì tôi không nghe tiếng được tiếng còn. Hình như là "con đi ngủ đi đừng có nhìn dì như vậy" thì phải. Tôi không nghe, mà có nghe chăng nữa thì lúc đó tôi cũng làm bộ không nghe. Tôi vẫn nhìn dì, mắt mở lớn, hai tai nóng bừng và tim càng đập mạnh hơn. Dì có lẽ không biết làm sao nên đứng thế ngường ngượng. Một lát sau không rõ tại sao dì tủm tỉm cười ... và bỏ tay xuống, buông thả không ngại ngùng mắc cở nữa (với cháu ruột của dì.) Dì lại tiếp tục tắm như lúc trước. Lần này thỉnh thoảng dì lại ngẩng đầu nhìn lên như coi tôi có còn chổ củ. Tôi lúc này như người đang ở trên mây. Dì đã biết tôi nhìn lén dì đang tắm mà chẳng la rầy mà trái lại còn đứng tắm cho tôi xem. Tôi sướng lắm. Tôi thấy tôi hạnh phúc quá. Dì có lẽ tắm đã xong nhưng vì thấy tôi còn nhìn (hay vì trời quá nóng) nên dì đứng tắm lâu hơn. Tim tôi đã đập lại bình thường nhưng phía dưới người tôi cồm cộm căng cứng. Dì thong thả bước lại gần cửa sổ vẫn không gì che đậy.
"Con hư lắm nhé. Đi ngủ đi."
Rồi dì lại cười
"Lần sau mà còn nhìn trộm là dì phạt đếch vào mông năm roi đó."

Tôi lại thấy xấu hổ. Không dám nhìn thẳng vào người dì nữa tôi dạ mấy tiếng luýnh quýnh nằm xuống giường. Tôi nằm xuống trằn trọc không ngủ được. Hình ảnh và thái độ của dì đã ám ảnh tôi, bấy giờ và mãi mãi về sau.

(Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 2 )


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!

http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)

Congtu
12-26-2016, 02:13 AM
DÌ TÔI

(Truyện Loạn Luân)

Tác giả: Lao Đức Nặc
E-mail: laoducnac***@coithienthai.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

Phần 2: Buổi sáng


http://www.coithienthai.com/images/ad_story6.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story6.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story7.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story7.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story8.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story8.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story10.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story10.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story11.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story11.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif
http://www.coithienthai.com/images/ad_kangen_water_468x60.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story14.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_kangen_ukon_468x60.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story15.html)



Ngọn đèn dầu đã cạn
Nhưng đêm vẫn vô cùng
Lòng tôi như vô hạn
Trên ngực nàng thanh xuân

Nguyên cả đêm không ngủ được, tôi phải ngồi tập thiền theo cách chỉ dẫn của thân phụ để xóa tan tấm thân vệ nữ trắng nỏn của dì. Thông thường tôi chỉ cần năm phút là nhập định mà nay có đến hơn nửa tiếng mà hình bóng dì cứ lởn vởn trong đầu. Rốt cuộc tôi phải trở lại nguyên tắc căn bản đếm hơi thở để từ từ đi vào vô thức. Khi tôi xả thiền thì trời đã mờ sáng và ngay lập tức hình ảnh dì lại xuất hiện như một bức tranh ăn sâu vào trí nhớ. Không làm sao xóa tan nét gợi cảm của dì được, tôi bước ra sau vườn để tập thể dục và đi mấy đường quyền Thiếu Lâm cao đẳng mới học được từ thân phụ. Khi xong bài quyền mất chừng một tiếng đồng hồ tôi bắt đầu chậm lại để lấy hơi thở. Bổng tôi nghe tiếng gọi của dì từ nhà bếp.
"Dũng ơi! Vào đây dì làm đồ ăn sáng con nha."

Tiếng trong trẻo của dì vang lên làm tôi thót ruột lại. Cảm giác này giống như lúc lên võ đài lần đầu khi ba tôi cho tôi đọ sức với lò võ Huỳnh Sơn nữa năm về trước. Nghĩ cũng lạ. Tôi không biết cảm giác này là sợ hay là kích thích nhưng tôi chỉ biết chắc là tôi thích nó. Tim tôi lại đập thình thịch và mồ hôi đã ướt đẫm trên người lại chảy ra đầm đìa trên trán.
"Con vào ngay thưa dì. Con phải thay đồ đã."

Tôi đáp nhanh và chạy vào phòng lấy khăn lau sơ và thay quần đùi mới. Vì còn nóng trong người sau khi mới tập thể dục xong nên tôi ở trần như thế bước vào phòng ăn (cũng là phòng bếp) nhỏ xíu như cái lổ mũi. Sáng nay dì có vẻ vui hơn hôm qua. Mái tóc dài búi cao trên cổ, dì đang làm bánh mì trứng opla cho tôi và hai dứa bé, trông dì xinh đẹp kiêu sa làm sao! Tôi vẫn chưa dám nhìn thẳng vào dì vì mặc cảm phạm tội tối đó. Dì cũng thế nhưng dì tự nhiên hơn tôi nhiều, khi biết tôi còn mắc cở. Dì vẫn chưa nói thêm tiếng nào và tôi cũng thế. Hai chúng tôi như cùng ngượng ngùng, như hai đứa bé biết mình làm điều gì sai trái vẫn còn giữ kín trong lòng nên vụng về che dấu dầu đã hơi hiểu nhau. Tôi cảm thấy xốn xang khi thấy nét bẻn lẽn của dì khi mỗi lần tôi lấm lét nhìn qua. Dì bước lại gần đặt diã trứng có đến 6 cái trứng gà và vẫn dịu dàng như bao giờ.
"Ăn đi con. Dượng cũng hay ăn nhiều trứng lắm đó nghen. Dượng hay bảo với dì là người luyện võ cần rất nhiều chất đạm."
Ăn xong rồi đi chợ Tân Định với dì để mua thêm trái cây và thịt bò về làm cho tụi con."
Dì âu yếm nhìn tôi khi tôi mặt còn đỏ bừng vì sau khi hoạt dộng và lẫn xấu hổ. Bàn tay dì cầm cái khăn tay nhỏ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán tôi. Tôi bỗng dưng cảm động quá. Tôi ngồi nhắm mắt lại khi dì thấm nhẹ những giọt mồ hôi. Ước gì được như thế này vĩnh viễn, tôi chợt nghĩ. Bàn tay dì bổng ngưng la.i rồi dì dùng các ngón tay vuốt ve trên khuôn mặt tôi. Tôi rùng mình. Những ngón tay dài thuôn thả của dì mơn trớn trên má trên mũi và từ từ dần xuống cổ và hai bờ vai rộng. Dì vuốt ve vai tôi một lát trước khi nắn bóp trên đó. Những ngón tay trơn tru bò trên vai và cổ làm người tôi bổng mọc ốc và khoái cảm thoải mái nhẹ nhàng từ từ đi đến. Tôi bổng rên lên một tiếng khẻ.
"Ơ...hhhh..."
Dì ngưng lại hỏi.
"Con có sao không?"

Tôi không đáp chỉ lắc đầu lia liạ để dì yên tâm. Các ngón tay dì lại hoạt động tiếp và từ từ đến trên ngực tôi. Cặp vú căng nhưng mềm mại của dì cọ sát vào lưng tôi khi dì choàng tay ra phía trước xoa hai bàn tay ngọc trên ngực. Dì ôm sát tôi chặt hơn, hai bàn tay di động nhanh hơn, xoa bóp vuốt ve. Mặt dì lúc này vùi sâu vào tóc tôi trong khi tôi đang đê mê trong hạnh phúc.
"Anh Tuân ... anh Tuân ơi."
Dì bỗng thốt tên của dượng lên. Tôi ngồi sững sờ nhưng tôi hiểu rất nhanh dì nhớ đến dượng và tôi là người đã làm dì như thế. Tôi chỉ biết xúc động quá độ khiến tôi đứng dậy, xoay người và ôm dì vào lòng. Nước mắt tôi chảy quanh lăn dài xuống má.
Tiếng nấc dì vang lên.
"Dì nhớ dượng quá con ơi."
Chúng tôi đứng đấy ôm nhau khóc. Khóc thật lâu như ngày đầu tôi nghe tin dượng mất. Đôi lúc tôi tự hỏi tại sao chiến tranh lại xảy ra để cướp đi các người tôi thương quí nhất trên đời? Tại sao dân tộc ta phải trãi qua những khốn khổ tàn nhẫn như thế? Có phải chỉ vì mộng thế giới đại đồng huyển hoặc hay vì lòng tham quyền lực của một số ít người đã xô đẩy dân tộc tôi vào hoàn cảnh cực kỳ đau khổ như gia đình của dì tôi bây giờ? Tôi thấy nước mắt dì thấm vào ngực tôi. Tôi để cho dì khóc lặng lẽ một lát và bỗng dưng tôi cúi xuống nâng mặt dì lên liếm vào mắt và má dì. Tôi liếm sạch các dòng nước mắt như muốn xóa tan đi đau khổ trong lòng dì và cũng của chính tôi.

Tôi thấy người dì rung bần bật. Tay dì bấu chặt trên lưng tôi. Tôi cũng run không kém nhưng tình thương của tôi cho dì đã làm tôi quên tất cả. Tôi liếm lên cặp mắt đẹp như hồ thu, trên sóng mũi cao kín đáo, trên hai gò má hơi cao đầy đặn của người đáng lẽ phải được hưởng hạnh phúc lâu bền ... và trên cặp môi mọng đỏ như thoa son của dì. Dì xiết tôi mạnh hơn. Cặp môi dì hé ra và ngậm lấy đầu lưỡi tôi. Răng tôi ê lại, lưỡi tê tái khi các giác quan đều

biến sạch ngoại trừ xúc giác và vị giác. Mắt tôi bổng mờ và hai tai điếc đặc đi khi dì cho tôi biết thế nào là hôn giữa hai người khác phái. Tôi không biết thế này là sai luân lý, là loạn luân, là một tội mà xã hội không bao giờ tha thứ. Nhưng tôi biết làm sao? Tôi chỉ biết tôi đang thương dì bằng một mối tình mà còn sâu đậm hơn cả tình thương tôi có cho ba má tôi. Không biết nữa! Tôi rõ dì đang hôn tôi chứ không phải đang hôn dượng, nhưng tôi vẫn không khó chịu dù dì có tưởng tượng tôi là dượng chăng đi nữa. Tôi chỉ muốn mang lại hạnh phúc cho dì dù phải làm bất cứ điều gì. Dù là có thay thế... dượng cho dì. Tôi say mê hôn dì như là một đứa bé mới ăn kẹo lần đầu. Tôi riết mạnh dì trong tay, miệng ham hố nút cái lưỡi mềm mại uốn éo trong miệng. Phía dưới tôi cương cứng cọ vào phần bụng mềm mại của dì. Nụ hôn thơm ngát còn đọng trên đầu lưỡi chưa tan nhưng dì đã dừng lại. Mặt mày đỏ bừng, hơi thở hổn hển và dì đẩy tôi ra.
"Thôi con. Cho dì xin."

Tôi chưa kịp hoàn hồn thì dì đã rời vòng tay và giọng nói dì còn xao động
"Ăn sáng đi con. Để dì lên đánh thức hai đứa nhỏ dậy."
Dì bỗng chồm lên hôn vào má tôi và như một cô gái mới biết yêu bẽn lẽn chạy nhanh vào trong phòng.

(Hết Phần 2 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 3 )


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!

http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)

Congtu
12-27-2016, 01:05 AM
DÌ TÔI

(Truyện Loạn Luân)

Tác giả: Lao Đức Nặc
E-mail: laoducnac***@coithienthai.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

Phần 3


http://www.coithienthai.com/images/ad_story6.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story6.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story7.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story7.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story8.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story8.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story10.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story10.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story11.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story11.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif
http://www.coithienthai.com/images/ad_kangen_water_468x60.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story14.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_kangen_ukon_468x60.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story15.html)



Tôi ngồi đợi đã lâu. Ngo.n đèn neon ngoài giếng đã tắt khi ánh trăng từ từ xuyên qua những ngọn cây. Tôi yêu trăng nhưng chưa bao giờ mong đợi như đêm hôm nay. "Trăng ơi, ta đợi mi hơn gì hết. Đến nhanh lên nhé, nhanh lên đi mà." Tôi nhìn lên đợi bóng trăng qua cửa sổ. Rốt cuộc rồi nó cũng đến, ánh trăng sáng ngời của đêm rằm phủ xuống tràn ngập thấy rõ bàn tay đang run run của tôi trên thành cửa. Tiếng cửa sau cọt kẹt mở ra. Tôi nhỏm dậy, không chờ được nữa tôi nhún mình nhảy qua cửa sổ như một con mèo. Tiếng dì giật mình la lên.
"Trời ơi!! Dũng! Con làm gì mà như ăn cướp thế? Làm dì hết hồn à!"
Dì đưa tay chận ngực, mắt mở lớn nhìn tôi trách móc có vẻ hờn dỗi. Tôi ấp úng.
"Con đợi dì nãy giờ lâu quá. Con xin lỗi dì."
Thấy vẻ sợ sệt của tôi dì bật cười bước tới nắm tay tôi.
"Dũng con. Chuyện gì cũng phải từ từ. Dì bảo tối nay tắm cho con là dì sẽ tắm. Dì định ra giếng múc nước vào bồn để sẵn rồi mới gọi con. Đừng nôn nóng quá nha."
Dì kéo tôi lại gần giếng, tay với lấy cái gàu định múc nước giếng lên. Tôi dằn tay dì dành lấy.
"Dì để con ."
Cái bồn chứa nước do dượng làm để trữ nước khi cần, đã cạn. Có lẽ vì yếu đuối nên dì không thể đổ đầy được. Tôi ra sức trong hơn nửa tiếng thì xong. Dì đứng cạnh xem tôi làm việc , đôi mắt phượng như thôi thúc tôi làm hăng hơn bao giờ. Tôi buông gàu đứng thở. Cái áo lót ướt đẫm mồ hôi vì đêm hè nóng bức và "lao động là vinh quang" nhơm nhớp khó chịu. Dì kéo cái ghế đẩu gần bên bảo tôi ngồi xuống. Dì cởi áo tôi ra khỏi đầu, bàn tay mềm mại lần nữa lại xoa trên người tôi.
"Con khỏe thật Dũng à. Ngày xưa dượng gần cả tiếng đồng hồ mới làm đầy bồn. Ngực sao chắc thế này!"

Những ngón tay nhột nhạt của dì làm tôi muốn rúm người lại, nhưng thích lắm. Dì ngồi xuống lấy tay cầm mép quần đùi của tôi, mắt nhìn lên. "Con cho dì cởi quần ra nhé." Tôi run rẩy, nhắm nghiền hai mắt lại, hai tay níu thành ghế nhổm người lên. Cái quần tụt xuống và ? lần này tới phiên tôi hoàn toàn trần truồng trước mặt dì. Tôi nghe tiếng dì thở hắt ra: "A ?.." Thì ra phâ? dưới của tôi đã cương cứng sừng sựng chỉa ra ngay trước mắt dì. Tôi hé mắt ra thấy dì đứng nhìn "nó" miệng há hốc , ấp úng: "Dũng ? Dũng. Con , con? to quá." Tôi đâu biết thế nào là to hay nhỏ. Tụi cùng lớp thì thằng nào thằng nấy lùn xịt, mỗi lần ở truồng tắm sông tụi nó bu quanh để "chiêm ngưỡng" nó, đôi thằng còn xin cầm thử mà bị tôi trừng mắt đuổi đi. Còn mấy khi tôi biết đến của người lớn! Có chị Tuyết người làm một lần vào tháng trước, thấy tôi ở truồng mà chị ta cứ đứng đấy nhìn không chịu đi bị má tôi bắt gặp mắng thậm tệ "đồ cái thứ đàn bà có chồng thấy con trai như mèo thấy mỡ." Tôi vô tình chẳng để ý gì dù đôi lúc thấy chị tỏ vẻ săn sóc tôi hơn "kể từ dạo ấy". Tôi nghe dì nói ngượng chín người vội lấy tay bụm lại. Dì kéo tay tôi ra.
"Để dì xem. Trời đất ơi. Mới 15 tuổi mà kinh khủng dậy?"
Dì đứng nhìn nó như bị thôi miên một lát sau mới nhìn tôi cười vẻ lẳng lơ.
"Dì tắm cho con bây giờ nhé."

Rồi dì đứng dậy tự động cởi áo ra. Tôi ngồi đó nhìn dì ruột tôi biểu diễn một màn thoát y vũ có một không hai mà hiếm ai có diễm phúc được hưởng như tôi. Dì vừa cởi áo quần vừa nhìn tôi cười rất tự nhiên. Khi dì hoàn toàn không che đậy thì tôi không nhịn nỗi nữa bèn ôm choàng lấy dì dúi đầu vào cặp vú đầy đặn. Da thịt dì mát rượi. Vú dì chắc, to, êm ái như ? gì. Dì để yên cho tôi ôm ấp, hai tay tôi xoa mạnh trên cặp mông chắc nịch của dì. Dì kéo đầu tôi qua rồi ? chìa vú cho tôi ngậm (nếu tôi biết bú vú mà sướng thế này thì ngu dại gì mà lớn lên!) Tay kia chụp cái vú còn lại. Hai đầu vú sượng cứng ngắt lại như hai hạt dẽ, tôi mút chùn chụt say mê cho đến khi dì nhẹ nhàng kéo miệng tôi ra. Dì thì thầm. "Để dì tắm cho đã nhé." Mắt tôi mở lớn hết cở như nuốt sống lấy dì khi dì tưới nước lên mình tôi, cho tới khi dì bắt đầu kì cọ thì tôi mới nhắm nghiền mắt lại, tận hưởng. Hai bàn tay dì đi khắp lên người từ đầu đến chân, từ ngoài vào trong tận hang cùng ngõ hẻm trên mình tôi. Lúc dì đứng phía sau cọ vú trên lưng hai tay đặt lên phần cứng trước mình thì tôi bắt đầu cứng người lại, nín thở. Bàn tay dì mát rượi cầm nắm lấy ?, vuốt ve, kéo lên kéo xuống ít cái ?."Ah? Dì.? Dì?." Một làn nước trắng đục giựt bắn vụt ra từ chổ đó, vừa hết làn này tiếp đến làn khác. Dì tiếp tục kéo nó và tôi tiếp tục bắn ra có lẽ đến cả chục lần không ít. Tôi rú lên nữa."Aggggggghhhhhgggg. Con ?. sướng quá?..dì ơi." Tôi nhìn các luồng nước bắn ra không hiểu tại sao, nhưng cái sướng lại kinh khủng thế này! Người tôi quíu lại. Tay vòng ra sau lưng ôm dì thật chặc không thì sẽ té ngay. Tất cả những dồn nén từ hôm qua đến giờ được dịp bùng nổ, không nhịn được. Dì hôn hít trên vai trên cổ tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi biết thế nào là khoái lạc, là xuất tinh, là ? "ra". Lại do chính dì ruột tôi làm cho. Hai đầu gối tôi rung lẩy bẩy. Dì buông "nó" ra bước đến trước mặt ôm tôi vào lòng thì thào."Dì đây, dì đây!" Tôi ôm dì và ứa nước mắt. Tôi sung sướng, sướng quá chứ chả là gì cả. Tôi thầm cảm ơn dì. Cảm ơn dì đã cho tôi biết thế nào là yêu đương, là khoái lạc. Cảm ơn dì đã biến tôi từ một cậu bé chỉ mê đánh lộn nay biết lạc thú của mùi vị da thịt đàn bà - nhất là từ một người đẹp dễ thương mũm mĩm kiêu sang như thế. Tôi muốn ôm dì mãi trong tay như thế này. Dì lấy nước giếng rửa ráy chổ đó tê tê lạnh lạnh thật là thú vị, như một người vợ hiền săn sóc cho chồng. Khi dì đã tắm cho tôi xong tôi vẫn chưa muốn hết nhưng dì lại bảo. "Đến phiên con tắm cho dì đó." Dì đứng thẳng lên âu yếm nhìn tôi cười. Cặp mắt phượng long lanh tinh nghịch. Tôi thích nụ cười của dì vô cùng. Khi nào thấy dì cười là tôi biết ngay dì đang hớn hở trong lòng. Tôi cũng làm y hệt như những gì dì đã làm cho tôi, chỉ có lâu hơn. Học thì dốt nhưng bắt chước thì tôi giỏi vô cùng. Da thịt dì trơn như mở, nhất là trên lưng, bắp chân và hai trái vú. Khi tôi run run đưa tay xuống phía vùng biển đen bí mật, dì bổng nhắm mắt lại thân hình hơi khuỵu xuống ôm chặc cổ tôi. Chân dì hơi dạng ra để tôi vụng về tìm kiếm, mò mẫm, lục lọi, học hỏi. Chỉ thấy phía dưới dì càng lúc càng trơn truột và tiếng thở dì trở nên gấp gáp. Tôi tiếp tục vuốt ve mơn trớn và dì càng lúc càng uốn éo nhanh hơn. Dì rên lên. "Ô ? ô ?ô ..." Thình lình dì kéo đầu tôi xuống ngậm miệng thè lưỡi đút vào trong , hai đùi dì riết kẹp cứng và người trân lên. Tôi để tay như thế - hai ngón đã lọt vào trong người dì thấy sâu thăm thẳm. Dì giật nẩy lên mấy cái. Bàn tay tôi ướt đẫm nước nhờn. Dì cầm tay kéo ra. "Bế dì vào trong đi con." Dì hổn hển ra lệnh cho tôi. Tôi xốc thân hình lỏa lồ của dì lên dễ dàng như xách thằng Hải. Nhẹ như bông gòn, mát lạnh. Dì ôm cồ tôi, cặp mắt yêu thương nhìn tôi cuồng nhiệt.

Vầng trăng vằng vặc sáng ngời
Đêm đen nuốt ánh trăng vàng hở hang
Bâng khuâng da thịt ngỡ ngàng
Cơn mê lạc phách rộn ràng cho nhau

Dưới cửa sổ tôi đặt dì nằm xuống trên chiếc giường ngủ của dì với dượng, ngắm nghía. Ánh trăng chiếu rõ từng ly trên da thịt dì. Dì tôi đẹp quá. Tôi còn cảm thấy hơi ghen tức khi phải kể lại cho người khác nghe về cái đẹp kỳ lạ của dì và chuyện chúng tôi. Da dì trắng đến thấy lạnh. Như ánh đèn neon ngoài vườn. Mái tóc dài ướt xõa tung ra trên mặt gối có thêu hai con chim uyên ương rỉa lông trên cành trúc (quà ba má tôi tặng dì và dượng lúc mới lấy nhau. ) Hai bầu vú to lớn của dì nằm hơi trễ xuống vì sức nặng của chúng. Một nút ruồi son nằm kế trên núm vú bên phải. Hai đầu vú săn cứng lại, chờ đợi, mời mọc. Tôi cúi xuống hôn và bú miên man. Dì lại bắt đầu cất tiếng rên rĩ. Tiếng rên như đoạn như tục của dì cho tôi biết tôi đang làm đúng: " Con, ..a.... a ?a ?" Dì kéo đầu tôi vào sát hơn, bắt tôi bú như dì từng cho thằng Hải và bé Quyên hay ? dượng trước đây. "Đừng bú mạnh quá con." Nhưng bây giờ hai bầu vú này là của tôi, không của một ai khác cả. Không ai có quyền được chạm tới chúng- và tôi sẵn sàng đổi mạng để bảo vệ quyền tư hữu này. Tôi lại đưa tay xuống dưới, hai chân dì đã mở rộng ra từ lúc nào ? trong tư thế hiến dâng chờ đợi. Tôi sung sướng quá. Có ai làm cho tôi sung sướng như thế này đâu? Chưa ai và sẽ không một ai! Tôi xoay người dì lại, cho ánh trăng chiếu thẳng vào đó, để nhìn của dì rõ hơn. A?h trăng chênh chếch chiếu vào. Những giọt sương óng ánh đọng trên vùng biển đen bí mật thưở nào giờ tôi đã rành rỏi. Tôi vuốt ve bãi cỏ đen êm như nhung và nhẹ nhàng vạch ra tìm hiểu. Đóa mẫu đơn nở rộ ra trước mắt tôi, ở giữa tối câm dù ánh trăng thật sáng. Dì thò tay nắm chặc phần cứng của tôi, xiết mạnh mỗi lần tôi đụng chạm đến viên đá nho nhỏ nhô lên tiếp giáp giữa hai cánh hoa dày. Tôi nhìn thật kỹ vì sợ không còn có dịp này nữa. Những cánh hoa dày mỏng đỏ rực mềm mại êm ái. Phần dưới cuống hoa với lổ sâu hun hút. Con sao biển nhỏ xíu dưới đó nữa màu nâu nhạt thoi thóp. Tôi muốn tôi không bao giờ quên bất cứ chi tiết nào trên cơ thể dì. Tôi lại dè dặt đút tay vào trong người dì, nóng hổi, ướt nhẹp. Một, hai, rồi ba ngón dề dàng, vì nước nhờn ở đâu ra thật nhiều, dầu chật cứng. Đi sâu tôi thấy càng cứng phía trên và mềm phía dưới giống như một hình nón lớn ra bên trong. Dì để mặc tôi làm gì thì làm không chút chống cự hay phản đối. Khi tôi quay đầu lại nhìn, thấy dì nhìn xuống nhu mì, say đắm. "Lại đây con." Dì kéo tôi lên nằm trên người. Hai chân dì vòng qua quặp trên mông tôi. Nhúc nhích vài lần tôi cảm thấy tôi bị lún vào trong một vòng đai nóng ướt thật chặc. Bản năng khiến tôi nhô người tới tiến sâu vào trong. Dì rên lên. "A a a?.." Tôi không tiến vào thêm được, vòng đai lại co bóp mơn trớn khiến tôi kéo người ra. Dì giữ chặc không cho tôi kéo hết ra ngoài, người ưỡn lên buộc tôi phải đẩy xuống. Sau vài lần thì tôi hiểu ý dì và chính bản năng của mình. Tôi càng lúc càng thuần thục, càng nhấp nhô trên người dì đều và nhịp nhàng hơn, không vôi vã, không nôn nóng. Tiếng rên dì càng lúc càng to. "Ô, a?, ô ?. Con ?. Con ? dì ..dì .. thích ?...." Bàn tay dì cấu mạnh trên lưng tôi đau nhói. Tôi tăng nhanh tốc độ, có một cái gì tưng tức phía dưới làm tôi phải làm sao thả nó ra ngoài. Tôi muốn được cảm giác tuyệt vời như khi nảy ngoài kia. Tôi đâm vào người dì mạnh hơn, sâu hơn. Đè nghiến dì như muốn dì tan ra thành bột. Tiếng rên rĩ của dì và tiếng thở hổn hển của chúng tôi cọng thêm tiếng thành giường kẽo kẹt tạo ra một âm thanh lạ lùng man rợ. Dì quằn quại dưới người tôi mỗi lúc mỗi nhanh. Tiếng dì đứt khoảng: "Con ? ơi! Con ? con làm ?làm?. dì ? sướng qúa. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa" Dì bổng rít lên, tay bấu mạnh đến bật máu trên lưng tôi. Hai chân xiết chặc trên mông, nẩy, hẩy liên tục. Mắt dì nhắm nghiền, trán nhăn lại như đau đớn vì khoái lạc cực độ đi đến không hảm được. Cảm giác lúc tắm lại đến với tôi thật bất ngờ khi các bắp thịt phía dưới của dì không ngới co giật liên tục bóp nắn của tôi. Vừa khi lưởi dì thọc sâu vào tai thì tôi hết kềm giữ nổi. Như con ngựa sút cương bung ra, tôi ?" nắc" thật mạnh hơn chục cái cuối cùng vào đóa hoa mẫu đơn đang tơi tả, bầm dập, trút cạn hết tinh lực tuổi trẽ vào trong bụng dì. Tiếng tôi gào to lên trong đêm thanh vắng: "Ahhhhhhhhhgggggggggggggrrr." Tiếng thành giường kêu rầm rập dữ dội bổng bất thần ngưng lại. Không gian lại im lặng. Tôi nằm lã ra trên bụng dì, mệt nhừ, sung sướng, thỏa mãn. Và dì cũng thế, mắt dì nhắm lại, đầu nghiêng trên mặt gối, hình như không còn biết gì. Tôi nằm lăn đùng ra bên cạnh dì nằm thiếp thật nhanh. Lúc gần sáng tôi thức dậy "đòi" dì thêm lần nữa.


o 0 o


Ngày ly biệt

Bề đâu đong đủ hồn thương nhớ.
Mưa sao vơi hết dạ u hoài
Từng đêm tịch lặng trong hờn tủi
Trăm năm hò hẹn chẳng bừng khơi

Ba tháng hè trôi qua thật mau. Ba tháng trăng mật mà số giờ và lần làm tình còn nhiều hơn gấp bội giữa dì với dượng trong hơn mười lăm năm lấy nhau ?vì dượng phải đi hành quân hoài, dì cho tôi biết thế. Không ngày nào mà tôi và dì rời nhau. Chúng tôi khi hai đứa nhỏ ngủ trưa là quấn vào nhau. Còn tối lại dì hoàn toàn thuộc về tôi. Các kỹ thuật yêu đương tôi đều học được từ dì và áp dụng ngay trên thân thể dì. Nhưng chúng nó chỉ để thêm hoa lá cành cho vui chứ chẳng là chính yếu. Quan trọng nhất là tình yêu của chúng tôi. Chúng tôi chiều chuộng nhau, dâng hiến cho nhau, chia sẽ tất cả những gì kín đáo nhất không một chút do dự, mắc cở. Tôi không muốn kể hết ra, chỉ nói có thế. Khi ngày về càng gần dì càng trông có vẻ bồn chồn, còn tôi thì thêm ủ rủ. Chúng tôi yêu nhau lâu hơn, nhiều hơn. Có đêm đến năm sáu lần làm cả hai đều phờ phạt lúc sáng. Hai đứa bé bị bỏ bê ốm nhom nhưng ngay dì và tôi cũng sút đi. Dì bắt đầu khóc sau mỗi lần chúng tôi yêu nhau xong như có điềm gì cho tôi biết lần này là lần cuối cùng còn gần nhau. Tôi trở nên trưởng thành hơn, chỉ biết ôm chặc dì khuyên lơn, buồn bã.

Ngày mai tôi phải ra phi trường Tân Sơn Nhất sớm. Xe taxi sẽ đến đưa tôi vì tôi không muốn thấy cảnh dì lủi thủi với hai đứa bé trên tay nhìn tôi bước đi ở phi trường. Tối đó tôi yêu dì suốt đêm. Tôi hôn hít đóa mẫu đơn thơm ngát. Dì ngậm cứng "nó"?không rời. Chúng tôi không ngớt vật vã rên siết lẫn vì khoái lạc cả đau đớn sót sa. Lần làm tình cuối cùng của tôi và dì kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ. Chúng tôi lao vào cào cấu, cắn xé hành hạ nhau cho đến khi tôi kiệt lực gục trên người dì.

Phụ tôi thu xếp hành trang, dì luôn cúi gầm mặt xuống. Thỉnh thoảng lại nấc lên. Tôi cắn chặc hai hàm răng cố giữ cho đừng xúc động. Tôi thề với dì sẽ trở lại thăm dì dịp tết, nhưng ánh mắt dì cho tôi thấy một cái gì không ổn mà phải hơn hai chục năm sau tôi mới hiểu rõ nguyên nhân. Tiếng xe đậu trước cửa làm tôi tê điếng. Ôm mặt dì trong tay, tôi hôn vội lên đôi môi còn mọng đỏ nhưng đã khô héo của dì. Tôi và dì nhìn nhau lần cuối. Đôi mắt phượng tuy còn xinh đẹp nhưng không còn trong veo mà đỏ rực nhửng tia gân máu li ti. "Con đi, dì ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ nhe dì." Dì gật đầu không nói. Dì bước đưa tôi ra cổng. Lúc xe chạy đi tôi quay đầu lại thấy dì cô đơn đứng dưới màn sương sáng lờ mờ, đôi vai gầy rủ xuống, an phận, chịu đựng cho số kiếp long đong. Tôi nằm vật ra trên băng ghế sau khóc quên thôi.

(Hết Phần 3 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 4 )


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!

http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)

Congtu
12-28-2016, 03:40 AM
DÌ TÔI

(Truyện Loạn Luân)

Tác giả: Lao Đức Nặc
E-mail: laoducnac***@coithienthai.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

Phần 4: Những năm mất trắng


http://www.coithienthai.com/images/ad_story6.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story6.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story7.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story7.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story8.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story8.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story10.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story10.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story11.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story11.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif
http://www.coithienthai.com/images/ad_kangen_water_468x60.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story14.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_kangen_ukon_468x60.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story15.html)



Nhiều năm những áng mây đen xám
Mưa đã về, chiều mất bóng phai
Kìa ai cả chuổi dài u ám!
Riêng ta- hoang phế một đời trai.

Tôi trở về Hội An tâm hồn tan nát. Những ngày đầu ngày chỉ nằm lì trong phòng không thiết ăn uống. Tôi viết ngay một lá thư cho dì nói lên nỗi lòng nhung nhớ, nhưng đợi hoài không thấy hồi âm làm tôi càng đau khổ. Ba má thấy tôi thay đổi thì lo lắm nhưng không biết tại sao. Ông bà đoán mò tôi đã tương tư cô bé nào ở Sài Gòn nên hay hỏi dò nhưng tôi chỉ câm như hến. Tôi viết cho dì hơn mười lá thơ trong hai tháng trời. Mỗi chiều đi học về tôi lập tức tìm xem có thư của dì hay không. Nhưng chờ đợi mãi cũng hoài công và tôi như điên dại suốt những tháng ngày đó. Học đã dốt, tôi còn dốt thêm. Tôi xưa kia còn hơn được dăm ba thằng, bây giờ thì đội sổ. Đã thế tôi chả thiết gì tới tập võ cho tới một hôm kia lá thư hằng mong đợi đã đến. Tôi chụp phong thơ đề tên tôi với tên người gởi; dì Quyên, ở trên góc bìa trái không có địa chỉ. Tôi cuống cuồng xé nát bao thơ chạy lên phòng đọc ngấu nghiến.


Sài Gòn ngày ? tháng 11 năm 1974
Dũng yêu dấu,
Dì có nhận được tất cả thư con. Mấy lần định viết trã lời nhưng dì còn e ngại. Dì muốn con hiểu là dì lúc nào cũng thương con. Có lẽ tất cả đều là định mệnh. Dì và Dũng thương nhau cũng là đất trời xui khiến. Dì đã tưởng dì sẽ không còn thương ai khác sau cái chết của anh Tuân. Nhưng dì đã lầm. Dì đã thấy anh Tuân qua Dũng sau cái đêm trăng đó, dì bỗng nhìn mình bị lôi cuốn và dì đã không còn cưởng được lòng mình. Những ngày tháng qua với Dũng là những ngày tuyệt vời nhất trong đời dì. Dì không hối tiếc bất cứ điều gì. Dì nói thiệt đó Dũng ơi. Dũng hiểu thế cho dì nhé!
Dũng ơi! Sau này khi Dũng lớn hơn sẽ hiểu tại sao dì và con không thể tiếp tục chuyện này được nữa. Dì đã phạm tội quá lớn. Một tội mà dì sẽ phải trã rất đắt mai này, còn Dũng không có lỗi gì cả. Có những chuyện mà Dì chỉ có thể nói được khi Dũng đã khôn lớn hơn. Còn phần dì, dì đã quyết định. Ông đại tá Phan góa vợ hơn 10 năm nay ngỏ lời cầu hôn và dì đã nhận lời. Ông ta rất tốt, lại quyền thế có thể lo cho ba mẹ con dì cuộc sống càng lúc càng khó khăn ở đây. Dũng ơi! Dì đứt ruột khi viết ra những lời này. Dì van Dũng hiểu cho hoàn cảnh dì và đừng ghét dì nha Dũng. Quên dì đi!
Dì thương Dũng suốt đời,


Lá thư ngắn ngủi nhòa nhạt nước mắt không đủ cho tôi giữ bình tĩnh. Tôi gầm lên như con thú bị thương vò nát bức thư ném ra đường. Như điên cuồng tôi nhảy lên chiếc xe Honda 50cc phóng như bay. Tôi vất xe vào một gốc cây nằm đó. Vung tay chân đấm đá vào thân cây đến bật máu mà tôi chẳng thấy đau đớn gì. Đầu óc tôi lúc này trống rỗng, vô hồn. Tim nhói đau như kim chích nhưng lạ thay tôi vẫn không nhỏ được một giọt lệ nào. Tôi chỉ thấy hận dì kinh khủng. Tôi thù dì! Tôi nghĩ dì đã lừa dối tôi! Lợi dụng tôi! Tôi có cảm tưởng nếu gặp dì nơi đây tôi sẽ nhổ một bãi nước bọt, lạnh lùng ngoảnh mặt làm lơ quay đi. Đến chiều tối ba tôi sai người đi tìm tôi đem về. Từ hôm đó tôi bỏ học, mặc tiếng năn nỉ của ba má, chỉ phụ bán thuốc và tập võ đêm ngày.

o 0 o


Lão Tàu già bận đi lên Đà Nẵng có công việc. Tiểu Thanh cho tôi biết thế khi tôi đến tiệm nàng mua đồ. Nàng tỏ vẻ sung sướng khi thấy tôi. Tôi đăm đăm nhìn Tiểu Thanh. Cũng thật lạ! Tại sao tôi lại chẳng để ý đến cô gái đẹp như tiên nga này? Tiểu Thanh mắc cở cúi mặt xuống khi bị tôi "chiếu tướng" quá dữ, nhưng nàng lại ngước lên miệng nở một nụ cười thật xinh đẹp khoe hàm răng trắng đều. Tôi và nàng nhìn nhau thật lâu cho đến khi tiếng đàn bà bên trong lanh lãnh. "Sao không bán hàng mà ở đó làm gì thế?" Tiếng Doanh Doanh nhấm nhẳng vọng ra. Có lẽ cô nàng ghen dù đã lấy chồng. Tôi nói nhanh. "Tối này 8 giờ Dũng tới đón Thanh đi chơi nha." Tiểu Thanh hớn hở gật đầu. Tôi cũng cảm thấy vui vui tuy rằng những cảm xúc không còn đầy đủ như trước kia. Lời hẹn hò chỉ để thử lại con toán mà tôi nghĩ là tôi đã biết rõ đáp số. Tiểu Thanh cũng đã nghỉ học khi học xong tú tài một. Ba nàng bảo thế là đủ để phụ ông ta buôn bán. Hàng ngày nàng cùng Doanh Doanh bày hàng mới ra trong tủ không ai nói với ai một lời nào. Hai người phụ nữ trước kia khá thân với nhau bây giờ lại ghét cay ghét đắng nhau chỉ vì ? tôi.

Tôi đưa Tiểu Thanh đi dạo cạnh bờ sông. Nàng sung sướng ôm tay tôi trong khi trong lòng tôi nguội lạnh. Tôi máy móc hôn trên cặp môi run rẩy của nàng. Nhìn nàng khóc vì sung sướng tôi chỉ hơi nao nao trong dạ. Tôi cảm thấy thương hại. Đời nàng chẳng lẽ phải sống chui rúc ở cái xứ quê mùa như Hội An này sao? Vài năm nữa nàng sẽ lấy một ông Tàu nào đó và rả thân ra đẻ năm sáu đứa nhỏ như mẹ nàng rồi trở nên xấu xí và anh chồng già lại có cớ kiếm một em bé Việt nào mơn mởn hơn! Trẻ đẹp cở như nàng phải lấy chồng giàu sang quyền thế như dì tôi chứ. Tôi chua chát nghĩ lung tung. Tôi lẻn đưa Tiểu Thanh vào phòng bằng cửa sau. Nàng run lẩy bẩy lúc tôi dìu đặt nàng xuống giường. Tiếng suýt xoa đau đớn khi nàng trở thành đàn bà không làm tôi xao xuyến. Nàng mím chặc đôi môi giao cuộc đời con gái cho tôi, lệ ứa hai bên khóe mắt nhưng không dám làm tôi phật ý. Đưa nàng trở về nhà xong, tôi về lại phòng ngồi nhìn vệt máu loang khô trên mặt nệm, dấu vết của một đời trinh nữ, đầu óc quay cuồng. Tôi chẳng hiểu tôi ra sao. Tôi chẳng suy nghĩ như thế nào cho rõ ràng. Tại sao tôi hại đời Tiểu Thanh khi tôi không hề yêu nàng? Và tôi cũng không phải là một con người hiếu sắc như các người con trai khác! Tôi trã thù dì tôi ư? Vì dì đi lấy người khác chẳng còn nhớ đến đứa cháu trai đã yêu dì như điên cuồng? Hay là tôi muốn quên dì qua hình ảnh một người con gái khác?

Tôi nằm lăn lộn không yên vì hình ảnh dì cứ về trong trí nhớ không phai. Chịu không nổi tôi lại lấy xe chạy lại nhà Tiểu Thanh. Thấy ánh đèn trên cửa sổ hãy còn sáng, đoán chừng nàng còn thức tôi bám vào vách tường leo lên. Nhảy vào trong phòng nhìn kỹ té ra là hành lang, chẳng biết phòng nàng ở đâu tôi bước đại vào một căn phòng tối đen. Mùi nước hoa thơm ngát trong phòng hơi là lạ. Tiểu Thanh đâu có xài nước hoa này! Chả lẽ nàng thích xài loại khác khi ở nhà? Thấy một bóng người nằm trên một cái giường nệm Hong kong khá to, tôi bước đến. Vén mùng chui vào trong, bàn tay tôi đụng vào một thân hình trần truồng mát rượi. Tôi vội đưa tay bịt miệng nàng khi nàng quay lại hai con mắt lung linh mở to hoảng sợ. "Dũng đây cưng. Đừng sợ." Đang bỡ ngỡ lúc đầu nàng liền ôm chầm lấy tôi. " Dũng? ! Sao ? em liều vậy?" Nghe tiếng hơi lạ nhưng quen quen tôi chợt tái mặt hiểu ra. " Chết cha, Doanh Doanh. Đúng là tổ trác rồi!" Tôi chưa biết nói gì thì nàng áp thân hình không một mãnh vải trên người kéo tôi vào lòng. Phản ứng tự nhiên khiến tôi ôm nàng vuốt ve. Lớp lông măng trên lưng Doanh Doanh khá nhiều, nhiều hơn Tiểu Thanh (trong khi dì chẳng có sợi nào.) Tôi vuốt ve nàng một hồi trong khi nàng ôm cứng hôn tôi trây trất trên khắp mặt mũi như cứ sợ tôi bỏ đi. Dù mới ân ái xong với Tiểu Thanh tôi cũng cảm thấy dục vọng nổi lên khi mùi nước hoa và nụ hôn nóng bỏng ướt át của Doanh Doanh che mờ lý trí. Tôi ngồi dậy cởi áo quần ra, cho nàng thấy thân hình khoẻ mạnh cuồn cuộn bắp thịt và ? thằng bé oai vệ giương cao kiêu hãnh.

Ánh đèn lờ mờ ngoài hành lang hắt vào đủ cho nàng thấy chiêm ngưỡng. Tôi coi phản ứng quen thuộc nơi Doanh Doanh, tức là cũng ngạc nhiên mắt mở lớn và ? có vẻ hoảng sợ nhưng vẫn không rời mắt nhìn con vật đầu láng lẩy căng cứng đang phồng mang trợn má rất ? dữ tợn này. Tôi thích thú khi thấy thái độ nàng như thế. Khẻ nhích lại gần tôi kéo đầu nàng dậy. "Chị bú Dũng đi." Tôi dúi nó vào miệng nàng, qua cặp môi và hàm răng lưỡng lự. Nếu đèn điện bật lên chắc tôi sẽ thấy nàng đỏ bừng mặt mày vì xấu hổ. Có lẽ chưa từng quen thuộc với cách làm tình trắng trợn này hay tại vì của tôi quá lớn, mà phải mất vài phút sau nàng mới bắt đầu thành thạo và bú tôi say mê. Tôi đứng trên giường chống nạnh nhìn nàng qùi xuống ôm ấp phục vụ tôi như một con đĩ rành nghề (dù tôi chưa từng chơi đĩ bao giờ.) Nàng ham hố bú, liếm láp nó và hai bìu dái to lớn. Tôi đẩy nàng nằm xuống, sờ mó. Nàng đã ướt đẫm bên dưới. Tôi sờ soạng qua loa mà thôi, thấy nàng chật hẹp gần như Tiểu Thanh nhưng lông thì dầy đặc làm tôi không khỏi tò mò cầm kéo dài ra chơi. Nghịch ngợm. Cặp vú nhỏ, thật chắc, bóp cũng vui tay chỉ bằng trái cam Mỹ còn nhỏ hơn cả Tiểu Thanh , nghĩa là chỉ bằng ? nửa dì. Tôi chẳng tốn thì giờ nhiều để làm nàng mê mệt, tôi cầm hai chân nàng dạng ra hùng hục đút vào. Nàng kinh hãi la lên: " Đau chị mà Dũng." Tôi không đáp tiếp tục đẩy vào. Nàng rú lên. Không hiểu sao tôi trở nên tàn ác đến thế. Với Tiểu Thanh tôi còn nhẹ nhàng một chút nhưng với Doanh Doanh tôi trở thành một thằng đầy thú tính. Tôi nghe tiếng la đau đớn của nàng cảm thấy sướng rợn cả người. Tôi cười hềnh hệch. "Đừng la nữa chị Liên, lát sướng lắm." Nàng nằm im chịu trận khổ dâm của tôi, nước mắt đầm đìa. Khi khoái lạc đi đến, tôi rút nó ra bắn tung toé trên mặt, trên ngực nàng. Tôi chỉ rên lên trong họng, một cảm giác chán chuờng đi đến làm tôi chỉ muốn chạy đi. Doanh Doanh nằm khóc nức nở. Tôi bỏ mặc nàng với tay lấy bộ quần áo đầu giường. Bỗng dưng đèn điện bật sáng. "Đồ khốn nạn. Cả hai đứa tụi bây là đồ thú vật." Tiếng Tiểu Thanh vang lên như sét đánh bên tai. Tôi bước vội xuống đất. Tiểu Thanh đứng ngay đầu cửa chờ tôi, nàng nhào đến cấu xé nhưng tôi chỉ đứng im chịu trận. Cào cấu một hồi không thấy tôi phản ứng, Tiểu Thanh dừng tay lại chạy ra khỏi phòng khóc lớn. Trên mặt tôi những vết cào sướt rỉ máu nhưng cũng không đau đớn bao nhiêu vì người tôi đã chai đá, hồn tôi đã lạnh. Tôi lẳng lặng mặc quần áo, nhìn vào trong mùng thấy Doanh Doanh còn đang nằ? trên đó đưa mắt nhìn tôi buồn rười rượi. Tôi cảm thấy áy náy, muốn nói một cái gì cho nàng yên tâm nhưng không mở được lời nào. Tôi bỏ ra về bằng cửa chính, lái xe lang thang mấy tiếng liền không biết đi đâu, và không biết đời tôi sẽ ra sao!

Gần tháng 3 năm 75, Thạch Mun người Miên cha Miên mẹ Thái là tay võ sĩ cừ khôi bắt đầu thách đấu từ Nam tới Quảng Trị. Hắn ta không hề gặp địch thủ vì sức vóc to lớn hơn người Việt và ngón võ Thái độc địa. Chưa ai chịu nổi hắn hai hiệp, đa số đều bị nốc ao hoặc được trọng tài can thiệp. Khi hắn ra tới Hội An thách đố cả thành phố đều nhìn vào ba tôi để dạy cho nó một bài học. Anh Lê Huy truởng tràng xin phép ba tôi cho anh đại diện nhưng tôi được ba tôi ủy thác cho nhiệm vụ này. Ba tôi bảo nếu thuần túy dùng võ Việt hay Tàu khó có thể đấu lại võ Thái nên ba tôi hy vọng vào tôi với võ Tàu kiêm đệ tam đẳng nhu đạo có thể thắng được Thạch Mun, thêm nữa sức ba tôi và anh Huy đều không dẽo dai được như tôi. Nhìn Thạch Mun quả thật đáng gờm. Da đen như cột nhà cháy người cao to và rắn chắc hơn tôi, vì y là võ sĩ chuyên nghiệp. Y mặc quần đùi người xâm rồng rắn và bùa chữ Miên hay Thái trông rất đáng sợ. Tôi bổng nghe tiếng gọi. "Dũng, cẩn thận nha Dũng." Tôi liếc xuống đài thấy ? Tiểu Thanh và Doanh Doanh đang ngồi với ông già Tàu cả hai mặt mày lo lắng. Tôi thở phào, đây cũng là một mối bận tâm mà tôi mấy tuần liền thấp thỏm không yên. Nay thấy hai cô tình địch ngồi chung với nhau thì mừng hơn gặp của. Tôi vẫy tay chào hai nàng rồi quay lại tập trung vào địch thủ. Tôi tuy bình tĩnh nhưng biết đây là thử thách lớn nhất mà tôi phải vượt qua. Thạch Mun có cú đá với tốc độ 120 km/giờ có thể làm gãy chân nếu không tránh kịp hay đá tạt vào màng tang nếu địch thủ cứ lo thủ cẳng là sụm dễ dàng, tôi thấy không hy vọng có thể đánh lại y nếu đứng thẳng trên hai chân. Thêm những cú lên gối và cùi chỏ hiểm ác có lẽ hay nhất là đứng xa tìm cơ hội nhập nội để giải quyết trận đánh bằng các thế cầm nã hay nhu thuật là hay nhất. Trong hiệp một, nhờ nhanh nhẹn, tôi tránh được các cú đá giò của y nhưng bị y đánh trúng mặt hai lần trong khi tôi chỉ trã dược một cú. Cú đấm của y mạnh hơn tất cả các võ sĩ mà tôi từng gặp. Cũng may nhờ chủ trương né tránh nên tác dộng ít lại nếu không có lẽ tôi cũng sẽ lăn ra sàn. Vào hiệp hai, Thạch Mun tấn công mãnh liệt hơn và dồn tôi chạy quanh đài, lựa khi y sơ hở đá quá mạnh hụt và người xoay tròn tôi bèn nhập nội và ôm quật y xuống sàn với thế sukui-nage. Y thật mạnh, vừa té xuống là chồm lên nhưng tôi đã chuẩn bị ôm bên hông và hai chân xoè ra lấy thế đòn bẩy không cho y thoát ra. Nhờ nằm sát trên bụng những cú đấm của Thạch Mun mất hết khá nhiều tác dụng chẳng làm gì được tôi. Tôi gài y vào thế kesa-gatame khóa tay và giữ cổ thật chặc để làm y mất sức. Những cú đấm của Thạch Mun và đầu gối trái của y rơi như mưa trên người tôi đau điếng nhưng tôi kiên nhẫn chờ đợi. Hơn một phút nữa trôi qua tôi biết y đã thấm mệt, bèn dùng đòn quyết định ude- hishigi- juji -gatame để giải quyết trận đấu. Khi địch thủ đã bị gài vô thế này thì chỉ có trời cứu. Tôi nhanh nhẹn choàng chân qua đầu y gát lên cổ, một chân gát lên bụng, xoay nằm phía bên hông và kéo tay phải y mạnh ra. Với hai tay và hai chân để đối phó với một tay Thạch Mun cố dằn ra nhưng vô hiệu. Bản tính hung hăng và chưa từng thua trận khiến y tìm cách thoát thân dầu đây là đòn cực hiểm chưa ai bị tôi gài vào mà thoát cả. Nếu y chịu thua thì thôi nhưng y chưa hiểu cái nguy hiểm của thế này nên không chịu nằm yên. Vì sợ để lâu Thạch Mun có thể thoát thân tôi phải đành rướn người lên dùng hai chân làm điểm tựa bẻ mạnh. Một tiếng rắc vang lên. Tôi đứ?g dậy nhìn Thạch Mun lăn lộn trên đài, có lẽ đời võ sĩ chấm dứt từ đây, tiếng la ó hoan hô cuồng loạn của đám đông địa phương đi cổ?võ cho tôi vang lên như sấm động. Tôi bước xuống đài trong sự vui mừng tột đỉnh của ba má và các anh chị em trong võ đường. Đưa mắt tìm ánh mắt hai cô nàng nhưng không thấy đâu cả vì đám đông bu quanh lăng xăng nhảy cởn che đi.

Vài ngày sau cả gia đình tôi chạy vào Sài Gòn vì nghe tin Huế đã thất thủ vào tay Bắc phương. Tháng 4 năm 1975 miền Nam dân chủ tự do rơi vào tay độc tài của người Cộng Sản đã bắt gia đình tôi phải rời bỏ quê hương. Vốn liên quan nhiều với các đảng phái Quốc Gia buộc ba phải tìm cách dẫn má và tôi lên tàu chạy ra đảo Guam chờ đi Mỹ. Cuộc đời tôi cũng đổi thay nhiều từ đó.

(Hết Phần 4 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 5 )


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!

http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)

Congtu
12-29-2016, 02:50 AM
DÌ TÔI

(Truyện Loạn Luân)

Tác giả: Lao Đức Nặc
E-mail: laoducnac***@coithienthai.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

Phần 5: Oan khiên


http://www.coithienthai.com/images/ad_story6.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story6.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story7.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story7.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story8.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story8.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story10.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story10.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story11.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story11.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif
http://www.coithienthai.com/images/ad_kangen_water_468x60.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story14.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_kangen_ukon_468x60.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story15.html)



Tôi thay đổi nhiều. Tôi phải thay đổi để mà sống nếu không thì chết. Gia sản của ba má tôi kể như mất sạch và chúng tôi phải làm lại ngay từ đầu. Ba cùng tôi mở lại võ đường và bán thuốc Bắc. Chỉ trong vòng mười năm thì chúng tôi đã trở thành giàu có như xưa. Nhưng có lẽ vì quá buồn phải sống xa quê hương, ba tôi mất sau đó vài năm, chưa kịp hưởng thụ những gì đất nước giàu mạnh này có thể cung cấp được cho ông. Má tôi vì nhớ thương ông nên hai năm sau cũng ra đi. Sau khi má mất không còn gì ràng buộc tôi trì chí làm ăn, đầu tư, mua bán nhà cửa, cổ phần chứng khoáng và trở nên giàu có lúc tuổi chỉ mới hơn ba mươi. Tôi quen biết rất nhiều phụ nữ. Đẹp có, xấu có, già, trẽ, mọi sắc dân, vv.. Nhưng không có một cuộc tình nào lâu bền, dài lắm chỉ gần 3 tháng mà đa số là người ta chịu không nổi tính tình quái gở của tôi. Tôi tránh các cô gái Việt mà chỉ giao du với người bản xứ vì phần đông tình cảm họ cũng hời hợt như tôi. Người ta không bỏ tôi thì tôi tìm mọi cách để người ta bỏ mình. Nếu người nào kiên nhẫn thì tôi trốn mất biệt, chẳng ai biết địa chỉ thật của tôi đâu mà tìm.

Cuộc đời cứ thế mà trôi một cách nhàm chán cho đến hôm nọ tôi tình cờ gặp lại Tiểu Thanh trong một buổi dạ hội do anh Lê Huy tổ chức mời các thân hữu ở Hội An tham dự. Nàng đi với một anh chàng có vẻ thư sinh trí thức trông cũng xứng đôi vừa lứa. Nàng vẫn còn xinh đẹp như xưa, thật giống cô nàng Miêu Khả Tú trong phim Lý Tiểu Long. Cao và đàn bà ra, tức có da có thịt hơn. Đang cùng anh chồng (?) thư sinh nhảy mùi mẫn thì ? thấy tôi. Nàng khựng lại, mặt bổng đâm tái đi dù lớp phấn mỏng trên mặt che đi phần nào. Nàng đứng như trời trồng giữa sàn nhảy làm anh thư sinh ngạc nhiên lay vai nàng lia lịa. Tôi mĩm cười đưa tay vẫy chào nàng. Nàng quay qua nói nhỏ với anh thư sinh và bước vội đến chổ tôi ngồi. "Dũng! Có phải Dũng không?" Nàng nói như bị hụt hơi. Tôi nắm bàn tay đang run run của nàng cầm lên hôn. "Tiểu Thanh khỏe không? Trông cưng vẫn đẹp như ngày nào!" Nàng run bắn lên thật là tội nghiệp. Chưa có người đàn bà nào làm tôi xao xuyến như thế này trừ dì ra. Cặp mắt nàng bỗng tối lại, ươn ướt. Tôi dìu nàng ra sàn nhảy, nối tiếp bản Tango dang dở. Nàng nhảy thật đẹp, đôi mắt đa tình nhìn tôi, còn say mê và ngây thơ. Tay nàng níu chặt vai tôi như sợ tôi sẩy mất dạo nào. Tiếng nhạc lớn không cho chúng tôi nghe rõ khiế? tôi vô tình kéo nàng sát lại. Nàng đứng sát gần khiến tôi không khỏi rung động. Tôi đưa nàng đi trong điệu nhạc tình tứ, phăng, và biễu diễn làm các cặp khác phải dang xa. Nàng nhẹ nhàng và uyển chuyển làm sao! Lâu lắm tôi mới gặp một người đàn bà nhảy đẹp và sang trọng như nàng. Hết bản nhạc nàng giữ tay tôi lại bắt nhảy tiếp bản Rumba lãng mạn. Chúng tôi nhảy cả đêm hôm đó quên hết mọi người. Trong bản Slow thân mật nàng tựa đầu lên vai tôi, âu yếm, bất kể anh thư sinh đang ngồi thừ ra ở đàng kia. Ngực nàng ép sát vào tôi cồm cộm. Tôi ôm chặt nàng, mối tình xưa dù ngắn ngủi bỗng trở về làm tôi hụt hẫng. Nàng thì thào." Em nhớ Dũng quá. Đã mười mấy năm em tưởng đã không còn gặp được Dũng nữa rồi." Tôi cảm động khi nghe nàng thổ lộ. Nàng là thế! Yếu đuối, nồng nhiệt, tình cảm khác hẳn dì con người lý trí quá nhiều. Tôi không tránh được so sánh dì với bất cứ người đàn bà nào tôi quen. Dì đã làm cả đời tôi dở dang, làm tôi không tin vào tình yêu của ai, ngay cả từ Tiểu Thanh là người thương tôi có thể bỏ qua tất cả những chuyện tàn nhẫn tôi từng đối với nàng. Nàng bảo nàng không bao giờ quên tôi, vẫn còn thương tôi (như tôi còn thương dì!) Cha Tiểu Thanh đã mất vài tháng sau khi bị đánh tư sản đầu năm 76. Doanh Doanh và nàng phải quần quật kiếm đủ cách để sống và may sao nhờ được gia đình anh thư sinh người Tiều giúp cho vượt biên sang HongKong. Để trả ơn nàng lấy anh thư sinh này mới năm rồi sau khi anh chàng vừa xong mảnh bằng bác sĩ. Biết tôi vẫn còn độc thân ánh mắt nàng lộ ra một vẻ mừng kỳ dị. Khi nhắc đến Doanh Doanh nàng còn có vẻ hờn giận. Doanh Doanh đã lấy chồng lại và hiện đang có hai con. Nàng bảo. "Chị Liên còn thương Dũng lắm." Tôi đùa. " Còn cưng thì sao?" Nàng nhìn sâu vào trong mắt tôi. "Chỉ có đến khi chết em mới có thể quên Dũng mà thôi!" Tôi lặng người cúi xuống. Tôi khó có thể nhận tình nàng. Vết thương lòng của tôi quá lớn vả lại nàng là gái có chồng. Dù sao đi nữa tôi khó có thể đem hạnh phúc lại cho nàng nếu như miễn cưởng. Tôi không đáp. Tôi trở về bàn trong khi nàng ngồi lại bên anh chồng thư sinh nhìn sang tôi không ngớt. Thấy anh ta luống cuống xum xoe bên nàng đến tôị nghiệp tôi bỗng bật cười. Té ra tình yêu là thế, toàn là một đám chạy vòng quanh như cút bắt với nhau. Lúc tan tiệc, nàng tìm mọi cách đến nói chuyện với tôi để ôn lại những kỷ niệm xưa, và kéo tôi vào một góc khuất mọi người hôn tôi đắm đuối.

Vài hôm sau Tiểu Thanh gọi cho biết nàng đã quyết định rời bỏ anh chồng thư sinh. Nàng cho rằng sống với anh ta hơn một năm là đủ trã ơn rồi mặc anh này quì xuống van xin. Nàng nức nở trên điện thoại bảo không biết thì thôi, chứ đã biết tôi còn đây thì nàng sẽ không bao giờ rời tôi cả. Tôi bùi ngùi thở dài. Đến bây giờ có lẽ tôi phải làm lại cuộc đời. Tiểu Thanh không có tội gì phải để nàng chịu đựng. Nàng đau khổ quá nhiều giống như tôi mười mấy năm qua. Tôi lái xe lên đón nàng đưa về nhà. Nàng là nguời đàn bà đầu tiên ở tại căn nhà tại Malibu beach tôi mua gần đây. Nhìn Tiểu Thanh hớn hở lăng xăng dọn dẹp như một người vợ hiền đảm đang làm tôi cũng vui theo. Tình cảm tôi với nàng mỗi lúc càng nhiều, đến từ từ mà ngấm. Có lẽ chỉ có nàng là có thể khâu lại vết thương lòng của tôi? Tôi dìu nàng ra sau nhà nhìn trời mây nước mà nhớ sông nước Thu Bồn dạo nào nàng ở trong tay tôi. Những bóng chim hải âu bay lượn trên sóng biển rì rào và gió từ hướng tây mát rượi thổi vào làm chúng tôi ngây ngất. Tôi hôn nàng miên man. Cởi bỏ hết quần áo bắt nàng trần truồng giữa trời đất bao la để tôi ngồi uống bia ngắm nghía. Tôi đổ bia lên ngực nàng. Rồi tưới lên thảm cỏ ướt dày. Cầm tay nàng để lên chổ đó tôi dạy cho nàng bài học thủ dâm đầu tiên trong đời như ngày nào dạy cho nàng biết thế nào là đàn ông. Tôi rờn rợn khoái lạc khi nàng rên rĩ tay sờ mó con bướm đen nhầy nhụa. Cầm tay nàng kéo ra tôi nhẹ nhàng với Tiểu Thanh hơn khi làm tình với nàng lần thứ hai trong đời. Cũng tiếng suýt xoa khi tôi đút sâu vào người làm gọi nhớ buổi ban đầu thuở nào. Nàng cũng còn chật hẹp như xưa khi tôi to lớn lần lửa chui vào. Nàng rướn người lên khi tôi từ từ di động. "Em hạnh phúc quá Dũng ơi. Em yêu anh." Tôi hôn lên má lên môi nàng. Làn da láng trơn mà đôi má lúm đồng tiền cùng đôi môi dày khêu gợi khiêu khích không ngờ. Tiếng nhóp nhép bên dưới cho thấy nàng thật ướt. Nàng đã rộng ra đón nhận hết của tôi. Mắt đờ đẫn lại khi cực độ đi đến. "Ohhhhhh, anh, anh, em chịu không nổi." Tôi dừng lại, đợi nàng qua cơn khoái lạc rồi tiếp tục ra vào. Nhìn những người đàn bà khi họ đạt cực đỉnh thật là thích thú. Nàng hay ai cũng vậy. Tôi cho họ những phút giây khó quên được. Nàng không còn chịu nổi, cắn vào cổ tôi khi cơn sướng ngất đến đột ngột. Hai tay đang cầm bắp chân dang rộng để đón nhận hết những giọt khí trắng đục nhiệm mầu cuả tôi bỗng dưng thỏng xuống. Tiếng kêu rên rỉ rất nhỏ trong cổ họng nàng bổng ngưng ngang chìm lỉm vào vô biên của dục lạc.

Tôi cưới Tiểu Thanh hai năm sau đó. Đám cưới chúng tôi không lớn, chỉ những nguời quen thuộc ở Hội An và một số các bạn bè mới quen sau này. Tôi có gặp lại Doanh Doanh ngày hôn lễ ở nhà hàng ăn Tàu. Tiểu Thanh tế nhị tránh mặt khi tôi ôm Doanh Doanh bạo dạn hôn?trên đôi môi nóng ướt rượt của nàng trong phòng trang điểm cô dâu. Doanh Doanh cho tôi hay nàng rất hạnh phúc với người chồng mới và rơm rớm nước mắt chúc mừng tôi với Tiểu Thanh. Những ngày sống chung với Tiểu Thanh cho tôi và nàng hiểu nhau hơn. Tôi kể hết cho nàng nghe chuyện dì với tôi và nàng tỏ ra thông cảm cho tôi. Khi nàng sung sướng báo tin đang mang thai tôi ôm chầm nàng hôn hít cám ơn. Chúng tôi thật hạnh phúc những năm tháng ngày này.

o 0 o


Chờ ai hết cả một đời
Nỗi đau nát ruột rã rời tim ta
Cành khô trơ trụi tình hoa
Mầm xanh bổng lộ chan hòa ái ân

Một hôm kia, đang đi lang thang trong khu shopping sau khi đã mua đồ cho đứa con sắp ra đời, tôi bỗng nghe tiếng thở dồn dập đứt khoảng của một cô gái phía sau lưng.
"Thưa ? ông. Xin ông cho ? cháu hỏi. Có phải ông là con ông Tiến thầy thuốc ở Hội An ngày xưa?"
Tôi ngạc nhiên. Cô gái khoảng 18, 20 tuổi nhìn thật quen đến rùng mình. Cảm giác ngờ ngợ và linh tính cho tôi thấy một chuyện bất ngờ đang đi đến. Tôi ấp úng, hồi hộp.
"Sao cô biết? Đúng! Tôi là Dũng con ông Tiến ở Hội An đây."
Cô bé reo lên.
"Chú Dũng. Mẹ cháu nhờ cháu tới hỏi. Mẹ đang ngồi uống nước đàng kia."
Tay tôi bổng lạnh toát. Mồ hôi ở đâu bắt đầu chảy ra trên trán và hai màng tang. Tôi run run hỏi, mắt tìm quanh.
"Đâu? Mẹ cô đâu?"

Phía bên kia là khu ăn uống đông đúc mà tôi thường không thích ghé vào. Bóng một người đàn bà ngồi một mình cô đơn quen thuộc. Tim tôi đập thình thịch như bữa nào xa xưa. Bỏ cô bé đứng đấy tôi bước như chạy lại gần. Người đàn bà đứng lên, dáng cao cao quí phái, da trăng trắng trong chiếc váy dài lụa màu cam nhạt. Đôi mắt ? , ôi đôi mắt phượng long lanh và kèm theo một nụ cười héo hon buồn bã. Mắt tôi hoa lên không nhìn rõ hai dòng nước mắt của bà ta trên má. Tôi chết điếng. Trời ơi! Dì tôi!? Dì tôi đây rồi. Con tim một nữa kia của cả cuộc đời tôi là đây, trước mắt tôi trong lúc này. Rõ là trời có mắt đã đáp lại nguyện vọng bao năm dài đằng đẵng của tôi, dù có lẽ không đúng lúc. Tôi bước đến hai tay đưa ra, bao oán trách tủi hờn của nhiều tháng năm mờ tan trong khoảnh khắc. Người đàn bà không do dự lao vào lòng tôi. "Con, Dũng? " Tôi ôm dì xiết mạnh. Tôi ôm dì thật chặc vì sợ dì sẽ biến mất đi như ngày xưa. Tấm thân mảnh dẻ của dì run lên từng hồi. Chúng tôi ôm nhau thật lâu không rời trước khi tôi nâng mặt dì lên ngấu nghiến cặp môi mọng đỏ. Như thưở nào trên chiếc xích lô dọc đường Yên Đổ, dì hé môi trao chiếc lưỡi thơm ngát mùi nước bọt cho tôi. Tôi nút chiếc lưỡi đầy nước cam lồ này. Ôi! Chiếc lưỡi mềm mại từng nằm trong miệng tôi mơn trớn, hay đã nếm toàn thân không sót chỗ nào của tôi, giờ đây trở về chỗ cũ. Tôi hôn dì say mê, man dại, không biết trời đất gì nữa. Cặp môi hồng quấn lấy môi tôi như hai cặp nam châm không rời. Chúng tôi sẽ còn đứng đó hôn nhau suốt ngày nếu cô bé không lên tiếng.
"Mẹ ơi. Coi nguời ta nhìn kìa."

Chúng tôi luống cuống rời ra. Chung quanh các ông bà Mỹ nhìn có vẽ ngạc nhiên khi thấy chúng tôi say mê điên cuồng với nhau như thế. Tôi cầm tay dì dìu lại ghế bồng dì ngồi trên lòng. Dì nép vào người tôi , dúi mặt vào vai, hai vai dì rung rung trong cảm xúc. Tôi cúi đầu ngửi mùi nước hoa trên mái tóc bắt đầu hơi điểm bạc của dì. Tôi lại nâng mặt dì lên ngắm nghía. Sắc đẹp dì vẫn còn dù đã đứng tuổi. Đôi mắt phượng, vẫn còn huyền bí trong veo nhìn thăm thẳm như xuyên qua hồn tôi, đã mang những dấu chân chim. Đôi mắt buồn rười rượi hơn xưa nhiều. Tôi vuốt ve khuôn mặt dì, và lại hôn hít khắp mặt mũi dì. Tôi chưa nói mà dì cũng chẳng thốt lên được tiếng nào sau hai tiếng "con, Dũng" trước đây. Chúng tôi cứ nhìn nhau đắm say mà chẳng cần lên tiếng vì hai con tim đang cùng nhau một nhịp. Tôi bảo cô bé. "Cháu về nhà trước rồi chú sẽ đem má cháu về sau." Cô bé nhìn chúng tôi cười tủm tỉm có vẻ thông cảm trông thật dễ thương. "Chú đừng bắt mẹ cháu đi luôn nha. Mẹ cháu chưa quen ai cả từ ngày qua Mỹ đến giờ đó." Tôi sửng sốt. Lặng người. Thôi rồi, tôi đã lầm về dì. Tôi đinh ninh lâu nay dì là một người đàn bà dâm đảng không thể thiếu đàn ông. Tôi bổng lạnh toát người ấp úng. "Chồng dì đâu? Thằng Hải và bé Thùy đâu?" Dì khóc òa lên. Tôi chỉ thấy dì khóc từ ngày dì nhớ tới dượng. Tôi ngồi ôm dì, đau khổ nghe dì kể lại cuộc đời đứt ruột đã qua. Ông đại tá Phan bị đánh đến chết trong trại học tập khi ông bị bắt trở lại sau vài ngày trốn trại lẫn tránh trong rừng. Năm 1980 dì cho hai đứa bé vượt biển truớc và trở thành chết sống chết dở khi nghe tin chiếc tàu chở hơn hai trăm người bị cướp biển và bị chúng đánh chìm trên vịnh Thái Lan, chỉ còn dăm người sống sót dạt vào bờ đưa tin. Nhờ bé Tú Trâm, là cô bé bây giờ, còn nhỏ ngây thơ cần tình thương của mẹ, dì mới có sức mạnh để vượt qua những khổ nhọc đắng cay. Tôi nghe dì kể, con tim đau nhói từng cơn. Bổng dì ngập ngừng nhìn tôi.

"Con tha lỗi cho dì. Còn một chuyện dì đã giữ trong lòng lâu nay dì cũng nói cho con hay. Sau khi con về lại Hội An sau kỳ hè đó, dì ? dì ?"
Tôi nhìn dì chờ đợi. Vẻ ngập ngừng của dì làm tôi biết có chuyện không ổn. Dì bậm môi nói tiếp. "Dì có thai con bé Tú Trâm, Dũng ơi!" Tôi chết lặng, bàng hoàng. Nỗi cay đắng dâng tràn trong lòng. Dì thổn thức.

"Dì muốn tự tử cho rồi vì xấu hổ với chính mình nhưng hai đứa bé kia làm dì phải tiếp tục sống. Dũng con ơi. Vì con còn quá nhỏ nên dì không muốn cho con hay sợ làm hỏng đời con mất! Dì dấu cả ba má con, dấu hết mọi người. May cho dì là ông đại tá Phan thương dì từ lâu đem gia đình dì về để săn sóc chứ không thì không biết đời dì đã lạc vào đâu. Bé Trâm vẫn chưa biết ba nó là ai ?"

Tôi ôm chặt dì hôn tới tấp. "Thôi đừng nói nữa dì. Con thương dì. Con sẽ lo cho dì suốt cuộc đời còn lại. Dì tin con đi." Tình yêu trong lòng tôi lên cao. Tôi cảm thấy trong lòng một cảm giác cực kỳ thanh thản. Tôi đã hiểu rồi. Càng hiểu tôi càng thương dì hơn bao giờ hết. Xã hội nào cũng không chấp nhận chuyện loạn luân. Thì đã sao? Tôi bất chấp. Tôi chấp hết tất cả. Tôi sẽ lấy dì tôi. Đừng nói là không một ai biết, trừ Tiểu Thanh, mà dù có biết tôi cũng đếch cần. Luân lý là cái quái gì? Khi hai người yêu nhau chả có luân lý gì là hợp tình hợp lý. Tôi khinh bỉ các nhân vật bày đặt ra luân lý gò bó con người. Ừ, chúng tôi là loài cầm thú thì sao? Nhưng chúng tôi không hại một ai hay có ý định làm tổn thương người nào. Ai cho phép các người bày đặt trò luân lý ra áp dụng lên cuộc đời chúng tôi trong khi các người đi tàn phá giết chóc, tham sân si đủ cỡ, tham ô, độc tài, tham nhũng, hèn hạ, tiểu nhân, hại biết bao nhiêu cuộc đời người khác? Chúng tôi làm chúng tôi chịu, đừng bao giờ lắm chuyện mang trò luân lý lố bịch với giọng đạo đức giả ghê tởm kia. Nếu tin kiếp sau làm thú vật hay một địa ngục nào, đó là hậu quả của tình yêu chúng tôi sao? Vô lý vừa thôi chứ! Tôi phẩn uất suy nghĩ loạn lên. Còn bảo loạn luân sẽ sinh quái thai thì đây chỉ là vấn đề xác xuất chứ chẳng có gì là chính xác. Cô bé Trâm xinh đẹp dễ thương như thế mà quái thai cái mốc xì à! Tôi quyết định và đứng dậy. "Dì đi với con. Con sẽ đưa dì đi gặp vợ con. Tiểu Thanh dì nhớ không?" Dì yếu ớt đứng dậy. Tôi ôm chặc thân hình yểu điệu, che chở, dìu dì ra xe. Trong lòng tôi nổi sóng vì không biết Tiểu Thanh sẽ nghĩ ra sao?

o 0 o


Tiếng sóng biển rì rào xao động tâm hồn. Tôi đứng ngắm trăng trên cao và cảnh vật chung quanh. Ở Malibu Beach toàn dân nhà giàu, nhà cửa thưa thớt nhưng ít cây. Bóng đèn của dãy nhà sáng đàng xa le lói lấp lánh in xuống mặt biển đen ngòm. Tiếng trong trẽo của dì bên trong nhà vọng ra.
"Dũng ơi! Anh vào trong mau lên. Thanh nhờ cho cu Tí bú sữa kìa."

Tôi vội vã chạy vào. Dì đang làm cơm, tươi mát trong bộ đồ ngủ mỏng dính thấy hết bên trong làm tôi dừng lại. Xoa tay vội trên cặp mông chắc nịch và không quên hôn vào bộ ngực đầy căng phồng trên làn lụa mỏng, tôi chạy tiếp lên lầu sau cái nguýt dài tình tứ của dì. Tiểu Thanh đang nằm tắm bubble bath thì thằng bé khóc. Tôi ẳm con lên vổ về. "Nín đi nha, ba làm sữa cho nhé." Tôi cầm bình sữa cho nó bú, bồng thằng bé bước vào trong phòng tắm đứng ngắm nàng đang lim dim đôi mắt trong bồn nước nóng. Nàng trông thật dễ thuơng xinh đẹp, cả thể xác lẫn tâm hồn. Nàng chấp nhận cho tôi đem mẹ con dì về sống chung không một lời phản đối. Bé Trâm cũng đã biết tôi là cha ruột duy có điều dì là dì ruột tôi thì chưa rõ mà thôi. Trong tương lai khi bé đã lớn khôn hơn chúng tôi cũng sẽ cho bé hay, nhưng bây giờ thì chưa được vì sợ cú shock quá lớn. Lúc đầu tuy có ý không bằng lòng khi thấy mẹ mình chịu lấy chung một người nhưng sau đó bé cũng nguôi ngoai sau khi thấy chúng tôi sống chung với nhau rất hạnh phúc. Tiểu Thanh mở mắt mỉm cười. "Nhìn em chi rứa?" Tôi bước lại gần. "Em đẹp quá cho anh ngắm chút". Nàng sung sướng nhắm mắt lại. Tôi cúi xuống hôn mơn man trên má nàng, thì thào. "Anh cám ơn em. Nàng tiên tuyệt vời của đời anh."


Hết

Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!

http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)