ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: N/A
Dịch + biên: doccokiemmtịch
Phần 131
Ta sẽ … ngươi ( cuối )
“ Mời !!! “ Bởi vì có mỹ nữ ở đây nên Kim chi cũng làm dáng một chút, cúi chào đối thủ theo lễ rồi mới bắt đầu thủ thế.
Hướng Nhật đã sớm biết hắn mãi mê ngắm Sở Sở và đồ đệ, trong lòng giận vô cùng, muốn móc cặp mắt chó của hắn ra từ lâu, nên giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc đầy khiêu khích, thái độ rất khinh thường đối thủ.
Kim Thân Dân hét lên một tiếng, rốt cuộc cũng ko giữ được phong độ như nãy, đánh ra một quyền cuồng đạo, hắn đã bị thằng nhóc con đối diện chọc điên, một con kiến dám khiêu chiến với một con cự long, điều này với hắn là một nỗi sỉ nhục chưa từng có. Một quyền đánh ra này muốn dạy cho đối phương biết hắn ko phải là người dễ đụng vào.
Hướng Nhật nãy giờ vẫn bất động, tựa hồ như khí thế đe dọa nãy giờ kia ko tồn tại đối với mình.
Bên cạnh đó, An tiểu thư vẻ mặt vô cùng tàn ác, thậm chí còn cực kỳ hưng phấn khi nghĩ đến cảnh trả thù thằng tàn phế kia.
“ Bộp “ một tiếng, giống như lấy một vật thể cứng đánh vào người … Kim chi lúc này như bị xe tải đâm trúng vậy, bay đi với vận tốc còn nhanh hơn lúc tấn công, đáp xuống đất còn lăn thêm vài vòng mới dừng, cách chỗ lưu manh đang đứng đến 7 8 mét.
Cũng còn may cho hắn là ở trong phòng tập đất nệm lại rộng rãi, chứ ở chỗ khác chật chội mà nền cứng thì hắn bây giờ đã thành một vũng máu rồi. Và cũng vì như thế, bây giờ hắn bắt đầu thấy đau và thốn, nhất là ở chỗ bị đối phương đá trúng, cơn đau đi đến mọi ngõ ngách trong hẻm của hắn. Bây giờ trông hắn thật thảm thương, nhưng một con tôm luộc nằm co rút lại, tay ôm cứng ngắt cái khu vực ở dưới, ngay cả thằng em cũng chui vào trong mà trốn, thật là tội nghiệp a ( em tự nhiên cũng thấy thốn )
Thật ra là … Hướng Nhật ko dùng nhiều lực, nhưng vị trí đá thì hơi độc ác, cứ canh me thằng nhỏ của người ta ra mà sút.
Chỗ này mà bị thương, cho dù là cao thủ võ lâm tuyệt đỉnh võ công đầy mình đi nữa, cũng phải tịnh dưỡng một thời gian mới có thể hoạt động lại, nếu ko chỉ sợ thành “ bất lực”, lạng quạng là một bước đi vào thế giới thứ ba
Cái cảm giác này so với lúc đang “ quần quật” trên giường với đàn bà mà bị gãy ngang còn kinh khủng hơn nhiều, cái kia bất quá còn có chút cảm giác tê tái … còn chuyện này … ach … khủng khiếp quá !
An Tâm một lần nữa miệng chữ A mồm chữ O, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc “ Hoa mắt, nhất định là hoa mắt … “ Nàng ko tin rằng thằng kim chi lợi hại kia lại ko thể tiếp nỗi một chiêu của thằng tàn phế, cũng giống như bọn bảo vệ hôm qua vậy. Bây giờ thằng kim kim gì đó đang nằm lăn qua lăn lại rên hự hự … nếu ko phải tận mắt chứng kiến, nàng chắc chắn cho rằng hai người này đang diễn kịch …
Thạch Thanh trong mắt đã xuất hiện thêm nhiều tia kì dị, thực lực của tên cầm thú lão sư này so với trước kia càng trở nên cường đại hơn, vừa rồi đối phương một chiêu cũng chưa đánh xong đã bị hắn đạp nằm lăn lóc trên sàn. Xem ra khoảng cách của mình sao với hắn càng lúc càng xa, về sau càng phải cố gắng thật nhiều, chẳng biết bao giờ mới được lợi hại như hắn đây ?
Sở Sở trong lòng thì nghĩ đơn giản hơn nhiều, thấy lưu manh đánh thắng, vô cùng vui sướng, nhảy tưng tưng lại chỗ hắn, vừa nãy thấy đối phương hung hãn lao đến lưu manh nên nàng lại gần kiểm tra xem hắn có mất miếng thịt nào ko, hoàn hảo, hắn ko bị gì, lại còn đạp bay đối phương. Cái này cũng ko phải kỹ thuật gì ghê gớm chỉ là một phản ứng tự nhiên, nhưng lại vô cùng lợi hại, một cước đạp đối phương ra xa.
“ Hướng Quỳ, anh ko sao chứ ? Xương cốt có bị gì ko ? “ Sở Sở cẩn thận kiểm tra tay phải lưu manh, vì tối qua khi hắn về nhà đã thấy miếng băng gạc mới, hỏi ra mới biết đi trên đường vô ý quơ tay trúng cột điện mà nứt xương ngón tay phải vào viện băng bó lại, Sở Sở lo lắng hồi nãy hắn vô ý động tay phải nên mới xem xét cẩn thận.
“ A, chuyện vặt mà. Ta đâu cần dùng đến nó “ Nói rồi lấy cánh tay phải ôm nàng vào lòng, sau đó nhìn về phía cô nàng họ An đang đứng ngẩng ngơ ở một góc mà nói : “ An tiểu thư, chuyện chúng ta … coi như bỏ qua nha “
“ Hả “ An Tâm hồi phục tinh thần, ý thức được lời nói của đối phương lại thấy hắn đang ôm người con gái khác trong lòng nên cắn răng tức giận nói : “ Bỏ qua ? Ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày àh “
“ Có lầm hay ko ? Ngươi đã nói nếu ta thắng thì sẽ xóa bỏ, bây giờ đổi ý àh ? “ Hướng Nhật vô cùng bất mãn nói.
“ Đúng vậy, ta đổi ý đó, như vậy thì sao … “ An tiểu thư vô cùng căm hận, ko để ý đến người đang nằm trên mặt đất, bỏ chạy ra cửa quay đầu lại nói : “ Ngươi chờ đi, chuyện này ta ko để yên đâu”
“ Chờ một chút, An An “ Thạch Thanh đuổi theo, mặc dù nàng rất vui vì tên cầm thú sư phụ này đánh thắng, nhưng lại lo lắng cho cô bạn thân kia, một người rất cố chấp, lỡ như làm liều rồi gây chuyện đến hắn, nàng ko biết ăn nói với Sở Sở như thế nào.
“ Thạch Thanh, có chuyện gì ? “ An Tâm thấy nàng đuổi theo, trong lòng vui vẻ … chợt nhớ đến chuyện gì đó, vẻ mặt trầm xuống thấy rõ : “ Nếu vì thằng khốn kia cầu xin, thì ngươi nên từ bỏ đi, ta nhất định ko buông tha đâu “
“ An An, ngươi ko nể mặt bằng hữu … “ Thạch Thanh còn tính nói thêm gì nữa đã bị An Tâm cắt lời : “ Trừ phi ngươi trở về bên cạnh ta … còn có Sở Sở nữa, cả hai người trở về bên cạnh ta, nếu ko … ta sẽ ko tha cho tên khốn đó “ ( Kinh quá )
Lời này nói ra ko một chút do dự lại kèm theo âm lượng lớn nên ở đằng xa, Sở Sở và Hướng Nhật cũng nghe rõ, đối với nữ đồng chí An tiểu thư này, hắn cũng ko muốn thô bạo, vừa nãy nàng nuốt lời hắn đã ko chấp, bây giờ mở miệng ý muốn cướp đàn bà của hắn, nhịn nữa là trời đánh chết “ Tên biến thái nam ko ra nam nữ ko ra nữ kia ! Nói cho ngươi biết, Sở Sở là người đàn bà của ta, Thạch Thanh cũng là … là đồ đệ ta, ngươi mà có ý định gì với bọn họ, coi chừng ta đem ngươi hiếp xong giết, giết rồi lại hiếp ! “
“ Ta giết ngươi ! “ An Tâm hai mắt đỏ bừng đầy căm hận, xông tới tên tàn phế kia mà liều mạng, liền bị Thạch Thanh ôm lấy ko cho làm loạn, tuy ko nhúc nhích được nhưng hai mắt vẫn nhìn về phía lưu manh đầy căm hận.
“ Sư phụ, người sao lại có thể nói như thế ? “ Thạch Thanh quay sang nói với lưu manh, giọng đầy oán trách.
Hướng Nhật xấu hổ cười : “ Kích động, chỉ là hơi kích động… “ Thật ra thì … hắn cũng thấy hối hận vì đã nói ra những lời ấy. chuyện như vậy mà cũng dám nói ra, ko phải tự đưa đầu vào máy chém sao ? Quả nhiên, lời vừa nói xong, bộ phận bên hông thông báo với hắn rằng có một vật thể bén nhọn đang cấu xé da thịt hắn, tuy ko cảm thấy đau nhưng cũng nhận được sự uy hiếp.
“ Em ko thể nhẹ nhàng được àh ? “ Hướng Nhật cười khổ, mặc dù ko đau, nhưng vẫn phải làm thế để thỏa mãn sở thích ngược đãi của cô nàng.
“ Xứng đáng “ Sở Sở liếc mắt nhìn hắn “ Ai kêu ăn nói khó nghe làm chi “ Nói xong đẩy tay lưu manh ra “ Ta ra đó một chút, ngươi đứng yên ở đây, ko được lên tiếng, nếu ko tối nay ta lại qua phòng Thanh tỷ ngủ” Tiểu hồ ly lại nở một nụ cười, sau đó đi ra ngoài cửa với 2 người con gái kia ( mịa, chơi ko đẹp … )
Hướng Nhật buồn bực sờ cái mũi, hắn cảm giác được, câu nói cuối của nàng có phần uy hiếp, tuyệt đối ko thể do nàng nghĩ ra … rồi thêm chuyện sáng nay nữa … chắc chắn có bàn tay của đồ đệ Thạch Thanh nhúng vào.
Hướng Nhật kết luận … đồ đệ này thật ko dễ dàng đắc tội chút nào.
Đang lúc lưu manh đứng thở dài một mình thì 3 người kia cũng thì thầm to nhỏ với nhau, một hồi sau bắt đầu cười nói, nhất là An tiểu thư, hơn nữa một tay ôm lấy một người, thậm chí còn vuốt lên vuốt xuống nữa chứ. Hướng Nhật thấy vậy, hận ko đem nàng … đè ra hiếp xong giết quách cho rãnh nợ ( móa con này … )
An Tâm vẻ mặt vô cùng đắc ý nhìn tên tàn phế, động tác trên tay càng lúc càng đầy sự kiêu ngạo, thậm chí còn mò xuống bộ phận mẫn cảm nữa
Hướng Nhật tức muốn hộc máu, rõ ràng đàn bà của mình mà để nó chiếm tiện nghi như vậy, nhịn ko nỗi nữa muốn tiến tới gần.
Chẳng qua hắn chưa kịp đến gần thì An tiểu thư đã đi đến gần “ Tiểu tử, ta quyết định rồi, ngày mai ta sẽ dọn đến ở chung với ngươi ! “
An Tâm mặt vui vẻ khi nói xong câu này, ko để ý đến đối phương vì câu nói đó mà trở nên ngu ngốc …
(Hết Phần 131 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 132)