TÁM
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 16
Tám ngủ một giấc bẫm, nên hốt hoảng khi tỉnh dậy quờ tay không thấy tôi đâu. Đến khi nghe tiếng tôi hỏi từ phía ngược lại thì Tám có vẻ gắt gỏng : chớ ông làm gì ở dưới mà nằm xoay ngược đầu lại. Tôi tủm tỉm cười, Tám lầu bầu : nhìn mặt nham nhở thấy ghét.
Tôi vuốt giận Tám nên con cà con kê nói vô : chớ bà ngủ vùi, nằm một mình chán ngấy, tui phải kiếm chiện gì coi chờ bà dậy chớ. Tám hứ một tiếng quẹo đeo, ra điều chê trách : nhìn gì hổng nhìn, đi nhìn tầm bậy. Nói xong, Tám khép chặt hai giò lại, quay ngoắt đi, chìa mông ra phía tôi.
Biết Tám lẫy, tôi phải xuống nước năn nỉ : chèn ơi, người sao dễ hờn chi dzậy hổng biết. Thì em ngủ, tui dòm cũng là còn nguyên đó, có mất mát đi đâu mà em nhăn. Chớ hổng lẽ em bắt tui nằm ngó lăm lăm nét mặt em thì lâu kè kè sốt ruột dữ.
Để giải hòa, tôi áp tới ôm lấy Tám. Chị nàng vùng vằng né tránh và đẩy xô. Tôi ôm chặt lấy Tám, chị nàng giẫy đùng đùng, tôi phải khóa chặt hai cánh tay Tám bằng cái ôm xiết, Tám mới hết cục cựa, nhưng vẫn càm ràm : người ta ngủ mà đi dòm tào lao, bộ nó ngộ lắm sao mà cha nào cũng say sưa ngắm mê ngắm mệt.
Tôi nói lụng bụng mà hai bàn tay phải mò kiếm vú Tám bóp tha, một lúc Tám mới nguôi ngoai. Tám biểu tôi : bất đắc dĩ mình đụ nhau là đủ rồi, anh đừng tọc mạch dòm chỗ đó hoài, dị lắm. Tôi câu mâu hỏi lại : sao em gọi là kỳ, nó đẹp chớ có xấu xí gì cho cam mà em giận lẫy nó.
Tám phụng phịu : nhưng mà em không thích, chỗ đó chỉ để nắc nhau thôi, còn thì đừng dòm. Tôi cười hề hề xí xóa lỗi : em nói ngộ dữ, trời sinh ra chỗ đó lắc léo là cốt để đàn ông nhìn. Em nghĩ coi có tía nào lấy vợ dzìa mà chay tịnh hổng dòm nó hun. Phương chi người ta ví nó như bông hoa, như cánh bướm, như quả thị, như con dấu, đàn bà làm sao hiểu nổi vẻ đẹp ẩn lậu bên trong của nó mà phê với phán.
Tám có vẻ chưa thuyết phục nên cãi : anh khen hà rầm là tại mấy cha ham dòm chớ đâu phải nó quyến rũ mấy cha. Bất quá nó là chỗ để tụi tui đí đái, còn hơn nữa thì để có nơi cho thằng nhỏ chun ra, mấy cha lợi dụng làm tùm lum rồi còn ca còn kệ.
Tôi bắt cười muốn chết nên phải vội bụm tay vô miệng để Tám khỏi tự ái. Vậy mà Tám cũng quặc tôi : tui nói hổng phải sao mà ông còn chúm chím chọc quê tui. Tôi đành phải ôn tồn giảng cho Tám hiểu : nào anh có nói là em sai đâu, nhưng em nói chưa đủ. Nè, em nghe coi, đàn bà lấy chồng để làm gì, nếu hổng phải để khoe những của sâu kín trong người.
Tám khăng khăng đôi chối : ai khoe, tại các ông ngay đêm đầu tiên về đòi lột hấp tấp. Tụi tui sợ thấy mẹ mà mấy cha cứ hết lột áo lại lột quần. Cha nào cũng tươm tướp bợ dzú, bợ hông và khen rầm trời rầm đất. Tụi tui điếng hồn thì nào mấy cha bóp, mấy cha tha. Nói thiệt lúc đó muốn đạp mấy cha lọt sàng cho rảnh, chớ chi mà phá dữ tợn hổng biết.
Tôi cười khì khì hỏi mắc mỏ : rùi có đạp được hôn ? Tám có vẻ bẽn lẽn lí nhí đáp : ở đó mà mấy cha cho tụi tui đạp. Cha nào cũng khóa tay, khóa giò tụi tui rùi còn hun, còn hít, thậm chí tụi tui sợ chết cha mà mấy cha cứ xấn xổ đè đại ra mè nheo đòi ngậm ti, đòi bú dzú.
Tám kể một thôi một hồi, tôi lâu lâu lại đót vô chọc : thì họ bú để họ bú, sao mấy bà lại xuội lơ ? Tám hục hặc : chớ ông nói tui phải làm sao. Lưỡi mấy ông như lưỡi lằn, lưỡi mối, chọt bậy tứ tung, tụi tui nhột đành buông xuôi, chớ càng chống cự, mấy cha càng hung dữ.
Tôi ra vẻ biết lỗi nên nhỏ nhẹ nói với Tám : em nói đúng, tại tụi anh nhịn thèm lâu ngày nên thấy dzợ là áp tới làm hung. Nhưng chính chỗ đó mà tụi mình thương nhau đậm. Em nghĩ coi, khi không hai người dưng khác họ ở tận đâu đâu đùng cái thành vợ thành chồng. Rồi cũng chính cái chỗ mà em lơ là coi như nơi đi tiểu thì tụi anh lại cho đó là thiên đường hạnh phúc.
Tám lổn nhổn than : hạnh phúc mẹ gì, mấy cha tấn đau chết cha, lại còn chảy máu nữa, ở đó mà thiên đường. Tôi cũng cãi chày cãi cối : thì tại lần đầu bóc tem nó phải rách chút đỉnh chớ, nhưng sau đó thì em có thấy sướng hôn. Tám khè khè khịt mũi bác lời tôi : sướng gì mà sướng, ngay đêm đầu mấy cha đè con người ta tới hai ba lần, rát ơi là rát, sướng chỗ nào.
Tôi chọc Tám : em nói hổng sướng, chớ sao tui mới hun và bú sụt sụt em đã gào lên đòi nắc là sao. Tám trẽn quá nên nói lảng : nói chiện với anh nghe lãng nhách. Anh móc, anh cào, anh măn, anh vọc rùi anh bú, anh nút, tui chưa kêu làng kêu nước là may. Nói thiệt, thịt da tụi tui mà mấy cha xủi hoài xủi miết, tui nghĩ dẫu có là cái xe bu đô dơ hay cái cái bốp cát, mấy cha nhủi hoài cũng móp nữa là.
Tôi nhâu nhâu hỏi Tám : đâu móp chỗ nào đâu, hay ngược lại nó phình ra là khác. Tám gạt phăng đi : thôi, nói hổng lại cha đâu. Nằm hoài sao, lo dậy mà kiếm chút bỏ bụng chớ. Rồi Tám xô tay mò vú của tôi ra, dứt khoát ngồi lên. Tôi cũng phải làm theo.
Tôi nhanh nhẩu nói với Tám : em ở nhà, để anh chạy ra mua món gì về ăn luôn. Tám chưa kịp trả lới thì tôi chêm liền : nhà hổng có ai, em cứ ở truồng cho mát, anh chạy về liền. Tám lụng bụng, có vẻ không khứng nhưng rồi cũng lửng lơ. Tôi nhìn Tám đứng lừng lững với vóc người đẫy đà, hai vú cương mọng và chỗ háng lông mọc sum suê, tôi quét một vòng tay gạ : hay là mình nhịn một bữa đi, anh thấy em như dzầy, anh hổng thấy đói nữa.
Tám phải vội đun tôi như đun chiếc xe thổ tả hết xí quách : thôi mà, đi cho rùi. Chút dzìa rùi mằn lại, sao mà ham hố chi, ham hố dữ, hổng biết ! Tôi cun cút bước đi mà mặt còn quay nhìn lại, Tám giỡn lấy hai tay che lấy vú : tui che rùi, yên chí đi đi. Tôi giỡn lại : em che dzú chớ còn cái gì em lại để thè le ra kia.
Tám quính quíu, xóc tay lùm xùm che chỗ này, chỗ nọ. Tội nghiệp, tay thì chỉ có hai mà của nả thì đến ba nên chị nàng luộm thuộm che hoài vẫn không xuể. Tôi cười rần rần, đi lui và hai tay múa chọc Tám : tui đi nghe, ở nhà rửa sơ chút, tui dzìa tụi mình ăn liền. Tám hườm hườm khi nghĩ ra chỗ móc méo của tôi nên phụng phịu : có nhiu, nói hoài.
Tôi rút nhanh như chớp. Tất ta tất tưởi dzọt ra ngoài đường, lòng phớn phở nghĩ lo mau quay về để Tám mong.
(Hết Phần 16 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 17)