ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Dịch: Tranbaolong
Biên dịch: Teppii
Biên tập: Ooppss
Phần 189: Dễ dàng giải quyết hai kẻ chủ mưu
Sau khi thoát khỏi đám sinh viên bám lấy mình, Hướng Nhật nhìn đồng hồ, đã 22 giờ 10 phút. Xung quanh biệt thự của tên hề thân vương đã ít người qua lại, càng làm cho Hướng Nhật ngạc nhiên lẫn vui mừng là trong biệt thự không có lấy một ánh đèn, đây là một cơ hội tuyệt diệu.
Thừa dịp không ai chú ý, hắn lén lút đi tới một góc tối, sử dụng kỹ năng mới bật người qua tường rào bên ngoài biệt thự.
Nhẹ nhàng hạ người xuống bãi cỏ không một tiếng động, Hướng Nhật thầm hô may mắn, chủ biệt thự này không thích nuôi chó. Bởi vì lần này không như lần đầu tiên tại Bắc Hải khi hắn lẻn vào khu biệt thự Chân Long, ở đó có một vườn cây nhỏ có thể ẩn mình, căn biệt thự trước mặt ngoại trừ bãi cỏ ra thì không còn chướng ngại vật nào có thể ẩn thân, nếu một con chó lao tới thì khẳng định 100% là hắn sẽ bị lộ hành tung. Mà nếu ở nơi này có một ngọn đèn, hắn đã không thể đột nhật.
Nhờ vào bóng đêm, Hướng Nhật thuận lợi áp sát phía dưới cửa sổ của một căn phòng mà không bị phát hiện. Có lẽ vì chủ nhân ở đây rất tin tưởng vào đám vệ sĩ, hoặc là hắn không nghĩ tới việc có kẻ lớn mật dám lẻn vào cho nên xung quanh không có bất kỳ tên vệ sĩ nào canh gác. Hướng Nhật thật sự kinh ngạc, đồng thời cười đối phương ngu xuẩn. Ở bên ngoài biệt thự đối phương bố trí rất nhiều người, thậm chí ngay ngoài cửa lớn cũng có vài tên vệ sĩ to cao, lực lưỡng canh giữ, nhưng rốt cuộc đối phương lại không chú ý tới những khu vực quan trọng. Cái này không phải ngu xuẩn thì là gì?
Nghiêng đầu xem xét động tĩnh bên trong, căn phòng tối đen như mực, chỉ khi đứng tại cửa mới có thể nhìn thấy một tia sáng hắt tới và tiếng nói chuyện loáng thoáng.
Nín thở nghe ngóng một hồi, Hướng Nhật xác định trong phòng không có ai, tay trái nhẹ nhàng chống lên bệ cửa sổ như con báo nhảy vào trong. Để tránh kinh động đến người bên trong, Hướng Nhật hạ xuống bằng mũi chân, do đó hắn bị mất thăng bằng, thậm chí còn phải dùng đến tay phải chống lên tường mới có thể lấy lại thăng bằng, chỗ bị thương va vào tường đau nhói nhưng hắn vẫn cố nhịn.
Nhẹ nhàng tiếp cận nơi ánh sáng hắt ra, Hướng Nhật không dám lại gần hơn, chỉ núp đằng sau cánh cửa, nhưng như vậy vẫn có thể nghe rõ tiếng nói chuyện bên trong.
- Thân vương các hạ, ngài thật hiếu khách, chẳng những mời chúng tôi dùng bữa lại còn cho chúng tôi ở đây, tôi thật sự không biết phải cảm ơn ngài như thế nào.
- A, bằng hữu thân ái của ta, ngàn vạn lần không nên nói như vậy, việc này là việc ta nên làm.
Hướng Nhật nghe thế giật mình, lẽ nào bọn họ đã thông đồng với nhau, hay vốn là cùng một nhóm? Nghe giọng nói hẳn có ít nhất hai người bên trong. Hai giọng nói vừa rồi Hướng Nhật nghe rất quen thuộc, bởi vì hắn đều đã gặp qua, một người chính là thanh niên da trắng vừa tìm đến cửa trưa hôm nay để đòi lại cuốn sổ thì bị hắn đá gãy hai tay, người còn lại không cần phải nói chính là tên hề thân vương. Hướng Nhật đang lo phiền toái này chưa diệt xong thì phiền toái khác lại đang chờ, giờ thì có thể giải quyết cả hai cùng một lúc thật tiện.
Hắn nghe hai người nói tiếp:
- Thân vương điện hạ, ngài xác định ngày mai sẽ làm như vậy sao?
- Đương nhiên! Bằng hữu của ta, chẳng lẽ có vấn đề gì không ổn?
- Thực ra, ta có chút nghi ngờ, chẳng lẽ ngài không sợ sẽ gây ra chấn động quá lớn sao?
- A, bằng hữu của ta, không cần phải lo lắng, tại Paris ta có mấy vị bằng hữu, hơn nữa cảnh sát trưởng cũng là một trong số đó, ta nghĩ họ nhất định sẽ lo liệu chu đáo.
- Vậy ngài không lo phóng viên xuất hiện sao?
- Phóng viên?
Thân vương cười lạnh:
- Nếu tất cả các tòa báo đóng cửa, ngài cho rằng chuyện đó còn có thể xuất hiện trên báo chí sao?
- Thân vương điện hạ, ta không thể không bội phục sự dũng cảm cùng cơ trí của ngài.
- Ha ha….. Cám ơn bằng hữu của ta, ta phát hiện ta rất thích ngài! Nào, vì sự hợp tác ngày mai cụng ly!
- Cụng ly!
- Ha ha ha… bằng hữu thân ái, có một chuyện ta muốn hỏi ngài, chỉ không biết nên nói như thế nào.
- Đừng ngại, thân vương điện hạ….. Ngài có điều gì xin cứ nói.
- Là như vầy, xin lỗi cho ta nói thẳng, thực lực của ngài ta đã thấy qua, ta thắc mắc ai lại có thể làm cho hai tay ngài thành như vậy?
- Nói đến hắn, ta nghĩ thân vương điện hạ cũng không lạ gì.
- Ngài nói là…cái tên da vàng kia?
Tên hề thân vương giọng đầy vẻ không tin.
- Đúng vậy, thân vương điện hạ!
Giọng nói của tên da trắng đầy vẻ hận thù khắc cốt ghi tâm.
- Đồ chết tiệt! Chả trách tại sao đám người ta phái đi ám sát lại biến mất, thì ra là tên da vàng chó chết kia làm trò quỷ!
Tên hề thân vương oán hận rống lên, đột nhiên giọng nói xoay chuyển, hưng phấn hẳn lên:
- Nhưng cũng không quan trọng, chỉ cần qua ngày mai, chúng ta không cần quan tâm đến tên da vàng đáng chết kia nữa…..
- Chỉ sợ làm ngài thất vọng rồi, thân vương điện hạ yêu quý! Ngay bây giờ ngài cũng không cần quan tâm nữa, bởi vì…. ngài có thể sẽ xuống địa ngục du lịch!
Bất ngờ có một giọng nói xen vào, hai người đang nói chuyện đều nhìn ra cửa, còn chưa kịp gọi người, chỉ nghe thấy hai tiếng “sưu sưu”, chợt trên trán hai người đồng thời xuất nhiện một lỗ nhỏ bằng ngón tay, xuyên từ trán qua sọ tới ót. Dịch thể đỏ tươi cùng chất lỏng trắng như sữa tung tóe trên nền nhà.
Hướng Nhật xuất hiện tại cửa, khóe miệng nhếch nụ cười lạnh, đồng thời duỗi hai ngón tay ra. Kỹ năng mới thật quá tốt, có thể giết người vô ảnh vô tung! Chỉ có thể trách tụi mày trong phòng nói chuyện to tiếng, rồi ngay cả một tên vệ sĩ cũng không thèm lưu lại, thế nên có chết cũng không biết mình chết cách nào!
Từ lúc nghe đoạn đối thoại Hướng Nhật có thể khẳng định bên trong phòng chỉ có hai người, hắn nhanh chóng nghĩ ra phương pháp giết người nhanh gọn nhẹ, quả nhiên một kích thành công!
Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật quyết định êm thắm rút lui. Mặc dù sớm đã tính toán làm sao xử lý mọi khả năng có thể phát sinh khi bị đối phương phát hiện hay chứng kiến mình đang ra tay giết người diệt khẩu, nhưng hiện tại không một ai biết mình ra tay động thủ, nói cách khác không cần để ý tới đám người bên ngoài, mình nhân cơ hội này nên lặng lẽ rời đi. Hơn nữa giết chết quá nhiều người sẽ gặp phiền toái không nhỏ từ phía cảnh sát.
Dù sao hai tên chủ mưu cũng đã chết, chỉ còn lại đám tiểu lâu la cũng không làm nên trò trống gì. Vừa nghĩ tới đây, Hướng Nhật nhanh chân bước ngược vào căn phòng tối, nhảy qua cửa sổ theo lối cũ rời đi.
Chương 193: Cùng chung chăn gối
- Ngươi còn biết đường mò về cơ à?
Vốn tưởng cô nàng thư ký ngực bự sẽ khóa cửa, nhưng Hướng Nhật không ngờ khi vừa xoay thử nắm tay cửa một cái thì cửa mở ra. Vừa ló đầu vào hắn đã bị cô nàng trong bộ đồ ngủ vặn hỏi.
- Ừ, đã về.
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của cô nàng thư ký ngực bự cứ đảo qua đảo lại “vèo vèo” trên người mình, Hướng Nhật đột nhiên có một loại cảm giác hoang đường, giống như đàn ông đi ra ngoài ăn chơi trác táng bị vợ bắt tại trận.
- Á?
Phương Oánh Oánh nhăn mặt nhăn mũi khi nàng đột nhiên đến gần bên người hắn ngửi ngửi:
- Không phải vừa ra ngoài ăn chơi trác táng à? Sao trên người lại không có mùi son phấn, ngươi tiêu hủy "chứng cớ phạm tội" ngay từ bên ngoài rồi phải không?
Hướng Nhật giả bộ bất đắc dĩ nói:
- Thật ra ta định ra ngoài để giải quyết vấn đề sinh lý, nhưng ai ngờ lại gặp người quen, thế là bị bọn họ bám riết không tha, tới tận bây giờ mới thoát thân.
Phương Oánh Oánh hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẻ mặt cũng đã dịu đi:
- Ta khuyên ngươi không nên ra ngoài tìm loại đàn bà không đàng hoàng, nếu không gặp phải một con bệnh thì lúc đó tha hồ mà "sướng" thân.
- Đúng, đúng….
Hướng Nhật gật đầu không ngừng, sau đó hắn vừa nhìn cô nàng vừa nói:
- Tôi thấy vừa rồi cô đứng ở gần cửa, không phải cố ý chờ cửa tôi đấy chứ?
Thực ra, Hướng Nhật cũng chỉ hỏi bừa một câu cho có chuyện nói, hắn cũng không dám kỳ vọng cô nàng thư ký thật sự sẽ trả lời là nàng cố ý chờ hắn.
- Cố ý chờ ngươi?
Quả nhiên, trong giọng nói Phương Oánh Oánh đầy vẻ chế riễu.
- Ngươi nghĩ ngươi là ai? Nằm mơ giữa ban ngày à? Nên nhớ bây giờ là buổi tối!... Vừa rồi ta đang xem TV đến đoạn gay cấn, ai ngờ lại nghe thấy tiếng bước chân đáng ghét, cho nên...
Nữ thư ký kéo dài giọng ra, đột nhiên nàng ta chỉ về phía cái giá treo áo khoác ở gần cửa:
- Cho nên ta muốn dùng cái kia đánh ngất tên khốn kiếp nào đó dám quấy rầy ta xem TV, nhưng nó nặng quá ta không nhấc lên được…. Ngươi hiểu ý ta chứ?
Hướng Nhật nhìn thoáng qua cái giá treo quần áo bằng kim loại rồi rụt cổ lại:
- Cô thật sự tàn nhẫn vậy sao?
- Muốn thử cảm giác bị nó đập vào đầu không?
Phương đại thư ký trừng mắt, cơn tức giận lại bùng phát theo giọng nói của nàng:
- Còn nói cái gì là huynh đệ, đi ra ngoài chơi bời cũng không dẫn ta theo? Thế này mà gọi là huynh đệ à?
- Ta đi ra ngoài….. Cái chỗ đó hình như cô không thể đi cùng ta mà?
Mặt Hướng Nhật lộ ra vẻ kì quái.
- Chẳng lẽ nhất định phải tới những chỗ như vậy sao? Paris còn nhiều danh lam thắng cảnh mà, công viên Luxembourg này, đi thả bộ bên bờ sông Seine này, cung điện Louvre này, tháp Eiffel này…. Chúng ta đến chỗ nào mà chẳng được? Làm huynh đệ với ngươi thật sự là một sai lầm, không ngờ ngươi chỉ biết hưởng thụ một mình mà mặc kệ ta đợi ở chỗ này, ngươi nói đi, ngươi có phải là người hay không?
Hướng Nhật không biết nói gì nữa:
- ...... Cái này.... ta tắm rồi đi ngủ đây.
- Chờ một chút!
Phương Oánh Oánh gọi giật hắn lại, nàng vừa đi đến bên giường vừa nói:
- Áo ngủ ở trên giường, ngươi tắm rửa xong thì cứ mặc vào, sau đó thì đi ngủ đi.
- Ý cô là gì?
Mặt Hướng Nhật giống như rớt từ cung trăng xuống, hắn nhìn dáng người ngực "siêu" tấn công mông "tối" phòng thủ hấn dẫn đến mê người của nữ thư ký, đột nhiên giật mình một cái, mấy lời này của đối phương có thể hiểu đại khái là….
- Nể mặt ngươi không đi ăn chơi trác táng, đêm nay ta cho ngươi ngủ trên giường, nhưng không được vượt qua "ký hiệu" ta đánh dấu trên giường!
Phương đại thư ký nói xong, cả người đã nằm xuống bên cạnh cái áo trên giường, nàng kéo một nửa cái chăn che lại phần thân thể từ đầu trở xuống, sau đó không để ý tới nam nhân đang đứng như trời trồng ở đó nữa.
Hướng Nhật cảm thấy thật thất vọng, sau lại nhìn nữ thư ký trên giường dường như đã ngủ, từ đáy lòng hắn bỗng lại tràn ngập một cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có. Hướng Nhật còn nhớ rõ, mới một ngày trước quan hệ giữa hai người vẫn là hô đánh hô giết, nhưng không ngờ hôm nay đã chuyển biến tới mức “cùng chung chăn gối”, điều này không thể không làm cho hắn cảm thán, thế sự trên đời thật sự biến hóa khôn lường..
Cầm chiếc áo ngủ màu bạc làm bằng tơ tằm từ trên giường vào phòng tắm, có lẽ bởi vì nghĩ đến chuyện sắp được ngủ cùng giường với nữ thư ký nên tâm trạng Hướng Nhật rất kích động, hắn gần như chỉ mất mấy phút đồng hồ để giải quyết vấn đề vệ sinh thân thể, trong khi trước kia phải mất đến nửa giờ.
Có chút khẩn trương, Hướng Nhật bò lên cái giường xa hoa to rộng, xốc chăn lên, lẩm bẩm vài câu rồi định chui vào, nhưng hắn lại phát hiện một “ký hiệu” đặc biệt ở giữa giường -- một cái quần lót hình chữ “T” đã bị tháo tung ra, chỉ có một dải dây thật dài đi cùng với một mảnh vải nhỏ nằm trên đó, nhưng Hướng Nhật liếc mắt một cái là nhận ra đây là món đồ hồi sáng hắn cầm trên tay và đã bị nữ thư ký lớn tiếng chất vấn.
Lắc đầu cười khổ, động tác của Hướng Nhật cũng cẩn thận hơn rất nhiều, hắn sợ sẽ chạm phải cái “ranh giới” kia.
- Này, cô ngủ chưa?
Có một cô nàng xinh đẹp sở hữu bộ ngực 36F mê hồn nằm bên cạnh, hơn nữa còn là loại đồng tính luyến ái, Hướng Nhật không thể không nghĩ đến chuyện bậy bạ. Hắn cứ nhắm mắt là trong đầu lại hiện ra những cảnh tượng mà trẻ em bị cấm xem, nếu muốn chìm vào trong giấc ngủ có lẽ đó không phải là chuyện dễ dàng. Toàn thân nóng hừng hực như phát sốt, Hướng Nhật đành mượn việc nói chuyện nhằm quên đi mấy hình ảnh "cấm trẻ em" trong đầu, hy vọng giảm bớt được phần nào trạng thái sung mãn hung tợn của "tiểu đệ đệ".
Đáng tiếc đáp lại hắn chỉ là cái lưng yên lặng của nữ thư ký, nàng hình như đã ngủ say, một chút phản ứng cũng không có.
Hướng Nhật thử gọi lại lần nữa nhưng vẫn không có kết quả, hắn bèn chuyển sang cái giọng ai oán nghe mà buồn nôn:
- Oánh Oánh, Oánh Oánh ơi, Tiểu Oánh Oánh….
- Ngươi đang gọi hồn à?
Phương Oánh Oánh xoay người lại, bây giờ nàng đầy một bụng tức, đồng thời cũng có chút hối hận, sớm biết thế này đã không cho tên kia ngủ trên giường, chính mình vừa mới ngủ thiếp đi chưa được bao lâu, bị hắn gọi như vậy thì cơn buồn ngủ cũng biến mất tiêu.
- Đâu có, chỉ là muốn xem cô ngủ hay chưa thôi mà.
Nhìn nữ thư ký vẻ mặt oán giận đang trừng mắt nhìn mình, Hướng Nhật ngượng ngùng nói. Đột nhiên con mắt hắn sáng rực, bởi vì mặc áo ngủ, cho nên khi đối phương xoay người lại đối mặt với hắn thì trước ngực lộ ra một khoảng lớn da thịt đầy đặn trắng như tuyết, mũi hắn cũng ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ như nàng vừa tắm rửa xong, Hướng Nhật nhịn không được nuốt nước miếng cái ực.
- Nhìn cái gì!
Phương Oánh Oánh cũng chú ý tới ánh mắt láo liên của đối phương, nàng lấy tay kéo áo ngủ che đi phần da thịt mê người vừa lộ ra, sau đó trừng mắt:
- Rốt cuộc ngươi gọi ta làm gì, không có việc gì thì đừng ồn ào nữa, để yên cho ta ngủ!
- À…. Thực ra ta định hỏi cô một chuyện, cô không mặc quần lót chữ “T” sao?
Hướng Nhật hỏi ra những lời này thì đã sẵn sàng chuẩn bị đón nhận lửa giận của đối phương.
Không ngờ trên mặt nữ thư ký cũng không có chút ngượng ngùng nào, nàng vẫn thản nhiên nói:
- Chật lắm, mặc vào chẳng thoái mái chút nào.
Tiếp theo nàng lại không nhịn được nói tiếp:
- Ok chưa, cũng muộn rồi, có chuyện gì ngày mai nói, ngủ thôi!
Vừa nói xong nàng xoay lưng lại.
- Nhưng tôi không ngủ được.
Giọng nói của Hướng Nhật đầy vẻ oán giận, thật ra hắn cũng chỉ muốn trêu đùa nữ thư ký, nhân tiện xem có thể chiếm chút tiện nghi nào không:
- Cô nghĩ thử xem, tôi là một nam nhân bình thường, mà cô lại là một nữ nhân vô cùng hấp dẫn, nếu tôi có thể ngủ một cách yên ổn thì tôi còn được coi là nam nhân hay không?
- Ngủ không được đúng không?
Phương Oánh Oánh ngồi nhổm dậy, nàng quay lưng về phía hắn, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười khó hiểu.
- Có lẽ ta có thể giúp ngươi.
- Giúp tôi? Giúp như thế nào?
Hướng Nhật có chút ngạc nhiên, nhưng đồng thời trong lòng lại càng mong chờ điều gì đó.
- Ngươi không phải muốn giải quyết vấn đề sinh lý sao? Ta có thể giúp ngươi!
Phương Oánh Oánh nhấn mạnh thêm một lần nữa, sau đó xuống giường.
- Thế này…..
Hướng Nhật ngẩn ngơ một lát, rồi lập tức mừng như điên, hắn liên tục xoa xoa hai tay nói:
- Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?
Tuy trong miệng thì nói ngại, nhưng ánh mắt hắn lại lộ ra vẻ khát vọng mãnh liệt.
- Không cần ngại.
Phương Oánh Oánh mò mẫm cái gì đó trong góc phòng, miệng thì thản nhiên nói:
- Ta nhớ chỗ này có vật gì đó giống như cây gậy, nếu như có thể đánh ngươi bất tỉnh, ta nghĩ ta ngủ ngon được rồi.
Hướng Nhật lập tức nghẹn lời, hắn cứ tưởng cô nàng thư ký ngực bự tình nguyện chủ động hiến thân, cùng mình làm cái chuyện kia…. Thì ra là như vầy, hắn chỉ đành cười khổ nói:
- Không cần tìm nữa, tôi im lặng mà ngủ là được chứ gì.
(Hết Phần 189 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 190)