PDA

View Full Version : Lan Ngựa (5 Phần) (Tác giả: Kiều Diễm My)



Congtu
05-19-2021, 01:03 AM
LAN NGỰA

Tác giả: Kiều Diễm My
E-mail: N/A

Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả Kiều Diễm My đã sáng tác truyện.

Phần 1






http://www.coithienthai.com/images/ad_story6.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story6.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story7.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story7.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story8.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story8.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story10.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story10.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story11.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story11.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif
(http://www.coithienthai.com/ad_story14.html)http://coithienthai.com/images/ad_story16.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story16.html)


THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: http://www.coithienthai.com/images/email1.gif & gửi kèm CC 1 bản tới http://www.coithienthai.com/images/email2.gif









Mặt trời sắp sửa lặn, cả thành phố đã đồng loạt sáng đèn như để chuẩn bị cho một dêm cuối tuần thật rộn rịp.

Lan đứng trước tấm gương lớn, hết xoay bên phải xong xoay sang bên trái, ngắm nghía chiếc mini jupe ngắn củn cỡn mới lấy về.

Chiều nào cũng vậy, con~ Lan rất bận rộn với ba cái chuyện ăn mặc của nó. Lan tự biết mình có một thân hình đẹp tuyệt mỹ, cân đối. Cặp đùi trường túc nên rất dễ ăn mặc. Mà thiệt vậy, con Lan mặc cái gì cũng dẹp. Mà dù nó chẳng mặc cái gì hết cũng đẹp chứ dừng nói chi là mặc.

Lan là con một trong gia đình ông bà Hồng. Hai vợ chồng chỉ có mình nó là con, nên hết sức cưng chìu. Lan muốn gì được nấy. Năm lS tuổi, nó thi trung học bị rớt, nên không chịu đi học nữa. Và bắt đầu sự nghiệp. . . ăn chơi xã láng.

Con Lan cứ suốt ngày ỏng ẹo từ dầu trên tới xóm dưới. Nó hết tụ tập với đám thanh niên dàn ca, hát hỏng rồi lại cặp kè với mấy con nhỏ vũ nữ ở cuối xóm ngày đêm tập tành nhảy nhót.

Ở cái xóm nghèo nầy, không mấy ai ưa nó ngoại trừ mấy thằng choai choai mới lớn. Thấy cái tướng đi ỏng a ỏng ẹo của nó di ngang là mấy bà trề môi, hứ hó bóng gió cho bỏ ghét. Có lẽ vì vậy mà từ từ người ta gán cho nó có cái tên là "Lan ngựa." Nghe tiếng kèn xe Honda in'h ỏi ngoài cửa, con Lan bỏ cái lược xuống, quơ vội chiếc bóp dầm bênh cạnh rồi phóng nhanh ra cửa.

Ông bà Hồng đang ăn dỡ buổi cơm, ngưng lại hỏi vói theo nó:
- Sao hỏng cơm nước rồi hãy đi?
- Mầy đi rồi chừng nào về?
Con Lan không thèm trả lời. Nó đã quá quen thuộc với những câu hỏi ấm ớ như vậy từ lâu rồi. Nó vừa phóng lên xe, ôm eo ếch thằng bồ nó vừa nói vọng vào
nhà:
- Đi chơi. . . Chừng nào chán thì về.
Nói xong, nó cười nắc nẻ trong lúc thằng kềp rồ mạnh máy xe. Chiếc Honda 90 phân khối gầm rú trong con hẽm nhỏ, rồi phóng đi như mũi tên.

Vũ trường vào đêm thứ bảy thật là náo nhiệt. Từ ngoài bước vô, hai đứa nó chưa quen mắt nên phải đứng lại tìm kiếm.

Từ trong góc, nhiều giọng nói nhao nhao lên kêu hai đứa nó:
- Hùng, Lan. Đây nè!

Hùng nhìn về phía đó: Nó nhận ra dám bạn bè ăn chơi của nó đang ngồi lố nh~. Hùng kéo tay con Lan đi về hướng đó.

Gã hầu bàn dến đứng sau lưng chờ đợi. Không cần hỏi ý kiến con Lan, Hùng kêu luôn:
- Hai chai bia?
Gã hầu bàn lui ra. Lan quay lại nói vói theo:
- Một gói Con Mèo nữa.
Trong bàn, từng cặp từng cặp ngồi sát nhau. Lan nhận ra cặp ngồi kế nó la Huy, Thúy, kế đến là Cường Dung, Tuấn và Khánh.

Tất cả mấy đứa nó hình như chưa đứa nào đủ 21 tuổi để bước chân vào vũ trường. Nhưng chưa bao giờ tụi nó bị gã gác cửa làm khó dễ .

Cứ thấy cái bản mặt tụi nó là gã làm lơ không xét hỏi căn cước như những người khác. Và dĩ nhiên là tụi nó cũng chẳng bao giờ chịu bỏ tiền ra dể mua vé vào cửa như thiên hạ. Gã gác cửa biết rằng chỉ cần làm khó tụi nó một lần là chắc chắn gã sẽ bị đòn mềm xương. Và như thế thì đương nhiên gã phải bỏ cái nghề gác cửa vũ trường. Và hỏng chừng gã cũng phải bỏ luôn cái đất Sài Gòn nầy nếu muốn sống yên ổn với vợ con.

Đám thanh niên cũng biết là lão gác cửa ngán tụi nó. Nhưng cảnh sát thì chắc chắn là không ngán tụi nó chút nào, nên cũng biết khôn. Bọn chúng rút vô một góc mà quậy, chớ không dám lớn lối quá đáng. Lỡ có chuyện gì còn tính việc rút lui theo ngã sau mà chạy.

Lan dơ cao hai chai bia mới khui lên mời cả bọn:
- Vô, vô Chúc mừng. . . "ai cũng có đồ chơi."

Mấy đứa con gái dồng loạt hưởng ứng. Hai ba đứa cùng đưa cao mấy chai bia lên cụng, miệng đưa đẩy
- Có đồ chơi mà hỏng chơi là ngu. Trước sau gì cũng hưởng. Làm sớm. . . nghl sớm.
Cả bọn nhao nhao lên:
- Đúng! Trăm phần trăm! Vô, vô.

Ban nhạc dang chơi nhịp điệu Slow. Đèn sáng mờ mờ. Từng cặp nhân tình họ ôm siết nhau trên sàn nhảy, thả từng bước rã rời theo điệu nhạc. Gã thổi Saxo dưa mắt nhìn về góc vũ trường, nơi đám con Lan ngựa đang ồn ào cụng ly. Hắn đưa mất ra hiệu cho ban nhạc chuyển sang diệu Twist dồn dập.

Đèn tự nhiên bật sáng lên. Mọi người không ai bảo ai, đồng loạt ào ra sàn nhảy.

Bọn con Lan cũng ngưng uống, kéo nhau hết ra sàn nhảy. Cả dám giựt như bị kinh phong. Đám con gái uốn éo, vặn mình như rắn hổ mang rình mồi. Con Lan cũng nổi hứng. Nó "te" sát xuống sàn gỗ làm lòi cẵ chiếc quần sì líp trắng bên trong giữa tiếng vỗ tay cổ võ của đám con trai.

Tiếng kèn, tiếng trống, tiếng đàn, tiếng ca hòa lẫn với mùi rượu, mùi khói thuốc vả cả mùi hôi nách, làm cả bọn như say lên. Chúng la hét, gào thét diên loạn như một bầy mất trí…

Ban nhạc đã chơi bài tạm biệt. Đèn bật sáng choang lên. Khách khứa lục tục kéo nhau ra về. Riêng cái bàn bọn con lan vẫn còn ngồi nán lại. Hùng lên tiếng
hỏi:
- Bây giờ di dâu đây?
Cường tình nguyện:
- Kéo hết về nhà tao đi. Còn mấy két bia ở nhà hổng ai uống. Dể lâu nó. . . mất giá.
Dung phản đối:
- Thôi. Về đó gặp ông "Dl~ợng Hậư' của anh chắc hõng dược đâu, ổng cứ nhìn em trừng trừng. . . như muốn. . . lột quần con người ta.
Lan xen vô:
- Thì bữa nào mầy. . . lột quần cho ổng coi một bữa là ổng hết nhìn chớ gì.
Cả bọn vỗ tay hoan hô ý kiến của Lan:
- Ê Bửa nào mầy lột quần nhớ cho tụi nầy hay để đến coi với nhe.
Dung phản phé lại:
- Muốn coi thì biểu con Thúy với con Khánh nó lột ra cho mà coi.
Huy và Tuấn cười hô hố trả lời:
- Coi hoài, chán rồi. Bây giờ kiếm cái khác coi.
Hùng nhắc lại:
- Thôi. . . Tính di dâu đi chớ. Vũ trường đóng cửa rồi. Hay là. . . đi Vũng Tàu chơi .
Cả bọn nhao nhao lên:
- Đúng! Đi Vũng Tàu chơi. ý kiến hay đó.

Cả bọn kéo nhau ra xe. Từng cặp một đèo nhau trên Honda rồi họ phóng như lao thẳng về hướng xa lộ Biên Hòa.


*
* *


Bà Thoa đi ra đi vô ra vẻ nóng ruột. Đã gần 2 giờ sáng rồi mà không thấy Cường về nhà, nên bà cũng hơi lo trong bụng.

Chồng bà Thoa chết đã hơn 5 năm nay. Hai vợ chồng bà chỉ có Cường là con một, nên bao nhiêu tình thương dều dồn hết cho nó. Có lẽ vì vậy mà Cường không hề thiếu thốn một món gì hắn muốn. Tối ngày ăn diện, lêu lổng theo bè bạn ăn chơi trác táng.

Sau khi chồng chết di, bà Thoa một tay tần tảo nuôi con ăn học. Nhưng Cường chỉ lợi dụng chuyện học hành để vòi tiền bà đi chơi với gái.

Bà Thoa cũng là một loại người có nhan sắc. Chồng hà chết khi bà mới ngoài 30 tuổi. Gái một con trông mòn con mắt. Bà Thoa có cái nét đẹp của một người phụ nữ quí phái. Dáng người dong dỏng cao, thân hình tròn trịa, đầy đặn, cân đối nên không thiếu những gã đàn ông nhào vô kiếm chút cháo.

Trong số những kẻ theo săn đón. Bà Thoa để ý đến ông Hậu, một người đàn ông tướng tá rất sang trọng, quần áo bảnh bao chải chuốt.

Từ ngày chồng bà chết, ngày nào ông Hậu cũng tới lui thăm hỏi. Ông tỏ vẻ lo lắng, quan tâm đến bà Thoa. Ông cũng không quên mua sắm lặt vặt cho Cường để lấy lòng nó. Bữa thì ông cho nó sợi dây nịt Hitcock, hôm thì tặng nó cái dồng hồ Omega mà ông dang đeo làm bà Thoa cảm dộng ra mặt.

Thật ra thì ông cho nó cái đồng hồ đang đeo là vì ông mới "địa" dược cái "Longine" vàng của bà bồ có sạp vải trong Chợ Lớn.

Bà Thoa bắt đầu quen dần với sự xuất hiện của ông Hậu trong ngôi nhà của bà. Tuy nhiên, bà chỉ cho ông ở lại chơi dến tối là phải về. Bà không muốn vội vã mang tiếng với họ hàng cũng như lối xóm.

Đã mấy lần, ông Hậu tỏ tình với bà. Ông ngõ ý muốn chắp nối, nhưng bà Thoa không đồng ý. Bà viện lý do cần thêm một thời gian để tìm hiểu thêm. Và cũng dã có một lần, thừa lúc thằng Cường đi chơi vắng nhà, ông Hậu sổ sàng ôm lấy bà mà hôn. Bà Thoa cương quyết tỏ thái độ ngay tức khắc. Bà nói thẳng với ông Hậu:
- Tôi chỉ coi anh như một người bạn, không hơn không kém. Nếu anh còn có một cử chỉ nào như vậy nữa, buộc lòng tôi phải cấm anh đến đây.
Ông Hậu bẽn lẽn chữa thẹn:
- Anh yêu em nên mới làm như vậy. Em cho anh xin lỗi. Anh hứa sẽ xứng dáng với lòng tin của em. Bà Thoa chỉ cảnh cáo dằn mặt vậy thôi. Chứ nếu trong bụng bà không thích thì dễ gì bà để cho ông lui tới nhà bà. Quả đúng như ý bà Thoa. Sau lần cảnh cáo dó, ông Hậu say mê bà Thoa hơn. Ông coi bà như một người dàn bà "Tiết Hạnh Khả Phong" Và nghĩ thầm: "Bằng mọi giá ông phải chiếm bà cho bằng được." Bà Thoa nhìn lại đồng hồ một lần nữa rồi quay sang ông Hậu hỏi:
- Anh có di đủ hết các bót cảnh sát chưa?
Ông Hậu sốt sắng:
- Anh đã di dủ các nơi rồi. Họ bảo là không có ai tên Lê Tuấn Cl.tờng cả. Anh còn nhờ họ gọi máy hỏi khắp các nơi khác cũng không có.

Càng nghe ông Hậu trả lời, bà Thoa càng quýnh lên. Gia tài hai vợ chồng ch~ có một mình Cường là con một. Nay ổng chết di, bà chỉ còn Cường là niềm vui duy nhất cho bà. Lỡ mà Cường có mệnh hệ nào chắc bà sẽ không sống nổi. Càng suy nghĩ, bà Thoa càng lo sợ. Giờ phút nầy bà mới thấy rõ sự yếu đuối của một người dàn bà. Phải chi ba của Tuấn Cường còn sống. Phải chi trong nhà có một người đàn ông.

Bà Thoa cảm thấy bủn rủn cả tứ chi, không còn dứng vững nổi, người bả khu~u xuống.

Ông Hậu liếc thấy, không bỏ lỡ cơ hội, ông nhào tới đỡ lấy bà Thoa trên tay, rồi bế bà từ từ bước thẳng vào buồng ngủ.

Bây giờ bà Thoa mới cảm thấy thấm thía sự cô dơn của một người đàn bà không chồng. Cũng như bây giờ, không có ai để bà nương tựa lúc tinh thần suy sụp Bà Thoa khóc rấm rức trong vòng tay vổ về của ông Hậu. Bà than thở:
- Anh đâu có hiểu cái nỗi khổ tâm của em. Lúc ba nó còn sống, ổng lúc nào cũng lo lắng, giáo dục cho nó nên người. Nhưng từ lúc ổng mất đi, em phải lo gánh
vác tất cả mọi việc, không còn thì giờ dể mà dạy dỗ nó. Nên em buồn lắm.
Ông Hậu trấn an:
- Em đừng lo. Từ đây về sau anh sẽ cố gắng gần gủi nó, tìm hiểu để giúp dỡ nó. Và lúc nào anh cũng thương nó như là. . . con của anh vậy.

Bà Thoa cảm thấy an tâm trong vòng tay ông Hậu. Bà nằm yên đón nhận cái hôn dầu tiên của ông kể từ ngày chồng bà chết.

Ông Hậu nằm xuống bên cạnh, bàn tay ông vuốt ve khắp người, làm bà Thoa dù trong lúc đang lo lắng cũng cảm thấy một luồng điện ấm áp đang chạy rần rần trong cơ thể. Bà Thoa thỉnh thoảng rướn người giống như cái thời mới lấy chồng.

Ông Hậu năm nay dã ngoài 40 nhưng vẫn chưa có vợ. Không ai biết ông sống bằng nghề gì. Chỉ thấy ông suốt ngày áo quần bảnh chọe, sang trọng. Chiếc lắc vàng hai lượng lúc nào cũng xệ xệ bên tay trái. Tay phải không lúc nào thiếu cái đồng hồ Longine dây vàng sáng chóe, đắt tiền. Sợi dây chuyền vàng to lớn dược kéo nặng dưới cổ bởi cái mặt cẩm thạch xanh biếc. Lúc nào cũng thấy ông với cặp kính mát Rayon to bản trên mặt, lái chiếc Vespa vòng vòng khắp nơi.

Người thì bảo là ông. . . "chạy áp phe", cũng có kẻ tỏ vẻ sành đời bảo ông chllyên môn di lường gạt mấy bà góa. Nhưng ai nói gì thì nói, trước mặt ông họ cũng khúm núm, coi ông như người trên. Bởi lẽ ông Hậu tỏ ra chững chạc, cuộc sống của ông là. . . lúc nào đồng tiền cũng đi trước.

Nghe hơi thở của bà Thoa càng lúc càng mạnh hơn, ông Hậu biết mình phải nên làm cái gì. Ông lần tay mở từng hột nút trên chiếc áo ngủ mỏng manh, rồi từ từ lột hẳn ra khỏi người bà Thoa.

Cặp vú no tròn săn cứng của người đàn bà một con, dang ở vào thời kỳ nẩy nở nhất, to và tròn như trái vú sữa bày ra thật ngon lành trước mắt của ông. Ông Hậu từ từ cúi dầu xuống, le lưỡi liếm đầu vú bà Thoa một cách trân trọng và sung sướng.

Cặp mắt bà Thoa khép lại. lIai hàng mi dài cong vút thỉnh thoảng chỉ còn di dộng theo từng cái cau mày mỗi khi bà trân mình sung sướng. Bờ môi mọng đỏ thỉnh thoảng hé mở cho thấy hàm răng trắng đều như hột bắp của bà đang nghiến chặt như muốn ngăn không cho tiếng rên rl thoát ra từ cửa miệng.

Ông Hậu miệng nút vú bên nầy, tay bóp vú bên kia làm bà Thoa càng lúc càng đê mê. Bà chẳng còn biết cái quần bà dã bị ông Hậu kco tuột ra từ lúc nào
không hay nữa.

Chỉ biết là khi ông Hậu liếm dài từ trên vú xuống dến rốn, rồi xuống từ từ tới chiếc mu cao rậm đen đầy lông lá thì bà Thoa cứ kêu rên ư ứ trong cổ họng.

Ông Hậu là một tay chơi dúng nghĩa. Chuyện ái ân ông đã có quá nhiều kinh nghiệm. Hết bà nầy đến hà nọ dã qua trong cuộc đời ông. Những mánh khóe kỹ thuật làm sao dể các bà lên tận chín từng mây, các bà đã chỉ dạy hết cho ông. Ông Hậu thuộc lòng như cơm bửa, thuộc còn hơn “thuộc tên ba má ông” nữa.

Thật nhẹ nhàng, ông Hậu banh rộng hai chân bà Thoa ra, cúi dầu áp dụng chiêu thức "chó liếm dĩa." Cái lưỡi của ông vừa nhám, vừa dài, cứ nhè vào mồng đốc, cái chỗ. . . "dã" nhứt của bà Thoa mà liếm. Cái đầu ông không nhúc nhích, nhưng cái lưỡi thì cứ vét lên , vét xuống liên tục, làm bà Thoa cứ hóng lên nhóng xuống mông dít như không muốn cho lưỡi ông rời khỏi lồn bà.

(Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 2 )


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!

http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)

Congtu
05-19-2021, 11:11 PM
LAN NGỰA

Tác giả: Kiều Diễm My
E-mail: N/A

Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả Kiều Diễm My đã sáng tác truyện.

Phần 2






http://www.coithienthai.com/images/ad_story6.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story6.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story7.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story7.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story8.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story8.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story10.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story10.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story11.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story11.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif
(http://www.coithienthai.com/ad_story14.html)http://coithienthai.com/images/ad_story16.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story16.html)


THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: http://www.coithienthai.com/images/email1.gif & gửi kèm CC 1 bản tới http://www.coithienthai.com/images/email2.gif









Tuy đã có chồng mười mấy năm nay, nhưng bà Thoa chỉ mới qua có một lần sinh đẻ. Rồi chồng bà lại chết di hơn 5 năm nay, nên giờ đây hai mép lồn bà vẫn còn săn chắc đỏ hồng như hai muối bưởi Biên Hòa.

Nước dâm từ bên trong bị tồn dọng mấy năm nay bây giờ mới có cơ hội thoát ra. Nó cứ rỉ rỉ mà tuôn. Bà Thoa lịm người sung sướng. Bà nằm yên, mặc cho các cơ bắp thịt bà giựt giựt theo phản xạ.

Ông Hậu cứ liếm vòng vòng hai bên mép cho bà Thoa hưởng thụ một hồi rồi ông mới bắt đầu cho chót lưỡi mân mê lên âm hạch bà. Ông Hậu cứ ấn lưỡi vào ngay hột le của bà mà ngoáy khiến bà Thoa không thể nào chịu nổi nữa. Hai tay bà quýnh quáng cào cấu xuống mặt giường. Đần bà ngữa cao, răng nghiến chặt rên siết. Toàn bộ các đầu dây thần kinh của bà Thoa như bị một luồng điện kích thích. Bà vặn mình vặn mẫy, kêu gào không ngừng.
- Uzm. . . sướng quá anh ơi?

Ông Hậu thấy bà Thoa chống hai gót chân, mình cong ngược lên thì dừng lại. Nhưng khi đít bà Thoa hạ xuống mặt giường thì ông lại nút hột le của bà. Ông muốn kích thích cho bà thật nứng, chớ chưa muốn cho bà "ra. " Bà Thoa như muốn diên lên, người bà hừng hực bốc lửa, gai óc nổi dầy mình, Bà thì thầm:
- Em chịu hết nổi rồi anh ơi. . . Uzm. . . Uzm. . . Em sướng quá. . . nút mạnh lên đi anh. . . Ư. . . đúng rồi…ngay chổ dó đó. . . bú mạnh lên đi anh.

Sau chừng mười lăm phút bú liếm dã đời, ông Hậu cũng chịu hết nổi, ông đứng xuống giường nhanh nhẹn cởi hết quần áo ra rồi quăng đại nó qua một góc. Con cặc to tướng, cứng ngắc và dài sọc cong như trái chuối già, bà Thoa cả mấy năm trời giờ mới nhìn thấy được con cặc của đàn ông, nên bà không sao dằn lại được lòng thèm muốn, khao khát. Bà trố mất nhìn con cặc ông Hậu dang giựt giựt, Bà Thoa lên tiếng:
- Cu anh bự và dài quá.
- Em thích lắm phải không? Mau bú nó đi em.
- Em không biết phải làm sao.
- Thì. . . em cứ ngậm nó vào trong miệng rồi nút nút, giống như em dang nút cà rem cây vậy đó.

Nói thì nói cho vui vậy chớ, từng tuổi này làm gì mà bà Thoa không biết bú cặc, bà lết từ từ tới gần ông Hậu, hai chân bỏ xuống giường, ông Hậu bước lại gần bà thêm chút nữa dể cho con cặc ông nằm vừa ngay tầm miệng bà, bà Thoa đưa tay lên nấm chặt lấy con cặc ông Hậu, sục lên sục xuống mới có mấy cái thì bên trong lổ cặc ông Hậu bổng rỉ ra một chất nước nhờn đang còn tèm lem xung quanh đầu khất. Bà Thoa từ từ thè lưỡi ra và liếm sạch, vẫn còn thấy tiếc rẻ chưa muốn thôi, bà dùng hai ngón tay bóp dầu dương vật lại để cho nó há miệng rộng ra, rồi bà liếm luôn bên trong cái lổ đó, ông Hậu nhăn mặt, ngước cổ ra phía sau rên rỉ không ngừng:
- ứ ứ sướng quá. . . bú nhanh lên đi em. . . anh nứng lắm rồi. . . nhét nó vô miệng nhanh di em.
- Vâng, Em bú đây.

Bà Thoa ngậm miệng thật chặt lấy đầu cặc ông, hai tay bà lòn ra sau ôm lấy dít ông Hậu, bà từ từ đầy miệng tới để cặc ông Hậu vào sâu hơn, chỉ trong giây phút miệng bà dã ngoặm trọn hết con cặc ông không chừa khúc nào ra ngoài. Bà ngậm thật chặt lại rồi từ từ kéo nó ra, chừng năm mười lần như vậy, bà bú cái nào đáng cái đó. Có lẽ vì cố gắng cho cặc vào sâu quá nên mắt bà giờ dã bị đỏ ửng, bà Thoa ngừng không muốn bú nữa, bà hư. . hứ. . trong cổ họng mấy cái rồi nói:
- Em thấy khó chịu ở nơi cổ họng quá, chắc bị kẹt sợi lông của anh dính ở trong dó. Thôi đi anh nhé.
- Em bú không được, thì tới phiên anh. . . Em nằm xuống đi, hai tay banh lồn ra cho anh.
Bà Thoa vâng lời nằm xuống, thuận tay với lấy cái gối bên cạnh, bà ưởng đít lên thật cao rồi nhét cái gối xuống dưới đít. Hai chân dang rộng và dơ cao lên trời, bà đưa hai tay xuống banh rộng hai mép lồn ra. Không để mất thì giờ, ông Ilậu quỳ xuống đất mắt nhìn thật kỷ từ dưới lổ đít lên tới hột le của bà, ông Hậu nói:
- Lồn em đẹp quá Thoa ơi. . . chắc anh diên mất.
Bà Thoa trả lời ông:
- Bú chim em đi anh, chim em thơm lắm đó. Nó đang nóng hổi chờ anh kìa, ở đó mà nhìn hoài.
- Vâng, Anh bú liền đây em yêu.

Nói xong ông Hậu liền thè lưỡi ra nhắm ngay cái lổ đít bà Thoa mà liếm một cách tận tình, bà Thoa quíu cong người lại, vừa nhột vừa sướng, hai tay bà tự đưa lên se se hai dầu vú để tạo thêm phần hứng thú. Ông Hậu ở dưới liếm lần lần từ lổ đít lên tới giữa hai mép lồn, rồi dừng lại ngay cái hột le mà nút một cách say mê và thích thú, bà hứng tình rên lên từng cơn trông thật là thảm thương.
- Uzm. . . Em nứng quá. . . Ây da. . . Ui. . . chết em rồi. . . sướng quá, đã quá. . . chơi em liền đi anh.

Ông Hậu nảy giờ bú liếm cũng đã rồi, ông nghĩ giờ cũng phải tới giai đoạn cho ăn thua rồi, nên ông đứng dậy tay vẫn cầm lấy con cặc sụe sục mấy cái rồi nói:
- Anh cũng dang thèm chơi em lắm dây, dang rộng hai chân ra di em.

Ông Hậu từ từ bước chân lên giường, tay cầm con cặc có cái đầu to tướng, kê vào giữa hai mép lồn mà xoay chầm chậm theo hình vòng tròn, nước dâm của bà tuông chảy ra dầm dề theo hai bên mép và lông của bà. Bà Thoa ấm ức lắm nhưng lại sướng, bà vừa rên vừa nói:
- Sướng chim quá. . . Ui da. . . Đã quá anh ơi.
Ông Hậu cũng đã tới chỉ, không dằn lòng được nữa ông liền ấn mạnh con cặc vào sâu bên trong, làm bà quíu cả hai tay lẫn hai chân, miệng nói không ngừng.
- Ui da. . . Chết em rồi, Nắc mạnh đi anh. . . mạnh thêm di anh. . . Ây da! . . Sao mà sướng quá vậy nè, đã quá anh ơi là anh.
Ông Hậu vừa nấc vừa nói cho đã miệng:
- Hứ. . . Hứ. . . Anh nắc mạnh đây, Em sướng không cưng, Hứ. . . Hứ. . . Nắc cho tét lồn em luôn.

Bà Thoa ưỡn tấm lưng ong, mu lồn bà hẩy cao lên để đón nhận cặc ông vào sâu hơn. Hai tay bà bấu chặt lấy tấm lưng trần của ông Hậu. Bà sướng như chưa
bao giờ được sướng.

Gần 20 phút nắc liên tục như máy, người ông mồ hôi ra ướt dầm dề, ông Hậu rút cặc ra, tay ông bợ lấy mông bà Thoa lật ngược bà xuống rồi nói:
- Em nằm quỳ xuống di, anh muốn nắc từ đằng sau nắc tới.

Bà Thoa không một chút ngần ngại, nghe theo lời ông Hậu bà nằm quỳ xuống, mông đít nhỏng cao lên để lộ rỏ hai muối bưởi dỏ au trông thật dễ ghét. Hai tay và đầu bà chóng xuống giường, bà nhìn ngược ra sau xuyên qua hai bầu vú bà thấy ông Hậu cũng trong tư thế chiến đấu. Ông quỳ gối xuống từ từ lết tới, tay cầm con cặc dang "sừng" chỉa thẳng thằng nhỏ vào giữa hai mép quậy qua quậy lại cho nước nhờn tráng xung quanh đầu khất. Bất thần ông đẩy mạnh nghe một cái 'lót" thật sâu vào tử cung bà, hai tay ông vẫn vịnh hai mông dít bà để làm điểm tựa. ông nắc càng lúc càng mạnh bạo hơn, hai vú thòng dài xuống đánh tới đánh lui theo nhịp nắc của ông. Ông Hậu hì hụt vừa nắc vừa nói:
- Hứ. . . Hứ. . . Sướng không em. . . Đã không em. Anh sướng lắm. . . Hứ. . . Hứ. . .

Bà Thoa lòn tay xuống phía dưới chà mạnh lên hột le bà, đầu lắc qua lắc lại như con chó diên bà nói:
- Nắc đi anh. . . mạnh nữa đi anh. . . Ui da. . . sâu quá đã quá . Em sướng lắm. . . Lâu lắm rồi em chưa có được một ngày hạnh phúc như hôm nay. Anh khoang cho ra nhe, chơi lâu lâu cho nó đã nhe anh.

Ông Hậu từ đằng sau cứ cấm dầu mà nắc tới như cái máy, không biết đã mấy trăm cái rồi mà ông vẫn chưa chịu cho ra. Tiếng nắc kêu nghe ành ạch hòa lẫn với tiếng rên rỉ của hai người đã và đang vang vọng lên khắp cả căn phòng cho đến gần sáng.


*
* *


Bãi biển dã hoàn toàn vắng lạnh. Mọi người đã ra về nhưng con Lan vẫn kéo Hùng ở lại:
- Kệ tụi nó. Về phòng ngủ ồn ào lắm. Anh ở lại đây tụi mình tắm.

Hùng ngạc nhiên. Đi bất ngờ như vầy, hỏng có chuẩn bị trước nên nó đâu có mang theo dồ tắm. Nó hỏi thì con Lan trả lời tỉnh bơ:
- Thì cứ tắm theo kiểu. . . tiền sử. Đâu có ai ở đây dâu mà sợ.

Hùng hiểu ra. Từ lâu nay nó vẫn ớn con Lan ở chỗ chơi bạo, thích làm những chuyện mà. . . hỏng ai dám làm. Nó trả lời:
- Hèn chi. Hồi tối biểu mướn phòng ngủ ở bãi trước em hỏng chịu. Cứ nhứt định đòi mướn ở bãi sau.
Con Lan nháy mắt một cái rất lẳng lơ, mĩm cười bảo Hùng:
- Anh nầy. . . hỏng thông minh chút nào hết.

Chìu ý Lan, Hùng kiếm một kẻ đá. Hai đứa cởi hết áo quần rồi họ nắm tay nhau chạy ào xuống nước. Nói là tắm biển, chứ thực ra hai đứa nó chỉ ngâm mtớc chớ có bơi lội gì đâu. Vừa xuống nước là con Lan đã câu cứng lấy cổ thằng Hùng, hai chân thì dãy đành đạch rất. . . ngựa.
- Anh Hùng. . . Em hỏng biết lội đâu nhe. Em sợ lắm. . . ôm em đi anh.

Hùng cũng chỉ chờ có bấy nhiêu đó. Nó ôm gọn tấm thân trần truồng của đứa con gái 17 "bẻ gãy sừng trâu" trong vòng tay nó.

Gái mới lớn có khác. Cặp vú con Lan ngựa không được to lớn nhưng nó lại săn chắc rất ư là quyến rũ. Hùng cảm nhận dược nhờ con Lan và nó đang trần truồng mà lại ôm nhau cứng ngắc. Những sợi lông lún phún trên mu con Lan cứ chà vào bắp vế non của thằng Hùng, khiến con cặc nó tự nhiên vươn ra dài sọc dưới làn nước trong veo. Lan vừa nhìn xuống bất chợt thấy con cặc của Hùng dang sừng cứng ngắc, mặt nó đỏ ửng lên như tàu tháo, có lẽ nàng ta đã nứng lắm, không một chút ngần ngại con Lan đưa tay xuố ng nắm lấy chặt con cặc của Hùng miệng vừa cười vừa nói:
- Chưa chi mà đã cứng như khúc cây rồi. Chắc là nứng cặc lắm rồi phải hong.
- Thì. . . tại em chứ tại ai.
Nàng bậm môi bóp mạnh lên con cặc Hùng một cái rồi hỏi lại:
- Tại em sao nè?
- Thì. . . tại em. . . làm anh chịu không nổi chứ sao. Nói xong, Hùng kề miệng xuống bú nút lấy đầu vú con nhỏ, mạt tay con Lan nắm ghịt lấy đầu tóc của Hùng, tay kia con lan vẫn không chịu buông thả con cặc của Hùng ra, dầu ngã về phía sau trông thật là hấp dẫn. Lan rên ư hử trong cổ họng.
- Uzm. . .Uzm. . . Anh Hùng. . . Em thích quá.

(Hết Phần 2 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 3 )


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!

http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)

Congtu
05-26-2021, 01:21 AM
LAN NGỰA

Tác giả: Kiều Diễm My
E-mail: N/A

Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả Kiều Diễm My đã sáng tác truyện.

Phần 3






http://www.coithienthai.com/images/ad_story6.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story6.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story7.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story7.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story8.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story8.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story10.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story10.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story11.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story11.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif
(http://www.coithienthai.com/ad_story14.html)http://coithienthai.com/images/ad_story16.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story16.html)


THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: http://www.coithienthai.com/images/email1.gif & gửi kèm CC 1 bản tới http://www.coithienthai.com/images/email2.gif









Lan giờ dã nứng lên tới đầu tới óc rồi, cô ta giờ chỉ còn chờ cho Hùng đút cặc vô lồn thì may ra mới được yên. Nàng ta không còn chờ đợi được lâu nữa, thuận
tay dang cầm con cặc, nàng ta nhét nó vội vả, nhét bừa dại vô trong lồn nàng và nói cái giọng ỏng ẹo:
- Chơi đi anh Hùng. . . Chơi vô lồn em đi anh. Mau lên đi. . . Lẹ lên đi anh…
Hùng sẵng dịp chàng nói trả dủa:
- Thấy chưa. . . hồi nảy lại chê anh chưa gì đã nứng rồi, còn em giờ thì sao
- Hứ. . . hồi nảy là em khen anh chớ bộ. Thôi được rồi. . . em nứng lồn đó, có chịu chơi em chưa nè
- Ôkê. . . Chơi thì chơi,

Nói xong, Hùng bợ hai chân con Lan lên, hai tay nàng ôm ghịt ra sau cổ Hùng, hai chân thì vòng qua hai bên eo ếch. Hùng chỉthẳng con cặc vô lồn con Lan dưới làn nước, Hùng từ từ kéo thân hình con Lan ghịt vào cho lồn nàng nuết sâu lấy cặc Hùng. Vì đang làm tình dưới nước nên tư thế này Hùng không cần phải dùng sức chi nhiều, Hùng đang nhắm mắt để hưởng lạc thú ái ân dang lâng lâng trong người chàng. Lan cũng say sưa chẳng khác gì Hùng, Cả hai người họ vừa chơi, vừa sung sướng trong cái cảm giác đê mê mà lần đầu tiên họ dược làm tình giữa chốn thiên nhiên như thế này.

Sau một trận tơi bời hoa lá cả hai lần mò về đến phòng ngủ thì trời đã sáng tỏ. Bước vào phòng như một bãi chiến trường. Từng cặp Huy Thúy, Cường Dung và Tuấn Khánh nằm ôm nhau xà nẹo. Vỏ bia với tàn thuốc lá liệng tứ tung, áo quần vung vãi khắp nơi. Cả sáu đứa, chẳng dứa nào có lấy một mãnh vải để che thân. Hùng bước thẳng vào dến cửa phòng tắm. Hắn quay đầu lại gọi con Lan:
- Lan ơi? . . vô đây tắm lại nước ngọt di em.
Tiếng con Lan từ xa vọng lại.
- Ôkê, chờ chút. . . em vô liền.

Chẳng bao lâu con Lan bước vô phòng tắm, nó cởi nhanh bộ đồ tắm ra rồi bước chân vô bồn. Dôi trai gái mới lớn quả thật là sung sức. Chiếc quần lót cuối cùng trên người con Lan vừa tuột xuống chưa tới đầu gối là con cặc của Hùng bật ngóc dậy liền tức khắc, nó chỉa thẳng về phía mu lồn lún phún lông của con Lan làm con nhỏ cười lên khằng khặc.
- Ha ha. . . đã thiệt. . . đã thiệt. . . mới cho ăn vừa xong giờ lại dói nữa rồi.
Hùng dưa tay kéo con nhỏ sát vào lòng. Hắn nói:
- Ở đó mà cười. . . chết tới nơi nê hõng lo.

Vừa nói Hùng đưa tay lên gở lấy cái vòi bông sen ra, hắn ra dấu cho Lan nằm ngửa xuống bồn, Hùng nắm hai chân con Lan dang rộng ra rồi gác lên mặt bồn. Chàng ta ngồi bẹp xuống, con cặc vẫn chỉa thẳng vô lồn nàng, Hùng đưa tay ra sau lưng vặn vòi nước chỉnh cho độ nước âm ấm, rồi phun mạnh hơn nữa. Hắn đưa tay vuốt ve lên mu lồn con Lan chổ có chùm lông đen, ngón tay cái quái nghiệt cứ nhè cái hột le của con Lan mà khều lên khều xuống cho đến lúc cái
hột le nó cương cứng và to lên, thì Hùng mới dùng cái vòi nước bông sen mà xịt lên ngay cái hột le của con nhỏ. Con Lan trân cứng cả mình mẩy, hai tay tự đưa lên bóp vú mình để tạo thêm phần kích thích. Con Lan vừa rên vừa nói:
- Ui . Trời đất ơi. . . Đã quá. . . Sướng quá. . . Em nứng quá anh ơi. . . Chết em rồi. . . Ui da. . . ảy da.
- Sướng lồn quá anh ơi.
Vừa nói tới đó con Lan tức thì nhăn mặt rên rỉ lên dữ dội:
- Uzm. . . Uzm. . . Uzm. . . Em ra. . . Em ra rồi nè.

Chàng đứng dậy gắn vòi nước trở lại chổ cũ, dưới vòi nước bông sen, Hùng đứng ngữa mặt cho nước xối từ trên xuống. Con Lan cũng biết chuyện, nàng từ từ quì gối dưới chân Hùng, vòng hai tay ôm ra sau đít Hùng, miệng hả rộng ra ngậm trọn lấy đầu cặc Hùng rồi mút chùn chụt cho dến khi Hùng ngã ngựa, bắn khí tung tóe vô trong họng con Lan rồi mới chịu thôi.

*
* *


Cả buổi sáng, bà Mai không buôn bán gì được. Khách có đến hay bỏ đi cũng mặc kệ họ, hỏi thì bà nói, hể trả giá thì bà lắc đầu. Thái độ kiểu không cần mua bán làm mọi người bực bội bỏ di hết. Nhưng bà Mai cũng chẳng cần. Đầu óc bà đang rối nùi bao nhiêu là thắc mắc.

Cả tuần lễ nay, ông Hậu tự nhiên mất dạng. Lúc đầu bà chỉ nghĩ là ông bận công chuyện gì dó mạt, hai hôm. Nhưng qua hết ngày thứ ba thì bà bắt đầu rối.

Bà Mai thuộc vào loại người đàn bà có nhan sắc. Từ cái hồi còn là nữ sinh trung học, không thiếu những vương tôn công tử con nhà giàu đeo đuổi bà. Ngoài ra còn bác sĩ, kỹ sư mới ra trường cũng nhờ người đến mai mối. Nhưng bà Mai chẳng màng tới. Bà Mai cứ thủng thẳng mà "treo cao giá ngọc." Đám nào bà cũng chê. Anh chàng nào nhìn liếc cũng bị bà trề môi. Đoi với bà, tất cả đàn ông con trai trên cõi đời ô trọc nầy dều không đáng dể xách dép cho bà.

"Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ dồn xa." Từ từ cái biệt danh "con Mai phách chó" mà bọn thanh niên gán cho bà được lan truyền nhanh chóng.

Mọi người từ từ xa lánh bà, phần vì tuyệt vọng, phần vì tự ái cũng có.

Đến cái sinh nhật thứ 30 của bà Mai thì gần như chẳng còn anh chàng dộc thân nào đến dự. Lèo tèo cũng chỉ có vài người bạn thân trong gia đình mà không thể vắng dược nên phải đến cho có mặt. Bà Mai bắt đầu thấm thía cuộc đờị. Người ta nói quả không sai, "Trai 30 tuổi đang xuân, gái 30 tuổi đã toan về già."

Bây giờ, bà Mai muốn tìm lại những ông bác sĩ, kỹ sư ngày xưa, thì họ đã yên ấm gia đình cả. Còn sót lại một vài chàng độc thân mà ngày xưa họ xáp đến gần thì bà. . . de. Bây giờ bà xáp đến gần họ thì họ cũng tự động. . . "chẩư' xa bà ra. Bà Mai càng buồn bực, phần vì quê nữa, bà cương quyết phớt tỉnh ăng lê, không thèm nghĩ tới chuyện chồng con nữa. Tới đâu thì tới. Bà gom góp hết vàng vòng tiền bạc ra sang lại một sạp vải trong chợ An Đông. Ngày tối buôn bán để quên sầu cái số kiếp ế chồng.

Sau gần mười năm trời bà chú tâm làm ăn buôn bán, bà Mai có được một số vón, thì bà gặp ông Hậu. Bên tám lạng, bên nửa cân. Hai người có vẻ tương đắc với nhau lắm. Ông Hậu chưa có vợ, và bà Mai cũng thuộc loại còn trinh. Thật là xứng đôi. Bà Mai tự biết mình là hạng gái già, nếu không chụp lấy cơ hội thì sẽ không bao giờ còn nữa.

Bà tạo mọi điều kiện cho ông Hậu đến với bà. Chỉ sau một tháng quen biết, hai người đã sống chung như một cặp vợ chồng yên ấm nhất trên đời.

Bà Mai mua sắm đủ thứ cho ông Hậu. Ngày ông đến với bà, người ông xơ xác với chiếc xe Mobylette cọc cà cọc cạch. Từ ngày về sống với bà Mai, ông thay hình đổi dạng thấy rõ. Trên người diện toàn đồ đắc tiền. Đồng hồ vàng, lắc vàng, nhẫn hột xoàn, chạy xe Vespa đời mới. Suết ngày lòng vòng khắp chốn ăn chơi.

Bổn phận của ông Hậu là cứ mỗi sáng ông chở bà Mai ra chợ An Đông, phụ với bà mở cửa sạp buôn bán, gọi cà phê hủ tiếu hai người ăn. Xong là ông xách xe đi luôn tới chạng vạng tối mới đến rước bà Mai về. Suốt ngày cơm no bò cỡi, nên ông Hậu ngu dại gì mà không sanh tật.

Sau mấy ngày không thấy ông Hậu về, bà Mai kêu mấy tay đàn em suết ngày long rong ngoài chợ đến cho tiền chúng để điều tra xem ông Hậu ở đâu, làm gì, với ai.

Sau ba ngày tìm hiểu theo dõi, bà Mai dược chúng báo cáo tỉ mỉ cho biết ông Hậu đang sống trong nhà một bà góa bên Phú Nhuận. Bà Mai điên tiết lên hỏi lớn giọng:
- Con dó tên gì, làm nghề gì? Đẹp không Thằng nhỏ thật tình khai báo rõ ràng:
- Bả làm nghề gì thì tôi không biết. Nhưng chắc là làm sở Mỹ. Tại vì thấy bả ăn mặc sang lắm. Bà ấy có một thằng con trai lớn mà thấy còn trẻ và đẹp lắm.
Bà Mai càng nóng ruột, bà hỏi quýnh quáng lên:
- Mà nó. . . đẹp cở nào, có đẹp hơn tao không?
- Dạ. . . trẻ và dẹp hơn bà nhiều.

Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa. Bằng mọi giá bà phải giữ lại ông Hậu, người đàn ông mà bà đã hết lòng tin tưởng, nuôi nấng lo lắng hơn cả "cha" của bà. Dầu sao thì ông Hậu cũng đã cho bà biết cái thú ái ân, biết thế nào là chăn gối, biết thế nào là khoái lạc xác thịt. Bà ăn đã quen, nếu mất ông Hậu chắc bà thèm có nước mà chết.

Muốn vậy, bà chỉ có nước thanh toán "con đĩ" kia là êm chuyện. Bà Mai suy nghĩ thật nhanh. Không còn cách nào khác nữa, bà quyết định phải ra tay. Bà Mai ra lệnh cho nó tìm hiểu xem ông Hậu và "con đĩ" kia thường hay di dâu, cho bà biết rõ giờ giấc nơi chốn. Đồng thời tìm cho bà mấy tay chịu chơi, có nghĩa là chịu dâm chịu chém để bà cho "con đĩ" đó một bài học nhớ đời. Bà bảo thằng dàn em lên đường gấp sau khi dúi cho nó mấy trăm bạc.

Quán cà phê giờ nầy tương dối vắng vẻ. Buổi trưa ít có ai di uống. Cô thâu ngân ngồi ngáp vặt, đưa cặp mắt kẻ đen thui ngó trông ra đường.

Trong góc quán, bốn thằng Hùng, Huy, Cường và Tuấn dang chúi đầu vào nhau bàn tán. Hùng nói vừa đủ nghe:
- Chuyện nầy phải tuyệt đối giữ bí mật nghe chưa tụi bây. Phe bên kia mà biết được, tụi nó mướn người chơi tụi mình là kẹt cả đám đó.

Huy thực tế nhất, hắn hỏi ngay vào vấn đề:
- Mà họ hứa chi bao nhiêu vậy.
Hùng đưa bàn tay lên làm dấu:
- Năm xín. Chỉ cần chém nó một dao lên mặt lấy thẹo. Nếu cần dập thêm một trận cảnh cáo thằng đàn ông kia luôn.
Tuấn thắc mắc:
- Chỉ chém con đàn bà thôi phải hôn?
Hùng giải thích:
- Chém con đàn bà thôi. Còn thằng khốn nạn kia chl dánh cảnh cáo thôi, nhớ đừng dể cho có máu.
Cường nãy giờ ngồi yên, bây giờ mới lên tiếng:
- Đánh thằng dàn ông thì dễ rồi. Có gì thì cũng chỉ mang tội ấu đả, gây náo loạn đường phố. Còn cái vụ chém dàn bà thì mới khó. Lỡ bị bắt chẳng biết sao mà
khai.
Hùng ra vẻ đàn anh, trấn an tụi nó:
- Tao lo hết rồi. Để đàn bà đánh đàn bà dễ hơn. Tao biểu con Lan ngựa làm bộ chận đường đánh ghen. Rồi tụi mình nhào vô, tao chém con mẹ đó. Ba dứa
bây thanh toán thằng kia.
Cường thắc mắc:
- Muốn ra tay cũng phải biết mặt mũi tụi nó chớ.
- Có người lo cái vụ đó rồi. Tụi mình hỏng cần biết. Cứ sẩn sàng dồ chơi đi. Chừng nào họ kêu là đi liền. Chính tao còn chưa biết mặt chứ dừng nói chi ai.
Tuấn hăng hái:
- Cần gì biết ai. Cứ chi tiền là chơi tới chỉ.
Hùng cười hãnh diện:
- Tao dã lấy trước phân nửa rồi. Tạm thời bốn dứa mình với con Lan, mỗi đứa cầm trttớc 500 đồng.
Xong chuyện lãnh nốt phần kia. Đồng ý không?
Ba thằng đồng thanh nói:
- Đồng ý. Đồng ý…

(Hết Phần 3 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 4 )


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!

http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)

Congtu
05-27-2021, 12:42 AM
LAN NGỰA

Tác giả: Kiều Diễm My
E-mail: N/A

Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả Kiều Diễm My đã sáng tác truyện.

Phần 4






http://www.coithienthai.com/images/ad_story6.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story6.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story7.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story7.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story8.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story8.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story10.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story10.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story11.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story11.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif
(http://www.coithienthai.com/ad_story14.html)http://coithienthai.com/images/ad_story16.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story16.html)


THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: http://www.coithienthai.com/images/email1.gif & gửi kèm CC 1 bản tới http://www.coithienthai.com/images/email2.gif









Bà Thoa với ông Hậu vừa đi, thì Cttờng nghe tiếng gõ cửa. Nó hỏi vọng ra: . .
- Ai đó.
Từ ngoài, giọng con gái trong trẻo vang lên:
- Em đây.
- Dung hả? Đi đâu mất dạng mấy bữa nay vậy?
Vừa nói nó vừa bước lại mở cửa cho Dung vô nhà.
- Em di Đà Lạt với ba má cả tuần nay.
Cường ngạc nhiên:
- Đi sao không cho anh biết?
Dung phân trần:
- Em cũng dâu có biết trước ổng với bả nổi hứng biểu em sửa soạn không tới một giờ dỏng hồ là lên xe đi liền. Đâu có kịp cho anh hay.
Cường nửa giởn nửa thiệt:
- Đúng vậy hôn? Đi với ba má hay là đi với thằng nào.
Dung nhăn mặt: .
Anh nói kỳ. Có thằng nào đâu mà thằng.
Cường trêu Dung:
- Thiệt vậy phâi hôn? Hỏng có di với thằng nào thì. . . đâu. . . để anh khám coi.
Vừa nói Cường vừa chụp lưng quần con Dung kéo tuột xuống cái rột. Dung hoảng hốt chụp lại, miệng la tía lia:
- Ê. Đừng có ầu. Coi chừng bà già thấy kìa.
Cường tỉnh bơ:
- Bả đi chơi với kép rồi. Đừng lo.
- Phải cái ông nội hay nhìn em như muốn hiếp dâm dó phải hôn?
- Chứ còn ai nữa. Mà thôi, quên thằng chả đi.

Cường vừa nói vừa nắm lưng quần xì líp của con Dung mà kéo tuột xuống luôn tới dầu gối, luôn tiện nó.. bế xốc con nhỏ đặt lên cái ghế salon nằm giửa nhà.

Dung làm bộ dãy nãy hai chân, làm cái quần nó rớt hẳn xuống gạch.

Một tuần lễ nay, Dung bị bắt buộc phải theo ba má di chơi xa. Nó nhớ thằng Cường đến phát điên phát cuồng. Từ sáu tháng nay, kể từ ngày bắt bồ với thằng Cường, gần như ngày nào thằng Cliờng cũng chơi nó một hai cái. Lỡ những lúc có kinh nguyệt phải ngưng vài ba ngày là con Dmlg nó dã chịu không nỗi. Nó cứ mong cho "lá mít" mau khô để tiếp tục đụ đéo cho sướng chim.

Sau một tuần lạnh lẽo trên Đà Lạt. Suốt ngày nằm trùm kín mền, nứng lồn mà không có chổ để sỏ. Nó nhớ thằng Cường thiếu điều muốn cắn lưỡi chết.

Con Dung phải làm bộ ngã bệnh hối thúc ba má nó trở về Sài Gòn gấp để gặp thằng Cường. Thử hỏi chẳng phải dể thằng Cường đéo nó chớ dể làm gì.

Sau khi lột hết áo quần con Dung, Cường vừa ôm ấp vuốt ve nó, vừa hỏi:
- Em đi hổm rày hỏng nhớ anh sao?
Dung nũng nịu:
- Ai nói với anh là hỏng nhớ. Hỏng nhớ sao mới về tới là lật dật tới kiếm anh?
Cl~ờng trây trúa, nó kê sát lỗ tai Dung nói nhỏ:
- Tới kiếm anh đâu phải là tại nhớ.
Dung ngạc nhiên:
- Chớ. . . tại cái gì?
Cường thì thào:
- Tại em. . . nứng chứ gì?
Con Dung vừa cười, vừa thò tay nắm con cặc thằng Cường vặn một cái thật mạnh, làm thằng nhỏ la lên oai oái:
- Ê. Coi chừng gãy của anh bây giờ.
Dung cũng hỏng vừa:
- Gãy cho bỏ cái tật. . nứng cặc ẩu.
- Anh đâu có nứng ẩu. Nứng đúng chổ đàng hoàng chớ ẩu hồi nào.
- Con trai gì mới chơi xong, chưa kịp mặt qnần là nứng nữa rồi. Chơi tối ngày sáng đêm mà cũng hỏng thấy đủ sao chớ.
- Thì. . . tại em cứ dí chim vô mặt anh hoài chớ bộ.
Con Dung ôm dầu Cường, kéo đè xuống dưới háng nó rồi nói:
- Có anh úp mặt vô chim em thì có. Đó. . . cho anh xả láng đó. Bú đi.

Cường hé miệng, kê ngay mép lồn Dung mà ngậm mà nút. Đang nói tía lia như con két, tự nhiên con Dung im bặt. Người nó nhốm lên nhốm xuống như có gắn lò xo dưới đít. Miệng nó cứ dẫu lên, mõ chu dài ra mà hít hà như ăn trúng miếng ớt cay.

Cường đã quá quen thuộc với cái tính nết của con Dng. Chơi nó mà hỏng sướng là nó cứ cằn nhằn, cau có như mấy bà già khó tính. ..

Đã có mấy lần, thằng Cường vừa đút cặc vô, con Dung rướn mình, ôm siết lấy nó mà rên ư ứ, thì thằng Cường dã bắn khí ra liền. Mà con trai đã bắn hết khí rồi thì coi như thua. Cặc thằng Cường từ từ mềm xìu lại, trong khi con Dung đang hứng. Nó chụp lấy con cặc thằng Cường mà bú, nút, liếm đủ kiểu cho thằng Cường lên lại đặng chơi nó tiếp.

Hôm nào sung sức thì thằng Cường chơi càng táo bạo hơn, lâu hơn, nên con Dung mới càng sướng. Sau cuộc mây mưa, nó cảm thấy con Dung như thương yêu nó hơn, vui vẻ với nó hơn.

Ngược lại, hôm nào thằng Cường yếu trong người, không làm tròn bổn phận, thì con Dung đối với nó y như mẹ chồng nàng dâu. Nó khó chịu, bắt bẻ thằng Cường từng chút một.

Bây giờ Cường dã có kinh nghiệm. Nó biết phải làm cho con Dung thật nứng. Nứng cho đến khi nào đầu nó bốc khói thì càng tốt. Tới lúc đó, chỉ cần đút cặc vô là con Dung đủ sướng tới óc rồi. Mỗi một cái nắc của nó là mỗi lần con Dung thét lên vì sướng. Phải làm cho khí nó ra dầm dề thì nó mới thỏa mãn.

Thằng Cường bú lồn một hồi, lại quay trở lên bú vú Bú vú một hồi cho dến khi con Dung thật kích thích thì nó lại quay xuống nút hột le. Nó làm con Dung cứ rên la khàn cả cổ họng. Chờ cho tới lúc con Dung dã sắp sửa tới thiên đàng. Thằng Cường mới chịu cầm cặc mà đút vô.

Cường chơi con Dung từ trên ghế Salon rồi lôi con nhỏ xuống dưới đất bắt con nhỏ cởi ngựa, cả hai người chơi nhau gần ba tiếng đồng hồ, không biết bao nhiêu kiểu mà dếm cho hết. Đứng, ngồi, bò, nằm gì họ đều đem ra mà chơi xả láng coi như bù lại cả tuần lễ vừa qua họ không được chơi. Hai người nằm sãi tay gần như họ không còn biết trời trăng mây nước là gì sau cuộc ân ái đã tàn.

Hùng bóp trán suy nghĩ câu nói của con Lan làm hai lỗ tai nó lùng bùng.
- Anh tính sao thì tính di. Em có bầu gần ba tháng rồi. Nay mai cái bụng nó chình ình lên còn dấu diếm gì, được nữa.
Hùng cũng rất khổ tâm. Hắn hỏi lại con Lan:
- Em tính sao thì tính. Chớ anh cũng đâu có biết.
Con Lan dẫy nẫy lên:
- Anh nói gì lạ vậy? Chơi cho cố bây giờ lại biểu em tính.
Hùng cau có:
- Sướng thì sướng chung hai đứa. Em hỏng cho chơi thì làm sao có bầu. Bây giờ lại đổ thừa anh.
Lan dịu giọng:
- Lỡ rồi bây giờ tính thế nào chứ hỏng lẽ cứ đổ qua đổ lại. Hỏng ấy. . . em trốn nhà theo anh nhe.
Hùng hoảng hốt la lên:
- Rồi lấy cái gì mà sống đây? Anh hiện giờ còn phải sống bám ông bà già. Rước thêm em về rồi anh lấy cái gì mà nuôi. Hỏng lẽ. . . đụ déo trừ cơm à?
- Trời sanh voi sanh cỏ. Lo gì, từ từ rồi mình kiếm cái gì làm chớ ai bắt ba má anh nuôi đâu mà lo.
Hùng cương quyết:
- Anh dã nói là hỏng được. Em trốn theo anh ba má em di thưa anh về cái tội dụ dỗ gái vị thành niên thì chết anh.
Lan chán nãn. Nó nói liều:
- Anh hỏng cho em theo, mai mất cái bụng phình to lên thì ba má em cũng biết hà.
Hùng bứt đầu bứt tóc khổ sở. Nó suy nghĩ một hồi rồi quyết định:
- Hết cách rồi. Bây giờ chỉ còn có cách là đi phá thai thôi.
Con Lan thoáng nét mừng rỡ. Nó hỏi tới:
- Ba tháng rồi, hỏng biết có ai chịu phá không?
- Có tiền chi là họ làm tuốt hết. Có gì mà hỏng được em.
Lan lo lắng hỏi:
- Làm sao để có tiền bây giờ?

Hùng đúng là một tay lanh lẹ, khéo xoay xở. Vừa nghe con Lan đề cập dến vụ tiền là nó nhớ tới cái áp phe mà bà Mai vừa cho người đến nhờ nó. Nó nói nhỏ vào tai con Lan:
- Tiền hỏng phải là chuyện khó. Ăn thua. . . là em cỏ chịu chơi hay không thôi.
Lan nói với vẻ hãnh diện:
- Anh hỏi cái chuyện đó thừa quá. Đất Sài Gòn nầy ai mà hỏng biết cái tên chịu chơi biệt danh con Lan ngựa nầy.

Hùng có vẻ bình tĩnh lại. Mọi bế tắc giờ đã có lối thoát. Nó kéo con Lan ngồi sát lại, thì thầm to nhỏ vào tai con Lan một hồi.

Không nghe con Lan trả lời, chỉ thấy đầu nó gật gật, mặt tươi hẳn ra…

(Hết Phần 4 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 5 )


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!

http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)

Congtu
05-28-2021, 01:13 AM
LAN NGỰA

Tác giả: Kiều Diễm My
E-mail: N/A

Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả Kiều Diễm My đã sáng tác truyện.

Phần 5 (Cuối)






http://www.coithienthai.com/images/ad_story6.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story6.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story7.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story7.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story8.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story8.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story10.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story10.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story11.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story11.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif
(http://www.coithienthai.com/ad_story14.html)http://coithienthai.com/images/ad_story16.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story16.html)


THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: http://www.coithienthai.com/images/email1.gif & gửi kèm CC 1 bản tới http://www.coithienthai.com/images/email2.gif









Ông Hậu gọi người bồi bàn tới bên cạnh, rồi mới quay qua hỏi bà Thoa, giọng âu yếm:
- Em ăn cái gì để anh biểu. . . "nó" lấy?

Bà Thoa cầm tấm thực đơn trên tay dọc từ hàng một cách thong thả, mặc cho người bồi chờ đợi. Đọc dã đời một hồi rồi bà gấp đôi tấm thực đơn lại, ngó lên
hỏi ông Hậu:
- Ăn. . . cái gì bây giờ anh

Ông Hận lúc nào cũng tỏ ra chìu chuộng người yên. Ông ôn tồn trả lời:
Em ăn món. . . cháo bào ngư cho bổ nhé.
Bà Thoa nũng nịu:
- Bổ. . . mà bổ cái gì anh?
Ông Hậu muốn chửi thề một tiếng cho đỡ tức. Trong bụng ông muốn nói "bổ khí chứ bổ cái gì". Nhưng ông rán dằn lòng bảo bà Thoa:
- Bổ đều hết. Từ trên xuống dưới chổ nào cũng bổ đều hết.
Bà Thoa hứ yêu một cái. Bà nói một câu bóng gió:
- Người em đã đầy đủ cả rồi, không cần phải bổ thêm nữa đâu.

Mà thật dúng vậy, đàn bà mới có ba mươi mấy tuổi, qua một đời chồng, đời sống sung túc nên người bà phơi phới. Gò má của bà lúc nào cũng ửng hồng, da dẽ tươi mát, vú to, eo thon, mông tròn lẳn trên cặp chân trường túc, chứng tỏ một sức mạnh dẽo dai của một người đàn bà sung mãn.

Ông Hậu phải công nhận là ông bà ngày xưa nói đúng. "Trường túc bất tri lao." Người đàn bà nào có cặp chân dài thì chơi hoài không biết mệt.

Từ sau cái dêm thằng Cường bất ngờ bỏ nhà theo bạn bè đi Vũng Tàu chơi với gái, bà Thoa quá lo lắng nên sa ngã vào vòng tay ông Hậu. Nhưng cũng nhờ vậy mà bà Thoa trông đẹp tươi trẻ hẳn ra.

Kể từ cái lúc đó, càng ngày bà Thoa càng say mê ông Hậu hơn. Hai người quấn quít nhau không rời một bước.

Đàn bà góa chồng mà đã mê trai thì trời gầm cũng không nhả. sau mấy năm trời phòng không lẽ bóng, bây giờ tìm có đồ chơi thì bà phải chơi bù lại những ngày nằm phơi chim thở dài lúc trước.

Bà Thoa cứ suốt ngày giam ông Hậu trong phòng. Đói thì ra tiệm ăn, ăn xong là về chui vô phòng lập trận tiếp. Ông Hậu càng lúc càng xanh xao trong khi bà Thoa mỗi ngày một tươi đẹp hẳn ra.

Ông Hậu chơi thiếu điều muốn gãy con cặc. Mỗi lần nhập trận, ông "quần" bà Thoa đến cả tiếng đồng hồ. Hai ngltời mệt lã, mồ hôi ướt chèm nhẹp. Vậy mà vừa xong, nằm chưa nóng lưng là bà Thoa lại chồm dậy, rọ rạy, vuốt ve thằng nhỏ của ông Hậu một hồi. Rồi ghé miệng mà liếm, bú dủ mọi cách cho cặc ông cứng lại dể bà chơi tiếp.

Suất cả tuần lễ liền. Cứ ngày bảy dêm ba, vô ra chưa tính. Ông lIậu đã muốn chịu thua nhưng còn tiếc. Thật tâm thì ông có thương yêu gì bà Thoa đâu.

Thấy món ngon thì ông muốn ăn. Mà ăn xong rồi thì thấy chán, muốn di tìm món khác dể thay đổi.

Sở dĩ ông còn quyến luyến là vì ông còn đang dòm ngó cái gia tài của bà Thoa, gồm cả 4,S cái câu lạc bộ bán thức ăn cho lính Mỹ trong căn cứ Long Bình mà bà đã trúng thầu mấy năm qua.

Ông Hậu quay sang người bồi kêu thức ăn. Ông gọi thêm hai cái sô đa hột gà cho hai người rồi quay sang hỏi bà Thoa:
- Chuyện tụi mình. . . em tính thế nào?
Bà Thoa nhướng to đôi mắt hỏi lại:
- Thế nào là. . . thế nào.
Ông Hậu giải thích:
- Chẳng lẽ tụi mình sống như vầy hoài. Lỡ người ta hỏi anh biết nói sao?
- Chớ ý anh muốn sao?
- Anh muốn tụi mình chính thức lấy nhau để còn lo làm ăn, giáo dục con cái nữa. Chớ ở như vầy, thằng Cường còn coi anh ra gì?!
- Em thấy sống như vầy mà vui. Tụi mình lớn rồi, còn bày đặt đám cưới dám hỏi làm gì để người ta cười thúi dầu cho.
Ông Hậu trớ đi:
- Ý anh đâu cần phải làm dám cưới đám hỏi gì. Nhưng anh muốn hợp thức hóa cái tình trạng hiện tại cho anh khỏi mang tiếng vậy thôi.
- Anh muốn. . . hợp thức hóa cách nào
- Thì tụi mình làm một cái tiệc, mời bà con họ hàng cùng một ít bạn bè thân dến dự dể tuyên bố. Sau đó, ký cái giấy hôn thú là xong chớ gì.

Bà Thoa phân vân trong lòng. Bà không phải là hạng gái mới lớn, mới biết yêu lần dầu mà bảo sao nghe vậy.

Thương ông Hậu thì bà cũng thương, nhưng bà vẫn phải đắn đo suy tính. Dầu sao bà cũng đang ở địa vị của một bà chủ, tiền bạc như nước mà lại có nhan sắc trong khi ông Hậu, ngoài cái mã đẹp trai bên ngoài, bên trong ông ch~ có hai hòn dái với con cặc to tổ bố mà thôi. Bà cần phải suy nghĩ lại cho kỹ càng.

Chuyện nuôi ông Hậu để suốt ngày cà nhỏng đó chỉ là chuyện nhỏ, nếu ông vẫn trung thành với bà. Nhưng biết đâu sau khi lấy nhau rồi, tiền bạe họ chung đụng, ông cứ lấy của bà mà đem di cờ bạc, hoặc nuôi gái thì làm sao?

Đã thế, còn vấn đề thằng Cường nữa. Nếu bà vẫn ở vậy thờ chồng thì thằng Cường còn gần gủi, nể sợ bà. Nhưng từ ngày ông Hậu lui tới, deo dính theo bà thì thằng Cường cũng bắt đầu lêu lỏng, tránh né bà dần dần. Bà Thoa nhìn thấy bao nhiêu cái trở ngại trước mắt. Bà tìm kế hoãn binh:
- Chuyện đó rồi từ từ cũng tới. Anh đừng lo. Bây giờ thì anh để em thong thả thêm một thời gian nữa. Em cần phải suy nghĩ kỹ. Lấy chồng một lần phải cho
đáng người chồng. Em không thích nay lấy mai bỏ như người ta.
Ông Hậu duối lý, bất qua chuyện khác:
- Tùy em thôi. Anh chỉ lo là em bận chuyện làm ăn, mua bán nên không gần gủi, dạy dỗ con được. Có anh về đỡ đần thêm một tay dù sao thì cũng đỡ hơn.
Bà Thoa chớp chớp mắt, cúi xuống cầm ly nước lên uống để che dấu xúc động:
- Em cám ơn anh đã lo lắng cho em. Nhưng nay thằng Cường nó cũng lớn rồi. Em cần bàn lại với nó trước khi em quyết định.

Hai người không nói thêm gì nữa. Cả hai đều có vẻ như ngần ngại một cái gì đó.
Ông Hậu đề nghị mà bị từ chối thì cũng hơi mắc cỡ Còn bà Thoa biết mình làm buồn lòng người yêu nên cũng hơi ngượng. Buổi cơm trôi qua trong không khí im lặng…

Bà Mai cầm ly nước đưa lên miệng rồi lại để trở xuống. Năm lần bảy lượt như vậy mà không chịu uống một hớp nhỏ. Mắt bà cứ ngó chăm chăm về phía cái nhà hàng bên kia đường. Bà cứ nhấp nha nhấp nhỏm trên ghế như gái ngồi phải cọc.

Sau một thời gian cho người theo dõi, hôm nay thì bà dã chứng kiến tận mắt "thằng điếm" với "con đĩ" đang âu yếm với nhau.

Sau khi ra lệnh cho thằng nhỏ chạy vễ thông báo cho bọn chém mướn, bà ngồi đó canh. Trong bụng bà Mai nóng như lửa đốt. Lỡ mà hai dứa nó đi ra bất tử thì bà làm sao"' Từ nhỏ đến giờ bà có biết đánh lộn là cái gì đâu. Bà mong cái đám cô hồn kéo tới trước khi con dĩ với thằng diếm kịp thời xa bay.

Bằng mọi giá, bà phải thấy con dĩ kia đổ máu bà mới vừa lòng. Phải dánh đập, chém vô mặt để thẹo muôn đời cho nó tởn. Nếu cần thì xởn tóc, tuột quần giữa công chúng cho nó chừa. Bà Mai vẽ ra không biết bao nhiêu cách đánh ghen trong đầu cho đã giận. Đang suy nghĩ bỗng bà Mai giật mình vì một giọngllói cất lên sau lưng:
- Tụi nó còn ở bển hôn?
Bà Mai quay lại. Người vừa nói đó là Hùng, gã thanh niên cầm dầu cái vụ đánh ghen hôm nay. Bà Mai mừng như bắt được vàng. Bà hỏi líu cả lưỡi:
- Mấy cậu kia đâu hết rồi? Có mình cậu thôi sao?

Hùng không trả lời. Nó hất đầu ra cửa. Bà Mai nhìn theo, thấy một đám thanh niên từ ngoài đang bước vô, đi dầu là thằng Tuấn rồi tới thằng Huy, sau cùng là con Lan ngựa.

Ba dứa vô san tự động ngồi xuống cái bàn bên cạnh, làm như không quen biết gì với Hùng cùng bà Mai. Chúng nó kêu cà phê, thuốc lá thoải mái vì biết là mọi chi phí deu được bà Mai dài thọ. Bà Mai mắt vẫn không rời cánh cửa nhà hàng phía bên kia đường. Bà nói vừa đủ cho Hùng nghe:
- Cậu ráng làm cho dẹp. Chị sẽ thưởng thêm cho.
Hùng nói chắc cú:
- Bà chị dừng có lo. Nghề của lụi tui mà. Kỳ nầy (hơi mà không đẹp nhứt định không lấy tiền.
- Chị đặt hết tin tưởng nơi tụi em. Nhứt định phải cho nó một trận mềm xương. Nhớ chém vô gò má nó cho chị. Để thẹo cho nó chừa.
- Đã nói bà chị cứ yên tâm di mà. Tui phải làm đẹp đề lấy uy tín chứ. Không thôi mai mốt mất mối hết sao.
Hùng đang nói nửa chừng bỗng thấy bà mai đứng bật dậy nói lấp bấp:
- Kìa. . . Kìa. . . Tụi nó ra kìa, Lẹ lẹ lên.
Bên kia đường, ông Hậu dang chuẩn bị leo lên chiếc Vespa. Một người đàn bà đi sau ông, đầu quấn khăn, mang kiếng mát ra vẻ sang trọng. Bà Mai không dằn được nữa. Bà phóng nhào ra cửa, chạy thẳng qua bên kia đường.

Như một đoàn quân thiện chiến, cả bọn bốn đứa chạy theo, mặt mày đằng đầng sát khí, quyết ra tay để kiếm tiền xài một chuyến.
Thằng Hùng vừa chạy, vừa lòn tay vô áo nắm chặt cán dao để trong lưng quần.
Đến trước đầu xe, bà Mai đứng lại, chỉ thẳng tay vào mặt hai người la to:
- Chém chết mẹ tụi nó hết cho tao. Có gì tao ở tù thế cho cho nó một trận mềm xương. Nhớ chém vô gò má nó cho chị. Dể thẹo cho nó chừa.

Đã nói bà chị cứ yên tâm di mà. Tui phải làm đẹp đề lấy uy tín chứ. Không thôi mai mốt mất mối hết sao.

Hùng đang nói nửa chừng bỗng thấy bà mai đứng bật dậy nói lấp bấp:
- Kìa. . . Kìa. . . Tụi nó ra kìa, Lẹ lẹ lên.

Bên kia đường, ông Hậu đang chuẩn bị leo lên chiếc Vespa. Một người đàn bà đi sau ông, đầu quấn khăn, mang kiếng mát ra vẻ sang trọng.

Bà Mai không dằn dược nữa. Bà phóng nhào ra cửa, chạy thẳng qua bên kia đường.

Như một đoàn quân thiện chiến, cả bọn bốn đứa chạy theo, mặt mày đằng đầng sát khí, quyết ra tay để kiếm tiền xài một chuyến. Thằng Hùng vừa chạy, vừa lòn tay vô áo nắm chặt cán dao dể trong lưng quần.
Đến trước đầu xe, bà Mai đứng lại, chỉ thẳng tayvào mặt hai người la to:
- Chém chết mẹ tụi nó hết cho tao. Có gì tao ở tù Theo như kế hoạch, con Lan nhào tới chụp đầu bà ~l~hoa kéo ghịt xuống. Miệng nó tru tréo lên:
- Con đĩ ngựa. Mầy giựt chồng tao thì tao ăn thua đủ với mầy.
Vừa nói nó vừa cào cấu như một người đánh ghen thật sự.

Bà Thoa bủn rủn cả tay chân. Từ nhỏ đến giờ, bà chưa bao giờ gặp cảnh nầy. Tưởng đâu ông Hậu còn độc thân, ngờ đâu đã có vợ mà còn theo duổi đc bà
khổ cực như ngày hôm nay.

Bà Thoa ngồi thụp xuống đường mặt gục trên hai đầu gối, vòng hai tay qua dầu chịu trận.

Thằng Hùng tay cầm con dao, loay hoay muốn chém mà có thấy cái mặt bả ở đâu mà chém. Phần bị vướng con Lan cứ nắm tóc bà Thoa mà xoay vòng vòng, nên nó không chém được.

Ông Hậu bị Huy và Tnấn xúm vô đấm dá túi bụi. Chỉ lo chống đỡ hai người thanh niên nầy cũng đã ngất ngư rồi, làm sao ông giải cứu cho người yêu được. Nhưng dến lúc thấy con Lan kéo ghịt tóc cho bà Thoa ngữa mặt lên, còn Hùng thì đang dơ cao con dao định chém xuống, ông Hậu như dược một sức mạnh vô hình trợ giúp . Ông nhào tới chụp tay Hùng lại, đồng thời co giò tống cho con Lan một đạp bật ngửa ra đường.

Cường đang chạy xe theo bọn thằng Hùng thì tiếng máy nổ lụp bụp rồi tắt hẳn. Nó chửi cái đám bạn:
- Đụ mẹ. Mượn xe chạy cho đã, hết xăng hổng chịu đổ cho người ta.

Nó mnốn kêu tni kia chờ. Nhưng đang lúc gấp rút, mạnh ai nấy chạy nên không thằng nào hay xe thằng Cltờng hết xăng. Cường dẫn xe di bộ một khoảng thì gặp cây xăng. Nó đổ tạm một lít rồi phóng xe đến quán cà phê, nơi điểm hẹn với bọn thằng Hùng.

Vừa tới, nó chứng kiến cảnh mẹ nó và ông Hậu bị đám bạn nó dánh hội đồng. Cường la hoảng lên:
- Ê Má tao! Ngừng lại! Đừng đánh nữa!
Cả bọn nghe tiếng kêu, hoảng hết dừng tay. Đứa nào đứa nấy dứng như trời trồng.

Từ bấy lâu nay chơi với Cường, nhưng có đứa nào biết mặt má Cường lần nào dâu. Mấy dứa nó bỡ ngỡ nhìn Cường dang quì xuống ôm mẹ nó.

Cả đám bình tĩnh trở lại . Hùng quay lại nhìn gương mặt xám xịt của bà Mai. Nó ra lệnh:
- Đánh chết mẹ con ngựa nầy cho tao.

Đám thanh niên quay lại chụp bà Mai đánh một cách căm hờn. Dứa dấm, dứa đá, đứa đạp bà Mai lăn lông lốc dưới lòng đường. Chúng nó say sưa hành hạ bà, cho đến lúc nghe tiếng máy xe rú lên mới quay lại, thấy ông Hậu nhảy lên xe chạy mất.
Mặt mày bê bết đầy máu, bà Mai nằm bất động dưới chân chúng. Thằng Hùng ra lệnh:
- Vọt lẹ! Coi chừng cảnh sát tới.

Cả bọn, dứa trước đứa sau chạy băng qua quán cà phê lấy xe rồi tẩu thoát mất dạng.

Khi nhà chức trách đến nơi lập biên bản, Cường vẫn còn ngồi dó khóc nức nỡ trên vai mẹ nó.

Bà Thoa như người mất hồn, dưa cặp mắt lơ đãng nhìn mấy người y tá khiêng bà Mai lên xe cứu thương.

Nhóm bác sĩ bu xung quanh chỗ con Lan ngựa. Nó nằm mê man bất động trên lề đường. Chiếc quần jean trắng của nó bị máu thấm ướt đẫm ở phần đáy.

Người bác sĩ đặt tay lên tim nó, nghe ngóng một hồi. Xong ông quay lại nhìn mọi người, đầu ông lắc nhè nhẹ ra vẻ tiếc thương.


HẾT



Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!

http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)