PDA

View Full Version : VÀ TÔI ĐÃ TRƯỞNG THÀNH NHƯ THẾ 5



tuanlt375
07-27-2004, 10:38 PM
.....Lúc này, do tất cả các giác quan của tôi chỉ tập trung vào thân hình kiều diễm trước mặt nên nguy cơ thằng nhỏ của tôi ngỏng lên là rất cao. Tôi cuối nhìn xuống, thấy hắn đã bắt đầu to lên, tuy chưa chĩa thẳng ra phía trước. Theo ánh mắt của tôi, cô Hoa cũng nhìn xuống, do nước chảy vào mắt tôi vuốt mặt - đồng thời tôi bắt gặp ánh mắt cô nhìn xuống bên dưới cơ thể của tôi. Một chút bất ngờ, vâng các bạn biết không, chỉ một chút thôi ( chắc cô không ngờ là tôi đang dậy thì), và bằng bản lĩnh của một người phụ nữ đã có gia đình, ngay lập tức cô lấy lại nét mặt bình tĩnh như là không có gì xảy ra, vì vào ngay lúc này đây thì mọi chuyện đã không thể thay đổi được nữa rồi. Tôi cũng ngại, và sợ không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Nhưng vì sợ thằng nhỏ biểu tình trước mặt cô ngay lúc này thì chắc là sẽ rất khó ăn nói, tôi bèn ngồi xổm xuống, cố tình khép hai đùi lại che thằng nhỏ lúc này đã rất to hơn bình thường.
Cô Hoa vẫn tự nhiên (hay đang cố làm ra vẻ tự nhiên) xối nước từ trên đầu tôi để tôi rữa nốt những mãng xà phòng còn xót trên người tôi. Tôi cũng cố làm ra vẻ tự nhiên kỳ cọ cơ thể mình, nhưng không thể nào cưỡng lại hướng mắt cứ xoáy vào cái cơ thể khác giới trước mặt. Vấn đề bây giờ là làm thế nào nhìn mà không bị phát hiện.... Đoán là tôi đã sạch xà phòng cô ngừng xối nước, lúc này tôi vẫ cuối mặt xuống làm như chăm chú kỳ cọ cơ thể mình. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng, không ai nói chuyện, cả hai đều cố tình giữ kẽ với nhau-mặc dù theo tôi bây giờ nghĩ lại thì chắc là lúc đó đầu óc của cả hai đều mụ mẫm cả rồi, chẳng còn nghĩ ngợi gì được. Một chút lý trí còn sót lại là cố tình trì hoãn, cố tình tránh nhìn vào mắt nhau, cô Hoa thì có lẽ cũng đang cố tình tự an ủi mình là "nó còn nhỏ lắm, chắc là không sao-không biết gì-mà bây giờ chẳng lẽ lại đuổi nó ra ngoài"
Lúc này, làm ra vẽ tự nhiên, cô Hoa bắt đầu xối nước lên người mình. Do mái tóc của cô lòa xòa trước mặt cô không thể nhìn thấy tôi đã ngẩn lên bắt đầu chiêm ngưỡng tòa thiên nhiên bí ẩn. Cố làm ra vẻ tự nhiên, cô đứng thẳng người, xối nước cho chảy từ trên đầu xuống, tuy vậy hay chân vẫn chưa tự nhiên lắm vì vẫn còn hơi khép nép..... Từng dòng nước chảy lan đều trên cơ thể căng tròn nhựa sống mang theo những mảng xà phòng trôi tuột xuống dưới. Vì đang ngồi nên tầm mắt của tôi hướng đến đúng nơi vùng tam giác mịn màng... Ngước nhìn lên, thấy cô đang nhắm mắt (có lẽ do cay, do sợ nước vào trong mắt, do thói quen tắm nhắm mắt hay do gì khác thì tôi không biết) không cưỡng lại được nỗi ước ao được một lần sờ tận tay vào vùng cấm. Vì tôi hiểu là nếu không bây giờ thì sẽ không bao giờ có cơ hội này một lần nào nữa trong đời. Hoặc bây giờ là khởi đầu cho tất cả, hoặc là đây là thời điểm chấm dứt tất cả.
Ngước nhìn lần nữa, yên tâm là cô vẫn đang nhắm mắt, tôi len lén; nhè nhẹ; chầm chậm đưa tay ra phía trước. Sự hồi hộp càng tăng khi khoảng cách giữ tay và vùng cấm càng gần, trống ngực tôi dồn dập đến nghẹt thở.....Rồi cái khoảng cách ngắn ngủi mà dường như vô tận đó cũng có đích của nó. Tôi chỉ dám chạm vào những sợi lông phồng lên bên ngoài, những sợi lông ấy xẹp xuống mỗi khi dòng nước từ trên chảy xuống nhưng phồng lên ngay khi cô ngừng xối nước. Ngước lên, an tâm là cô vẫn đang nhắm mắt, hơi mạnh dạn hơn một chút, tôi khẽ chạm vào sâu hơn một chút, hình như cô hơi rùng mình (hay là tôi có cảm giác là cô rùng mình) rất nhẹ, chỉ thoáng qua thôi nhưng làm tôi giật mình nhìn lên, cô vẫn nhắm mắt. Thêm một gáo nước nữa, cô bỏ cái gàu xuống, hất mái tóc lòa xoà trước trán ra sau, cô với tay lấy chiếc khăn treo nơi góc phòng tắm. Đang định rụt tay về, nhưng cô chồm người lấy chiếc khăn tắm nhanh quá làm tay tôi cham mạnh vào vùng cấm. Hoảng hốt, tôi rụt tay về, nhưng cô vẫn không có bất cứ một phản ứng nào( chắc là cô đã biết, đã chuẩn bị tâm lý trước hoặc là cô cố ý, hoặc là trong trường hợp đó cô không còn chọn lựa nào khác-Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu được)
Tôi lấy lại vẻ tự nhiên, ngồi im, cô cuối xuống trùm chiếc khăn vào đầu tôi, rồi trùm lên người tôi đồng thời xốc nách kéo tôi đứng lên. Nhờ chiếc khăn tắm khá lớn nên khi đứng lên nó vẫn che phủ thằng nhỏ cho tôi đỡ ngượng. Rồi cô kéo tôi vào gần cô để lau phần lưng cho tôi, lúc đó tôi thật sự không hiểu tại sao cô không xoay người tôi lại để lau, theo đà kéo tôi hơi bị bất ngờ nên mất đà, tôi chúi vào cô, mặt tôi úp vào một bên khuôn ngực thơm ngát, mịn màng của cô, vô tình thằng nhỏ vừa hơi xìu xuống của tôi lại tiếp tục ngỏng lên ở mức độ cao nhất. Vịn vai cô, tôi đứng thẳng lên, thằng nhỏ không theo sự điều khiển của chủ nhân chạm ngay vào một nơi nào đó bên dưới cơ thể của cô, tôi cảm nhận được sự va chạm nhưng do chiếc khăn lòa xòa tôi không thấy được là chạm vào đâu. Và tôi biết cô cũng cảm nhận thấy sự va chạm ấy, bằng chứng là cô giật mình, cong người, hơi nhích mông về phía sau. Cô hơi hoảng hốt nhưng ngay lập tức cô lấy lại bình tĩnh ngay. Tôi cũng ngại, nhích người ra sau một chút, cô choàng chiếc khăn tắm lên người tôi, rất tâm lý (hay rất nhiều kinh nghiệm) cô xoay lưng tôi lại bảo tôi mặc đồ vào. Tôi trùm chiếc áo thun thùng thình vào người xong cởi khăn đưa cho cô. Chiếc áo thun dài phủ quá mông tôi, nên tôi yên tâm là cô không thấy thằng nhỏ đang ngẩn đầu của tôi. Khi tôi xoay người lại, thì cô đã lau người xong, cô xoay mặt vào tường để mặc đồ, với tay lên móc, cô nhón lấy chiếc quần lót rồi khom người, co chân xỏ vào. Do cô khom người và xoay lưng về phía tôi nên vô tình (hay cố ý) tôi nhìn thấy được phần còn lại của cái vùng đất bí hiểm của cô. Một vùng thịt hồng hồng, hai mép thịt mũm mĩm thưa thớt lông hơn phía trên hiện ra thấp thoáng. Dù cô cố tình làm thật nhanh động tác mặc quần lót, thì tôi ít nhất cũng đã thấy được hoàn toàn cái nơi mà tất cả đàn ông trên thế giới đều mơ ước được chiêm ngưỡng, được sở hữu, được sờ nắn-mơn trớn...mỗi đêm. Rồi cô đứng thẳng người với tay lấy cái quần jean, săn ống quần lên cho khỏi ướt khi mặc, hình như cô có liếc về phía tôi, rất khẽ, do tôi đang tập trung vào những vùng da thịt mịn màng của cô nên không bắt gặp ánh mắt dò xét đó của cô, mà tôi chỉ cảm nhận thôi, cảm nhận thì không chính xác phải không các bạn. Rồi cô mặc quần jean vào, tôi nhìn những khoảng da thịt thơm tho đang bị chiếc quần jean từ từ che khuất mà lòng không thôi tiếc nuối. Hương ánh mắt lên phần trên cơ thể cô, phần còn lại cũng không kém hấp dẫn. Đôi đào cứ lúc lắc, nhịp nhịp theo từng cử động của chủ nhân, rồi cô mặc chiếc áo lót vào. Quàng chiếc áo ngang bụng, cô đưa tay ra sau cài khoen, khuôn ngực ưởn lên sau động tác quàng tay của cô, bộ ngực cô nhô ra , ngẩn đầu lên tự hào với hai chiếc núm hồng, từng thớ thịt nung núc, căng tròn nhựa sống thu hút toàn bộ ánh mắt tôi. Quá tập trung, tôi không biết là nãy giờ cô quan sát tôi:
_Con trai không được nhìn vào cơ thể của phụ nữ như thế!
Tôi bẽn lẽn ngó đi nơi khác, nhờ thế thằng nhỏ của tôi mới xìu xuồng chút ít để có thể mặc quần vào. Khi tôi xoay lại thì cô đã xong, chúng tôi dọn đồ rồi mở cửa đi ra.... Biển vẫn xanh, mọi người vẫn nô đùa trên bãi, nắng vẫn trãi vàng trên những thân người... Thế giới vẫn thế, sóng biển vẫn nhẹ nhàng trườn lên bãi từng đợt, từng đợt. Nhưng trong lòng tôi, có một cơn sóng thần đang dâng lên dữ dội. Cơn bão lý trí, lương tâm, ham muốn...đang giằn xé tôi mãnh liệt.....Có một cánh cửa mới mở ra, tôi không biết là sau cánh cửa đó là thiên đàng hay địa ngục..... Còn các bạn? Các bạn có biết không? ....
CÂU TRẢ LỜI SẼ CÓ TRONG PHẦN TIẾP THEO. See you soon!

Tran Thu
07-29-2004, 05:19 AM
Lam gi ma rin mai moi ra duoc mot doan xong lai ngung the

tuanlt375
07-29-2004, 11:26 PM
Mình không có nhiều thời gian, mình vừa sáng tác vừa gởi bài nên không thể nhanh được. Với lại các bạn biết không, thông thường món ngon thì luôn luôn vừa đủ. Cái cảm giác còn thòm thèm thì mới phấn chấn chứ.
Một bàn tiệc ê hề, tất cả các món đều dọn lên trước mắt thì chắc là chỉ nhìn thôi thì đã ngán rồi phải không?
Sốt ruột làm gì bạn ơi! Vả lại đánh máy cả buổi trời mỏi tay muốn chết chứ bộ!

Lê Đại Du
07-30-2004, 06:47 PM
Mình không có nhiều thời gian, mình vừa sáng tác vừa gởi bài nên không thể nhanh được. Với lại các bạn biết không, thông thường món ngon thì luôn luôn vừa đủ. Cái cảm giác còn thòm thèm thì mới phấn chấn chứ.
Một bàn tiệc ê hề, tất cả các món đều dọn lên trước mắt thì chắc là chỉ nhìn thôi thì đã ngán rồi phải không?
Sốt ruột làm gì bạn ơi! Vả lại đánh máy cả buổi trời mỏi tay muốn chết chứ bộ!

Nếu như nói không có đủ thời gian viết. Đọc giả sẽ thông cảm và tiếp nhận. Nhưng vì cố tình ề à như người cà lăm để câu đọc giả, thì cho dù bàn tiệc có ít và ngon cách mấy thì thức ăn cũng lạnh ngắt không còn ai muốn ở lại ăn nữa đâu!!!

Đại Du

tuanlt375
07-30-2004, 10:27 PM
----Chào Đại Du! mình rất tiếc là không thể nhanh hơn theo yêu cầu của bạn được! Bạn đừng qúa nôn nóng, có nhiều người gởi thư cho mình yêu cầu mình nên kéo dài câu chuyện, kéo dài cảm xúc tò mò, sợ sệt... như thế. Mình phải theo ý kiến của đại đa số.
----Nếu bạn giận, thì mình đành chịu lỗi vậy! VÀ BẠN CŨNG CÓ THỂ KHÔNG CẦN PHẢI ĂN Ở BÀN TIỆC MÀ MÌNH ĐÃ BÀY RA. Đây là tiệc tự chọn, bạn có quyền tự do mà, mình đâu có ép bạn phải ăn những món do mình dọn ra. TỰ BẠN CHỌN MÀ, SAO BẠN LẠI TRÁCH MÌNH CHỨ!
-----NÓI XIN LỖI BẠN NHÉ: cái chế độ VN Cộng Hòa nó cho bạn một nền văn hóa tồi thế?!!

matday
07-31-2004, 01:06 AM
Anh bạn tuanlt375,
Cám ơn bạn đã viết truyện hấp dẫn cho chúng tôi đọc nhưng bạn đem chính trị vào để trả lời cho bạn Đại Du như vậy là lãng xet. Bạn DD có nói gì tới chính trị đâu mà bạn khi không khích bác chế độ VNCH này nọ ? Làm sao bạn biết anh bạn DD là người của chế độ nào ? Không lẽ chế độ XHCN của lại đẻ ra những người thích hằn học như bạn . Nói vậy chỉ là để đối với cách trả lời có tính cách mỉa mai của bạn thôi chứ tôi cũng quen nhiều bạn của cả hai phía . Toàn là VN cả, đâu cũng có người tốt kẻ xấu . Chửi nhau qua lại chỉ tổ làm lợi cho ngoại bang xâu xé dân ta .

Lê Đại Du
08-01-2004, 08:58 AM
Heheheheehe Cái nhà anh Tuấn lày nại phát biểu ninh tinh dzồi. Tớ thì chẳng muốn lèm bèm ba cái chuyện chính trị, chính em với nhà anh trong lày nàm gì. Chỉ thấy nhà anh nại thiếu thành thật dzồi.

Nhà anh lói đại đa số người ta gởi thơ yêu cầu nhà anh nên kéo dài câu chuyện, kéo dài cảm xúc tò mò, sợ sệt... Cái lày thì tớ thấy nó bốc phét thế lào đấy.

Tớ chỉ biết anh em trong lày người lào cũng đều muốn chuyện của nhà anh post nhanh nhanh. Nhưng nhà anh nại cố tình ề à. Nhà anh sợ post nhanh quá thì hết chữ của nhà anh à? Tớ thẳng thắn thấy sao thì lói thế.

Heheheheh Nhờ thế mà anh em mới có phần 6 để đọc chứ lỵ. 8)

Đại Du