Congtu
07-13-2025, 10:28 PM
TROPICAL ISLAND
(ĐẢO NHIỆT ĐỚI)
Tác giả: Lê Hải
E-mail: Nguoiromuk***@gmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Chương 1: Proxemics - Khám phá không gian ẩn
https://www.coithienthai.com/images/ad_story17.gif (http://www.HaPhanInsurance.com)
https://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (https://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
https://www.coithienthai.com/images/ad_story10.gif (https://www.coithienthai.com/ad_story10.html)
(https://www.coithienthai.com/ad_story11.html)https://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (https://www.coithienthai.com/ad_story14.html)
THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: https://www.coithienthai.com/images/email1.gif & gửi kèm CC 1 bản tới https://www.coithienthai.com/images/email2.gif
Rà xe xuống con đường ngay cạnh tòa nhà to đẹp của hãng Mercedes, Tài nhẹ nhàng tấp con V-class sát vô lề đường, kéo cửa sổ xuống cho khí trời trộn vô làm nhẹ bớt mùi da bọc ghế còn mới cứng, chờ đợi. Chỗ này ngay sát sân bay Brandenburg, thuận tiện để chờ đợi. Cửa tự động cho xe vô sân bay đón trả khách chỉ miễn phí được 10 phút, cho nên tốt nhất là chờ đâu đó bên ngoài cho tới khi khách ra tới bên ngoài mới chạy vô. Tài bước xuống xe châm điếu thuốc, nhắn tin cho khách rồi chờ điện thoại. Tiết trời cuối tháng Ba nước Đức chợt ấm lên chào đón mùa xuân với đủ mọi thứ hoa và chồi lộc, khiến cho mũi có hơi khó chịu báo hiệu đã đến mùa dị ứng.
Vốn là chủ của hãng vận tải này, bao gồm cho thuê xe tự lái lẫn chuyên chở khách, Tài phải làm hết những việc mà nhân viên ngại, như hợp đồng này, sẽ phải chở khách người Việt về khu nghỉ dưỡng Tropical Island nổi tiếng, và đi chơi vài nơi ở Berlin. Nghe thì nhàn, nhưng ai cũng ngại khách Việt. Vừa phải túc trực chờ đợi, phục vụ như vua chúa, không thấy típs mà chỉ thêm đòi hỏi và chê bai - thái độ thường gặp ở những người thiếu hiểu biết, ít đi lại, và cuộc sống hiếm khi được hưởng thụ. Nhưng cô bé trực cổng facebook đã lỡ nhận khách mất rồi không thể từ chối người ta vào phút cuối được.
- Anh đang ở đâu rồi? Bạn em sắp ra đến nơi rồi. - Điện thoại reng cắt dòng suy nghĩ và đúng như e ngại, câu chào hỏi đầu tiên là đã trách móc nhau rồi. Không phải cô khách bên Anh bay sang mà là bạn cô ta, sống ở Đức này. Tài nhã nhặn giải thích và lên xe lái vào trong ngay, thôi kệ, có quá 10 phút mà phải trả thêm tiền đậu xe chát chúa thì cũng kệ thôi.
Cũng may là vừa đậu ngay ngắn vô ô chéo là thêm tiếp một cú điện thoại nữa. Lần này thì là họ đã gặp nhau. Đúng ra còn phải rồng rắn chờ rất lâu vì Anh quốc bây giờ không còn thuộc khối châu Âu nữa nên chuyến bay nào cũng phải cả trăm người chờ qua cửa kiểm tra chứ không được tự động điện tử như trước. Nhưng vì Hà đi cùng con gái nhỏ nên được người phân luồng gọi lên trước. Vóc dáng nhỏ nhắn, với đứa con gái có nét lai Ấn Độ, trái ngược lại với cô bạn.
Thu, người gọi điện lúc nãy, có thể coi như là hình mẫu của những cô gái Bắc thời nay. Chân dài, ngực khủng như kiểu hoa hậu Mai Phương Thúy nhưng chắc chắn là dao kéo, vì một bà mẹ của hai đứa con một trai một gái kia không thể nào căng cứng như bưởi da xanh được. Môi cũng đúng màu xăm, như màu của lông mày.
Vừa nhanh chóng quan sát, mà chủ yếu là để nhớ mặt khách phòng khi bị lạc, cũng như quán xuyến đồ đạc, Tài vừa xếp va li của họ lên xe. Chẳng phải quá cố giữ gìn gì, mà bởi vì kích thước chiếc xe này thuộc hàng ngắn nhất, nên phải chịu khó xếp thì mới đóng được cửa đuôi.
Cùng là xe to để chở nhiều khách nhưng có những chiếc vito lắp 3 ghế ở băng đầu tiên để chở 9 người, và kéo dài đuôi ra để tha hồ chứa hành lý. Chiếc này vốn Tài mới nhập về, phần để cho khách hạng sang thuê, ghế bọc da, hàng giữa chỉ có 2 ghế nhưng xoay tròn tùy ý, còn kẽ hở giữa hai ghế trên đầu là tủ nước, đựng sẵn các lon nước mía nước ổi hay nha đam và trà sữa.
Bốp. Bốp. Đưa mấy lon nước cho đám trẻ con chọn xong là Thu bật nắp một lon Lipton ice tea đưa cho Hà, và một lon lô hội cho mình, sóng sánh đổ lên thành ghế. Hà vội vàng rút một tờ giấy trong cái gói đặt sẵn bên cạnh cửa ra lau, nét mặt ái ngại. - Xe của anh bé quá - Thu chê, chả màng gì. - Thấy ảnh quảng cáo là xe 9 chỗ, lại có khoang hành lý to đùng nữa.
- Nhưng nhà mình vẫn đủ mà. - Hà vội chen vào. - Lại được xe mới tinh. Ghế da nữa. - Cô dè dặt nhìn chéo mặt Tài dò thái độ, bất chợt gặp ánh mắt hiền dịu của người đàn ông nhìn xuống qua kính chiếu hậu, chỉ không biết mép miệng đang cười vui với mình hay tỏ vẻ khinh thường với cô bạn. Thực ra trưóc đó cô nhân viên của Tài đã cẩn thận hỏi lại Hà về số lượng người và hành lý rồi. Ba mẹ con Thu ở gần Berlin, mỗi người chỉ kéo theo một chiếc túi nhỏ, đi tàu ra sân bay đón hai mẹ con Hà, cũng chỉ có một va li to và một túi kéo nhỏ thôi, gọn nhẹ.
Thu vốn vẫn vậy, từ thời sinh viên vẫn luôn chanh chua nhất hội. Dân tỉnh lẻ Hải Dương Hải Phòng gì đó, dù sống ở trung tâm nhưng về Hà Nội ở ký túc xá thì vần coi như là từ thị xã mà thôi. Nhưng lúc nào cũng toát ra vẻ hơn người, phảng phất đâu đó kiểu cách dân Hà Nội phố cổ vậy. Hai cô bạn ôn lại bao nhiêu là chuyện cũ, thỉnh thoảng lại cười nắc nẻ, nóng lòng chờ đến lúc gặp lại cái Mai, sau có cả hơn chục năm chia tay từ sau ngày tốt nghiệp đại học sư phạm, mỗi đứa mỗi ngả, chỉ là chẳng có đứa nào bây giờ làm cô giáo cả.
Mai cùng hai con đi bằng ô-tô chồng lái từ Ba Lan sang. Chiếc Lexus gầm cao chạy đường cao tốc chỉ vài giờ buổi sáng là đến nơi. Hành lý lích kích xách vào vì gia đình họ lấy phòng ngay trong tòa nhà dome này. Cũng phải mô tả sơ cái chỗ này, là một kết cấu vòm mà nghe nói chiều dài dài hơn chiều cao của tháp Eifel bên Pháp và chiều cao thì gần gấp đôi tượng nữ thần tự do bên Mỹ. Quây kín lại, giữ nóng như xứ nhiệt đới, một bên cho ánh sáng mặt trời vào làm biển nhân tạo và trồng cọ, dừa, chuối để nuôi hồng hạc, bên kia dựng lều và nhà làm khách sạn. Ở qua đêm là được miễn phí vé tắm cả hai ngày. Hà và Thu thì lấy một căn nhà gỗ bên ngoài, ở được 6 người và có chỗ nấu nướng cùng sân chơi thể thao ngoài trời hay xe đạp. Chưa đến giờ vào phòng nên cả hội check-in vào để chơi trước, đồ đạc của nhà Mai gửi ở kho còn Thu và Hà vẫn để yên ngoài xe để chút nữa chở về luôn. Anh chồng của Mai đầy dáng vẻ doanh nhân, sắp xếp mọi việc cho cả hội, xun xoe ga lăng nhứt là với Thu, mà nếu so với Mai thì rõ ràng là lấn lướt. Khu vui chơi này chắc chắn là rất nhiều khách Ba Lan, vì bảng hướng dẫn các nơi đều bằng 3 thứ tiếng: tiếng Đức, tiếng Anh, và… tiếng Ba Lan.
Bọn trẻ con nhanh chóng làm quen nhau rồi nhảy ùm xuống nước chơi, túa đi khắp nơi. Con bé của Hà kết thân với hai đứa con gái nhỏ nhà Thu và Mai chơi quanh quẩn phía trước mặt và chỗ cầu trượt nước thấp. Hai thằng con trai lớn nhà Thu và Mai thì mê mẩn xếp hàng chỗ cầu trượt cao. Nếu bạn từng đi công viên nước Sài Gòn thời xưa thì cũng tương tự vậy. Anh chồng của Mai thì như thể dán mắt vào bộ ngực khủng của Thu, luyến thoắng chuyện trò như không
còn biết gì đến chung quanh. Cô bạn học cũ của Mai và Hà không hiểu là vô tư hay cố tình mà ánh mắt dáng điệu luôn gây chú ý tối đa với đối phương, tạo ra một hoạt cảnh vô cùng thú vị để xem.
Đúng theo ước hẹn thì tài xế sẽ chờ ngoài xe cho đến khi Thu và Hà đến giờ về nhà gỗ, nhưng Hà thấy ngại nên đề nghị mua cho Tài một vé ngày để anh cùng vào. Cầm theo đồ để thay và cuốn sách sáng nay tiện tay bỏ lên xe, anh chọn một ghế vừa gần để không bị xa cách với mọi người nhưng cũng vừa đủ xa để không làm các vị khách thấy phiền vì sự có mặt của mình.
Nhưng giờ đây bọn trẻ con đã tản hết cả ra, cặp đôi đang tán tỉnh nhau kia cứ quấn quít lấy nhau, nói nói, cười cười. Và rủ nhau ra nhà hàng Thái gần đó ăn vì lái xe từ sáng đến giờ thấy đói bụng, bỏ lại Mai và Hà ngồi tâm sự. Và rồi Hà bị con gái đòi mua nưóc nên dắt nhau đi tìm chỗ bán cái cốc mà cứ uống hết nước ngọt lại tha hồ cho vô máy đổ thêm miễn phí. Chỉ còn lại mỗi mình Mai ngơ ngác cô đơn.
- Anh chắc vào đây nhiều rồi hả? - Cô gái mở lời.
Tài cười gật đầu. - Ở bên kia có xông hơi và mát-xa. - Anh chỉ tay về hướng có cái tượng đầu Phật to khủng cạnh căn nhà gỗ dáng dấp Bali.
- Dẫn em đi với. - Mai giọng nhấn rõ. Có vẻ như cô ta đang bị tổn thương, muốn chuyển cảnh. Như những cuốn tiểu thuyết tâm lý xã hội của Sydney Sheldon hay Jackie Colins cứ hễ nhân vật nữ chính thất bại là bỏ phố tìm về một thị trấn nhỏ nào đó để chữa lành.
Một phút đắn đo, vì cái vé mà Hà mua cho chưa có phần cho sauna. Nhưng mà đằng nào thì sử dung thêm dịch vụ gì đều sẽ tích vào cái vòng điện tử đeo trên tay chút nữa có thể tự trả trước khi ra ngoài. Cho nên Tài đứng dậy. - Khăn tắm của em đâu?
Mai nhìn cái khăn tắm to trên tay Tài rồi cũng lục túi đồ lấy ra một cái khăn tương tự, bước theo.
Tới nơi, bước qua cánh cổng điện tử, Mai sững người.
Tài đứng vào một góc, tụt quần xuống rồi lấy khăn tắm quấn ngang bụng, cởi áo ra treo cùng với quần tắm lên giá. Dù có hở chút mông nhưng động tác không nhanh cũng không chậm, vừa đủ để khi quay trở lại vẫn thấy Mai đang đứng trợn tròn mắt nhìn quanh như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đến giờ Mai mới nhận thấy trên giá treo toàn là quấn bơi áo bơi cả nam lẫn nữ, và trẻ con nữa. Phìa xa xa chắn giữa đường đi là tấm bảng có dấu hiệu cấm mặc đồ bơi.
Đã trót thì trét thôi. Mai ngượng ngùng dúi vào một góc, e thẹn cởi áo ngực ra rồi quấn nhanh khăn tắm vào ngưởi. Rồi mới lần tay dưới khăn mà cởi tiếp quần bơi. Treo lên móc. Cùng Tài đang đứng chờ phía xa xa đi tiếp vào trong.
Mấy người Tây người thì mặc đồ kiểu như vải khăn tắm may thành áo choàng kiểu yukata, có thêm mũ trùm đầu, người thì trần như nhộng, kẻ ngồi uống nước nói chuyện, kẻ chăm chú đọc sách hay nằm ngủ thư giãn.
Tài dẫn Mai vô một gian xông hơi ướt, có những bệ ngồi bằng đá. Treo khăn tắm lên giá rồi bước vô bên trong. Cầm vòi nước xịt lên băng ghế đá dài rồi ngồi sát vô bên trong. Mai líu ríu làm theo, khép nép ngại ngùng, cả vì khỏa thân lẫn ngượng về cơ thể sau hai lần đẻ đã tụt xệ hết cả rồi.
Tài hiểu ý, ngồi yên thư giãn. Ánh mắt tránh nhìn sang phía Mai để không làm cô ngại. Ánh sáng trong phòng này cũng mờ tối nên cũng giúp cho sự ngượng ngùng giảm thiểu. Phía góc bên kia một đôi trai gái chắc là người Ba Lan đang ngồi nói chuyện khúc khích thì ngừng lại khi thấy Tài và Mai bước vào. Nhiệt độ làm cho dương vật của cậu trai vốn bình thưòng đã to lại cương thêm một chút, không quá teo tóp như những bước tượng La Mã che lá nho. Cô gái đi cùng chắc cũng kiểu lần đầu xông hơi kiểu này, dáng ngồi hơi ngại ngùng nhưng tấm lưng cong càng làm cho đôi vú trẻ đang chĩa ra như đôi sừng trâu đầy hoang dã kia thêm phần hấp dẫn.
Có lẽ vì đã khá nóng rồi cho nên hai người đó đứng dậy bước ra ngoài, để lại cho Tài và Mai toàn bộ không gian đầy huyền bí với ánh sáng được thiết kế đầy tinh tế lan tỏa vào bên trong qua những luồng hơi nước bốc lên từ cái bàn ở giữa phòng.
- Bên ngoài kia là phòng mát-xa theo kiểu Ấn Độ. - Tài giới thiệu. - Nếu book trước thì người ta sẽ vô đây xông hơi rồi qua đó.
- Mình ra xem đi. - Mai cũng thấy khá nóng trong người rồi cho nên dợm bước đứng dậy. Rồi lại sợ Tài tưởng mình cứ thế mà bỏ đi nên quay lại hỏi ý, vô tình ánh mắt lướt dọc một lượt từ trên xuống cơ thể của người đàn ông xa lạ. Thật buồn cười. Vốn chỉ thấy bực mình với anh chồng mà muốn tìm ra chỗ nào khác để khám phá mà lại trở thành tự cởi bỏ hết quần áo và bị hoàn cảnh đẩy sát vào bên cạnh anh ta nữa chứ.
Lúc này đây Tài đã dợm bước lên trước mà mở cửa cho Mai, khiến cho cái khoảng cách đó đã gần lại càng gần thêm nữa, tưởng chừng như con cu chỉ cần dài thêm một chút là nếu theo quán tính xoay mà vung ra thì sẽ quét ngay trúng mông cô nàng. Hay giả tay Mai chỉ cần theo quán tính mà đong đưa thì cũng tung lên nắm trọn cái hạ bộ đầy hấp dẫn đó rồi. So với cậu Tây lúc nãy thì cơ thể của người đàn ông này không thể nào bằng, thậm chí thua cả cái dáng người chơi tennis đánh golf của chồng Mai, nhưng từ dáng điệu cử chỉ cho đến hành động đều toát ra một thứ gì đó có thể tạm mô tả như là lịch lãm. Một ý nghĩ thoáng qua khiến Mai ngượng đỏ mặt, nhưng trong cái chỗ tối tăm này thì chắc không ai nhìn thấy.
Mai với tay lấy khăn tắm của mình quấn vòng quanh ngực, thả xuống che mông đến ngang lửng đùi, tự tin bước ra ngoài, dáng đi thật uyển chuyển. Tài từ từ quấn khăn ngang bụng, xách cái túi vải nhỏ bước theo. Dù rằng không phải lần đầu tiên đưa phụ nữ vô khác khu nhà tắm (bad) và xông hơi (thermo) ở Đức, nhưng nếu chỉ có hai người thì là tình nhân chứ không phải khách hàng xa lạ như thế này. Cho nên đúng là một cơ hội thú vị để quan sát sự thay đổi hành
vi cử chỉ của con người khi bước vào một không gian mới lạ, ví dụ như hiệu ứng cảm xúc mà khoảng cách giữa hai cơ thể tạo ra chẳng hạn. Có một cuốn sách khá nổi tiếng của GS Edward Halls đưa ra khái niệm proxemics để lý giải điều đó, dùng trong giao tiếp doanh nghiệp, mà vận dụng vào tình ái thì những điều hiện ra quả thực là vô cùng huyền diệu.
Như lúc nãy đó. Chỉ là một hành động bình thường không cố ý, nhưng rõ ràng sự thay đổi về khoảng cách giữa hai cơ thể đã tạo ra một rung động bất thường nơi người đàn bà, mà dù rằng Tài không nhìn thấy mặt cô ta thoáng ửng hồng, nhưng cảm nhận được một chút khựng lại và dấu hiệu gì đó chưa mô tả được ở nơi Mai. Có rất nhiều điều giữa người nam và người nữ vẫn chưa có khoa học nào chịu khó tìm tòi giải thích, mà hiểu nhầm là sẽ ngay lập tức trở thành quấy rối tình dục hay hiếp dâm. Cho nên Tài chỉ ghi nhận để đó mà thôi, lẳng lặng bước theo người đàn bà đằng trước kia.
Dù rằng không để ánh mắt lên cơ thể Mai để không khiến cho cô ta ngượng ngùng, nhưng vốn dĩ là một người đàn ông từng trải cho nên chỉ cần một khoảnh khắc nào đó của thời gian là đủ để tha hồ ngắm nhìn và ghi nhận. Huống hồ chi từ nãy đến giờ đã có bao nhiêu là giây phút rồi. Bộ ngực chảy xệ sau hai lần đẻ rõ ràng là điều khiến cô ta ngượng ngùng, nhưng cặp mông nẩy căng đáng được lấy làm điểm nhấn. Khi ngồi thì nẩy ngược lên trên nền đá đen, còn lúc đứng thì cong mẩy lên mà chờ đợi được người đàn ông áp hạ bộ vô đó mà đụng chạm cho tới khi dương vật cương thẳng lên đủ cứng mà chọc vào.
Mai đứng lại trước một phòng xông hơi khác. Bên cạnh tấm kính trong suốt nhìn lờ mờ vô bên trong là bốn ký hiệu hướng dẫn cách sử dụng, kèm tiếng Đức tiếng Anh và tiếng Ba Lan giải thích rằng không được mặc quần áo, và sử dụng khăn tắm trải lên ghế gỗ để ngồi. Đây là phòng xông hơi khô, có khác với bên kia là phòng phun hơi nước. Nguyên tắc vệ sinh yêu cầu người sử dụng lót khăn để khỏi làm lây lan bệnh truyền nhiễm qua mặt gỗ.
Tài bước lên tầng cao nhất, kéo cái gối gỗ lại gần, trải khăn rồi nằm thẳng ra đó. Nhắm mắt thư giãn. Mai lúng túng chọn lựa, không biết có nên ngồi luôn ở chỗ trống ngay cửa ra vào, nơi có vô số ánh mắt của những người đàn ông trong phòng vốn dĩ hướng tới, hay cũng đi theo Tài về hướng đó, vừa khuất mắt vừa xa lò hơi nóng, nhưng lại không biết có quá thân cận với người đàn ông xa lạ đang duỗi người mà phơi dương vật trong góc đó hay không.
(Hết Chương 1 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 2 )
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
https://www.coithienthai.com/images/ad_story17.gif (http://www.HaPhanInsurance.com)
https://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (https://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
https://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (https://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
(ĐẢO NHIỆT ĐỚI)
Tác giả: Lê Hải
E-mail: Nguoiromuk***@gmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Chương 1: Proxemics - Khám phá không gian ẩn
https://www.coithienthai.com/images/ad_story17.gif (http://www.HaPhanInsurance.com)
https://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (https://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
https://www.coithienthai.com/images/ad_story10.gif (https://www.coithienthai.com/ad_story10.html)
(https://www.coithienthai.com/ad_story11.html)https://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (https://www.coithienthai.com/ad_story14.html)
THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: https://www.coithienthai.com/images/email1.gif & gửi kèm CC 1 bản tới https://www.coithienthai.com/images/email2.gif
Rà xe xuống con đường ngay cạnh tòa nhà to đẹp của hãng Mercedes, Tài nhẹ nhàng tấp con V-class sát vô lề đường, kéo cửa sổ xuống cho khí trời trộn vô làm nhẹ bớt mùi da bọc ghế còn mới cứng, chờ đợi. Chỗ này ngay sát sân bay Brandenburg, thuận tiện để chờ đợi. Cửa tự động cho xe vô sân bay đón trả khách chỉ miễn phí được 10 phút, cho nên tốt nhất là chờ đâu đó bên ngoài cho tới khi khách ra tới bên ngoài mới chạy vô. Tài bước xuống xe châm điếu thuốc, nhắn tin cho khách rồi chờ điện thoại. Tiết trời cuối tháng Ba nước Đức chợt ấm lên chào đón mùa xuân với đủ mọi thứ hoa và chồi lộc, khiến cho mũi có hơi khó chịu báo hiệu đã đến mùa dị ứng.
Vốn là chủ của hãng vận tải này, bao gồm cho thuê xe tự lái lẫn chuyên chở khách, Tài phải làm hết những việc mà nhân viên ngại, như hợp đồng này, sẽ phải chở khách người Việt về khu nghỉ dưỡng Tropical Island nổi tiếng, và đi chơi vài nơi ở Berlin. Nghe thì nhàn, nhưng ai cũng ngại khách Việt. Vừa phải túc trực chờ đợi, phục vụ như vua chúa, không thấy típs mà chỉ thêm đòi hỏi và chê bai - thái độ thường gặp ở những người thiếu hiểu biết, ít đi lại, và cuộc sống hiếm khi được hưởng thụ. Nhưng cô bé trực cổng facebook đã lỡ nhận khách mất rồi không thể từ chối người ta vào phút cuối được.
- Anh đang ở đâu rồi? Bạn em sắp ra đến nơi rồi. - Điện thoại reng cắt dòng suy nghĩ và đúng như e ngại, câu chào hỏi đầu tiên là đã trách móc nhau rồi. Không phải cô khách bên Anh bay sang mà là bạn cô ta, sống ở Đức này. Tài nhã nhặn giải thích và lên xe lái vào trong ngay, thôi kệ, có quá 10 phút mà phải trả thêm tiền đậu xe chát chúa thì cũng kệ thôi.
Cũng may là vừa đậu ngay ngắn vô ô chéo là thêm tiếp một cú điện thoại nữa. Lần này thì là họ đã gặp nhau. Đúng ra còn phải rồng rắn chờ rất lâu vì Anh quốc bây giờ không còn thuộc khối châu Âu nữa nên chuyến bay nào cũng phải cả trăm người chờ qua cửa kiểm tra chứ không được tự động điện tử như trước. Nhưng vì Hà đi cùng con gái nhỏ nên được người phân luồng gọi lên trước. Vóc dáng nhỏ nhắn, với đứa con gái có nét lai Ấn Độ, trái ngược lại với cô bạn.
Thu, người gọi điện lúc nãy, có thể coi như là hình mẫu của những cô gái Bắc thời nay. Chân dài, ngực khủng như kiểu hoa hậu Mai Phương Thúy nhưng chắc chắn là dao kéo, vì một bà mẹ của hai đứa con một trai một gái kia không thể nào căng cứng như bưởi da xanh được. Môi cũng đúng màu xăm, như màu của lông mày.
Vừa nhanh chóng quan sát, mà chủ yếu là để nhớ mặt khách phòng khi bị lạc, cũng như quán xuyến đồ đạc, Tài vừa xếp va li của họ lên xe. Chẳng phải quá cố giữ gìn gì, mà bởi vì kích thước chiếc xe này thuộc hàng ngắn nhất, nên phải chịu khó xếp thì mới đóng được cửa đuôi.
Cùng là xe to để chở nhiều khách nhưng có những chiếc vito lắp 3 ghế ở băng đầu tiên để chở 9 người, và kéo dài đuôi ra để tha hồ chứa hành lý. Chiếc này vốn Tài mới nhập về, phần để cho khách hạng sang thuê, ghế bọc da, hàng giữa chỉ có 2 ghế nhưng xoay tròn tùy ý, còn kẽ hở giữa hai ghế trên đầu là tủ nước, đựng sẵn các lon nước mía nước ổi hay nha đam và trà sữa.
Bốp. Bốp. Đưa mấy lon nước cho đám trẻ con chọn xong là Thu bật nắp một lon Lipton ice tea đưa cho Hà, và một lon lô hội cho mình, sóng sánh đổ lên thành ghế. Hà vội vàng rút một tờ giấy trong cái gói đặt sẵn bên cạnh cửa ra lau, nét mặt ái ngại. - Xe của anh bé quá - Thu chê, chả màng gì. - Thấy ảnh quảng cáo là xe 9 chỗ, lại có khoang hành lý to đùng nữa.
- Nhưng nhà mình vẫn đủ mà. - Hà vội chen vào. - Lại được xe mới tinh. Ghế da nữa. - Cô dè dặt nhìn chéo mặt Tài dò thái độ, bất chợt gặp ánh mắt hiền dịu của người đàn ông nhìn xuống qua kính chiếu hậu, chỉ không biết mép miệng đang cười vui với mình hay tỏ vẻ khinh thường với cô bạn. Thực ra trưóc đó cô nhân viên của Tài đã cẩn thận hỏi lại Hà về số lượng người và hành lý rồi. Ba mẹ con Thu ở gần Berlin, mỗi người chỉ kéo theo một chiếc túi nhỏ, đi tàu ra sân bay đón hai mẹ con Hà, cũng chỉ có một va li to và một túi kéo nhỏ thôi, gọn nhẹ.
Thu vốn vẫn vậy, từ thời sinh viên vẫn luôn chanh chua nhất hội. Dân tỉnh lẻ Hải Dương Hải Phòng gì đó, dù sống ở trung tâm nhưng về Hà Nội ở ký túc xá thì vần coi như là từ thị xã mà thôi. Nhưng lúc nào cũng toát ra vẻ hơn người, phảng phất đâu đó kiểu cách dân Hà Nội phố cổ vậy. Hai cô bạn ôn lại bao nhiêu là chuyện cũ, thỉnh thoảng lại cười nắc nẻ, nóng lòng chờ đến lúc gặp lại cái Mai, sau có cả hơn chục năm chia tay từ sau ngày tốt nghiệp đại học sư phạm, mỗi đứa mỗi ngả, chỉ là chẳng có đứa nào bây giờ làm cô giáo cả.
Mai cùng hai con đi bằng ô-tô chồng lái từ Ba Lan sang. Chiếc Lexus gầm cao chạy đường cao tốc chỉ vài giờ buổi sáng là đến nơi. Hành lý lích kích xách vào vì gia đình họ lấy phòng ngay trong tòa nhà dome này. Cũng phải mô tả sơ cái chỗ này, là một kết cấu vòm mà nghe nói chiều dài dài hơn chiều cao của tháp Eifel bên Pháp và chiều cao thì gần gấp đôi tượng nữ thần tự do bên Mỹ. Quây kín lại, giữ nóng như xứ nhiệt đới, một bên cho ánh sáng mặt trời vào làm biển nhân tạo và trồng cọ, dừa, chuối để nuôi hồng hạc, bên kia dựng lều và nhà làm khách sạn. Ở qua đêm là được miễn phí vé tắm cả hai ngày. Hà và Thu thì lấy một căn nhà gỗ bên ngoài, ở được 6 người và có chỗ nấu nướng cùng sân chơi thể thao ngoài trời hay xe đạp. Chưa đến giờ vào phòng nên cả hội check-in vào để chơi trước, đồ đạc của nhà Mai gửi ở kho còn Thu và Hà vẫn để yên ngoài xe để chút nữa chở về luôn. Anh chồng của Mai đầy dáng vẻ doanh nhân, sắp xếp mọi việc cho cả hội, xun xoe ga lăng nhứt là với Thu, mà nếu so với Mai thì rõ ràng là lấn lướt. Khu vui chơi này chắc chắn là rất nhiều khách Ba Lan, vì bảng hướng dẫn các nơi đều bằng 3 thứ tiếng: tiếng Đức, tiếng Anh, và… tiếng Ba Lan.
Bọn trẻ con nhanh chóng làm quen nhau rồi nhảy ùm xuống nước chơi, túa đi khắp nơi. Con bé của Hà kết thân với hai đứa con gái nhỏ nhà Thu và Mai chơi quanh quẩn phía trước mặt và chỗ cầu trượt nước thấp. Hai thằng con trai lớn nhà Thu và Mai thì mê mẩn xếp hàng chỗ cầu trượt cao. Nếu bạn từng đi công viên nước Sài Gòn thời xưa thì cũng tương tự vậy. Anh chồng của Mai thì như thể dán mắt vào bộ ngực khủng của Thu, luyến thoắng chuyện trò như không
còn biết gì đến chung quanh. Cô bạn học cũ của Mai và Hà không hiểu là vô tư hay cố tình mà ánh mắt dáng điệu luôn gây chú ý tối đa với đối phương, tạo ra một hoạt cảnh vô cùng thú vị để xem.
Đúng theo ước hẹn thì tài xế sẽ chờ ngoài xe cho đến khi Thu và Hà đến giờ về nhà gỗ, nhưng Hà thấy ngại nên đề nghị mua cho Tài một vé ngày để anh cùng vào. Cầm theo đồ để thay và cuốn sách sáng nay tiện tay bỏ lên xe, anh chọn một ghế vừa gần để không bị xa cách với mọi người nhưng cũng vừa đủ xa để không làm các vị khách thấy phiền vì sự có mặt của mình.
Nhưng giờ đây bọn trẻ con đã tản hết cả ra, cặp đôi đang tán tỉnh nhau kia cứ quấn quít lấy nhau, nói nói, cười cười. Và rủ nhau ra nhà hàng Thái gần đó ăn vì lái xe từ sáng đến giờ thấy đói bụng, bỏ lại Mai và Hà ngồi tâm sự. Và rồi Hà bị con gái đòi mua nưóc nên dắt nhau đi tìm chỗ bán cái cốc mà cứ uống hết nước ngọt lại tha hồ cho vô máy đổ thêm miễn phí. Chỉ còn lại mỗi mình Mai ngơ ngác cô đơn.
- Anh chắc vào đây nhiều rồi hả? - Cô gái mở lời.
Tài cười gật đầu. - Ở bên kia có xông hơi và mát-xa. - Anh chỉ tay về hướng có cái tượng đầu Phật to khủng cạnh căn nhà gỗ dáng dấp Bali.
- Dẫn em đi với. - Mai giọng nhấn rõ. Có vẻ như cô ta đang bị tổn thương, muốn chuyển cảnh. Như những cuốn tiểu thuyết tâm lý xã hội của Sydney Sheldon hay Jackie Colins cứ hễ nhân vật nữ chính thất bại là bỏ phố tìm về một thị trấn nhỏ nào đó để chữa lành.
Một phút đắn đo, vì cái vé mà Hà mua cho chưa có phần cho sauna. Nhưng mà đằng nào thì sử dung thêm dịch vụ gì đều sẽ tích vào cái vòng điện tử đeo trên tay chút nữa có thể tự trả trước khi ra ngoài. Cho nên Tài đứng dậy. - Khăn tắm của em đâu?
Mai nhìn cái khăn tắm to trên tay Tài rồi cũng lục túi đồ lấy ra một cái khăn tương tự, bước theo.
Tới nơi, bước qua cánh cổng điện tử, Mai sững người.
Tài đứng vào một góc, tụt quần xuống rồi lấy khăn tắm quấn ngang bụng, cởi áo ra treo cùng với quần tắm lên giá. Dù có hở chút mông nhưng động tác không nhanh cũng không chậm, vừa đủ để khi quay trở lại vẫn thấy Mai đang đứng trợn tròn mắt nhìn quanh như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đến giờ Mai mới nhận thấy trên giá treo toàn là quấn bơi áo bơi cả nam lẫn nữ, và trẻ con nữa. Phìa xa xa chắn giữa đường đi là tấm bảng có dấu hiệu cấm mặc đồ bơi.
Đã trót thì trét thôi. Mai ngượng ngùng dúi vào một góc, e thẹn cởi áo ngực ra rồi quấn nhanh khăn tắm vào ngưởi. Rồi mới lần tay dưới khăn mà cởi tiếp quần bơi. Treo lên móc. Cùng Tài đang đứng chờ phía xa xa đi tiếp vào trong.
Mấy người Tây người thì mặc đồ kiểu như vải khăn tắm may thành áo choàng kiểu yukata, có thêm mũ trùm đầu, người thì trần như nhộng, kẻ ngồi uống nước nói chuyện, kẻ chăm chú đọc sách hay nằm ngủ thư giãn.
Tài dẫn Mai vô một gian xông hơi ướt, có những bệ ngồi bằng đá. Treo khăn tắm lên giá rồi bước vô bên trong. Cầm vòi nước xịt lên băng ghế đá dài rồi ngồi sát vô bên trong. Mai líu ríu làm theo, khép nép ngại ngùng, cả vì khỏa thân lẫn ngượng về cơ thể sau hai lần đẻ đã tụt xệ hết cả rồi.
Tài hiểu ý, ngồi yên thư giãn. Ánh mắt tránh nhìn sang phía Mai để không làm cô ngại. Ánh sáng trong phòng này cũng mờ tối nên cũng giúp cho sự ngượng ngùng giảm thiểu. Phía góc bên kia một đôi trai gái chắc là người Ba Lan đang ngồi nói chuyện khúc khích thì ngừng lại khi thấy Tài và Mai bước vào. Nhiệt độ làm cho dương vật của cậu trai vốn bình thưòng đã to lại cương thêm một chút, không quá teo tóp như những bước tượng La Mã che lá nho. Cô gái đi cùng chắc cũng kiểu lần đầu xông hơi kiểu này, dáng ngồi hơi ngại ngùng nhưng tấm lưng cong càng làm cho đôi vú trẻ đang chĩa ra như đôi sừng trâu đầy hoang dã kia thêm phần hấp dẫn.
Có lẽ vì đã khá nóng rồi cho nên hai người đó đứng dậy bước ra ngoài, để lại cho Tài và Mai toàn bộ không gian đầy huyền bí với ánh sáng được thiết kế đầy tinh tế lan tỏa vào bên trong qua những luồng hơi nước bốc lên từ cái bàn ở giữa phòng.
- Bên ngoài kia là phòng mát-xa theo kiểu Ấn Độ. - Tài giới thiệu. - Nếu book trước thì người ta sẽ vô đây xông hơi rồi qua đó.
- Mình ra xem đi. - Mai cũng thấy khá nóng trong người rồi cho nên dợm bước đứng dậy. Rồi lại sợ Tài tưởng mình cứ thế mà bỏ đi nên quay lại hỏi ý, vô tình ánh mắt lướt dọc một lượt từ trên xuống cơ thể của người đàn ông xa lạ. Thật buồn cười. Vốn chỉ thấy bực mình với anh chồng mà muốn tìm ra chỗ nào khác để khám phá mà lại trở thành tự cởi bỏ hết quần áo và bị hoàn cảnh đẩy sát vào bên cạnh anh ta nữa chứ.
Lúc này đây Tài đã dợm bước lên trước mà mở cửa cho Mai, khiến cho cái khoảng cách đó đã gần lại càng gần thêm nữa, tưởng chừng như con cu chỉ cần dài thêm một chút là nếu theo quán tính xoay mà vung ra thì sẽ quét ngay trúng mông cô nàng. Hay giả tay Mai chỉ cần theo quán tính mà đong đưa thì cũng tung lên nắm trọn cái hạ bộ đầy hấp dẫn đó rồi. So với cậu Tây lúc nãy thì cơ thể của người đàn ông này không thể nào bằng, thậm chí thua cả cái dáng người chơi tennis đánh golf của chồng Mai, nhưng từ dáng điệu cử chỉ cho đến hành động đều toát ra một thứ gì đó có thể tạm mô tả như là lịch lãm. Một ý nghĩ thoáng qua khiến Mai ngượng đỏ mặt, nhưng trong cái chỗ tối tăm này thì chắc không ai nhìn thấy.
Mai với tay lấy khăn tắm của mình quấn vòng quanh ngực, thả xuống che mông đến ngang lửng đùi, tự tin bước ra ngoài, dáng đi thật uyển chuyển. Tài từ từ quấn khăn ngang bụng, xách cái túi vải nhỏ bước theo. Dù rằng không phải lần đầu tiên đưa phụ nữ vô khác khu nhà tắm (bad) và xông hơi (thermo) ở Đức, nhưng nếu chỉ có hai người thì là tình nhân chứ không phải khách hàng xa lạ như thế này. Cho nên đúng là một cơ hội thú vị để quan sát sự thay đổi hành
vi cử chỉ của con người khi bước vào một không gian mới lạ, ví dụ như hiệu ứng cảm xúc mà khoảng cách giữa hai cơ thể tạo ra chẳng hạn. Có một cuốn sách khá nổi tiếng của GS Edward Halls đưa ra khái niệm proxemics để lý giải điều đó, dùng trong giao tiếp doanh nghiệp, mà vận dụng vào tình ái thì những điều hiện ra quả thực là vô cùng huyền diệu.
Như lúc nãy đó. Chỉ là một hành động bình thường không cố ý, nhưng rõ ràng sự thay đổi về khoảng cách giữa hai cơ thể đã tạo ra một rung động bất thường nơi người đàn bà, mà dù rằng Tài không nhìn thấy mặt cô ta thoáng ửng hồng, nhưng cảm nhận được một chút khựng lại và dấu hiệu gì đó chưa mô tả được ở nơi Mai. Có rất nhiều điều giữa người nam và người nữ vẫn chưa có khoa học nào chịu khó tìm tòi giải thích, mà hiểu nhầm là sẽ ngay lập tức trở thành quấy rối tình dục hay hiếp dâm. Cho nên Tài chỉ ghi nhận để đó mà thôi, lẳng lặng bước theo người đàn bà đằng trước kia.
Dù rằng không để ánh mắt lên cơ thể Mai để không khiến cho cô ta ngượng ngùng, nhưng vốn dĩ là một người đàn ông từng trải cho nên chỉ cần một khoảnh khắc nào đó của thời gian là đủ để tha hồ ngắm nhìn và ghi nhận. Huống hồ chi từ nãy đến giờ đã có bao nhiêu là giây phút rồi. Bộ ngực chảy xệ sau hai lần đẻ rõ ràng là điều khiến cô ta ngượng ngùng, nhưng cặp mông nẩy căng đáng được lấy làm điểm nhấn. Khi ngồi thì nẩy ngược lên trên nền đá đen, còn lúc đứng thì cong mẩy lên mà chờ đợi được người đàn ông áp hạ bộ vô đó mà đụng chạm cho tới khi dương vật cương thẳng lên đủ cứng mà chọc vào.
Mai đứng lại trước một phòng xông hơi khác. Bên cạnh tấm kính trong suốt nhìn lờ mờ vô bên trong là bốn ký hiệu hướng dẫn cách sử dụng, kèm tiếng Đức tiếng Anh và tiếng Ba Lan giải thích rằng không được mặc quần áo, và sử dụng khăn tắm trải lên ghế gỗ để ngồi. Đây là phòng xông hơi khô, có khác với bên kia là phòng phun hơi nước. Nguyên tắc vệ sinh yêu cầu người sử dụng lót khăn để khỏi làm lây lan bệnh truyền nhiễm qua mặt gỗ.
Tài bước lên tầng cao nhất, kéo cái gối gỗ lại gần, trải khăn rồi nằm thẳng ra đó. Nhắm mắt thư giãn. Mai lúng túng chọn lựa, không biết có nên ngồi luôn ở chỗ trống ngay cửa ra vào, nơi có vô số ánh mắt của những người đàn ông trong phòng vốn dĩ hướng tới, hay cũng đi theo Tài về hướng đó, vừa khuất mắt vừa xa lò hơi nóng, nhưng lại không biết có quá thân cận với người đàn ông xa lạ đang duỗi người mà phơi dương vật trong góc đó hay không.
(Hết Chương 1 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 2 )
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
https://www.coithienthai.com/images/ad_story17.gif (http://www.HaPhanInsurance.com)
https://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (https://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
https://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (https://www.coithienthai.com/ad_story5.html)