VÔ SĨ ĐẠO TẶC
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc
Dịch: xbntx
Biên tập: xbntx
Quyển 4: Đoan Mộc Gia Tộc
Chương 52: Thiên Không Thành
Cổ Diêu khi nghe Philip nói từ ”Ninja” thì không khỏi cảm thấy lạnh người.
Thích khách có cách chia cấp bậc như sau Thích Khách Học Đồ,Kiến Tập Thích Khách,Sơ Cấp Thích Khách,Trung Cấp Thích Khách,Cao Cấp Thích Khách,Tiềm Phục Thích Khách,Ám Dạ Thích Khách,Tật Phong Thích Khách,Liệp Nhân Thích Khách,Diệt Sát Thích Khách,Truy Hồn Thích Khách,ảnh Thích Khách,Nhẫn Giả<@Ninja>
Ở La Áo đế quốc, thích khách có nhiệm vụ trọng yếu là tiêu diệt các nhân vật trọng yếu của kẻ địch, am hiểu ẩn hình, tinh thông ám khí và độc dược, thích khách và các chức nghiệp khác không thể so với nhau được, bởi vì họ chỉ luyện tâm và nghiên cứu về kỹ xảo giết người.
Có lẽ không có được lực công phá như ma pháp sư, không có khả năng tác chiến của kỵ sĩ, sức mạnh của chiến sĩ, khả năng công kích từ xa của xạ thủ, nhưng thích khách luôn có thể dùng cách đơn giản nhất, không hề hoa mỹ cướp đi sinh mạng của kẻ địch, bởi vậy đây cũng chính là một nghề nghiệp gây ra ảnh hưởng kinh khủng, cho dù là sau khi La Áo đế quốc tan rã mọi người vẫn không hề giảm bớt sự kiêng kỵ đối với thích khách.
Mà Ninja <@Tiểu đệ thấy dể Ninja hay hơn nhẫn giả, mọi người thấy để từ nào hay hơn thì có thể vào mục luận bàn góp ý cho đệ!>, lại chính là thích khách có đẳng cấp cao nhất, những phương pháp và kỹ thuật giết người không có cách nào mà không tinh thông, đạt đến trình độ này thì có thể lấy đầu của tướng lĩnh giữa ngàn quân.
Khó trách nàng có thể tiến đến gần Philip như thế.
Sư phụ chọc giận một tế phẩm đáng sợ như thế, sợ rằng ăn ngủ không yên, luôn phải né tránh ẩn núp.
Philip sau khi đã bỏ xa Ngả Mã thì dừng cước bộ lại, lão hiểu rõ mình gặp phải chính là một siêu cấp cao thủ:”Tốc độ của ta so với Ngả Mã nhanh hơn một chút, nhưng nàng lại tinh thông phương pháp truy tung, ta mang theo hai ngươi vướng víu chân tay, khó mà thoát khỏi nàng hoàn toàn được, chúng ta phải lập tức chia tay ở đây.”
Nghe Philip nói xong, Cổ Diêu không biết phải làm thế nào cho phải, vị sư phụ này đã chiếu cố hắn không ít, đột nhiên giờ phải chia cách hắn cho chút không thích ứng được.
“Yên tâm chỉ là tạm thời mà thôi, Tiêu Dao Vô ảnh của ngươi chỉ đạt đến tầng thứ hai, không có khả năng xuất sư, nghe đây, cứ tiếp tục đi thẳng về phía tây, thẳng đến ‘Thần Vực’, sau đó trên đường đi làm ký hiệu, đợi sau khi sư phụ lừa Ngả Mã đi sẽ quay lại tìm ngươi! Nếu nàng muốn xuống tay với ngươi thì sẽ tốn chút thời gian và sẽ bị mất dấu ta, cho nên nàng sẽ không làm việc ngu xuẩn thế đâu, cho nên ngươi không cần phải sợ hãi, cứ toàn lực chạy trốn là được!”
Philip nói xong giao Hàn Đan cho Cổ Diêu, rồi đẩy phía sau hắn một cái.
Một kình lực mạnh mẽ nhưng nhu nhòa truyền khắp toàn thân hắn, Cổ Diêu cứ như môt con chim lớn bay lên trời, lướt thẳng về phía trước, còn Philip thì lại chuyển sang một hướng khác.
Không bao lâu, Ngả Mã cũng đuổi tới, lập tức cảm giác được điểm dị thường, do dự một chút rồi hừ lạnh một tiếng nói:”Tiểu ô quy, xem như ngươi may mắn!”
Đúng như Philip sở liệu, nàng bỏ qua Cổ Diêu, hướng sang Phương hướng của Philip mà đuổi theo.
Nhờ sự trợ giúp của Philip, Cổ Diêu bay trên không trung được gần hai dặm mới hạ xuống đất. <@Làm như chim vậy bay lần 2 dặm =.=’>
Cổ Diêu chạy như điên cuồng cứ như là ‘Thần Điêu’. <@mọi người chắc cũng biết Thần Điêu, đi xe máy nếu có nghe điện thoại dd thì tốt nhất là dừng lại tấp vào lề để tránh đồ mất tật mang!>
Hắn đã tiến vào tầng thứ hai của Tiêu Dao Vô ảnh, đã có chút thực lực, Hàn Đan lại có vóc người nhỏ nhắn, hắn ôm trong lòng cũng không cảm thấy trầm trọng lắm.
Ngoại trừ tâm pháp, Philip dạy cho hắn kỹ năng đầu tiên chính là một tuyệt kỹ ‘Khinh Công’. Đối với đạo tặc mà nói thì sau khi thất thủ mà lại không thể chạy thoát được thì chỉ có con đường chết cho nên khinh công không thể nghi ngờ chính là tuyệt kỹ quan trọng nhất của đạo tặc. Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu <@giữ được rừng xanh không sợ thiếu củi đốt>, nếu như cái mạng nhỏ cũng không giữ được thì chuyện khác khỏi phải nói chi nữa.
Khinh công của Tiêu Dao Môn có tên là Tiêu Dao Du, Cổ Diêu mới tập được căn bản, nhưng hắn lại có được đấu khí của Tiêu Dao Vô Ảnh tầng thứ hai trợ giúp cho nên có thể nhảy xa năm sáu bước, cũng không phải là quá chậm, ít nhất có thể so với một con ngựa bình thường. <@Chạy nhanh như ngựa mà còn chê -.-‘>
Cổ Diêu dù sao cũng chỉ mới tiến vào tầng thứ hai của Tiêu Dao Vô Ảnh, đấu khí có hạn, chạy một hơi hơn ba mươi dặm rốt cục cũng phải hết hơi, dừng lại.
Đứng thở như trâu, Cổ Diêu quay đầu lại, không thấy Ngả Mã, tâm trạng lúc này mới yên tâm một chút. Xem ra sư phụ dự liệu chính xác, nếu không bà điên kia với tốc độ của một Ninja đã sớm đuổi kịp hắn.
Nghỉ ngơi một tí, đợi đấu khí khôi phục, Cổ Diêu mang theo Hàn Đan tiếp tục lên đường.
Lần này hắn không chạy như điên nữa mà chầm chậm thong thả đi, tốc độ không bằng vừa rồi, đấu khí cũng không dễ dàng suy kiệt, thuận lợi cho việc đi đường dài.
Quả đúng như thế, lấy toàn lực vận dụng Tiêu Dao Du để chạy trốn thì không có ai có thể đuổi kịp nhưng tiêu hao sức lực cũng rất nhiều.
Trước nay học nghệ đều là ở khách điếm, đây là lần đầu Cổ Diêu thoải mái tung hết sức lực, lúc trước do phải liều mạng chạy trốn nên nào có tâm tư thưởng thức. Lúc này cảm nhận được tiếng gió vù vù bên tai, cảnh vật hai bên liên tục giật lùi, cảm giác này khiến cho Cổ Diêu hưng phấn. Võ công quả nhiên là tuyệt diệu.
Trên đường dừng lại mấy lần, đi hơn trăm dặm thì đến một cái trấn nhỏ, Cổ Diêu có chút uể oải. Liên tục sử dụng đấu khí mặc dù không phải kịch liệt chiến đấu, nhưng đối với hắn cũng là quá tốn sức, cần phải nghỉ ngơi thật tốt mới có thể hồi phục sức lực, vì vậy dùng tiền của Philip đưa cho mua một con tuấn mã, tiếp tục “Tây Tiến”.
Trên đường, Cổ Diêu vẫn cần cù luyện đấu khí, nhưng không có sự chỉ điểm của Philip nên tốc độ tiến bộ chậm hơn một chút.
Cứ như thế qua tám ngày, sau khi qua ba thành thị, Cổ Diêu chợt phát hiện người đi đường nhiều hơn. Đi một lúc là có thể gặp phải một vài người độc hành hoặc một nhóm ba đến năm người đi chung, thậm chí là cả một đoàn người. Đa số những người này đều là thanh niên tuổi từ mười sáu đến hai mươi, có nam có nữ, trong đó có vài người nhìn qua võ công cũng không thấp.
Có lẽ là võ sĩ tự do, nhưng Cổ Diêu lại gặp được vài người có huân chương, ví dụ như hắc thiết có cấp bậc cùng với kỵ sĩ và chiến sĩ, cùng với tinh cấp ma pháp sư.
Phải biết rằng hoàng gia hộ vệ của Đoan Mộc gia tộc cũng chỉ có trung cấp thủy chuẩn mà thôi, có được huân chương, cho dù là cấp bậc có là hắc thiết chiến sĩ kỵ sĩ, hoặc là tinh cấp ma pháp sư thì cũng có thể làm một tiểu độ trưởng.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện nhiều huân chương vũ giả như thế, mà lạ không thiếu các bạch ngân chiến sĩ hoặc kỹ sĩ, tam cấp ma pháp sư hoặc các vũ giả cùng cấp bậc. Những người này ở tại một thành thị có thể nói là có một địa vị nhất định, càng khó thể tin là đó lại là những người còn rất trẻ, tiền đồ vô lượng, chắc chắn sẽ trở thành những đối tượng được mời chào của các thế lực lớn.
Không chỉ riêng gì mấy đại lộ, mà trên các con đường nhỏ cũng có nhiều người như thế, tựa hồ như là khác nơi xuất phát nhưng lại cùng một mục đích.
Cổ Diêu chú ý đến các dấu hiệu trên trang phục của họ, rất nhiều người đến từ các địa phương ở gần đây, xa xôi đến mấy vạn dặm như Khai La Duy Á cũng có.
Thoáng cái xuất hiện nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi từ khắp nơi khiến cho Cổ Diêu vô cùng kinh ngạc.
Rất nhiều thương nhân mở tạm các tiểu quán ở ven đường, bán các loại quà vặt, trang sức, hoặc cung cấp thực vật và nước, sinh ý rất tốt.
Cổ Diêu cũng cảm thấy khát, liền dừng ngựa đến một quán trà ngồi xuống, sau khi uống hai chén trà, thuận tiện hỏi:”đại thúc, nơi này sao lại có nhiều huân chương vũ giả như thế, bọn họ muốn đi đâu vậy?”
Trà tứ lão bản kinh ngạc nói:”Tiểu ca, ngay cả việc này ngươi cũng không biết sao? Thời gian chiêu sinh hằng năm của thần thánh học viện sắp đến rồi.”
Thần thánh học viện, chưa người nào mà chưa từng nghe qua cái tên này, cho dù là một nơi xa xôi hẻo lánh như Thập Lý Trấn cũng không ngoại lệ.
Nó chính là đệ nhất ma vũ học viện của Tạp Địch đại lục.
Chưa từng có ai hoài nghi về bài danh đệ nhất của nó.
Ngay cả rất nhiều đại gia tộc hoặc là cường giả thành danh, đều đưa con cháu của mình đến học viện để học tập, càng không cần phải nói đến những người khác.
Thần thánh học viện chính là nơi mà Cổ Diêu muốn đi – Thánh Vực. <@Trong chương trước thì ghi là Thần Vực cũng không biết cái nào đúng chắc do Thánh Vực đúng hơn.>
Hằng năm trước ngày chiêu sinh sẽ có hằng hà sa số thanh niên đến từ khắp nơi trên đại lục, hy vọng trở thành một học viên của học viện, thời gian này có thể nói là náo nhiệt nhất.
Cổ Diêu suy nghĩ một chút rồi nói:”Đại thúc, nơi này cách thánh vực có xa lắm không?”
“Cũng không xa lắm, đại khái cũng khoảng tám chín mươi dặm!” <@80 dặm mà không xa -.-‘>
Sau khi cáo từ lão bản Cổ Diêu tiếp tục lên đường.
Cho đến lúc hoàng hôn, người trên đường ngày càng nhiều, lúc này từ phía chân trời xuất hiện một đám mây đen.
Mọi người trên đường không hẹn mà cùng dừng chân nhìn lên đám mây đen nọ, ánh mắt tuy tiều tụy nhưng lại cuồng nhiệt.
Đám mây đen đó càng lúc càng lớn, ánh sáng tỏa ra tứ phía, sau đó Cổ Diêu rung động phát hiện ra nó vốn không phải là mây đen là mà một tòa thành!
Lơ lửng ở giữa không trung – Thiên Không Thành!
Quyển 4 : Đoan Mộc Gia Tộc
Chương 10 : Thần Thánh Học Viện
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc <无齿盗贼>
Dịch: xbntx
Biên Tập: xbntx
Mỗi tháng, Thiên Không Thành xuất hiện trên bầu trời thánh vực một lần, đám người Cổ Diêu may mắn thấy được tòa thành thần kì.
Cho đến khi Thiên Không Thành biến mất ở phía chân trời, Cổ Diêu đi vào trong thánh vực mà trong lòng vẫn chưa hết rung động.
Thật không thể tin nổi, đây là lực lượng gì, có thể làm cho một tòa thành bay trên bầu trời?
Thần lực!
Trên thiên không chi thành nghe nói có một thánh điện hung vĩ, thờ phụng Quang Minh Thần, thánh điện cũng được xem là đại biểu ở nhân gian của Quang Minh thần.
Chưa người nào được gặp Quang Minh thần, nhưng trên tạp địch đại lục chưa ai nghi ngờ về sự tồn tại của quang minh thần, cùng với tấm lòng nhân ái và thông thiên thần lực của quang minh thần, chỉ dạy cho con người hoạt động, cách thức sử dụng năng lượng. Trực tiếp đón nhận lời của người chính là thánh điện nơi thờ phụng và cúng tế người, cùng với thánh điện kỵ sĩ thủ hộ.
Vì để có thể giúp cho nhiều người có thể sử dụng được lực lượng cho nên thần thánh học viện được thành lập.
Trong thần thánh học viện có vô số điển tịch huyền ảo, cơ hồ bao quát toàn bộ lý luận võ học của đại lục, đến nỗi rất nhiều đại gia tộc hoặc là cao thủ thành danh đều đưa người thân của mình đến đây để học tập.
Mấy ngàn năm qua, học viện cũng đã đào tạo ra không biết bao nhiêu là tuyệt đỉnh cao thủ!
Bên dưới Thiên Không Thành là thánh vực, trung tâm của đại lục. Nó không phải là trấn, thành, cũng không phải quận hay là bât kỳ một loại khu vực hành chính nào, từ xưa đến nay không có một thế lực nào quản lý nó, cho dù là lúc mà La Áo đế quốc cường đại nhất cũng không dám đưa nó vào trong lãnh thổ, khiến cho nó trở thành một địa phương vô cùng đặc thù.
Không ai biết thánh vực bắt đầu tồn tại từ khi nào, tóm lại là nó có một bề dày lịch sử khó mà tưởng tượng nổi, có thể cần phải nghiên cứu đến thời thượng cổ mới biết rõ về lịch sử của nó.
Mọi người đều cho rằng thánh vực chính là do thần tạo ra, mà bên trong thánh vực thì khắp nơi đều tràn ngập thần tích, ví dụ như thiên không chi thành ở phía trên, bốn mùa đều như mùa xuân, người sống ở đây đều có tuổi thọ trung bình cao hơn hẳn người bình thường mười đến hai mươi năm, cùng với vô số các dị tượng khác, khó mà có thể giải thích được.
Lần đầu đi đến thánh vực, ngay cả những thi nhân có kiến thức uyên bác cũng cảm thán không thôi, đây là một thành thị có nhiều đặc điểm cổ điển. Kiến trúc phần lớn đầu giữ lại hình dạng nguyên thủy, cùng với hình dạng của các thành thị hiện tại trên đại lục hoàn toàn khác nhau, bên trong thành, ở khắp nơi đều có chạm khắc các thạch điêu quỷ thần, các ác ma đáng sợ, các chiến sĩ giơ cao chiến phủ, các đại ma pháp sư, thiên sứ với đôi cánh trên lưng … tràn ngập các sắc thái thần thoại. đồng thời nó cũng phi thường rộng lớn, còn hơn cả Lan Tư quận, thậm chí là lớn hơn bất cứ một quận nào trên đại lục, độ phồn hoa thì hơn hẳn các đô thành.
Thần Thánh Học Viện chiêu sinh, chính là thời gian giúp cho các thương nhân nâng cao sinh ý. Tuy rằng thời gian chiêu sinh còn hơn nửa tháng nhưng các phòng trong các khách điểm ở thánh vực đã kín người, hoặc là đã được đặt trước. Cổ Diêu vất vả lắm mới tìm được một gian phòng trong một tiểu khách điếm, mỗi ngày tốn ba kim tệ. không chỉ chi phí ở mà chi phí ăn uống đi lại cũng mắc kinh người.
Tiêu Dao Môn trên đại lục có mấy địa phương ước định dấu hiệu, sau khi tìm được chỗ trú chân, Cổ Diêu liền tìm điểm liên lạc gần nhất để làm ký hiệu, nơi hắn làm ký hiệu là một đại thụ ngàn năm. Loại ký hiệu này vốn rất khó bị chú ý và chỉ có người trong tiêu dao môn mới có thể hiểu được thông điệp của nó.
Qua mười ngày, số người vào thánh vực lại càng nhiều, ngay cả các khách điếm nát vụn cũng đầy người, thậm chí có nhiều người phải ngủ ở ngoài sân hoặc ở các con hẻm, bọn họ đều kiên nhẫn đợi đến ngày chiêu sinh của thần thánh học viện.
Cổ Diêu so với những người chờ đến ngày chiêu sinh của thần thánh học viện còn nóng lòng hơn, bởi vì Philip vẫn chưa tìm đến.
Một ý tưởng đáng sợ hiện lên trong đầu hắn – chẳng lẽ sư phụ bị mụ điên kia “Hấp Xong Giết”?
Cổ Diêu nhanh chóng xua tan ý nghĩ đó ra khỏi đầu, không có khả năng đó, sư phụ lợi hại như vậy, khẳng định là không có việc gì! Nhưng hắn lại hiện lên một ý khác trong đầu, đối phương là một Ninja, trình độ đã đạt đến cảnh giới cao nhất của thích khách, một Ninja khi muốn giết ai thì kẻ đó khó sống.
Cổ Diêu rất sợ hãi, đến nỗi đêm đó hắn thấy ác mộng, trong mộng, hắn và đoan mộc tình tình cảm đang mãnh liệt thì đột nhiên khuôn mặt nàng trở nên dữ tợn, giơ cao trường kiếm đâm thẳng vào tim của hắn! Muốn tránh, nhưng lại không thể nào tránh được!
“Không!”
Cổ Diêu từ trong mộng tỉnh lại hô to một tiếng, thờ phì phò như con bò mộng, trên trán đầy mồ hôi lạnh!
“Cổ Diêu ca ca huynh làm sao vậy?”
Hàn Đan không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh hắn dùng khăn ướt lau mồ hôi trên trán hắn và ân cần hỏi.
“Không có gì, chỉ là mơ thấy ác mộng mà thôi, Đan Đan, muội mau ngủ đi.”
Sau khi Hàn Đan lên giường ngủ, Cổ Diêu vẫn không thể nào ngủ được.
Mấy ngày nay hắn luôn tự nhủ không được nhớ đến đoan mộc tình, nhưng đó lại là một thứ áp lực mà không thể nào tránh khỏi được, áp lực càng lâu thì bộc phát ngày càng mãnh liệt.
Vừa nghĩ đến Đoan Mộc Tình thì một tràng ý niệm như sóng vỡ bờ không gì cản nổi hiện lên trong đầu hắn. Cổ Diêu phát hiện chính bản thân mình không thể nào kiềm nén cảm xúc và suy nghĩ về nàng, dung mạo xinh xắn, cá tính ôn nhu, làn da trắng hồng tự nhiên, song đỉnh ngọc phong ngạo nhân, suối tóc óng mượt, đôi môi anh đào, chân mài xinh đẹp, tất cả những gì có liên quan đến nàng.
Một ngày nào đó, nàng có khi nào giống như Ngả Mã dùng trường kiếm đâm vào tim mình giống như và Ngả Mã đối với sư phụ không?
Sư phụ nói không sai, bản thân mình chỉ là một tiểu đạo tặc mà thôi, Đoan Mộc Tình đối với mình chỉ có hận ý, Đoan Mộc gia tộc vĩnh viễn không có khả năng tiếp nhận mình.
Sau vài ngày, trong lúc chờ đợi Philip, hắn đưa hàn đan dạo chơi xung quanh thánh vực. Hắn hy vọng phong cảnh xinh đẹp nơi này sẽ giúp hắn giảm bớt các tưởng niệm về đoan mộc tình.
Thánh vực so với quận lớn hơn nhiều, trong vài ngày không thể nào dạo chơi hết được, hôm nay bọn họ đi đến trung tâm của thánh vực.
Tuy nói là du ngoạn nhưng đại đa số thời gian Cổ Diêu giống như kẻ thất thần, chỉ có hàn đan là thập phần hăng hái, đột nhiên, nàng chỉ vào phía trước nói:”Cổ Diêu ca ca, huynh xem, bên kia có nhiều người quá!”
“Đâu?” Cổ Diêu ngẩng đầu, nhìn theo hướng chỉ của hàn đan.
Chỉ thấy ở đằng xa là một cánh cửa lớn bằng đá, hơn năm người mới có thể ôm hết được một cây cột dựng mỗi bên, trên thân cột có khắc một con viễn cổ cự long, mỗi khối lân giáp đèu nhẵn nhụi, vô cùng giống nhau, đang giương nanh múa vuốt, uy mãnh tuyệt luân, tựa như muốn xông lên tận cửu thiên. Mà ở trên cao hơn ba mươi thước đó chính là một biển thượng, có ghi bốn chữ vàng sáng chói “Thần Thánh Học Viện” theo lỗi chữ cổ.
Phía dưới có vô số người đang tiến vào trong học viện.
Đây chính là Thần Thánh Học Viện, đệ nhất ma vũ học viện của đại lục sao?
“Ngươi chỉ là một tên tiểu đạo tặc, Đoan Mộc Tình sẽ thích ngươi sao, đoan mộc gia tộc sẽ tiếp nhận ngươi sao?”
Những câu nói tàn khốc của Philip văng vẳng bên tai hắn, trái tim Cổ Diêu đau nhói, hai bàn tay nắm chặt. Cuối cùng hắn nói:”Đan Đan, chúng ta vào xem!”
Hắn không muốn vĩnh viễn là một đạo tặc, chỉ có thể sống cuộc sống âm thầm trong bóng tối, tuy rằng có thể có được vô số kỳ trân dị bảo, nhưng có một thứ mà đạo tặc vĩnh viễn không thể có được! <@Bắt đầu vì gái quên mình rồi -.-‘ >
(Hết Chương 52 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 53)