PDA

View Full Version : Chiếc Vòng Cẩm Thạch



Congtu
05-17-2003, 01:25 AM
Tác giả: Vô Danh


Hôm nay là một ngày thật đặc biệt, một ngày vui mừng, ngày đám hỏi của Dung. Tối hôm qua, Dung không ngủ được, cô nôn nóng chờ ngày này đã mấy tháng nay rồi, kể từ lúc Đức cầu hôn với cộ Ngồi trước gương, Dung ngắm đôi mắt hơi sưng, chậm một lớp phấn hồng lên má, cô mỉm cười nhớ đến Đức. Chắc giờ này anh cũng hồi hộp như mình thôi, nhiều lúc Dung thấy Đức thật giống như con nít. Ở nhà ngoài, tiếng ba Dung đang oang oang hối mấy đứa em cô dọn dẹp nhà cửa. Dung đứng lên, vuốt nhẹ lên thân áo dài, hình như Đức và ba má anh đã tới. Nhóc Hùng hé cửa phòng, ló đầu vô nháy mắt:

-Chị Dung ơi, ba kêu chị ra kìa! Dung ngoắc Hùng:

-Chị run quá, em coi chị có được không?

Hùng kéo lại chiếc cà vạt nghiêng thắt dở:

-Chị đừng lo, bộ chị sợ anh Đức ảnh đổi ý hay sao? Nói xong, nó cười hi hi, lè lưỡi ra rồi bỏ chạy trước khi Dung kịp ký đầu nó. Bên ngoài phòng khách mọi người đều im lặng khi Dung bước ra, cô cảm thấy thẹn thùng, hai bàn tay thừa thãi. Trong tiếng cười của mọi người, có tiếng lách cách và ánh sáng chớp lên của những cái máy chụp hình. Đức lại gần Dung, nắm lấy tay cô và kéo đến trước mặt mẹ anh. Mẹ Đức là một người đàn bà đẫy đà có gương mặt phúc hậu, bà mỉm cười:

-Từ hôm nay con có thể kêu bác là mẹ như Đức, mẹ có quà này cho con.

Mẹ Đức trịnh trọng lôi một chiếc hộp gỗ trong ví ra, bà mở nắp hộp, cầm lấy tay Dung, vừa đeo lên tay cô vừa nói:

- Đây là quà của một người bạn thân tặng cho mẹ, mẹ chưa dùng bao giờ vì đeo không vừa, nhưng đây là một vật vô giá, mong rằng con sẽ thích....

Dung cẳm động lí nhí cám ơn, chiếc vòng mầu đỏ mát lạnh vừa khít với cổ tay nhỏ nhắn của cô và nổi bật trên nền da trắng mịn. Thủ tục sau đó là đeo bông tai, đeo kiềng, nhẫn, lỉnh kỉnh, nhưng mọi người ai cũng trầm trồ khen chiếc vòng đặc biệt.

Theo như bàn tính của hai nhà, một năm sau Dung và Đức sẽ làm đám cưới. Mãi tới chiều Đức mới có một ít thời gian nói chuyện riêng với Dung. Anh nâng cổ tay người yêu, hôn lên chiếc vòng, hỏi Dung:

-Em có thích không?

-Thích chứ, cho dù là vòng giấy em cũng thích....

Trời hôm nay nóng nực nhưng chiếc vòng vẫn mát, bỗng nhiên Dung rùng mình, cô cảm thấy lạnh, Dung cúi xuống lau nhẹ chiếc vòng, thấp thoáng chỗ lạt chỗ đậm của màu đỏ như máu là một đường gân đỏ mới xuất hiện.

Theo như lời Đức kể lại, chiếc vòng là do một người bạn của bố mẹ Đức mang về tận bên Ai Cập. Không biết xuất xứ chiếc vòng từ đâu nhưng chắc chắn đó là một món đồ cổ lâu đời rồi. Nghe nói là vòng cẩm thạch ngừa được cảm mạo phong hàn cho người mang nó.

Mẹ Đức vẫn cất giữ kỹ nói là để tặng cho con dâu tương lai. Nửa đùa nửa thật, Dung trêu Đức:

-Chiếc vòng này là đồ cổ, chắc mắc tiền lẳm hả anh, sau này anh mà không nuôi em nữa, em đem bán cũng đỡ khổ.

Đức làm mặt nghiêm:

- Đây là đồ kỷ niệm, quà cưới của chúng mình, em phải đeo không được cởi ra, sống đeo, chít mang, vật còn người còn....

-Anh nói gì thấy ghê, bộ muốn trói em suốt đời sao, đừng có hòng.

-Anh không nói giỡn đâu, anh nghe mẹ anh nói, đây là vật có linh khí, cẩm thạch mang tính âm nên có màu xanh, người xưa họ mang chôn chung với xác chết để lấy thêm khí âm, chôn lâu ngày vòng biến thành màu đỏ, gân đỏ trên vòng là linh khí của nó đó.

Dung rú lên, đấm thùm thụp vô vai Đức:

-Anh đã biết em sợ ma mà còn hù em hả, không thèm nói chuyện với anh....năm phút.

Đức cười lớn, anh giữ tay Dung lại:

-Em dữ như vậy chỉ có anh là chịu nổi em thôi, ma nào dám nhát....đừng la nữa, trong nhà ba má nghe thấy giờ.

À, tuần sau làHalloween rồi, nhà bạn anh có tổ chức mặc đồ hoá trang, em có muốn đi không?

-Em hông sợ ma giả đâu, coi ai sợ ai cho biết, mà anh tính làm ma gì vậy? Đức nháy mắt chọc tức Dung:

-Tới ngày đó anh mới cho em haỵ Tụi mình hẹn gặp nhau ở đó, nếu em nhận ra được anh, sẽ có thưởng.

Dung nguýt Đức một cái dài cả thước:

-Xí, ai mà thèm.

.......

Ngày Halloween Dung chuẩn bị thật kỹ, cô vẽ mắt bằng viết chì đen thật đậm, môi cũng thoa son đen. Cả tuần nay cô bị mất ngủ, nếu ngủ được lại mơ thấy toàn ác mộng, cặp mắt cô hiện lên hai cái vòng đen, Dung chép miệng nghĩ thầm:

-Như vậy càng hay, càng giống ma chứ sao. Nhìn đồng hồ, đã hơn 7 giờ tối rồi mà Đức vẫn chưa kêu điện thoại cho cô, Dung bực mình, bụng cô bắt đầu kêu réo, đói quá rồi mà. Chạy xuống bếp, lục tủ lạnh, Dung bốc vội miếng bánh, vừa ăn cô vừa ngẫm nghĩ:

-Hay là mình đi trước để hù anh ấy cho vui, ngồi nhà cũng vậy thôi. Khi Dung ra khỏi nhà, đường phố đã bắt đầu lên đèn, ngoài đường người đi bộ phần lớn là con nít. Dung cố gắng lái xe chầm chậm, lỡ không gặp ma mà đụng nhằm người sống mới là xui xẻo. Thỉnh thoảng có những tà áo đen chạy băng qua đường bất chấp xe cộ, Halloween có lẽ là ngày phá phách thì đúng hơn. Dung phải đậu xe ở góc đường thật xa, xe xếp hàng dài kiếm mãi mới ra chỗ trống. Bước lên con đường dốc, Dung hít một hơi dài, gió lạnh có mùi biển mặn làm cô cảm thấy thoải mái, cô tự trách thầm:

-Lại quên không mang áo lạnh nữa, lát nữa thế nào cũng phải mượn áo của anh Đức.

Tiếng giầy cao gót của Dung nện cồm cộp lên lề đường vội vã lẫn trong tiếng nhạc càng ngày càng lớn.

Đang đi bỗng Dung ngừng hẳn lại, hình như có người đang đi theo cộ Cô quay lại, không có ai, đằng xa chỉ có tiếng la hét của mấy đứa con nít đi xin kẹo. Dung lắc đầu tự cười mình nhát gan.

Ngôi nhà của Thành, bạn Đức, tọa lạc riêng biệt ở cuối đường, chung quanh trồng toàn thông, treo lủng lẳng trên mấy cây thông là những bộ xương người bằng giấy bay phất phới. Tiếng phong linh kêu leng keng nhè nhẹ trước cổng nhà như chào đón. Dung vừa bước lên thềm tính bấm chuông thì cánh cửa gỗ xịch mở, một con quỷ, không, một người với mặt nạ quỷ có hàm răng lởm chởm ra mở cửa, trên ngực cắm một con dao....nhựa dính máu. Con quỷ cất tiếng nói:

-Vào đây, mời hai bạn vào. Dung đưa tay lên che miệng cười, sửa lưng con quỷ:

-Có mình Dung hà, ai....xin lỗi....anh là ai đây? Con quỷ chỉ tay ra sau lưng Dung:

-Còn ai đằng sau lưng bồ đó? Hihi....tui là Thành....chủ nhà này. Dung giật mình quay ra sau, đằng sau lưng cô, không biết tự hồi nào, một cái xác ướp bọc vải từ đầu đến chân đứng sừng sững im lặng. Dung lùi lại né sang một bên:

-Tui đâu có quen người này....xin lỗi nha, bạn vô trước đi. Cái xác bọc vải lấp loáng cặp mắt như điện nhìn Dung như thôi miên, nói nhỏ chỉ để cho cô nghe thấy:

-Anh đây mà....anh là chồng em.

Dung dụi mắt, sững sờ vài giây rồi cô vụt cười phá lên:

-Trời đất ơi, anh Đức, anh làm em hết hồn, giống....ma quá trời, em nhận không ra! Dung lôi đống vải trắng biết đi vô trong nhà, theo sau lưng Thành. Trong phòng khách đèn mờ mờ ảo ảo, góc nào cũng có....ma đứng. Ma quỷ đủ loại, tóc tai màu mè, nào làDracula, phù thủy cầm chổi cán dài, quỷ hai sừng cầm búa, có cả công chúa Bạch Tuyết, chỉ thiếu có bẩy chú lùn....Dung dựa sát vô người Đức nói nhỏ:

-Anh mặc đồ như vầy làm sao nhảy đầm với em được?

Quên nữa, anh ăn gì chưa? Vừa nói Dung vừa nhìn kỹ lại khuôn mặt xác ướp, ủa, sao Đức quấn vải gì mà quấn khéo ghê, mũi và miệng chừa ra có chút xíu, chỉ có cặp mắt đen nhánh là có hồn thôi. Dung ngờ ngợ đưa tay lên xoa cái đầu vải:

-Ai quấn vải cho anh mà chặt vậy? Có phải anh Đức đó không?

Đức cựa quậy cái đầu, giọng nói ấm ớ:

-Anh muốn làm cho em ngạc nhiên, anh là chồng em mà....

Một lần nữa, câu nói này làm Dung chú ý, cô hỏi:

-Sao anh hôm nay nói chuyện kỳ ghê, cứ nhận là chồng người tạ -Phải rồi, anh là chồng em, chiếc vòng này là bằng chứng.

Bàn tay vải nắm lấy chiếc vòng Dung đang đeo đưa lên miệng hôn một cách trìu mến.

Vừa lúc đó, tiếng nhạc slow nhẹ nổi lên, Thành đẩy Dung và Đức vô đám người nhốn nháo:

-Hai người chơi cho vui vẻ, tự nhiên đi nha, tui đi tiếp khách đây. Phòng khách nhà Thành khá rộng rãi, sàn nhà bằng gỗ đánh bóng, trên trần là một chiếc quạt đang quay lơ lửng, tuy trời không nóng nhưng vì....ma sợ ngộp hơi nên quạt được mở tối đạ Dung cảm thấy hồi hộp, không hiểu sao cô có cảm giác như thật là xa lạ mà cũng thật thân thiết với Đức, cô nhìn đăm đăm vô hai cái lỗ mắt đen, xuyên qua lần vải là tia mắt sáng lấp lánh:

-Anh có nóng không? Thiệt tội cho anh ghê, lát nữa anh tháo vải ra bớt đi. Hết chuyện làm rồi hay sao mà ăn mặc kiểu này. Đôi mắt sáng vẫn không rời Dung, bàn tay quấn vải nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình, trong tiếng nhạc dập dìu, Dung nghe tiếng anh thầm thì:

-Anh chờ ngày hôm nay đã lâu lắm rồi đó, cuối cùng anh cũng được toại nguyện.

Những chiếc bóng lượn lờ in lên trên tường vờn theo tiếng nhạc cùng với bước chân....ma quay tròn làm cho Dung có cảm tưởng như đi trên mây. Người cô nhẹ hẫng đi, Dung ngả đầu lên vai....xác ướp, cô thấy mình bay về một cõi xa xăm nào đó, đâu đây có mùi thơm của gỗ thông, mùi nến cháy và mùi trầm hương ngào ngạt. Cô mơ hồ thấy mình đang mỉm cười với một người đàn ông khác, không phải là Đức, người này đẹp trai hơn ( ) mặc y phục kiểu cổ xưa sang trọng, chân tay đeo đầy vòng vàng. Khuôn mặt của người này mang đầy vẻ kiêu ngạo nhưng tia nhìn của hắn đối với cô lại dịu dàng, nụ cười thật quyến rũ. Dung giật mình bừng tỉnh, đẩy....xác ướp ra:

-Anh là ai? Anh không phải là Đức....

Cùng một lúc là những tràng cười lớn của mọi người chung quanh, nhạc tắt, đèn bật sáng trong khi xác ướp luống cuống nắm lấy....bụng mình. Thì ra trong lúc mọi người du dương nhẩy đầm, có kẻ nghịch ngợm, không biết ma đưa lối quỷ đẫn đường nào, đã len lén lấy kéo cắt đi một đầu vải trên lưng xác ướp quấn vô cái quạt quay vòng vòng trên trần. Vải tuột ra từ từ, một chất nước màu đỏ ứa ra từ trong bụng xác ướp, có lẽ là cat chup (!). Dung rú lên, cô loạng choạng suýt ngã trong khi mọi người lại càng cười to hơn, ai cũng nghĩ đây là một màn biểu diễn haỵ Thiệt là quê quá đi, Dung vừa nhìn thấy một xác ướp khác đang đứng ngoài cửa nhìn vô nói chuyện với Thành và lớn tiếng kêu Dung, giọng nói xác ướp ngoài đó không xa lạ gì, đúng là của Đức.

Dung nghĩ thầm, thì ra từ đầu tới đuôi chính là do Đức xếp đặt với mọi người để hù cô như mọi năm, Halloween lần này anh thật là quá đáng, tội này không thể tha thứ được. Thừa lúc mọi người đang bu lại xác ướp giả (phải nói là người giả làm Đức mới đúng) Dung chạy ra cửa sau, không thèm trả lời khi có tiếng Đức gọi vói theo sau lưng.

Sau vườn nhà Thành cũng là một hàng thông cao che kín, Dung ngồi xuống một bụi cây, lần này cô phải hù cho Đức sợ mới đủ để trừng trị anh. Trong bụi cây, Dung thở mạnh nhìn vô trong nhà chờ đợi, cô cảm thấy đau nhói nơi cổ chân, Dung tuột giầy ra vén áo đầm dài ngồi xuống cho thoải mái, những viên sỏi nhỏ mát lạnh dưới chân làm cô rùng mình. Đâu đây có tiếng dế kêu và hình như có....tiếng thở dài. Dung giật thót mình, thấp thoáng ngay sau lưng cô lại có một đống vải trắng toát ngồi đó tự hồi nào! Bàn tay vải úp lên miệng Dung ra dấu cho cô đừng la, thật ra cũng bằng thừa, vì Dung có muốn la cũng không nổi, người cô run lẩy bẩy, miệng mở lớn trong khị.. xác ướp chậm chạp quấn từng vòng, từng vòng vải trắng từ người nó lên mặt cô và nói như an ủi một đứa bé:

-Hãy ráng chịu khó đi em, chỉ một lát thôi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, không bao giờ chia lìa... Vòng lớn vòng nhỏ như những cơn ác mộng trong tuần qua được ráp nối lại một cách thật rõ ràng trong đầu Dung, cô cảm thấy ngạt thở, ngoài kia, tiếng Đức đang la gọi:

Đung, Dung ơi, em ở đâu? (Năm 1245, trước Thiên Chúa giáng sinh) Aicapcap là một ông vua Ai cập đời thứ....mười bạ Vương quốc Ai Cập lúc đó rất phồn thịnh và phát triển. Như những ông vua khác, Aicapcap có rất nhiều vợ, cả trăm cung phi và ngàn cung nữ, nhưng người được quốc vương thương yêu nhất là một cô gái thường dân mới được nhập vô cung tên là Becon. Becon rất xinh đẹp và nết na, cô biết đàn, biết múa hát và nói chuyện văn chương lưu loát nên được quốc vương thương yêu hết lòng. Quốc vương thuộc giòng giống đa tình nhưng lại rất sợ vợ Hoàng hậu Aidada là một người đàn bà ghen có hạng, từ ngày Becon nhập vô cung, hoàng hậu Aidada cảm thấy bị rẻ rúng nên rất tức giận, thường tìm cách ám hại cung phi Becon. Hiểu tính ghen của hoàng hậu nên quốc vương Aicapcap lúc nào cũng dè dặt, ngài đã phải xây một cung điện riêng biệt cho ái phi, xa rời nơi cung đình nhiều hiểm ác. Năm 1250, quốc vương Aicapcap mắc phải một căn bịnh ngặt nghèo, bao nhiêu đại phu đều phải bó tay, lắc đầu và khuyên nhà vua nên lo liệu hậu sự.

Theo phong tục của cung đình Ai Cập thời bấy giờ, tất cả các cung nữ và cung phi đều phải chết theo quốc vương cho....có bạn.

Bên giường bệnh của Aicapcap, cung phi Becon nức nở khóc, vừa thương cho quốc vương vừa tủi cho thân phận mình. Nhà vua cũng cầm lòng không đậu, ra lệnh đuổi hết người hầu chung quanh để trăn trối với người yêu:

-Ái phi đừng khóc, nếu em không muốn, ta sẽ ra lệnh cho thừa tướng mang em ra khỏi nơi đây, không cần phải chết theo tạ Becon sụt sịt ôm tay Aicapcap:

-Không phải em khóc vì sợ chết, em chỉ sợ không được chết chung với ngài thôi, sau khi chết ngài sẽ quên em.

Nhà vua ôm lấy Becon vào lòng, ngài ngẫm nghĩ hồi lâu rồi phán:

-Em đừng lo, ta đã có cách, không ai có thể chia rẽ được chúng mình, ngay cả đức Ma Ha La cũng vậy, em hãy đưa tay ra. Nói xong, nhà vua cầm lấy chiếc vòng cẩm thạch màu đỏ ái phi đang đeo trên tay, vật ngài đã tặng cho Becon khi nhập cung, ngài khấn:

-Nguyện xin thần Ma Ha La ban phép lành cho chúng con, để cho con tìm ra được vợ con trên chiếc vòng này. Những lời nói chuyện của nhà vua Aicapcap và cung phi Becon đã được một nữ tỳ thân tín của hoàng hậu nghe rõ hết. Sau khi nhà vua băng hà ba ngày là lễ táng xác cho toàn thể cung nữ và cung phi trong một nhà mồ kiên cố. Đây là lúc để trả thù, trước khi cung phi Becon vô nhà mồ chịu chết theo quốc vương, hoàng hậu Aidada đã sai người chặt cánh tay có đeo chiếc vòng đem đi vứt trong rừng cho thú dữ tha đi. Hoàng hậu Aidada còn cẩn thận và ác độc hơn, tất cả các cung phi và cung nữ đều bị chặt cánh tay trái trước khi vô nhà mồ. Sau một tuần, khi tất cả mọi người đều bị ngạt hơi và chết trong cổ mộ, cửa mồ sẽ được mở ra và xác của các người trong mồ sẽ được đem đi tẩm liệm bằng một thứ thuốc đặc biệt bào chế bởi nhiều loại côn trùng khác nhau. Chỉ có quốc vương và các cung phi mới được quấn vải quanh mình để giữ gìn thể xác cho khỏi thối nát.

Người Ai Cập tin là sau khi quốc vương chết đi một trăm ngày, ngài sẽ sống lại, xác ướp và linh hồn vĩnh viễn tồn tại trong ngôi cổ mộ, do đó rất nhiều vàng bạc và châu báu được chôn chung với ngài để....cho ngài xài ở trỏng. Vàng bạc mà chi, danh vọng quyền thế mà chi, chết đi rồi cũng chẳng còn gì, ngay cả người yêu dấu cũng không nhận ra, Aicapcap ôm mối hận tình trong ngôi cổ mộ hàng ngàn năm cho tới khi chiếc vòng thất lạc được tình cờ xuất hiện và chẳng may thay, nó đã được đeo lên tay một cô gái, cô gái đó là Dung! Lời hứa hẹn của Aicapcap với vương phi Becon nay đã được đức Ma Ha La giám chứng.

Nhắc lại Dung lúc đó đang nằm trong vòng tay của xác ướp, cô như đang nghe những tiếng leng keng va chạm từ những bước chân, những cổ chân có đeo vòng của những bóng người đưa tiễn cô, họ đang đưa cô đến gần bên cổ mộ, đến gần bên thần chết. Giữa cái sống và chết, Dung lại thấy mình rất bình tĩnh trong khung cảnh xa lạ. Các cô gái xếp hàng ngoài kia đều có sự buồn rầu thảm não hiện rõ trên nét mặt, không một ai đeo khăn voan, đi chết chung với quốc vương là một sự vinh hạnh vui mừng, ai nấy đều phải ăn mặc diêm dúa. Từng đoàn, từng hàng người cúi đầu đi bên nhau. Xa xa, nơi cung điện êm ấm có tiếng tù và báo hiệu giờ lành đã đến. Một vài người bắt đầu lẩm nhẩm tụng kinh, có người sợ quá đã nhịn không được bật lên tiếng khóc. Một cô gái xinh đẹp bị lôi đi xềnh xệch lên phía trước trong khi cô khóc lóc thảm thiết. Tay phải cô níu chặt cánh tay trái, trên cánh tay là chiếc vòng cẩm thạch màu huyết dụ, suýt nữa Dung buột miệng la lên, cô gái đó chính là cung phi Becon. Nhưng sao lạ quá, khuôn mặt của Becon không giống Dung tí nào, Becon rất giống một người....Dung tưởng mình nhìn lầm, cô run rẩy nức lên cùng với tiếng thét của Becon khi đao phủ đưa dao lên và cánh tay rơi xuống đất.

-Ai đó, phải Dung đó không?

Đức cúi đầu nhìn vô bụi rậm cùng lúc xác ướp buông lỏng tay quấn vải chiếu những tia điện lấp loáng nhìn anh. Đức hơi sững sờ vài giây, hai cái xác ướp nhìn nhau, qua lần vải Dung sợ hãi mơ hồ nhận ra hai xác ướp thật tương xứng và giống nhau, ánh mắt họ như xẹt ra hai dòng lửa điện. Xác ướp (Aicapcap) đột nhiên ngửa mặt lên trời cười hú như điên dại, tiếng cười của nó vừa hạnh phúc vừa đau khổ, thật là khó hiểu. Trong lúc Aicapcap không để ý tới mình, Dung đưa tay hất những vòng vải trắng trên mặt để nhìn cho rõ, cô suy nghĩ thật nhanh, cánh tay cô đưa lên cao và đập mạnh xuống đám sỏi cứng đưới chân, chiếc vòng bể ra làm hai mảnh rơi ra khỏi cổ tay cộ Đức (xác ướp giả) cùng Aicapcap đều đồng thanh la lên nhưng quá trễ. Đức lúc này như vừa thoát khỏi cơn thôi miên, chạy lại đỡ Dung đứng lên, anh hỏi ngay:

-Tại sao em làm vậy? Dung ấp úng:

-Em lo cho anh, hắn....hắn là ma, hắn là quỷ đội mồ....hắn sẽ hại anh.

Vừa nói, Dung vừa chỉ tay ra phía Aicapcap. Cả Dung lẫn Đức đều há hốc miệng, trợn mắt ngạc nhiên không tin, trước mặt họ chỉ còn một đống vải trắng bèo nhèo, chung quanh im lặng và lạnh lẽo, trong nhà Thành, tiếng nhạc vẫn còn đang sôi động.

...... Một năm sau, buổi tối khuya trong phòng tân hôn của đôi vợ chồng trẻ, Dung cười hỏi chồng:

-Khách đông quá hả anh? Cũng may là nhà hàng còn chỗ chứ nếu không....

Đức ngồi xuống giường mệt mỏi:

-Càng đông càng mệt, ma chê cưới trách, em coi, mình còn thiếu sót nhiều thứ lắm, cũng may là một đời chỉ có một lần, à, hồi nãy có mấy gói quà chưa mở, mình lấy ra coi thử nhạ Dung ngáp dài, một tay cô xoa nhẹ lên cánh tay Đức, dấu "birthmark" màu đỏ dưới khuỷu tay trái của anh như nhắc cô nhớ lại chuyện cũ, cô lắc đầu nhắm mắt lại xua đuổi bóng ma ám ảnh. Hình như có tiếng Đức reo vui bên cạnh:

-Em xem, bác Thanh sang ghê chưa, tặng cho mình hai vé đi du lịch, vậy mà gói kỹ như hộp quà....hmmm....u?a, ai đây, Dung, coi nè....

Dung mở mắt ra giựt mình:

-Gì đó anh? Ahhhhh....

Thì ra đó là một chiếc vòng cẩm thạch màu đỏ, giống y chang như cái vòng trước. Dung hét lên vứt nó vô góc phòng, tình cảnh ở ngôi cổ mộ năm xưa lại hiện rõ trong tiềm thức. Hoàng hậu Aidada đứng thản nhiên nhìn cảnh cung phi với cung nữ bị hành hình chính là Dung, và vương phi Becon với bộ mặt quen thuộc không ai khác hơn là người chồng cô mới cưới!!!


Hết