Vắng Chồng III (Truyện dài) (Tác giả: Sky)
VẮNG CHỒNG III
Tác giả: Sky
E-mail: hexiec2000***@gmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 1
Nhưng như người ta vẫn thường nói “Ngày vui ngắn chẳng tày gang chỉ mới vừa ở nhà được hai tháng chồng của Hà Anh đã phải sang Anh công tác .Công việc cơ quan là không thể thoái thác được dã ăn lương của người ta rồi thì phải tận tình làm việc thôi vất vả thì cố mà chịu ,ngay chồng lên đường Hà Anh ra tận chân cầu thang để tiễn ,cô thật sự muốn chồng mình ở nhà lâu hơn nữa. đối với Hà An h thì chông cô vẫn là người mà cô thật sự yêu thương khi ở bên anh ấy cô có một cảm giác thật yên bình không phải là cái cảm giác hồi hộp thấp thỏm khi ở bên Phong ,Vũ hoặc Thắng.Cô đã rơi những giọt nước mặt thực sự khi nhìn chiếc máy bay cất cánh lên trời cao .Lần đi công tác này kéo dài đến tận nửa năm quá lâu nữa mình mới có thể gặp lại anh ấy
Cô lên chiếc tắc xi trở về ngôi nhà quen thuộc .Khi về nhà việc đầu tiên là Hà Anh ôm chặt lấy bé Minh .Thằng nhóc cũng ngạc nhiên nhnwg cũng thích thú trước sự bộc lộ tình cảm hơi lạ thường của mẹ .Càng ngắm nhìn đứa con Hà Anh càng thấy nó giống bố
-Mẹ ơ mai cho con vè quê ngoại nhé – Câu nói của cu Minh làm Hà Anh giạt mình cô ngơ ngác hỏi lại
-Sáo con lại hỏi thế -
-Bà ngoại vừa gọi điện ra .Bà muốn con vào đó dịp hè – Thằng nhóc bập bẹ bi bô
_Nghỉ hè rồi ư – Hà Anh chợt nhớ ra cô quá bận nên đã không chú ý đến thời gian trôi đi thạt nhanh
-Mẹ có đồng ý không ạ- Cu Minh hỏi nhưng sự háo hức tỏa ra từ ánh mặt của thằng nhóc khiến Hà Anh khó có thể nói không .Thực bụng cô muốn giữ con lại chồng đi vắng rồi bây giờ con cũng không có nhà nữa .Nhưng không cho cu Minh đi thì tội nghiệp cho nó quá cả năm học vất vả bây giờ mới có thời gian vui chơi một chút
-Ừm để mai mẹ đưa con về nhà bà ngoại chơi nhé –
-Ngoại nói ngoại nhờ ông ra đốn con rồi .Mẹ bận việc cơ quan mà –Cu Minh nói miệng cười hết cỡ nói như vậy là mẹ đã đồng ý cho nó về quê chơi cùng ông bà rồi
Hà Anh gọi điện về quê nói chuyện với mẹ căn dặn từng chút một về cách thức chắm sóc bé Mình nàng luôn tự mình chăm sóc cu Mình bây giờ để người khác trông dù là bà ngoại Hà Anh vẫn không an tâm phải dặn dò thiệt là cẩn thận.
Cô còn cùng chất một lô đồ ăn làm sẵn vào hành lý cu Mình đề phòng nó không quen với thức ăn ở quê.
Hôm sau ông ngoại bé Minh ra đón cô ôm bé ra tận xe dặn dò cẩn thận một lần nữa ngay chiếc xe ô tô chuyển bánh Hà Anh còn đứng tai chỗ nhìn theo mãi
Căn nhà từ khi bé Minh đi trống hẳn ,sau giờ làm việc cô cứ ra ra vào vào mà không có việc gì làm .Hồi trước về nhàu là mẹ con ríu rít vậy mà bây giờ .Cu minh có gọi điện ra một làn lúc bé về đến quê rồi sau dó thưa hẳn ,đứa bé tìm được niềm vui riêng của nó .
Sau khi xem xong bộ phim truyền hình Hà Anh tắt ti vi đi cô lấy di động bấm số gọi cho Loan người bạn gái thân thiết .Máy kêu tút tút rồi không ai bắt máy giờ này có lẽ Loan đang vui thú với một người tình mới mà cô ấy kiếm được hoặc vẫn có thể là Phong .Dù sao thì cô ấy cũng không bắt máy.
Hà Anh nằm lê giường cô cảm thấy nóng bức khó chịu ,thời tiết mùa hè mà cô tăng số chiếc quạt ở đầu giường lên mà không đõ chút nào .Không thể ngủ nổi Hà Anh trở dậy lên ban công hóng mát .Ở đó còn nóng hơn cả trong phòng ngủ trời sắp mưa hay sao ấy ngột ngạt quá.Hà Anh qua trở lại phòng ngủ cô lại bật ti vi lên đã quá khuya rồi không còn chương trình tivi nào phát giờ này nữa.Hà Anh mở tủ lục lọi xem có chiếc đĩa ca nhạc nào không .Cô tìm một đĩa nhạc không lời cho vào máy bật lên .Bản nhạc êm dịu ru dần cô vào giấc ngủ
-Hự ...hự...ư..ư.....a..ân...........- Hà Anh giật mình vì tiếng rên la ,tiếng da thịt va chạm nhau phành phạch .Cô choàng dậy nhìn quanh trên TV hiện rõ hình ảnh một cặp trai gái đang quấn vào nhau trong tư thé làm tình kiểu chó .Cái cu dài ngoàng đâm phầm phập vào âm hộ cô gái từ phía sau nhanh và chuẩn xác như pít tông tàu hỏa .Tiếng động của cuộc làm tình được phát ra một cách rõ ràng và trung thực qua hệ thóng dàn loại chất lượng cao
Hà Anh dụi mắt nhìn lại sao lại có cảnh này nhỉ mình đang nghe nhạc mà .Cô bước xuống dần nhìn đồng hồ báo giờ chạy của chiếc đầu đĩa .Chiếc đĩa hát đã chạy đến những phút cuối rồi .Chắc đây là phần ghi lỗi của chiếc đĩa nhạc.Cô định tắt đi nhưng lại tò mò xem tiếp .Nữ diễn viên chính trong phim là phục nữ nhỏ nhắn nhưng xinh xắn có khuôn mặt rất phong tình ,từng trải .Cô ta phối hợp rất tốt với gã đàn òng đang địt phầm phập từ phía sau mông nặc ra sau rất đúng nhịp .Cái gã đần ông mới thật là đáng chú ý gã lực lưỡng to lớn như một con gấu với bắp tay bắp chân nổi cuồn cuộn nếu so ra hắn phải to gấp đôi nữ diễn viên chinh skia .Cu phải dài gần hai gang tay vậy mà chọc vào cứ thun thút không .
-Oa- Hà Anh kêu lên một tiếng nhỏ khi gã đàn ông trong bộ phim sex rút cu ra đâm vào lõ đít co gái .Mấy bộ phim sex mà mình xem lần trước đâu có cảnh nảy nhỉ.
Hà anh khong phải là không biết có kiểu làm tình như vậy nhưng cô chưa nhìn thấy và thử và cũng không có ý định thử qua .Cô sợ đau mà nhưng bây giờ nhìn trên ti vi thấy chuyện đó khong quá khó khăn và đau đớn .Chỉ nhìn vào nét mặt cô diễn viên là biết chỉ thoáng nhăn nhó sau đó là sự khoái cảm giống hệt như là bị địt vào ậm đạo vậy mà .
Hà Anh đang hứng thú với bộ phim thì hết .đoạn phim sẽ chỉ là một đoạn ghi lỗi của chiếc đĩa nên nó kéo dài có 3 phút thôi .Nhưng cảm giác rạo rực thì cứ đeo đẳng Hà Anh suốt buổi tối hôm đó mãi cô mới có thể đi ngủ được.Phải rồi hôm nay theo lịch là anh ấy ân ái cùng mình Hà Anh lẩm bẩm khẽ trong miệng tiếc là ......anh ấy không ở đây lúc này .Từ chồng Hà Anh miên man nghĩ về những người tình mà cô đã từng quan hệ qua .Tất cả họ vì những lý do thường nhật trong cuộc sống đều đã mất liên lạc .Phong thì Hà Anh không muốn gặp lại ,hắn còn bận bịu bên cạnh Loan
Có thể mình cần một ai đó ở bên cạnh cho vơi bớt sự cô đơn .Hà Anh lăn người qua một bên ôm chặt chiệc gối dài tưởng tượng đó là chồng mình .Hà Anh vùi đầu vòa lớp bông êm ái cố mãi rồi cô cũng ngủ được
_Mày đi Shopping với tao không – Hà Anh rủ Loan .lâu lắm hai người không đi chơi cùng nhau
-Sorry ,hôm nay tao bận .Hẹn khi khác nhé –Loan nhún vai nháy mắt .Hà Anh biết rõ ngụ ý của cái nháy mắt đó
Không có Loan đi cùng thì Hà Anh đi shopping một mình dù điều đó có cái gì đó hơi kỳ kỳ.Đi một mình không có cô bạn thân để cùng nhau ngắm ngía nhận xét nên Hà Anh chả mua được gì nhiều đi cả 2 ,3 giờ đồng hồ trong khu thương xá rộng lớn mà cô chỉ chọn được một thỏi son và 3 chai nước hoa cao cấp .Ra khỏi siêu thị Hà Anh thấy trời đã tối ,bình thường giờ này cô phải ở nhà để lo cơm nước cho cu Minh .Nhưng bé Minh đã về quê rồi nên căn nhà rất trống vắng chả có ai chờ đợi Hà Anh ở đó cả .
-Ối ...Cướp ...-Hà Anh thấy một bóng người lướt nhanh qua cô ,Hà Anh bị xô té sang một bên chiếc túi xách đeo bên hông bị giật phăng ra khỏi người .Gã ăn trộm nhanh chóng lao vào giữa đám đông đang ngơ ngác rồi nhảy lên một chiếc xe máy chờ sẵn phóng vọt đi .Hà Anh đứng dây chạy đến nơi thì cô chỉ thấy chiếc xe máy phóng tít ra xa đền hậu nhấp nháy như một cừ chỉ trêu chọc .
-Chị lên đây em chở đi đuổi theo nhanh –Một chiếc xe máy phân khối lớn màu tím than chờ tới ngay bên cạnh
Đang rối trí Hà Anh đánh liều leo đại lên chiếc xe đó .Cô không nhìn rõ mặt người lái xe vì anh ta đọi một chiếc mũ bảo hiểm màu mận chín .
Cô vừa mới ngồi lên chiếc xe đã rồi ga phóng đi với tốc độ cực cao.Hà Anh ôm chặt lấy người lái xe cô nhận ra đó là một thanh niên trẻ
Cuộc rượt đuổi diễn ra rất kịch tính Hà Anh cứ nhắm tịt mắt lại không dám nhìn .Người cô dán chặt vào anh chàng lái xe không dám nhìn đường
-Chị gì ơi có phải ví của chị kia không –
Hà Anh mở mắt ra cô cuộc rượt đuổi đã dừng lại .Anh chàng lãi xe đang cầm chiếc vĩ cô trên tay .Hà Anh bây giờ nhận ra mình đang ôm eo mọt người đàn ông xa lạ rất chặt .Cô ngượng ngập bỏ tay ra cầm lấy chiếc ví đầm khong cần kiểm tra thứ bên trong cô cũng biết là nó chưa hề bị mở ra
-Cảm ơn anh – Hà Anh lí nhí lên tiếng .Cô vẫn còn sợ
-Không có gì đâu chị nhưng hai đứa kia chạy thoát mất rồi .Có cần đuổi theo tiếp không chị -
-Thôi thôi không cần đâu lấy lại dược đồ là tốt lắm rồi –Hà Anh rối rít lên tiếng
-Vậy thì thôi vậy – Người thanh niên đi xe máy gật đầu anh ta quay đầu lại nói với Hà Anh –Vậy nhà chị ở đâu để em đưa về-
-Có phiền cho anh quá không –Hà Anh chưa thấy ai nhiệt tình giúp đỡ người khác như vậy.Hôm nay mình quả thật là gặp may
_Có gì mà phiền chả lẽ em cứ để chị ở đây một mình sao –Dù khuôn mặt bị ẩn khuất sau chiếc mũ bảo hiểm to tưởng Hà Anh vẫn nhận thấy rõ là người thanh niên này đang cười
-Vậy làm phiền anh nhé nhà tôi ở phô...đường...-Hà Anh nói địa chỉ nhà mình
-Ừm xem nào đoạn phố đó em có biết .Phố này yên tĩnh và đẹp lắm chị ở đó thì nhất rồi –
Chỉ khoảng 15 phút sau là Hà Anh về ngay tới nhà .Cô bước xuống xe mời người thanh niên lạ mặt vào nhà uống chén nước nhưng anh ta từ chối
-Ít ra anh cho tôi biết tên chứ-
-Em tên là Minh-Vào phút cuối trước khi rồi ga phóng đi Minh anh chàng đó mới hạ chiếc mũ xuống giới thiện tên mình .hà Anh thấy đó là một thanh niên trẻ bảnh trai có đôi mắt sáng nước da hơi ngăm đên chắc là do phơi nắng nhiều .Nụ cười của anh ta khs đặc biệt vì có hai lún đồng tiền hai bên má .Tên anh ta trùng với tên cu Minh lạ thật đó
Mới giới thiệu xong tên mình Minh đã phóng vù đi rồi chắc vội lắm vậy mà vẫn nhiệt tình đưa mình về nhà
Chuyện xảy ra chỉ có vậy Hà Anh nhưng ấn tượng về người thanh niên đẹp trai tốt bụng đó được cô ghi nhớ .cũng có vài lần Hà Anh đi shopping tại chính cửa hàng lần trước với hy vọng vẩn vơ là mình gặp lại chàng trai tên Minh đó để nói câu cảm ơn nhưng chả gặp .Anh ta biến mất như chưa hề tòn tại trên đời này vậy .Người tốt như vậy đâu dễ gì gặp được
Tối nay trời mưa những tiếng những hạt mưa rơi trên mãi đều đều thánh thót càng làm cho nỗi cô đơn trong lòng Hà Anh tăng lên .Cô nằm bên chiếc điện thoạt cả tối đẻ chờ chồng gọi về nhưng anh ấy vẫn bặt tăm .Chờ là chờ vậy thôi chứ Hà Anh thừa biết là chồng cô có một thói quen xấu là khi đi xa ít khi gọi điện về hỏi thăm vợ .Anh ấy coi điện thoại là công cụ để nhắn tin mỗi khi có việc xảy ra chứ không phải là để tán gẫu .Trừ khi có việc cần Hà Anh hoặc nhắc nhở cô điều gì đó thì anh ấy mới gọi điện còn không thì quên đi.
(Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 2 )
Vắng Chồng III (Phần 2) (Tác giả: Sky)
VẮNG CHỒNG III
Tác giả: Sky
E-mail: hexiec2000***@gmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 2
Hà Anh trở mình ôm chiếc gối ôm to tướng vào người ..giá như đây là anh ấy .Mình sẽ nghiến ngấu như cưa bao giờ được làm việc đó .Hà Anh hòi tưởng lại lúc đoi bàn tay chòng lướt đi trên làn da mình lúc cái lưỡi anh ấy quyệt vào đầu vú của cô tuyệt nhất là khi dương vật anh đi sâu vào trong cô tới tận cùng rồi dồn dập thúc mạnh không ngừng nghỉ.
Tiếng chuông cửa làm Hà Anh giật mình .Cô đang nằm trên giường chòang ngồi dậy.Ai mà có thể đến vào lúc khuya thế này nhỉ.Loan ư không phải giờ này cô bạn này có khi đang ngủ mà dù có đến Loan cũng luôn gọi điên bảo trước .Hà Anh tự nhiên thấy lúc này giá như mình không ở nhà một mình như vậy
Cô cẩn thận khoác thêm chiếc áo khoác ra ngoài bộ đồ ngủ rồi bước xuống dưới nhà bật ngọn đèn trước cửa hướng ra phía sân gần ngay cổng
-Ai đó – Cô lên tiếng
-Em đây cho em vào nhà trú cái trời mưa quá ,có mấy đứa rượt chứm em – Giọng nói hổn hển đứt quãnh nhưng quen thuộc ,Dù gặp một lần nhưng Hà Anh nhớ rất rõ giọng nói này
-Đợi tý Minh – Hà Anh vội vã nhấc cái chốt cửa bằng sắt to tướng mở rộng cánh cửa .
Minh đúng là Minh thật .Vẫn chiếc xe máy màu tím thân và chiếc mũ bảo hiểm màu mận chín .Chỉ khác là hôm nay Minh mặc một bọ quần áo da màu đen nhánh.Anh ta trông có vẻ mệt mỏi
Hà Anh giúp Minh dựng chiếc xe máy rồi dỡ cậu ấy vào phòng khác .Vào đến nơi Minh ngồi vật xuống chiếc ghế bành thở hổn hến đến lúc này Hà Anh mới nhận ra phia sau lưng cậu ta có một vết dao chứm dài hai gang tay vết chém may là không sâu lắm nhưng máu vẫn đang rỉ ra ở đó
-Anh bị thương kìa – Hà Anh bịt mồm kêu lên thoảng thốt
-Ừm đúng rồi – Mình vươn tay ra sau chạm vào vết thương –Mày mà em tránh kịp tụi nó bám theo em để trả thù –
-Có phải tụi giật đồ làn trước không – Vốn thông minh Hà Anh biết ngay vấn đề
-Đúng đó chị em vẫn còn nhận ra thắng lái xe – Hùng hơi nhăn mặt vì đau
-Để Hà Anh đi lấy bằng .Minh đợi cho chút nhé –
-Ở đây có phòng tắm không chị em nhờ một lát –
-À có ...có phòng tắm ở lấu hai tay trái phòng cuối cùng không có khóa đâu .Trong đó có xà bông và khăn đủ cả đó Minh-Hà Anh chỉ dẫn người thanh niên tận tình
Cu Minh con Hà Anh cũng là đứa nhỏ hay nghịch ngợm chuyện trầy xước tay chân là việc cơm bữa nên trong nhà có rất nhiều bông băng thuốc tháng sinh chống nhiễm trùng .Hà Anh đang loay hoay chuẩn bị thì Minh lên tiếng trong phòng tắm
-Chị Hà Anh ơi –
-Gì vậy em – Hà Anh vộ chạy tới nhưng chợt nhớ ra là cậu ta còn trong phòng tắm nên cô chỉ đứng ngoài hỏi vọng vào
-Chị cho em mượn một bộ quần áo-
-À ừ.... –Hà Anh bối rồi .Trong nhà cô có nhiều quần áo nhất .Nhưng quần áo đàn ông thì không có tất nhiên không kể của bé Minh con cô nhưng thứ đó thì câu Minh này đâu có mặc vừa được .Chồng Hà Anh vốn là người xuề xào giản dị trong cách ăn mặc nên cũng không sắm sửa nhiều.Chuyến đi công tác dài ngày này anh ấy đã mang đi hết không sót bộ nào .Hà Anh lục tung tủ quần áo của chồng mà mình lên cũng không ra bộ quần áo đàn ông nào .Cô đành phải đưa cho Minh một chiếc áo chòng tắm lớn laoij áo mà đàn ông hay phụ nữ đều mặc được kiểu của Tây mặc khi mới tắm xong .Đây thực ra là áo của cô chứ chồng Hà Anh không thích thứ này
Hà Anh đưa chiếc áo đó qua chá cửa phòng tắm mở hé.Cô cố gắng nhìn xuống chân mình chứ không ngước mắt lên
-Để chị bôi thuốc cho nào – Hà Anh len tiếng nói với Minh .Câu ta bây giờ dau khi tắm xong tỏ ra rất tự nhiên ngồi thoải mái trên chiếc ghế xô pha .
-Không cần đâu chị để em tự làm –Minh tỏ ra rất đàn ông trong cách ứng xử
-Làm thế nào được – Hà Anh che miệng cười rất duyên –Vết thương ở sau lưng .Em mọc tay ở phía đó à .Nhanh cho chị bôi thuốc kẻo nhiễm trùng bây giờ thì phiền phức lắm-
-Ừm nhưng em ...- Minh loay hoay không mãi mới để trần được phần lưng cho Hà Anh bôi thuốc .Câu ta có vẻ không quen với loại áo chòang kiểu như thế này
-Chị làm khóe tay thật – Minh lên tiếng khen ngợi- Không thấy đau chút nào –
Hà Anh thấy mặt mình nóng ra lên vì câu nói của một người đàn ông xa lạ,tay cô hơi run lên một chút
-Tối nay Minh ở lại đây nhé giờ này ra đường nghuy hiểm nhất tụi kia vẫn có thể đang đi lùng Minh đây – Hà Anh nói cô thực sự là chỉ lo cho người thanh niên này chứ không có ý gì khác
-Nhưng thế có phiền gì cho chị không ạ-Minh ngó quanh căn phòng-Anh và các cháu....-
-Chồng mình đi công tác xa rồi còn cu Minhh .Xin lỗi đó là tên cu con nhà Hà Anh ,bé đi chơi ở nhà bà ngoại ở tận quê cơ.Hôm nay Hà Anh ở đây một mình.Minh cứ ở lại đừng ngại gì cả-
-Nếu như vậy càng phiền cho chị-
-Đừng gọi mình là chị cứ gọi tên cho thân mật-Hà Anh càng lúc càng thấy đây là một thanh niên có học thức đoàng hoàng thêm nữa lại đẹp trai khỏe mạnh
-Vâng nếu thế thì Minh phiền Hà Anh tối nay vậy – Bị thuyết phục bởi lời nói của cô Minh đòng ý ở lại
.Ngôi nhà của Hà Anh có một phòng riêng dành cho khách .Ở đó có đày đủ chăn nệm nên cô không cần phải chuẩn bị thêm gì nữa
Trong nhà có một người đàn ông lạ điều đó làm cho tâm trạng Hà Anh có chút xoa động đêm đó cô trằn trọc đến mất ngủ trên chiếc giường êm ái của mình .Hà Anh cảm thấy cô nằm đó để chờ đợi ,chờ đợi một cái gì mà cô cũng không thực sự hiểu rõ lắm .Có thể là tiếng bước chân khe khẽ ngoài hành hàng rồi nắm đấm cửa bị xoay ra .Đêm đó trái với mong muốn của Hà Anh không có gì xảy ra cả.Không tiếng bước chân ,không gì cả Hà Anh chờ mãi cho đến gần sáng rồi cô ngủ mất lúc nào không biết
Hôm sau khi Hà Anh thức giấc cô nhớ ngay tới vị khách hôm qua ở nhà mình .Khi xuống phòng kháh Hà Anh biết là Minh đã đi rồi .Không còn chiếc xe mô tô màu mận chín đỗ ở sân .Có một tờ giấy nhỏ được gài ở dưới chiếc cốc trên bàn trên đó ghi đúng một dòng chữ “cảm ơn chị hẹn gặp lại “
Sau buổi tối hôm đó đến cơ quan làm việc rồi về nhà trong đầu Hà Anh thỉnh thoảng lại vơ vẩn nghĩ về Minh chàng trai có khuôn mặt rất nam tính và lỗi ứng xử cực kỳ ga lăng lịch sự .Mà cũng thật là lạ anh ta đi mà chả để lại cho cô số điên thoại địa chỉ để liên lạc mà cũng không chào tạm biệt nữa
Tối đến Hà Anh sau khi gọi điện thoại vê quê hỏi thăm tình hình bé Minh ở nhà ông bà ngoại nghe cái giọng bi bô đáng yêu của cún con, Hà Anh ngồi trên giường đọc bộ tiểu thuyết diễm tình mà cô vừa mua ở tiệm sách sáng này .Lâu lắm rồi cô chưa đọc sách ,thói quen từ thời còn sinh viên do công việc rồi cuộc sống gia đình đã mai một đi bây giờ tranh thủ lúc rảnh rỗi Hà Anh muốn quay trở lại niềm đâm mê của mình hồi trẻ
Hừ mấy bộ tiểu thuyết này thật là dở thua xa những gì cô đã đọc hồi sinh viên .Đúng là văn hóa đọc bây giờ xuống cấp trầm trọng rồi .Tiểu thuyết tình cảm mà viết như truyện sex trên mạng vậy mới có 20 trang dầu đã đầy rẫy cảnh nóng rồi.Gọi thứ này là tiểu thuyết cấp 3 cho rồi thật phí cả tiền .Hà Anh chán nản ném cuốn sách vào sọt rác .Cô không thích đọc để ở nhà nhỡ bé Minh đoc được thì chả hay chút nào chồng cô thì chả thích những loại tiểu thuyết như thế này vứt đi cho nó nhẹ nợ
Tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên Minh nhất định giờ này gọi cửa thì chỉ có cậu ấy thôi .Hà Anh vội khoác chiếc áo khoác ra ngoài lao xuống cầu thang hướng ra phía cổng .Cô thực sự thất vọng khi ở bên ngoài là một người mặc đồng phục của nhân viên bưu điên không phải Minh nhưng có điều lạ là anh ta cầm một bó hoa rất to trên tay hơn nữa còn có một gói quà lớn
-Chào chị ,chị có bưu phẩm – Người nhân viên giao hàng nói giọng đều đều hơi cứng có lẽ anh ta mệt mỏi vì phải đi gioa hàng vào lúc khuya như vậy –Xin chị ký vào đây-
-Anh có biết là ai gửi không – Hà Anh nghĩ có thể là chồng cô anh ấy năm thì mười họa có lúc giử chút quà cho Hà Anh nhưng sao lại có hoa nữa nhỉ
-Dạ người gửi khong ghi địa chỉ-Người nhân viên giao hàng lễ phép trả lời
-Cảm ơn anh nhé – Hà Anh ký vào cuốn sổ nhận hàng .Cô định boa một ít tiền cho người nhân viên bưu điên nhưng bây giờ mới nhớ ra là mình chạy xuống nhà vội quá quên cả mang theo ví tiền nên đành chịu vậy
Mang theo vào trong nhà một bó hoa rất to .Hà Anh ngạc nhiên khi ngắm những bông hoa đó dưới ánh đèn .Là hoa hồng nhưng là hoa hồng xanh ,loại hoa này hiếm và đắt tiền lắm không phải chồng cô rồi anh ấy bị dị ứng với hoa hồng trong nhà hay bất cứ chỗ nào mà anh ấy tới mà có hoa hồng y như rằng là chồng cô sẽ bị hắt hơi xổ mũi chảy nước mắt đau đầu ,một căn bệnh hơi kỳ quặc nhưng cũng không quá phiền hà trong cuộc sống gia đình
Cắm tạm hoa ở chiếc bình to trong phòng khách Hà Anh mở hộp qùa .Một bộ đầm màu đỏ rực như lưa ,màu này rất hợp với Hà Anh cô từng có một bộ như vật nhưng chất liệu vải của bộ đầm mới này tốt hơn chiếc đầm mà cô có rát nhiều .Áp mắt mình thưởng thức sự mềm mại của lớp vải nhẹ như mây Hà Anh thở ra nhẹ nhàng tuyệt thật.Loại đầm này chỉ được bán ở các cửa hàng cao cấp hơn nữa không phải cứ có tiền là mua được .hà Anh không kìm được ham muốn mặc thử ngay bây giờ .Cô trút bỏ bộ đồ ngủ chòang chiếc đầm đỏ rực vào người .Mọi kích cỡ đều vừa vặn không kê kích chút nào .Ai mà có thể biết chính xác số đo các vòng của cô đến thế nhỉ
-Ring .....ring – Hà Anh đang ngắm vuốt trước gương thì nghe thấy tiếng reo nhè nhẹ .Cô ngơ ngacsnhinf quanh rồi nhận ra âm thanh đó phát ra từ trong hộp quà .À trong này còn một chiecs điện thoại di động mà một gói nhỏ thắt nơ nữa .Hà Anh cầm di động lên áp vào tai lên tiếng
-A lô ,ai đó –
-Chào chị ,em Minh đây .Chị nhận được quà của em rồi chư - Giọng nói mà Hà Anh đã quá quen thuộc vang lên trong điện thoại
-Thì ra là Minh .Hà Anh nhận được rồi .Cảm ơn Minh nhé –
-Em mới phải là người cảm ơn chị .Hôm đó nếu không có chị mở cửa cho em vào trốn thì em bị tụi nó chém chết rồi .Xin lõi sáng hom đấy em có việc nên đi vội vã mà không chào chị- Minh nói giọng ấm và chân thành
-Có gì đâu nếu Minh bận thì đó là lý do chính đáng để tha thứ- Hà Anh tìm thấy sự trẻ trung hóm hỉnh của mình khi trò chuyện cùng Minh
-Bộ váy đó em chọn mãi mới được .Hy vọng chị thích-
-Ừ Hà Anh thích lắm bộ váy rất vừa nhưng làm thế nào mà Minh biết ...biết về - Hà Anh ấp úng mãi không nói được
-Lại phải xin lỗi chị một lần nữa .Em chụp hình chị hôm chị đi shopping ở khu thương xá em đưa bức ảnh đó cho cô bán hàng nhờ họ chọn gúp –Minh thú thực
-Vây ư – Hà Anh thấy thích thú và hơi tò mò nữa .
-Bức hình đó nằm ngày trong chiếc di động này ,chỉ có một bức ở đó nếu chị thấy không thích có thẻ xóa đi –
Hà Anh lục trong bộ nhớ điện thoại cô thấy đúng là ở đó có một bức hình chụp cô đang sải bước đi trên vỉa hè cạnh khu thương xá ngay gần chỗ Hà Anh bị giật túi .Minh chác đang dõi theo cô điều này giải thích vì sao cậu ấy lại đến nhanh thế lúc Hà Anh bị giật đồ
-Không có gì đâu bức hình đẹp lắm-
-Vậy chị giử lại cho em để em lưu vào máy của em .Số của em cũng nằm trong chiếc di động đó-
-Anh chàng này thật khéo làm quen – Hà Anh mỉm cười khi cô gửi lại bức hình của mình cho Minh
-Chúc chị ngủ ngon- Minh nhắn tin trả lời như vậy
Nhìn vào tấm gương lớn trong nhà Hà Anh thấy minh nổi bật trong bọ đầm đó .Cô lấy chiếc di đọng mà Minh vừa tặng tự chụp cho mình một kiểu rồi cô bất cười khi nhìn mình trong ảnh ,không phải tự khen chứ trông mình như người mẫu thời trang vậy
Còn gì đây nữa nhỉ Hà Anh hòi hộp với hộp quà nhỏ sau cùng .Lúc nãy nói chuyện Minh không hề đề cập đến tứ này .Hà Anh từ từ mở hộp quà ra rồi mặt cô đỏ rực không kém gì bộ váy đang mặc trên người .Món quà cuối cùng là một kiện nội y gòm quần lót và nịt ngực phụ nứ khá cầu kỳ nỏng tang gần như trong suốt ,thứ này đẹp nhưng mặc lên người thì... sẽ ra sao nhỉ.Ngôi nhà chỉ có mình cô không có một người nào khác nên Hà Anh cũng không ngại khi mặc bộ nội y đó lên người đứng trước gương ngắm.Cũng đẹp ,mặc vào làm tôn lên rất nhiều dáng người phụ nữ một con của Hà Anh hơn nữa cũng không quá lộ thứ cần giấu vẫn được che đi chỉ là che theo một cách rất gợi mở.
Ngắm nghia mãi cho thật đã mắt Hà anh cởi bộ nội y ra cất cẩn thật trong tủ .mai mình sẽ mặc đi làm.Nằm thoải mái trên giường Hà Anh bắt đầu lấy chiếc di đọng mới ra nhắn tin trêu Minh
-Bạo ghê nhỉ dám tặng Hà Anh thứ đó-
Tin nhắn trả lời
-Chị nhận rồi đó nhé .Không được trả lại đâu –
-Tại Minh lừa Hà Anh thôi-
-Vậy mai em mời chị đi uống nước coi như bồi tội có được không –
-Mấy giờ ở đâu –
-Sau giờ làm việc buổi trưa .Em sẽ đón chị .Gặp ở chỗ nào cũng được chị cứ nhắn tin cho Minh trước 15 phút –
-Ok hẹn mai gặp lại –
Hà Anh gấp chiếc di động lại đưa lên môi hôn nhẹ
.
Hôm sau buổi sáng tại công sở thời gian trôi qua thật chậm chạp .Hà Anh cố gắng dùng mấy thứ giấy tờ văn bản để giết thời gian nhưng vẫn không ăn thua gì .Chả cần chờ cho đến khi hết giờ cô chuồn ngay ra khỏi co quan từ lúc 10 h 30 .Ngay lập tức Hà ANH gọi điện cho Minh
-Đón chị ở 25 phố,,,,,,nhé –
-Ok được rồi em cũng đang ở gần đó 15 phút nữa em sẽ có mặt –
Hà Anh đi cổng sau cơ quan đẻ không ai phát hiện ra sự vắng mặt của cô .Đến chỗ hẹn chờ không đầy 15 phút chiếc xe mô tô màu mận chín đã xuất hiện .Minh vẫn mặc bộ áo da đen như lần trước
Hà Anh vẫy tay rối rít
-Em đến hơi trễ tắc đường mà-
-Chị ghi thêm cái đó vào sổ-Hà anh leo lên phái sau xe Minh rất tự nhiên vòng tay ôm eo cậu thanh niên khá chặt
-Chị có biết quán nào ngon không .Giá cả không thành vấn đề .Em mời chị đi ăn trưa luôn .Đến giờ làm việc sẽ chở chị về .Chị thấy có được không –
-Tùy Minh thôi .Hà Anh không thạo khoản quán xá lắm – Hà Anh nói vậy vì cô không muốn đến một vài quán quen .Đến đó nhõ gặp ai thì mất công giải thích lắm
-Vậy em đưa chị đến chỗ này đồ uống ngon lại phục vụ cả fastfood nữa .Tuyệt lắm .Em lại quen chủ quán ở đó mnào ôm chặt vào em đi nhanh đấy –
-Ừ - Hà Anh siết chặt hơn vòng tay của mình khi chiếc mô tô phóng đi
Quán mà Minh đưa cô đến nằm trong một phố nhỏ kín đáo nhìn không sang trọng nhưng rất thanh nhã .Quán tuy nhỏ nhưng đông khác Minh phải mất khối thời gian mới tìm được chỗ trống để giử xe
Bên trong quán là những ngăn nhỏ ấm cúng tạo nên một thế giới riêng cho thực khách .Hà Anh để ý kỹ đến đây hâu hết là các cặp đôi nam nữ.Quan không có nhạc chỉ có tiếng trò chuyện rì rầm nho nhỏ tạo nên một khung cảnh hết sức đặc biệt
.-Chị uống gì – Mình kéo ghế mời cô rồi hỏi
-Ch chị ly sinh tố hoa quả đi – Đây là món đồ uống mà Hà Anh ưa thích .Nghe nói uống nhiều sinh tố có lợi cho da
-Để em đi lấy đồ uống ,thế còn chị ăn gì –
-À bây giờ Hà Anh chưa đối –
-Vậy để lát nữa nhé –Minh bước ra khỏi căn chòi
Hà Anh cởi áo khoác treo lên chiếc móc rồi ngồi xuống ghế chờ đợi ,lát sau Minh trở lại bưng trên tay chiếc khăy có ly sinh tố của cô và một ly cà phê
-Minh làm nghề gì thế -Hà anh bắt đầu hỏi chuyện Minh sau khi ly sinh tố cạn gần một nữa .Vì một lý do gì đó hôm nay cậu ta khá là kín tiếng
-Em là một họa sỹ - Minh cười khoe hàm răng trắng đều-Em thích tự do-
-Họa sỹ ư –Hà Anh hơi ngạc nhiên
-Đó là nghề ghi trên các thôi .Thực ra Minh không làm cho bất cứ ai cả ,em vẽ những gì mình thích –
-Minh sống cùng bố mẹ phải không -
-Không em tự lập rồi .Bố mẹ cho em một khoản tiền cực lớn đủ để sống đến già mà không cần phải lo nghĩ gì .Nhưng em không thích ngồi không mà hưởng thụ .Công việc đối với em là thú vui –
-Sống như Minh thật là thích .Hà Anh thì luôn bù đầu trong công việc.Nhiều khi tưởng mình ốm mất –Hà Anh than thở cô không nói qúa chút nào .May mà dạo này bé Minh về quê ở với bà không thì Hà Anh còn mệt nữa
-Cuộc sống mà không ai giống ai –Minh triết lý rất già dặn trái hẳn với tuổi tác cậu –À đây là địa chỉ của em nếu rảnh chị nhớ ghé qua .Nhà và kiêm luôn nơi làm việc .Đến không cần báo trước đâu ,dù có đi vắng em cũng sẽ quay về thật nhanh-Minh đưa cho cô một tấm card được in rất cầu kỳ .Hà Anh cất tấm card vào xắc sau khi liếc qua phần địa chỉ ,khu vực chỗ nhà Minh Hà Anh mới chỉ nghe nói đến chứ chưa tới bao giờ .Đó là một khu gồm các biệt thự độc lập liền kề nhau .Phải có tiền rất nhiều tiền mới mua được một căn ở đó
Sau bữa ăn trưa nhẹ Minh lại chở cô quay về cơ quan Hà Anh cố ý xuống xe cách chỗ làm việc một con phố mấy cô bạn trong cơ quan nhất là Loan là chúa hay để ý và trêu chọc họ mà bắt gặp thì chả mấy chốc cả cơ quan biết
Lần gặp gỡ này khiến Hà Anh cảm thấy vui vui áp lực công việc cũng giảm đi rất nhiều mấy thứ sổ sách giấy tờ không quá phức tạp và nhức đâu như mọi ngày nữa
-Này hôm nay tao thấy mày có cái gì là lạ - Loan tranh thủ lúc công việc vãn ngồi xuống cạnh Hà Anh nói độp một câu làm cô giật thót mình
-Có gì lạ đâu –
-Không mới là lạ .Vui hơn ,trẻ ra kể thêm nữa là người cứ bừng bừng sức sống lên dây này-
–Có thể hôm qua tao ngủ ngon-
-Hoặc có thẻ là mày có bồ - Loan nói rồi nhìn chằm chằm vào Hà Anh-Nói thật đi tao che giấu giúp cho-
-Làm gì có mày cứ nói linh tinh –Hà Anh vội vã chối đây đấy rồi ngày lập tức mượn cớ tìm bộ tài liệu cô đứng dậy lảng ra chỗ khác ngay
Giống như lần trước sau buổi ăn trưa đó Minh lại lặn mất tăm.Không một cú điện thoại hay tin nhắn cậu ta lại mất hút .Đôi làn Hà Anh cũng định gọi điện để nói chuyện nhưng thấy mình chủ động như vậy kỳ quá nên thôi
Một tuần rồi hai tuần Hà Anh một phần vì sốt ruột phần vì thấy mình bị coi thường cô chủ động gọi cho Minh .Chuông reo mãi mà không có ai nhấc máy.linh cảm phụ nữ cho cô biết có cái gì đó không bình thường
Chiều hôm đó sau khi tan sở Hà Anh không về thẳng nhà cô lôi tấm card mà Minh đưa cho lần trước ra đọc lại địa chỉ rồi bắt đầu lái xe tới đó
Nhà Minh ở gần trung tâm thành phố Hà Anh đi giữa lúc tan tầm tắc đường liên tục mà chỉ mất có nửa tiếng .Đúng là khu dành cho người giàu có khác vừa bước chân vào con phố là mọi tiếng động ồn ào ngoài kia gần như mất hết ,mọi thứ thật yên tĩnh .Số nhà ở phố này được đánh linh tinh chả theo một thứ tự gì cả Hà Anh nghe nói số nhà ơ những chỗ thế này phải được đánh sao cho phù hợp với phong thủy của ngôi nhà thật là rắc rói .Cô xuống xe dắt bộ đi dọc con phố để tìm ngôi nhà của Minh
Đây rồi nhà số....đúng địa chỉ ghi trên tấm card ngôi nhà cao vượt lên so với những ngôi nhà khác ở kề bên có khi cao nhất phố được bao quanh bởi một khu vườn rộng
Hà Anh bấm chuông lát sau cô nghe thấy tiếng bước chân rồi cánh cửa sắt chậm chạp từ từ hé ra
(Hết Phần 2 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 3 )
Vắng Chồng III (Phần 3) (Tác giả: Sky)
VẮNG CHỒNG III
Tác giả: Sky
E-mail: hexiec2000***@gmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 3
Minh ló đầu ra chỉ thấy Hà Anh cạu ta khẽ mỉm cười chào đón nhưng cô nhận ra ngày là Minh không khỏe .Vẻ mặt xanh xáo dáng đi mẹt mỏi mồ hội rịn ra trên trán
-Chào chị - Vừa nói được một cậu Minh đã ôm ngực ho sù sụ
-Minh ốm phải không- Hà Anh dắt xe máy vào sân rồi ngay lập tức quay lại phía Minh hỏi thăm
-Chị vào nhà đã .Em ốm hơn tuần nay rồi .Hôm nay cũng dỡ -Miệng thì nói thế nhưng Minh phải bám tay vào cánh cửa sắt mới đứng vững được.
-Nào để Hà Anh đỡ - Hà Anh vội dìu Minh vào nhà .Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật như vậy .
-Để em đi lấy nước chị uống gì –
-Đừng bày vẽ làm gì .Nếu em ốm thì đi nghỉ đi .Chị cũng không làm phiền nữa – Hà Anh thấy mình thật có lỗi khi nghĩ rằng Minh quên không liên lạc gì với cô .Cậu ấy bị ốm mà
-Chị cứ ở lại đi mấy hôm ốm em không có ai để nói chuyện ,buồn càng ốm thêm- Minh ngồi phịch xuống ghé trong cậu ấy bây giờ rất giống một đứa trẻ .Vẻ nam tính đàn ông mạnh mẽ ngày thường mất đi nhiều
-Nếu như điều đó làm cho Minh vui thì Hà Anh ở lại cũng được – Hà Anh khẽ hất mái tóc nói dịu dàng-Mà sao không có ai ở đây vậy –
-Thế chị nghĩ ở đây có thể có ai nhỉ-Minh phác tay làm một cừ chỉ chán nản
-Bạn gái Minh ,đừng nói với Hà Anh à đẹp trai giàu có như Minh không có bạn giá nhé ,Hà Anh không tin đâu –Cô kín đáo thăm dò
-Có chứ nhưng nhiều đấy nhưng là trước kia .Trước khi em biết họ đến với em vì tiền – Minh cười nhưng khuôn mặt méo xệch
Hà Anh hình như đã chạm đến nỗi đau mà Minh muốn giấu kín
-Không phải người phụ nữ nào cũng vậy đâu nói chung là phụ nữ rất coi trọng tình cảm– Hà Anh nói câu đó với ý định xoa dịu vết thương mà cô vừa chạm đến
-Tất nhiên chị là một trong số đó – Minh cố gắng ngồi thẳng dậy khi cậu ta nói câu đó nói xong Minh ngắm hà Anh với anh mắt pha chút say mê
-Ơ ..-Hà Anh quay mặt đi một lời khen ngọt ngào như vậy phát ra từ một chàng trai tuyệt với như Minh thì khó có một phụ nữ nào không xao lòng
Hai người yên lặng một lúc lâu không nói gì thêm nữa
-Mấy ngày hôm nay Minh ăn uống thế nào – Hà Anh chính cô phá vỡ sự khó xử giữa hai người
-Thì em có cháo ăn liền cho vào nồi để lên bếp 15 phút sau là có –
-Chết không được đâu,óm mà ăn uống như vậy thì làm sao mà khỏi được- Hà Anh kêu lên lắc lắc đầu
-Giá được cái gì hơn thì cũng tốt nhưng chị xem đấy em chỉ có một mình – Minh nhún vai tỏ vẻ bất lực
-Minh quên mất là Hà Anh ở đây à –
-Vậy em không khách sáo nhé .Em nhờ chị nấu cho bát cháo .Nhà có đầy đủ các thử nấu đấy nhưng em vẫn thường ăn nhà hàng-
-Minh lên phòng nghỉ đi nấu cháo xong Hà Anh sẽ gọi-
-Phòng bếp ở phía sau bên trái ấy –Minh chỉ tay ra sau lưng
Phòng bếp đầy đủ cả xong nồi tủ lạnh có cả thịt twoi .Gạo đầy một thiếc loaoij gạo thượng hạng Hà Anh cũng chỉ nếm qua vài lần .Tất cả đều có nhưng bị bám bụi chứng tỏ chủ nhân lâu rồi không ghé qua nơi này .Thịt hãy còn tươi chắc là nhờ được thường xuyên có người mang tới.Nhà giàu đúng là phí phạm thật tiếc quá
Nấu một nồi cháo thịt bò dành cho người ốm không phải là một việc khó đối với Hà Anh cô là một phụ nữ quen với công việc nội trợ hơn nữa chồng và bé Minh khá là khó tính trong ăn uống nên cô rất chịu khó học hỏi tìm hiểu các cách thức chế biến các loại món ăn khác nhau.
Bỏ thêm chút gừng vào Hà Anh hài lòng nhìn nồi chóa nghi ngút khói tỏa ra một mùi thơm hấp dẫn điều này làm cho Hà Anh nhớ tới việc mình chưa từng ăn tối.
Cánh cửa phòng Minh không hề khóa ,Hà Anh chỉ chạm nhẹ vào đã mởi rộng ra .Trong phòng Minh nằm trên giường đắp chiếc chăn mỏng
-Minh dậy ăn t cháo nào – Hà Anh gọi nhỏ
Minh ngồi dựa lưng vào thành giường đưa tay đõ bát cháo nhưng thấy tay anh ta hơi run Hà Anh lên tiếng
-Thôi cứ để chị bón cho –
-Làm em như em bé ấy –Nói thì nói thế nhưng Minh vẫn ngoan ngoãn há mồm ra cho Hà Anh đút từng thìa cháo .Anh chàng này ăn cũng khẻo hết sạch mọt bát ô tô cháo đầy
Ăn xong Hà Anh còn lấy khăn cho Minh lau mặt .
-Chị về à – Minh nói với thoe khi thấy Hà Anh cầm lấy chiếc túi xách bước về phía cửa
-Ừ chị phải về mà còn nhà cửa ,còn ...- Hà Anh định nói là bé Minh nhưng rồi cho chợt nhớ ra bé về quê với bà ngoại rồi
-Chị ở đây đêm nay nhé - .Một mình trong căn nhà này ban đêm em thấy mình thật cô đơn –
-Nhưng như vậy sao tiện –
Minh dù ốm nhưng cũng bật cười vì câu trả lời của Hà Anh
-Chị cũng đã từng hỏi em cậu đó trong cái đêm lần trước mà –
-Đúng rồi nhưng hôm nay dù sao Hà Anh cũng phải về - Hà Anh gắng gượng từ chối
Minh nằm lại xuống giường im lặng không nói gì nữa
-Mai Hà Anh sẽ trở lại thăm Minh yên tâm đi –
-Vậy hứa như thế nhé chìa khóa Minh để ở ngăn kéo chị cứ cầm về .Mai đến chị cứ mở cửa vào nhà –Giọng nói Minh có chút vui vẻ hơn lúc nãy.
Về đến nhà tắm rửa thay quần áo ăn nẹ chút gì đó cho đỡ đói Hà Anh gọi điện thoại cho chồng.Tiếng chuông reo từng hồi dai không có người nhận chỉ khuya một chút mà chồng cô đã đi ngủ không nhận điện thoại Hà Anh.Cô thèm được nghe giọng nói của anh vậy mà.Trong máy cũng không ghi lại cuộc gọi nhỡ nào vậy là anh cũng không gọi tới lúc cô vắng nhà.
Hà Anh ôm chiếc gối lên giường ngủ ,chiếc gối này có mùi mồ hôi của chồng cô ,Hà Anh vẫn ôm nó khi đi ngủ .Cô cảm nhận hơi ấm của anh từ đó .Nhưng hôm nay mùi mồ hôi đã phai đi nhiều rồi Hà Anh không cảm nhận được hơi ấm từ đó.
Hà Anh cố tình quên đi nhưng từ máy hôm nay cô cảm giác mình có cảm tình đặc biệt với Minh .Không đơn thuần là hai người bạn cao hơn thế nhiều .TÌnh cảm đó càng chế áp cang bùng lên mãnh liệt .Minh chác cũng có cảm giác tương tự như Hà Anh một phụ nữ từng trải như cô có thể đọc được ý nghĩ trong mắt phụ nữ.
Mai mình có quay lại nơi đó khong .Quay lại chứ dù gì mình và cậu ấy cũng chưa xảy ra chuyện gì .Minh là người lịch sự còn mình thì sẽ cố gắng để giữ mình.
Hôm sau khi tan sở Hà Anh lại quay trở lại ngay ngôi nhà của Minh .Cô mở cửa bước vào trong mõi chỉ đến đây một lần nhưng Hà Anh có cảm giác quen thuộc nơi nay như nhà của mình .Ngôi nhà càng ngắm càng đẹp thanh nhã chỉ là nơi đây vắng bóng người nên ở lâu có cảm giác hơi u buồn.
Minh hôm nay đã khá hơn không còn sốt nữa ,khuôn mặt có chút hồng hào.Cậu ấy hôm nay cương quyết không để Hà Anh đút cháo cho nữa mà tự xúc ăn lấy .Hà Anh tranh thủ thời gian quét dọn căn nhà ,giặt cho Minh mấy bộ quàn áo thay ra từ hôm qua .Xong đau đấy hai chije m xem một bộ phim tình cảm nói chuyện linh tinh cho vui.
-Minh không thấy ngôi nhà rộng vậy mà có một mình hơi trống không
-Chị về đây ở cho bớt trống nhé-Minh nói khó có thể biết là nói thật hay đùa nhất là khi cậu ấy nói thêm –Em nói thật đó mà –
-Hà ANh cũng không đùa đâu .Chị có gia đình rồi – Hà Anh nói mắt vẫn hường vào chiếc ti vi trên tường .Đây là lần đâu Hà Anh xưng chị với Minh .Không khí trong căn nhà tự nhiên lạnh hẳn đi
-Thôi chị phải về đây muộn rồi – Hà Anh đứng dậy khoác chiếc túi xách .
Khi ra tới phòng khácnhìn lên thì trời đã về khuya lắm rồi qua những ánh sao trên bầu trời thì biết có khi đã tới nửa đêm nữa đó .Trời đang mưa ,mưa rất to nãy giờ ở trong nhà mải trò chuyện cả Hà Anh và Minh đều không nghe thấy tiếng mưa rơi.
-Mưa to quá – Minh bước theo tiễn Hà Anh ,cậu ta nhìn những bong bóng nước nổi trên sân để nhận xét như vậy
-Hà Anh quên mang theo áo mưa rồi –
-Em có áo mưa cả dù nữa nhưng thời tiết như vậy thì có áo mưa vẫn ướt –Minh ngẫm nghĩ rồi lắc lắc đâu –Chị ở lại đây tối nay đi .mai là trời tạnh mà lúc đó cứ thong thả mà về -
Ha Anh cúi đầu xuống không nói gì đứng yên một lát nhìn những hạt mưa rơi trắng trời rồi gật đầu rất khẽ
-Chị ở cạnh phòng em nhé .Nhà có nhiều phòng nhưng có phòng đó là đẹp và rộng nhất .Hồi trước cô bạn gái của em cũng ở đó mỗi khi đến chơi –Minh mở cửa căn phòng có cánh cửa chạm nổi hình đóa hoa hồng ở tay nắm cửa
Căn phòng đúng là rộng thật có đủ buồn tắm nhà vệ sinh ,một công trình khép kín còn về phần trang trí thì Hà Anh không để tâm lắm cô tháy nó hơi lèo loẹt dù gì cũng chỉ ở tạm để ý nhiều làm gì.
Minh ý tứ rút lui để lại Hà Anh một mình .Cô ngả người lên tấm đệm êm ái ,lần đầu ngủ ở nhà một người đàn ông lạ cô thấy hồi hộp và cả hưng phấn nữa .Minh tìm mọi cách để giữ mình lại đêm nay phòng hai người ở cạnh nhau cậu ấy có ý gì nhỉ bản thân Minh cũng không ngờ là sáng nay Hà Anh đã xem thời tiết cô biết rõ là đêm nay trời sét mưa to ,rất to.
“Mình nên tắm một chút - Hà Anh ngồi dậy đi vào phòng tắm .Vòi hoa sen bồn nóng lạnh tiện nghi không thua kém gì những khách sạn sang trọng nhất .Hà Anh ngửa mặt lên cho làn nước vuốt ve cơ thể cô thật đã quá.
Cánh cửa phòng tắm chỉ khép hờ nên Hà Anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động .Được Minh tặng chiếc máy mới nhưng cô vẫn dùng thêm cả chiếc điện thoại cũ nữa .Chiếc điện thoại mà Minh tặng Hà anh cô chỉ dùng riêng để lien lạc với cậu ấy thôi .Tiếng nhạc chuông rất quen ,chồng cô đúng là anh ấy gọi rồi Hà Anh cài đạt một nhạc chờ riêng cho số di động của chồng.Đây là lần đầu chồng cô chủ động gọi điện về cho Hà Anh nhưng sao anh ấy gọi vào lúc này cơ chứ.
(Hết Phần 3 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 4 )
Vắng Chồng III (Phần 4) (Tác giả: Sky)
VẮNG CHỒNG III
Tác giả: Sky
E-mail: hexiec2000***@gmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 4
Không kịp choàng chiếc khăn tắm lên người Hà Anh cứ thế chạy vội ra vớ lấy điện thoại
-Chào anh – Cô nói ngay khi áp di động vào tai
-Chào em cho anh gặp con một chút anh nhớ nó quá – Câu trả lời của người chồng làm Hà Anh thấy tủi thân .Anh ấy chỉ nhớ tới bé Minh thôi sao
-Con về quê với bà ngoại rồi .Công việc của anh thế nào.Anh có thu xếp về thăm nhà được vài ngày không-
-Em nói buồn cười quá công việc chứ có phải đi dạo dâu mà ngắt quãnh giữa chừng được.Làm cho xong mới được về chs .Thôi anh cúp máy đây anh gọi về chỗ bà ngoại hỏi thăm bé Minh .Chào em nhé –
-Ơ... khoan đã em.....-Hà Anh muốn nói chuyện với chồng cô thêm một lát nữa
-Gì thế -Tiếng điện thoại di động đôt nhiên nhỏ hẳn .Trời mưa nên sóng điện thoại cũng kém hơn.Hà Anh bước lại gần phía cửa sổ để nghe rõ hơn tiếng của chồng
-Em chỉ muốn hỏi thăm xem sức khỏe anh thế nào có..... –Hà Anh dưa lưng vào cửa sổ quay người lại và cô sững người không nói tiếp được câu nói dang dở.
Minh đang đứng phía cửa phòng đối diện trực tiếp với cô .tên tay cậu ta cầm một chiecs ga trải giường mới tinh chắc là Minh vào phòng Hà Anh với ý định thay cho cô một tấm ga mới nhưng lại nhìn thấy Hà Anh trong tình trạng khỏa thân.
Bộ ngực gái một con vun đầy căng đầu ti màu hồng hiên rõ mồm một trên bầu vú trắng .Liếc mắt xuống dười Minh nhìn rõ hai mép *** nẩn hiên sau lớp lông đen rập rạp .Sự khát khoa bùng cháy trong ánh mắt Minh .Sự khát khao đến cuồng dại đó làm da thịt Hà Anh nóng lên sự đòi hỏi sinh lý của một người phụ nữ ở dộ tuổi hồi xuân.
Tiếng nói của người chồng trong điện thoại nghe xa dần Hà Anh cúp máy mà khong cần nghe hét câu chào tạm biệt .Cô cố nén những xúc cảm mãnh liệt giữ cho nét mặt bình thản nhất ở mức có thể
-Em ....mang....mang.... cho chị cái này-Minh thấy Hà Anh nhìn mình nét mặt hơi lạnh vội lắp bắp lên tiếp .Sự rối trí làm Minh quên đi là mình đang cầm cái gì trên tay
-Ừm ...cứ để đó cho Hà Anh – Hà Anh khép chân khéo léo che đi phần kín đáo nhất bây giờ có nhìn thì Minh cũng chỉ có thể thấy một lớp lông đên mờ mò thôi nhưng bộ ngực thì cô vẫn để trần trước mắt chàng trai trẻ tuổi
Hà Anh cảm thấy hơi thở hơi nghẽn lại cô nhận rõ hơi nóng của da thịt Minh khi cậu ấy đi lướt qua cô để tấm ga mới lên giường
-Minh cứ để đó ,còn gì nữa không – Hà Anh bây giờ mới đưa tay lên che ngực .Cô vẫn đứng nguyên một chỗ
-Không chị ngủ ngon em về ..về phòng –
-Làm sao Minh vào được Hà Anh đã khóa cửa rồi mà –Câu hỏi của Hà Anh làm Minh ngạc nhiên
-Chị phải bấm bóp khóa hai lần nếu không cửa vẫn mở được từ bên ngoài – Minh không muốn Hà Anh hiểu lầm là cậu cố tình xông vào phòng
Khi cánh cửa khép Hà Anh vội vã mặc lại bộ quần áo công sở lên người .Cô cầm lấy túi nhanh chóng chạy xuống dưới nhà lấy xe nhanh chóng rời khỏi khu biệt thự của Minh.May quá lúc này trời đã tạnh hẳn không còn một giọt mưa nào nữa .Hà Anh phóng xe với tốc độ cao hơn bình thường rất nhiều
Về đến nhà rồi không bật một đèn nào Hà Anh lên giường nằm cô thao thức suốt đêm ,cô liên tục gọi điện lại cho chồng nhưng anh ấy không hè bắt máy
Ngày hôm sau Hà Anh không đến nhà Minh như bình thường nữa .Cô cũng không thấy Minh liên lạc lại.điều đó làm Hà Anh có chút nhẹ lòng nhưng cô thấy hụt hẫng nhiều hơn
Hà Anh cũng không nấu cơm như thường lên vào bữa tối cô mua cơm bụi ngoài hàng .Thật vô vị và buồn chán ,không có ai để trò chuyện không có việc gì để làm thời gian trôi qua thật chậm
Chồng Hà Anh để lại một tin nhắn
-Anh mấy hôm tới sẽ bận .Có gì gọi lại sau nhé –
Lấy nhau bao năm Hà Anh cũng không ngạc nhiên vì sự ham mê công việc của chồng.Chiếc điện thọa Minh tặng lại đổ chuông .Hà Anh cầm lên số của cậu ta
-Minh à việc gì thế - Hà Anh cố làm cho giọng mình trầm xuống
-Hôm nay không thá chị qua .Em chờ mãi-
-Minh khỏe rồi có thể tự lo mà-
-Em vẫn chưa ăn gì từ sáng tới giờ-
-Saao lại thế - Hà Anh kêu lên giọng lo âu xót xa
-Em chờ chị tới nếu chị không tới Em sẽ cứ nằm đây trên chiếc giường này –
-Minh thật là ...đừng nên thế -
-Chuyện hôm qua....-
-Hai ta quên đi nhé....-
-Vậy chị qua nhà em nhé –
-Được rồi chị đến ngay nhưng giờ tối rồi mai được không – Hà Anh chịu thua anh chàng cứng đầu này
-Vậy mai nhé em chờ-
-Nhưng Minh phải ăn chút gì và uống thuốc cho đều nhé-
-Ok –Giọng Minh bây giờ sôi nổi có sinh khí hơn rất nhiều rồi
Hà Anh thấy Minh đang ngồi ở ngoài vườn trước mặt là giá vẽ .Cạu ta đang say sửa vẻ một cái gì đó khi Hà Nah quay trở lại ngôi biệt thự vào ngày hôm sau.Trông Minh không còn chút ốm yếu nào cả .Dợ ốm vừa qua chỉ còn lưu lại chút ít qua nước da hơi xanh của Minh thôi
-Ái chà trông Minh hôm nay khỏe lại rồi.May quá,nhưng mới khỏe lại đừng ra gió .Không tốt đâu–
-A chị đến rồi lại đây em cho chị xem cái này –Minh vẫy Hà Anh lại gần giá vẽ
Một bức vẽ phụ nữ khỏa thân .Hà Anh ngắm kỹ cô nhân ra là Minh vẽ mình , khuôn mặt được khắc họa khác đi nhiều ,Hà Anh trong bức tranh đẹp hơn ,nữ tính hơn có chút gì trẻ hơn ,rất giống cô thời con gái .Cái thời đày xuân sắc có không biết bao nhiêu anh chàng theo đuổi
Minh còn thêm một nốt ruồi son gần vú phải .Tư thế người phụ nữ trong bức tranh thì giống hệt Hà Anh khi cô bắt gặp Minh đang nhìn cô khỏa thân .
-Minh vẽ chị ư- Hà Anh thấy có chút tự hào khi vẻ đẹp của cô được một người đàn ông như Minh tán tụng
-Em tặng chị được không –minh vẽ nốt những nét cuối cùng trên bức họa
-Chị không nhận được đâu nhà có bé con hơn nữa chồng chị nữa – Hà Anh vội từ chối
-Tiếc quá vậy em treo nó ở nhà nhé .Nếu chị cho phép còn nếu không em sẽ đêm bức tranh này hủy đi –
Thưc tâm Hà Anh không nỡ bảo Minh làm thế cậu ta đã mất bao công sức đẹp thế này .Một tác phẩm nghệ thuật thực sự nhưng Hà Anh cũng không muốn ai biết về bức tranh này nếu đến tai chồng cô thì đó là một tai họa thực sự
-Minh có đảm bảo bức tranh này được giữ riêng cho bản thân Minh không –
-Được chứ chỉ tiếc là một bức tranh thôi .Không phải là thực – Chỉ trong thoáng chốc vẻ ủ rũ lại trở lại với Minh .
-Hà Anh mượn mấy ngày nhé –Hà Anh muốn đem bức tranh về nhà để treo vài hôm trong phòng ngủ .Đến khi nào chồng cô hoặc bé Minh về Hà Anh sẽ đem trả cho Minh.Chưa bao giờ Hà Anh lại thấy một bức tranh đẹp như vậy dù cô không biết gì vè hội họa nhưng cô vẫn biết là đẹp
-Được thôi nhưng em có một đề nghị nhé-
-Minh nói đi ,nếu được..thì – Hà Anh nâng bức tranh lên ngắm ở cự ly gần .Hồi nhỏ chừng 15 tuổi nghỉ hè theo lời rủ rê của mấy cô bạn thân Hà Anh theo học một lớp hôi họa sơ cấp .Cô được giáo viên hướng dẫn khen là có năng khiếu nhưng Hà Anh xem đó là một câu động viên suông và cuộc sống sau này đưa cô đi theo một hướng đi khác không liên quan gì vẽ vời cả .Bây giờ Hà Anh thấy niềm đam mê hội họa lại trỗi dậy trong cô
-Minh muốn vẽ một bức tranh nữa-Giọng nói Minh dè dặt Hà Anh gật nhẹ đàu cô vẫn chú tâm vào bức tranh
-Về Hà Anh – Minh đổi cách xưng hô gọi Hà Anh bằng tên không phải là chị như mọi lần nữa
-Cũng là tranh khỏa thân –
Hà Anh quay người lại nhìn thẳng vào Minh khi cô nghe xong câu nói
-Hà Anh không muốn làm việc đó .Chuyện hôm đó là một tai nạn thôi .Nếu là điều kiện thì Minh cứ giữ lại bức tranh-Hà Anh lên tiếng nghiêm khắc lạnh lùng
-Chỉ là đề nghị thôi nếu chị thấy không được thì Minh không nói gì nữa –Minh rối rít xin lỗi ,chừng như tiếc nuối điều gì đó cậu ta nói nốt –chỉ là một bức tranh khắc họa với góc nhìn từ phía sau thôi –
-Minh tìm thử một người mẫy chuyên nghiệp xem Hà Anh chắc sẽ có người phù hợp mà – Cô từ chối một cách khéo léo
-Mỗi một bức phải có một tâm hồn riêng được truyền từ người họa sỹ ,nếu không có cảm hứng thực sự thì chả nên gượng ép vẽ làm gì – Minh bẻ gãy chiếc bút trên tay ném xuống đất rồi bỏ lên nhà để mặc Hà Anh đứng ở một mình
Hà Anh thực sự bất ngờ đây là lần đầu tiên cô thấy Minh tỏ thái độ như thế .Có lẽ mình đã hiểu lầm lời đề nghị của Minh lúc nãy Hà Anh từ chối vì cô nghĩ là Minh có cái gì đen tối khi nói tới chuyện đó nhưng bây giờ thì không phải chỉ là cậu ấy muốn vẽ một bức tranh đẹp thôi .Nhưng đây không phải là một bức tranh bình thường nếu Minh muốn cô làm người mẫu để vẽ thì được nhưng đây là một bức tranh nuy thì lại một việc khác dù chỉ là với góc nhìn từ phía sau.
Minh nằm trên chiếc giường vắt tay lên trán suy nghĩ lung tung ,câuh biết mình giận Hà Anh là rất vô lý cực kỳ vô lý chắc chị ấy bây giờ cũng giận mình lắm .Được sinh ra trong một gia đình giàu có lại là con một nên được chiều chuộng từ bé ,những yêu cầu từ cậu quý tử dù là các yêu cầu vô lý quá quắt cũng luôn được bố mẹ ra sức đáp ứng việc này lâu ngày làm cho Minh rất hách dịch muốn làm gì phải làm bằng được.Nếu vì một lý do nào đó mà yêu cầu của bản thân không được thỏa mãn thì Minh sẽ bực bội dằn vặt bản thân và cả những người xung quanh trong một thời gian dài .Mãi về sau này khi đã sống tự lập tính xấu đó đã giảm đi nhiều nhưng cũng không phải mất đi hẳn .
Minh nhìn quanh giá vẽ cậu còn đó nhưng bức tranh thì đã không còn chiếc bút gãy vẫn còn trên đất cậu thấy nhẹ lòng Hà Anh đã mang về bức tranh cậu vẽ nghĩ là cô ấy không giận mình lắm .Minh lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hà Anh .Hồi đi học Minh học được một kinh nghiệm là khi bị con gái nhận không nên gọi điện trực tiếp cho người đó chỉ nên nhắn tin xin lỗi thôi .Cô ấy không thể mắng mình được cách này luôn hiệu quả.
“Chị về nhà rồi chứ “Tin nhắn Minh gửi đi
“Rồi “ Hà Anh gửi lại một mẩu tin ngắn gọn
“Em lo quá ”
“Tự lo cho mình đi .Minh còn ốm mà “.
Vậy là chị ấy vẫn quan tâm đến mình Minh thấy mừng thầm trong bụng vì điều đó
“Bức tranh của Minh đẹp lắm ‘Tin nhắn từ máy di động của Hà Anh
“Chị cứ cầm đi .Bao giờ trả Minh cũng được “
“Hẹn mai gặp lại .Minh mê vẽ lắm phải không “
Chị ấy có ẩn ý gì khi gửi cho mình tin nhắn này nhỉ hay là .....Minh thấy tim mình nhảy một nhịp thật mạnh khi thấy hình ảnh vừa xuất hiên trong đầu.Không kìm nổi niềm vui chàng trai trẻ chạy lòng vòng quanh khu vườn hò hét ầm ĩ như một người điên
-Tao nghi lắm –
Hà Anh đang tập trung vào đống sổ sách giật mình ngẩng lên ngơ ngác
-Dạo này tao thấy mày càng lúc càng lạ- Loan nhìn Hà Anh với anh nhìn dò xét đày sắc sảo
-Tao vẫn bình thường mà – Hà Anh trả lời từ lúc quan Minh cô không còn giận Loan nữa ..Hai người đã nói chuyện với nhau nhiều hơn và lại thân thiết như xưa
-Là bạn gái với nhau chơi thân với nhau từ nhỏ có chuyện gì cũng nên chia sẻ với nhau chứ .Tao sẽ giữ bí mật không nói với ai đâu –
-Không có gì đâu thật mà –
-Dạo này tao không thấy mày về sớm đón bé Minh-Loan giúp Hà Anh xếp lại chồng hồ sơ trên bàn khi cô hỏi chuyện
-Bé về quê với bà ngọai rồi .Nghỉ hè mà cho cu cậu thoải mái một chút .Tội nghiệp trẻ con thời nay học tập vất vả quá–
-Vậy là mày ở nhà một mình à –
-Ừm có mình tao ở nhà thôi .Hơi trống nhưng ở mãi cũng quen-
-Tao dạo này cũng ở có một mình – Loan buông bộ hồ sơ trên tay xuống bàn thở dài
-Còn ....-Hà Anh thực sự không muốn nhắc đến người tình trẻ tuổi của Loan
-Bọn tao mỗi người một con đường rồi –
-Mày nhanh mê nhanh chán nhỉ -
-Tính tao thích tự do không ưa sự ràng buộc và những gì cứ lặp đi lặp lại.Tối nay tao qua nhà mày chơi nhé –
-Tối nay ư.không được rồi ,à không sao mày đến muộn một chút khoản tầm 9 đến 10 h hôm nay tao có hẹn nên sẽ về muộn một chút –
-Có hẹn – Loan trố mắt ra nhìn Hà Anh
-Đừng hiểu lầm – Hà Anh kéo tay cô bạn –Công việc của sếp thôi mà ,có buổi chiêu đãi tao phải có mặt –
-Được rồi vậy để khi khác đi .Đến nhà nhau chơi thì phải thoái mái chứ nếu không thì chán lắm –
-Ừm vạy thì tùy mày .Khi khác nhé
(Hết Phần 4 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 5 )
Vắng Chồng III (Phần 5) (Tác giả: Sky)
VẮNG CHỒNG III
Tác giả: Sky
E-mail: hexiec2000***@gmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 5
Hà Anh lượn đi lượn lại qua khu biệt thự của Minh đến 4 làn ,cô có nên vào đó không nhỉ .Minh hiểu như thế nào về tin nhắn mình gửi cho cậu ấy ngày hôm qua .Nếu cô làm việc đó thì có lỗi với chồng không nhỉ .Chỉ là một bức vẽ thôi mà không có gì là sai trái cả .
-Chị Hà Anh –
Khi cô vòng lại đến vòng thứ năm thì bắt gạp ngay Minh đứng ở cửa vẫy tay gọi
-Sao hôm nay chị đến muộn thế em chờ mãi – Minh giúp cô dắt chiếc xe máy vào trong sân
Trời đã tối nhưng khu vườn của Minh được chiếu sáng bằng những ngọn đèn màu trông hết sức đẹp và thơ mộng đúng là họa sỹ khiếu thẩm mỹ và cách trang trí của Minh với căn nhà rất tốt
-Chị ăn tối chưa-
-À chưa tan sở là chị về thẳng chỗ em - Hà Anh thấy nhẹ lòng nhưng phần nào hụt hẫng vì Minh không đề cập tới chuyện ngày hôm qua
-Em không biết làm bếp đâu nhưng hôm nay thì không phiền chị ,em gọi sẵn mấy món ở nhà hàng –
-Không cầu kỳ quá chứ .Nếu không Hà Anh ngại lắm đó
-Tất nhiên rồi – Minh kéo ghế giúp Hà Anh ngồi xuống chiếc bàn trong vườn chỗ này không có ánh đèn chỉ có mấy cây nến nhỏ gắn trên chiếc đèn bằng bạc có kiểu dáng trông rất xưa .Thật là công tử con nhà giàu có khác thứ đồ cổ này mà cũng sắm được
Minh nói chỉ có mấy món ăn đơn giản nhưng Hà Anh thì thấy là bữa tối này sang trong chả kém những lần cô được đi dự chiêu đãi trong các khách sạn lớn.Minh mời cô vài ly rượu nhẹ Hà Anh khong quen với hơi men cho lắm nhưng nể anh chàng họa sỹ đó cô cũng uống vài ly .Chưa đủ say nhưng cô cảm thấy chuếnh choáng đầu óc bềnh bồng như trôi trong một đám mây.
Hà Anh thấy Minh đang chăm chú ngắm nhìn mình ở đầu kia của chiếc bàn .Hơi men làm cho sự bạo dạn trong cô tăng lên nhiều ,Hà Anh không tránh ánh nhìn trưc diện đó
-Minh đã bao giờ nghĩ đến việc lập gia đình chưa -
-Hả ...à ừ có rồi nhưng em lại thích tự do hơn –
-Lấy vợ đi Minh sẽ thấy cuộc sống khác đi rất nhiều –
-Vất vả hơn phải không –
-Nhưng có ý nghĩa hơn – Hà Anh xoay xoay chiếc ly pha lê trong tay cô nói về gia đình nhưng hình bóng người chồng xuất hiện trong đàu Hà Anh rất mờ nhạt
-Em còn trẻ mà việc đó còn thời gian không cần phải quá gấp gáp đâu –
-Chị thì không còn trẻ nữa gần bốn mươi tuổi rồi còn gì – Đôi lúc Hà Anh thấy thời gian trôi qua thật nhanh thoáng cái đã đã hơn hơn mười lăm năm kể từ lúc cô kết hôn
-Em thấy chị vẫn trẻ trung xinh dẹp như gái đôi mươi mà.Ai lấy được chị quả thật là rất may mắn-
Câu nói đó của Minh không biết là đùa hay thật nhưng Hà Anh vẫn cảm thấy dịu ngọt trong lòng
-Có thật không đó, hay là Minh chỉ nịnh khéo Hà Anh thôi – Cô hỏi lai
-Em nhận xét thật lòng mà nếu chị không tin thì Minh đành chịu vậy –
-Hà Anh không tin đâu – Cô trề môi ra lắc lắc đầu .một cừ chỉ làm duyên kiểu trẻ con .Từ hồi lấy chồng cô không bao giờ làm thế vì người chồng của Hà Anh không thích cừ chỉ mà anh ấy cho là thiếu đứng đắn đó
-Minh nhận xét thuần túy trên quan điểm nghê thuật nhé .Hồi trước em thuê rất nhiều người mẫu để vẽ chân dung họ nhưng chưa bao giờ em có một bức họa đẹp như bức ngày hôm qua –
-Hà Anh cũng thấy nó đẹp nhưng ....-Hà Anh thấy khá ngại khi nói về bức họa đó
-Em biết mà ,,,không sao đâu-
-Về chuyện Minh nói hôm trước –Câu chuyện hai người bắt đầu đi vào những vấn đề nhạy cảm
-Chuyện đó bỏ qua đi .Em lúc đó hơi thiều suy nghĩ cư xử nóng nảy quá-
-Vì sao Minh muốn vẽ thêm một bức về ..về Hà Anh nữa -
-Em từng tham gia một vài triển lãm tranh nhỏ nhưng chưa bao giờ đạt được thành tích gì dù đã rất cố gắng.Em muốn ...lần này dùng bức vẽ của chị để dự thi vì thế cho nên em mới lựa chọn vẽ ở góc nhìn phái sau u.Việc này em biết là chị sẽ rất khó xử nên nếu chị từ chối thì cũng không sao-Minh nói rất chân thực suy nghĩ của mình .Hà Anh biết điều đó vì cô quay sát nét mắt Minh rất kỹ khi cậu ta nói
-Liệu có ai nhận ra chị qua bức tranh đó không –
-Em là họa sỹ mà .Em chỉ cần cảm xúc .em có thể tạo ra vài dấu hiệu nhận dạng giả trên bức tranh .Không một ai biết hay nhận ra gì đâu dù chị có đứng ngay cạnh bức tranh – Minh giảng giải cho Hà Anh vài điều về họi họa .Hà Anh chưa bao giờ được nghe về những việc như thế
Hà Anh lặng im không nói gì cả .Minh cũng im lặng .Cậu đã làm hết sức bây giờ thì đang ngồi chờ một kết quả dù nó như thế nào đi nữa
Hà Anh thực sự không muốn thân hình không chút che đậy của mình lại bị ngắm nghía soi mói bởi hàng chụ gã đàn ông dù rằng với một góc nhìn hạn chế và dù cho không một ai trong số người đó biết người trong bức tranh là cô .Nhưng cô cũng rất muốn giúp đỡ Minh thực hiện ước mơ của cậu ấy hơn nữa còn một điều khác mà Hà Anh vừa nghĩ tới đó là bị ngắm nhìn bởi hàng trăm gã đàn ông là một điều không hay ho gì nhưng nhận được những lời khen ngợi xuýt xoa trâm trồ từ số lượng người tương tự là một dụ hoặc cực kỳ khó cưỡng lại.Phụ nữ nào mà chả muốn được như thế .Hà Anh tin vào tài năng của Minh cậu ấy sẽ thành công cái chính là Minh cần có đủ động lực đủ mạnh để làm việc
Minh thường vẽ ở đâu vậy –Hà Anh hỏi một câu không ăn nhập gì về với đề tài cô và Minh đang nói đến
-Thực ra em không có một xưởng vẽ cố định .ngôi nhà này là nơi em thể hiên cảm xúc của mình- Minh giang rộng cánh tay như muốn ôm cả ngôi nhà khi nói câu đó
-Chết chị quên không amng theo di động rồi .Chị cần gọi một cú điện thoại – Hà Anh lục lọi chiếc xắc đeo bên người
-Em cũng không để di động bên ngừoi để em lên nhà lấy xuống – Minh nhanh nhẹn rời bàn ăn
Minh cầm theo chiếc di động quay trở lại nhưng cậu không thấy Hà Anh ở đó .Lạ thật cả hai đang trò chuyện vui vẻ chị ấy cũng không giận mình chuyện gì thì làm sao có thể không từ mà biệt như thế chứ .
Minh chợt đứng sững lại .Cậu nhận ra chiếc váy công sở Hà Anh mặc lúc đến đây đang vắt trên thành ghế .Không chỉ có váy bộ đồ lót của Hà Anh cũng nằm cạnh đó. Không thể kìm giữ nối bản thân Minh cầm chiếc váy lên hít một hơi đầy phổi hương thơm rất phụ nữ tỏa ra từ đó . Nhưng cô ấy đâu nhỉ ,Minh bước đi theo phán đoán của bản thân vào những hàng cây rậm rạp tối om.Hà Anh tắt đi một vài bóng đèn trong khu vườn
Thứ nước hoa mà Hà Anh dùng có mùi thơm nhẹ nhưng tỏa đi rất xa .Minh đã từng ngửi mùi hương này vào những lúc hai người ở cạnh nhau
-Dừng ở đó Minh- Giọng nói pha chút e dè của Hà Anh ở ngay sau một hàng cây bụi trước mặt .Minh dừng lại ngẩng đầu lên nhìn Hà Anh đứng quay mặt về phía cậu ,bụi cây che đi phần cơ thể từ hông trở xuống của cô .Minh chỉ ngắm được phần lưng trần trắng lấp lóa dứoi ánh trăng .Tóc Hà Anh được thả xuống thành một dòng suối đen nhánh
Thời gian trôi qua thật là chậm thật chậm
-Minh không vẽ sao .Hà Anh sẽ không đứng đây cả đêm được đâu –
Minh chạy đi tìm giá vẽ mấy cây bút và hộp màu ,cậu vấp ngã mấy lần do vội vã do nôn nóng do các xúc cảm khác đang trào lên mãnh liệt
Ban đầu khi đứng trần truồng không một mảnh vải che thân ở giữa khu vườn Hà Anh cảm thấy có đôi chút ngượng ngùng và cả nôn nao sợ hãi .Những rồi mỗi giây thời gian trôi đi cô nỗi ngượng ngùng ban đầu nhan chóng qua đi lúc này đây cô lại thấy mình tự do thoải mái giống như mọi trách nhiệm gánh nặng của cuộc sống được rũ bỏ . Hà Anh dang rộng cánh tay đóng những làn giò mơn man trên cơ thể .
Cảm giác này giống như có một bàn tay vô hình đang miết khẽ trên da thịt .Hà Anh hơi rùng mình khi cơn gió lùa qua những phần nhạy cảm nhất .
Lâu lắm rồi cô được ve vuốt như thế ,hồi ở nhà hai vợ chồng thường xuyên ân ái mỗi tuần ít nhất 3 tối.Không được như hồi trẻ nhưng chồng Hà Anh luôn cố hết sức để cô vui lòng .
Cơn gió đêm tinh nghịch lượt qua rồi nhanh chóng vụt biến mất .Khu vườn lại trở nên tĩnh lặng như lúc đầu nhưng có một cái gì đó bên trong Hà Anh được đánh thức .Minh vẫn mải mê vẽ ,Hà Anh nghe thấy tiếng sột xoạt khi bút vẽ lướt đi trên giấy .
Đứng được khoảng nửa tiếng đồng hồ Minh vẫn chưa vẽ xong phác thảo bức tranh .May mà Hà Anh vốn là người phụ nữa chăm tập thể thao chứ bình thường ít ai đứng một chỗ lâu được đến vậy.Hà Anh cũng không phải đứng không, cô đợi ,đợi những cơn gió đêm trở lại .Cô thích cái cảm giác được làn gió chạm vào người.Sao chỉ là làn gió nhỉ giá như đây là một cái gì khác mạnh mẽ hơn .
Ý nghĩ này lướt qua trong đầu cô vào ngay lúc Hà Anh nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm của Minh tiến về phía mình.Tiếng bước chân trên lớp lá khô nghe rõ mồm một và ngày càng lại gần
Cậu ấy đinh làm gì nhỉ .Chả lẽ, Hà Anh nhớ lại ánh mắt như có lửa cháy của Minh trong đêm mưa gió đó .
Khi tay Minh chạm nhẹ lên bờ vai Hà Anh hai chân cô run lên một cảm giác tê dại lan truyền khắp cơ thể
-Chị khoác áo vào này .Em vẽ xong phác thảo rồi - Giọng nói của Minh giống như người bị ngạt mũi nặng, hơi thở cậu ấy nóng hổi
Hà Anh túm chiếc áo khoác chặt vào người lí nhí lên tiếng
-Cảm ơn ,cảm ơn Minh –
Hà Anh né người sang một bên bước qua Minh quay trở lại chỗ bàn ăn .Cô thấy hai nắm tay Minh siết chặt lại , mắt cố nhín chỗ khác ,người run lên khi cô đi sát ngay cạnh
Minh đứng nguyên tại chỗ nhìn theo cô mắt dính chặt vào cặp đùi dài miên man của Hà Anh.Chiếc áo khoác phủ lên người Hà Anh chỉ mới mới dài quá mông một chút giá như ....
(Hết Phần 5 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 6 )
Vắng Chồng III (Phần 6) (Tác giả: Sky)
VẮNG CHỒNG III
Tác giả: Sky
E-mail: hexiec2000***@gmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 6
Minh không tiễn Hà Anh lúc cô ra về Hà Anh cũng không phiền lòng vì cừ chỉ có phần bất lịch sự đó .Chắc là cậu ấy đang mê mải công việc hoàn thiện bức tranh.
Hôm sau khi qua trở lại ngôi biệt thự Hà Anh vẫn thấy Minh cúi người gò lưng bên khung tranh ở khu vườn .Nhìn cặp mắt vằn đỏ và mái tóc bù xù hà Anh biết là tối qua Minh ngủ rất ít có khi là đã thức trắng.Dù co có nài nỉ cậu ta vẫn không chịu nghỉ tay hơn nữa cũng không cho cô xem qua bức tranh phác thảo .Hà Anh cuối cùng cũng dành chịu thua anh chàng cứng đầu này cô đành giúp Minh làm bữa tối rồi bắt cậu ta ăn cho bằng hết
Còn vào ngày thứ 2 thì ngôi biệt thự không còn một bóng người Minh không còn ở đó nữa .Hà Anh thử gọi điện nhưng tổng đài báo số máy cô gọi hiện không liên lạc được.Mới chỉ quen Minh một thời gian ngắn nhưng Hà Anh đã biết đôi chút về thói quen kỳ lạ của anh chàng họa sỹ này .Minh không có nhà thì cô giúp cậu ta dọn dẹp nhà cửa ,Hà Anh tin là vào đúng lúc Minh sẽ xuất hiện và mang cho cô một điều gì đó thật là bất ngờ
Một tuần không có bất cứ tin tức gì của Minh ,Hà Anh cảm thấy bây giờ mình có chút mong ngóng về chàng trai trẻ đó .Cô đến ngôi biệt thự hàng ngày để xem Minh đã về chưa nhưng chiếc xe mô tô màu mận chín vẫn không có gara ,còn chủ nhân của nó thì đi vắng
-Hôm nay mày rảnh chứ qua nhà tao chơi đi –
Loan ngạc nhiên trước lời mời bất ngờ của Hà Anh
-Tao tưởng mày quên mất có tao trên đời này rồi chứ-Loan nói có chút vị chua cay nơi đầu lưỡi
-Quên sao được mấy hôm trước thực sự là tao bận mà-
-Đừng giấu tao tao gặp giám đốc hỏi rồi hốm trước chả có buổi tiếp tân nào cả - Loan hạ giọng thì thào thật nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe
Hà Anh giật mình khi cô bị Loan bóc mẽ ,hôm đó Hà Anh nói bừa một lý do để cho qua chuyện ai ngờ Loan lại chịu khó tìm hiểu cặn kẽ đến vậy
_Ừm thật ra...- Hà Anh đang tìm một lý do khác để chối
-Thôi bỏ qua đi mày muốn giấu thì tao cũng chả ép làm gì .Vậy tối nay lúc nào tao qua được-
Hà Anh mừng là mình thoát được một vấn đề nan giải cô vui vẻ hẳn lên
-Hết giờ làm qua chỗ tao luôn .Ăn tối với tao rồi ngủ luôn ở đó .Giống như thời sinh viên tụi mình vậy –
-Lâu lâu được một làn như vậy cũng vui – Loan gật gật đầu hưởng ứng
Hà Anh cùng Loan khoác tay nhau đi dọc con đường bao quanh khu thương xá nhôn nhịp cả hai vừa có một buổi mua sắm đầy thú vị . Trong lúc Loan tíu tít với những bộ váy áo mới vừa mua được thì Hà Anh có dõi ánh mắt nhìn xem Minh có ở quanh đây không .Một hy vọng hão huyền nhưng Hà Anh không thể ngăn bản thâm mình làm điều đó
-Đèn đóm nhà mày cứ kỳ kỳ sao thế nhỉ - Loan nhìn cái bóng đèn trong phòng khách của chớp tắt liên hồi nói giọng ngao ngán
-Biết làm sao được trước khi đi công tác chồng tao cũng có xem lại hết rồi ấy chứ .Nhưng anh ấy đi rồi thì nó lại trục trặc giở chứng thế này, tao cũng chịu chả biết sửa thế nào –
-Đúng là dù thế nào bọn mình vẫn cần đến đàn ông không bỏ họ đi được –
-Mày nói cứ như là sắp cứoi vậy- Hà Anh thừa biết là Loan không bao giờ muốn gắn bó suốt đời với một người đàn ông nào
-Yên tâm đi khi đó mày sẽ là người biết đầu tiên –Loan cười cười nói với điệu bộ không thể phân biệt được thật giả
Loan và Hà Anh loay hoay cả giờ đồng hồ mới sửa xong điện ,may cho Hà Anh là Loan đã sống độc thân lâu , cô ấy có biết đôi chút về máy móc dây dợ chứ nếu không cả hai dù có đứng đó cả ngày cũng không thể làm dược gì cả
-Bẩn hết áo tao rồi đây này –Loan rũ rũ chiếc áo dính vôi tường –Mày có bộ nào không cho mượn mặc tạm –
-Lúc nãy tao thấy mày mua nhiều thứ lắm cơ mà .Lấy tạm mấy thứ trong giỏ xách ấy mượn của tao làm gì –
-Mấy bộ đó tao chỉ mặc khi có dịp đặc biệt thôi .Mà này hôm nay tao không thấy mua gì cả Lạ đó nha.Hay bao trai hết tiền rồi –
-Chỉ nói linh tinh thôi.Tao chỉ không thấy thứ nào đẹp thôi – Hà Anh nói rất thật .Từ lúc được Minh tặng cho bộ váy đó cô không tìm thấy thứ trang phục nào đẹp hơn nữa .
-Tủ quàn áo vẫn ở chỗ cũ chứ- Loan không ngoái nhìn lại hỏi một cô cho có rồi đi thẳng lên lầu
-Ừ vẫn ở chỗ cũ thôi- Hà Anh bận rộn cất cái thang nênn không đi cùng cô bạn
Cất dọn xong dọn dẹp xong mớ dụng cụ vừa dùng để sửa điện rửa tay chân sạch sẽ xong Hà Anh vẫn chưa thấy Loạn xuống .Cô định gọi nhưng chợt nhớ ra một chuyện vội vã chạy ngay lên
Trong phòng ngủ Hà Anh ,Loan đang ướm thử chiếc váy dạ hội mà Minh tặng Hà Anh thấy
-Khiếp nhỉ anh chàng nào tặng mày bộ váy đẹp thế .Đây là hàng xách tay đấy không có bán ở ngoài cửa hàng đâu-
-Ê đừng tự lục đồ của tao thế chứ -Hà Anh kêu toáng lên
-Tao có lục lọi gì đâu .Mày treo nó ở vị trí nổi bật nhất trong tủ mà .Nói thật đi có phải anh chàng họa sỹ người vẽ bức tranh này tặng không –Loan chỉ tay vào bức tranh Minh vẽ Hà Anh treo trên tường .Bức tranh được Hà Anh để phòng ngủ nơi cô nghĩ là nơi kín đáo nhất trong ngôi nhà ít nhất là cho đén khi chồng cô về nhưng ,,,điều này có vẻ không đúng
Sau bữa tối lúc hai người nằm trên giường trong phòng ngủ cùng xem ti vi ,Hà Anh tâm sự cho Loan về Minh không chút giấu giếm mà thực ra cũng không thể giấu được trước sự truy hỏi sát sạt của cô bạn
-Hai người chưa có gì à – Loan hỏi Hà Anh nửa tin nửa ngờ
-Chưa thật mà tao và Minh chưa đi quá giới hạn ít ra là tao cảm thấy như vậy-
- Nhưng đã đặt chân lên làn ranh rồi –Loan thì thầm rất nhỏ
-Ừm – Hà Anh biết thế cô đã khỏa thân trước mặt Minh điều đó có thể là có phần nào đã có lỗi với Phong chồng cô
-Mày định tính sao bây giờ - Loan hỏi dè dặt
-Tao không biết nữa-
-Tao có một lời khuyên nhé-
-Sao hôm này mày khách sáo thế có gì cứ nói thẳng ra đi –
-Nếu mày muốn tiến tới thì có nhiều cơ hội nhưng để dừng lại chỉ có lúc này thôi đó –
-Minh mấy hôm nay không thấy liên lạc với tao-Hà Anh cố nén tiếng thở dài lên tiến
-Mày có nghĩ là cậu ấy quên tao rồi không-
-Có khi mày yêu thật rồi đấy Hà Anh .Mới xa nhau có mấy ngày mà đã lo người ta quên mất mình –Loan trêu chọc cô bạn
-Nếu tao yêu thì sao không .Việc này có đúng đắn không –Hà Anh xoay người nằm vắt tay lên trán suy tư
-Nghĩ thoáng đi một chút Hà Anh ạ .mày vẫn còn yêu chồng chứ-
-Có chứ vọ chồng với nhau bao nhiêu năm mà nhưng tao khó quen được được cái kiểu xa nhà lâu ngày của anh ấy –
-Nói thật nhé tao mà là mày tao chịu hết nổi cái kiểu bỏ bê vợ con như vậy.Mày có góp ý cho lão đó không vậy hay cứ ngậm miệng không dám nói gì- Loan cằn nhằn tỏ vẻ rất bất bình
-Tao thực ra cũng chưa nói gì .Xét cho cùng thì anh ấy cũng vì lo cho gia đình thôi mà.-
-Lo cái gì chứ lão ấy có mà mê tiền hơn vợ .Mà tao nói thật tiền kiếm bao giờ cho đủ được – Loan bao giờ cũng nói rất thẳng thắn và bộc trực như vừa rồi
-Lão ấy đi xa thế có hay gọi về hỏi thăm không –
-Ơ – Loan nói vậy Hà Anh mới chợt nhớ ra .Chồng cô cả tuần nay không gọi điện về cô cũng không liên lạc với anh ấy .Cả ai không hẹn mà đều quên mất nhau
-Minh không giống một gã tay chơi đơn thuần chỉ biết lợi dụng – Loan nói mắt nhìn vào bức tranh khỏa thân treo phía đối diện
-Đúng đó cậu ấy tôn trọng tao lắm không có cái kiểu háu háu nhìn chằm chằm thô lỗ như những gã đàn ông tâm thường khác -
-Này đàn ông mà tự chủ tốt như Minh khi lên giường sung lắm đó- Loan cười hi hi cù vào nách Hà Anh
-Chỉ bịa thôi- Hà Anh cấu Loan một cái rõ đau- Mày đã làm đâu mà biết-
-Tao nói có sách mách có chứng mà .Có một lần tao cặp với một ông góa vợ ở vậy nuôi hai đứa con nhỏ không tục huyền.Mày có hứng nghe tao kể không –
-Có chứ -Hà Anh xoay người về phía Loan chăm chú nghe
-Lão ấy cũng lịch sự lắm không chủ động tán tỉnh tao như mấy gã cùng cơ quan .Chính điểm đó làm tao chú ý rồi thấy có cảm tình .Cũng rủ nhau đi ăn ,đi uống nước rồi về nhà nhau chơi nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ lão ấy tỏ ra suồng xã.Tao phải chủ động thế mà mãi cả hai mới lên giường được.Nhưng khi đa chui và chăn rồi mới biết ,hùng hục như trâu ấy quần nhau suốt từ đêm tới sáng .5 phát liền dày dạn như tao cũng mệt phờ hơi tai ra nhưng mà thích.-
-Sau đó thì sao –
-Mấy đứa nhỏ không thích tao làm mẹ kế nên cả hai quyết định chia tay .Lâu lâu bọn tao cũng có gặp lại .Đấy là người mà tao yêu lâu nhất đấy –
-Minh chắc không khỏe được như cái lão ấy của mày đâu .Dân nghệ thuật mà hơn nữa trông cậu ta trẻ lắm – Hà Anh cười khúc khích khi Loan kết thúc câu truyện
-Mày đã thử đâu mà biết .Lão ấy được 20 phút một lần về sau cứ lấy giờ đó mà căn .Thử đi rồi nói với tao xem ai hơn ai kém – Loan bĩu môi trêu trọc
-Tao không làm đâu – Hà Anh giãy nảy lên tiếng phản đối
-Cái đó thì tùy mày ,mê nhau đến vậy còn giả bộ -
-Có khi Minh chỉ coi tao như một người bạn hoặc một người chị .Minh luôn gọi tao là chị mà –
-Cái anh chàng ấy xưng hô như vậy thì đúng về mặt tuổi tác nhưng xét về mức độ thân thiết thì cũng hơi lạ đó –Loan nhận xét-Giới nghệ sỹ hình như đôi lúc cũng có cái gì đó khác người nhất là những tay có chút năng lực-
-Minh có hoa tay lắm- Hà Anh nói cô có chút khoe khoang
-Vẽ được bức tranh như thế kia thì đúng là phải có năng khiếu .mà mày định treo nó ở đây mãi thế à –
-Không đâu tao chỉ treo mấy hôm thôi .Ông chồng tao về là đem trả cho Minh liền -
-Tiếc quá nhỉ trông căn phòng đẹp hẳn lên khi có nó – Loan chặc lưỡi tiếc nuối
-Nhưng làm sao mà ....-
-Thế tao mới thấy phí.À này tao nói chuyện này mày đừng hiểu lầm nhé- Loan nói nhìn Hà Anh có chút gì sờ sợ
-Việc gì thế sao mày ngại nói thế chắc việc quan trọng lắm-
-Nếu mày liên lạc được với Minh thì nói giúp tao ,nói thế nào cho tế nhị thì tùy mày .Thuyết phục Minh vẽ giúp tao một bức nữa ,không vẽ mày đâu vẽ tao ấy mà để tao treo trong phòng ngủ -Loan nói tự nhiên mặt chỉ hơi đỏ lên một chút
Hà Anh thấy mình có cái gì đó giống như sự ghen tuông .Loan là bạn thân của cô nhưng việc này Hà Anh thấy không thoải mái cô cố không tỏ rõ thái độ ra mặt
-Được rồi nếu gặp được tao sẽ nói cho nhưng chưa chắc Minh đã đồn ý đâu cậu ấy cũng kén chọn lắm –Một câu nói có thể coi như một lời từ chối khéo léo được Hà Anh đưa ra
Loan biết Hà Anh ghen nen cô cũng không dám nàn thêm nữa.
(Hết Phần 6 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 7 )
Vắng Chồng III (Phần 7) (Tác giả: Sky)
VẮNG CHỒNG III
Tác giả: Sky
E-mail: hexiec2000***@gmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 7
Cánh cửa sắt nhà Minh rất nặng Hà Anh lần nào đến đều phải bặm môi cố sức mới đẩy cho nó mở ra được dù rất mệt sau giờ làm tại cơ quan nhưng chưa bao giờ Hà Anh không ghé qua ngôi biệt thự để dọn dẹp và khóa cửa cẩn thận khi ra về căn nhà dù có hay không có minh cũng đã trở thành ngôi nhà thứ 2 của Hà Anh
Bước qua cánh cổng sắt Hà Anh chợt nhìn thấy chiệc mô tô màu mận chín quen thuộc .Minh đã về rồi .Đúng lúc đó một đôi tay mạnh mẽ đầy nam tính ôm chòng lấy cô từ phía sau nhấc bổng Hà Anh lên
Hà Anh nhận ngay ra người đang ôm mình là Minh ,chỉ có cậu ấy mới dám làm như thế với cô .Xoay Hà Anh vài vòng trong không khi Minh thả cô xuống .Vẫn giữ Hà Anh trong vòng tay nhưng Minh xoay cô lại đối diện với cậu ấy rồi reo lên như hét
-Em thành công rồi thành công rồi-
Nhìn nét mặt Minh sạm đi vì nắng gió Hà Anh đoán là cậu ấy vừa có một chuyến đi xa .Cô gỡ tay Minh ra khỏi bờ vai mình hỏi giọng giận dỗi
-Mấy ngày Minh đi đâu mà không nói cho Hà Anh biết thế-
-Xin lỗi chị chỉ là Minh muốn dành tặng cho Hà Anh một sự bất ngờ mà-
Trước khi gặp Minh Hà Anh dã vạch sẵn một kế hoạch giận dỗi rất là ghê gớm để trừng phạt cậu ta cái tội không chào mà biệt .Nhưng không hiểu vì sao bây giờ gặp nhau cô quên hết những gì đã nghĩ ,nhất là nhìn nụ cười và cừ chỉ vòn vã chăm sóc đầy nhiệt tình của Minh khi gặp lại thì làm sao mà Hà Anh có thể giận được cơ chứ.Cô lại còn tò mò muốn biết mấy ngày nay Minh đi đâu nữa.Nhưng dù đi đâu thì xem ra Minh cũng rất vui vì chuyến đi
-Mấy ngày trước em sang Nhật tham gia một buổi triển lãm tranh ở đó – Minh đõ lấy cốc nước cam từ tay Hà Anh nốc một hơi hết hơn một nửa rồi bắt đầunói chuyện .Hà Anh tới ngôi biệt thự vừa lúc Minh về ,quần áo trên người cũng chưa kip thay đã bị cô xoắn vào hỏi chuyện nên đành phải ngồi xuống kẻ lại mọi thứ
-Sang tận Nhật ư .Sao phải đi xa thế -Hà Anh chống cằm ngồi nghe chăm chú
-Em nói thật nhé sang đó dự thi có gì thì cũng không ai biết – Minh cười hì hì
-Xem cái mặt hơn hớn của Minh thì xem ra chắc là không đến nỗi nào phải không – Hà Anh lè lưỡi trêu chọc
-Vâng em đạt được giải nhì .Chưa phải là giải nhất nhưng thế là tốt hơn những làn trước em phải ra về tay trắng – Minh lục trong chiêc va ly đi đường lấy ra một bức tượng nhỏ bằng bạc hình chú ngựa đang tung vó đưa cho Hà Anh
-Đây là cúp đó .Trông hơi kỳ quặc phải không chị - Minh nói nét mặt cực kỳ tự hào
-Trông đẹp lắm tặng chị nhé – Hà Anh nhận thấy bức tượng này tuy nhỏ nhưng được tạo khắc cực kỳ tinh xảo trông sống động như thật nhất là khi đặt dưới ánh nắng mặt trời người ta có cảm giác chú ngựa sắp sẳp sải vó phi nhanh
-Được thôi chị đã có đóng góp rất lớn trong thành công này của Minh mà – Minh dựa lưng vào lớp đẹm êm ái trên chiếc ghế bành nói rất thoải mái và hòa phóng – Em dùng bức tranh vẽ chị vào cái đêm ..đêm đó để dự thi mà-
-Thật sao- Hà Anh ngồi bật dậy ,cô đỏ lựng tới tận chân tóc vì ngượng và cả sung sướng nữa
-Bức vẽ được ban giám khỏa khen là rất có hồn người phụ nữ trong tranh cũng đẹp nữa – Minh nói ánh mắt mơ màng nhìn xa xăm
-Này đừng làm chị phỏng mũi thế chứ nếu đã đẹp như thế sao chỉ có giải nhì thôi-
-Cái này là do lỗi của em .Nét vẽ con non đôi chỗ nên bự trừ điểm .Tiếc quá – Minh vung vẩy cánh tay khi nói
-Này đi lâu thế có quà cho Hà Anh không bức tượng không kể nhé vì nhờ có Hà Anh mà Minh vẽ được bức tranh đó- Hà Anh giơ tay ra nét mặt trông hệt như một đứa trẻ đang vòi vĩnh
-Tất nhiên – Minh thả người lên chiếc ghế bành nói thoải mái- Nhưng giá như có chị đi cùng em vụng chọn quà cho phụ nữ lắm nhất là một người đẹp như chị.-
Dù đã không còn quá lạ với những lời khen tặng của Minh nhưng cảm xúc của Hà Anh mỗi khi cô nghe cậu ấy nói vẫn như ngày đầu dịu ngọt và êm ái lâng lâng sung sướng nữa .Giống hệt như mỗi tình đầu của cô vậy
Thấy Hà Anh im lặng Minh vội lay lay vai cô
-Sao thế chị-
-Không không có gì đâu – Hà Anh lắc đầu cười
-Chị xem này – Minh lấy từ trong chiếc va ly ra một hộp quà được gói bọc rất cẩn thận đưa cho Hà Anh .Cô háo hức nhận lấy đinh mở ra nhưng thấy Minh chăm chú nhìn mình cô quay lại hỏi
-Có việc gì hả Minh –
-Em hôm nay không thấy chị đeo nhẫn –
-À ừ nhỏ- Hà Anh nhìn xuống tay cô nhận ra mình đã quên không đeo nhẫn cưới .Chiếc nhẫn này được chồng cô Phong tặng từ hồi mới cưới .Không có đính đá chỉ là chiếc nhẫn vàn bình thường Hà Anh lúc đó có hơi thất vọng vì quà tặng từ người chồng .Đáng lẽ anh ấy có thể sắm một cái gì đẹp hơn sang trọng hơn .Không phải vì Phong keo kiệt chỉ là anh ấy hơi tuềnh toàng không cuộc sống hàng ngày thôi.Hà Anh đeo chiếc nhẫn này được hơn chục năm rồi sau đó cô thấy nó ngày một vướng víu ***g vào ngón tay rất chặt.Lấy chông sinh con khiến cô không còn thon thả như hồi còn con gái nữa nên ngón tay cũng to ra
Nhất là những hôm ở công ty phải đánh máy nhiều thì ngón tay đeo nhẫn càng nhức nhối đeo buốt .Hà Anh tháo chiếc nhẫn để ở nhà vài lần rồi sau đó quen thỉnh thoảng mới đeo
-Ừ -Hà Anh gật đầu cô nâng bàn tay lên ngắm vết hằn ở ngón tay đeo nhẫn – Nó chật quá đeo vào khó chịu nên chị cất ở nhà –
-Vậy ư – Môt tia sáng ánh lên trong mắt Minh cậu ấy cuống quýt lục tìm rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ .Minh thận trong mở nó ra như thể có một cái gì đó quý giá bên trong lúc cậu ấy đưa chiếc hộp đã mở cho Hà Anh cô thấy nằm bên trong lớp lót bằng nhung đỏ là một chiếc nhẫn có gắn một viên ngọc xanh biếc .Chỉ nhìn qua Hà Anh đã thấy me mẩn .Minh nắm lấy tay Hà Anh ***g chiếc nhẫn vào ngón tay cô vừa khít như in
-Đẹp quá nhưng Hà Anh không dám nhận đâu –
-Vì sao thế - Minh vẫn nắm tay Hà Anh ngẩng lên nhìn cô ngơ ngác
-Nó nhiều tiền ,,chắc thứ này đắt lắm .Minh không nên làm như vậy-
-Vậy Hà Anh đừng coi đây là món quà tặng hay coi như là một vật trao đổi đi –Minh thiết tha nói như vậy
-Trao đổi ư –
-Minh đổi chiếc nhẫn lấy một nụ hôn nhé – Không chờ câu trả lời của Hà Anh Minh nắm lấy tay cô nâng lên và chạm môi vào
Nụ hôn kéo dài đằm thắm Hà Anh thấy con tim mình đang đập những nhịp đập khác thường cảm giác này giống như thời học sinh lần đầu tiên cô và bạn trai hôn nhau dưới gốc cây phượng trong sân trường
Đây cũng là lần đầu tiên Hà Anh buông thả mình để cho sự đụng chạm da thịt giữa cô và Minh kéo dài đến như vậy.Minh dứt môi ra khỏ tay Hà Anh với vẻ nuối tiếc rõ rệt cậu ta vẫn nắm tay cô thêm một lúc nữa
-Thôi em đi tắm đây .Tối nay chị ở lại đây ăn cơm nhé .Buổi lên hoan mừng thành công của em mà –Quan hệ hai người đã thân thiết đủ để Minh không cần nói những lời khác sáo
-Minh có mời thêm ai nữa không để chị chuẩn bị - Hà Anh cầm lấy gói quà của Minh để trên bàn và bắt đầu mở ra
-Không đâu tối này chỉ có chị và em thôi –Minh nói trước khi biến mất sau cánh cửa
-Ừ thế cũng được- Hà Anh một lần nữa thấy được sự tế nhị trong cách ứng xử của chàng trai trẻ này .Minh luôn hiểu là Hà Anh muốn mối quan hệ giữa cô và cậu ấy ở trong vòng bí mật không ai biết dù thực sự hai người chưa có gì nhưng miệng lưỡi thiên hạ thường là rất ác ý
Hộp quà Minh tặng riêng cho Hà Anh là một bộ váy ngủ rất đẹp mỏng tang Hà Anh ướm thử nó lên người vài lân thấy cực kỳ ưng ý .Cô có đủ một bộ sưu tập các loại váy đầm các loại nhưng đồ ngủ thì hơi hiém.Thứ đó phụ nữ mặc thường để chưng diện với chồng nhưng Phong thường xuyên vắng nhà mỗi khi gặp nhau thì anh ấy luôn nôn nóng vồ vập như kẻ bị bỏ đói lâu ngày có lần Phong còn mạnh tay làm hỏng mất chiếc áo mà cô ưng ý nhất đến bây giờ mỗi khi nghĩ lại Hà Anh vẫn còn thấy tiếc .
Hà Anh mang bộ đồ ngủ mà Minh tặng cô lên phòng riêng thực ra đây là căn phòng mà cô ơ vào cái đêm đầu tiên cô ngủ lại ở ngôi biệt thự. Từ cái đêm hôm đó Minh đã nói với cô là căn phòng đó sẽ luôn được giành riêng cho Hà Anh cô có thể đến và nghỉ tại đó bất cứ lúc nào
Căn phòng của cô có một tấm gương thật lớn đủ để soi cả người và đầy đủ đồ trang điêm dành cho phụ nữ .
Hà Anh trút bỏ quần áo ngoài khoác bộ đồ ngủ lên người chât vải thật mềm mại số đo rất vừa mặc cực kỳ thoải mái chỉ mỗi cái chiếc váy này hơi ngắn .Độ dài chỉ phủ qua mông một chút lại mỏng nữa Hâ Anh thấy rất rõ màu sắc đồ lót cô mặc bên trong.
Không biết chồng cô nhận xét như thế nào nhỉ chậc chắc anh ấy không để ý đến những thứ này đâu chụp kiểu ảnh gửi qua cho Loan đi xem nó nói gì .Thôi cũng chả dại nhỡ đâu con bạn mình lại kheo ầm cả cơ quan lên thì ngượng lắm .Mà tại sao mình không nhờ Minh nhỉ cậu ấy tặng mình thứ này mà hơn nữa dù gì Minh từng thấy cô trong những hoàn cảnh nhạy cảm hơn nhiều.
(Hết Phần 7 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 8 )
Vắng Chồng III (Phần 8) (Tác giả: Sky)
VẮNG CHỒNG III
Tác giả: Sky
E-mail: hexiec2000***@gmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 8
Minh lộ rõ vẻ tán thưởng và thích thú ngưỡng mộ khi thấy Hà Anh diện bộ đồ ngủ bước xuống cầu thang ,cậu ấy cũng vừa tắm xong tóc còn ướt và cũng chỉ mặc trên người chiếc quần sóc
Không chút ngại ngùng Hà Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh Minh nhưng cô cẩn thận bắt chéo chân cho lịch sự
-Minh thạo tặng quà cho phụ nữ quá nhỉ .Chắc Minh có nhiều bạn gái lắm –
- Trước kia thôi bây giờ Minh chỉ có mỗi Hà Anh là bạn gái –
Hà Anh che miệng cười lắc lắc đầu cô không hình dung được là Minh lại nói thế
Hà Anh đinh làm vài món cho cuộc liên hoan buổi tối nhưng Minh không muốn cô đụng tay chân cậu ta gọi nhà hàng quen mang đến mọi thứ
Minh còn lấy ra mấy chai rượu sa kê mà cậu lùng mua ở Nhật Hà Anh không uống được rượu nhưng hôm nay là dịp dặc biệt nên cô cũng nhấm nháp vài ly
Thứ rượu đặc sản của Nhật này uống nhẹ nhưng ngấm rất sâu .mói chỉ ba chén Hà Anh thấy mình chếnh choáng lâng lâng như thể cô đang bồng bềnh trong không khí.Ăn uống no say cả hai mang máy ra hát karaoke Minh hát khá hay với giọng nam cao .Hình như cậu ta có năng khiếu về các thứ liên quan đến nghệ thuật bây giờ Hà Anh đang hòa giụng cùng Minh trong một bài song ca kết thúc bài hát cả hai được só điếm tối da .Hà Anh thấy mình chưa bao giờ được vui vẻ thoải mái như hôm nay .Minh uống nhiều rượu nên ngả đâu nằm gối lên đùi Hà Anh trò chuyện cùng cô .Hà Anh chỉ coi đó như một cừ chỉ thân mật chứ không phải là hành đọng sám sỡ
-Con gái ở Nhật có xinh không hả Minh – Hà Anh vuốt ve mái tóc Minh khi hỏi
-Chậc tùy quan niệm nhưng theo Minh thì cũng bình thường thôi chỉ có điều hày là họ rất biết cách chiều chuộng đàn ông.Mấy ngày em đi vắn chị vẫn thường xuyên đến đây à-Minh nắm lấy tay cô mân mê
-Ừm ngôi biệt thự vắng vẻ quá .Minh sống ở đây lâu thế mà không cảm thấy buồn à –
-Riết rồi cũng quen chị ạ .Chỉ là từ hồi có chị đến đây em lại thấy sợ những đêm cô đơn một mình trong căn nhà rộng mênh mông-
-Này Minh đừng gọi Hà Anh là chị nữa .Nghe nó xa cách quá-
-Không là chị vây thì Minh gọi Hà Anh là em nhé- Minh mỉm cười mà mãnh
-Khôn ghê - Cô bẹo tai anh chàng láu cá-Không được nếu thế thì cứ gọi là chị đi –
-Vâng hy vọng ngày đó đó chị chấp nhận Minh gọi là em.Mà sao từ hồi chị em mình quen nhau Minh chưa bao giờ thấy chị nói về anh ấy –
-À ừm – Hà Anh không biết nói chuyện đó với Minh như thế nào cô không thích nói dối cậu ấy-Mình đừng nói về chuyện này được không –
-Vì sao lại phải thế.......Chị cứ nói đi dù gì cũng sẽ làm cho tâm hồn nhẹ bớt-Minh siết chặt tay cô hơn như một lời động viên-Hôm nay cả hai chúng ta sẽ nói thạt hết mọi điều với nhau nhé-
-Thỏa thuận nhé – Hà Anh hất mái tóc ra sau thủ thỉ nói-Hà Anh nói trước nhé chồng Hà Anh thường xuyên đi xa .Anh ấy đã vắng nhà cả mấy tháng này rồi.Cuộc sống gia đình của Hà Anh là những tháng ngày xa nhau đằng đẵng .Hai vợ chông chỉ gặp nhau ròi lại xa nhau –
-Lý do gì mà anh ấy thường xuyên đi xa thế - Minh thắc mắc
-Công việc mà –
-Lý do không thuyết phục chút nào -Minh phẩy tay lắc đầu ngồi nhỏm dậy –Em sẵn sàng hy sinh nhiều hơn thế nếu có được một người vợ Hà Anh-
-Minh có tiền cuộc sống vốn khắc nghiệt mà– Hà Anh kéo cậu ấy xuống gối đầu lên đùi cô .Cô vẫn diện chiếc váy ngủ mà Minh tặng nên khi ngồi ở tư thế này cặp đùi dài trắng thon thả phơi ra dưới ánh đèn trong phòng khách
-Em không nghĩ lý do nằm ở vấn đề tiền bạc .Nếu như chị cần một nhật xét thật lòng thì đó là tình yêu mà anh ấy dành cho chị là chưa đủ .Ít ra anh ấy yêu công việc và danh vọng hơn.Hai người thường xuyên liên lạc với nhau chứ -
Hà Anh ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời
-Trước kia thôi mấy hôm nay Hà Anh không thấy anh ấy gọi điện.có thể là anh ấy quá bận rộn nên đã quên mất-
_Chị có bao giơ cảm thấy anh ấy có thể làm điều gì đó khủng khiếp khi không có vợ mình ở bên không-
-Minh muốn nói về sự phản bội .Không đâu chị tuyệt đối tin tưởng anh ấy.Cũng như anh ấy tin chị -
-Em đã từng chứng kiến sự phản bội của một con người mà em tin tưởng bằng cả trái tim .Từ đó em cảm thấy tin tưởng ai đó thật là khó khăn.Nếu phải đặt niềm tin vào ai đó thì em chỉ tin một mình chị-
-Bây giờ ở nước Anh là mấy giờ nhỉ - Hà Anh đọt nhiên hỏi một câu chả ăn nhạp gì cả
-Khoảng 3 h sáng sao chị lại hỏi điều đó –Minh ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời
-Chị sẽ gọi điện cho Phong hỏi xem anh ấy có xảy ra gì không mà không liên lạc-
-Chị dùng chiếc điện thoại mà em tặng đó .Liên lạc quốc tế bằng cái đó mới nhanh được sóng lại tốt nữa –Minh ngồi dậy ý tứ đi ra ban công ngắm cảnh
Hà Anh sao chép số từ chiếc điện thoại cũ của cô rồi bấm số .Chuông reo một hồi hai hồi rồi tiếng của Phong trên máy
-Ai đó ,ai gọi vào giờ này thé – Phong không nhận ra số của Hà Anh vì cô gọi bằng máy lạ
Cô chưa kịp trả lời thì có tiếng phụ nữ chen vào sóng
-Ai thế hả anh –
-Anh không biết số lạ có khi họ gọi nhầm số - Tiếng Phong nghe rất rõ
Hà Anh cúp máy nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt.Minh ở ngoài ban công thoáng tháy điêù đó ngay lập tức bước vào ôm lấy Hà Anh kéo cô vào lòng.Hà Anh dựa người vào bộ ngựa rắn chắc của Minh cô cảm thấy người đàn ông cô đang tựa vào thật vững chãi tin cậy
-Chị khóc them chút nữa đi .Như vậy sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn – Minh tắt bớt một ngọn đền ,căn phòng chím trong bóng tối – Cứ khóc đi chị không ai thấy đâu.Nơi này chỉ có Minh và Hà Anh thôi-
-Không ,Hà Anh không khóc nữa – Hà Anh quệt nước mắt trên má ,cô vốn là một phụ nữ cứng rắn ,từ nhỏ tới lớn ít thứ gì có thể làm cô rơi nước mắt được
-Bây giờ khuya rồi hơn nữa Hà Anh vừa có chuyện buồn để Minh đưa chị về nhé –
-Không Hà Anh không muốn về .Đêm nay Hà Anh muốn ở lại đây trò chuyện cùng Minh -
-Ừm – Minh gật đầu ánh mắt cậu ta lóe lên vẻ phức tạp-Nhưng Minh không nghĩ là mình có thể làm cho Hà Anh vui lên được -
-Không sao bây giờ Hà Anh thấy đỡ hơn nhiều rồi –Cô lau nốt nước mát và nở một nụ cười
Không khí u buồn trong căn phòng giảm đi rất nhiều vì nụ cười sáng rỡ của cô
Minh vẫn ôm Hà Anh rất chặt rồi có thể do hơi rượu hoặc do bóng tối của căn phòng làm cậu ấy bạo dạn hắn lên , cũng khó để cho bất cứ một người đàn ông nào có được sự kiềm chế khi có được phụ nữ đẹp như Hà Anh trong vòng tay hơn nữa lại trong một khung cảnh rất riêng tư như vậy.Khi bàn tay của Minh lùa qua làn áo ngủ mỏng manh chạm vào làn da nóng hổi của Hà Anh cậu cảm thấy có một cái gì đó như sự đồng ý ,hưởng ứng .Minh dịch ngược tay lên phía trên nhanh chóng úp trọn cả bàn tay lên bầu vú căng và to như trái bưởi.Minh lúc này đang run lên vì kíc động .Trán cậu nóng bừng như thể lên cơn sốt mồ hôi túa ra cháy xuống mắt cày xè thứ cậu nắm trong tay mềm giống như một trái bóng chỉ là nó căng và ấm hơn .Minh bóp mạnh cho những ngón tay chim hắn xuống biến mất vào bên trong rồi cậu nghe thấy tiếng thở mạnh rồi tiếng rên rỉ rất khẽ .Minh kéo chiếc áo ngủ của Hà Anh lên phía trên và khéo lẽo gỡ nó ra khỏi cô
-Minh đừng ....- Rốt cuộc thì Hà Anh cũng lên tiếng Minh hơi bát ngờ khi đó là những lời phản dối
-Sao thế chị - Nói ra câu này đột nhiên Minh cảm thấy mình cực kỳ vô duyện đến bây giờ còn gọi chị xưng em
-Chúng ta không nên làm thế -Câu trả lời của Hà Anh lẫn trong tiếng thở hổn hển .Lúc này cơ thể cô đang cháy bỏng sự thèm muốn cảm giác từ lúc nãy đến giờ thật tuyệt
-Minh không thấy diều này có gì là sai trái cả .Nhưng Hà Anh có muốn Minh dừng lại không...nếu....ưm-
Minh chưa kết thúc câu nói của mình thì một nụ hôn ập đến cắt đứt
-Hãy bắt đầu với thứ này
Nụ hôn giống như mồi lửa cuối cùng được châm ngòi mọi thử bùng nổ ,cả hai nhanh chóng cởi nốt những mảnh vải trên người rồi lao vào nhau .Minh bây giờ mới thấy được trong tình dục Hà Anh mạnh bạo và chủ động như thế nào chính cô ấy mới là người dẫn dắt mọi thứ cậu chỉ là kẻ thụ động nằm bên dưới khi Hà Anh nhún nhảy người ở phía trên .Âm dạo cô thật mềm mai và ấp áp sâu hun hút khi nó bao bọc lấy dương vạt Minh .Dù đã từng trải qua nhiều cuộc tình nhưng lúc này Minh lại trở nên vụng dại như một gã trai tân chỉ mới có 5 phút mọi thứ đã kết thúc ,quá nhanh cho sự chờ đợi và khao khát cả tháng trời
Như một sự an ủi Minh nhỏm dậy bật ngọn đèn trong phòng khách để có thể nhìn ngắm trọn vẹn thân hình của Hà Anh đang nằm bên cạnh cậu
Hà Anh gỡ đôi tay Minh ôm siết lấy cô ra ,khi ngủ nét mặt chàng trai này trông dễ thương hơn hẳn và trông rất trẻ con .Hơi thở Minh rất đều và sâu ,cậu ấy đang ngủ rất say Hà Anh cố gắng đứng dậy thật nhẹ nhành để không làm Minh thức giác rồi cô choàng nhanh quần áo vào người trước khi rời khỏi căn phòng cô cúi người xuống thơm vào má Minh một cái đánh chụt
Con phố đêm vắng vẻ yên ắng khiến cho Hà Anh thấy bình tĩnh trở lại sau cảm xúc sôi trào lúc nãy .Những xúc cảm vừa rồi thật mãnh liệt mạnh mẽ nhưng Minh có cái gì đó vụng về lúng túng như thể đó là lần đầu tiên của cậu ta vậy .Không phải như thế chứ Minh đã nói với mình là cậu ấy đã có người yêu họ đã chung sống với nhau một thời gian.Chả lẽ cậu ấy ngại mình chăng ,thật ngượng chét đi được.Hà Anh cũng không biết ngày mai sẽ đối diện với Minh với tư cách gì ,trông thâm tâm cô có chút hói hận vì đã đi quá xa trong mối quan hệ với chàng trai trẻ này .Giá như thời gian có thể quan ngược lại cô sẽ không lặp lại sai lầm vừa rồi ,Minh sẽ đánh giá cô ra sao nhỉ còn chồng cô nữa ,dù anh ấy là người có lỗi trước nhưng Hà Anh cũng không thể ăn miếng trả miếng như thế được
Mải mê suy nghĩ cô về đến nhà lúc nào không này ,căn nhà với những cô cửa sổ không một ánh đền làm cô thấy lạnh lẽo và cô đợn .Vào nhà Hà Anh bất sáng mọi ngọn đèn tắm rửa qua loa một chút rồi đi ngủ nhưng cô cứ trằn tróc mãi cho đến sáng không sao chợp mắt được.
(Hết Phần 8 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 9 )
Vắng Chồng III (Phần 9) (Tác giả: Sky)
VẮNG CHỒNG III
Tác giả: Sky
E-mail: hexiec2000***@gmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 9
Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt của Hà Anh nên ở cơ quan không ai muốn làm phiền cô Loan cũng không tìm Hà Anh tám chuyện nữa. Hà Anh cố tập trung vào công việc nhưng những con số ,dòng chữ cứ nhảy nhót linh tinh trong đầu cô cả .Từ lúc 6 h sáng nay chiếc điện thoại mà Minh tặng cô liên tục réo chuông nhưng Hà Anh không hề trả lời nhưng cô vẫn mang theo chiếc điện thoại dó khi đi làm chỉ là để nó ở chế độ im lặng không chuông cũng chả rung.Hà Anh rất thích thú với ý nghĩ rằng đây là sự trả thù ngọt ngào cho những lần mà Minh vắng mặt đột xuất không thèm báo trước cho cô.Đến giờ nghỉ trưa Hà Anh kín đạo lấy điện thoại ra xem thấy một dãy dài những cuộc gọi nhỡ của Minh ,tin nhắn cũng đầy trong hộp thư .Hà Anh lướt nhanh đến tin cuối cùng lưu trong hộp.
“Tối này anh sẽ đến nhà em”.Bây giờ đã xưng em rồi đây bạo dạn ghê cơ,cô cảm thấy mặt mình nóng lên với những xúc cảm kỳ lạ trong người khi đọc dòng tin nhắn đó ,Hà Anh thấy vui vì Minh không quên cô .Nhưng Hà Anh sợ vì không biết phải làm gì tiếp theo theo duổi một cuộc phiêu lưu tình ái ư co cảm thấy mình chưa thật sự sẵn sang cho việc đó ít ra là vào ngày hôm này .Nếu Minh đến vào tối nay thì sao nhỉ chắc là mình sẽ không thẻ đóng cửa nhốt cậu ta bên ngoài được và khi cánh cửa đã được mở thì nghĩ bằng đầu gối cũng có thể hình dung ra việc gì sẽ xảy ra trong căn nhà giữa một người đàn ông đang khao khát và một người phụ nữ cũng đầy khát khao.Không chưa được mình muốn có chút thười gian để suy nghĩ trước khi đi xa hơn trong mối quan hệ này Hà Anh đi đến một quyết định mà cô nghĩ là hợp lý nhất
-Này Hương – Hà Anh vẫy cô gái đi ngang qua .Một cô gái trẻ chưa lập gia đình nhưng đã có người yêu mới về công ty làm việc được hơn hai tháng .Một lính mới thực sự ngoan ngoãn dễ bảo chịu khó chăm chỉ cô ấy chơi không thân với Hà Anh chỉ gọi là có biết nhau thôi
-Chị gọi em – Hương hơi ngơ ngác vì sự hồ hởi trong giọng nói của Hà Anh
-Lại đây ngồi xuống chị hỏi nè .Có phải em sắp đi công tác hai tuần ở Đà Nẵng phải không –Vâng .Chieuf nay em đi .Sáng nay em cũng định nghỉ ở nhà để chuẩn bị nhưng phải hoàn thành nốt mấy hồ sơ mà sếp giao nên vẫn đến cơ quan-
-Đi luôn thế không sợ người yêu ở nhà bị đánh cắp mất à – Hà Anh trêu chọc cô gái nhỏ bằng cái giọng rất tự nhiên
-Dạ thực ra thì mai là em định cùng anh ấy về quê ra mắt nhưng tình hình này thì không được rồi –Hương thở dài than thở
-Việc đó quan trọng đấy tuyệt đối không nên trì hoãn kẻo họ lại nghĩ mình không thật lòng –
-Nhưng phải làm sao bây giờ hả chị -
-Thế này đi để chị đi thay em.Chị có nhiều kinh nghiêm trong lĩnh vực này .Cứ đưa hồ sơ đây chị xem chút là được –
-Vậy được sao – Hương tròn mắt không tin là vận may lại rơi xuống nhanh đến như vậy
-Sao lại không được .Ai hỏi cứ nói chị bảo em làm như thế .Quyết định vậy đi nhé –
Hương đưa bộ hồ sơ cho Hà Anh rồi chạy vù đi như thể cô đổi ý.Nhìn theo bóng dáng cô bé đó Hà Anh cười rũ ra một lúc rồi mới bắt đầu nghiên cứu bộ hò sơ Hương đưa cho .Công việc cũng chả phức tạp lắm chỉ là cùng giám đốc họp bàn thương thảo một hợp đồng mới với giám đốc nếu có gì khó chịu ở đây thì chỉ là gặp gõ mấy gã bụng phệ mắt hau háu mồm miệng đầy sặc mùi bia rượu thôi.Hương nó không thích cũng đúng ai mà thích thú cho được khi phải gặp gõ nói chuyện với hạng người đó cơ chứ ,chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đã buồn nôn rồi.
Hà Anh tranh thủ giờ nghỉ trưa dể chuẩn bị vài thứ đồ dùng quần áo cho chuyến đi công tác .May là Minh giữ đúng lời hứa là đến chỗ cô vào buổi tối nên Hà Anh không chạm mặt cậu ấy khi về nhà .Dù vậy cô cũng rất khẩn trương thu dọn thật nhanh mọi thứ cần thiết .Nếu Minh xuất hiên lúc này thì quả thật là chuyện sẽ rất rắc rối đây Hà Anh cam đoan là chàng trai đó sẽ đeo chặt lấy cô khó mà thoát đi được .May mắn là điều đó không xảy ra
Hà Anh là người lên xe sau cùng .Lần này cơ quan cô chơi sang thuê hẳn một chiếc xe du lịch sang trọng để đưa đón nhân viên điều này cũng nói lên tầm quan trọng của chuyến công tác này .Lúc xe chạy cô cứ ngoái đầu lại tìm kiếm ai đó ,nhìn những người khác đặc biệt là các nhân viên nữ được chồng con đưa tiễn Hà Anh cứ thấy ghen tỵ thế nào ấy.Suốt trên quãnh đường vào Đà Nẵng Hà Anh im lặng không bắt chuyện với một ai, cô cố ngủ bù cho đêm thức trắng vừa rồi
Hà Anh dứng tách khỏi đám đông cuồng nhiết với những vũ điệu trên sàn nhảy của khách sạn ,từ chối mọi lời mới khiêu vũ cùng .Cô thấy mệt mỏi và hơi đau đầu mấy ngày vừa rồi Hà Anh phải cố gắng lắm mới tập trung được vào công việc đầu óc cô cứ vơ vẩn thế nào ấy ,đúng là xa Minh dù theo cách nào cũng là một việc rất khó để chịu đựng.Cuối cùng thì công việc cũng hoàn thành hợp đồng cũng được ký kết nhưng Hà Anh thấy bản thân cứ dửng dưng chả có chút vui mừng nào cả giống như là bản hợp đồng đó là của một công ty khác kể cả lời hứa sẽ thưởng lớn của giám dốc cũng chả làm Hà Anh hứng thú thêm một chút nào .Vẫn biết rằng tiền bạc không phải là thứ quá quan trọng với cô nhưng dù thế nào đi nữa Hà Anh cũng không thờ ơ như vậy được.
Dàn nhạc sống trên sàn vừa chuyển qua một bài khác giai điêu rất du dương ánh đền cũng được làm cho dịu lại khung cảnh rất lãng mạn cực kỳ thích hợp cho những cặp đôi đang yêu .Hà Anh lại thấy bây giờ là lúc thuận tiện nhất để ra về mà không làm cho ai chú ý .Cô cầm lấy túi sách đi vòng qua phái sau lưng sân khấu để ra phái cửa được nửa đường thì có một bóng người chặn lại ngay phái trước ,loáng thaongs dưới ánh đền mờ áo Hà Anh nhận ra đó là một chàng trai
-Xin lỗi chị có thể khiêu vũ cùng tôi bài này được không – Giọng nói rất quen Minh đúng là cậu ấy rồi
Hà Anh chộp lấy tay Minh kéo cậu ấy lản vào trong góc ,cô sợ có ai nhìn thấy
-Sao ...sao Minh lại ở đây –Hà Anh mãi mới lựa chọn được cách xưng hô cho thật phù hợp
-Sao anh lại không được ở đây – Minh nheo mắt cười nhìn Hà Anh
-Minh ..thôi quên đi .Minh theo dõi Hà Anh đấy à –
-Theo dõi thì không đúng gọi là theo dấu đi .Mà sao em đi mà không nói với anh lời nào thế -
-Tại sao Hà Anh phải nói với Minh chứ-
-Vì ..vì sao ư.Vì chúng ta yêu nhau –Minh nói và Hà Anh thấy trong giọng nói cậu ấy tràn đầy vẻ nghiêm túc chân thành
-Không phải đâu Minh đừng hiều lầm .Hà Anh có chồng rồi chuyện đêmm đó chỉ là một phút yếu lòng .Hãy quên tất cả đi .Minh cũng đừng đến tìm Hà Anh nữa –
-Anh không quan tâm đến chuyện em có chồng hay chưa và anh không công nhận chuyện đêm vừa qua là một sai lầm đó là một trong những điều kỳ diệu nhất cuộc đời anh và anh thề sẽ bảo vệ điều kỳ diệu đó bằng mọi giá-Minh nói hơi to may mà không ai chú ý đến góc này của sàn nhảy
- Mình nói chuyện này sau nhé .Lúc này không tiện.Đi đi mà – Hà Anh xuống nước nài nỉ anh chàng cứng đầu này
-Vậy mình gặp nhau lúc nào –Giọng nói Minh dịu xuống
-Hà Anh sẽ liên lạc với Minh sau đi đi mà ngoan nào –
-Nhưng Minh chưa thuê phòng nghỉ lại mà –Minh nhe răng ra cười
-Đi thuê một phòng khó gì đau chàng trai đi đi – Hà Anh ra sức đẩy Minh ra phía cửa
-Chị ở phòng đơn phải không .Cho em tá túc một đêm đi –
-Không được ở đó không được đâu nhỡ ai biết thì sao –
-Thôi mà anh đi vội quá không mang theo nhiều tiền .Em nớ lòng nào để anh ngủ ngoài đường sao
-Cho đáng đời- Hà Anh bĩu môi cô đứng suy nghĩ một lát rồi cô đưa cho Minh chìa khóa phòng kèm theo một lời dặn
-Chú ý đi đứng đấy đừng để một ai nhìn thấy nhớ chưa-
-Ok anh biết rồi –Minh lăc chiếc chìa khóa trong tay rất điêu nghệ vẫy chào Hà Anh.Cô thở phào vì cho đến lúc này không một ai ở đây biết được cuộc gặp gõ bất ngờ giữa cô và Minh
Hà Anh chỉ ẩn khẽ là cửa phòng mở ra ,cô cứ tưởng Minh đùa hóa ra cậu ấy nói thật Minh dám vào vào phòng cô ngủ à
-A chị sao hôm nay đi nghỉ sớm thế .Không đi chợ đêm với tui em à-Mấy cô gái trong cùng cơ quan đi qua ríu rít nói cười
-Chị hơi mệt,vả lại cũng không thích các em đi chơi vui vẻ nhé – Hà Anh trả lời cho qua chuyện
Phòng của khác sạn là phòng ngủ nên không có bàn Minh ngồi luôn len chiếc giường duy nhất trong phòng cậu ta chỉ mặc đọc cái quần sịp cực kỳ tự nhiên như ở nhà .Hà Anh không khỏi cảm thấy khuôn mặt mình đỏ rực nóng bừng lên
-Anh chờ em mãi – Minh nhoài người kéo Hà Anh xuống giường .Tấm đệm êm ái trắng muốt chào đón cô.
(Hết Phần 9 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 10 )
Vắng Chồng III (Phần 10) (Tác giả: Sky)
VẮNG CHỒNG III
Tác giả: Sky
E-mail: hexiec2000***@gmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 10
Hà Anh cảm thấy vòng tay Minh ôm cô thật chặt ,thạt ấm áp vững chắc , đầy tin cậy giá như mình có thể ngả đầu vào khuôn lực đầy nam tính kia và quên đi tất cả chỉ có mình cùng anh ấy mãi bên nhau .Khi môi hai người chạm nhau Hà Anh đột ngột đẩy Minh ra ,cậu ta ngơ ngác mất một lúc moi thứ đang rất tuyệt cơ mà chẳng lẽ mình cảm nhận nhầm ư ,không đúng chắc chắn là không đúng
-Sao vậy- Minh lên tiếng hỏi cậu run lên vì hồi hộp
Hà Anh quay mặt đi để giấu khuôn mặt đang hồn rực lên ,hai vai cô rung lên vì kìm nén
-Minh mặc quần áo nghiêm chỉnh vào đi –
-Được thôi –Minh đồng ý một cách nhanh chóng Hà Anh lại một lần nữa có thêm thiện cảm vói chàng trai này .Quan hệ giữa hai người không đơn thuần là về các thịt ,cảm giác của Hà Anh đối với Minh không gióng như đối với các người tình trước đây của cô .Bọn họ đơn thuần chỉ là một công cụ để với bớt những đòi hỏi về mặt sinh lý đơn thuần của Hà Anh trong những ngày xa chồng nếu vì lý do nào đó mà phải bỏ đi cũng không tiếc .Chính vì thế mà khi Loan muốn Phong cô sắn sàng nhường lại cho cô bạn với một chút tiếc nuối như thể mất một món đồ chơi hấp dẫn .Với Minh thì mới có mấy ngày xa cách mà cô cảm thấy thời gian trôi thật chậm ,cô nhớ Minh đến cồn cào cả ruột gan không thể chủ động gọi điện nhưng Hà Anh luôn mong chờ Minh liên lạc với cô .Cậu ấy đến thật bất ngờ theo cái cách mà bất cứ phụ nữ nào cũng mong ước được như Hà Anh .Chỉ là cô không thể đi sâu hơn trong mối quan hệ này ,chồng cô dù anh ấy có lỗi nhưng vợ chồng với nhau mấy chục năm trời nói dứt tình là dứt sao.
-Hôm nay có phiên chợ đêm vui lắm Hà Anh muốn rủ Minh cùng đi – Chờ cho Minh đóng bộ nghiêm chỉnh xong
-Hay quá em cũng muốn đi chơi –Minh hớn hở đáp ứng ngày ,nhìn nét mặt cậu ta bây giờ trông thạt trẻ con hơn nữa lúc nãy vừa xưng anh bây giờ lại gọi chị xưng em
Hà Anh kéo tay Minh ra cửa khi hai người vừa ra khỏi phòng cô đột ngột quây người chạy người lại vào trong buống đóng chặt cửa ngồi bệt xuống sàn bật khóc nức nở
Minh đứng sững ngoài hành lang lại gục mặt xuống một lát rồi ủ ũ rời đi
Suốt đêm đó Hà Anh không ngủ được cứ thao thức mãi ,cô thật sự ân hận về cách xử trí thô bạo như thế nhưng chỉ có cách làm cho Minh giận cô thì cậu ấy mới không theo đuổi Hà Anh nữa .
Hôm sau ,hôm sau nữa khi chuyến công tác kết thúc Hà Anh không gặp lại Minh nữa không một cuộc điện thoại không một dòng tin nhắn.Dù buồn bã nhưng Hà Anh cảm thấy nhẹ nhõm đi đôi chút .Cô bắt đầu cuộc sống bình thường với một chút khác biệt đó là thường xuyên gọ điện hỏi thăm chồng ngày có khi đến hai bâ lần .Nhưng bây giờ cuộc nói chuyện giữa hai người không được vui vẻ như lúc đầu ,chồng cô vẫn không hề biết là cô đã biết chuyện vụng trộm của anh ấy nen thường xuyên nói những câu như rót mật nào là anh nhớ em nhiều lắm anh mong từng ngày được về bên em ,em khỏe không ,chăm sóc bản thân tốt nhé việc ở nhà anh nhờ cả vào em .Đôi lúc Hà Anh có nói bóng gió xa gần rồi hỏi thẳng chồng cô tự thú nhận chuyện ăn nem nhưng anh ấy luôn luôn tỏ ra mình vô tội .Hà Anh chưa nói dối chồng điều gì ,cô chỉ tự động nói ra nhưng nếu anh ấy hỏi thì cô sẽ nói .Sự thoái thác lảng tránh của người chồng vô tình dựng lên một hàn ráo chắn vô hình giữa hai người .Hà Anh lại một lần nữa thưa dần các cuộc điện thoại cho chồng may là bé Minh đã kết thúc kỳ nghỉ ở quê trở về nhà .Hai mẹ con lại quây quần tíu tít bên nhau ,chăm sóc bé Minh khiến cho Hà Anh bận rộn hơn ít có thời gian rảnh để suy nghĩ vẩn vơ nhung nhớ nữa .Trừ vào những này cuối tuần khi công việc không còn nhiều nữa thì Hà Anh lại nhớ về Minh dù cô luôn xua đi gương mặt Minh trong suy nghĩ .Thêm một điều nữa là sáng chủ nhật nào khi thức giấc Hà Anh cũng thấy một bó hoa hồng đỏ rực gài ở cửa chắc đó là sản phẩm của Minh cô không muốn và cũng không thể ném những bông hoa đó đi được.Cô đem vào nhà căm s trong hoa ,hoa tươi suốt cả một tuần và khi cánh hoa bắt đàu héo thì cũng là lúc Hà Anh nhận được những bông hồng mới.Hà Anh bắt đầu luôn dậy sớm vào sáng chủ nhậ để là người đầu tiên nhận lấy những bông hoa còn ướt đãm sương đêm .Minh chắc pahir cài nó vào cửa từ đêm .Hà Anh tạ bao biện cho việc đó bằng ý nghĩ là mình phải gỡ bó hoa ra thật nhanh nếu không hàng xóm nhìn thấy họ xì xào thì ngượng lắm
Có một tối thứ bảy Hà Anh thức rất khuya cô nằm trên giường nhưng không ngủ tập trung lắng nghe mọi thứ và khi nghe có tiếng xe máy ngoài đường Hà anh nhỏm dậy kín đáo đứng sau tám rem nhìn xuống .Đúng không thể nhầm lẫn đượcvẫn là chiếc xe máy mầu mận chín của Minh cậu ấy gõ bó hao hồng ở giỏ xe cài vào cửa ngước nhìn lên cửa sổ nơi Hà Anh đang đứng .Dù biết Minh không nhìn thấy cô nhưng Hà Anh vẫn lùi lại chờ cho tiếng xe máy xa dần cô mới xuongs nhà hé cửa lấy bó hoa mang vào nhà cắm vào lọ .Lần nào cũng là hoa hồng may mà cu Minh còn nhỏ nên không bao giờ thắc mắc là tại sao nhà mình lúc nào cũng có hoa tươi lại đẹp nữa
Cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua với Hà Anh cho đến một lần bé Minh bị ốm .Lần đó sau khi ở trường về tắm táp xong đang ăn cơm thì tự nhiên cu Minh kêu nhức đầu .Hà Anh vọi sờ trán con thấy nóng rực ,cô vội vã gọi xe đưa cu Minh vào việ .Kiểm tra sơ bộ bác sỹ nói cháu bé bị sốt dịch tình trạng khá nguy kịch .Nhìn con nằm thiêm thiếp trên giường mà Hà Anh thất xót cả ruột .Cô hết đứng lại ngồi bên ngoài phòng cấp cứu lo lắng đến cháy ruột cô muốn về nhà lấy thêm tiền và quần áo cho cu Minh nhưng lại sợ co tình huống phát sinh khi mình không có mặt ở đây .Cô gọi điện cho chồng để báo tình hình nhưng anh ấy không bắt máy ,thật đúng lúc a .Hà Anh gọi cho Loan cũng không được trả lời .Ngón tay cô dừng lại ở số của Minh ,dù hai người không liên lạc với nhau nữa nhưng cô vẫn lưu số cậu ấy trong máy .Chần chừ thoáng chốc Hà Anh bấm nút gọi .Chuông reo hai lần rồi tiếng Minh vang lên
-Chị có việc gì thế - Giọng Minh ấm áp dầy quan tâm
-Cu Minh ốm rồi – Hà Anh bật khóc khi nói
-Đợi chút em đến ngay chị đừng lo –Minh trả lời nhanh gọn như vậy rồi cúp máy
Chỉ 15 phút sau Minh đã đến bệnh viện cậu ấy bước vào khu cấp cứu vội vàng nét mặt lo lắng mái tóc chưa chỉa chuốt cẩn thận vẫn còn rối bú .
Mình đón nhận cái ôm của Hà Anh và để cô dựa vào vai mình khóc nức lên rồi nhẹ nhàng an ủi
-Ổn rồi không sao đâu .Minh vừa gặp bác sỹ cấp cứu cho bé .Qua được đêm này mọi thứ sẽ tốt đẹp –
-Nhưng nếu chẳng may –Hà Anh nói và lại nức lên
-Đừng nói xui rủi không có chuyện gì đâu –
-Ừm – Hà Anh gạt nước mắt ,sự có mặt của Minh giúp cô bình tĩnh lại
-Hà Anh phải về lấy chút đồ dạc cho bé .Nhờ Minh trông giúp cu Minh nhé – Hà Anh nhớ ra việc cần làm
-Ừm Minh ở đây để giúp mà .Minh có quen một số bác sỹ ở bệnh viện này .Minh sẽ nhờ họ quan tâm hơn đến bé-
-À chút nữa quên Minh cầm ít tiền để nhỡ đâu cần mua gì – Hà Anh lục túi xách định đưa cho Minh ít tiền
-Đưng lo Hà Anh đi nhanh lên Minh chuẩn bị cho việc đó rồi – Minh giữ tay cô lại rồi đẩy nhẹ Hà Anh ra phía cửa
Cô quay người bước đi cố gắng không ngoái đầu lại
Minh ở cạnh cô tối hôm đó và cả những ngày sau đó giúp Hà Anh chăm sóc cu Minh .Sự tận tụy của cậu ấy rất đáng ngạc nhiên tối nào Minh cũng bắt Hà Anh về nhà nghỉ để cậu ấy trông bé ban ngày cô chỉ cần đảo qua vài lần vào buổi trưa và chiều .Minh cũng rất tế nhị tránh mặt từ xa mỗi khi có đồng nghiệp hay người quen của Hà Anh vào thăm.Tất cả bọn họ đều không biết cậu ấy có tồn tại.Bệnh tình của cu Minh cũng dần dần khá lên ,chỉ một tuần là bé đã ăn được cơm và thêm một điều nữa là cậu nhóc đột nhiên trở nên cực kỳ thân thiết với Minh .Anh chàng này cũng rất thích trẻ con .Minh mua và mang vào bệnh viện rất nhiều lạo đồ chơi .Cu Minh mê tít quấn lấy cậu ấy suốt ngày .Thậm chí đến bữa cũng bắt Minh đút cháo cho mới chịu ăn.Tối đến còn bắt Minh kể cho nghe một câu chuyện cổ tích mới chịu đi ngủ .Khả năng kể chuyện của Minh cũng xuất xắc không kém gì hội họa .Minh kể chuyện rất hay ngay cả Hà Anh cũng thích mê dù cô đã qua cái tuổi trẻ thơ từ rất lâu rồi .Câu chuyện của Minh kể dù là cổ tích nhưng rất mới lạ và hấp dẫn Hà Anh chưa nghe bao giờ
Hôm cu Minh xuất viện Hà Anh mới biết Minh đã lén cô thanh toán toàn bộ viện phí .Tất nhiên là Hà Anh chả có cách nào để có thể bắt Minh nhận lại số tiền đó .Quan hệ giữa hai người bây giờ lại trở lại như xưa Minh bây giờ thường xuyên đến trường cu Minh học đón con giúp Hà Anh
Đứa bé được Minh đưa đi chơi vào cuối tuần ,nào công viên nước ,nào đi ăn kem .Tói nào cu Minh cũng đòi nghe một câu truyện cổ tích do Minh kẻ rồi mới chịu đi ngủ do vậy ngày nào Minh cũng rời nhà Hà Anh rất khuya nhưng hai người hoàn toàn không phát sinh bất cứ việc gì ngoài giwosi hạn bạn bè .Cả Minh và Hà Anh đều cố giữ tình cảm hai người như hiện tại
Hà Anh đến nhà của Minh để dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc mấy chậu cây trên sân thượng .Thật là trớ trêu Minh và cô vừa quen hơi bén tiếng nhau thế mà bây giờ đã xa cách gần nửa vòng trái đất.Minh sang Mỹ học một lớp mỹ thuật cao cấp gì đó .Hà Anh cố tỏ ra vui mừng để cho Minh yên tâm lên đường nhưng thực ra cô nhớ câu vô cùng .Trong những người tình của Hà Anh thì Minh là người cô ấn tượng nhất ,có thể cậu ấy không quá tuyệt vời khi ở trên giường nhưng là có cách ứng xử rất đàn ông trong cuộc sống,ga lăng nhẹ nhàng.Hà Anh thực sự tìm được một người dần ông thay thế người chồng booijbacj của cô đang ở nước ngoài .Nỗi nhớ Minh được thể hiện bằng việc cứ một tuầ 2 lầ cô qua nhà cậu ấy dọn dẹp quét tước giữ cho ngôi nhà luôn luôn ngăn nắp sạch sẽ phải dùng 2 tay mới kéo được cánh cửa nặng nề của căn biệt thự Minh đã mấy làn đề nghị cô cùng cu Minh đến ở cùng nhưng Hà Anh vẫn ngại dù sao đi nữa cô vẫn là gái có chồng .Dù chồng Hà Anh có phản bội cô sống chung với một người đàn bà khác nhưng Hà ANh cũng phản bội anh vậy là hòa hơn nữa giữa hộ còn có đứa con nữa .Hà Anh không bao giờ nghĩ mình có thể gây chút tổn thương nào cho bé.
Nén những suy nghĩ rối rắm trong đầu xuống Hà Anh bắt tay vào việc quiets dọn căn nhà của tình nhân.Cô đang ngó nghiêng xem cái chổi để ở chỗ nào thì cánh cửa phòng tắm bật mở.Nếu là một ngừoi đàn ông trần truông bước ra khỏi đó thì chắc là Hà Anh đã hét toáng lên và bỏ chạy ngay tắt lự nhưng đó là chỉ là một cô gái châu Á nhỏ nhắn với chiếc khăn tắm khoác hờ trên vai.Hai ngwoif phụ nữ nhìn nhau chăm chăm ,Hà Anh nhận ra cô ta cũng ngạc nhiên như mình vậy
-Chị là ai –Cô ta lên tiếng trước
-Tôi …tôi-Hà Anh lung túng không biết nói thế nào cô là gì của Minh nhỉ bạn không hơn thế ,vợ không đúng rồi .Cô chọn một giải pháp mang tính chất thỏa hiệp
-Tôi với cạu ấy là chị em họ-Hà Anh đỏ mặt khi nói thế -
Cô gái hơi nhíu mày như đánh giá đọ chân thực trong câu nói của Hà Anh ròi đưa tay ra bắt
-tôi là Ayumi bạn học của Minh hòi còn ở Tokyo.Minh nói rằng tôi có thể ghé qua nhà Minh bất cứ khi nào -
-Ayumi ,Tokyo-Hà Anh nhắc lại rồi thốt lên theo thói quen –Cô là người Nhật à -
-Đúng thế-Ayumi gạt đầu
-Cô nói tiếng Việt chuẩn quá -
-Có gì lạ đâu tôi đã học ngôn ngữ các bạn trong suốt 3 năm liền mà –Ayumi lồng tay vào chiếc áo phông dài tay màu xanh da trời rồi ngồi xuống ghế coi như kết thúc phần làm quen của hai người
-Hà Anh rát muốn gọi điện cho Minh để hỏi thêm nhưng vẻ tự nhiên của Ayumi khiến cho cô tin tưởng là cô gái này không nói dối.
(Hết Phần 10 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 11 )